Hoạn Phi Thiên Hạ

“A… Buông ra!” Tiếng gào sắc nhọn của nữ tử quanh quẩn trong khu rừng trống trải, tràn ngập hoảng sợ và phẫn nộ.

Tây Lương Mạt đứng lại, nhìn về phía Bạch Khởi gật đầu: “Buông nàng ta ra.”

Bạch Khởi liền vung tới với thuộc hạ phía sau.

Đối với kẻ ý đồ làm hại đồng bọn của mình, nhóm quỷ quân chưa bao giờ nương tay, trực tiếp thả lỏng tay, Tây Lương Đan bị nhét trong bao tải khiêng đi ngã thẳng xuống.

“A!” Cảm giác hạ độ cao và ngã đau trên mặt đất khiến Tây Lương Đan hét ầm lên.

Một binh lính quỷ quân đi lên cởi miệng bao tải, Tây Lương Đan lập tức giãy dụa bò ra khỏi bao, nhưng nàng ta bỗng nhớ ra hiện giờ mình chỉ mặc một cái yếm và quần trong, lại vội dùng bao tải che thân hình mềm mại của
mình, oán hận nhìn về phía Tây Lương Mạt: “Tây Lương Mạt, ngươi dám động vào ta, phụ thân và Đại ca ca sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Tây Lương Mạt từ trên cao nhìn xuống Tây Lương Đan nằm bẹp trên đất, mỉm
cười: “Thật không, làm sao bọn họ biết ta bắt ngươi đi, cũng giống như
làm sao bọn họ biết ta ra tay với ngươi?”

“Ngươi… Đại ca ca nhất định sẽ biết ngươi ra tay, ngươi hại chết mẫu thân, hại
tỷ tỷ mất tích trong sa mạc, nay chỉ còn mình ta, ai cũng đoán được chỉ
có độc phụ như ngươi mới ra tay với ta!” Tây Lương Đan sắc nhọn kêu lên.

Tây Lương Mạt nhìn nàng ta, trong mắt thoáng qua tia sáng lạnh, nàng cúi
đầu nâng cằm Tây Lương Đan lên: “Không biết Đại ca ca nghe được muội
muội mình yêu thương nhất cấu kết với phản tặc, tính trợ giúp đứa con
hoang của một tiện thiếp cướp vị trí Thế Tử của hắn, hắn có còn yêu
thương muội muội như ngươi hay không?”

Sắc mặt Tây Lương Đan trắng bệch, cứng nhắc nói: “Ca ca sẽ không tin ngươi, phụ thân cũng sẽ không tin ngươi, so với kẻ ra tay với lão phu nhân, gả cho Cửu Thiên Tuế, trộm lệnh bài như ngươi, bọn họ sẽ chỉ tin ta!”

Tây Lương Đan càng nói càng cảm thấy suy nghĩ của mình có lý, giọng nói cũng càng lúc càng lớn.

Tây Lương Mạt nhìn nàng ta, nở nụ cười khẽ, nụ cười kia như một luồng gió
lạnh phía chân trời, làm Tây Lương Đan nhìn mà lạnh cả người.

Tây Lương Mạt chậm rãi nói: “Đúng vậy, bọn họ sẽ không tin ta, nhưng có
liên quan gì đâu, ai để ý bọn họ tin hay không. Nhưng ngươi, Tây Lương
Đan, ngươi nhất định sẽ trở thành kẻ bị hại trong tay kẻ đánh lén phủ
Quốc Công, phóng hỏa đốt thư phòng Quốc Công gia.”

“Ngươi… Ngươi nói cái gì! Ta nghe không hiểu!” Tây Lương Đan cắn môi nhìn Tây Lương Mạt, ánh mắt có vẻ sợ hãi.

Tây Lương Mạt mỉm cười: “Muội muội quý là thiên kim tiểu thư phủ Quốc Công, nhất định không biết có món gọi là khoai lang nướng và gà hoa, vừa rồi ở phủ Quốc Công chẳng phải ta đã nói đấy thôi, muốn để muội muội trải
nghiệm cuộc sống bình dân.”

Dứt lời, nàng nói với Bạch Khởi: “Mở cửa ra!”

Mật đạo này năm đó quỷ quân thi công ba đường ra, một trong số đó nằm trong rừng trúc hẻo lãnh trên một ngọn núi nhỏ cách phủ Quốc Công không xa,
ban ngày còn là nơi du khách tới tránh nóng, tới ban đêm, bởi nơi này
từng có tin đồn ma quái nên gần như không có người ở.

Bạch Khởi lập tức dẫn người tìm kiếm một lát trên những tảng đá gần đó,
không biết bọn họ sờ đến cái gì, một khối núi đá phát ra tiếng động ù ù, chỉ chốc lát sau đã mở ra, để lộ một đường vào tối đen như mực, hơi
nóng mãnh liệt bốc ra từ con đường đen kịt trong thoáng chốc.

Hơi nóng kia chẳng những lập tức khiến hoa cỏ xung quanh héo rũ, còn ép
những người đứng gần lối ra lùi lại mấy bước mà vẫn có thể cảm nhận được sức nóng khó chịu đập vào mặt.

Tây Lương Mạt nhìn lối vào tối om như mực, cúi đầu liếc nhìn Tây Lương Đan
đang mang vẻ mặt sợ hãi và phẫn nộ, đột nhiên hỏi: “Ngươi có muốn biết
Nhị tỷ tỷ của ngươi đã chết thế nào không?”

“Nhị tỷ tỷ… Không phải tỷ tỷ mất tích sao, lẽ nào ngươi…” Tây Lương Đan sửng sốt, sau đó trợn trừng mắt khó tin.

Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Nhị tỷ tỷ của ngươi ở trong sa mạc trở thành bữa tiệc lớn cho người Hách Hách, lọc xương lột da, coi như miễn cho
nàng ta trở thành Hách Hách Vương Phi phải chịu nhiều năm làm nhục,
ngươi và Tây Lương Tiên đã là tỷ muội ruột thịt, chi bằng xuống chơi với nàng ta đi, nàng ta bị nấu chín mà chết, ngươi thử ở trong kia bị hầm
nhừ được không?”

Tây Lương Đan lập tức hoảng sợ trợn trừng mắt: “Ta… Ta không muốn!” Lại bị
hai binh sĩ quỷ quân đè xuống tha về phía đường ra, con đường không
ngừng phun ra hơi nóng rực gần như khiến người ta khó có thể hít thời,
giống như lối vào của một luyện ngục tối om nóng rực.

Tây Lương Đan giãy dụa, khóc lóc như điên, mười ngón tay ngọc cào mạnh
xuống đất, kéo ra năm vệt máu đỏ tươi, cuối cùng nàng ta ôm chặt lấy một cái cây nhỏ, làm thế nào cũng không chịu buông tay.

Trong mắt Bạch Khởi hiện lên một tia mất kiên nhẫn, đi lên định đập choáng
Tây Lương Đan, trực tiếp xong việc, lại bị Tây Lương Mạt vươn tay ra

chặn. Bạch Khởi sửng sốt lui về sau một bước, Tây Lương Mạt đi tới nhìn
nàng ta cười khẽ, nụ cười lại quá lạnh: “Sao thế, Tứ muội muội cũng biết sợ cơ à? Không khí nóng rực, hít vào một hơi là cả lồng ngực phỏng đến
khó chịu, đầu tiên làn da sẽ tỏa ra mùi thịt nướng, sau đó là mùi cháy
khét, tóc bị cháy cuộn lên, mỗi một bước chạy đều cảm thấy đau đớn khó
nhịn, làn da dính phải dầu hỏa khó có thể dập lửa, nếu không trốn sẽ
chết cháy trong đó, loại cảm giác này rất thú vị đúng không?”

Chưa nói đến vết thương trên người nàng, vết thương của Mị Tinh cũng nên có kẻ trả giá đắt vì nó!

Tây Lương Đan không phải đồ ngốc, nhìn ánh mắt tức giận của nhóm quỷ quân
xung quanh, nàng ta lập tức mềm oặt xuống, quỳ rạp dưới chân Tây Lương
Mạt, nước mắt rơi như mưa: “Đại tỷ tỷ, ta biết lỗi rồi, chuyện này đều
do tiện nhân vô liêm sỉ Đổng di nương kia mê hoặc ta, ta không biết ả
lại ác độc như thế, muội muội sai rồi, dù sao chúng ta cũng chảy cùng
dòng máu của phụ thân, Đại tỷ tỷ tha cho ta đi.”

Tây Lương Mạt nhìn nàng ta, nhướng một bên mày: “Ngươi và Tây Lương Tiên
quả là tỷ muội ruột thịt, lúc trước còn tưởng ngươi là một người có cốt
khí, thà chết không chịu khuất phục, nay xem ra Tam thẩm thẩm đã dạy dỗ
ngươi thông minh hơn không ít, hiện giờ cả kẻ thù và người thân của
ngươi đang ở địa ngục chờ ngươi, cần gì đau khổ lưu luyến nhân thế!”

Tây Lương Đan nghe vậy lại bỗng dừng khóc, nàng ta lập tức ngẩng đầu nhìn
Tây Lương Mạt, ánh mắt đầy tơ máu còn có ánh sáng điên cuồng kỳ lạ, hai
tay run run: “Bởi tiểu Vương gia còn tại nhân thế nên ta không muốn
chết, ta còn muốn làm thê tử của tiểu Vương gia, ngươi gả cho một thái
giám, ngươi hoàn toàn không biết gì hết!”

Loại kích động kỳ dị này của nàng ta làm cho Tây Lương Mạt nhìn nàng ta một
lúc lâu, rồi không khỏi cười giễu cợt: “Ngươi vậy mà cũng si tình nhỉ,
nghe nói đáng thương nhất thiên hạ là kẻ si tình, nếu vậy ta cho ngươi
một cơ hội, nếu ngươi có thể ở trong đường hầm một khắc, có lẽ ta sẽ suy nghĩ tha chết cho ngươi.”

Dứt lời, nàng vẫy tay sai người kéo Tây Lương Đan vào trong đường hầm.

Tây Lương Đan nghe nàng nói chuyện thoải mái hơn, vừa mới thả lỏng một
chút, không ngờ nghe được câu kế tiếp, nhất thời cảm thấy như bị một
chậu nước lạnh dội vào đầu, chỉ có thể giãy dụa theo bản năng: “Đại tỷ
tỷ… Đại tỷ tỷ…!”

Tây Lương Mạt lạnh nhạt nói: “Lát nữa đóng cửa đá lại, chỉ để một kẽ hở người chui không lọt.”

“Vâng!” Bạch Khởi lập tức chỉ huy người túm cánh tay Tây Lương Đan lập tức ném
vào bên trong cửa đá, Tây Lương Đan bị quăng vào nơi nóng rực đó lập tức phát ra một tiếng tru không giống tiếng người, làm cho cả khu rừng phải run lên, chim chóc vỗ cánh bay lên.

Bạch Khởi sai người thao tác, cửa đá liền đóng lại hơn phân nửa, chỉ để lại
kẽ hở xuyên vừa một cánh tay, chỉ chốc lát sau đã trông thấy từ kẽ hở
thò ra cánh tay trắng như tuyết của Tây Lương Đan, ngón tay mảnh khảnh
và cánh tay tuyết trắng kia đều đã bị phỏng, móng tay bật ra từng mảng
tràn đầy máu tươi, không ngừng điên cuồng vẫy trong không trung, sau
phiến đá phát ra tiếng hét chói tai đau đớn: “A —— a —— a —— nóng quá —— cứu ta —— cứu mạng!”

Từ sau đêm đó, truyền thuyết ma quái về rừng trúc ban đêm lại ồn ào huyên náo.

Tiếng hét đau đớn và sợ hãi, tuyệt vọng tột bậc làm cho người ta nghe mà
không đành lòng, nhưng Tây Lương Mạt chỉ lạnh nhạt dặn Bạch Khởi: “Sau
nửa khắc lôi ra.”

Rồi nàng ngồi dưới tán cây nhắm mắt dưỡng thần, trong tiếng thét đau đớn và tiếng mắng tức giận của Tây Lương Đan quanh quẩn bên tai, nàng bắt đầu
lẳng lặng suy nghĩ rốt cuộc Tư Lưu Phong muốn làm gì.

Phủ Quốc Công không thuộc phe phản nghịch, hao hết tâm tư, mạo hiểm làm ra chuyện như vậy có lẽ không chỉ đơn giản để giết nàng.

Chỉ sợ còn vì lệnh bài Lam gia đại diện cho quỷ quân và tài phú.

Chỉ tiếc, nàng đã cướp trước một bước, vậy kế tiếp, hắn sẽ làm gì?

Cô nàng Tư Hàm Hương kia thật sự có tâm kế và ác độc hơn nàng tưởng, mầm
tai họa này, bất kể vì báo thù cho Hàm Ngọc hay suy tính cho tương lai,
người này đều không thể để lại.

Nay Lục hoàng tử trọng thương, biên quan không có đại tướng, Nhị hoàng tử
Tây Địch Bách Lý Hách Vân trước nay nổi tiếng công phạt dũng mãnh, là
một mãnh tướng có tiếng trong đại quân Tây Địch, còn rất có mưu lược, am hiểu nhất là đánh trực diện, đánh ác chiến.

Nay bọn họ dẫn năm mươi vạn hùng binh tiếp cận, còn làm Lục hoàng tử nổi
tiếng dũng mãnh bị thương nặng, có thể thấy võ tướng bình thường chưa
chắc đã là đối thủ của hắn.


Trong lúc trầm tư, bỗng nghe Bạch Khởi bẩm báo bên tai nàng: “Tiểu tiểu thư,
ta thấy nàng ta sắp không xong rồi, chúng ta có cần…”

Tây Lương Mạt mở mắt ra, lạnh lùng nói: “Ta đã hứa tha cho nàng ta một mạng, thả nàng ta ra.”

Nghe Tây Lương Đan đã kêu không nổi nữa, chỉ phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, xem ra không chống đỡ được bao lâu.

Bạch Khởi sửng sốt, lại thấy Tây Lương Mạt nhìn hắn thản nhiên nói: “Còn mạng để sống không có nghĩa là có thể sống yên lành.”

Bạch Khởi không hiểu rõ ý của Tây Lương Mạt, người quỷ quân từ nhỏ sinh ra
và lớn lên trên sa mạc khốc nhiệt, trong lúc huấn luyện làm bạn với độc
trùng rắn rết, lại thường xuyên nhìn thấy các loại thây khô trong sa mạc thần bí đáng sợ, giao tiếp với “quái vật ác quỷ” mà người bình thường
không thể tưởng tượng nổi, nhìn thấy không biết bao nhiêu người chết và
chết trên tay bọn họ, tội phạm bị bắt sống làm nơi ký sinh cho độc trùng cũng không ít, tâm ngoan thủ lạt đương nhiên không cần nói.

Theo Bạch Khởi thấy, loại nữ tử như Tây Lương Đan cứ trực tiếp diệt khẩu là phương pháp giải quyết tốt nhất.

Nhưng mệnh lệnh của chủ tử là sứ mệnh bọn họ phải hoàn thành, đương nhiên sẽ
không hoài nghi, liền sai người dời tảng đá chèn cửa đi. Trong một giây
cửa mở ra, mùi da thịt cháy khét xộc vào mũi, mà Tây Lương Đan cũng
không vì cửa mở mà lập tức xông ra, ngược lại phát ra tiếng kêu thảm
thiết thê lương.

Cho đến khi nàng ta ngã xuống đám Tây Lương Mạt mới nhìn thấy da thịt trên
cánh tay và trên ngực nàng ta vì tựa vào phiến đá nóng rực mà dính lên
đó.

Khi cửa đá chuyển động đương nhiên kéo đi không ít da thịt của nàng ta, cho nên lúc này nửa thân trần của nàng ta đã đỏ rực, nổi lên một đám bóng
nước, cái yếm trên ngực cũng bị cháy rơi ra, nhưng da thịt cháy đen và
thịt không có da máu tươi đầm đìa hòa vào với nhau, nhìn có vẻ cực kỳ
đáng sợ.

Bạch Khởi sai người dùng móc câu kéo nàng ta ra, đem tới trước mặt Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt nhìn nàng ta nằm trên mặt đất không ngừng run rẩy, có vẻ đã
hấp hối, liền nói với Bạch Khởi: “Lấy hoàn hồn đan cho nàng ta.”

Bạch Khởi gật đầu, hắn rất ngạc nhiên, muốn biết vì sao Tây Lương Mạt bỗng muốn cứu nữ tử muốn giết nàng.

Tây Lương Đan ăn viên thuốc của Bạch Khởi xong hơi thở vững vàng hơn không
ít, Tây Lương Mạt cầm lấy một túi nước da trâu rót xuống gương mặt còn
nguyên vẹn của nàng ta.

“Ào!”

“A——!” Nước lạnh như băng lập tức làm cho Tây Lương Đan tỉnh táo lại, nàng ta
đần độn mở to mắt, nhìn Tây Lương Mạt đang cúi nửa người.

Tây Lương Mạt mỉm cười với nàng ta: “Đã tỉnh chưa, dung mạo của Tứ muội
muội vẫn xinh đẹp diễm lệ như xưa, quả là ông trời ban ân cho ngươi, lần trước Tư Lưu Phong có thể chữa khỏi mặt cho ngươi, lần này chúng ta sẽ
xem hắn có còn hứng thú và bản lĩnh chữa khỏi thân thể cho ngươi không.”

Tây Lương Đan mở to mắt, nàng ta nhịn toàn thân đau nhức, run run giơ tay
lên, mượn ánh trăng nhìn rõ bóng nước đáng sợ tràn đầy trên tay mình,
không khỏi run rẩy, co giật ngẩng đầu, khàn khàn hét lên với Tây Lương
Mạt như thần kinh: “Tây Lương Mạt, độc phụ nhà ngươi… Có bản lĩnh ngươi
giết ta đi! Trên đời này sao lại có loại độc phụ như ngươi…A —— a —— a!”

“Ta nói sẽ để mạng lại cho ngươi đương nhiên sẽ không nuốt lời, da thịt này coi như Đại tỷ tỷ ta đáp lễ đêm qua ngươi vẩy nhiều dầu hỏa đến vậy.”
Tây Lương Mạt cúi đầu nhìn nàng ta mỉm cười.

Giết người, người giết; hại người, người hại.

“Nếu ngươi không giết ta, ta… ta nhất định… sẽ nói cho phụ thân và Đại ca ca những gì tiện nhân ngươi đã làm, để bọn họ giết ngươi!” Tây Lương Đan
nào có thể dễ dàng tha thứ dung mạo mị lực của mình biến thành thế này,
trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, chỉ muốn chọc giận Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt dửng dưng nói: “Ngươi nên cầu nguyện Cửu Thiên Tuế sẽ không vì ta mất tích mà trực tiếp lấy mạng bọn họ thì hơn.”

“Chỉ bằng ngươi, một kỹ nữ hạ lưu hầu hạ thái giám?” Tây Lương Đan điên cuồng cười lạnh.

Bạch Khởi giận dữ, đi lên muốn một cước đá vào miệng nàng ta, Tây Lương Mạt
đối với bọn họ mà nói không chỉ là huyết mạch của chiến thần tượng trưng cho quá khứ huy hoàng, mà còn là một nữ tử cần bọn họ bảo vệ.


Sớm chiều ở chung ba tháng trong sa mạc, đồng cam cộng khổ, thủ đoạn và tâm trí của nàng, tính tình dung hợp giữa nữ tử dịu dàng và nam tử lãnh
khốc, thậm chí thỉnh thoảng mất mặt xấu hổ đều khiến bọn họ tiếp nhận sự tồn tại của nàng từ đáy lòng.

Nếu nói đối với Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ, sự tồn tại của Bách Lý Thanh như
thần, chỉ lệnh của hắn như lệnh của thần; thì đối với quỷ quân, sự tồn
tại của Tây Lương Mạt có thêm một chút khói lửa nhân gian, càng phù hợp
với thống lĩnh ưu tú mà bọn họ muốn, thậm chí càng giống tỷ muội người
thân của bọn họ, không ai có thể tha thứ người thân của mình bị kẻ khác
nhục mạ.

Cho nên Bạch Khởi và những quỷ quân khác chỉ muốn nữ nhân xấu xí vũ nhục Tây Lương Mạt này hoàn toàn câm miệng.

Nhưng động tác của Bạch Khởi lại bị Tây Lương Mạt ngăn cản, nàng vươn tay che trước mặt bọn họ, không vui không giận, chỉ bình tĩnh nói: “Lấy ít vụn
than tới.”

Người của quỷ quân tuy phẫn nộ nhưng vẫn nghe lời dùng một cái xẻng đồng xúc một ít vụn than tới.

Tây Lương Mạt cúi đầu nhìn Tây Lương Đan đang mang vẻ mặt kinh hoảng và oán hận, mỉm cười nói: “Cho vào cái miệng xinh đẹp của Tứ muội muội cho
ta!”

Tây Lương Đan hoảng sợ mở to mắt, đang định mắng cái gì đã bị Bạch Khởi
không chút khách khí chỉ huy người vặn cằm nàng ta ra, trực tiếp dùng
dao găm chọc một miếng than đỏ bừng cho vào miệng nàng ta, rồi khép chặt miệng nàng ta vào.

Trong tiếng rên thê lương đau đớn của nữ tử, không khí lại bốc lên mùi máu và mùi thịt bị đốt cháy.

Người quỷ quân chỉ có thể nhìn thấy tay chân Tây Lương Đan không ngừng run
rẩy, đôi mắt nàng ta trợn trừng gần như lọt ra khỏi hốc mắt, đau nhức
cực độ làm cho nàng ta nhảy dựng lên, đập thẳng lên đầu Bạch Khởi. Bạch
Khởi bị đau hít vào một hơi, Tây Lương Đan cầm cái xẻng đồng lên đập về
phía Bạch Khởi như điên, may có Tương Nghị nhanh tay nhanh mắt, đi lên
điểm huyệt Tây Lương Đan, hắn còn đá vào cổ chân nàng ta một cái, chỉ
nghe tiếng xương vang lên giòn tan, Tây Lương Đan hét lớn một tiếng rồi
ngã xuống đất.

Tương Nghị tức giận liếc nhìn Bạch Khởi đang ngượng ngùng: “Ngu ngốc, bị một nữ nhân thế này tập kích!”

Bạch Khởi mất hết mặt mũi, chỉ có thể hung dữ trợn mắt lườm Tây Lương Đan
nằm trên đất không ngừng run rẩy, miệng đầy bọt máu còn đang không ngừng ứa máu, ôm cổ họng run run.

Tây Lương Mạt nhìn nàng ta, ngồi xổm xuống chậm rãi nói: “May có Tứ muội
muội nhắc nhở ta phải che miệng ngươi lại, có điều phương pháp ngậm
miệng rất nhiều, đây là một trong số đó này. Nếu miệng của ngươi không
thể dùng để nói vài lời nên nói, tay cũng thường làm chút chuyện không
nên làm, đưa tới tai họa cho bản thân, thì sau này tốt nhất Tứ muội muội không nên nói, không nên viết, không nên đi lại, cứ lẳng lặng ngồi,
nằm, cả đời không nói một lời, vậy còn được bình an vui vẻ.”

Dứt lời, Tây Lương Mạt không nhìn vẻ mặt dữ tợn tuyệt vọng của Tây Lương
Đan nữa, mặc nàng ta ở đó phát ra những tiếng “A…a…” khàn khàn nặng nề.

“Ta giao nàng ta cho ngươi, hy vọng ta sẽ trông thấy một Tứ muội muội
“ngoan ngoãn im lặng”, nhưng không muốn nhìn thấy một thi thể, các ngươi nên biết làm thế nào.” Tây Lương Mạt nhìn Bạch Khởi nói.

Bạch Khởi gật đầu, căm tức liếc Tây Lương Đan đã không còn hình người một
cái, sau đó mỉm cười nói với Tây Lương Mạt: “Tiểu tiểu thư yên tâm.”

Cuối cùng hắn cũng hiểu được cái gì gọi là còn mạng để sống, không còn mạng để sống yên lành.

Sống không bằng chết chẳng phải không còn mạng để sống yên lành hay sao?

Tây Lương Mạt nhìn hắn và Tương Nghị một cái, bỗng khoanh tay nhìn vầng
trăng lạnh lạnh trên trời: “Các ngươi có cảm thấy ta tàn nhẫn không?”

Đám Bạch Khởi không khỏi sửng sốt.

Không thể phủ nhận, nếu lấy ấn tượng về một nữ tử mà nói, như Tây Lương Mạt thật sự hiếm thấy… quá tàn khốc.

Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Ở đây hoàn toàn khác với sa mạc của các
ngươi, giết người chỉ là điểm khởi đầu, đây là nơi âm mưu quỷ kế và bóng tối máu tanh cùng tồn tại, là nơi khảo nghiệm một mặt đen tối nhất của
con người, các ngươi phải làm quen để tương lai nhìn thấy những thứ càng tàn nhẫn hơn; nữ nhân, đứa nhỏ, người già… những người yếu đuối này có
thể dễ dàng chết trong tai nạn, nếu nam nhân chết trong lúc tranh đấu,
bọn họ chính là những người phải chịu sự trả thù càng tàn nhẫn hơn.
Nhưng nữ nhân tuyệt đối không mảnh mai như các ngươi nghĩ, sau khi chịu
đủ cực khổ, bọn họ có thể là sự an ủi dịu dàng nhất, cũng có thể là con
dao găm kịch độc sắc bén nhất; nếu tương lai gặp phải kẻ địch là nữ tử
có tính cách như ta, các ngươi đừng do dự, có cơ hội nên một đao giết
nàng, nếu không nàng sẽ mang tới cho các ngươi tai họa lớn nhất!”

Nàng, Tây Lương Tiên, Tư Hàm Hương, theo một mặt nào đó đều là loại phụ nữ dã tâm bừng bừng, thủ đoạn, suy tính không thiếu, có điều ham muốn và tín
ngưỡng của bọn họ khác nhau mà thôi.

Dứt lời, nàng tự dẫn đầu đi ra khỏi rừng trúc.

Bạch Khởi và Tương Nghị nhìn nhau, đều thấy trong mắt nhau một cảm xúc – kích động.

— Ông đây là đường ranh giới mùi vị thịt người hầm không tệ, các mỹ nữ có muốn ăn không —

Tây Lương Mạt trở về phủ Tĩnh Quốc Công, còn chưa đi vào, từ xa đã trông
thấy phía trước đèn đuốc sáng tưng bừng, đao thương nghiêm nghị, trong

trong ngoài ngoài ba lớp người vây phủ Tĩnh Quốc Công chặt như nêm cối.

Bạch Nhụy và Chu Vân Sinh thì đang dẫn hơn mười quỷ quân đứng ngoài đám người, vẻ mặt vô cùng lo lắng nhìn quanh.

“Bạch Nhụy?” Tây Lương Mạt gọi một tiếng.

Bạch Nhụy vừa nghe giọng nàng ánh mắt lập tức sáng lên, xách váy chạy tới: “Đại tiểu thư, cuối cùng người cũng trở lại!”

Tây Lương Mạt nhướng mày nhìn Bạch Nhụy chạy tới, chỉ về phía tình hình
giương cung bạt kiếm của phủ Tĩnh Quốc Công bên kia: “Xảy ra chuyện gì
thế?”

Bạch Nhụy cực kỳ lo lắng kéo ống tay áo Tây Lương Mạt: “Đại tiểu thư, người
mau về xem đi, Thiên Tuế gia đang ép Quốc Công gia giao người ra, nói
nếu không gặp người, cứ hai khắc hắn sẽ khiến mười cái đầu của phủ Quốc
Công rơi xuống, nay Nhị lão gia, Tam lão gia, lão phu nhân đều bị kéo
vào trong đại đường, thiếu gia và nhóm di nương đã bị đặt dưới đao, ngay cả Thế Tử gia cũng…”

Tây Lương Mạt ngạc nhiên, sau đó ôm trán, cảm thấy rất đau đầu: “Không phải ta bảo em đi thông báo cho Thiên Tuế gia ta không sao à?”

Bạch Nhụy rất vô tội nói: “Từ chạng vạng bắt đầu hỏa hoạn gia đã phát hiện
có chuyện không ổn, đầu tiên sai người Mị Bộ đi tìm, sau đó sai người
của bộ Truy Phong đi tìm, rồi biết có lẽ người đã vào trong đường hầm
gia liền rất kỳ lạ… Nô tỳ có nói, nhưng nô tỳ vừa mới nói đến người bị
Tây Lương Đan và Đổng di nương nhốt trong lòng đất, còn chưa nói xong
gia đã không thấy tăm hơi… Tiếp nữa Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ bao vây phủ
Quốc Công, không biết sao Thế Tử gia lại dẫn người đánh nhau với Tư Lễ
Giám, nay bị Tiểu Thắng Tử bắt, đang ở trong tay Thiên Tuế gia…”

Tây Lương Mạt nghe nàng nói năng lộn xộn không rõ ràng, nàng biết nha đầu
Bạch Nhụy rất trung thành, cũng có chút thông minh, nhưng mỗi khi nói
chuyện phức tạp là không có trật tự như nữ tử khác, đành khoát tay, chỉ
bắt lấy trọng điểm hỏi: “Ngừng, sau đó sao em không nói với gia ta không sao?”

Bạch Nhụy đỏ mặt, chưa kịp nói đã thấy Chu Vân Sinh lắc đầu, có phần bất đắc dĩ nói: “Bởi vì sau đó nàng hoàn toàn không có cơ hội tiếp cận Thiên
Tuế gia, gia tức giận rồi biến thành cục diện như bây giờ.”

Tuy trong phủ Tĩnh Quốc Công có nuôi tám trăm tư binh, nhưng Tư Lễ Giám và
Cẩm Y Vệ thường xuyên làm chuyện xét nhà diệt tộc, huống hồ rất có khả
năng Bách Lý Thanh bốc cơn tức, trực tiếp điều người khống chế phủ binh
và kho binh khí trước, hơn nữa hắn vốn ở ngay trong phủ Quốc Công, cho
nên trong hai khắc ngắn ngủi phủ Quốc Công chưa kịp chống cự gì đã bị
bắt gọn.

Tây Lương Mạt hơi nhăn mày, nay đại quân Tây Địch tiếp cận, lão cha từ trên trời rơi xuống của nàng tuy tính tình không tốt nhưng đánh trận thì
thật sự được chân truyền của ông ngoại Lam Đại nguyên soái của nàng, ông ta còn có chỗ dùng, không thể nói giết là giết.

Nàng lập tức đi vào trong phủ Quốc Công.

Chờ nàng một đường vượt quan trảm tướng, giãy ra khỏi đám người của phủ
Quốc Công nhìn thấy mình như nhìn thấy cứu tinh nhào tới cầu xin, đám Lý Mật, Mị Bộ vui mừng phát hiện nàng chưa chết nhiệt tình vây đến, vội
vàng chạy tới trước thư phòng của Tĩnh Quốc Công đã ngửi được mùi máu
tanh nồng nặc.

Quả nhiên, trông thấy trên đại thụ phía trước thư phòng treo rất nhiều
người, ngay cả lão phu nhân nước mắt nước mũi đầy mặt, xương đùi vừa gãy cùng Thận Nhị phu nhân vừa khỏi bệnh điên cũng không may mắn thoát
được, dưới tàng cây rất nhiều thi thể không đầu, máu chảy đầy đất, nhìn
kỹ phát hiện trên người mặc quần áo của di nương trong phủ, có vài thiếu gia, tiểu thư của nhị phòng và tam phòng; hiện nay Nhị lão gia, Tam lão gia đã bị đè xuống dưới đao chặt đầu, một người nước mắt dàn dụa nhìn
một đám cao thủ còn sót lại trong phủ bảo vệ đại ca nhà mình, gào khóc:
“Đại ca, ngươi mau mau giao Vương Phi ra đi.”

Một người thì mắng to: “Tây Lương Vô Ngôn, thứ vô liêm sỉ nhà ngươi, dung
túng thiếp thị hại chết chính nữ, ngươi muốn để ả tiện nhân Đổng thị kia hoàn toàn diệt trừ cả họ Tây Lương chúng ta hay sao!”

Ánh mắt Tây Lương Mạt liếc qua Tây Lương Tĩnh bị treo trên xà nhà, toàn
thân đầy máu, vẻ mặt tái nhợt nhưng không chịu khuất phục, sau đó nhìn
sang Đổng di nương nằm trên mặt đất, toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng
bệch không giống người nhưng không dám nhúc nhích một phần.

Trên cái bụng hơi nhô lên của Đổng di nương gác một đôi giày thêu hoa văn
nước chảy bằng chỉ bạc tinh xảo, chủ nhân của đôi giày đang ngồi trên
ghế thái sư, dáng vẻ lười biếng nhàn nhã, nhưng cũng nguy hiểm dị
thường, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể dùng sức đá bục cái bụng
của người bên dưới.

Trên gương mặt tuyệt đẹp của hắn không có bất cứ biểu cảm gì, màu da trắng
bệch của hắn bị ánh lửa chiếu rọi gần như trong suốt, môi lại bôi màu đỏ đậm như máu, cảm giác tương phản âm trầm làm cho người ta không dám
nhìn thẳng.

“Tây Lương Vô Ngôn, sắp hết thời gian rồi, ngươi đã nghĩ rõ ràng chưa, Vương Phi của bản tọa có ở trong mật đạo hay không?” Bách Lý Thanh lạnh lùng
đùa nghịch bảo vệ móng bảo thạch hoa lệ trên ngón tay mình, trên mặt hắn không nhìn ra một chút lửa giận nào, biểu cảm không thay đổi, nhưng vẻ
mặt này lại làm cho hắn nhìn có vẻ giống ma vương ngồi trên ngai vàng,
phía dưới là một núi xương trắng, đột nhiên tỉnh lại chuẩn bị đại khai
sát giới.

Đột nhiên có kẻ dường như không sợ hãi chút nào, chầm chậm nói: “Thiên Tuế
gia không hỏi nguyên nhân đã giết chóc triều thần như vậy không sợ ngày
mai bách quan buộc tội sao?”

Một bóng người chầm chậm đi ra, dung mạo tuấn mỹ, thân hình cao gầy, khí độ rất tốt, ngũ quan mơ hồ có vài phần tương tự Bách Lý Thanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận