Hoạn Phi Thiên Hạ

Tây Lương Mạt đứng phía trên sơn cốc, nhìn cảnh máu me thê thảm trong nhất
tuyến thiên, bỗng khẽ thở dài một tiếng: “Nổ bằng hai ngọn núi bên cạnh, coi như làm mồ chung tiễn nhóm kỵ binh này một đoạn đường đi.”

Cho dù là kẻ địch.

Thịt nát xương tan, máu thịt niết bàn.

Cũng nên được một mộ phần, chôn vui cả đời buồn vui.

Bạch Khởi hơi gật đầu, nhưng vẫn có điểm không đồng ý: “Tiểu tiểu thư luôn quá từ bi.”

Vẻ mặt không đồng ý kia làm cho gương mặt ngây thơ trẻ con của hắn nhìn có vẻ tàn khốc.

Đối với những người sa mạc hàng năm nhìn quen sự sống cái chết chỉ thay đổi trong một ngày như bọn họ, thậm chí còn đi theo phụ huynh của mình trộm không biết bao nhiêu cái mộ vương giả, bọn họ không để trong lòng thứ
gọi là sinh tử đại sự.

Quỷ quân chỉ để ý đến đồng bọn của mình.

Tây Lương Mạt nhìn hắn, bỗng nhiên nói: “Nếu ngay cả tấm lòng từ bi cũng
không có, vẫn còn là người hay sao? Nếu có một ngày, đồng bọn của ngươi
cũng nằm ở đây, ngươi muốn bọn họ phơi thây hoang dã?”

Tây Lương Mạt vẫn cho rằng, bất kể trên tay dính bao nhiêu máu tươi cũng
phải có sự kính sợ cơ bản với mạng sống, nếu không khác gì cầm thú?

Huống hồ chính nàng còn là một du hồn dị thế.

Bạch Khởi sửng sốt, cái hiểu cái không, Tây Lương Mạt cũng không vội vàng
yêu cầu những người vừa mới đi ra khỏi thế giới sa mạc khép kín kia có
thể lập tức hiểu được quan niệm của mình, nhưng nàng tin, cuối cùng sẽ
có một ngày, quỷ quân trên tay nàng sẽ là một thanh kiếm có khí khái
tuyệt thế, ngoại trừ làm cho kẻ địch sợ hãi, còn có thể làm kẻ địch kính sợ, càng làm cho người thế gian này kính sợ.

Đây chính là thứ gọi là thượng binh phạt mưu *.

*Thượng binh phạt mưu: trong chiến trận, thượng sách là dùng mưu kế để thắng địch.

Sau khi Bạch Khởi rời đi, không lâu sau, trong Thiên Dương Quan lại vang
lên tiếng nổ cực lớn, toàn bộ ngọn núi đá vốn đã vỡ vụn lung lay hoàn
toàn sập xuống, vùi lấp địa ngục đầy máu và thịt kia.

Tro bụi đầy trời.

Một phiến đá cực lớn cắm thẳng ngay trên mặt đất, giống một tấm bia không tên.

Tây Lương Mạt ngồi trên lưng ngựa, khẽ kéo bộ trang phục giáo úy màu xanh
lam trên người, nhìn “tấm bia đá” cao lớn kia, hơi nheo mắt lại, đột
nhiên mở miệng: “Vân Sinh, ngươi xử lý thế nào?”

Chu Vân Sinh gật đầu, sắc mặt hơi tái nhợt: “Tiểu tiểu thư yên tâm, tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng.”

Tây Lương Mạt khẽ “Ừ” một tiếng, sau đó quay sang lạnh lùng nói: “Toàn quân xuất phát!”

Dứt lời, nàng kéo cương ngựa dẫn đầu thúc ngựa phi như bay, người của quỷ
quân phía sau cũng đồng loạt thúc ngựa giơ roi, vội chạy theo bóng dáng
yểu điệu kia.



Trong Thuật Dương Cảnh.

Cách kinh thành ba trăm dặm.

“Lộc cộc!” Trong tiếng ngựa hí sắc bén và tiếng người ồn ào, một người trung niên dáng vẻ thư sinh vội vội vàng vàng cưỡi ngựa vượt qua một đám lính Tấn Bắc đang nghỉ ngơi ăn cơm bên đống lửa, hướng về phía lều nghỉ của
chủ tướng.

“Vương gia, Vương gia!” Người còn chưa tới hắn đã hô to, mũ quả dưa thư sinh trên đầu đã nghiêng tận xuống vai còn không biết.

Nhưng còn chưa tới căn lều nhỏ đã bị năm, sáu quân sĩ áo lam ngăn cản, bọn họ lạnh giọng quát: “Kẻ nào to gan dám quấy rầy Tấn Bắc Vương nghỉ ngơi,
còn không mau xuống ngựa!”

Một gã tiểu binh đang cho con ngựa cao lớn ăn đậu ở bên cạnh nghe tiếng
ngẩng đầu lên, đầu tiên rất sửng sốt, sau đó nhanh chóng đưa đậu trên
tay cho chăn ngựa, chạy tới đuổi những quân sĩ đang cản đường người kia
đi, tiến lên kéo dây cương đón được thư sinh trung niên, vẻ mặt kỳ quái
nói: “Ngọa tiên sinh, sao ngài lại đến đây lúc này?”

Thư sinh được gọi là Ngọa tiên sinh kia sắc mặt tái nhợt, có vẻ cực kỳ lo
lắng, hắn lập tức giữ chặt tiểu binh kia: “Tiểu Ngọc Tử, Vương gia đâu,
Vương gia ở đâu, ta có chuyện quan trọng bẩm báo!”

Tiểu Ngọc Tử thấy sắc mặt của hắn khác thường, lại biết hắn là thượng khách
của Vương gia nhà mình, vội gật đầu nói: “Ngọa tiên sinh, ngài đi theo
ta, ta lập tức dẫn ngài đi gặp Vương gia!”

Ngọa tiên sinh gật đầu, nhanh chân theo hắn đi vào.

Bên trong mái che, Tấn Bắc Vương Tư Ninh Ngọc mặc một bộ áo giáp đang nhắm
mắt dưỡng thần, bỗng nghe thấy có tiếng bước chân tới gần liền hé mở đôi mắt dài nhỏ để liếc sang, hắn có một gương mặt gần như có thể xưng là
tú lệ, sống mũi rất cao, môi như hoa xuân, chỉ có đôi mắt nhỏ dài là
thỉnh thoảng thoáng qua tia sáng lạnh lẽo làm cho người ta nhìn mà luôn
sinh ra cảm giác sợ hãi, giống như bị loài động vật bò sát máu lạnh nào
đó theo dõi.

Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ánh mắt của hắn cực kỳ giống với Đỗ Lôi.

“Cái gì? Tiểu cữu cữu còn chưa tới kinh thành?” Tư Ninh Ngọc nheo mắt lại
nhìn về phía thư sinh trung niên đang đứng trước mặt mình.

Ngọa tiên sinh kia lau mồ hôi trên trán, vừa uống nước ừng ực vừa nói: “Đúng vậy, tại hạ ở tiểu đình cách kinh thành mười dặm đợi đến khi mặt trời
lên cao, nghe tiếng chuông tang trong thành vang lên ba lượt mà còn chưa thấy một bóng người, không lâu nữa sẽ tới giờ đưa tang tiên đế, cho nên chỉ có thể chạy thẳng tới chỗ Vương gia, trên đường cũng không hề nhìn
thấy bất cứ ai, không biết rốt cuộc tướng quân dẫn chín ngàn cường kỵ
binh đi đâu rồi!”

Tư Ninh Ngọc nhăn mày, lạnh lùng nhìn về phía tham tướng bên cạnh: “Lưu
tham tướng, không phải ngươi nói kinh đô đại doanh chặn đường Đỗ tướng
quân, Đỗ tướng quân đã thuận lợi xông qua à?”

Trên trán Lưu An Bang lập tức toát mồ hôi lạnh, Đỗ Lôi này chính là đệ đệ
của mẫu thân Tấn Bắc Vương Tư Ninh Ngọc, lão Tấn Bắc Vương từ nhỏ háo
sắc mà đến tận gần năm mươi tuổi mới cùng Vương phi đời thứ ba sinh được dòng độc đinh là Tư Ninh Ngọc, coi như hòn ngọc quý trên tay, đáng tiếc Tấn Bắc Vương cũng đến tuổi chết rồi, Tư Ninh Ngọc coi như được cữu cữu và mẫu thân nuôi lớn, quan hệ với cữu cữu vô cùng tốt.

Lúc ấy hắn phái thám tử tra xét thấy không có dấu vết Đỗ Lôi giao phong
chính diện với kinh đô đại doanh, nếu dựa theo thời gian và cước trình
của Đỗ Lôi mà tính thì hẳn là đã dẫn chín nghìn kỵ binh phiên vương tới
nơi mới đúng!

Nhưng tất cả những điều này đều thành lập dựa trên… hẳn là.

Lúc đó, hắn rất bất mãn với quan hệ giữa tiểu Vương gia và Đỗ Lôi, để Đỗ
Lôi ở trong quân muốn gió được gió muốn mưa được mưa, cho nên rất bực
bội chuyện lần này Đỗ Lôi dẫn kỵ binh phiên vương đi “cần vương”, cảm
thấy công đầu bị Đỗ Lôi chiếm hết, cho nên hoàn toàn không để tâm tra
xét rõ ràng.

Lưu An Bang khẽ cắn môi, bỗng quỳ một gối xuống chắp tay nói: “Lúc ấy thuộc hạ thật sự do thám được Đỗ tướng quân không có bất cứ giao thủ nào với
người của kinh đô đại doanh, nay không thấy bóng dáng, nói không chừng
trên đường đã gặp địch thủ khác nên mới chậm trễ!”

Không thể không nói, lý do mà Lưu An Bang bịa ra lại hoàn toàn là sự thật.

Nhưng Tư Ninh Ngọc chỉ cười lạnh một tiếng: “Thật không?”

Ngọa tiên sinh trực tiếp lắc đầu, nói chắc như đinh đóng cột: “Không thể
nào, bởi lúc ấy khi tại hạ vội tới báo tin cho Vương gia cũng đã phái
thám tử đi ba đường khác, nhưng cuối cùng khi người của chúng ta tụ hợp, nhóm thám tử vô cùng khẳng định dọc đường không có dấu vết đánh nhau,
nếu chín nghìn kỵ binh xảy ra xung đột với người khác thì tuyệt đối
không thể nào không để lại một chút dấu vết.”

Hắn không biết là, thám tử mà hắn phái về phía Thiên Dương Quan còn chưa
tới nơi đã thấy rất nhiều thôn dân gần đó dẫn người nhà chạy ra ngoài,
thám tử ngăn một người lại hỏi thì thôn dân đó run rẩy nói rồng lại vặn
mình, nay núi đang nứt lở, nếu chạy tiếp tới trước chính là chịu chết.

Thám tử kia nghe tiếng động ầm ầm từ xa, cũng cảm thấy đất dưới chân mình
thỉnh thoảng rung động, hơn nữa Thiên Dương Quan thật sự có lịch sử rồng xoay người, vì thế hắn không tiếp tục tra xét về phía trước nữa mà trở
lại tùy tiện báo hai câu coi như xong việc.

Lưu An Bang nghe vậy nhất thời á khẩu không trả lời được, trong đôi mắt dài nhỏ của Tư Ninh Ngọc hiện lên một tia âm lệ, nhấc chân hung hăng đá vào ngực Lưu An Bang: “Phế vật nhà ngươi, được việc không đủ bại sự có
thừa.”

Một cước này của Tư Ninh Ngọc không coi là nhẹ, ngực Lưu An Bang đau nhức, sau đó “phụt” một tiếng phun ra một ngụm máu.

“Nay đã là tối muộn, Ngọa tiên sinh cưỡi bảo mã ngàn dặm mới có thể chạy tới chỗ bản vương nhanh như vậy, tính canh giờ, lễ tang của tiên đế đã sớm
kết thúc, nếu thằng nhãi Thập Lục hoàng tử đã đăng cơ, chúng ta lại đi
vây khốn kinh thành là có ý gì?”

Tư Ninh Ngọc càng nói càng tức, lại nghĩ tới trong chín nghìn kỵ binh kia
còn tới sáu nghìn người của mình, nếu thật sự có chuyện gì bất trắc, chỉ sợ hắn sẽ không gặp chuyện gì tốt ở hai vị phiên vương kia!

Vì thế hắn nhấc chân trút giận đá lên người Lưu An Bang, nghe tiếng Lưu An Bang kêu thảm thiết Tư Ninh Ngọc mới bị các tướng quân bên cạnh ngăn
cản.

Ngọa tiên sinh thầm than một tiếng, cười khổ nói: “Vương gia, nay không phải lúc chỉ trích ai đúng ai sai, chúng ta mau nghĩ đối sách đi!”

Trong đôi mắt dài nhỏ của Tư Ninh Ngọc hiện lên một tia lạnh như băng: “Nhất
định cữu cữu sẽ không vô duyên vô cớ biến mất, trong chuyện này…”

Tiếng của hắn im bặt, sau đó hơi nghiêng đầu giống như đang lắng nghe cái gì.

Các mưu thần tham tướng khác đều sửng sốt, sau đó cũng nghiêng tai chăm chú nghe, đều cảm thấy âm thanh chấn động của mặt đất, đó là tiếng có một
số đông nhân mã đang phóng về chỗ bọn họ.

“Báo!” Tiếng lính liên lạc vang vọng truyền vào, mọi người trong lều thấy lính liên lạc đầu đầy mồ hôi chạy vào, ôm quyền quỳ một gối: “Bẩm báo Vương
gia, Đỗ tướng quân đã trở lại!”

Mọi người đều sửng sốt, Tư Ninh Ngọc đầu tiên tỏ vẻ vui mừng: “Cái gì?”

Sau đó, hắn lại nghĩ tới chuyện gì, sắc mặt trầm xuống: “Đi, truyền Đỗ tướng quân vào!”

“Vâng!” Lính liên lạc lại vội vàng xoay người chạy ra ngoài.

Chỉ chốc lát đã nghe tiếng có người xoay người xuống ngựa, vội vàng bước tới.

Mọi người chỉ thấy một giáo úy áo xanh thân tín bên cạnh Đỗ Lôi chạy vào,
xốc mành lên, sau đó thấy một bóng người cao lớn khôi ngô đi đến.

Người Tấn Bắc vừa thấy quả nhiên là Đỗ Lôi tướng quân dẫn chín nghìn cường kỵ binh tập kinh kinh thành đã “mất tích” một ngày.

Trên mặt, trên người hắn đầy máu, sắc mặt trắng xanh, dáng đi cũng cứng nhắc quái dị, nhìn có vẻ bị thương không nhẹ.

Tư Ninh Ngọc giật mình, tức khắc đứng dậy muốn đỡ lấy: “Cữu cữu, ngài thế này là…”

Nhưng không biết hắn chú ý tới cái gì, trong đôi mắt dài nhỏ lạnh như băng
hiện lên một tia sáng dị thường, hắn ngồi xuống vị trí của mình, không
chút biểu cảm nhìn Đỗ Lôi nói: “Đỗ tướng quân, không phải bản vương phái ngươi đi tập kích kinh thành sao? Vì sao lại tàn tạ trở về? Ngươi có
biết ngươi đã làm chậm trễ đại sự của bản vương và Tấn Ninh Vương, Đông
Dương Vương hay không!”

Ánh mắt Đỗ Lôi dường như không có tiêu cự gì, mở miệng nói: “Bẩm báo Vương
gia, mạt tướng tại nhất tuyến thiên gọi là Thiên Dương quan bị người của Cửu Thiên Tuế tập kích, nay có thể giữ mạng chạy về thông báo với ngài
đã là cực kỳ may mắn!”

Mọi người giật mình, Ngọa tiên sinh nói theo bản năng: “Không thể nào, chỗ
Thiên Dương Quan không phải đã xảy ra rồng xoay người hay sao, làm sao
có thể có người dám mai phục ở đó tập kích ngài!”

Đỗ Lôi lại mở miệng nói: “Bởi đó không phải rồng xoay người, mà do người
của Cửu Thiên Tuế ở đó hạ thiên lôi trận, sử dụng lôi hỏa đạn, cho nên
người của chúng ta trúng mai phục, nay nhất tuyến thiên Thiên Dương Quan đã không còn tồn tại nữa!”

Người Tấn Bắc bỗng chốc lặng ngắt như tờ, ai chẳng biết uy lực của lôi hỏa
đạn rất lớn, nhưng lôi hỏa đạn cũng có rất nhiều khuyết điểm, ví dụ như
không thể bị ẩm, hoặc không ổn định, hơn nữa không phải ai cũng học được phương pháp chế tác, uy lực của nó tuy không nhỏ nhưng thật sự có thể
san bằng Thiên Dương Quan sao?

Điều này sao có thể?

Lúc này Lưu An Bang đã ngồi dậy, nghĩ tới việc Đỗ Lôi hại hắn mất hết thể
diện, bị Vương gia đá bị thương, trong lòng hắn tràn đầy oán hận, nay
thấy Đỗ Lôi chẳng những không hoàn thành nhiệm vụ mà còn thảm hại thế
kia, âm thầm sung sướng, ôm ngực cười lạnh: “Đỗ tướng quân, nếu ngươi sợ chết bỏ chạy cứ việc nói thẳng, cần gì mượn cớ như thế?”

Tư Ninh Ngọc lạnh lùng liếc Lưu An Bang một cái, hắn lập tức không dám nói gì nữa, chỉ hung hăng trừng mắt với Đỗ Lôi.

Tư Ninh Ngọc dựa vào ghế giống như cực kỳ mệt mỏi, một tay chống lên trán
hỏi: “Đỗ tướng quân, nay chúng ta còn bao nhiêu cường kỵ binh?”

Cường kỵ binh này là miếng thịt trong lòng tất cả phiên vương, là thanh đao
bảo bối nhất trên đầu bọn họ, nay nghe tin tức này, Tư Ninh Ngọc không
chỉ đau lòng vạn phần mà còn lo lắng hai thúc thúc kia của mình sẽ có
phản ứng thế nào.

Đỗ Lôi lại nói: “Nay chỉ còn một nghìn sáu trăm người, trong đó hơn một
nghìn năm trăm người là kỵ binh Tấn Bắc, chưa tới một trăm còn lại là kỵ binh Tấn Ninh, kỵ binh Đông Dương toàn quân bị giết!”

Lúc trước Đỗ Lôi thật sự có ý tốt mới chia ba nghìn kỵ binh của mình thành
hai phần, một phần mở đường một phần áp phía sau, vốn là nơi nguy hiểm
nhất, không ngờ lại thành sống sót nhiều nhất.

Nhưng tin tức như vậy đối với Tư Ninh Ngọc không hẳn là tin tức tốt.

Hắn buông tầm mắt thản nhiên nói: “Cữu cữu, có phải ngài mang về thứ gì không sạch sẽ không?”

Đỗ Lôi không nói gì, chỉ ngẩn ra nhìn hắn.

Tư Ninh Ngọc bỗng vỗ cái bàn nhỏ bên cạnh, lớn tiếng hét lên: “Bắt!”

Lập tức, xung quanh cái lều nhỏ xuất hiện vô số thân binh phiên vương võ
trang hạng nặng, tay cầm trường mâu, đao kiếm, đằng đằng sát khí vây
quanh cả lều bạt.

Giáo úy áo xanh kia nhìn Tư Ninh Ngọc bằng vẻ mặt quái dị: “Vương gia, ngài
làm cái gì vậy? Muốn trị Đỗ tướng quân tội lãnh binh thua trận à?”

Tư Ninh Ngọc cười lạnh một tiếng, nhìn hắn nói: “Một đám hề làm trò cũng
dám tác quái trước mặt bản vương, các ngươi muốn ngoan ngoãn buông vũ
khí đầu hàng hay muốn bản vương chặt đứt tay của các ngươi, khiến các
ngươi vĩnh viễn không thể cầm vũ khí?”

“Chậc, chưa gì đã nhận ra, xem ra tay nghề của ngươi cần được nâng cao đấy.”
Giáo úy áo đen vốn luôn đi theo phía sau Đỗ Lôi thở dài một tiếng, nhìn
thoáng qua giáo úy áo xanh như trách cứ.

Trên mặt giáo úy áo xanh hiện lên một tia ửng hồng không phù hợp, ngượng
ngùng gãi đầu: “Không thể nào, tay nghề của ta làm sao có sơ hở được?”

Không coi ai ra gì cười đùa, gần như khiêu khích, làm cho Tư Ninh Ngọc lập
tức bốc hỏa, trong đôi mắt nhỏ dài của hắn không hề che giấu tức giận và sát ý: “Chặt đầu hai tên phản đồ này cho bản vương, treo lên cột cờ
ngoài trướng làm răn đe!”

Nhưng không biết vì sao, đám thị vệ trong trướng không có bất cứ cử động nào.

Tư Ninh Ngọc giận dữ, quay mặt lớn tiếng trách mắng thị vệ bên cạnh: “Các ngươi điếc cả rồi à?”

Nhưng hắn lại phát hiện chẳng những thị vệ bên cạnh mình, ngay cả đám mưu
thần tham tướng đều ngồi trên ghế, không ai có động tác gì, chỉ có vẻ
mặt là lộ vẻ cực kỳ sợ hãi, há hốc miệng lại không nói ra lời.

Mà bên bả vai mỗi người không biết xuất hiện một gương mặt từ lúc nào –
một gương mặt trắng bệch không có ngũ quan, hoặc nên nói một gương mặt
chỉ có một cái miệng đầy máu.

Ánh nến vàng u ám chiếu lên gương mặt kỳ quái đó nhìn có vẻ cực kỳ đáng sợ.

Gân xanh trên trán Tư Ninh Ngọc bật ra, khó khăn lắm mới không sợ hãi hét
lên, hắn cắn răng rồi đột nhiên quay đi, thuận tay rút kiếm hung hăng
chém về phía trước.

Nhưng tay giơ lên lại không cách nào chém xuống, trước mặt xuất hiện gương mặt của giáo úy áo đen.

Giáo úy áo xanh cách hắn quá gần, một tay nắm cổ tay hắn.

Tư Ninh Ngọc chỉ cảm thấy rõ ràng người trước mặt không cao lớn, thậm chí
có thể gọi là nhỏ bé, nhưng cổ tay hắn lại như bị sắt ghìm chặt, ép hắn
ngồi trên ghế không thể động đậy, chỉ cần cử động sẽ cảm thấy cổ tay đau đớn, mà dáng vẻ thờ ơ thản nhiên của đối phương lập tức làm cho Tư Ninh Ngọc đầy bụng tức.

Giáo úy áo xanh kia dùng một bàn tay sờ trên cằm mình, sau đó dùng sức xé,
lộ ra một gương mặt có thể nói là xinh đẹp, chỉ là trên gương mặt đó
hoàn toàn lạnh lẽo, hắn ném chiếc mặt nạ trên tay mình xuống đất như rất ghét bỏ: “Chậc, dù sao cũng không cần nữa!”

Mặt nạ muốn tự nhiên nhất phải bóc da mặt của người muốn giả mạo để chế tác mới có hiệu quả tốt nhất, nhưng cảm giác dán trên mặt mình da của người khác thật sự rất buồn nôn.

Lúc này Tư Ninh Ngọc mới phát hiện thì ra giáo úy áo xanh kia vừa cầm một
chiếc mặt nạ da người, hắn hiểu ra, lạnh lùng nhìn người trước mặt: “Các ngươi rốt cuộc là người hay quỷ, muốn làm gì?”

Tây Lương Mạt liếc nhìn Tấn Bắc Vương trẻ tuổi trước mặt, làm vẻ suy nghĩ
rồi mới nói: “Thì ra Tấn Bắc Vương thật sự trẻ tuổi thế này, vừa rồi
thấy ngươi phát hiện dị thường phản ứng thông minh, còn biết dùng ám
hiệu gọi người của mình tới, không ngờ thật sự cũng là đồ ngốc!”

Mấy lời lẩm bẩm của Tây Lương Mạt thoáng chốc chọc giận Tư Ninh Ngọc, trong đôi mắt dài nhỏ của hắn đầy lửa giận: “Ngươi nói cái gì?”

Tây Lương Mạt nhìn hắn, không để lửa giận của đường đường Tấn Bắc Vương vào mắt chút nào, chỉ nhìn hắn thản nhiên nói: “Ta nói là, ta muốn ăn
cướp!”

Tấn Bắc Vương sửng sốt, cái đầu còn chưa phản ứng lại được: “Ăn cướp?”

Bọn chúng là kẻ cướp?

Cũng có kẻ dám cướp vào trong trướng của ba mươi vạn đại quân của ba phiên vương?

Tây Lương Mạt nâng cằm của Tấn Bắc Vương, một bàn chân giẫm lên ghế ngay
trước đũng quần hắn, nở nụ cười quỷ dị dâm đãng cực kỳ: “Núi này do ta
chiếm, đường này do ta mở, nếu muốn đi qua đây phải để lại người và
tiền, lần này bản đại vương tới là để giật tiền cướp sắc, tiền là ba
mươi vạn đại quân của các ngươi, sắc thì là…!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui