Hoạn Phi Thiên Hạ

“Tứ tiểu thư, những lời này thật ra ta cũng đã nói với chủ tử, chỉ là…”
Đổng di nương có chút do dự, nhẹ giọng nói bên tai Tây Lương Đan: “Cửu
Thiên Tuế kia xưa nay vui giận thất thường, nếu thật sự truy cứu…”

“Đúng là đồ gan thỏ, đến lúc truy cứu chẳng phải có phụ thân chống hay sao,
Tây Lương Mạt gả đi cũng chỉ là thứ đồ chơi có thân phận cao quý chút
thôi, đến lúc đó bảo phụ thân đưa Nguyệt Nhi cho Cửu Thiên Tuế chẳng
phải được rồi?” Tây Lương Đan không để trong lòng, dửng dưng nghịch cái
nhẫn hoa lệ trên ngón tay mình.

Dù sao tiện nhân Tây Lương Mạt kia đã chết, trong nhà từ trên xuống dưới
chỉ có một mình nàng là chính nữ duy nhất, một thứ xuất như Tây Lương
Nguyệt chỉ là món đồ chơi trong tay nàng thôi.

“Chuyện này…” Đổng di nương còn muốn nói gì nữa, bỗng nghe ngoài cửa vang lên
ba tiếng nhỏ, vẻ vui mừng trên mặt nàng ta hiện ra, lập tức đứng dậy đi
về phía cửa, nhưng ngoại trừ nàng ta cũng có người đứng lên, hơn nữa còn giành trước nàng ta một bước, mở cửa ra.

Thấy người đứng ngoài, gương mặt diễm lệ của Tây Lương Đan ửng hồng: “Ngài đã tới.”

Người đứng ngoài cửa mặc một bộ áo choàng đen, đeo mặt nạ bảo vệ, nhưng vẫn
có thể nhìn ra dáng người cao gầy, sống lưng thẳng tắp, tư thế như tùng
của hắn, đôi mắt lộ ngoài khăn che mặt có đường cong tuyệt đẹp, sáng
ngời mà lạnh như băng.

Đổng di nương bị Tây Lương Đan giành trước một bước lúc này mới chầm chậm
tiến lên, ưỡn bụng chân thành cúi đầu với hắn, ngượng ngùng hô một
tiếng: “Giáo Hoàng đại nhân.”

Tuy vừa rồi nàng bị Tây Lương Đan giành trước nhưng so với Tây Lương Đan
non nớt, nàng biết kiểu nữ nhân nào mới hấp dẫn nam nhân nhất.

Quả nhiên, tư thái dịu dàng của nàng làm cho nam tử được gọi là Giáo Hoàng
kia không để ý tới Tây Lương Đan, mà vươn tay đỡ nàng, thản nhiên nói:
“Trong bụng có đứa nhỏ thì không cần hành lễ.”

Đổng di nương vỗ về cái bụng, khóe môi hơi cong lên lộ ra nụ cười vừa e thẹn vừa quyến rũ: “Giáo Hoàng đại nhân, đại phu nói đứa bé rất khỏe mạnh,
cũng nhờ gia chiếu cố, thiếp thân mới có cơ hội nếm thử cảm giác làm mẫu thân.”

“Ngồi đi, hôm nay các ngươi biểu hiện rất tốt.” Nam tử đỡ nàng ngồi xuống rồi lại duỗi tay về phía Tây Lương Đan đứng cạnh cửa, trên gương mặt xinh
đẹp của nàng ta có vài phần tối tăm.

Lúc này sắc mặt Tây Lương Đan mới sáng sủa hơn, cũng thẹn thùng cười, bàn
tay mềm cầm những ngón tay thon dài duỗi đến của nam tử, ngồi xuống đối
diện hắn.

“Đó đều nhờ phúc của Vương gia chúng ta mới có thể diệt trừ tiện nhân Tây
Lương Mạt kia, chỉ đáng tiếc nếu Cửu Thiên Tuế cũng xuống mật đạo đó thì lần này chúng ta có thể đánh gọn một mẻ.” Tây Lương Đan tuy không kiêu
ngạo ngang ngược như trước kia nhưng nụ cười trên mặt vẫn không giấu
được vẻ kiêu căng.

Nghe đến tên Tây Lương Mạt, trong mắt nam tử thoáng qua một tia âm trầm khác thường, thậm chí có thể nói là một cảm xúc rất phức tạp: “Các ngươi xác định nàng đã chết à?”

Đổng di nương không cam lòng để Tây Lương Đan thu hút sự chú ý của hắn, dùng tay áo che miệng ho một tiếng: “Đương nhiên rồi, thiếp thân đã sớm sai
người hắt vô số dầu hỏa trên đường, hơn nữa đã để người mai phục ở trong chặn đường, ả có chắp cánh cũng khó nào thoát nổi, thần tiên cũng không cứu được ả.”

Nam tử hơi khựng lại, vươn tay đặt lên cổ tay Đổng di nương bắt mạch cho
nàng, sau đó thản nhiên nói: “Các ngươi có nhìn thấy thi thể của nàng
không?”

Tây Lương Đan chỉ nghĩ hắn không nhìn thấy thi thể của Tây Lương Mạt thì
không thể yên tâm, liền cười xen ngang: “Vương gia yên tâm, từ lúc Đổng
di nương hầu hạ phụ thân say rượu, vô tình nghe trộm được bí mật của
đường hầm, Đan nhi thường xuyên sai những người hữu dụng mà mẫu thân để
lại, lặng lẽ xuống mật đạo này vẽ bản đồ, ngay cả chỗ nguồn nước cũng
vẩy đầy dầu hỏa. Nay trong đường hầm còn rất nóng, phụ thân lại muốn
giấu Cửu Thiên Tuế, tạm thời còn chưa phái người xuống tra xét, nhưng
hẳn là không lâu sau sẽ có hồi âm.”

Nghe Tây Lương Đan nhắc tới chuyện Đổng di nương hầu hạ Tĩnh Quốc Công, ánh
mắt nam tử thoáng qua một tia lãnh đạm, ngón tay vốn đặt trên cổ tay
Đổng di nương cũng thu về: “Ừ, đúng rồi, mạch của ngươi rất tốt, đứa bé

thật sự khỏe mạnh.”

Đổng di nương cảm thấy cổ tay mất đi đầu ngón tay ấm áp, trong lòng không
khỏi mất mát, lại nhìn Tây Lương Đan kia cố ý không ngừng nhắc tới nàng
hầu hạ Tĩnh Quốc Công chu đáo cẩn thận cỡ nào mới có cơ hội biết được bí mật đường hầm, mà mỗi lần nhắc tới quan hệ giữa nàng và Tĩnh Quốc Công, ánh mắt nam tử lại càng lạnh nhạt, trong lòng Đổng di nương không khỏi
vừa giận vừa tức.

Nàng thầm mắng, Tây Lương Đan, ả điếm nhà ngươi, nếu lúc trước không phải
thấy ngươi còn có tác dụng làm sao ta có thể giới thiệu ngươi cho Giáo
Hoàng đại nhân, ai chẳng biết ngươi si mê hắn đã lâu, nay ngươi còn lấy
oán trả ơn!

Huống hồ, nếu không có ta mạo hiểm nghe lén Thế Tử gia và Tĩnh Quốc Công nói
chuyện, lại thừa dịp Tĩnh Quốc Công tưởng nhớ Lam Linh phu nhân mà uống
rượu say, dùng hết thủ đoạn tìm hiểu mới biết bí mật cách mở đường hầm,
nay lại trở thành công lao của ngươi?

Đổng di nương buông tầm mắt, vuốt ve bụng mình, nở nụ cười dịu dàng và buồn
bã: “Quốc Công gia chỉ là một kẻ vô dụng, đứa bé của thiếp thân chính là cốt nhục của Giáo Hoàng đại nhân, có điều sau này lại phải gọi kẻ khác
làm cha, mỗi khi thiếp thân nghĩ đến lại cảm thấy ruột gan đứt từng
khúc, nhưng chỉ cần thiếp thân và đứa bé còn có tác dụng với Giáo Hoàng
đại nhân là đủ rồi.”

Đổng di nương không hổ là đầu bảng trong gánh hát, tuy năm đó là một thanh
quan nhưng thật sự học được không ít thủ đoạn quyến rũ đàn ông, đương
nhiên biết thế nào mới được lòng nam nhân nhất.

Quả nhiên, Giáo Hoàng tuấn mỹ kia nhìn nàng, sau đó ánh mắt ôn hòa hơn
không ít, vỗ tay nàng nói: “Đứa bé trong bụng ngươi chính là đứa bé đầu
tiên của bản Giáo Hoàng, chỉ cần ngươi nghe lời, bản Giáo Hoàng đảm bảo
sau này hắn sẽ được kế tục tước vị Quốc Công, vinh hoa phú quý vô cùng,
nhất định sẽ không bạc đãi hắn.”

Đổng di nương nghe vậy trên mặt nở nụ cười cảm kích: “Vâng!”

Tây Lương Đan nhìn bộ dạng nũng nịu của Đổng di nương, trong lòng nổi trận
lôi đình, âm thầm nghĩ, đồ đĩ đê tiện như ngươi, nếu mẫu thân còn sống
đã sớm sai người một gậy đánh chết nghiệp chướng trong bụng ngươi, cắt
đứt gân tay gân chân ném tới tịch phường ở tiền viện, còn để ngươi ở đây càn rỡ, quyến rũ tiểu Vương gia của bản tiểu thư hay sao?

Dù sao nàng vẫn còn non một chút, hừ lạnh một tiếng: “Ai biết thứ trong
bụng ngươi có phải của Vương gia hay không, làm sao ngươi biết thân thể
phụ thân đã vô dụng?”

Lời này nói ra chọc giận Đổng di nương, nàng cười lạnh một tiếng: “Đúng
vậy, tiện thiếp bị Tây Lương Mạt hạ dược suýt chút nữa không thể sinh
con, gặp Vương gia là phúc mà tiện thiếp đã tu luyện ba đời, nhờ Vương
gia giúp đỡ mới giải được độc trên người, nhưng Quốc Công gia thì không
may mắn như thế, Hàn Nhị phu nhân hạ cho hắn không ít dược đâu, Quốc
Công gia có thể sinh con hay không còn phải hỏi Nhị phu nhân!”

“Thứ không biết xấu hổ nhà ngươi, trong bụng mang đứa con hoang còn vọng
tưởng thay thế được vị trí của ca ca ta…” Tây Lương Đan giận dữ, tính
tình nàng vốn vô cùng ngang ngược, nay tuy bị mài giũa bớt nhiều nhưng
sao có thể cho phép một tiện thiếp mà nàng ta cực kỳ chướng mắt như Đổng di nương kiêu ngạo lớn tiếng, trong lúc bực bội liền giơ tay tát về
phía mặt của Đổng di nương.

Đổng di nương không đề phòng, lập tức bị đánh cho mặt mày đau nhói, khóe
miệng chảy máu, nàng nước mắt lưng tròng, đáng thương nhìn nam tử bên
cạnh: “Giáo Hoàng đại nhân, trong bụng ta không phải con hoang…”

Tây Lương Đan vừa nghe nàng nói chuyện lập tức phản ứng được mình đã nói
sai cái gì, nàng vươn tay bắt lấy tay áo nam tử, bối rối nói: “Vương
gia, Đan Nhi không có ý đó, Đan Nhi chỉ tức giận mới nói không nên lời,
Đan Nhi đã là người của Vương gia, Vương gia hứa với Đan Nhi vị trí
chính phi, Đan Nhi đương nhiên một lòng suy nghĩ cho Vương gia.”

Đáy mắt nam tử hiện lên một tia lạnh giá và khinh miệt, nhưng khi hắn xoay
mặt nhìn về phía Tây Lương Đan đã hoàn toàn bình thản: “Đan Nhi, ngươi
thật sự muốn giúp ta sao, đúng như ngươi nói, dù sao Thế Tử gia cũng là
ca ca của ngươi, nếu ngươi giúp người một nhà ta cũng không cảm thấy kỳ

quái.”

Tây Lương Đan bối rối lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía nam tử đã rưng rưng:
“Vương gia, Đan Nhi một lòng nghĩ đến chàng, người ta nói con gái gả ra
ngoài như bát nước hắt đi, Đan Nhi đương nhiên phải giúp vị hôn phu của
mình, huống hồ năm sau khi Vương gia bước lên đại bảo, cho ca ca quan
chức và tước vị khác không phải được rồi sao?”

Đổng di nương ở bên nghe trong lòng vô cùng khinh thường, tiểu thư khuê các
cái gì, đúng là không biết xấu hổ còn hơn cả những nữ tử bán mặt ngoài
đường như bọn họ, vì nam nhân mà bán đứng cả ca ca và phụ thân của mình, còn làm càn không kiêng kỵ như thế, chưa kết hôn đã coi bản thân là gái có chồng, chẳng trách năm đó tiểu Vương gia tình nguyện chọn Tây Lương
Mạt dung mạo, xuất thân đều không bằng ngươi!

Nhưng dù sao nàng vẫn biết thân phận của mình khác với Tây Lương Đan, chuyển
biến tốt là thu, lúc này nàng ngoan ngoãn không nói gì nữa.

Ngược lại một nữ tử đội mũ trùm đầu không biết đứng trong phòng từ lúc nào,
trong mắt hiện lên vẻ khinh thường: “Một nữ nhân hạ lưu và ngu xuẩn cũng mơ tưởng lấy được vị trí chính thê của ca ca, thật là nực cười.”

Nhưng nàng ta lại chậm rãi mở miệng: “Tứ tiểu thư không cần lo lắng, chỉ cần
Tĩnh Quốc Công và Thế Tử gia biết nên chọn lựa thế nào, sau này có công
theo long, Vương gia tất sẽ không bạc đãi bọn họ.”

Tây Lương Đan nhìn nàng ta không khỏi sửng sốt, sau đó nhanh chóng gật đầu.

Nam tử cao gầy mặc áo choàng đen kia có vẻ rất phiền chán tình cảnh nữ tử
tranh giành tình cảm này, chỉ ngồi xuống lãnh đạm nói: “Chưa nói đến khi nào mới biết được Tây Lương Mạt đã thật sự chết hay chưa, bản tọa chỉ
hỏi các ngươi, hôm nay người đi cùng Tĩnh Quốc Công ra khỏi mật đạo là
ai, còn nữa, đôi lệnh bài bị Tây Lương Mạt đổi đi nay ở trong tay ai,
hay các ngươi định nói cho ta biết chúng ở trên người Tây Lương Mạt, nay đã bị chôn vùi trong mật đạo?”

Lời này vừa nói ra, cả Đổng di nương và Tây Lương Đan đều nhìn nhau, lúc
trước các nàng chỉ tính kế ra tay, sự hưng phấn sắp diệt trừ Tây Lương
Mạt hoàn toàn che lấp lý trí các nàng, hoàn toàn không cẩn thận suy nghĩ vấn đề này.

Nay người mình để ý hỏi như thế bọn họ lại đồng thời không đáp được.

“Chuyện này… Ta… Lúc trước di nương cũng không nói với ta chuyện lệnh bài quỷ
quân Lam gia, cho nên Đan Nhi không chú ý.” Tây Lương Đan đảo tròng mắt, lập tức nói.

“Ta… Ta nghĩ có lẽ còn ở trong đường hầm, đến lúc đó người của chúng ta trà
trộn vào tìm kiếm một phen, thứ quan trọng như thế Tây Lương Mạt nhất
định mang theo trên người, nói vậy bây giờ đại khái là cách thi thể ả
không xa.” Đổng di nương ấp úng nói.

“Bản tọa chỉ cần đáp án chính xác, mà không phải có lẽ, đại khái.” Nam tử lạnh lùng nhìn bọn họ.

“Thế nào? Ngươi thật sự muốn biết người đi ra cùng Quốc Công gia là ai, vì
sao không trực tiếp hỏi ta?” Một giọng nói giễu cợt bỗng vang lên sau
lưng mấy người.

Theo tiếng cửa cọt kẹt mở ra lần nữa, một nữ tử xinh đẹp mặc nam trang xuất hiện, cùng với đó là mùi máu tanh nồng nặc.

“Là ngươi!”

“Ngươi chưa chết!”

“Tây Lương Mạt!”

Tiếp đó, người trong phòng không hẹn mà cùng mở to mắt, âm thanh từ kinh ngạc đến không dám tin đồng thời phát ra.

Ánh mắt Tây Lương Mạt lạnh nhạt liếc qua đám phụ nữ, cuối cùng dừng trên
người người áo đen, mang theo một tia lạnh như băng sắc như kiếm: “Tiểu
Vương gia, đã lâu không gặp, ngươi tặng ta “đại lễ gặp mặt” như thế, vì
sao không tự mình tới đây nói với ta một tiếng?”

Người mặc áo đen đúng là Đức tiểu Vương gia đã phản triều đình, giương cờ khởi nghĩa – Tư Lưu Phong.


“Mạt Nhi, đã lâu không gặp, ngươi vẫn xảo quyệt đáng giận như trước.” Tư Lưu Phong tháo mặt nạ xuống, lạnh lùng nhếch khóe môi nhìn nàng, ánh mắt
mang theo vẻ kỳ dị nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp như lan của nàng.
Nay Tây Lương Mạt đã hoàn toàn nở rộ thành một đóa hoa quyến rũ mê người trong lòng bàn tay Bách Lý Thanh, cho dù mặc nam trang cũng không thể
che giấu hơi thở mê hoặc trên người nàng, chính hơi thở này làm đau nhói mắt Tư Lưu Phong, làm cho hắn có một loại xúc động muốn xé nát giai
nhân trước mặt.

“Tiểu Vương gia thật sự quá khen rồi, khi ta ngẫu nhiên đi qua Đức Vương phủ
cũng không nhịn được nghĩ, đường đường tiểu Vương gia nay lưu lạc giang
hồ, trở thành một gã giặc cỏ, bị quan phủ đuổi giết khắp nơi, không biết sẽ chật vật cỡ nào.” Tây Lương Mạt không chút khách khí chọc vào chỗ
đau của Tư Lưu Phong, sau đó nàng bỗng nhớ tới cái gì, mỉm cười nói:
“Đúng rồi, ta còn gặp Đức Vương phi đấy, không ngờ tiểu Vương gia cũng
là người tâm ngoan thủ lạt, đối với dì của mình cũng nặng tay như thế,
ta thật sự nhìn thấy côn người chân chính lần đầu tiên, hẳn là khi đó ta nói với tiểu Vương gia biện pháp Lã Hậu trừng trị Thích Phu Nhân, ngài
thật sự để trong lòng đúng không, ha ha.”

Lúc trước, nàng thỉnh thoảng nhắc tới chuyện giữa Lã Hậu và Thích Phu Nhân, chính là lúc nàng nhìn thấy tòa tháp hoang vu kia đã hoài nghi Đức
Vương phi có lẽ không tỷ muội tình thâm với tiên Vương phi như bà ta
nói, sau đó ngầm điều tra quả nhiên phát hiện cái chết của tiên Vương
phi có liên quan tới Đức Vương phi.

Cho nên thỉnh thoảng nàng nhắc tới tranh đấu tàn khốc giữa nữ nhân, thứ
nhất để chôn xuống bóng ma trong lòng Tư Lưu Phong, thứ hai là để sau
khi phát hiện chân tướng Tư Lưu Phong nhất định sẽ không để Đức Vương
phi sống yên, có điều gục ngã trong tay đứa cháu mà mình yêu thương coi
như là kết cục tốt nhất mà Đức Vương phi tính kế cả đời đổi được.

Không ngờ thủ đoạn của Tư Lưu Phong thật sự không phụ sự kỳ vọng của nàng
chút nào, trực tiếp chặt đứt tứ chi của Đức Vương phi, biến người dì
chăm sóc mình nhiều năm thành côn người!

Quả nhiên, trong mắt Tư Lưu Phong hiện lên một tia đau xót, hắn âm trầm
nhìn Tây Lương Mạt: “Ngươi đã sớm biết phải không? Vì sao không nói cho
ta?”

Tây Lương Mạt cười khẽ: “Vì sao ta phải nói cho ngươi?”

“Bởi vì…” Tư Lưu Phong giống như bị chọc giận, vươn tay muốn chộp tới Tây Lương Mạt.

Tia sáng lạnh trong mắt Tây Lương Mạt lóe lên, nhuyễn kiếm trên tay như linh xà, nháy mắt đã cắn về phía tay của Tư Lưu Phong.

Không ngờ Tư Lưu Phong chỉ đánh một chiêu đánh lạc hướng, hắn hất vạt áo
choàng, trong nháy mắt áo choàng kia bắn ra vô số độc châm màu xanh lam
mảnh như lông trâu.

Tây Lương Mạt giật mình, nhuyễn kiếm trên tay hóa thành vô số kiếm hoa, nở
thành một đóa hoa màu bạc, lập tức chặn độc châm bắn tới. Mà ngay sau
đó, độc châm này giống như vừa đụng tới kiếm quang của Tây Lương Mạt
liền tan chảy, tức khắc hóa thành những làn khói xanh lam, nhất thời cả
phòng cuồn cuộn khói đặc, tiếng đao kiếm chạm nhau và tiếng kêu sắc nhọn của nữ tử hỗn loạn vào nhau.

“Muốn chạy? Phải nhìn xem ngươi có bản lĩnh này không!” Tây Lương Mạt dùng
ống tay áo rộng che mũi, một bàn tay khác lập tức quăng ra tơ thiên tàm
màu vàng bay thẳng tới bóng người cao gầy ẩn ẩn hiện hiện trong sương
khói.

Quả nhiên lập tức ngăn cản bóng người kia chạy về phía vách tường.

Mà cùng lúc đó, mấy bóng người bỗng vọt lên từ phía sau Tây Lương Mạt, hướng về phía Tư Lưu Phong.

Bạch Khởi đứng phía sau Tây Lương Mạt nói nhỏ: “Tiểu tiểu thư, ngươi cẩn thận lui ra sau đi, đây là khí độc Nam Cương!”

Tây Lương Mạt thấy tơ thiên tàm trên tay mình đã quấn lên chân đối phương
liền hơi thả lỏng tâm thần lùi về sau một bước, không ngờ phía sau bỗng
có tiếng gió ập đến.

Bạch Khởi giật mình, mũi nhọn trong mắt lóe lên, loan đao sắc bén trên tay đã nghênh đón về phía người kia.

“Keng!” Tiếng đao kiếm chạm nhau ngắn ngủi, đã qua hơn mười chiêu trên không trung, thế lực vậy mà ngang nhau.

Tây Lương Mạt ở phía sau cũng đã nhìn rõ người đội mũ trùm giao thủ với Bạch Khởi – Tư Hàm Hương!

Nàng không khỏi nhướng mày, Tư Hàm Hương này vốn cũng biết võ nghệ nhưng
công phu không cao, làm thế nào trong thời gian ngắn ngủi đã tiến bộ
nhanh chóng thế này?

Dường như Tư Hàm Hương phát hiện ánh mắt nàng, trong mắt hiện lên sát ý sắc
bén, mặc kệ tất cả vận đủ mười phần công lực, vung trường kiếm trong tay hung hắc chém về phía Bạch Khởi, ngay cả mệnh môn của mình cũng không
để ý, đấu pháp không muốn sống này làm cho Bạch Khởi không phản ứng lại
ngay được, liên tục lùi mấy bước.

Tư Hàm Hương nhân cơ hội xoay người, trường kiếm chuyển hướng bổ mạnh về
phía Tây Lương Mạt: “Ca ca, huynh đi mau, ta liều mạng với tiện nhân Tây Lương Mạt ti bỉ này!”


Xem tư thế kia có vẻ Tư Hàm Hương thật sự muốn liều mạng với Tây Lương Mạt, để Tư Lưu Phong có thể thuận lợi rời đi.

Nhưng loại hành vi này ở trong mắt Tây Lương Mạt chỉ cảm thấy nực cười vô
cùng, trực tiếp vung nhuyễn kiếm trực diện chống lại kiếm của Tư Hàm
Hương.

Kiểu đấu pháp không muốn sống này chỉ có thể kích động ý chí chiến đấu nhất
thời, ép đối thủ lui về sau vài bước mà thôi, không quan tâm như Tư Hàm
Hương, hoàn toàn quay lưng không phòng thủ với Bạch Khởi, chẳng phải
muốn chết hay sao!

Tây Lương Mạt cười lạnh một tiếng, châm chọc nói trong lúc hai người đánh
giáp lá cà: “Thế nào, dùng tính mạnh của mình để yêu ca ca, nam nhân khi triền miên với nữ nhân khác hoàn toàn chưa từng nghĩ tới ngươi đáng để
ngươi làm vậy sao?”

Tư Hàm Hương nhìn nàng, trong mắt nồng đậm sát khí: “Ngươi thì biết cái
gì, Tây Lương Mạt, nếu không tại ngươi, ca ca sẽ không lưu lạc tới nước
này!”

Tây Lương Mạt khẽ cười giễu cợt: “Tất cả là do hắn gieo gió gặt bão!”

Sau đó, Tây Lương Mạt trực tiếp vất tơ kim tàm cho Bạch Khởi, lạnh giọng hét lớn: “Bắt lấy Tư Lưu Phong!”

Lúc này Bạch Khởi đã phản ứng lại, do dự trong thoáng chốc nên tới giúp đỡ
Tây Lương Mạt hay nên bắt lấy Tư Lưu Phong, nhưng ngay sau đó hắn vẫn
lập tức nhảy lên bắt tới tơ kim tàm: “Vâng…”

Chỉ trong chớp mắt hắn do dự, bỗng một bóng người yểu điệu nhào lên ôm lấy
Bạch Khởi, tuy lực không lớn nhưng cũng đủ để ngăn cản động tác của Bạch Khởi, vì thế tơ kim tàm lướt qua đầu ngón tay hắn, sau đó rơi xuống,
rồi nháy mắt biến mất trong sương khói.

Bạch Khởi kinh hãi: “Không xong, đừng để người kia chạy thoát!”

Nhưng nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tư Lưu Phong đã lập tức đụng vào cánh cửa xoay trên vách tường, biến mất ở trong đó.

Không biết hắn dùng cơ quan thủ pháp gì mà làm cho đám quỷ quân đuổi theo bị chắn ngoài vách tường.

Mà cùng lúc đó, thân thể Tư Hàm Hương bỗng như diều đứt dây, dùng một tư
thế kỳ quái rút vào trong sương khói, trong mắt Tây Lương Mạt hiện lên
một tia bực bội, mũi chân điểm xuống đuổi theo, nhưng Tư Hàm Hương đá
mạnh một cước lên người một nữ tử, đá nàng kia tới trước mặt Tây Lương
Mạt. Khi Tây Lương Mạt đá văng nữ tử chặn đường, vừa vặn nhìn thấy Tư
Hàm Hương cũng đập lên vách tường, một bàn tay giống như xuyên qua
tường, thoáng chốc đã túm Tư Hàm Hương vào trong vách tường.

Trong mắt Tây Lương Mạt hiện lên một tia tức giận, nhìn về phía Bạch Khởi: “Người bộ Trận đâu!”

“Đang phá giải cơ quan!” Bạch Khởi lau mồ hôi trên chóp mũi mình, vẻ mặt hổ thẹn nói.

Người bộ Trận dù sao cũng là cao thủ cơ quan, rất nhanh đã phá giải cơ quan, nhanh chóng đuổi theo vào đường ngầm.

Nhưng Tây Lương Mạt chỉ đứng tại cửa đường ngầm ăn viên thuốc giải độc tiếp
theo, chờ những người khác xua tan khói độc, nàng nhìn con đường, trong
mắt hiện lên một tia tiếc hận, sau đó trở về bình tĩnh, thản nhiên nói:
“Được rồi, chúng ta rời đi trước, lát nữa chờ tin tức đi.”

“Vậy nữ nhân trên đất này thì sao?” Bạch Khởi dùng trường kiếm trong tay
nhấc mặt của nữ tử bị Tư Hàm Hương đá đến ngăn Tây Lương Mạt, sau đó lại bị Tây Lương Mạt một cước đá văng.

“Tây Lương Đan?” Tây Lương Mạt nhìn gương mặt diễm lệ đã đau nói không ra
lời của nàng ta, không khỏi nhếch khóe miệng nở nụ cười lạnh châm chọc,
nàng ngồi xổm xuống nhấc cằm nàng ta lên: “Tứ muội muội si tình quá nhỉ, vừa rồi xả thân ôm lấy thuộc hạ của ta để phu quân của ngươi chạy trốn
à, đáng tiếc cuối cùng hắn còn chẳng thèm quay đầu nhìn ngươi lấy một
cái kìa.”

Nàng đã nói loại nữ nhân giảo hoạt như Tư Hàm Hương làm sao có thể thật sự
dùng mệnh đánh cuộc được, thì ra đã sớm có kế hoạch dùng loại ngu xuẩn
như Tây Lương Đan để làm lá chắn.

Tây Lương Đan nhìn nàng, hung tợn nhổ một bãi nước bọt về phía nàng: “Tiện nhân!”

Tây Lương Mạt nhướng mày: “Chậc, có cố khí quá nhỉ, không biết là nữa ngươi có còn có cố khí như vậy được nữa hay không?”

“Ngươi muốn làm gì?” Tây Lương Đan nhìn nàng căm hận, tại sao tiện nhân này không chết đi!

Tây Lương Mạt cười cười: “Muội muội đã nghe nói đến dưa nướng đất hay gà ăn mày chưa? Là món ăn của bình dân và ăn mày, bỏ dưa hoặc gà vào trong
một cái hố vừa tắt lửa, dù lửa đã tắt nhưng nhiệt độ đủ để nướng chin gà và dưa, thơm cực đấy.”

Dứt lời, nàng thản nhiên nói dưới ánh mắt hoảng sợ và mờ mịt của Tây Lương
Đan: “Lột sạch quần áo nàng ta, bỏ vào trong bao, chúng ta đi xem địa
đạo có còn nóng không.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận