Hoạn Phi Thiên Hạ

Tư Lưu Phong nhanh chóng không cảm nhận được cảm giác đau đớn trên vai
mình nữa, hắn run run vươn tay đụng vào bả vai, chỉ cảm thấy đang sờ một miếng than củi, hắn lập tức cúi đầu nhìn, vừa tuyệt vọng vừa sợ hãi
phát hiện vai mình đã hóa thành tro bụi.

Một giọng nói lạnh lẽo quen thuộc vang lên bên cạnh hắn: “Tư Lưu Phong, ngươi thật sự làm cho người ta buồn nôn.”

Tư Lưu Phong nhìn về phía đối phương theo bản năng, dưới ánh trăng lạnh,
gương mặt dịu dàng, đôi mắt quyến rũ như ẩn chứa binh khí trên gương mặt quen thuộc đó, gương mặt từng khiến hắn vô số lần tìm kiếm nét tương tự trên những người khác, đến cuối cùng luôn thất vọng.

Nàng rất đặc biệt, đặc biệt đến mức làm cho hắn yêu không nổi, hận không xong.

Hắn si mê gọi một tiếng: “Mạt Nhi?”

Tây Lương Mạt nhăn mày, không chút che giấu sự khinh bỉ trong mắt, nàng
lạnh nhạt nói: “Ngươi không có tư cách gọi ta như thế, chỉ có phu quân
và bằng hữu của ta mới có tư cách gọi ta như vậy, còn ngươi… một tên ti
bỉ, lợi dụng nữ tử để đạt được dã tâm không có tư cách gọi tên ta, lẽ
nào ngươi không nhìn thấy nữ nhân của ngươi, đứa nhỏ của ngươi đã vì
ngươi mà trả giá thế nào?”

Trong lòng Tây Lương Mạt là Cẩm Vũ đã chỉ còn một hơi, bỏng là loại vết
thương mang lại cảm nhận sâu sắc nhất, lúc này Cẩm Vũ đã đau đến mức
toàn thân co giật, giữa hai chân máu chảy không ngừng, cảm giác đau đớn
và co rút mãnh liệt làm cho nàng ta sảy thai, trên mặt đất là một cục
máu thịt rõ ràng đang run khe khẽ!

Tròng mắt Tư Lưu Phong thắt lại, đó rõ ràng là… cốt nhục của hắn, nhưng lúc
này, hắn ngẩng đầu phẫn nộ nhìn Tây Lương Mạt, cười lạnh: “Ngươi đừng ở
đó mà mèo khóc chuột, vừa ăn cướp vừa la làng, nếu không phải tại ngươi
và tên hoạn quan kia, làm sao Cẩm Vũ lại sảy thai, lúc này nàng hẳn đang ở trong vương phủ sống những ngày cẩm y ngọc thực, kẻ làm hại chúng ta
nhà tan cửa nát, lưu lạc giang hồ không phải đám gian tặc các ngươi à!”

Nhớ tới cả phủ của mình bị kê biên tài sản, lưu lạc giang hồ, trong lòng Tư Lưu Phong làm sao có thể không hận.

Tây Lương Mạt liếc nhìn gã đàn ông thê thảm không chịu nổi trước mặt, nhìn
đến mức Tư Lưu Phong chột dạ quay mặt đi nàng mới châm chọc lắc đầu: “Tư Lưu Phong, ta nghĩ cho dù ngươi thất bại, ít nhất vẫn là nam tử hán,
không ngờ thì ra ngươi cũng chỉ là một gã nam nhân chỉ có dã tâm, thất
bại chỉ biết oán trời trách đất mà không có bất cứ tinh thần chịu trách
nhiệm gì, là một nam nhân trưởng thành, là một nam nhân biết rõ quy tắc
trong cuộc đấu quyền lực, nói ra những lời như vậy không thấy là rất nực cười à!”

Đã có dã tâm, còn theo đuổi dã tâm của mình, tham dự vào sân đấu quyền lực máu tanh đen tối nhất, mỗi người sẽ không còn là người, mà là thú, vì
quyền lực vô thượng, hoặc vì sinh tồn mà tranh đấu, vốn không có ai cao
thượng hay vô tội hơn ai!

Nhưng cho dù là thú cũng phải biết bảo vệ bạn đời và hậu đại của mình, còn
vọng tưởng đối thủ của mình sẽ bảo vệ hậu đại và bạn đời của mình, đúng
là buồn cười vô cùng!

Huống hồ Tư Lưu Phong đã từng thực sự để Cẩm Vũ và đứa con trong bụng nàng ta vào mắt sao?

Tây Lương Mạt lạnh lùng nhìn hắn: “Có thể dễ dàng vứt bỏ nàng ta và đứa nhỏ chỉ vì ngươi cảm thấy đứa bé trong bụng nàng ta không xứng với thân
phận và huyết thống cao quý của ngươi mà thôi, ngươi muốn loại nữ tử
đoan trang xinh đẹp để xứng đôi ngươi, cho nên ngươi cảm thấy đại trượng phu lo gì không có thê tử, không có con, sẽ có nữ tử đẹp hơn, cao quý
hơn sinh hạ người thừa kế tốt hơn cho ngươi, không phải sao?”

Nàng thoáng dừng rồi lại cười lạnh: “Ngươi cho rằng ngươi thật sự thích ta
à? Ngươi chỉ cảm thấy ta là một thanh kiếm rất tốt mà thôi, có thể tăng
thêm vinh quang cho ngươi, có năng lực vượt mọi chông gai thay ngươi,
không phải sao?”

Trong ánh mắt cực kỳ có tính xuyên suốt của nàng, Tư Lưu Phong chật vật gần
như không còn chỗ trốn, hắn chưa bao giờ cẩn thận phân tích tâm tư mình, giờ lại bị vạch trần trắng trợn trước mắt người khác.

Hắn ôm bả vai mình, cố gắng ngồi dậy, sau đó ánh mắt liếc nhìn quanh, tất
cả giáo đồ Thiên Lý Giáo không phải đã đầu hàng thì đã đầu thân hai nơi, sớm đã bị đám “bóng ma” này xử lý sạch sẽ, một gương mặt không có ngũ
quan lặng lẽ lóe lên màu trắng bệch dưới ánh trăng, không có một chút
sức sống, chỉ có thanh loan đao trên tay bọn họ đang không ngừng nhỏ
máu, nhìn rất âm u đáng sợ.

Tư Lưu Phong nghiến răng nghiến lợi nhìn những người đó: “Bọn chúng là ai, con mẹ nó, đừng nói với bản vương đó là người của Tư Lễ Giám!”

Tây Lương Mạt nhướng mày, Tư Lưu Phong này thật sự có chút tinh mắt, nàng
thản nhiên nói: “Bọn họ đúng là không phải Tư Lễ Giám, bọn họ là quỷ
quân Lam gia mà ngươi tha thiết mơ ước.”

Đầu tiên ánh mắt Tư Lưu Phong sáng quắc lên, gần như si mê nhìn về phía
những bóng người mạnh mẽ cầm loan đao, lẩm bẩm nói: “Quỷ quân, quả nhiên là thật, không phải truyền thuyết…”

Nhưng sau đó, trong lòng hắn hoàn toàn tuyệt vọng, hắn quay đầu nhìn về phía
Tây Lương Mạt, cắn răng cười giận dữ: “Tây Lương Mạt quả là lợi hại,
nhìn thấu hết tất cả, ngươi như thế cũng khác gì ta, đi theo gã hoạn
quan không phải nam nhân kia, cho dù bị ép trở thành đối thực, trở thành trò cười trong thiên hạ cũng phải cúi đầu hầu hạ, chẳng phải ngươi cũng xấu xa và buồn nôn như ta hay sao? Cho dù có được quỷ quân, chẳng phải
cũng vì củng cố quyền thế và địa vị của ngươi hay sao?”

Tây Lương Mạt nhìn hắn thản nhiên nói: “Đầu tiên, ta muốn sửa đúng cho
ngươi một chuyện, không phải Thiên Tuế gia ép ta trở thành đối thực, mà
ba năm trước ta chủ động dụ dỗ Thiên Tuế gia, tự nguyện dâng mình thành
tế phẩm. Ta không hối hận, nhất là sau khi trở thành thê tử của ngươi,
ngươi khiến ta cảm nhận được rõ ràng thứ gì gọi là chênh lệch giữa nam
nhân với nam nhân. Chuyện cuối cùng, ta không phủ nhận mình là một nữ
nhân ti tiện tâm cơ thâm trầm, nếu không ta cũng không sống được đến bây giờ, nhưng ta còn chưa đến mức mất nhân tính cơ bản, đây là sự khác

nhau lớn nhất giữa ta và ngươi.”

Tư Lưu Phong hoàn toàn chấn động, trợn trừng mắt nhìn về phía Tây Lương
Mạt một cách không dám tin, trong mắt đầy oán hận và sỉ nhục, run run
vươn tay chỉ vào nàng: “Tiện nhân, ngươi… ngươi vô liêm sỉ, là ngươi… là ngươi hại bản vương nhà tan cửa nát, bản vương xuống địa ngục cũng
không tha cho ngươi!”

Thì ra trước khi gả cho hắn nàng đã thông đồng với Bách Lý Thanh, nói cách
khác, ngay từ đầu nàng vì hủy diệt Đức Vương phủ mới gả vào Đức Vương
phủ!

Tây Lương Mạt nhìn Tư Lưu Phong như vậy là biết hắn nhất định đang tưởng
tượng nàng là gián điệp gì đó, mang theo mục đích không thuần khiết vào
Đức Vương phủ, nàng cũng lười phải giải thích nhiều.

Nhưng Bách Lý Thanh không cam lòng, hắn tiến lên hai bước túm lấy Tây Lương
Mạt, đặt tay lên eo nhỏ của nàng với vẻ chiếm hữu, nheo đôi mắt âm mị
cười lạnh với Tư Lưu Phong: “Cháu trai, ngươi đừng quá đề cao chính
mình, bản tọa vì thấy nha đầu ngốc này một lòng muốn làm Vương Phi im
lặng sống trong hậu viện mới thỏa mãn tâm ý của nàng, để nàng gả cho
ngươi, nhân tiện để nha đầu ngốc này thử cái gì gọi là không đụng vào
tường không quay đầu lại. Nay nàng đã biết trong thiên hạ này chỉ có
tướng mạo nhất đẳng, thiên hạ vô song của bản tọa mới có thể xứng đôi
với nàng!”

Tướng mạo nhất đẳng, thiên hạ vô song?

Tây Lương Mạt yên lặng nghĩ, hai từ hình dung này dùng cho lão yêu ngàn năm hoặc nên gọi là hồ ly tinh ngàn năm bên cạnh đúng là mang tính châm
chọc nhiều hơn!

Có điều nhìn lão yêu kiêu ngạo thế kia, làm một người vợ tốt, nàng không nên phá đám.

Tư Lưu Phong liếc nhìn bàn tay Bách Lý Thanh đặt trên eo Tây Lương Mạt, bỗng cười ha hả quỷ dị.

“Cười cái gì, xấu xí còn gây sự chú ý!” Bách Lý Thanh chán ghét nhất là có
người kiêu ngạo hơn hắn, trong đôi mắt âm u hiện lên một tia tàn nhẫn,
giơ tay cách không cho Tư Lưu Phong một cái tát, cương khí mãnh liệt
trực tiếp tát Tư Lưu Phong ngã vật ra đất.

Tiếng cười của Tư Lưu Phong im bặt, hắn hao hết sức lực đỡ thân thể run run
của mình ngồi vững, hung tợn lau đi vết máu trên khóe môi mình, ánh mắt
nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt, ác độc nói: “Người ta nói một đêm phu thê
trăm đêm ân nghĩa, ngươi đã không còn là thân nữ nhi, đời này ngươi đi
theo một tên hoạn quan cũng không nếm được hương vị của nam nhân khác,
coi như thủ tiết vì bản vương, phải không?”

Dứt lời, hắn lại khinh miệt nhìn Bách Lý Thanh, cười lạnh: “Tiểu thúc thúc, ngươi phải trông coi tiểu kỹ nữ của ngươi cho kỹ, nàng giờ mới mười
tám, nếu ngươi không chèn ép được nàng, bị nàng cướp lấy quyền thế, đừng hy vọng quỷ quân họ Lam sẽ nghe lời ngươi, ngươi cho rằng hòn đá kê
chân như ngươi sẽ có kết cục thế nào? Nàng có thể bán mình cho ngươi để
bò về phía trước, ngươi không thỏa mãn được dục vọng của nàng, ngày mai
nàng cũng có thể nằm lên giường người khác!”

Lời này không thể nói là không ác độc, tràn ngập hương vị châm ngòi ly gián.

Đáng tiếc…

Sự tàn khốc chợt lóe lên trong mắt Tây Lương Mạt, nàng bỗng cười ra tiếng, trong mắt hoàn toàn lạnh giá: “Tư Lưu Phong, người đầu tiên của ta
không phải ngươi, hơn nữa từ đầu tới cuối chỉ có một nam nhân mà thôi,
còn sau này tiểu thúc thúc của ngươi có thể thỏa mãn ta hay không thì
không khiến ngươi quan tâm.”

Lúc đầu Tư Lưu Phong còn chưa phản ứng lại, sau đó đột nhiên hiểu được ý
nàng, hai mắt thoáng chốc trợn trừng, không dám tin nhìn chằm chằm Bách
Lý Thanh: “Làm sao có thể… Ngươi… Không… Tuyệt đối không thể nào, nam
nhân của ngươi… người đầu tiên của ngươi rõ ràng là ta!”

Hắn cuồng loạn lắc đầu, ý đồ giãy dụa đứng lên lại nhiều lần ngã xuống,
ghen tị, nhục nhã, oán hận, tuyệt vọng, đủ loại cảm xúc hoàn toàn khiến
Tư Lưu Phong điên cuồng.

Trong mắt Tây Lương Mạt hiện lên vẻ mỉa mai và tàn khốc lạnh như băng, nàng
vốn không phải người tốt, cũng cực thích ghi hận, cảm giác bất lực, phẫn nộ, hoảng sợ và đau thấu tin gan vì suýt chút nữa mất đi A Cửu làm cho
nàng hận Tư Lưu Phong và Tư Hàm Hương đến chết.

Bách Lý Thanh cảm giác được Tây Lương Mạt túm chặt áo sau lưng mình, hơi thở có điểm lạnh thấu xương, hắn không khỏi nhăn mày, trong mắt dâng lên
bóng tối, sau đó hắn cầm lấy tay nàng, tay phải nhấc lên mất kiên nhẫn
định trực tiếp chấm dứt Tư Lưu Phong, lại bỗng cảm thấy có người tạo ra
cử động khác thường trên giày mình.

Hắn cúi đầu, thấy Cẩm Vũ rơi lệ, nàng ta đã nói không ra lời, chỉ dùng đôi mắt đục ngầu nước mắt chảy xuống hai má nhìn hắn.

Đối với nữ tử khác ngoài Tây Lương Mạt, Bách Lý Thanh luôn không có bất cứ
kiên nhẫn nào, chán ghét nhất người khác tùy tiện đụng vào hắn, Bách Lý
Thanh ghét bỏ muốn đá văng tay nàng ta ra lại bị Tây Lương Mạt kéo một
cái, hắn hoài nghi nhìn về phía nàng.

Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Nàng ta chỉ muốn chết cùng với nam nhân kia thôi, đứa bé dưới lòng đất cũng cần cha, đúng không?”

Nàng vốn không muốn tranh giành tình cảm với cô gái này, càng không có hứng thú bực bội với một người sắp chết.

Cẩm Vũ nghe Tây Lương Mạt nói vậy lại chảy hai hàng nước mắt, vẻ mặt rất cảm kích.


Bách Lý Thanh bất đắc dĩ đành gật đầu.

Tư Lưu Phong dữ tợn quát lên với Tây Lương Mạt: “Tây Lương Mạt, nữ nhân
tàn nhẫn ti bỉ nhà ngươi, ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi!”

Tây Lương Mạt không thấy sao hết, thành quỷ à? Dù sao không phải nàng chưa
từng làm, nếu hắn có bản lĩnh trọng sinh nàng cũng chưa chắc sẽ thất
bại, không ai biết trước tương lai. Nàng lạnh nhạt nhếch môi: “Ừ, đi
thong thả, không tiễn.”

Nhưng lúc này, một bóng người lắc lắc quỷ dị, vặn vẹo như côn trùng không
xương giãy thoát khỏi tay Bạch Khởi, dùng một tư thế lắc lư mà con người không làm nổi xông về phía Tư Lưu Phong dưới tàng cây.

Bạch Khởi nổi cáu, đang định bắt Tư Hàm Hương lại thì thấy trong giây phút
nàng ta bổ nhào lên người Tư Lưu Phong, miệng đồng thời nhả ra một hạt
châu, nàng nở nụ cười quỷ dị với Tư Lưu Phong: “Ca ca, chúng ta vĩnh
viễn ở bên nhau, chỉ ta và ngươi!”

Tư Lưu Phong sợ hãi, sống chết muốn giãy khỏi thân thể ghê tởm của Tư Hàm Hương: “Không… Ngươi tránh ra… Nữ nhân điên!”

Sau đó, trong ánh mắt hoảng sợ của Tư Lưu Phong, nàng ta bỗng bóp nát hạt
châu trong tay, mùi khí đốt nồng nặc tỏa ra, một ngọn lửa vô cùng mãnh
liệt bốc lên, giây lát đã bao trùm lấy Tư Hàm Hương và Tư Lưu Phong, Tư
Lưu Phong phát ra một tiếng gào không giống con người, hết sức giãy dụa
thoát khỏi ngọn lửa.

Tây Lương Mạt giật mình kéo Bách Lý Thanh lùi lại vài bước, Bách Lý Thanh
vỗ vai nàng trấn an, thấp giọng nói: “Đừng sợ, đó là dầu hỏa long của
Tây Vực, gặp không khí sẽ cháy, nhưng chỉ đốt được vật ở khoảng cách
gần, sẽ không phát nổ, có điều nếu đụng tới thứ gì, nếu không đốt sạch
thứ đó ngọn lửa sẽ không tắt.”

Bạch Khởi cũng ngượng ngùng vò đầu: “Tiểu tiểu thư đừng lo lắng, vừa rồi tại thuộc hạ sơ sẩy, tưởng ả ngồi cũng không nổi, ai ngờ ả còn chạy được.”

Nếu Tư Hàm Hương dùng dầu đó làm tiểu tiểu thư hoặc Cửu Thiên Tuế bị thương, hắn có mười cái đầu cũng không đủ chặt!

Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Sơ sẩy mất kinh châu, nếu có lần sau đùng trách ta không nể tình!”

Thưởng phạt rõ ràng là một thủ đoạn tất yếu của một người lãnh đạo ưu tú muốn
giữ cho đoàn đội hoạt động và đồng lòng, tình cảm là tình cảm, nhưng có
một số việc nhất quyết phải vô tình.

Bạch Khởi rùng mình, khom người nói: “Vâng!”

Tây Lương Mạt nhìn về phía đôi nam nữ đã dần bất động trong ngọn lửa, đến
chết tứ chi còn quấn lấy nhau, Tư Hàm Hương không còn xương sườn như sâu đo, nếu là người bình thường sẽ ngồi không nổi, vậy mà nàng ta dựa vào
cố chấp điên cuồng mà bắt lấy Tư Lưu Phong cùng xuống địa ngục, không
biết là đáng buồn hay đáng thương.

Nhưng có lẽ nàng ta hoàn toàn không cần bất cứ ai thương hại, chỉ làm chuyện
nàng ta cho là đúng mà thôi, giống như mỗi người bọn họ đang đứng đây.

Có lẽ tình yêu thảm thiết và đáng sợ của Tư Hàm Hương làm cho mọi người đều chấn động, bọn họ đồng loạt im lặng.

Đó là một loại ám ảnh, cho dù thành quỷ hồn cũng sẽ không buông tay, ám
ảnh về một tình yêu tuyệt vọng, nó có thể làm cho người phụ nữ giảo hoạt nhất trở nên ngu ngốc, nó cũng có thể làm cho người phụ nữ lương thiện
nhất trở nên ngoan độc.

Tây Lương Mạt cúi đầu nhìn Cẩm Vũ đã không còn hơi thở, đến chết Cẩm Vũ vẫn còn nhìn thi thể thiêu đốt của Tư Lưu Phong và Tư Hàm Hương, trong đôi
mắt trống rỗng tràn đầy không cam lòng và phẫn nộ.

Vẻ mặt nàng không khỏi có chút phiền muộn.

Nỗi xót xa lớn nhất của phụ nữ không phải yêu nhầm người, mà là biết rõ
mình yêu nhầm người nhưng vẫn mắc thêm lỗi lầm, trả giá bằng cả cuộc đời và tính mạng của mình.

“Chúng ta đi thôi, ngựa đã chuẩn bị xong rồi.” Bách Lý Thanh đã nhìn quen
những cảnh tượng thê thảm, chỉ thản nhiên ôm vai Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt nhíu mày liếc nhìn hắn: “Thế nào, ngươi không đi bộ về cùng quỷ quân à?”

Vừa rồi khi lên núi, gã này nhất quyết muốn trà trộn vào đám Bạch Khởi, vì
muốn đích thân xử lý Tư Lưu Phong, tuy trên danh nghĩa Tư Lưu Phong dám
mạo phạm Thiên Tuế gia vĩ đại, thần thánh, không thể xâm phạm, cho nên
Thiên Tuế gia muốn đích thân xử lý kẻ mạo phạm. Nhưng nàng luôn cảm thấy nguyên nhân chủ yếu vì lão yêu nghìn năm cực kỳ hẹp hòi, thích ghi hận
này từ lâu luôn ngứa mắt, nghiến răng nghiến lợi với đứa cháu trai chiếm thân phận chồng trước của nàng, phá hoại đêm động phòng của hắn.

Bách Lý Thanh nhìn nàng, ho khan một tiếng, màu máu chói mắt nhuộm đỏ môi
hắn: “Là vì không cách nào đi bộ mà, dùng toàn cơ ma công nên có chút
khó chịu.”

Tây Lương Mạt giật mình, lập tức bắt lấy cánh tay hắn, căng thẳng gọi người: “Bạch Khởi, mau gọi Rose đến đây!”

Tây Lương Mạt lo lắng Bách Lý Thanh bệnh nặng mới khỏi, nguyên khí đại
thương, cho dù có phù dung quỷ huyết nhưng không thể nào trở lại như
người bình thường chỉ trong một ngày, cho nên mới gọi thống lĩnh bộ Giả

là Rose đi cùng bọn họ.

Tiểu Thắng Tử chạy nhanh tới, đưa một cái hồ lô bạch ngọc tinh xảo cho Bách
Lý Thanh, thấy Bách Lý Thanh uống xong lại đưa khăn tay màu trắng, vẻ
mặt ai oán nhìn Bách Lý Thanh: “Gia, không phải Huyết bà bà đã nói toàn
cơ ma công đó là để nữ nhân luyện, rất tổn hại nguyên dương của người tu luyện, bảo ngài sau này đừng dùng nữa mà. Bù nhìn tơ nhện tốt đẹp không dùng, sao ngài nhất định phải dùng thứ bị lão quái vật tiền bối đào
thải thế, chẳng may bị thương nguyên dương, ngài sẽ thật sự thành…”

“Thằng nhãi nhà ngươi chán sống à, hay ngại cái miệng quá nhiều lưỡi, hử?”
Bách Lý Thanh nguy hiểm nheo mắt lại, vừa lau vết máu trên môi vừa âm u
nhìn Tiểu Thắng Tử.

Tiểu Thắng Tử lập tức im miệng, sợ hãi nhìn về phía Tây Lương Mạt, đã thấy
vẻ mặt Tây Lương Mạt ngẩn ra kinh ngạc, nhìn Bách Lý Thanh, Tiểu Thắng
Tử lập tức biết không xong, mau mau chạy trốn.

“Nữ nhân luyện…” Tây Lương Mạt thấp giọng lặp lại, chứng tỏ nếu luyện loại
ma công này sớm hay muộn cũng sẽ biến thành nữ nhân, không, biến thành
gay không ra nam không ra nữ?

Bách Lý Thanh nhìn Tây Lương Mạt, biểu cảm không thay đổi nói: “Phải thường
xuyên sử dụng lại không bổ sung nguyên khí thân thể mới xảy ra biến dị.”

Tây Lương Mạt nhìn chằm chằm Bách Lý Thanh, bỗng nở nụ cười quái dị: “À, vậy sao? Ta nhớ ngươi luyện đồng tử công phải không?”

Chẳng lẽ… ha ha ha.

Vành tai Bách Lý Thanh nhất thời đỏ bừng, gương mặt âm u có chút vặn vẹo cắn răng nói bên tai Tây Lương mạt: “Cái đó gọi là thủ nguyên công hoặc thủ dương công. Còn nữa, thu hồi ý nghĩ xấu xa trong đầu ngươi lại, cho dù
lão tử làm thịt nam nhân cũng là phá công, cho nên lão tử từ đầu đến giờ mới chỉ làm thịt nha đầu ngu ngốc nhà ngươi, bởi vì ta không thể dùng
nữ nhân khác để làm lò luyện khí, đó cũng là lý do vì sao sau khi luyện
toàn cơ ma công xong Huyết bà bà lại không cho ta dùng!”

Tây Lương Mạt bị tiếng gầm nhẹ của hắn làm cho lỗ tai đau nhói, vội vàng
đẩy hắn ra một chút, lầu bầu: “Được rồi, được rồi, ta mặc kệ ngươi dùng
cái gì, chỉ cần đừng thật sự biến thành Đông Phương Bất Bại là được!”

Bách Lý Thanh bỗng vừa hoài nghi vừa nguy hiểm liếc nàng: “Đông Phương Bất
Bại không phải danh hiệu trên giang hồ của bản tọa à, lẽ nào còn hàm
nghĩa khác?”

Tây Lương Mạt lập tức nở nụ cười dịu dàng hoàn mỹ: “Nào có, nào có, danh hiệu uy phong như vậy đương nhiên không có ý gì khác!”

Sau đó nàng vội vàng vẫy tay với Rose đứng cách đó không xa, thấy hai người nói chuyện thân mật không biết có nên đi tới hay không: “Ngươi đứng đó
làm gì, tới bắt mạch cho Thiên Tuế gia đi!”

Rose ho một tiếng, lập tức bước tới bắt mạch cho Bách Lý Thanh, một lúc lâu
sau mới gật đầu dưới ánh mắt căng thẳng của Tây Lương Mạt: “Ngài yên
tâm, Thiên Tuế gia chỉ có chút nội khí hỗn loạn thôi, cộng thêm hai ngày chưa ăn cơm nên dạ dày có chút xuất huyết, chỉ cần nghỉ dưỡng một thời
gian là tốt rồi.”

Lời này vừa nói ra Tây Lương Mạt nhíu mày nhìn về phía Bách Lý Thanh, cảm
thấy có chút tức cười: “Nói vậy, vị này bị đói đến hộc máu?”

Dưới ánh mắt mịt mù khủng bố của Bách Lý Thanh, Rose lùi hai bước, ho khan
một tiếng: “Vâng, trên mức độ nào đó thì có thể nói vậy.”

Dứt lời, hắn lập tức chắp tay: “Tiểu tiểu thư, ta đi xem có huynh đệ nào bị thương không.”

Chạy đi như bỏ trốn.

Tây Lương Mạt nhìn gương mặt hết trắng lại đỏ, hết đỏ lại xanh của Bách Lý
Thanh, không khỏi cũng ho khan một tiếng: “Khụ khụ, lát nữa chúng ta
xuống núi tìm cho người ít thức ăn, sư phụ, ngươi đói phải thì phải nói
chứ, nếu đói đến hộc máu chẳng phải thành đồ nhi bất hiếu à?”

Hiếm khi nào thấy lão yêu nghìn năm này xấu hổ, nàng không cười nhạo một phen thì tiếc quá.

Bách Lý Thanh liếc nàng một lát, bỗng kéo mạnh nàng về phía mình, cúi đầu nở nụ cười cực kỳ tao nhã mà âm trầm bên tai nàng: “Đúng thế, vi sư thật
sự đói bụng, đói vô cùng, ngươi không cảm nhận được à? Nha đầu, nếu
ngươi có hiếu như thế, lát nữa phải nhờ vào cái miệng nhở nhắn đáng yêu
phía dưới của ngươi phun nhiều chút mật cho vi sư ăn no!”

Ta… Fuck!

So trình độ vô liêm sỉ với lão yêu ngàn năm, hồ ly tinh dâm đãng vạn năm
không điểm giới hạn này, nàng có rơi tự do từ tuyệt đỉnh Thiên Sơn vạn
trượng xuống dưới cũng không đuổi kịp nổi!

Lão yêu ngàn năm này ngoại trừ am hiểu các loại ma công quỷ pháp đường
ngang ngõ tắt, nay đã hoàn toàn luyện vô liêm sỉ công tới tuyệt hảo!

Thấy tiểu nha đầu trong lòng ngây người, gương mặt đỏ bừng bại, trong lòng
Bách Lý Thanh thoải mái, hắn luôn dùng sự không thoải mái của người khác làm sự thoải mái của mình, vì thế hắn tao nhã xoay người lên ngựa, nhân tiện túm cổ áo Tây Lương Mạt nhấc lên.

“A Cửu, ngươi làm gì thế!” Tây Lương Mạt phát hiện mình dùng một tư thế
quái dị ngồi trên lưng ngựa – mặt đối mặt với Bách Lý Thanh, hai chân
giạng ra đặt lên đùi hắn, nơi nào đó đang thân mật cách quần áo để giữa
hai chân nàng.

Nàng ngẩn ra một lát, nhất thời cảm thấy sau lưng mình có vô số ánh mắt tràn ngập “hứng thú”, mặt nàng càng đỏ, ra sức giãy dụa, xấu hổ cáu gắt muốn xuống ngựa.

Bách Lý Thanh đè vai nàng lại, trào phúng nói: “Ngoan một chút, đừng lộn xộn, cẩn thận…”

“Cẩn thận cái gì, lẽ nào ngươi có sở thích diễn đông cung trước mặt nhiều
người như thế!” Tây Lương Mạt xấu hổ dùng đôi mắt long lanh trừng hắn,
động tác trên người không ngừng, bảo nàng dùng tư thế cưỡi ngựa này
xuống núi á, nàng tình nguyện chết luôn cho xong!

Bách Lý Thanh nhìn dáng vẻ sống không bằng chết của Tây Lương Mạt, không
khỏi bật cười, mặc nàng giãy dụa một lúc lâu mới chuyển lại thành cùng
một hướng, dựa vào lòng hắn.

Loay hoay một lúc, bầu không khí nặng nề lạnh lẽo vừa rồi đã tan biến.

Trước khi xuống núi, Tây Lương Mạt vẫn sai người chôn huynh muội Tư Lưu
Phong, Cẩm Vũ và đứa bé vừa sảy trên núi, trên đường xuống suối vàng để

chính bọn họ giải quyết đoạn tình oán này đi.

Khi xuống núi, Tây Lương Mạt nhìn bàn tay to lớn vẫn luôn nhẹ nhàng đặt lên tay mình, bỗng nhớ tới vừa rồi hắn cầm tay nàng, không cho nàng ra tay
xử lý Tư Lưu Phong, không khỏi có chút tò mò: “Đúng rồi, vừa rồi sao
ngươi không cho ta ra tay?”

Giọng nói thản nhiên của Bách Lý Thanh vang lên trên đầu nàng: “Tuy vi sư
thích dáng vẻ tiểu hồ ly của mình hung hãn bảo vệ vi sư, nhưng không
muốn thấy nàng hoàn toàn trở thành cùng một loại người với vi sư. Có
những chuyện trọn đời không được siêu sinh để vi sư làm là được, trên
tay ngươi có thể ít dính máu tươi thì tốt nhất là ít dính một chút.”

Tây Lương Mạt sửng sốt, đột nhiên có một cảm giác kỳ dị lan tràn trong
lòng, cái mũi chua xót, sau đó nàng lẳng lặng nhích thân mình về sau,
cảm nhận hơi ấm truyền từ lồng ngực hắn, nàng nhẹ giọng nói: “Tuy ta
không phải người yếu đuối nhưng cảm giác được bảo vệ có vẻ không tệ
lắm.”

Bách Lý Thanh hơi nhếch khóe môi không nói gì, chỉ ôm chặt vòng eo mảnh mai của nàng.

— Ông đây là đường ranh giới Tư Lưu Phong treo cổ trên cành đông nam —

Trong một đêm, Thiên Lý Giáo nhanh chóng tan rã, chỉ còn lại một ít dư nghiệt cuồng nhiệt chưa từ bỏ ý đồ bị Cẩm Y Vệ truy đuổi khắp nơi như chó mất
chủ.

Mà bệnh dịch dường như dần dần được khống chế, hoặc nên nói là không còn
lan tràn với tốc độ nhanh nữa, triều đình cũng từ tình hình hoàn toàn
bãi triều dần khôi phục thành nửa nghỉ ngơi.

Mỗi ngày những người truyền báo tin vui từ khắp nơi qua lại liên tục, làm
cho cung đình vốn bị bao phủ bởi bóng ma bệnh dịch tử thần mà vô cùng
tăm tối đã thêm vài hơi thở náo nhiệt.

“Báo…!”

Tiếng truyền báo quen thuộc quanh quẩn trên hành lang dài, trong tay cầm thư
tín chạy vội tới bên cạnh Thái Cực Điện, đầu đầy mồ hôi giao cuốn thư
cho Liên công công đang chờ ngoài cửa.

Liên công công gật đầu, đuổi người truyền tin đi phòng bếp lấy nước uống,
cầm thư vào noãn các của Thái Cực Điện, nói là noãn các, chẳng bằng nói
là thanh lương các, cửa sổ bốn phía mở ra, có cung nhân cung kính đứng
bên phe phẩy quạt, thổi hơi băng lạnh vào phòng.

Bách Lý Thanh đang nằm trên giường lười biếng nhắm mắt, nghe giai nhân bên
cạnh đọc tấu chương cho hắn, thỉnh thoảng phát biểu ý kiến để giai nhân
ghi lại.

Hắn bệnh nặng mới khỏi, Tây Lương Mạt không nỡ để hắn tốn công tốn sức, bảo hắn nghỉ ngơi, nàng đọc cho hắn nghe.

“Thiên Tuế gia, là thư gửi từ bảy châu Yến Vân tới, chúng ta dùng huyết thanh, ước chừng có hai phần ba số người có hiệu quả, còn lại không ít người
hiệu quả dường như không rõ rệt, may có các loại phương thuốc Thái Y
Viện chế tạo ra nên tỉ lệ tử vong đã tạm thời bị ép xuống, nhưng không
tính là lạc quan.” Liên công công cung kính nói với Bách Lý Thanh và Tây Lương Mạt.

Bách Lý Thanh nghe vậy trầm ngâm một lát: “Coi như không tệ, dù sao cũng tốt hơn tỉ lệ tử vong gần như một trăm phần trăm trước kia.”

Tây Lương Mạt buông tấu chương, than một tiếng: “Chuyện này có lẽ vì phản
ứng khác nhau của mỗi người cho nên mới xuất hiện tình trạng bài xích
đó, có điều cũng thật sự không còn cách nào nữa.”

Nàng nghĩ đến phương pháp này là nhờ cơ thể của Lưu đại quan nhân dẫn dắt,
những thành viên Thiên Lý Giáo khác nhận được máu chúc phúc của các
trưởng lão, cực kỳ tương tự với tiêm vắc xin phòng bệnh ở thời đại của
nàng, mà Lưu đại quan nhân lại không nhận được bất cứ thuốc miễn dịch
nào để chống lại bệnh dịch, chứng tỏ hắn rất có thể là người miễn dịch
bẩm sinh, nàng lấy máu hắn lắng đọng lại, tìm ra huyết thanh.

Nhưng loại huyết thanh này vốn là chế phẩm từ máu, không phải thuốc vạn năng, kiếp trước, bất cứ loại huyết thanh nào được sử dụng cần phải thử
nghiệm trước để xem có phản ứng gì khác thường không mới được sử dụng
cho bệnh nhân, hơn nữa không phải cứ tiêm huyết thanh là có thể trị liệu tất cả chứng bệnh.

Lần này nàng chỉ thuần túy liều một phen, nghe được thành viên Thiên Lý
Giáo “cứu người thế nào”, nàng bất cứ giá nào mới làm chuyện khiến chính nàng run như cầy sấy này, may mà Bách Lý Thanh và Mị Nhất mạng lớn,
huyết thanh không xuất hiện quá nhiều bài trừ, lại có quỷ phù dung huyết nên mới khiến Bách Lý Thanh khôi phục nhanh đến vậy.

“Yên tâm, mỗi trận bệnh dịch đều không truyền nhiễm quá lâu, dù sao cũng sẽ
qua.” Bách Lý Thanh trầm ngâm nói, nhắm mắt lại có chút mệt mỏi.

Mặc dù có Tây Lương Mạt và Ninh Vương giúp phê duyệt tấu chương, xử lý
chính vụ, nhưng có những chuyện hắn phải tự mình xem, đối với Bách Lý
Thanh bệnh nặng mới khỏi vẫn là hơi vất vả.

Tây Lương Mạt vừa duỗi thẳng đầu gối cho hắn nằm xuống vừa nói: “Ừ, loại
bệnh trạng này phát triển rất nhanh, nếu không có Thiên Lý Giao khuấy
đục thì có lẽ chỉ lây bệnh trong phạm vi nhỏ thôi.”

Bởi loại bệnh dịch này cực kỳ hung hiểm, người nhiễm bệnh nhanh chóng phát
bệnh, hoặc sống sót sau bảy ngày hoặc chết đi, mà thời đại này giao
thông không thuận tiện, người nhiễm bệnh không có nhiều cơ hội mang bệnh dịch đi khắp nơi.

Liên công công do dự một lát rồi lại nói: “Đúng rồi, Thiên Tuế gia, Huyết bà bà nói bà chuẩn bị chờ phòng tuyến giải tỏa rồi về Miêu Cương một
chuyến.”

Bách Lý Thanh thuận miệng hỏi: “Ừ, vì sao?”

Liên công công nhìn Tây Lương Mạt rồi thấp giọng nói: “Huyết bà bà nói muốn
đi Nam Cương tìm một ít dược điều trị thân thể cho phu nhân, để phu nhân có thể sớm chuẩn bị, để bà được ôm chắt trai.”

Lời này vừa nói ra, bầu không khí đột nhiên có chút quái dị.

Liên công công không nhìn ánh mắt không biết nói gì của Tây Lương Mạt, chỉ nói xong liền cúi đầy vội vàng chạy mất.

Tây Lương Mạt nhìn mỹ nhân nhắm hai mắt, không có biểu cảm gì, dường như đã ngủ, ho nhẹ một tiếng: “Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi xem thuốc sắc thế nào rồi.”

Dứt lời, nàng lập tức đứng dậy, định chuồn ra ngoài, thì đột nhiên cảm thấy thắt lưng mình bị người ta ôm lấy, nàng đi quá nhanh nên ngã ngửa xuống giường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận