Hoạn Phi Thiên Hạ

Ánh mắt mọi người hướng về phía người kia, không khỏi đều sửng sốt, nhìn ngũ quan người nay có cảm giác thật kỳ lạ.

Nhưng mọi người chỉ dám nói thầm trong lòng như vậy.

Bách Lý Thanh từ trên cao nhìn xuống nam tử đang đứng bên dưới, ngay khi
chạm vào ánh mắt khiêu khích của Phương Quan, Bách Lý Thanh đột nhiên
nhếch khóe môi: “Giết!”

Sau đó ánh mắt hắn lướt qua Phương Quan, dừng trên người Tĩnh Quốc Công,
lạnh lùng nói: “Ngươi đã nghĩ kỹ chưa, nếu người ở trong kia thì ngươi
tự mình đi vào tìm ra cho bản tọa, nếu người không ở kia, các ngươi chết cùng nhau ở đây đi.”

Sau một tiếng ra lệnh của Bách Lý Thanh, lập tức có người của Tư Lễ Giám tiến lên bắt Phương Quan.

Không chỉ Phương Quan bất ngờ, tất cả mọi người đều không ngờ Bách Lý Thanh
đã mất kiên nhẫn đến mức này, hắn thậm chí lười phải nói chuyện với
Phương Quan, không, có thể nói nếu không phải muốn xử lý Phương Quan cần phải mở miệng, ngay cả một chữ này hắn cũng lười nhếch mép.

Tĩnh Quốc Công ngược lại vào mắt hắn, nhưng mọi người đều tin rằng ông ta tình nguyện đừng có vào mắt Bách Lý Thanh.

Giọng điệu của Bách Lý Thanh nghe có vẻ nhẹ nhàng bâng qua, giống như không
để ý, giống như chỉ sắp giết con kiến dưới chân, nhất là trong mắt Bách
Lý Thanh là không gian tăm tối tựa như không đáy, ngay cả hào quang bình thường cũng không có, đó là hư vô chỉ có máu tươi và mạng người mới có
thể lấp đầy, làm cho người ta hoàn toàn không dám đối diện.

Không khí dồn nén cực độ.

“Thiên Tuế gia, lẽ nào ngài muốn giết luôn cả bản cung?” Một giọng nữ sắc bén chen vào thu hút sự chú ý của mọi người.

Từ trong đám người chen ra, cầm cánh tay Phương Quan kéo hắn khỏi tay Tư
Lễ Giám, không phải Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa còn ai!

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa xuất hiện khiến không ít người thở ra một
hơi, nhất là người của phủ Tĩnh Quốc Công, gần như lập tức mở miệng xin
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa giúp đỡ.

“Công Chúa điện hạ, cứu chúng ta!”

“Công Chúa điện hạ, chúng ta vô tội, ngài cầu tình giúp chúng ta đi!”

“Điện hạ… Hu hu!”

Mặc kệ bọn họ xin giúp đỡ thế nào lại không ai dám nói Bách Lý Thanh một câu không tốt.

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa lại nhìn về phía Bách Lý Thanh, ánh mắt cố
giữ bình tĩnh: “Cửu Thiên Tuế, ngươi không thể không phân biệt thị phi
trắng đen như thế, tất cả quan viên thẩm vấn đều phải được bệ hạ ngự
phê, giao cho Đại Lý Tự quyết định bọn họ có tội hay không!”

Nàng biết mình đang vuốt râu hùm, nhưng nàng không tin Bách Lý Thanh không phân biệt tốt xấu đến mức giết cả nàng!

Bách Lý Thanh nheo mắt lại nhìn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa một cái, đôi
mắt tối tăm sâu không thấy đáy kia làm cho Thái Bình Đại Trưởng Công
Chúa gần như không dám nhìn thẳng, quay mặt đi, thân mình cứng nhắc
thẳng tắp.

Hắn bỗng nhiên khẽ nở nụ cười: “Công Chúa điện hạ mối tình thắm thiết với
nam sủng của ngài như thế thật khiến người ta cảm động, nếu vậy…”

“Khụ khụ, ở đây làm sao thế?” Một giọng nữ bỗng chen vào ngắt lời nói tiếp
theo của Bách Lý Thanh, giọng nói dịu dàng âm cuối hơi cao lên kia gần
như khiến Bách Lý Thanh cứng lại trong nháy mắt.

Tây Lương Mạt dẫn đám Bạch Nhụy chen qua đám người, ho khẽ một tiếng, nhìn
cảnh tượng máu tanh đầy đất, giương cung rút kiếm trước mặt như rất khó
hiểu.

Nếu nàng không ra, sợ rằng câu nói tiếp theo của Bách Lý Thanh sẽ là – nếu
vậy ngươi cùng nam sủng của ngươi đi chết đi, mọi người cùng đi chết đi!

Nàng tin Cửu Thiên Tuế đại nhân chắc chắn sẽ làm được chuyện này, hắn có thể duy trì cục diện thiên hạ cân bằng hiện nay thì cũng có thể dễ dàng hủy diệt tất cả, bởi phương diện điên cuồng khát máu trong con người hắn sẽ không để ý thiên hạ đại loạn, sinh linh đồ thán.

Tây Lương Mạt nhìn mọi người nhìn mình như thấy quái vật, không ai phản
ứng, nàng trực tiếp quay mặt về phía Tĩnh Quốc Công than một tiếng: “Phụ thân, ngài xem hôm nay sắc trời đã muộn, mọi người vì tìm ta đã vất vả
cả đêm, tặc tử Tư Lưu Phong xông vào đốt phủ, ý đồ bắt nữ nhi đi, nay nữ nhi may mắn được cao nhân cứu giúp đã thoát hiểm, có điều không biết
người trong nhà có làm sao hay không, lát nữa làm phiền phụ thân và Đại
ca ca xem xét.”

Sau đó, nàng không nhìn vẻ mặt có thể gọi là cực độ phức tạp của Tĩnh Quốc
Công, mà xoay người đi tới chỗ Bách Lý Thanh, nàng đi tới bên cạnh hắn,
đặt bàn tay mềm của mình lên mu bàn tay hắn, nhẹ giọng nói: “Thiên Tuế
gia, thiếp thân đã trở lại, khiến ngài lo lắng, chúng ta về Liên Trai
đi?”

Nàng lẳng lặng nhìn hắn, cho đến khi đôi mắt hư vô tăm tối giống như không
có bất cứ thứ gì của hắn nhìn nàng dần nổi lên một tia sáng lạnh như

băng nàng mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, mặc cho dưới tay áo rộng, những ngón tay thon dài lạnh lẽo của hắn sắp bóp nát bàn tay mảnh khảnh của
nàng.

Bách Lý Thanh nhìn nàng đau đến toát mồ hôi lại vẫn mỉm cười với hắn, rồi
mới quay đầu, đột nhiên đứng dậy ném ra một câu: “Tan!”

Lập tức, hắn xoay người đi về phía Liên Trai, Tây Lương Mạt nhìn Đại Trưởng Công Chúa một cái, hơi lắc đầu với nàng rồi theo Bách Lý Thanh rời đi.

Người của Tư Lễ Giám cũng đồng loạt rút lui.

Lý Mật nhìn người của phủ Tĩnh Quốc Công hoàn toàn không ý thức được bọn
họ đã thoát khỏi cái chết, âm thầm thở dài một hơi, lạnh nhạt sai cấp
dưới: “Thu dọn nơi này sạch sẽ.”

Sau đó hắn đi tới trước mặt Tĩnh Quốc Công, chắp tay không mặn không nhạt
nói: “Quốc Công gia chịu khổ, gia luôn không thích người khác động vào
người và vật của gia, cho dù phu nhân là nữ nhi của ngài, nhưng nay đã
gả cho gia chính là người của gia, vị thiếp thị này của ngài…”

Dù sao Tĩnh Quốc Công đã sống nhiều năm trên sa trường, khí thế không thể
nào thấp hơn người ta một bậc, ông ta nhăn mày hừ lạnh một tiếng, đang
định nói gì lại thấy Bạch Ngọc đi tới, nhẹ giọng nói: “Quận Chúa có
chuyện muốn nô tỳ báo cho Quốc Công gia biết.”

Tĩnh Quốc Công thoáng dừng, lạnh lùng nói: “Nàng cũng nhiều lời thật, còn muốn nói gì?”

Bạch Ngọc ghé vào tai Tĩnh Quốc Công nhẹ giọng nói mấy câu, sau đó không
nhìn khuôn mặt cứng nhắc của Tĩnh Qốc Công, cung kính khom người lui ra.

Lý Mật không biết rốt cuộc Bạch Ngọc đã nói gì mà làm cho Tĩnh Quốc Công
gặp sống chết uy hiếp không đổi sắc cũng phải xuất hiện biểu cảm như
thế. Chỉ thấy ánh mắt Tĩnh Quốc Công dừng trên gương mặt tái nhợt đầy
nước mắt của Đổng di nương vừa được nha hoàn nâng dậy, Đổng di nương
dường như phát hiện ánh mắt Tĩnh Quốc Công, lập tức như tìm được người
dựa dẫm, ôm bụng lảo đảo đi tới chỗ Tĩnh Quốc Công, nằm trong lòng ông
ta rơi nước mắt như mưa: “Quốc Công gia, thiếp thân… thiếp thân bảo vệ
được đứa nhỏ của chúng ta rồi.”

“Đứa nhỏ của chúng ta?” Ánh sáng trong mắt Tĩnh Quốc Công lạnh dị thường,
thậm chí có thể nói mang theo một loại sát khí tối tăm.

“Quốc Công gia?” Đổng di nương trước nay là người thông minh, cũng phát hiện
sự lạ thường của Tĩnh Quốc Công, hơi ngẩng đầu lên điềm đạm đáng yêu
nhìn ông ta: “Ngài làm…”

“Chúng ta thật sự sẽ có đứa nhỏ à?” Tĩnh Quốc Công cúi đầu không chút biểu cảm nhìn nữ nhân trong lòng, cảm thấy đầy nhục nhã, tuy ông ta không muốn
tin lời nói của nha hoàn của Tây Lương Mạt, nhưng trực giác tung hoành
sa trường nhiều năm lại nói cho ông ta Tây Lương Mạt hoàn toàn không cần lừa ông ta, bởi thân thể là của ông ta, nếu thật sự muốn biết, tìm
người tra một lần là biết thật giả.

Huống hồ ông ta tin, Hàn thị có thể làm chuyện như vậy.

Đổng di nương hoảng sợ, trong lòng thầm nghĩ, lẽ nào Quốc Công gia đã biết
cái gì, trong lòng nàng ta lạnh toát, lông tơ toàn thân dựng đứng, lập
tức nghĩ cách giải quyết, nhưng chưa đợi nàng ta nghĩ được phương án gì
đã nghe Tĩnh Quốc Công lạnh lùng sai bảo: “Hôm nay phản tặc xâm nhập phủ Quốc Công, Đổng di nương bị hoảng sợ, chỉ sợ khó giữ được đứa trẻ trong bụng, dẫn nàng đi.”

Ninh An ngẩn ra, sau đó ánh mắt dừng trên bụng Đổng di nương rồi cung kinh chắp tay đáp: “Vâng!”

Đổng di nương thấy Ninh An dẫn vài tráng hán thô kệch lên đưa mình đi, trong lòng lạnh toát, nàng nhìn Tĩnh Quốc Công không dám tin, hắn thậm chí
còn không cho nàng một cơ hội giải thích đã muốn xóa bỏ đứa bé của nàng?

Đổng di nương vừa ôm bụng vừa tận lực giãy dụa, liều mạng nhào tới chỗ Tĩnh
Quốc Công lại bị người ta giữ cánh tay, nàng đau đớn xoay sở, chỉ có thể điên cuồng kêu khóc: “Quốc Công gia, đứa nhỏ của thiếp thân là của ngài mà, sao ngài có thể tàn nhẫn như vậy, chỉ nghe tiểu tiện nhân Tây Lương Mạt phản cha đấy… Ưm ưm!”

Ninh An thấy ánh mắt Lý Mật không ổn trực tiếp dùng khăn che miệng Đổng di nương lại, mạnh mẽ kéo đi.

Đổng di nương chỉ có thể trợn trừng đôi mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm Tĩnh
Quốc Công, giống như không thể tin nổi người bên gối mình lại lạnh lùng
và vô tình đến thế.

Nam nhân này thậm chí còn không định cho nàng bất cứ một cơ hội giải thích
nào, cho dù đứa bé trong bụng nàng thật sự không phải của hắn, hắn hoàn
toàn không có một chút tình cảm nào với nàng!

“Khiến Lý tướng quân chê cười.” Tĩnh Quốc Công nhìn Lý Mật, vẻ mặt trở lại bình thường.

Lý Mật gật đầu, chắp tay nói: “Quốc Công gia nói quá lời, mạt tướng mới
được điều về kinh, sau này nhiều chỗ cần lãnh giáo Quốc Công gia, nay
xin cáo từ!”

Tĩnh Quốc Công gật đầu, nhìn Lý Mật dẫn người của Cẩm Y Vệ đã quét dọn sạch
sẽ trong viện nhưng mùi máu tanh nồng nặc vẫn chưa tan đi, ông ta vỗ
trán nhắm mắt lại, sai tham tướng bên cạnh: “Đưa Thế Tử gia tới chỗ đại
phu đi.”


Khi Tây Lương Tĩnh được thả xuống thì đã hôn mê, hiện nay không biết tình hình thế nào.

Tĩnh Quốc Công nhìn con trai cưng của mình bị nâng đi, trong mắt hiện lên
một tia mệt mỏi và đau lòng, xoay người chắp tay với Thái Bình Đại
Trưởng Công Chúa: “Hôm nay công chúa mạo hiểm tới cứu, Tây Lương Vô Ngôn ghi nhớ trong lòng.”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa không biết đang nghĩ gì, nghe Tĩnh Quốc Công
nói vậy chỉ bất đắc dĩ xua tay với ông ta: “Người cứu ngươi không phải
bản công chúa, sau này ngài tự giải quyết cho tốt đi.”

Nàng nghe tin, nghĩ hết biện pháp vào phủ Quốc Công, vốn định cướp thức ăn
trên miệng hổ, cứu những người quan trọng của phủ Quốc Công; như vậy coi như Tĩnh Quốc Công nợ nàng, tương lai dễ tính toán, nhưng da mặt nàng
chưa dày đến mức vơ hết công lao vào mình.

Nàng thoáng dừng, bỗng nhìn về phía Tĩnh Quốc Công, ánh mắt sáng quắc: “Hoàng huynh bệnh tình nguy kịch, ngươi cũng biết chứ?”

Tĩnh Quốc Công nhìn nàng, thản nhiên nói: “Vi thần không biết, cũng chưa từng nghe trong cung truyền ra tin tức như thế.”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa hơi nhăn mày, ý tứ sâu xa nói: “Nay ngài đã
biết, Quốc Công gia xưa nay là người thông minh, ngài nhất định biết vì
xã tác, vì quốc gia, tương lai phải đi con đường nào.”

Tĩnh Quốc Công vẫn lạnh nhạt nói: “Vâng, đa tạ Công Chúa điện hạ chỉ bảo, có điều hôm nay trong phủ xảy ra quá nhiều việc, chỉ sợ không tiện chiêu
đãi công chúa, ngày khác nhất định chuẩn bị hậu lễ đa tạ Công Chúa điện
hạ.”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhìn dáng vẻ này của Tĩnh Quốc Công, trong
lòng thầm mắng, cha và con gái đều là hồ ly, cứng mềm không ăn, trái
phải không vào, lại muốn chờ đợi thời cơ sao?

Nhưng nàng không thể làm gì, chỉ có thể nói: “Không phiền ngài đại giá, chúng ta đi!”

Dứt lời, nàng phẩy tay áo bỏ đi.

Phương Quan liếc nhìn Tĩnh Quốc Công một cái, trong mắt thoáng qua một tia kỳ
lạ, xoay người cũng bỏ đi theo Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa.

Ra khỏi cổng phủ Quốc Công Phương Quan mới chậm rãi mở miệng hỏi: “Công
Chúa điện hạ tính bỏ qua quân cờ Tĩnh Quốc Công này vậy sao?”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa tức giận lườm hắn một cái, lạnh như băng nói: “Ngươi nói xem, nếu Tĩnh Quốc Công có thể dễ dàng bị lôi kéo thì Thái
Tử gia và Lục Tướng gia đã không phí tâm tư như thế.”

Lúc này, tin tức tốt và tin tức xấu đồng loạt đến, hoàng huynh “bệnh nặng”, lại ngoại trừ Thái Y và thuật sĩ không chịu gặp ai, hoặc phải nói hắn
không có cơ hội gặp người ngoài, làm cho Thái Tử và Lục Thừa Tướng lòng
như lửa đốt. Toàn bộ kinh thành và cung cấm đều trong phạm vi thế lực
của Cửu Thiên Tuế, vì yết kiến Hoàng Đế, lần này bọn họ hoàn toàn trở
mặt với Cửu Thiên Tuế, rồi mới phát hiện quân cờ mình xếp trong cung
đình và đại doanh xung quanh kinh đô hoàn toàn không làm nên chuyện gì,
chỉ cần có chút dị động sẽ có người tố giác tới chỗ Cửu Thiên Tuế.

Nhưng đồng thời, Lục hoàng tử có khả năng cạnh tranh nhất truyền ra tin bị
trọng thương, làm cho nhóm quần thần càng mong đợi vào Thái Tử, mà nay
mọi người đều biết người được chọn để xuất chinh không ai khác ngoài
Tĩnh Quốc Công, nếu có thể kéo Tĩnh Quốc Công tay cầm trọng binh vào
cùng một phe thì hy vọng chống lại Cửu Thiên Tuế sẽ lớn hơn.

Nhưng mà…

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa chỉ cần nghĩ đến tình cảnh trắc trở vừa rồi
là lại đau đầu, bỗng nhìn thoáng qua vẻ mặt có chuyện suy nghĩ của
Phương Quan, không khỏi nhíu mày nghi hoặc: “Này, vừa rồi vì sao ngươi
lại chủ động khiêu khích Cửu Thiên Tuế, không sợ chết à?”

Phương Quan nhìn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, thản nhiên nói: “Phụng dưỡng
chủ tử là bổn phận của Phương Quan, hy sinh vì công chúa không phải việc Phương Quan nên làm sao?”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cười lạnh một tiếng, lạnh nhạt liếc hắn:
“Được rồi, con hát vô tình, kỹ nữ vô nghĩa, đừng tưởng ta không biết
chuyện người quyến rũ hết người này đến người khác trong cung, ngay cả
giường của Hoàng Hậu và Quý Phi còn bò lên được, coi như ngươi có bản
lĩnh.”

Phương Quan hơi khựng lại, hắn không ngờ Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa biết
không ít, hắn nhếch khóe môi nở nụ cười lạnh nhạt không hề để ý: “Công
Chúa điện hạ đã biết chuyện này thì cũng nên biết Phương Quan làm thế
nào, có tư cách gì để từ chối lời mời của người có thân phận cao quý như công chúa, Phương Quan chỉ là một món đồ chơi của công chúa mà thôi,
cho ai chơi còn không phải đều là chơi?”


Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhìn hắn một lúc lâu, cười khẩy một tiếng,
cảnh cáo nói: “Tốt nhất ngươi đừng giở trò gì, nếu không bản công chúa
sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”

Dứt lời, nàng phất tay áo lên xe ngựa, không đợi Phương Quan lên đã lạnh nhạt nói: “Đi, hồi cung!”

Phương Quan nhìn bóng lưng nàng, nở nụ cười kỳ quái, nói như tự nhủ: “Sống
không bằng chết à, nay ta đã sống không bằng chết rồi, vì sao chảy cùng
một dòng máy mà người kia có thể năm quyền sinh quyền sát trong tay?”

Hắn cười khẽ giễu cợt, nhìn ánh trăng phía chân trời: “Dù sao, rất nhanh thôi, tất cả mọi người đều sẽ sống không bằng chết.”

— Ông đây là đường ranh giới Cửu Thiên Tuế rất khó chịu —

Bên trong Liên Trai, đèn hoa sen bạch ngọc đã được đốt lên, ánh nến ấm áp lắc lư soi khắp phòng.

Bách Lý Thanh và Tây Lương Mạt một trước một sau vào phòng, Hà ma ma vui
sướng lên đón, thấy sắc mặt bọn họ bất bình thường liền dừng bước, nhún
gối với hai người: “Thiên Tuế gia, tiểu thư, nô tỳ đi xuống trước sai
người chuẩn bị nước ấm, làm đồ ăn mới dâng lên.”

Tây Lương Mạt gật đầu với bà, nhẹ giọng nói: “Ma ma cứ đi đi.”

Hà ma ma nhanh chóng gọi những người khác cùng lui ra, đóng cửa lại, để lại không gian cho chủ tử nhà mình.

Tây Lương Mạt biết hắn nhất định đang giận, bản thân nàng hành động cũng có phần sơ sẩy dẫn tới tình cảnh hiện nay, không khỏi áy này dùng một bàn
tay không đau cầm cánh tay hắn: “A Cửu, ngươi…”

Lời còn chưa dứt Bách Lý Thanh đưa lưng về phía nàng đã lạnh lùng nói: “Ra ngoài!”

Tây Lương Mạt sửng sốt, mệt mỏi day trán nói: “A Cửu, ngươi cũng biết ta
không cố ý, ta bảo Bạch Nhụy báo với ngươi, chỉ tại nha đầu kia làm việc không chu toàn.”

Nàng bằng lòng nhận sai, nhưng sau khi sống sót khỏi tai nạn nàng chỉ muốn cầm tay hắn.

Bách Lý Thanh lại vẫn lạnh nhạt nói: “Ra ngoài!”

Tây Lương Mạt nghe vậy đáy mắt thoáng qua một tia bi thương.

Bất cứ ai trải qua nguy hiểm trở về đều không muốn nghe thấy người mình để ý nói ra hai chữ như thế.

Nàng buông tầm mắt, thản nhiên nói: “Được, như ngươi mong muốn.”

Dứt lời, Tây Lương Mạt rời đi không quay đầu lại, nàng không phải không
biết giận, chỉ khi ở bên hắn nàng mới học được cách dịu dàng, nhẫn nại
với tình nhân.

Vì biết sức lực và tinh thần mà hắn trả giá vì nàng không ít hơn chính nàng.

Nhưng không có nghĩa nàng sẽ tha thứ cho tính tình của hắn vô hạn độ.

Ngay khi Tây Lương Mạt sắp bước ra khỏi phòng, một luồng gió mạnh bỗng cuốn
lên từ phía sau, nháy mắt nàng đã rơi vào một vòng tay lạnh lẽo, Bách Lý Thanh dùng sức mạnh đến mức gần như làm cho Tây Lương Mạt kêu đau ra
tiếng, nhưng nàng vẫn nhịn xuống, chỉ lãnh đạm nói: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Ngươi làm đau ta!”

Một lúc lâu sau nàng mới cảm thấy Bách Lý Thanh hơi thả lỏng hai tay của
hắn một chút, giọng nói âm u lạnh giá như giếng cổ vang lên phía sau
nàng: “Ta chỉ sợ chính mình không khống chế được sức lực sẽ làm ngươi bị thương, nhưng nếu cứ để ngươi đi như thế có người sẽ ghi thù ta rất
lâu.”

“Nếu so về chuyện ai ghi thù giỏi nhất, có ai qua được gia ngươi đâu.” Tây
Lương Mạt cười khẩy một cái, nhưng giọng điệu đã mềm xuống, nàng nhớ vừa rồi trong mắt hắn là một mảnh tối đen mờ mịt hư vô, muốn cắn nuốt tất
cả. Phải giãy giụa thoát ra khỏi ham muốn hủy diệt tất cả, đối với hắn
mà nói không phải một chuyện dễ dàng.

“Ngươi đã biết bản tọa thích nhất ghi thù vì sao không thông báo cho bản tọa
trước tiên khi ngươi đã thoát hiểm.” Giọng nói của Bách Lý Thanh lại
nguy hiểm lên.

Tây Lương Mạt thở dài một hơi: “Ngươi buông ra trước đã.”

Bách Lý Thanh cứng nhắc một lúc mới nới lỏng tay, Tây Lương Mạt xoay người
lại muốn nhìn vào mắt hắn, người kia lại dùng một tay kéo nàng vào lòng, cánh tay ôm chặt thắt lưng mảnh mai của nàng, đột nhiên khàn khàn nói:
“Đừng nhìn, xấu chết được!”

Đừng nhìn cái gì? Ánh mắt hắn? Hay dáng vẻ hắn?

Tây Lương Mạt biết hắn không muốn để nàng thấy bộ dạng dữ tợn của mình,
trái tim vốn còn hơi lạnh của nàng chậm rãi sinh ra hơi ấm.

Đây là lần đầu tiên hắn trực tiếp thể hiện sự quan tâm với nàng, quan tâm
đến mức không muốn để nàng nhìn thấy gương mặt đè nén vặn vẹo của mình.

Trong mắt Tây Lương Mạt lặng lẽ hiện lên ánh sáng mềm mại, nàng hít một hơi
vươn tay ôm thắt lưng hắn, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, tại ta sơ sẩy, khiến ngươi lo lắng.”

Chỉ tại cơn giận nhất thời mà đi tìm Đổng di nương gây chuyện, ai ngờ để
nàng gặp phải độc thủ phía sau đồng thời tề tụ, nếu lúc ấy nàng bình
tĩnh một chút sẽ không khiến hai kẻ chủ mưu chạy thoát.

Rốt cuộc… vẫn chưa đủ kinh nghiệm thực chiến. Luận âm mưu thủ đoạn, nghiền
ngẫm lòng người, có lẽ nàng không kém, nhưng loại thực chiến vây bắt
thiết thực này nàng thật sự không có kinh nghiệm bằng Bách Lý Thanh, đời trước dù sao nàng cũng chỉ là một trợ lý chính khách xuất sắc mà không
phải chuyên gia quân sự.

Tây Lương Mạt khẽ thở dài một hơi, nàng còn phải học rất nhiều.

Bách Lý Thanh khẽ hừ một tiếng: “Bản tọa đã nói ngươi còn non, loại chuyện
này, non nớt không có kinh nghiệm như ngươi chưa chắc đã bằng đám Bạch

Khởi.”

Tây Lương Mạt hơi ủ dột, xấu hổ nói: “Ừ, dù sao có một ngày sẽ không thiếu kinh nghiệm.”

Bách Lý Thanh lấy lại bình tĩnh, buông cánh tay ôm nàng ra, tiện tay cầm lấy cổ tay nàng, nhìn tay trái sưng đỏ không khỏi hơi nhăn mày, dắt nàng
ngồi xuống ghế, từ trong lòng lấy ra một lọ dầu bạc hà tiêu sưng thơm
mát, nhỏ lên tay nàng, chậm rãi xoa cho nàng.

Tây Lương Mạt dùng tay phải chống cằm, hưởng thụ cảm giác thoải mái khi đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn dính dầu bạc hà mát mát khẽ xoa trên tay
mình, ánh nến chiếu lên gương mặt diễm lệ âm lạnh của hắn những vệt mờ,
nàng đột nhiên hỏi: “Nếu ta chết trong mật đạo, ngươi sẽ chôn ta trong
bùn đất lạnh lẽo hay sẽ đốt thành tro mang theo trên người?”

Động tác của Bách Lý Thanh hơi ngừng, hắn nâng đôi mắt phượng lên liếc nàng: “Đều sẽ không.”

Tây Lương Mạt sửng sốt, sau đó khẽ cười nói: “Vậy ngươi cũng sẽ không định
nói theo chuyện kể trong quán trà, dùng quan tài bằng băng bảo tồn ta,
sau đó ngày ngày chiêm ngưỡng, kể hết tâm sự đấy chứ?”

Bách Lý Thanh thản nhiên nhìn nàng một cái: “Ngươi cảm thấy bản tọa sẽ phí
tâm phí sức làm chuyện không thú vị đấy à, hay là tới quan trà nghe quá
nhiều chuyện nên điên rồi?”

Trên mặt Tây Lương Mạt hiện lên một tia thất vọng, hừ khẽ: “Vâng, vâng, ngài anh minh thần võ nhất.”

Bách Lý Thanh tiếp tục lạnh nhạt nói: “Nếu bông hoa trong lòng bàn tay của
bản tọa tàn, thì làm cho hoa trên thế gian này vĩnh viễn không còn nở rộ đi. So với những chuyện phức tạp ngu xuẩn mà ngươi nói, bản tọa cảm
thấy không bằng làm cho tất cả mọi người đều đau đớn mất đi người thân
yêu, tất cả mọi người sống không bằng chết, chiến hỏa trải rộng đại lục, khói lửa lan khắp thiên hạ, thây cốt thành núi, máu chảy thành sông,
tiếng than vang khắp đất trời, như thế đơn giản hơn.”

Tây Lương Mạt sửng sốt, nhíu mày nhìn về phía hắn: “Ngươi…”

Đây là điển hình của ích kỷ ngoan độc tới cực điểm chăng? Bản thân không vui nên khiến người trong thiên hạ đều chết cùng hắn?

Bách Lý Thanh nhìn nàng, ánh mắt âm u như không đáy, một lúc lâu sau hắn
bỗng nhìn vầng trăng lạnh trên trời, nở nụ cười quỷ mị, nhẹ giọng nói:
“Ta chỉ… nói đùa thôi.”

Dứt lời, hắn đứng dậy đi lấy hòm thuốc tinh xảo để trong ngăn tủ.

Nói đùa à?

Tây Lương Mạt im lặng, nhìn bóng dáng cao gầy mang theo cảm giác mờ mịt của hắn, hơi thở mịt mù này làm cho những nơi hắn đi qua ngay cả ánh nến
cũng lạnh đi.

Đối với người như Bách Lý Thanh mà nói, những luân lý, công nghĩa, đạo đức, lương tri có thể ràng buộc người thường trên thế gia hoàn toàn vô dụng, bởi hắn có thể đi tới địa vị ngày hôm nay đã là giẫm lên những thứ này, hơn nữa từ khi hắn còn là thiếu niên vốn chưa từng có người áp dụng
những thứ tốt đẹp đó với hắn, hắn sớm đã bị tước đoạt những điều thiện
lương mà một người bình thường phải có này.

Hắn chỉ để ý người và chuyện quan trọng, đáng để hắn chấp nhận.

Có lẽ chỉ để ngắm một đêm hoa nở trong núi, hắn có thể tàn sát hết bách
thú trong phạm vi, đuổi người ở trong vòng trăm dặm; có lẽ vì một lời
hứa hẹn với ân nhân, hắn cũng có thể chống dậy đế quốc hắn chán ghét
nhất.

Nếu có một ngày, thế gian này không còn gì ràng buộc hắn nữa, có lẽ, hắn thật sự sẽ biến thành ma.

Nàng không biết mình có vinh hạnh này hay không, để trở thành ràng buộc lớn nhất của hắn.

Tây Lương Mạt khẽ thở dài một tiếng, nhìn hắn cầm hòm thuốc tới đây, lẳng
lặng cẩn thận bôi thuốc lên tay cho nàng, động tác rất nhẹ, ánh mắt nàng lướt qua đôi lông mi dài, chóp mũi thẳng và đôi môi mỏng tinh xảo,
trong lòng đột nhiên thấy mềm mại.

Ma cũng tốt, thần cũng được, dù sao hắn đều là tình nhân của nàng.

Hai người yên lặng không nói gì, chỉ chăm chú vào người và chuyện trong mắt nhau.

Có lẽ ánh mắt Tây Lương Mạt quá ngọt ngào và chăm chú, Bách Lý Thanh bỗng
giương mắt lên, thản nhiên liếc nàng một cái: “Ngươi dùng loại ánh mắt
mê đắm này nhìn bản tọa là muốn làm gì?”

Tay phải Tây Lương Mạt đang cầm cái cốc suýt chút nữa tuột tay: “Mê đắm…”

Bách Lý Thanh lạnh lùng thản nhiên nói: “Ánh mắt của ngươi rõ ràng đang có ý đồ bất chính với vi sư!”

Tây Lương Mạt đặt cái cốc xuống, tức giận ôm đầu nói: “Ngài suy nghĩ quá nhiều rồi!”

Bách Lý Thanh nheo mắt lại, nguy hiểm liếc nàng: “Ngươi dám nói ngươi không có ý đồ với vi sư, hử?”

Tây Lương Mạt nhìn dáng vẻ ngươi dám nói không có vi sư sẽ khiến ngươi thử
xem rốt cuộc có hay không của hắn, lập tức thông minh gật đầu phối hợp:
“Đúng thế, thật ra ta mơ ước sắc đẹp của ngài rất lâu rồi, có điều hôm
nay cảm thấy thân thể mỏi mệt, không thể chiếm đoạt ngài, chi bằng chờ
ngày khác, ta nhất định sẽ bá vương ngạnh thượng cung ngài!”

Trong lòng nàng thầm oán, vị cổ quái này sao đột nhiên lại phát bệnh!

Bách Lý Thanh cất hòm thuốc, hừ lạnh: “Ngươi nói dối, nhìn ánh mắt ngươi hàm xuân, sắc mặt đỏ hồng, bộ dạng sắc dục say lòng, rõ ràng là có ý đồ
lang sói, còn làm ra vẻ đạo mạo!”

Tây Lương Mạt thấy trên người hắn phát ra loại hơi thở càng ngày càng nguy
hiểm, không khỏi vươn tay chống lồng ngực hắn đang đè tới đây, gượng
cười: “Cưỡng hiếp phụ nữ đàng hoàng thì thấy rồi, nhưng chưa từng thấy
ép người ta hiếp, bệ hạ sắp bị ngươi giết chết rồi, chi bằng tối nay
chúng ta thảo luận làm thế nào để khiến cha ta gia nhập trận doanh của
chúng ta, được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận