Hoạn Phi Thiên Hạ

“Tiểu tiểu thư, người có sao không? Tại hạ… Tại hạ là Vân Sinh!” Hắn ho khẽ
vài tiếng, quay mặt đi, cố gắng để tay mình đừng đụng vào chỗ không nên
đụng.

Tây Lương Mạt hé mở mắt nhìn vể gương mặt phía trước, động đậy muốn ngồi
dậy, mơ mơ màng màng nói: “À, là Vân Sinh à? Tấu chương hôm qua phê
duyệt xong ở trên bàn trước cửa sổ, lát nữa ngươi lấy đi, ta…”

Nàng bỗng cảm thấy thân thể hơi lạnh, ánh mắt lập tức mở to ra, trừng mắt
nhìn gương mặt ngũ quan thâm thúy, đỏ bừng xấu hổ, ánh mắt không biết để đi đâu trước mặt.

Tay nàng vô thức sờ trên người mình một cái, “phừng” một tiếng, tức khắc
cảm thấy từ đỉnh đầu đến đầu ngón chân bốc hỏa, nàng run run bóp cánh
tay mình, cảm giác đau nhói khi móng tay bấm vào da thịt làm cho nàng
hiểu được mình không nằm mơ.

Ta… Fuck…!

Nàng cố nén tiếng hét đến bên khóe miệng vào.

Con mẹ nó, thế này là thế quái nào? Rõ ràng đêm qua A Cửu mò đến, nàng ngăn không được, bị hắn dày vò tới tận nửa đêm. Vì sao khi tỉnh lại bên cạnh lại biến thành Vân Sinh?

Nàng và Chu Vân Sinh đồng thời mắt to trừng mắt nhỏ, một lúc sau, Chu Vân
Sinh đứng bật dậy quay người đi, đỏ mặt ấp úng nói: “Ta… Ta không biết
Thiên Tuế gia vừa mới đi, ta… ta vì… gõ cửa… gọi người… thấy trong phòng không có ai… à… không có ai đáp lời… Ta nghĩ đã xảy ra chuyện…”

Hắn lung tung nói một lúc, không khỏi thầm bực chính mình, tuy nam nữ thụ
thụ bất thân, nhưng chuyện cấp bách, hắn là quân tử, có câu quân tử tâm
như tung bách, lạc tuyết phất trần không dính vết nhơ, trong lòng thanh
tĩnh tự tại, dáng vẻ bây giờ ngược lại như làm chuyện gì đuối lý!

Tây Lương Mạt nghe hiểu nguyên do đại khái, im lặng một lát rồi mặc áo trong của mình vào, nói: “Bây giờ là sáng hay chiều?”

Nếu nàng nhớ không nhầm, nàng hẹn đám Vân Sinh chiều mỗi ngày tới nghị sự vào giờ này.

Chu Vân Sinh ho khẽ một tiếng, mất tiếng nói: “Là buổi chiều, chiến báo của đám Samuel đã được đưa đến.”

Thì ra đã là buổi chiều…

Bàn tay mặc quần áo của Tây Lương Mạt hơi ngừng, khóe môi nhếch lên một độ
cong hung dữ, cuối cùng nàng cũng hiểu được cái gì gọi là lời hứa của
đàn ông ở trên giường đều là rắm thối, nhất là loại từ đầu đến chân
không chỗ nào biết xấu hổ như Cửu Thiên Tuế điện hạ đây!

Mùi tanh ngọt nồng nặc phát ngấy trong phòng thế này, chỉ cần là người đều biết đã có chuyện gì xảy ra.

Nếu hôm nay không chỉ có một mình Vân Sinh đến đây mà kéo theo đám Bạch
Khởi thì chẳng phải nàng đã mất mặt trước toàn quân hay sao?

Thân là một nữ tử, thân là một chủ soái, lại con mẹ nó ban ngày tuyên dâm
đến mức không xuống nổi giường, ngay cả có người vào phòng động tĩnh lớn đến thế cũng không biết!

Nàng hít sâu một hơi rồi nói với Chu Vân Sinh: “Vân Sinh, ngươi ra ngoài chờ ta trước đã.”

Vân Sinh ra vẻ bình tĩnh gật đầu, vội vàng định ra ngoài, nhưng sau đó hắn
thoáng dừng, do dự nói: “Tiểu tiểu thư, ta chẩn mạch cho người, mạch
tượng của người có chút kỳ quái, nhìn không có vẻ có bệnh nhưng dương
hỏa có chút vượng, là một mạch âm hư hỏa vượng, cho nên nhiều ngày nay
người dễ mệt mỏi, hơn nữa… ngủ đến bất tỉnh. Có cần để Rose tới đây xem
lại cho người hay không?”

Tây Lương Mạt thoáng ngừng, bàn tay nhéo chặt vạt váy, đáy mắt hiện lên một tia hỏa khí âm trầm. Đúng thế, âm hư hỏa vượng, ngoại trừ tên vô liêm
sỉ kia, còn ai ép buộc làm cho nàng càng hư hỏa được nữa!

Nàng hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, sau đó nói với Chu Vân Sinh: “Được, ta đã biết, Vân Sinh, ngươi về trước đi, hôm nay ngươi không nhìn thấy gì hết.”

Lúc này, một giọng nói hoài nghi vang lên.

“Không nhìn thấy cái gì?”


Giọng nói đó vốn dễ nghe như tiếng gảy đàn, lại mang theo hơi thở mịt mù làm
cho người ta không thoải mái, cùng với đó là bóng người cao gầy chầm
chậm bước vào, nhất thời làm cho không khí xấu hổ ngượng ngập đã có phần dịu xuống trong phòng lại đông cứng.

Bách Lý Thanh tay cầm khay, bên trên là mấy món ăn tinh xảo và nước hoa hồng bạc hà ướp lạnh. Trước đó hắn tâm hỏa khó nhịn, dày vò tiểu hồ ly của
hắn có chút quá đáng cho nên mới tự mình xuống bếp làm mấy món ăn, bồi
bổ nguyên khí cho nàng, hai nha hoàn Bạch Ngọc và Bạch Nhụy cũng đi theo trợ thủ, cho nên chỉ nửa canh giờ đã làm xong.

Chỉ là…

Hắn không thể nào ngờ tới mình vừa mới bưng đồ vào phòng đã trông thấy một màn thế này!

Chu Vân Sinh đứng bên giường tiểu hồ ly của hắn, tiểu nha đầu của hắn thì
chỉ mặc cái yếm trên người, bên ngoài khoác áo trong, bầu không khí giữa hai người hết sức kỳ lạ.

Gương mặt diễm lệ đến hồn xiêu phách lạc của Bách Lý Thanh thoáng chốc sa sầm xuống, trong đôi mắt âm mị gần như tức khắc tỏa ra hơi thở đáng sợ,
trên người bất giác tỏa ra hơi lạnh, làm cho cả căn phòng vì cảm xúc của hắn thay đổi mà như có tử khí âm u bốc lên qua từng kẽ hở, loại tử khí
đen tối gần như hữu hình đó làm cho căn phòng có chút khô nóng nháy mắt
đã lạnh đến rùng mình.

Chu Vân Sinh cảnh giác lùi về sau một bước theo bản năng, đang định giải
thích: “Thiên Tuế gia, tại hạ không biết ngài cũng ở đây, tại hạ không
cố ý…”

Hắn thật sự không biết Bách Lý Thanh cũng ở phủ Quốc Công, chỉ nghĩ Tây
Lương Mạt vì có chuyện nên mới về phủ Quốc Công, còn Bách Lý Thanh ở lại phủ Thiên Tuế.

Nhưng giọng nói bối rối của hắn làm cho lời hắn nói nghe có vẻ đặc biệt chột
dạ, làm cho Chu Vân Sinh không nhịn nổi muốn cho chính mình một bạt tai.

Hắn đột nhiên nghĩ tới khi Bách Lý Thanh so chiêu với đám Samuel ở Kính Hồ, mấy lần đều khiến đám Samuel không tìm được phương hướng, nếu đối phó
với thư sinh võ nghệ thường thường như hắn chẳng phải…

Nhìn sắc mặt Chu Vân Sinh hết đỏ lại trắng, sắc mặt Bách Lý Thanh càng thêm âm trầm khó coi.

“Vân Sinh, ngươi đi ra ngoài trước đi, ngồi chờ ở nhà ấm trồng hoa bên cạnh, ta có việc cần bàn với Thiên Tuế gia, lát nữa ta sẽ sai người đi tìm
ngươi.” Tây Lương Mạt khép vạt áo lại, bỗng xoay người, vẻ mặt không
chút thay đổi nói với Chu Vân Sinh.

Chu Vân Sinh lập tức gật đầu, hắn không đứng nổi trong này một giây nào nữa!

Hắn vội vàng đi ra ngoài cửa, càng tới gần chỗ Bách Lý Thanh hắn càng cảm
thấy khó thở, lông tóc dựng đứng, cho đến khi vượt qua Bách Lý Thanh mà
Bách Lý Thanh vẫn không cản hắn lại, hoặc một chưởng trực tiếp chụp vỡ
tâm mạch hắn, hắn mới khe khẽ thở ra.

Bước qua Bách Lý Thanh, hắn lập tức vắt chân lên cổ vội vàng đi về phía cửa
chính, khó khăn lắm mới ra khỏi cửa, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó
lại ảo não nhăn mày tự trách, thì thào: “Chu Vân Sinh ơi là Chu Vân
Sinh, ngươi là nam nhân, sao có thể để một mình tiểu tiểu thư đối mặt
với lửa giận của Thiên Tuế gia được, rõ ràng ngươi không làm gì cơ mà!”

Hắn nghĩ vậy lại muốn xoay người vào phòng, nhưng ngẫm lại, nếu lát nữa
Thiên Tuế gia nổi nóng, hoàn toàn không nghe hắn giải thích, sự giải
thích và giúp đỡ của hắn ngược lại càng hại tiểu tiểu thư, đúng không?

Vì thế hắn lại do dự xoay quanh trước cửa khuê phòng của Tây Lương Mạt.

Mà Chu Vân Sinh vừa mới ra khỏi cửa Bách Lý Thanh đã đặt thứ trên tay mình xuống bàn “ầm” một cái, xoay người âm khí dày đặc bước ra cửa.

Tiếng quát sẵng giọng của Tây Lương Mạt vang lên sau lưng hắn: “Ngươi định làm gì, Bách Lý Thanh, ngươi đứng lại đó cho ta!”

“Không làm gì cả, chỉ là có vài người nhìn thấy thứ không nên nhìn, nên để lại một đôi mắt.” Bách Lý Thanh lạnh lùng nói, nói xong lại tiếp tục đi ra
ngoài.

Nếu nói Tây Lương Mạt có chuyện gì đó cẩu thả với con chim non xấu xí Chu
Vân Sinh kia, hắn tuyệt đối không tin, nhưng tiểu tử hỗn láo đó nhất
định đã nhìn thấy hết thân mình tiểu nha đầu của hắn, thật sự không thể
nhịn nổi!


“Ngươi điên rồi à? Vân Sinh chỉ vì lo lắng cho ta nên mới đi vào.” Tây Lương Mạt căm tức đi lên vài bước, cả giận nói.

Tên kia điên rồi chắc, làm sao có loại người không phân rõ phải trái thế này cơ chứ!

Ngọn lửa đen tối trong lòng Bách Lý Thanh lập tức cháy lên, đó có thể xưng
là lửa ghen. Nàng vậy mà còn nói giúp cho gã đã sàm sỡ nàng!

Hắn lập tức xay người lại, dùng một tay kéo nàng tới trước mặt mình, một
tay hung dữ nắm cằm nàng, lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống, nghiến răng
nói từng chữ một: “Vi sư mặc kệ nguyên nhân gì, ngươi đừng quên, ngươi
đã sớm bán mình cho vi sư, linh hồn của ngươi là của vi sư, ánh mắt của
ngươi là của vi sư, mũi của ngươi, môi của ngươi, thân thể của ngươi,
thậm chí từng sợi tóc của ngươi đều là của vi sư, tất cả mọi thứ ngươi
có đều đã là của vi sư, ngoại trừ vi sư, bất cứ kẻ nào nhìn ngươi, chạm
vào ngươi, đều phải chết!”

Hắn không cho phép trong mắt nàng có bất cứ nam nhân nào khác ngoài hắn!

Tây Lương Mạt nghe vậy nhất thời tức đến bật cười, lồng ngực phập phồng,
nàng hít sâu một hơi, bỗng dùng ba phần nội lực hất tay hắn ra, chính
nàng thì lùi tới bên giường, tức giận nói với hắn: “Bách Lý Thanh, ngươi có bệnh phải không? Không sai, ngươi là sư phụ của ta, không sai, ngươi là phu quân của ta, nhưng điều đó không có nghĩa ngươi có thể không
phân biệt trắng đen. Nếu không phải tại ngươi không nhịn được dục vọng
trong lòng, nhiều lần trêu chọc ta, không nghe lời gia gia thì làm sao
tình hình của ta lại nghiêm trọng đến mức ban ngày ban mặt ngủ như chết
thế này, con mẹ nhà ngươi còn không biết xấu hổ mà mở miệng, ngươi dựa
vào cái gì móc mắt Vân Sinh, con mẹ nhà ngươi sao không tự chém tay mình đi!”

Tây Lương Mạt càng nói càng giận, không biết vì sao đột nhiên lại thấy
nghẹn ngào, nghĩ tới dáng vẻ thảm hại của mình bị người khác nhìn thấy,
lại nghĩ tới mình chẳng những phải vội vàng điều tra chuyện giữa Hàn Quý Phi và Tây Lương Sương, còn phải lo chuyện tiền tuyến, chuyện vặt vãnh
đếm không hết, hắn lại không chút thông cảm cho sự vất vả của nàng, luôn thích trêu chọc ép buộc làm cho thân thể nàng ngày càng khó chịu, nửa
vời, không lúc nào có tinh thần.

Trong lòng nàng càng ngày càng khó chịu, vừa mắng vừa nghẹn ngào, từ đôi mắt ngập nước bất giác chảy xuống hai hàng nước mắt.

Bách Lý Thanh thấy nàng mắng mình, trong lòng vốn cực kỳ bực bội, đang định
há mồm nói vài câu không dễ nghe thì thấy tiểu hồ ly của hắn đang khóc,
dáng vẻ kia đáng thương như bị ức hiếp, ngọn lửa trong lòng hắn lập tức
cũng bị dập tắt, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng thắt một cái, rồi bị
nước mắt của nàng tưới lên bỏng rát, đau nhói, làm cho hắn lập tức muốn
tiến lên ôm lấy nàng dỗ dành: “Nha đầu, được rồi, được rồi, đều tại ta…”

Bất luận đúng sai, hắn đã rất nhiều năm chưa từng xin lỗi bất cứ kẻ nào,
nhưng nước mắt của cô bé trước mặt lại làm cho hắn nói xin lỗi theo bản
năng mà bất kể đúng sai.

“… Đều là lỗi của ta, đừng khóc.”

Nhưng Tây Lương Mạt không cảm kích, trong lòng nàng vừa tức, vừa giận, vừa buồn.

Tây Lương Mạt hận nhất mình thật sự rơi nước mắt, khóc giả vờ vì có ý đồ,
nhưng nếu khóc thật, nàng cảm thấy đó là một biểu hiện cực kỳ yếu đuối,
trong lòng càng thêm giận hắn, cũng giận chính mình, nàng dùng tay áo
lau nước mắt nước mũi, lập tức xoay người sang chỗ khác gào lên với hắn: “Ngươi đừng chạm vào ta, con mẹ nó ngươi muốn móc mắt ai, chặt tay chân ai thì đi đi, ngươi đi rồi thì con mẹ nó đừng có về nữa, dù sao ngươi
móc của bọn họ một đôi mắt ta sẽ móc đôi mắt của mình, ngươi chặt một
đôi tay của bọn họ con mẹ nó ta sẽ đền lại bằng đôi tay của ta.”

Mấy tiếng “con mẹ nó” làm cho bàn tay đang vươn ra của Bách Lý Thanh cứng
lại giữa không trung, sắc mặt âm u bất định, khi thì âm khí nặng nề, khi lại nổi bão tố.

Nha đầu chết tiệt này, bắt thóp hắn rồi hay sao, dám đòi sống đòi chết vì nam nhân khác, đúng là con mẹ nó đáng chết!

Nhưng mà…

Gương mặt mê người tái mét của Bách Lý Thanh có vẻ nhẫn nhịn rất lâu mới

nghiến răng nghiến lợi hạ giọng nói: “Được, được, vi sư không truy cứu
là được.”

Dứt lời, hắn tiến lên vài bước, muốn quay mặt nàng lại hôn đi dòng nước mắt bỏng người của nàng, nước mắt của nàng chỉ có thể rơi vì hắn, hơn nữa
chỉ rơi vì kích tình trên giường, hắn không muốn nhìn thấy nàng rơi lệ
vì nam nhân khác.

Nhưng Tây Lương Mạt giống như có mắt sau gáy, đưa lưng về phía hắn bực bội
nói: “Đừng chạm vào ta, trước khi Huyết bà bà trở về ngươi không được
phép chạm vào ta, đi ra ngoài cho ta, nếu ngươi chạm vào ta chỗ nào ta
sẽ dùng dao cắt bỏ chỗ da đó.”

Bàn tay vươn ra của Bách Lý Thanh lại cứng đờ giữa không trung, không thể
nhịn được nữa, cắn răng nói: “Tây Lương Mạt, ngươi đừng quá đáng, được
đằng chân nâng đằng đầu…”

Tây Lương Mạt quay mặt lại, đôi mắt to trong suốt rưng rưng nước mắt nhìn
Bách Lý Thanh làm lửa giận đùng đùng trong lòng hắn lập tức bị dập tắt
phân nửa, nàng cầm lấy cái gối đập về phía hắn: “Đúng thế, ta quá đáng
thế đấy, ta được đằng chân nâng đằng đầu thế đấy, làm sao? Ngươi ra
ngoài, ngươi ra ngoài cho ta, hiện giờ ta không muốn nhìn thấy ngươi!”

Nhìn thấy hắn trong lòng nàng sẽ bốc hỏa, lão yêu ngàn năm này không biết tự kiểm điểm thì thôi, còn đứng đây vừa ăn cướp vừa la làng.

Bách Lý Thanh ôm lấy cái gối, lùi một bước, lại đón được bình hoa nàng ném
tới, thấy nàng tức đến lảo đảo sắp ngã, rõ ràng là vì vừa thức dậy nên
thân thể còn yếu, đứng không vững, hắn đành vừa giận vừa bất đắc dĩ nói: “Ngươi đừng giận, lát nữa lại thượng hỏa, mau ngồi xuống!”

Tây Lương Mạt đang định cầm chén trà đập về phía hắn thì cảm thấy mũi nóng
bừng, Bách Lý Thanh nhìn nàng, lập tức hoảng sợ: “Nha đầu, mũi của
ngươi…!”

Tây Lương Mạt giơ tay lên sờ mũi, thấy trên tay đỏ tươi, nàng cảm thấy màu
đỏ đó như một chày nện xuống, làm cho nàng càng nóng trong đến mức đầu
choáng mắt hoa – con mẹ nó, tổ sư nhà hắn, nóng trong đến mức chảy cả
máu mũi!

Bách Lý Thanh ném đồ trong tay, tiến lên vài bước, thuận tiện gọi người: “Thái Y…”

Một cái giày thêu đập thẳng về phía mặt hắn, cùng với tiếng hét chói tai
của Tây Lương Mạt ngăn cản bước chân hắn: “Không cần ngươi lo, cút ra
ngoài cho ta!”

Bách Lý Thanh thấy Tây Lương Mạt như con hồ ly nhỏ xù lông xòe vuốt, còn
chảy máu mũi, đành cầm giày thêu trong tay, mặt đen như đít nồi, nhẫn
nhịn nói: “Được, được, ta ra ngoài, ta ra ngoài, được chưa?”

Người gần đây nhất dám bảo hắn cút nay ước chừng đã đầu thai chuyển thế, gặp
ngoài đường có khi phải gọi hắn thúc thúc rồi, cố tình lúc này hắn lại
chỉ có thể nhịn.

Một cái giày thêu khác bay đến thay cho câu trả lời của Tây Lương Mạt đang
bịt mũi không thể nói chuyện, giày thêu mang theo ba phần nội lực phi
tới như ám khí thể hiện đầy đủ tâm trạng căm phẫn của chủ nhân.

Bách Lý Thanh nghiêng đầu đi lại bắt lấy cái giày đó, cuối cùng không thể
làm gì, đành quay người sa sầm mặt ra khỏi phòng, âm trầm nói với Bạch
Nhụy, Bạch Ngọc đang hoang mang bất an đứng bên ngoài: “Bưng canh hạ hỏa mà bản tọa hầm trong phòng bếp vào cho chủ từ nhà các ngươi, rồi tới
Thái Y Viện mời Y Chính đại nhân đến.”

Vừa dứt lời, một cái yếm vàng nhạt thêu hoa lan hình dáng kỳ lạ không chút
khách khí bị ném ra khỏi phòng, dùng tốc độ sét đánh chụp lên đầu Bách
Lý Thanh, cùng với đó là tiếng nữ tử hét chói tai: “Ngươi còn không biết xấu hổ gọi gia gia đến? Ngươi ra ngoài, cút ra ngoài cho ta!”

Bạch Nhụy, Bạch Ngọc đồng tình nhìn Bách Lý Thanh toàn thân cứng nhắc một
cái, Bạch Ngọc ho khan một tiếng: “Gia, ngài hồi phủ trước đi, chờ Quận
Chúa hết giận nô tỳ sẽ về phủ báo cho ngài.”

Bách Lý Thanh mặt không chút biểu cảm lôi cái yếm xuống, siết trong tay,
không nói một lời xoay người bỏ đi, chỉ là nơi hắn đi qua mặt đất phát
ra âm thanh “rắc rắc” quỷ dị của thứ gì đó nứt vỡ.

Bạch Nhụy nhìn kỹ lại mới phát hiện nơi Bách Lý Thanh đi qua, sàn nhà đều
nứt ra những vết như mạng nhện, hắn trực tiếp giẫm nát hết đá lát nền
trên hành lang.

Mấy nha đầu liếc mắt nhìn nhau, mỗi người thầm lau mồ hôi, chỉ có chủ tử
nhà mình mới dám nổi giận với Thiên Tuế gia, còn bảo Thiên Tuế gia cút.

Giọng nói của Bách Lý Thanh sắc nhọn đến mức gần như chọc thủng màng tai bỗng vang lên: “Mị Thất, thứ vô liêm sỉ muốn chết nhà ngươi, còn không lăn

ra đây cho bản tọa, ở trên xà nhà chờ chết à!”

Vừa dứt lời, mấy nha hoàn đang che lỗ tai hoảng sợ nhìn xà nhà trên hành
lang bỗng vang lên “ầm” một tiếng, bỗng dưng vỡ vụn giữa không trung,
sau đó rớt xuống, bụi bốc lên mù mịt.

Bạch Ngọc, Bạch Nhụy đồng thời che mũi né tránh, chỉ chốc lát sau, một bóng
người cao lớn màu đen đứng lên giữa vụn gỗ của xà nhà, hắn đang thảm
thiết ôm cái mông suýt nữa ngã nứt thành hai nửa của mình, hoang mang
nhìn Bạch Nhụy, Bạch Nhụy thì vừa thương hại vừa lo lắng nhìn tình nhân
của mình.

Võ công của Mị Thất rất tốt, đừng nhìn dáng người hắn cao lớn như thế,
thật ra khinh công vô cùng tốt, làm sao có thể không cẩn thận ngã xuống
được.

Mị Thất chỉ có thể âm thầm cười khổ, Thiên Tuế gia muốn người ta không
chút phòng bị ngã xuống thì hắn chỉ có thể bỏ qua khinh công của mình
không dùng, cái xà nhà kia là bị tơ nhện mảnh đến mức không thể nhìn
thấy trong tay áo Thiên Tuế gia cắt thành mảnh nhỏ, thật ra hắn cảm thấy nếu không phải vừa rồi phu nhân mới dã man uy hiếp Thiên Tuế gia, rất
có thể thứ Thiên Tuế gia muốn cắt nát là hắn mới đúng, chỉ khiến hắn rơi xuống đã là may mắn rồi.

Hắn nhìn bốn phía, đã không thấy bóng dáng của Chu Vân Sinh, trong lòng hắn bực bội Chu Vân Sinh không có nghĩa khí, âm thầm nói Vân Sinh huynh,
lần này ngươi hại thảm huynh đệ ta đây rồi, ngươi có tiểu tiểu thư của
ngươi che chở, còn ta sẽ không hay ho.

Mị Thất không dám không đi theo Bách Lý Thanh, lập tức vắt chân lên cổ đi cùng Bách Lý Thanh.

Lại nói tới Chu Vân Sinh, không phải hắn không có nghĩa khí, mà là hắn đứng ở cửa, nghe cuộc cãi nhau nảy lửa đầu tiên trong ba năm qua giữa Bách
Lý Thanh và Tây Lương Mạt, thật sự cảm thấy “người thứ ba” như hắn nếu
còn đi vào không khác gì thêm dầu vào lửa, do dự rất lâu, lại thấy đám
Bạch Nhụy, Bạch Ngọc dẫn vài bà tử cao to khiêng thùng nước ấm tới, hắn
thật sự không biết phải đối mặt với câu hỏi của các nàng ra sao, đành
vội vã rời đi.

Chu Vân Sinh vừa mới đi vài bước đã nghe bên cạnh có tiếng bước chân, hắn
quay đầu nhìn lại, thì ra là Mị Lục không phải trực ban. Mị Lục đang
dùng vẻ mặt “ngươi sắp gặp xúi quẩy” cười xấu xa nhìn hắn.

Hắn thản nhiên nói: “Tiểu Lục Tử, ngươi đi theo tại hạ làm gì?”

Mị Lục cười hì hì: “Vì lo lắng ngươi không biết đường lại xông nhầm vào khuê phòng nữ nhi nhà người ta đấy mà.”

Thật ra vừa rồi hắn tới chuẩn bị thay ca cho Mị Thất, không ngờ vừa vặn
trông thấy cảnh Thiên Tuế gia nổi bão, hắn ở bên cạnh nghe hiểu đại
khái, lại thấy Tây Lương Mạt nháy mắt với hắn là biết Tây Lương Mạt bảo
hắn đi trấn an Chu Vân Sinh, sợ Chu Vân Sinh quá ngượng ngùng mà bỏ đi,
dù sao bọn họ có chuyện đứng đắn cần bàn bạc.

Chu Vân Sinh có chút bực bội xấu hổ, vừa đi vừa lạnh nhạt nói: “Tại hạ dù
có vụng về thế nào cũng không đến mức liên tiếp làm ra chuyện thất lễ
như vậy, ngươi có thể trở về rồi.”

Mị Lục bỗng nhìn hắn từ trên xuống dưới một lúc lâu, lộ vẻ mặt thần bí:
“Này, ta nói này Vân Sinh huynh, ngươi nói năng lộn xộn, thẹn quá hóa
giận, ngượng ngùng bất an như vậy, lẽ nào…. Ngươi vẫn còn non?”

Chu Vân Sinh khó hiểu nhìn hắn: “Cái gì non?”

“Chính là gà giò đấy!” Nụ cười xấu xa nở toe toét trên gương mặt non nớt đáng
yêu của Mị Lục, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm quần của Chu Vân Sinh làm như rất tò mò.

Chu Vân Sinh nhất thời cảm thấy hơi nóng bốc lên trên mặt, vừa thẹn vừa
ngượng đứng lại, cả giận lạnh giọng nói: “Quân tử có điều nên hỏi, có
điều không nên hỏi, ngươi đừng quá trớn!”

Dứt lời, hắn phất tay đi vào nhà ấm trồng hoa, nhân tiện đóng cửa cái “sầm”, bỏ lại gương mặt đầy giễu cợt của Mị Lục ở ngoài.

Mị Lục sờ sờ cái mũi suýt chút nữa bị cửa đập bẹp của mình, không giận mà
còn cười hì hì thì thầm: “Hắc hắc, thì ra thật sự là gà giò, chẳng
trách, lần này hắn phải khó chịu cho coi.”

Dứt lời, hắn nhìn cửa nhà ấm trồng hoa, nở nụ cười sung sướng trên nỗi đau của người khác, xoay người bỏ đi.

Chu Vân Sinh đóng cửa lại, tựa lưng vào cửa hít sâu mấy hơi, để cho trái
tim kinh hoàng của mình chậm rãi bình tĩnh lại, nghe bên ngoài có tiếng
bước chân Mị Lục bỏ đi hắn mới đi tới bên cái bàn ngồi xuống, rót một
chén trà cho mình, uống mấy ngụm mới cảm thấy hơi nóng trên mặt mình bớt đi một chút.

Hắn suy sụp ngồi xuống, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ cười khổ một tiếng, chuyện này đúng là… dở khóc dở cười!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận