Hoạn Phi Thiên Hạ

Người đánh lén dường như hoàn toàn không ngờ nàng nói động thủ là động thủ
ngay được, chưa kịp đề phòng đã bị Tây Lương Mạt ném qua vai.

Nhưng Tây Lương Mạt không nghe được tiếng kêu rên của đối phương như nàng
nghĩ, người kia phản ứng cực nhanh, xoay mình trong không trung rồi nhẹ
nhàng hạ xuống đất.

Tây Lương Mạt cười lạnh một tiếng, thuận tay rút kiếm trên thắt lưng định
chém tới, nhưng khi nhìn thấy người kia xoay người lại, tay nàng dừng
khựng giữa không trung, nàng ngạc nhiên mở to mắt, môi hé mở, không biết phải nói gì.

Người kia có một gương mặt vô cùng tà vọng, làm người ta hồn xiêu phách lạc,
nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của nàng, hắn hơi nhướng mày, cười cợt nói:
“Sao không ra tay nữa đi?”

Nha đầu này tính cảnh giác cao, phản ứng nhanh nhẹn, làm cho hắn cũng phải bội phục.

Tây Lương Mạt nghe giọng nói quen thuộc đó, ánh trăng màu bạc chiếu lên ngũ quan tinh xảo mê người của hắn, phủ lên một lớp ánh sáng hiền dịu cho
gương mặt làm người ta không dám nhìn thẳng kia, nàng không khỏi bịt kín miệng mình, kiếm trong tay cũng rơi xuống đất “keng” một tiếng, nước
mắt lập tức đầy mặt làm cho nàng gần như không nhìn rõ mặt hắn.

“A… Cửu…”

Tất cả bất an, yếu đuối, trong giờ khắc này ùa đến.

Bách Lý Thanh vốn còn định đùa nàng một lúc nữa, khi nghe tiếng nỉ non mềm
mại run run như con vật nhỏ nức nở đó, trái tim luôn lạnh giá lập tức ấm lại.

Hắn đi tới trước mặt Tây Lương Mạt đang khóc rối tinh rối mù, vươn tay dịu
dàng xoa đầu nàng như vỗ về một đứa bé, thở dài một tiếng: “Nha đầu
ngốc, khóc cái gì, không phải vi phu đang rất khỏe mạnh sao?”

Ánh mắt hắn nhìn nàng từ trào phúng biến thành ấm áp mê người, kéo nàng vào trong lòng mình.

Tây Lương Mạt lắc đầu, vươn tay ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của hắn, vùi
mặt vào trong lồng ngực lạnh lẽo tỏa ra mùi hương mạn đà la của hắn.

Nàng không biết có phải vì quá mức kích động hay quá may mắn vì sống sót sau tai nạn hay không mà trong khoảng khắc ngắn ngủi, nàng mất đi khả năng
nói chuyện, chỉ muốn ôm chặt lấy hắn, cảm nhận nhiệt độ cơ thể hắn.

Gió đêm lành lạnh thổi qua, mang theo mùi cây cỏ, hoàn toàn thả lỏng làm
cho cơn mệt mỏi đánh úp lại, nàng rất muốn cứ thế ôm hắn ngủ, thời gian
vĩnh viễn dừng lại ở giờ phút này.

Cảm giác được sự kích động, bất an, đau lòng, tức giận của tiểu nha đầu
trong lòng, và cả lồng ngực thấm đầy nước mắt nàng, trong mắt Bách Lý
Thanh hiện lên sự thương tiếc và đau lòng mà chính hắn cũng không phát
hiện ra.

Có lẽ hắn đã coi nàng quá kiên cường và bình tĩnh, nhưng bất kể kiên cường và bình tĩnh thế nào, nàng mới chỉ là một cô bé.

Không biết bao lâu sau, Bách Lý Thanh cảm thấy cảm xúc của Tây Lương Mạt đã
ổn định lại một chút, hắn cúi đầu dịu dàng hỏi: “Khóc đủ chưa? Nha đầu,
quần áo của vi sư có thể mang đi bán muối rồi.”

Tây Lương Mạt không nhịn được chun mũi, cắn môi vỗ lên ngực hắn một cái: “Ngươi đáng ghét nhất!”

Có ai an ủi người khác vậy không? Lại lên mặt sư phụ rồi!

Bách Lý Thanh cười khẽ, cầm bàn tay mềm của nàng đặt lên ngực: “Chỗ này của vi sư rất đau, ngươi định khi sư diệt tổ đấy à?”

Tây Lương Mạt lập tức căng thẳng, giơ tay muốn vạch áo hắn ra: “Sao lại

thế, rất đau à? Làm sao mà đau? Hay khi trị liệu làm bị thương đến
ngực?”

Bách Lý Thanh lại cầm lấy tay nàng, nhếch khóe môi nói: “Đừng vội, vi sư chỉ cảm thấy dáng vẻ nàng của ngươi rất thú vị, Trinh Mẫn Quận Chúa bình
tĩnh ung dung, sát phạt quyết đoán cũng có lúc mất khống chế, ngàn năm
khó gặp nên đùa ngươi thôi.”

Tây Lương Mạt lập tức rut tay về, tức giận lườm hắn lạnh nhạt nói: “Lão yêu ngàn năm nhà ngươi bệnh nặng mới khỏi cũng không thể yên tĩnh một chút
à!”

Dọa nàng thú vị lắm sao?

Có điều hai mắt nàng sưng đỏ, còn rưng rưng nước mắt, nhìn thấy đã khiến người ta thương, làm gì có khí thế hỏi tội nào nữa.

Hắn nhìn nàng cười cười: “Nếu ta yên tĩnh, chỉ sợ có người sẽ ngồi xổm trong rừng cây khóc đến chết mới thôi.”

Tây Lương Mạt xấu hổ, tức giận xoay người bỏ đi.

Thấy tiểu hồ ly của mình giận thật, Bách Lý Thanh Bật cười, lập tức vươn tay kéo nàng về, khóa trong lòng, cái cằm tinh xảo để lên đỉnh đầu nàng,
khẽ khàng dỗ dành: “Được rồi, vi sư không đùa ngươi nữa.”

Tây Lương Mạt cảm nhận được thân hình gầy gò của hắn tựa vào phía sau mình, lập tức mềm lòng.

Cơn bệnh nặng này thật sự quá đả thương nguyên khí.

Nàng im lặng một lát, để mặc hắn ôm mình, khẽ khịt mũi một cái: “Ngươi đã
khỏe chưa, vì sao chạy tới đây sớm thế, Mị Nhất thế nào, tình hình trong cung thế nào? Giờ ngươi ra ngoài, ai ở đó canh phòng?”

Bách Lý Thanh hơi buồn cười, vuốt tóc nàng, ngửi hương hoa dễ chịu trên
người nàng: “Nha đầu nhà ngươi, một lúc hỏi nhiều như thế vi sư biết trả lời từ đâu?”

Tây Lương Mạt tức giận nhéo cổ tay hắn lại không nỡ nặng tay, chỉ nhẹ nhàng cấu một cái: “Trả lời từng câu một!”

Bách Lý Thanh vừa ôm nàng vừa thản nhiên nói: “Ừ, vi sư rất khỏe, thứ mà
ngươi gọi là huyết thanh kia rất có tác dụng, tuy cách dùng hơi kỳ quái
làm cho Huyết bà bà mất chút công sức, nhưng dù sao vi sư dính phải rất
ít máu của tiện nhân Vân Hương kia, hơn nữa Huyết bà bà và mọi người
luôn dốc sức trị liệu cho ta, lại dùng quỷ phù dung huyết nên khôi phục
rất nhanh. Mị Nhất khi dùng dược đã hấp hối rồi, chỉ còn một hơi cuối
cùng, nhưng sau đó Huyết bà bà và lão Y Chính hết sức che chở tâm mạch
của hắn, cuối cùng dạo một vòng qua quỷ môn quan rồi trở lại, có điều
khôi phục chậm hơn ta nhiều.”

Hắn hơi dừng, sau đó ngửi một làn hơi ấm trên cổ Tây Lương Mạt, cười cười
nói: “Thế nào? Trong mắt ngươi bản tọa yếu đuối thế sao? Dù lúc đó ta
bệnh nặng cũng vẫn có bản lĩnh khiến đám tiểu nhân kia câm như hến,
không dám tùy tiện hành động!”

Tây Lương Mạt “Ừ” một tiếng, nàng tin tưởng năng lực của hắn.

Ngữ khí của Bách Lý Thanh bỗng hơi lạnh xuống: “Nếu không phải bản tọa lo
lắng cho đứa bé trong bụng ngươi thì làm sao có thể vừa khỏi bệnh đã ra
roi thúc ngựa từ hoàng cung tới đây. Sao ngươi có thể lỗ mãng như thế,
tự tay dạy dỗ đám nghịch tặc này, chẳng may làm đứa nhỏ trong bụng bị
thương thì sao.”

Lời này vừa nói ra, Tây Lương Mạt cứng đờ, Bách Lý Thanh nhạy cảm lập tức nhận ra khác thường, thấp giọng hỏi: “Làm sao thế?”

Tây Lương Mạt có chút chột dạ, nhưng sau đó, nàng liều mạng, lí nhí nói: “Không có đứa nhỏ…”

Người phía sau lập tức im lặng, Tây Lương Mạt chỉ cảm thấy người đang ôm mình thoáng chốc tỏa ra hơi thở mù mịt lạnh như băng, gần như có thể đông
cứng người ta trong nháy mắt.


Một lúc lâu sau, giọng nói dễ nghe như tiếng thất huyền cầm vang lên phía
sau nàng: “Nha đầu, ngươi nói gì, nói lại lần nữa xem!”

Tây Lương Mạt cắn môi, lúc ấy nàng nhìn thấy hắn bên bờ sự sống cái chết,
dường như muốn gặp nàng một lần cuối cùng, trong lúc vừa sợ vừa giận vừa đau lòng, không nhịn được nói dối hắn để kích thích ý chí sống còn của
hắn.

Lúc ấy thật sự không nghĩ tới sau này phải giải quyết lời nói dối này thế nào.

Nhưng mà…

Ánh mắt Tây Lương Mạt lạnh xuống, nàng bỗng xoay người, cắn răng lấy tinh
thần nói với hắn: “Ta nói không có đứa nhỏ, vì sao ta nói thế ngươi hẳn
là rõ hơn ta!”

Bách Lý Thanh nhìn Tây Lương Mạt tỏ ra đúng tình hợp lý, mày kiếm nhếch lên, đôi mắt âm mị thâm sâu khó lường: “Vậy sao…”

Giọng nói cung kính của Mị Nhị bỗng vang lên giữa không trung: “Thiên Tuế
gia, phu nhân, vừa rồi Mị Tinh tới bẩm báo, Tư Hàm Hương đã khai báo đại bản doanh của Tư Lưu Phong và Thiên Lý Giáo, mời hai vị nhanh chóng tập hợp với quỷ quân, chỉ sợ chậm một giây sẽ khiến đám tặc tử đó chạy
thoát!”

Bách Lý Thanh và Tây Lương Mạt nghe vậy liếc nhìn nhau một cái, đều nhìn
thấy nghi vấn tương tự trong mắt đối phương – Tư Hàm Hương yêu sâu sắc
Tư Lưu Phong như thế, làm sao có thể dễ dàng bán đứng hắn, cho dù xương
sườn ả bị rút hết, cho dù thủ đoạn của Mị Tinh cao siêu tới đâu, khoảng
thời gian thế này nghe vẻ quá ngắn.

Tây Lương Mạt nghĩ nghĩ rồi thản nhiên nói: “Được, chúng ta sẽ tới ngay.”

Bất kể thế nào, nàng phải xem rốt cuộc Tư Hàm Hương định làm cái quỷ gì.

Bách Lý Thanh cũng đi về phía đường lớn theo Tây Lương Mạt.

Khi đi qua nàng, hắn thản nhiên liếc Tây Lương Mạt một cái, chậm rãi nói: “Đừng tưởng chuyện này thế là xong, chờ đấy, nha đầu!”

Tây Lương Mạt thoáng ngừng, nhìn bóng dáng cao gầy của hắn, ngang ngạnh hừ một tiếng.

Nàng không cho rằng mình làm sai cái gì.

Dưới sự kiềm chế của hai người, bản án “mang thai giả” này tạm thời chưa
được nhắc tới, không lâu sau, hai người cùng về tới doanh địa.

Thấy trên một chiếc xe ngựa khác, có một thiếu nữ tuổi còn thanh xuân mặc bộ áo mỏng khó có thể che đậy thân thể, dùng một tư thế quái dị dựa vào
vách xe, trên người buộc thứ gì đó như thẻ tre, sắc mặt nàng ta tái nhợt như quỷ, cảnh giác và tràn đầy oán hận trừng mắt nhìn vệ sĩ quỷ quân
trẻ tuổi bốn phía, nhất là người đang buộc cái gì đó lên người nàng ta ở trước mặt.

“Đừng có dùng loại ánh mắt đấy nhìn chúng ta, ngươi cho là lão tử sẽ để ý
loại xấu xí như ngươi à.” Bạch Khởi nhìn dáng vẻ nàng ta, khinh miệt nói như phải chịu nỗi sỉ nhục rất lớn.

Hắn thoáng dừng, cười lạnh: “Nếu không phải sợ ngươi không có xương sườn
chống, đè vào thứ lang tâm cẩu phế của ngươi, ép hết cứt đái ra, ngươi
nghĩ ta thèm vào buộc thứ này cho ngươi chắc.”

Tư Hàm Hương giận dữ, không nói đến tâm địa ác độc, nàng ta thật sự có vẻ
ngoài xinh xắn đáng yêu, rất dễ khiến nam tử nảy lòng thương tiếc và
không đề phòng, hơn nữa trong thời gian ở thanh laau, ngoại trừ Tư Lưu
Phong, có nam nhân nào nhìn thấy nàng ta mà không mê đắm, ngoan ngoãn
phục tùng?


Thế mà giờ lại bị người thế này ghét bỏ, nhất thời kích động nỗi hận trong
lòng, bất chấp nỗi đau bị rút xương, nàng ta run rẩy mắng: “Các ngươi…
Vô liêm sỉ…”

“Vô liêm sỉ thế nào cũng không so được với Nhị muội muội đâu.” Giọng nói
lạnh nhạt của Tây Lương Mạt vang lên phía sau mọi người.

“Tiểu tiểu thư!” Nhóm quỷ vệ vốn đang tốp năm tốp ba đứng một bên xem náo
nhiệt, nay trông thấy Tây Lương Mạt thong thả đi tới lập tức chắp tay,
cung kính tránh đường.

Tư Hàm Hương nhìn Tây Lương Mạt đạp ánh trăng mà đến, khoác ánh trăng lạnh lẽo bàng bạc, như tinh hoa của trăng sao, như nữ thần biến từ linh khí
của núi rừng, vẻ oán độc ghen ghét trong mắt không khỏi càng tăng thêm,
nàng ta cắn răng cười lạnh: “Tây Lương Mạt, ngươi quá may mắn hoặc quá
hông minh, lúc trước nương tựa vào Bách Lý Thanh, cáo mượn oai hùm mà có thế lực hiện nay, có điều không biết tên hoạn quan Bách Lý Thanh kia
chết thì ngươi còn gì để kiêu ngạo đắc ý, cũng chỉ là loại kỹ nữ bán
mình như ta mà thôi!”

Tây Lương Mạt từ trên cao liếc xuống nàng ta, cười cười nói: “Vậy sao? Chỉ e ta không giống với Nhị muội muội ngươi rồi, những người này bên cạnh ta không hề liên quan gì tới Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ, thậm chí còn là những người mà ngươi một lòng muốn có được. Có điều, bọn họ vốn là người của
nhà ta, bất luận thế nào cũng không thể để các ngươi sử dụng.”

Tư Hàm Hương sửng sốt, đột nhiên hiểu ra, nàng ta mở to mắt liếc nhìn
những quỷ vệ trẻ tuổi đã bỏ mặt nạ xuống ở xung quanh, giọng nói run
run: “Ngươi nói… ngươi nói… bọn họ là quỷ quân Lam gia?”

Là quỷ quân mà ca ca tha thiết mơ ước?

Làm sao có thể?

Ngay cả nàng lúc trước cũng nghĩ đây chỉ là một truyền thuyết mà thôi!

“Mang theo tài phú vô tận, có thể thay đổi sự sống cái chết, dời núi lấp
sông, đội quân quỷ thần đến từ địa ngục, ngủ say trong đáy sa mạc biển
chết, bảo vệ tài phú từng chiếm được, cho đến một ngày phong ấm mở ra,
chiến hỏa trải khắp đại lục.”

Tây Lương Mạt chậm rãi đọc ra những lời tương truyền về quỷ quân, sau đó
cười nhìn Tư Hàm Hương mặt mày trắng bệch: “Chỉ tiếc người mở phong ấn
của bọn họ không phải ngươi, mà là ta – huyết mạch duy nhất của Lam gia, xem ra sau khi các ngươi bị đuổi khỏi phủ Tĩnh Quốc Công đã không còn
trở về nơi đó, vứt bỏ hai tên gián điệp quan trọng là Đổng di nương và
Tây Lương Đan, các ngươi đã không còn biết gì hết đúng không?”

Nếu sự oán hận trong mắt Tư Hàm Hương có thể biến thành mũi tên thì lúc này Tây Lương Mạt nhất định đã vạn tiễn xuyên tâm.

Tây Lương Mạt lười nói nhảm với nàng ta, chỉ lạnh nhạt nói: “Nghe nói sau
khi trải qua quá trình thẩm vấn vui vẻ, ngươi đã nói với Mị Tinh nhà ta
ngươi bằng lòng cung khai vị trí của ca ca ngươi, đúng không?”

Ánh mắt Tư Hàm Hương lẩn tránh, không biết đang đấu tranh tinh thần hay
đang suy nghĩ quỷ kế gì, im lặng rất lâu, nhưng Tây Lương Mạt đợi cực kỳ kiên nhẫn, cho đến khi Tư Hàm Hương cắn răng nói: “Đúng!”

Tây Lương Mạt nhìn nàng ta, nhíu mày nói: “Ta nhớ, ngươi vì tiểu Vương gia
mà bằng lòng đầu rơi máu chảy, sao đột nhiên lại bán đứng bảo bối trong
lòng ngươi thế?”

Tư Hàm Hương nhìn Tây Lương Mạt, đôi mắt vốn tràn đầy oán độc hiện lên một tia sầu thảm: “Ta không ngây thơ như thế, rơi vào tay các ngươi, chỉ sợ ta không còn hy vọng sống sót…”

Cho dù chỉ là vui vẻ chết đi cũng là một hy vọng xa vời.

Nàng ta thoáng dừng, nhìn thứ như thẻ tre trước ngực mình, trong mắt hiện
lên chán ghét, nàng ta cúi đầu cười, vừa oán hận vừa bất đắc dĩ: “Huống
hồ, cơ thể của ta đã như côn trùng thế này, chưa nói đến ca ca, chính ta cũng cảm thấy ghê tởm. Ta đã là một phế nhân, đã không còn giá trị lợi
dụng với ca ca nữa, sau này nói không chừng còn bị ả tiện nhân Vũ di
nương lăng nhục, ta làm nhiều chuyện cho ca ca như vậy không phải để nữ
nhân khác ngồi mát ăn bát vàng!”

Nàng có thể chịu được bên cạnh ca ca có nữ nhân khác, bởi nàng biết Tư Lưu
Phong hận nàng, nàng hiểu rõ hơn ai hết, nhưng Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cũng không chiếm được tình cảm của Thái Tử điện hạ, vậy mà nàng ta vẫn có thể vượt qua mọi cấm kỵ, ngang ngược ở lại bên cạnh Thái Tử điện hạ, làm cho Thái Tử điện hạ không thể không chấp nhận nàng ta.

Vậy thì nàng cũng có thể!


“…Chỉ là, nay ta đã biến thành bộ dạng thế này, ta đã không có bất cứ năng
lực gì để khiến ca ca chấp nhận ta, một khi đã vậy, chẳng bằng…” Tư Hàm
Hương ngừng lại, trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh lẽo dữ tợn, nghiến răng
nghiến lợi nói: “Chẳng bằng để ca ca cùng ta vào lòng đất làm uyên ương
đồng mệnh!”

Ánh trăng lạnh giá chiếu vào gương mặt non nớt của Tư Hàm Hương, Tây Lương
mạt bỗng nhớ ra thiếu nữ trước mặt như con nhện góa phụ đen ăn luôn cả
bạn tình năm nay mới chỉ mười sáu tuổi mà thôi.

Tây Lương Mạt nhìn nàng ta, bỗng cảm thấy rất đáng buồn, Tư Hàm Hương có
thể vì Tư Lưu Phong mà bán đứng tất cả, làm mọi thứ theo chí hướng của
hắn, nhưng sau khi phát hiện bản thân vĩnh viễn không chiếm được hắn,
cũng có thể không chút do dự chấm dứt tất cả.

Đây là tình yêu tràn đầy tử vong và tuyệt vọng, hay oán hận vĩnh viễn không có điểm dừng?

Hoặc chỉ là dục vọng con người mà thôi.

— Ông đây là đường ranh giới tiện nhân treo cổ trên cành đông nam —

Tư Lưu Phong ngồi dưới ánh nến bỗng không nhịn được rùng mình một cái, hắn hơi nhăn mày, đặt tay lên ngực mình, đột nhiên nảy lên một loại bất an
kỳ quái.

“Tiểu Vương gia, làm sao vậy?” Một giọng nam xa xôi mang theo chút ngả ngớn vang lên bên cạnh Tư Lưu Phong.

Tư Lưu Phong nhìn về phía người bịt mặt, không mặn không nhạt nói: “Không
có gì, chỉ đang nghĩ rốt cuộc việc tối nay có thể thành công hay không
thôi.”

Người kia cười làm đôi mắt xếch tinh xảo hơi cong lên, hắn lắc cây quạt trong tay: “Tiểu Vương gia cứ yên tâm, hôm nay nói không chừng ngoại trừ có
thể bắt được mẹ con Thuận Đế làm cho tiểu Vương gia ngươi thuận lợi đăng cơ, mà còn lấy được một tin tức rất tốt đấy.”

“À, tin tức gì? Mời ngài nói thử xem.” Tư Lưu Phong nhíu mày hỏi.

Người kia hừ một tiếng, trong đôi mắt như vẽ dường như có tia sáng khác lạ
lưu chuyển: “Ta nghe nói hôm nay là Thiên Tuế Vương Phi tự mình lãnh
binh hộ tống mẹ con Thuận Đế lên Thu Sơn, Thiên Tuế Vương Phi kia chẳng
phải là Trinh Mẫn Quận Chúa, tình nhân cũ của ngươi à?”

“Cái gì?” Tư Lưu Phong sửng sốt, mở to đôi mắt lạnh như băng, sau đó hoài
nghi nói: “Nhưng không phải tiên sinh nói tên hoạn quan Bách Lý Thanh đó sắp phát bệnh mà chết sao, vì sao Mạt Nhi lại xuất cung?”

“Mạt Nhi?” Người kia cười quái dị, nhìn Tư Lưu Phong từ trên xuống dưới:
“Xem ra tiểu Vương gia vẫn nhớ thương người vợ tào khang này quá nhỉ.”

Trong mắt Tư Lưu Phong thoáng qua một tia sắc lạnh: “Tiên sinh, mời trả lời
câu hỏi của bản vương, vì sao trước đó ngươi chưa từng nói Tây Lương Mạt tự mình lãnh binh hộ tống mẹ con Thuận Đế?”

Người kia nhìn Tư Lưu Phong cười khẩy một tiếng, giọng nói cũng lạnh xuống:
“Thế nào? Vì Trinh Mẫn Quận Chúa lãnh binh nên ngươi định hạ thủ lưu
tình à? Tiểu Vương gia, xin ngươi đừng quên, nếu hôm nay Trinh Mẫn Quận
Chúa biết ngươi bày ra trận bệnh dịch này, hại chết Bách Lý Thanh, chỉ
sợ nàng ta cũng không nương tay với ngươi đâu, nói không chừng sau này
còn là trở ngại lớn nhất trên con đường đăng cơ của ngươi nữa!”

Vẻ mặt Tư Lưu Phong thoáng qua một tia xấu hổ và giận dữ, nhưng vẫn nghiêm mặt nói: “Tiên sinh, ngài không biết à, Trinh mẫn luôn đa mưu gian trá, tính tình cũng rất cẩn thận, nếu nàng lãnh binh, chỉ e chúng ta phải
tính toán nhiều hơn mới được!”

Người kia hơi nheo mắt lại: “Nếu vậy, nếu tiểu Vương gia lo lắng, ta có thể
sai người đi tìm hiểu một phen, thời điểm tất yếu có thể giúp ngươi một
tay, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?” Tư Lưu Phong nhìn về phía người kia, cứng rắn nói: “Ta đã
đồng ý tặng không ít thành trì cho tiên sinh, người Tây Địch cũng nên
biết cái gì gọi là đủ.”

Người bịt mặt đó cười ra tiếng: “Ha ha, ngươi yên tâm, ta chỉ muốn nói, nếu
lát nữa bắt được Trinh Mẫn Quận Chúa, ta nhớ nàng ta lắm rồi.”

Chữ lắm này nghe có hơi thở lạnh lẽo chết chóc làm người ta không rét mà run.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận