Hoạn Phi Thiên Hạ

“Vậy sao? Nhưng vừa rồi mọi người đều nhìn thấy Thái Tử điện hạ giết Lục
ca.” Cửu hoàng tử Tư Thừa Vũ luôn im lặng không có bất cứ cảm giác tồn
tại nào bỗng nhẹ giọng nói.

Cửu hoàng tử Tư Thừa Vũ có một gương mặt đậm chất thư sinh, thanh tú nhưng
không ẻo lả, chỉ là yếu ngay từ trong bụng mẹ nên thân thể luôn không
tốt, mẫu thân của hắn tuy cũng chết sớm nhưng hắn được gửi nuôi ở chỗ
Hiền Phi quanh năm ăn chay trong phật đường, không hỏi thế sự, cho nên
ánh mắt hắn luôn có vẻ bình thản hờ hững hiếm thấy ở đám quý công tử,
bình thường luôn vùi đầu trong Hàn Lâm Viện làm bạn với sách vở, không
tranh không cướp.

Lời nói của hắn có sức ảnh hưởng không nhỏ trong giới quan văn.

Tư Thừa Vũ thoáng dừng, lại nhăn mày nói: “Hơn nữa thanh dao găm kia chính là thứ phụ hoàng ban cho Thái Tử điện hạ, khi Thái Tử điện hạ bảy tuổi
bắn hạ con chim ưng đầu tiên.”

Nói xong ánh mắt hắn lại dừng trên bàn, ở đó có thanh dao găm vừa cắm vào
ngực Lục hoàng tử Tư Thừa Niệm, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn theo.

Có lẽ vì con dao găm kia vừa liếm máu nên lóe lên tia sáng lạnh khác
thường, trên chuôi dao quấn tơ vàng được khảm một viên trân châu màu
vàng hiếm thấy cực lớn, lưỡi dao ngắn gọn mà sắc bén, thân dao vô cùng
đặc biệt, phía trên có một đường rãnh, đó là lý do vì sao khi con dao
găm này cắm vào tim Tư Thừa Niệm, dù chưa rút ra mà máu tươi lại chảy ra với tốc độ rất nhanh.

Người giết người là hoàng tử, người bị giết là hoàng tử, cho nên lời nói của
Cửu hoàng tử lúc này có có sức lan tỏa nhất so với bất cứ ai, ánh mắt
mọi người đều có vẻ kỳ lạ nhìn về phía Tư Thừa Kiền đang im lặng ngồi
bên cạnh ghế chủ vị.

Trên gương mắt tuấn tú của Tư Thừa Kiền không chút biểu cảm, hắn chỉ lạnh lùng nói: “Không phải ta làm.”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa ngồi ghế trên tái mặt nói: “Bản cung cũng
không tin Thái Tử điện hạ sẽ làm loại chuyện này, huống hồ Thái Tử điện
hạ có lý do gì phải xuống ta với Lục hoàng tử trước mắt công chúng, đây
chẳng phải tự đẩy mình vào cảnh bất lợi sao!”

Nếu bị chứng thực tội danh tàn khốc giết hại đệ đệ để tranh đoạt ngôi vị
ngay trong lễ tang của phụ quân, cho dù tương lai Thái Tử điện hạ có thể đi lên đế vị thì chắc chắn sẽ bị gắn cái tiếng tàn khốc vô tình, ngoan
độc ti bỉ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta cố ý dùng tội danh này để tạo phản, ngôi vị Hoàng Đế bất ổn!

Không ít quan viên theo phái Thái Tử đều ra sức chứng minh bình thường Thái
Tử điện hạ ôn hòa từ bi cỡ nào, chỉ còn thiếu nước nói hắn thành bồ tát
và thánh nhân một con kiến cũng không nỡ giết hại.

Tư Thừa Kiền không biện giải nhiều, chỉ im lặng không biết đang nghĩ gì.

Nhìn cảnh liên thanh náo nhiệt ca công tụng đức, Bách Lý Thanh bỗng cười
khẽ: “Vậy sao? Thì ra mắt mọi người mù hết rồi? Hay Thái Tử điện hạ định nói thật ra tự Lục hoàng tử điện hạ muốn dùng mạng mình để hãm hại Thái Tử điện hạ?”

Mọi người thoáng chốc ngẩn ra, đúng vậy, so với chuyện Thái Tử giết hại đệ
đệ trước mặt mọi người, Lục hoàng tử lấy mạng mình để hại Thái Tử điện
hạ có vẻ càng vớ vẩn.

Ai chẳng biết Lục hoàng tử chiến công hiển hách, lần này dù thất bại nhưng hơn mười vạn đại quân trên tay không phải ngồi chơi, trong khi Thái Tử
Tư Thừa Kiền liên tiếp làm sai chính sự khiến tiên đế giận dữ, Lục hoàng tử có thể nói là người cạnh tranh mạnh nhất.

Huống hồ lúc trước Lục hoàng tử bị trọng thương, mười vạn đại quân tử thương
nghiêm trọng gần như đại bại, có người nói vì Thái Tử điện hạ xắt xén
lương thảo của ba mươi vạn đại quân biên quan mới khiến quân sĩ không có lương thực, con ngựa không có cái ăn, nên mới gây ra chuyện này.

Nghe nói chuyện này làm cho tiên đế đang bế quan tu tiên ích công tức giận đến mức có ý định phế Thái Tử.

Nếu Thái Tử bởi vậy sinh hận, hoặc lo lắng Lục hoàng tử điện hạ cướp mất
ngôi vị Hoàng Đế, trong cơn tức giận hạ sát thủ, không phải không có khả năng.

Tiên đế đưa tang vốn là thời khắc mấu chốt quyết định thành bại.

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa thấy người xung quanh thay đổi ánh mắt, khe
khẽ nói nhỏ, không khỏi vừa vội vừa giận: “Thiên Tuế gia, ngài không có
bằng chứng sao có thể oan uổng tân quân tương lai!”

“Thái Tử điện hạ, mời ngài nói rõ tình hình lúc ngài và Lục hoàng tử nổi
tranh chấp!” Ánh mắt Lục Tướng gia chợt lóe lên, hắn trầm giọng nói.

Hắn nhìn chằm chằm Tư Thừa Kiền, trong đó có ánh sáng kỳ quái.

Tư Thừa Kiền nhìn những ánh mắt hoài nghi, rồi lại nhìn ánh mắt Lục Tướng gia, hắn im lặng buông tầm mắt.

Hắn biết Lục Tướng gia muốn mình nói gì, chính là Lục hoàng tử rút dao muốn giết hắn trước, trong lúc tự vệ hắn đẩy Lục hoàng tử, Lục hoàng tử
không cẩn thận tự đâm vào mình, lý do này nghe có vẻ gượng ép nhưng là
lý do tốt nhất.

Nhưng mà…

Trước mắt hắn không ngừng hiện lên hình ảnh Tư Thừa Niệm máu tươi đầy người, và cả ánh mắt oán hận kia.

Trên ống tay áo hắn còn đang dính máu Tư Thừa Niệm.

Hắn nghĩ mình đã chuẩn bị tốt tâm lý trở mặt với huynh đệ, rút kiếm giơ đao.

Nhưng khi hắn tận mắt nhìn thấy Tư Thừa Niệm chết trước mặt mình, máu tươi
thành dòng, trong đầu hắn trống rỗng, có thứ gì đó làm tri giác hắn đau
đớn, làm cho hắn không nói nổi một câu.

Cho dù hắn đã chuẩn bị xung đột vũ trang với huynh đệ nhưng chưa từng muốn giết họ.

Nhiều nhất chỉ phế đối phương thành thứ nhân, giam lỏng.

Chưa từng nghĩ tới bước vạn bất đắc dĩ.

Mà nay, cho dù hắn tận sức rửa sạch bản thân, trong lòng mọi người, hắn sẽ luôn là đứa con trai lộ ra sự đáng ghê tởm ngay trong lễ đưa tang của
phụ hoàng.

Hơn nữa, hắn phải rửa sạch thế nào đây?

Nói đã đánh mất con dao găm đó mấy ngày?

Hắn không phải đồ ngu, sau khi Tư Thừa Niệm ngã xuống, hắn và Lục Tướng gia đều hiểu bọn họ trúng bẫy, hơn nữa cái bẫy này còn không thể tránh
được.

Hắn và tất cả mọi người đều cho rằng Tư Thừa Niệm không thể nào dùng mạng
mình để báo ơn Cửu Thiên Tuế vãn hồi thương thế vốn không thể hồi phục
của mình, cho nên nhất định Cửu Thiên Tuế và hắn đã có ước định gì đó,
dùng lợi ích gì đó để khiến Tư Thừa Niệm dùng mạng mình bày một tử cực
khó phá giải.

Hắn không biết, thì ra trong lòng đệ đệ luôn đi theo phía sau mình gọi nhị ca, nhị ca, lại oán giận và không cam lòng đến vậy.

Còn hận hắn đến vậy.

Bách Lý Thanh nhìn bộ dạng Tư Thừa Kiền, khóe môi mỏng nở một nụ cười lạnh lẽo.

Đồ nhi này của hắn, ngoại trừ vấp phải trắc trở lớn nhất là Thái Phó này,
từ nhỏ đến lớn quá thuận buồm xuôi gió, phụ thân mong đợi, mẫu thân yêu
thương, cữu cữu trợ giúp.

Hoàn toàn không có khả năng và tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn ác độc của phụ hoàng Tuyên Văn Đế của hắn.

Hắn được đào tạo như người thừa kế của Thiên Triều đã nhất thống, thông minh có thừa, tàn nhẫn không đủ.

Cuối cùng, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tư Thừa Kiền trầm giọng nói
từng tiếng một: “Bản cung nói một lần cuối cùng, chuyện bản cung không
làm bản cung sẽ không thừa nhận!”

Thấy Thái Tử im lặng khá lâu xong chỉ nói một câu như vậy, mọi người đều ồ lên, thấp giọng bàn tán.

Lục Thừa Tướng nhìn tình hình xung quanh, gân xanh trên trán nảy lên, tay
siết chặt tay ghế, trong mắt hiện lên cơn tức rất lớn, nhẫn nhịn không
mắng Thái Tử một trận, hắn cắn răng lạnh lùng nói: “Chưa nói tới Thái Tử điện hạ chưa từng làm loại chuyện ác độc này, cho dù Lục hoàng tử thật
sự chết trong tay Thái Tử điện hạ cũng là quân muốn thần chết, thần
không thể không chết!”

Lời này nói ra làm cho mọi người đồng loạt giật mình mở to mắt, không dám tin nhìn về phía Lục Tướng gia.

Cửu hoàng tử hơi nhăn mày, nhìn Lục Thừa Tướng: “Ngài… nói gì vậy? Nay Thái Tử điện hạ còn chưa đăng cơ, sao có thể nói vậy.”

Trần Ngự Sử xưa nay khó chơi trong đám Ngự Sử Đài đã không nhịn nổi nghiêm
mặt nói: “Lục Thừa Tướng nói sai rồi, Đông Cung điện hạ tuy là Thái Tử
nhưng đúng như Cửu hoàng tử nói, dù sao điện hạ còn chưa đăng cơ mà đã
lấy thân phận Hoàng Đế xử trí hoàng tử trước mặt mọi người, xưa nay chưa từng có chuyện này!”

Chúng thần đều gật đầu, lén nghị luận càng nhiều.

Đôi mắt âm mị của Bách Lý Thanh như mặt biển tối đen không thấy đáy, nhưng
hắn chỉ cầm lấy chén trà nhấp một ngụm, không nói một câu.

Lục Thừa Tướng thấy Bách Lý Thanh như vậy trong lòng có chút bất an, nhưng
hắn nắm cuốn lụa hoàng kim trong tay áo giống như mượn lấy sức mạnh vô
tận, hắn bình tĩnh lại, trực tiếp rút di chiếu trong tay áo ra cao giọng hô với mọi người: “Di chiếu của tiên đế ở đây!”

Chúng thần sửng sốt nhìn về phía cuốn lụa trên tay hắn, lụa vàng hoàng kim, thêu rồng vàng ngũ trảo, rõ ràng là thánh chỉ.

Thánh chỉ xuất hiện như Hoàng Đế đích thân tới.

Cửu hoàng tử Tư Thừa Vũ hơi nhướng mày, sau đó xốc vạt áo dẫn đầu quỳ xuống, cung kính hô: “Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Mọi người liếc nhìn nhau rồi đồng loạt quỳ xuống hô ba lần vạn tuế.

Trong mắt Lục Thừa Tướng hiện lên một tia đắc ý và hưng phấn, sau đó ánh mắt
nhìn Bách Lý Thanh vẫn không chút động tĩnh, mắt điếc tai ngơ ngồi trên
ghế, nhăn mày nói: “Cửu Thiên Tuế, di chiếu của bệ hạ ở đây, vì sao
ngươi không quỳ nghênh đón!”

Bách Lý Thanh nhìn hắn một cái, tiếp tục phẩm trà, lãnh đạm cười nhạo: “Lục
Tướng gia, ngươi già rồi nên hồ đồ, hay đắc ý quá nên hồ đồ vậy?”

Lục Thừa Tướng không ngờ Bách Lý Thanh dám ngang nhiên trào phúng hắn như
thế, trong lòng nhất thời bốc hỏa: “Bách Lý Thanh, ngươi…”

Lời vừa nói ra đã bị giọng thái giám the thé cắt ngang, Tiểu Thắng Tử tuy
cũng cung kính quỳ dưới đất nhưng giọng lại rất rõ ràng: “Mười năm trước Cửu Thiên Tuế đã được bệ hạ tự mình cho phép không cần hành đại lễ ngự
tiền, thúc ngựa trong cung và ban thưởng kiệu mười sáu người nâng!”

Đã không cần hành đại lễ ngự tiền thì làm sao có thể ba quỳ chín lạnh trước một tờ giấy viết di chiếu?

Lục Thừa Tướng giờ mới nhớ tới đã mười năm hắn chưa từng thấy Bách Lý Thanh hành lễ quỳ lạy với Hoàng Đế, trong lòng không khỏi cực kỳ cáu giận
nhưng lại không thể nói gì.

Hiện giờ không phải lúc đầu khí với tên hoạn quan này, xong xuôi chuyện quan trọng, sớm hay muộn sẽ tới lúc trừng trị hắn!

Lục Thừa Tướng quay đầu đi, mở rộng thánh chỉ, gằn từng tiếng đọc ra thánh
chỉ: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết. Thái Tử đức nghĩa có
thừa, đào trạch lưu danh. Trên thuận theo thiên mệnh, dưới hợp với lòng
người, trên ứng ý trời, dưới nghe ý dân. Sau đại sự của trẫm, có thể
tuân theo luân tự, nhập phụng dòng dõi, kế thừa đế vị, mọi sự tuân theo
lệ cũ, ứng thừa chí nguyện trước kia. Tự giữ lương đức, tôn sùng thân
hiền, cộng đồ tân trị, khâm thử!” Thánh chỉ vừa dứt, mọi người đều sửng
sốt, Cửu hoàng tử Tư Thừa Vũ hơi nhăn mày.

Lục Thừa Tướng nhìn mọi người cười lạnh: “Thế nào? Thái Tử điện hạ vốn là
Thái Tử một nước, còn có di chiếu của bệ hạ điểm danh Thái Tử kế thừa
đại bảo, nay tân quân đăng vị, quân muốn thần chết, thần nào có thể
sống.”

Bách Lý Thanh đột nhiên chen vào một câu: “Vậy là Lục Thừa Tướng thừa nhận Thái Tử điện hạ giết chết Lục hoàng tử điện hạ?”

Tư Thừa Kiền biến sắc nhìn Bách Lý Thanh, đang định nói gì thì Lục Tướng
gia đã sa sầm mặt lạnh nhạt nói: “Cửu Thiên Tuế, ngươi cần gì ép người
như thế, nay trước mặt ngươi là tân quân của Thiên Triều, có câu vua nào triều thần nấy, cho dù tiên đế có thể tha thứ cho sự càn rỡ vô lễ của
ngươi, ngươi cho rằng tân quân cũng có thể tha thứ cho ngươi sao? Bản
tướng khuyên ngươi tốt nhất nên biết hạ mình một chút.”

Bách Lý Thanh nhìn Lục Thừa Tướng, khẽ nhếch khóe môi, mở miệng châm chọc:
“Xem ra tân quân của chúng ta còn chưa đăng cơ, vị cữu cữu của tân quân
như ngài đã bắt đầu cáo mượn ao hùm muốn ra tay với cựu thần, xem ra
trên đường đăng cơ của tân quân, ngoại trừ máu của Lục hoàng tử sẽ còn
dùng máu của càng nhiều ngươi để làm lễ tế phải không.”

Chúng đại thần nghe vậy không khỏi đều giật mình.

“Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, kẻ không thức thời, cho dù chúng ta muốn
giữ cũng không giữ được!” Lục Thừa Tướng cười lạnh, không biết có phải
vì thắng lợi hoặc vì thấy kẻ thù của mình sắp biến thành kẻ thất bại hay không, hắn mất đi sự cảnh giác và cẩn thận thường ngày, trên mặt thậm
chí có vẻ vặn vẹo dữ tợn vì đang nhẫn nhịn sự kích động trong lòng mình, làm cho người ta nhìn mà sợ hãi,

“Tướng gia, ta có thể xem di chiếu của phụ hoàng không?” Cửu hoàng tử Tư Thừa Vũ bỗng lên tiếng.

Mọi người sửng sốt nhìn về phía Tư Thừa Vũ, thấy hắn yên lặng nhìn di chiếu.

Không ít người thầm nghĩ, Cửu hoàng tử điện hạ như vậy lẽ nào hoài nghi di chiếu đó là giả?

Lục Thừa Tướng liếc nhìn Cửu hoàng tử, trong mắt lóe lên hung quang, sau đó châm chọc nhếch môi: “Không biết Cửu hoàng tử điện hạ đang hoài nghi
bản tướng hay hoài nghi quyết sách của tiên đế, có điều nếu ngài muốn
xem thì xem đi, miễn cho có người sau này không cam lòng.”

Dứt lời, hắn đặt cuốn lụa hoàng kim trên tay vào lòng bàn tay Cửu hoàng tử.

Di chiếu này hắn đã xem rất nhiều lần, không có bất cứ vấn đề gì, bút tích của tiên đế, cũng có ngọc tỷ đóng dấu.

Tư Thừa Vũ không để ý đến ngôn từ uy hiếp của Lục Thừa Tướng, lập tức nhận lấy di chiếu xem cẩn thận, không ít người cũng tới gần xem di chiếu, ý
đồ nhận ra thứ gì đó không đúng.

Một lúc lâu sau, Trần Ngự Sử là người đầu tiên không kiềm chế được: “Thế nào, di chiếu của tiên đế không có vấn đề gì chứ?”

Tư Thừa Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên, im lặng một lát nhưng vẫn khẳng định: “Đúng vậy, đây là bút tích của phụ hoàng.”

Lục Thừa Tướng vốn căng thẳng nắm chặt tay đã hơi buông lỏng, khóe môi thậm chí bất giác cười, mà gương mặt vẫn sa sầm của Tư Thừa Kiền cũng sáng
sủa hơn.

Trong lòng Tư Thừa Kiền rất mâu thuẫn, đúng vậy, hắn muốn ngôi vị Hoàng Đế.
Từ khi còn nhỏ mọi người đã nói với hắn, tương lai, thiên hạ này sẽ là
của hắn, hắn không thẹn với lương tâm.

Nhưng đăng cơ như thế, có khi nào tương đương thừa nhận Lục đệ bị hắn giết?

Tuy Lục đệ không phải tự tay hắn giết chết, lại vì hắn mà chết, có phải
chứng tỏ cả đời này hắn sẽ bị người trong thiên hạ chỉ trích và sống với nội tâm mâu thuẫn của mình?

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cũng chú ý tới sắc mặt khác thường của Tư
Thừa Kiền, trong mắt không khỏi hiện lên một tia sầu lo.

Lục Thừa Tướng thì bất chấp tâm tư Tư Thừa Kiền rốt cuộc thế nào, hắn chỉ
biết đại sự bọn họ chuẩn bị nhiều năm đã có được kết quả như mong muốn!

Trên mặt hắn hoàn toàn không còn áp lực, nhưng kiếp sống chính trị nhiều năm khiến hắn che giấu rất tốt sự kích động trong lòng, nhìn có vẻ không gì khác thường, chỉ trầm giọng nói: “Một khi đã vậy…”

“Nếu chỗ Lục Thừa Tướng đã có một phần di chiếu, thì chỗ bản tọa cũng có một phần di chiếu của tiên hoàng muốn để chư vị kiểm nghiệm thử xem.” Bách
Lý Thanh bỗng thản nhiên lên tiếng ngắt lời Lục Thừa Tướng.

Lời này nói ra làm cho mọi người hoàn toàn khiếp sợ, liên tiếp vang lên tiếng hít sâu kinh ngạc.

Lục Thừa Tướng lập tức xanh mặt, Tư Thừa Kiền cũng nháy mắt giãy dụa thoát
khỏi cảm xúc phức tạp của mình, ánh mắt như tên bắn về phía Bách Lý
Thanh.

Đầu ngón tay trắng nõn của Bách Lý Thanh đang kẹp một cuốn lụa hoàng kim,
bên trên thêu hoa văn rồng biển, cũng thuộc quy chế thánh chỉ.

Hắn nhìn về phía Tư Thừa Vũ mỉm cười: “Không biết Cửu hoàng tử điện hạ có
bằng lòng cũng kiểm nghiệm phần thánh chỉ trong tay bản tọa hay không?”

Tư Thừa Vũ tỉnh lại từ khiếp sợ, sau đó sửng sốt gật đầu: “Đương nhiên bằng lòng.”

Hoặc nên nói đương nhiên phải kiểm nghiệm.

Tư Thừa Vũ cẩn thận dùng hai tay nhận lấy di chiếu mở ra, sắc mặt gần như
có thể gọi là phấn khích, một lúc lâu sau hắn mới ngẩng đầu trong ánh
mắt mong đợi của mọi người, phức tạp nhìn Bách Lý Thanh một cái.

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa lập tức lạnh lùng nói: “Thừa Vũ, đừng bị
người khác uy hiếp, ngươi thấy là thật hay giả cứ việc nói thẳng là
được, chuyện này liên quan đến quốc gia xã tắc, sự sống chết của vạn
người!”

Bách Lý Thanh vẻ mặt hờ hững, chỉ nhếch đôi mắt âm u cười như có như không
liếc nhìn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa một cái, nhưng chỉ một cái liếc mắt đã khiến Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cứng cả người, cảm thấy
mình như một con mồi đi trong đêm bị đại yêu ma từ trong địa ngục đi ra
nhìn chằm chằm, không rét mà run.

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cứng nhắc quay đầu đi, nhưng lời đang ở trên môi không tự chủ được thấp xuống.

Tư Thừa Vũ nhìn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, hơi nhăn mày, sau đó mở
miệng nói: “Ngài nói không sai, ta sẽ không bị bất cứ kẻ nào uy hiếp.”

Sau đó, hắn dừng một lát, tiếp tục nói: “Phần di chiếu này cũng là bút tích của phụ hoàng, cũng đã đóng ngọc tỷ!”

Lời này nói ra làm cho mọi người kinh ngạc há hốc miệng, sau đó im lặng.

Cửu hoàng tử Tư Thừa Vũ viết chữ rất đẹp, thích nhất nghiên cứu thư pháp,
nếu hắn nói phải thì hai phần di chiếu này đều có bút ký của tiên hoàng.

Nhưng, một phần trong đó nhất định là giả.

Lục Thừa Tướng nhìn Bách Lý Thanh cười lạnh một tiếng: “Cửu Thiên Tuế, xưa
nay ngài ở trong cung lấy thúng úp voi, không ngờ ngay cả di chiếu của
bệ hạ cũng dám làm giả!”

Đôi mắt hẹp dài của Bách Lý Thanh hơi nheo lại, có hơi thở âm lạnh bỗng
tràn ra, hắn nhìn Lục Thừa Tướng nói: “Lục Tướng gia, ngươi thật sự cảm
thấy di chiếu bản tọa có là giả? Nếu di chiếu của bản tọa có là thật,
theo kiểu cố tình gây sự của Tướng gia ngài hôm nay, chỉ sợ không được
chết già.”

Lời nói ngông cuồng tùy tiện của hắn không chút che giấu vẻ khinh miệt, lập tức chọc giận Lục Thừa Tướng, Lục Thừa Tướng cắn răng nói: “Bách Lý
Thanh, loại biến chất hại nước hại dân như ngươi cũng dám ngang nhiên uy hiếp bản tướng. Thế nào, hay là ngươi cho rằng thiên hạ này có thể tiếp tục cho người ép thiên tử lệnh chư hầu hay sao?”

Ngoại trừ những thần tử trung thành đến chết với một bên, những người còn lại đều hoang mang nhìn hai bên giằng co, im lặng không dám lên tiếng, hiện nay nhiều điều thay đổi bất ngờ, tự nhiên có trò di chiếu thật giả, chỉ sợ lúc này đứng sai đội sẽ không sống được bao lâu, phải trả giá đắt
cho lựa chọn sai lầm của mình.

Nhất là Cửu Thiên Tuế càng đắc tội không nổi.

Bách Lý Thanh thu hết vẻ mặt của mọi người vào mắt, sau đó môi chậm rãi nở
một nụ cười làm cho người ta sợ hãi: “Hai phần di chiếu, trong đó nhất
định có một phần là giả, chúng ta mời người của Thái Sử Lệnh và Ngự Sử
Đài cùng kiểm tra thực hư đi, nếu ai giả mạo di chiếu… Ha ha, sẽ phải
nhận bất cứ xử phạt nào của đối phương, thế nào?”

Dứt lời, hắn không chờ Lục Thừa Tướng đáp lời, lạnh lùng nói: “Tiểu Liên
Tử, đem ngọc tỷ truyền quốc tới, Ngự Sử Đài và Thái Sử Lệnh tra rõ
chuyện di chiếu, không được sai lầm.”

Ngự Sử Đài và Thái Sử Lệnh vốn đều ủng hộ Thái Tử gia Tư Thừa Kiền, rất
kinh hãi với mệnh lệnh này của Bách Lý Thanh, bọn họ đưa mắt nhìn nhau,
cảm thấy vừa khó xử vừa sợ hãi, lại không thể kiên trì đi lên.

“Vâng, hạ quan tuân mệnh!”

“Vâng!”



Sau một phen chuẩn bị, một đám ông già cổ hủ quây quanh một chiếc bàn gỗ tử đàn đặt giữa Tu Hành Điện, Liên công công cũng cẩn thận mang ngọc tỷ
truyền quốc ra, đặt lên trên bàn.

Một đám lão thần bắt đầu loay hoay nghiên cứu hai phần di chiếu này.

“Các ngươi xem, thể chữ này đặc biệt do bệ hạ tự sáng tác.”

“Ừ, cả nét ngang này nữa, có chút kỳ quái.”‘

“A… Các ngươi xem cái này đi…”

Những người khác đều căng thẳng ngồi gần đó nhìn bọn họ, ngay cả cung nữ đốt
tiền vàng cho Hoàng Đế cũng suýt nữa quên mất phải ném tiền giấy vào
chậu than.

Thời gian trôi qua từng giây, từ lúc ánh sáng mờ nhạt mới lộ ra cho đến mặt
trời lên đỉnh đầu, hơi nóng bốc lên, đã gần giữa trưa, sắp qua giờ lành
nâng quan tài của tiên đế đi.

Giám quan Khâm Thiên Giám đứng ngồi không yên, đầu không ngừng đổ mồ hôi
lạnh, nếu sai giờ lành đưa tang bệ hạ sẽ là tội lớn đấy.

Nhưng nhóm đầu lĩnh của hai phái lại không có ai thúc giục đám ông già kia, cũng chỉ ngồi nhìn như bọn họ.

Lục Thừa Tướng mắt lạnh nhìn đám cổ hủ kia thỉnh thoảng khắc khẩu, tuyệt
đối không sốt ruột, càng kéo dài thời gian càng tốt, cho dù lúc trước
bọn họ bị tính kế, dù chiếu thư là giả, chỉ cần quân đội phiên vương giơ cờ cần vương đánh vào, cuối cùng người vấn đỉnh hoàng tọa vẫn là Thái
Tử.

Còn Bách Lý Thanh thì lười biếng nhắm đôi mắt làm người ta không dám nhìn
thẳng của mình, tư thế thanh tao dựa vào ghế bát tiên tử đàn, giống như
đã ngủ thiếp đi, loại hành vi kiêu ngạo đại bất kính này ngay trên lễ
tang Hoàng Đế lại không ai dám nói nửa lời.

Không biết bao lâu sau, bỗng có người lên tiếng: “Bẩm báo Thiên Tuế gia… À… Công Chúa điện hạ, Tướng gia, đã có kết quả…”

Lục Thừa Tướng nheo mắt nhìn sắc trời, đáy mắt hiện lên một tia bất an, âm
thầm nghĩ, vì sao còn chưa có người tới bẩm báo tin tức?

Lòng bàn tay hắn chậm rãi thấm ra mồ hôi lạnh.

Bách Lý Thanh làm như chợt tỉnh giấc, lông mi thật dài hơi run run mới mở
ra, lười biếng nhìn Thái Sử Lệnh đi ra bẩm báo kết quả.

“À, thế nào, di chiếu nào là thật?”

Bầu không khí căng thẳng cực độ, Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa thậm chí
đứng ngồi không yên nắm chặt khăn tay của mình: “Nói mau!”

“Di chiếu này…” Vẻ mặt của Thái Sử Lệnh rất kỳ quái, nhưng cuối cũng vẫn
liều một lần, trực tiếp nói ra: “Phần di chiếu trên tay Thiên Tuế gia
chính là di chiếu thật của bệ hạ, tuy hai phần di chiếu nhìn có vẻ đều
là bút tích của bệ hạ, trên bút tích gần như không có gì khác nhau,
nhưng phần di chiếu trên tay Thiên Tuế gia viết bằng mực huy châu đứng
đầu. Xưa nay bệ hạ thích viết bằng mực huy châu thêm chút ngưng thạch
hương, ngưng thạch hương này có thể giữ nét mực lâu dài không phai, còn
có thể phòng mọt, phần di chiếu trên tay Tướng gia thì dùng mực huy châu bình thường để viết, hơn nữa điểm quan trọng nhất chính là ấn ký ngọc
tỷ. Phần di chiếu trên tay Tướng gia có ấn ký ngọc tỷ quá rõ ràng, mà
ngọc tỷ truyền quốc đã dùng nhiều năm, cho nên phía trên có chỗ bị mài
mòn, bất kể ấn thế nào đều không thể rõ ràng như thế.”

Thái Sử Lệnh chưởng quản tất cả bút tích của Hoàng Đế bệ hạ, vô cùng hiểu rõ từng sở thích nho nhỏ của Hoàng Đế.

Thái Sử Lệnh một hơi nói sạch mới thở ra, giống như lúc này ông ta không nói hết lời thì ông ta sẽ không nói ra được nữa vậy.

Dù sao sử quan bọn họ và người của Ngự Sử Đài vốn đều tận lực ủng hộ Thái
Tử điện hạ đăng cơ, chỉ không ngờ cục diện hôm nay sẽ thế này.

Mọi người cũng theo ánh mắt ông ta nhìn vào rất nhiều ấn ký ngọc tỷ trên
giấy trắng, quả nhiên có thể nhìn thấy nhiều điểm khiếm khuyết nhỏ, mà
ấn ngọc tỷ trên di chiếu của Lục Tướng gia lại cực kỳ rõ ràng.

Sắc mặt Tư Thừa Kiền trở nên xanh mét, không thể tin lại cực độ tức giận
nhìn về phía Bách Lý Thanh lười biếng nhàn nhã: “Ngươi… Là ngươi bẫy bản cung!”

Hắn lập tức hiểu được vì sao mình có thể thuận lợi xâm nhập Tu Hành Điện mà trước đó rất nhiều cao thủ không thể xâm nhập, còn thuận lợi lấy được
di chiếu, tất cả là một cái bẫy, mà Trinh Mẫn chính là đồng lõa của gian tặc Bách Lý Thanh này!

Hai người bọn họ liên thủ thiết kế tất cả, nhận thức này làm cho Tư Thừa
Kiền đột nhiên cảm thấy đau xót, giống như cảm giác bị phản bội, thậm
chí rất có thể nàng là đồng lõa của Bách Lý Thanh hại phụ hoàng mình
chết thảm, còn là kẻ đồng mưu cướp ngôi vị Hoàng Đế của hắn!

Tất cả, tất cả, đều do Bách Lý Thanh và Trinh Mẫn liên thủ tạo thành, phát
hiện này cùng cảm giác sắp mất đi ngôi vị Hoàng Đế vốn thuộc về mình làm cho Tư Thừa Kiền đặc biệt phẫn nộ, trong mắt hiện lên tia máu đỏ tươi,
bỗng đập bàn đứng dậy!

“Rầm” một tiếng, bàn bát tiên tử đàn dưới tay Tư Thừa Kiền lập tức bị cương
khí phẫn nộ của hắn đánh tanh bành, bắn ra bốn phía, đám quan văn không
có võ nghệ xung quanh sợ hãi chạy trốn, người chạy chậm bị mảnh gỗ vỡ
đập cho kêu rên không ngừng.

Bách Lý Thanh lại không hề nhúc nhích, khi chân bàn bay về phía hắn, mắt
thấy sắp đập lên mặt hắn, Bách Lý Thanh chỉ hơi nheo mắt lại, hơi thở
hắc ám tanh máu thoáng chốc phát ra từ mắt hắn, sát khí tưởng như thành
hình ngăn cản mảnh chân bàn, mảnh chân bàn gỗ trôi nổi giữa không trung, một lát sau hóa thành tro bụi.

Mọi người giật nảy mình, không ít người biết Bách Lý Thanh tà công cái thế, nhưng không ngờ trình độ của hắn đã đến mức cách không phá vật.

Bách Lý Thanh tao nhã vểnh ngón út, gẩy mảnh gỗ vụn trong chén trà, nở nụ cười lạnh: “Sao thế, Thái Tử gia thẹn quá hóa giận à?”

Vẻ mặt Tư Thừa Kiền hoàn toàn xanh mét, đang định nói chuyện thì lấy Lục
Thừa Tướng bỗng sắc nhọn hô một tiếng: “Dẫn đám đạo nhân lên!”

Mọi người sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía đám đạo sĩ bị ngự lâm quân đẩy
ngã trên mặt đất, không khỏi sửng sốt, mấy đạo sĩ này đều là gương mặt
quen thuộc, đám Trương chân nhân, Chu chân nhân còn là cấp thiên sư được Tuyên Văn Đế nể trọng, sao bọn họ lại ở đây?

Hơn nữa trên người bọn họ nhìn có vẻ chỉnh tề nhưng rất tiều tụy, không ít đạo sĩ còn có vết thương rỉ máu.

Lục Thừa Tướng bất chấp đám đạo sĩ bị đẩy ngã đau đến run rẩy, chỉ cầm lấy
vạt áo một người trong số đó, hung tợn nói: “Nói, rốt cuộc các ngươi bị
kẻ nào sai khiến, giết hại bệ hạ!”

Hắn không tin, không tin mình sẽ thất bại thảm hại, trên tay hắn còn có lợi thế khác!

Tư Thừa Kiền thấy Lục Thừa Tướng gần như mất đi lý trí trong lòng nhất
thời tức giận, lúc trước hắn đã cảm thấy đám đạo sĩ này tuyệt đối không
phải người tốt, nay bảo bọn họ ra làm chứng, ai biết bọn họ ai nói thật, ai nói láo?

Người bị túm là đầu lĩnh nhóm thuật sĩ của Tu Hành Điện – Chu chân nhân, mặt
mũi hắn bầm dập, thậm chí run rẩy nhìn quanh, văn võ bá quan thấy đạo
nhân này mặt mũi bầm dập đã không biết phải nói gì nữa.

Theo ý của Lục Thừa Tướng, tiên đế bị Cửu Thiên Tuế hại chết?

Không ngờ Chu chân nhân bỗng vung tay ôm đầu ngồi xuống như cực kỳ sợ hãi:
“Ta sai rồi, ta sai rồi, Tướng gia, bệ hạ hóa thể thăng tiên, ngài đừng
ép đám tu đạo chúng ta trái lương tâm hãm hại người khác nữa!”

Tiếp đó, vài đạo sĩ khác cũng run run đồng thanh nói: “Tướng gia tha mạng!”

Lục Tướng gia đầu óc trống rỗng, sau khi dùng hình bọn họ đã ép được đám
đạo sĩ này nói ra sự thật Bách Lý Thanh hại chết Tuyên Văn Đế, nay sao
có thể…

Giọng nói chua xót của Tư Thừa Kiền gần sát lỗ tai hắn: “Cữu cữu, ngay từ
đầu, căn cứ chính xác mà chúng ta nắm giữ đã là cái bẫy mà bọn chúng sắp xếp.”

Gian tặc Bách Lý Thanh đó đang ép bọn họ tự tuyệt đường lui!

Giọng nói âm u lạnh lẽo của Bách Lý Thanh giống như vang lên từ địa ngục:
“Giết hại thân đệ, giả tạo di chiếu, mưu hại người khác, các ngươi còn
thủ đoạn gì chưa sử dụng cứ việc dùng hết một lượt đi.”

Tội danh, bất cứ một cái nào cũng đủ để Tư Thừa Kiền mất đi tư cách bước
lên đại bảo, thậm chí lưu lạc thành tù nhân, mắt Tư Thừa Kiền đỏ bừng
trừng Bách Lý Thanh, tức giận đến mức cười lạnh: “Gian tặc, ngươi trăm
phương nghìn kế để Thập Lục hoàng đệ đi lên ngôi vị hoàng đế, để ngươi
tiếp tục ép thiên tử lệnh chư hầu, bản cung tuyệt đối không để ngươi
thực hiện được ý đồ!”

Dứt lời, hắn trực tiếp rút kiếm bên hông chỉ thẳng Bách Lý Thanh.

Người của Đông Cung giống như nhận được hiệu lệnh, bỗng nhiên toàn bộ rút đao kiếm trong tay áo, từ bên ngoài vọt vào, tập trung giết về phía Bách Lý Thanh.

Bách Lý Thanh cúi đầu nhấp một ngụm trà thơm trong chén bạch ngọc, lạnh lùng ung dung nói: “Bắt gian tặc mưu nghịch kia!”

Lời còn chưa dứt, nhiều bóng đen đã đột nhiên xuất hiện giữa không trung như ma, trên tay mỗi người đều là trường kiếm lóe sáng.

Sát thần Mị bộ toàn bộ xuất động, kiếm của sát thần, không thấy máu thề không quay về vỏ.

Người của Đông Cung cũng có không ít cao thủ, nhưng đối đầu với đám sát thần
giết người thành thói quen, chẳng mấy chốc đầu bay tứ tung, máu tươi
văng lên ba trượng!

Vô số quan viên và cung nhân hét lên bỏ chạy tứ phía, nếu có người xui xẻo chạm vào dưới ánh đao thì chỉ có thể làm quỷ uổng mạng.

Bách Lý Thanh thì ung dung ngồi trên vị trí của mình, ngắm nghía bảo vệ móng hoa mỹ trên đầu ngón tay như bạch ngọc của mình, khẽ ngửi mùi máu tươi
ngày một nồng đậm, thỏa mãn nhếch khóe môi, chậm rãi bổ sung một câu:
“Bất luận sống chết.”

Tiếng kêu thảm thiết nháy mắt vang vọng trong ngoài Tu Hành Điện.

Giết, giết, giết, giết, giết —


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui