“Vẫn chưa có tin tức à?” Tây Lương Mạt nhăn mày, động tác phê duyệt tấu chương cũng dừng lại, nhìn về phía người vừa tới.
“Thưa tiểu tiểu thư, người bộ chữ Tiền đã tản ra nhưng không có bất cứ tin
tức gì.” Tương Can xấu hổ quỳ một gối, tiểu hán tử khỏe mạnh này lần đầu tiên gặp phải chuyện khó giải quyết thế này.
“Chúng thuộc hạ làm việc bất lực, xin tiểu tiểu thư trách phạt.”
Tây Lương Mạt lắc đầu, sắc mặt lạnh lẽo giơ tay ý bảo hắn đứng lên: “Được
rồi, việc này rất kỳ quặc, không chỉ người bộ chữ Tiền chúng ta, mà cả
người của Tư Lễ Giám…”
Nàng thoáng dừng, nhìn về phía một góc áo màu đen lộ ra phía sau cây cột,
không khỏi thầm thở dài: “Mị Lục, các ngươi cũng không có bất cứ tin tức gì à?”
Mị Lục chậm rãi đi ra, buông tầm mắt thấp giọng đáp: “Vâng.”
Tây Lương Mạt nhìn hắn lẳng lẳng đứng đó, không khác gì ngày thường nhưng
cũng không bỏ qua nắm tay siết chặt và đôi mắt đỏ dữ tợn đầy tơ máu của
hắn.
Bạch Ngọc mất tích, người lo lắng nhất e rằng chính là hắn.
Nàng khoát tay, ôn hòa nói: “Được rồi, hôm nay không cần ngươi làm việc nữa, chỗ ta có Mị Tinh, ngươi quay về nha môn Tư Lễ Giám chờ tin tức từ bộ
Phong đi.”
Mị Lục ngẩng đầu nhìn nàng một cái rồi gật đầu, chỉ chắp tay nói tiếng tạ ơn, không chút do dự xoay người rời đi.
“Tiểu tiểu thư, hiện nay người của chúng ta đã phái hết ra ngoài mà không có
bất cứ kết quả gì, có cần mở rộng phạm vi tìm kiếm hay không?” Tương Can nghiêm túc xin chỉ thị, hắn thoáng dừng rồi nhẹ giọng nói: “Chỉ là,
Bạch Ngọc cô nương đã mất tích năm ngày, nếu đối phương định tống tiền
thì đã phái người tới truyền tin từ lâu rồi.”
Tây Lương Mạt sao có thể không hiểu ý của Tương Can, kiếp trước nàng là thư ký hàng đầu bên cạnh chính khách cấp cao, không ít lần gặp loại chuyện
này, trong bốn mươi tám tiếng sau khi người bị hại mất tích là thời gian tốt nhất để tìm cách giải cứu, lúc này bọn bắt cóc còn chưa kịp xử lý
tất cả manh mối, người chứng kiến cũng chưa rời khỏi địa điểm phát sinh
quá xa, rất dễ tìm được đầu mối.
Mà sau bốn mươi tám tiếng còn chưa có bất cứ manh mối gì, tỉ lệ nguy hiểm
của người bị hại sẽ tăng lên gấp bội, hy vọng cứu thoát sẽ giảm xuống
mấy lần, quyền chủ động cũng rơi vào tay bọn bắt cóc.
Căn cứ vào nghiên cứu tâm lý học tội phạm và hành vi tâm lý học của kiếp
trước cho thấy, bọn bắt cóc thông thường sẽ đưa ra yêu cầu trao đổi con
tin trong bốn mươi tám đến bảy mươi hai tiếng.
Nay đã tròn năm ngày qua đi, không có một chút tin tức nào của Bạch Ngọc,
ngay cả xe ngựa và người đánh xe, nha hoàn hầu hạ cũng mất tích, không
có bất cứ uy hiếp hay yêu cầu gì, điều này cho thấy cái gì?
Tây Lương Mạt chống tay lên trán, nhắm mắt lại, vẻ mặt càng thêm đen tối.
Điều này cho thấy nếu đối phương không có mưu đồ lớn hơn nữa thì có lẽ hoàn
toàn không định để Bạch Ngọc sống sót trở về, thậm chí không định uy
hiếp bọn họ. Võ công của Bạch Ngọc không tệ, rốt cuộc kẻ nào đã làm?
“Có phải Bạch Ngọc cô nương đã đắc tội kẻ nào không?” Tương Can nói ra nghi hoặc đã dấu trong lòng từ lâu.
Tây Lương Mạt lắc đầu, hít sâu một hơi: “Nếu những kẻ Bạch Ngọc đắc tội có
thể xóa sạch dấu vết trước khi người bộ chữ Tiền và người của Tư Lễ Giám đến, thì mục đích của những kẻ đó hẳn không phải chỉ là một tỳ nữ như
Bạch Ngọc.”
Tương Can ngẩn ra, sau đó cũng cảm thấy suy đoán của mình thật sự có chút buồn cười, hắn nhất thời xấu hổ cúi đầu.
Tây Lương Mạt không còn tâm trạng nói tiếp, chỉ mệt mỏi phất tay: “Được
rồi, ngươi đi trước đi, điều tra tiếp xem xung quanh có người phát hiện
manh mối gì không.”
Tương Can lập tức gật đầu, khom người rời đi.
Lại nói tới Mị Lục, hắn vừa bước ra khỏi đình viện đã đụng vào một bóng người nhỏ nhắn: “Ngươi đi đâu?”
Mị Lục có chút mất bình tĩnh nói: “Quay về nha môn tìm bộ Phong.”
Nói xong, hắn muốn vòng qua Mị Tịnh che trước mặt mình.
“Hôm nay là ngày ngươi làm việc.” Mị Tinh lạnh như băng nói, lại bước ngang một bước chắn trước mặt hắn.
“Phu nhân để ta đi.” Mị Lục càng thêm mất kiên nhẫn.
Mị Tinh nheo mắt lại, nhìn hắn, không chút biểu cảm nói: “Mị Lục, ngươi
còn nhớ rõ thân phận và công việc của mình không? Thân là cái bóng của
chủ tử, sao có thể tự tiện rời khỏi chủ tử.”
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Lúc nào đến lượt một người không tên tuổi gì
trong Mị bộ như ngươi dạy dỗ tiền bối, huống hồ Bạch Ngọc coi các ngươi
như tỷ muội, nàng xảy ra chuyện, đây chính là biểu hiện của ngươi?” Mị
Lục nghiến răng nghiến lợi nói, không phải hắn không biết chức trách của mình, nhưng Ngọc Nhi, Ngọc Nhi của hắn nay không rõ tung tích, không
biết sống chết, nha đầu thối trước mặt còn dám tới dạy dỗ hắn không đủ
tận trung với công việc.
Bởi Mị Lục mang mặt nạ che nửa khuôn mặt nên ánh mắt màu đỏ tươi của hắn mang theo cảm giác hết sức dữ tợn.
Mị Tinh lạnh tanh nói: “Ta có thể phân biệt chức trách và tình cảm rõ
ràng, ngươi thì sao, ngươi còn xứng là một tử sĩ Mị bộ không?”
Mị Lục giận dữ, trong lòng hắn vốn tràn đầy dày vò, nay không nhịn được nâng tay muốn đẩy Mị Tinh: “Ngươi…”
Lúc này, một giọng nói dễ nghe lạnh lẽo vang lên: “Thế nào? Thẹn quá hóa giận muốn động thủ phải không?”
Mị Lục giật mình, nhìn lại, đã thấy một bóng người cao gầy hoa mỹ đã lẳng
lặng đứng chắp tay cách đó không xa từ khi nào, đang nhìn hắn đầy lạnh
giá, cảm giác cực kỳ đè nén này nhất thời khiến Mị Lục run lên, hắn quỳ
mạnh một gối xuống, run giọng nói: “Thiên Tuế gia.”
Bách Lý Thanh chầm chậm bước tới, lạnh nhạt nói: “Vốn định để Mị Tinh nhắc
cho ngươi tỉnh về thân phận và chức trách của mình, không ngờ ngươi còn
là một kẻ si tình như thế. Đây đã là lần thứ hai ngươi phạm sai lầm, nếu đã vậy ngươi không còn thích hợp ở lại Mị bộ nữa, trước tiên giao lệnh
bài và kiếm của ngươi ra đây, tự lĩnh phạt đi, chờ nghỉ ngơi một thời
gian thì cút tới Đao Đường, qua Đao Đường ngươi sẽ không cần làm cái
bóng ngày ngày đi theo bên cạnh chủ tử nữa, có thể đi tìm Bạch Ngọc của
ngươi.”
Hiện nay Tây Lương Mạt đã trút xuống quá nhiều tâm sức vì một nha hoàn, vận
dụng nhiều người như vậy đã là cực hạn tha thứ của hắn, nhưng hắn tuyệt
đối sẽ không để một hộ vệ không yên lòng ở bên cạnh Tây Lương Mạt.
Mị Lục bỗng giương mắt nhìn về phía Bách Lý Thanh một cách không dám tin,
lại chỉ thấy Bách Lý Thanh lướt qua hắn, đi thẳng vào trong sân.
Mị Tinh lạnh nhạt nhìn hắn một cái rồi cũng đi theo Bách Lý Thanh.
Mị Lục ngẩn ra nhìn bóng lưng của Bách Lý Thanh và Mị Tinh, trong lòng chỉ có hoang mang, trở thành sát thần Mị bộ là phương hướng của hắn từ lúc
sinh ra đến nay, chảy không biết bao nhiêu máu, tốn không biết bao nhiêu công sức, qua nhiều lần sát phạt mới có một chỗ đứng nhỏ nhoi trong Mị
bộ, Cửu Thiên Tuế cho bọn họ những thứ tốt nhất, trở thành sát thần là
vinh quang của tử sĩ.
Hôm nay lại…
Hắn mấp máy môi, thế nhưng trước mắt thoáng qua hình dáng của Bạch Ngọc, cổ họng hắn nhất thời cứng lại, sau đó hắn nhắm chặt mắt, cảm thấy trong
miệng tràn đầy mùi máu tanh.
Lúc này, một giọng nói bỡn cợt sắc nhọn vang lên phía sau hắn: “Ta nói này
Mị Lục, ngươi đừng có quên, mọi thứ của ngươi đều là của chủ tử, vì một
nha hoàn mà khiến chủ tử mất mặt, ngươi điên rồi sao? Được rồi, đi cùng
chúng ta đi, lát nữa chúng ta sẽ dặn người của Hình Phòng nhẹ tay một
chút.”
Mị Lục im lặng, quay đầu nhìn về phía đại thái giám áo đỏ – Lưu công công, Phó tổng quản Hình Phòng, sau đó Mị Lục hạ tầm mắt, cứng nhắc nói:
“Khiến công công vất vả.”
Sau đó hắn bỗng quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái “thịch thịch thịch” về phía
Bách Lý Thanh rời đi, rồi đỏ mắt đứng dậy, không quay đầu lại đi về phía ngoài cửa.
Lưu công công khẽ cười một tiếng, lắc đầu, chậm rãi đi theo.
Trong đình viện không một bóng người, một thân ảnh mảnh khảnh đi ra từ trong
rừng cây nhỏ, nhìn phương hướng Bách Lý Thanh đi, lại nhìn phương hướng
Mị Lục đi, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười hứng thú.
“Tố Nhi, ngươi ở đây làm gì thế?” Một bóng người màu trắng khác tay cầm tổ
chim chui ra từ khu rừng phía sau lưng nó, tò mò nói với nó.
Bách Lý Tố Nhi nhìn Bách Lý Lạc vẻ mặt ngây thơ đầu dính đầy cỏ cây, khóe
miệng nhếch lên: “Không có gì, xem chim non đang cãi nhau.”
Ánh mắt Bách Lý Lạc sáng lên: “Chúng ta đi bắt giun đút cho chim non, để chúng nó đừng cãi nhau nữa, được không?”
Bách Lý Tố Nhi nhìn gương mặt đẹp một cách thuần mỹ của Bách Lý Lạc, trong
mắt hiện lên tia sáng kỳ dị, tiện tay nhẹ nhàng xoa gương mặt Bách Lý
Lạc, cười nói: “Được, đương nhiên được.”
Bách Lý Lạc không hề nghi ngờ gì, vui vẻ kéo Bách Lý Tố Nhi lại chui vào một bụi cỏ.
— Ông đây là đường ranh giới bình luận huynh phóng đãng lại ra ngoài mời chào thần tử dưới váy —
Trong khi tất cả mọi người đang sốt ruột vì Bạch Ngọc, người của chín bộ và Tư Lễ Giám gần như lật ngược cả kinh thành lên.
“Ưm…” Bạch Ngọc mơ mơ màng màng mở mắt ra, cảm thấy đầu choáng váng, trong
không khí nồng nặc mùi hôi thối và hương vị kỳ quái khiến nàng càng cảm
thấy tức ngực.
Nàng vội vàng nhắm mắt lại, định điều trị nội tức của mình để huyết mạch vận hành thông thuận một chút, không ngờ đột nhiên phát hiện khí hải đan
điền của mình… rỗng tuếch.
Không có gì hết!
Chuyện này rốt cuộc là… đã xảy ra chuyện gì?
Bạch Ngọc cảm thấy trong lòng lạnh giá, sờ sờ dưới người mới phát hiện mình
đang nằm trên một cái đệm sa tanh, nàng nhịn cảm giác choáng đầu, chống
mình chậm rãi ngồi dậy.
Sau khi hai mắt thích ứng với bóng tối xung quanh, nàng không khỏi sửng
sốt, trên mặt đất có hai người, hoặc nên nói là hai thi thể thì đúng
hơn.
Một người là đánh xe của nàng, một người là tiểu nha hoàn Bạch Vũ đi theo
nàng, hai người đều nhắm mắt, thế nhưng làm da đã có màu tái nhợt như
người chết, hoàn toàn không có sức sống.
Trên người bọn họ không ít chỗ đã có vết tím xanh, Bạch Ngọc theo Tây Lương
Mạt ra sống vào chết vài lần, làm sao có thể không nhận ra đó là vết ban đốm trên thi thể người chết.
Mùi hôi thôi cũng tỏa ra từ hai thi thể, cho dù thời tiết dần lạnh hơn cũng không thể ngăn thi thể thối rữa.
Rốt cuộc nàng đã bị bắt nhốt ở đây bao nhiêu ngày rồi?
Nàng ôm trán, ép mình tỉnh táo lại, sau đó chậm rãi đứng lên, rồi vì hoa mắt choáng đầu mà ngã về giường.
Giường lập tức vang lên một tiếng “kẹt”.
Bạch Ngọc lạnh sống lưng, âm thầm kêu một tiếng: “Không xong.”
Quả nhiên chỉ chốc lát sau, cửa cọt kẹt mở ra, làn gió lạnh mang theo hơi
ẩm thổi vào, trong thoáng chốc thổi tan mùi thối làm người ta hít thở
không thông trong phòng, cũng khiến Bạch Ngọc tỉnh táo lại đôi chút.
Có điều ánh sáng theo đó chiếu vào khiến Bạch Ngọc không chịu nổi vươn tay che mắt.
Một giọng nói mềm mại uyển chuyển vang lên: “Ai nha, thật sự tỉnh rồi, vừa
rồi hạ nhân nói cho ta biết ta còn không tin kìa, xem ra nha hoàn thuộc
hạ của Phi Vũ Đốc Vệ cũng không giống người thường đấy nhỉ, hì hì.”
Bạch Ngọc nheo mắt nhìn về phía cửa, chỉ thấy một bóng người mảnh khảnh đi
đến, có điều trang phục cổ quái của người này khiến nàng hoàn toàn ngẩn
cả người.
Mặt phấn môi đỏ, châu ngọc đầy đầu, tay áo rộng, rõ ràng là trang phục của
con hát, nhưng dưới lớp trang điểm dày như vậy vẫn nhận ra gương mặt
tinh xảo xinh đẹp của nàng ta, chỉ là nhất cử nhất động có một cảm giác
rất cổ quái.
“Ngươi là ai?” Bạch Ngọc cảnh giác nhìn nàng ta.
Ả đào kép cười hì hì bước đến, không trả lời, chỉ đi tới trước hai thi
thể dưới đất, nhìn một cái rồi lắc đầu: “Quả nhiên không có nội lực là
không chịu nổi hương cửu thốn này, đã chết vài ngày rồi.”
Nói xong, nàng ta lấy ra một cái bình sứ nhỏ đổ chất lỏng ở trong lên hai thi thể đó.
Một làn khói xanh bốc lên, hai thi thể kia bắt đầu giật giật, dữ tợn đến
mức Bạch Ngọc không nhịn được lùi vào trong giường, chỉ chốc lát sau,
hai thi thể dưới đất bỗng tan ra, mang theo mùi tanh hôi khó ngửi của da thịt cháy, xương cốt nghiền nát.
Hai cỗ thi thể chậm rãi biến mất, chỉ để lại hai bãi máu loãng, thế nhưng
gió thổi qua, hai bãi máu loãng kia cũng nhanh chóng bốc hơi.
Sắc mặt Bạch Ngọc càng tỏ ra ghê tởm, nàng vốn đói bụng vài ngày, nay nhìn thấy cảnh đó tuy buồn nôn cũng không nôn ra cái gì.
Ả đào kép kia thấy mặt đất đã sạch sẽ lại lắc mông đến gần Bạch Ngọc,
nhìn xuống Bạch Ngọc từ trên cao giống như đang quan sát một thứ hàng
hóa, loại ánh mắt quỷ dị đó khiến Bạch Ngọc cực kỳ khó chịu.
Ả đào kép vươn tay nâng gương mặt Bạch Ngọc lên, nhẹ nhàng nói: “Nhìn mặt không tệ, cũng có nội lực nên mới sống qua được hương cửu thốn đúng
không, hì hì, lẽ ra không nên có nội lực mới tốt, coi như ngươi mạng lớn đi.”
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Bạch Ngọc cảm thấy đầu ngón tay ả quá lạnh giá mềm mượt, khiến người ta khó chịu dị thường.
Ả đào kép ngồi xuống bên cạnh nàng, che môi cười như điên: “Hì hì, ta là
ai? Ngươi nói xem ta là ai? Lúc trước thấy ngươi hung dữ đánh người để
che chở chủ tử, sao hôm nay đã không nhận ra ta rồi?”
Nói xong, sóng mắt ả chuyển động, còn ai oán hát một câu: “Y a, bệnh hay quên của người khiến tin gan nô đứt ra từng đoạn!”
Bạch Ngọc hoang mang, chỉ cảm thấy ả đào kép này nói năng kỳ quái, ánh mắt
quái dị, khiến người ta nổi da gà, nàng không nhịn được lùi thêm chút
nữa, cách ả đào kép xa một chút, thế nhưng ả lại xích tới gần, dán chặt
lấy Bạch Ngọc.
Bạch Ngọc đang định mắng chửi thì thấy ánh mắt nàng ta đảo quanh, đột nhiên
trong đầu thoáng qua một người, nàng lạnh mặt xuống: “Là ngươi — Bách Lý Tố Nhi!”
Ả đào kép nghe vậy có vẻ sửng sốt, sau đó cười phì một tiếng: “Ai nói với ngươi ta là hắn?”
Bạch Ngọc có chút nghi ngờ, sau đó đột nhiên nhớ tới Tây Lương Mạt từng nói
gương mặt Bách Lý Tố Nhi không có gì khác thường, họ đều có thể xác định hắn là nam tử, nhưng đường cong của ả đào kép bên cạnh thì rõ ràng là
nữ.
Hoặc là, ả là nam?
Lớp trang điểm dày cộp khiến Bạch Ngọc không cách nào nhìn rõ ngũ quan của ả.
“Cho dù ngươi không phải Bách Lý Tố Nhi thì cũng là người Tây Địch.” Bạch
Ngọc lạnh lùng nói, hoài nghi nhìn ả, cố gắng nhìn ra cái gì.
Ả đào kéo cười hì hì thừa nhận: “Không sai, nô là người Tây Địch. Đừng
nhìn nữa, ngươi cảm thấy ta là Bách Lý Tố Nhi thì ta là Bách Lý Tố Nhi,
nếu cảm thấy không phải thì là không phải.”
Lời nói bừa bãi khiến trong lòng Bạch Ngọc càng hoang mang không hiểu ra
sao, nhìn ả luôn dựa vào người mình liền vô thức lùi vào trong giường,
không ngờ bị ả đào kép kia giữ chặt vai, Bạch Ngọc giật mình muốn giãy
dụa lại cảm thấy bàn tay của ả đào kép kia nhìn có vẻ nhỏ nhưng sức rất
lớn, khiến nàng chỉ cần khẽ động là đau như gãy xương.
Bạch Ngọc cắn răng, chỉ thấy gương mặt trang điểm rất đậm gần như dính vào
mặt mình, gương mặt hoa mỹ diễm lệ gần như dữ tợn đột nhiên phóng đại cố tình kết hợp với giọng nói luyến láy ngọt ngào: “Ai nha, gương mặt của
Ngọc Nhi cô nương vừa mềm vừa mịn quá ta.”
Nói xong, ả đào kép bỗng thò đầu lưỡi phấn hồng liếm một một cái lên mặt
Bạch Ngọc, cảm giác dính dính khiến Bạch Ngọc trợn tròn mắt, ghê tởm đến buồn nôn, thế nhưng khi nàng cố gắng đẩy ả đào kép kia ra thì bị điểm
ma huyệt và á huyệt.
Ả đào kép kia có vẻ rất hài lòng với mùi vị mà mình nếm được, õng ẹo nở
nụ cười: “Hì hì, quả nhiên mùi vị không tệ, không biết làn da trên người ngươi có mềm mịn thế này không.”
Nói xong, ả vươn tay chậm rãi cởi vạt áo của Bạch Ngọc.
Bạch Ngọc vừa tức giận vừa sợ hãi, toàn thân run lên khe khẽ, gân xanh trên
trán nổi lên, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương lột mình không còn
một mảnh vải che thân.
Ả đào kép kia nhìn thân thể nhẵn nhụi của Bạch Ngọc, lại dùng tay áo che
miệng cười hì hì: “Không tệ, một nha hoàn lại có thân thể và da thịt thế này thật sự không tệ, nể tình thân thể này của ngươi, tạm thời tha thứ
tội mạo phạm của ngươi cũng được.”
Sau đó, ả vươn một tay đẩy ngã Bạch Ngọc không thể động đậy xuống giường.
Gió lạnh thổi vào từ ngoài cửa khiến Bạch Ngọc run rẩy, nàng hung ác trừng
mắt nhìn ả đào kép chằm chằm, lại không che giấu nổi nỗi sợ hãi xuyên
thấu tâm hồn trong mắt nàng, chỉ có thể mở to mắt nhìn gương mặt trang
điểm trắng bệch kia chậm rãi buông xuống, biến thành cơn ác mộng cả đời
nàng không thể thoát khỏi.
Bạch Ngọc nhìn chằm chằm nóc khoang thuyền, một giọt nước mắt lạnh như băng lăn qua gò má.
Gió thu lặng lẽ thổi qua khoang tàu tĩnh lặng, bóng đêm dần buông xuống,
khi trăng non lên đến đỉnh đầu thì cửa căn buồng nhỏ trên tàu cọt kẹt mở ra, một bóng người mảnh khảnh chậm rãi bước ra.
Mấy tên thị vệ che mặt lười biếng dựa vào vách thuyền thấy ả đào kép đi ra đều cười nói: “Chủ tử sáng khoái xong rồi ạ?”
Ả đào kép kia cười hì hì lắc lư đi tới, nháy mắt nói: “Làm sao? Hâm mộ à?”
“Đương nhiên, đương nhiên, chủ tử nam nữ đều giải quyết được, đám chúng ta vẫn không tiêu thụ nổi nam tử.”
“Nếu hôm nay có mỹ nhân trong khoang thuyền hầu hạ thì không tệ.”
Nghe đầy tớ nói vậy, ả đào kép kia cười khanh khanh, có vẻ vì thuộc hạ nịnh
nọt mà tâm trạng vui vẻ, phất tay cười mềm mại: “Được rồi, một đám tham
ăn như mèo, vậy thưởng mỹ nhân trong khoang thuyền cho các ngươi nếm thử đi, dù sao nàng ta cũng không phải chim non, không cần khách khí.”‘
Đám thị vệ nhìn nhau, chắp tay nói với ả: “Tạ ơn chủ tử ban thưởng.”
Sau đó không chút khách khí, cười lớn đi vào trong khoang thuyền.
Ả đào kéo xoay người nhìn cửa khoang thuyền khép lại lần nữa, nghe tiếng
rên đứt quãng và tiếng cười dữ tợn sảng khoái của nam tử vọng ra từ bên
trong, ả cười run rẩy cả người như nhìn thấy chuyện gì rất thú vị.
Ánh trăng lạnh giá soi lên lòng sông đen kịt, như ngọn đèn dầu soi sáng vạn nhà, đồng thời chiếu sáng vô số yêu ma quỷ quái trong bóng tối nặng nề.
P/s: Nhớ hồi trước đọc đến đoạn này Sâu phải khóc đến nửa tiếng, giờ đọc lại vẫn còn uất chảy nước mắt. Lúc trước vì đọc một mạch từ đầu đến đây nên chắc cảm xúc mãnh liệt hơn mọi người đọc ngắt quãng trong một thời gian dài. Lúc đó chỉ cảm thấy, KHÔNG PHỤC! Ban đầu, Bạch Mai bị làm nhục đến chết, rồi Mị Tinh bị chặt tay, khi đó Mạt Mạt còn yếu ớt lắm, không nơi nương tựa. Thấy Mạt Mạt bất chấp mọi thứ, trả giá rất nhiều để cố gắng
đi lên, khi cứ tưởng rằng đã mạnh mẽ rồi, đã chấp hết các loại gió mùa
rồi thì chuyện Bạch Ngọc lại xảy ra. Lúc đó vừa cảm thấy uất ức thay cho Mạt Mạt, vì Mạt Mạt đã mất bao công sức mà vẫn không bảo vệ được những
người thân thiết bên cạnh; vừa cảm thấy những người con gái mới mỏng
manh dễ vỡ làm sao.
Còn chửi thầm tác giả vì sao lại khiến những nhân vật phụ thảm đến thế.
Bạch Ngọc đáng thương, Mị Lục cũng đáng thương, cả sau này Bạch Trân
đáng thương, Chuẩn Sát đáng thương, Bạch Khởi cũng đáng thương.
Vậy mới thấy thành công không bao giờ đi liền với hoàn hảo, để đi về phía
trước, người ta cứ vô tình đánh rơi một vài thứ, dù chỉ vô tình thôi,
nhưng đến khi nhìn lại con đường thành công của mình, thấy vừa vinh
quang, hào hùng, vừa rất dài, rất mệt, cũng tràn đầy nuối tiếc.
Thế nên đừng hỏi vì sao Sâu chỉ thích đọc những truyện ngọt từ đầu đến
cuối, có thể nó nhàm chán, có thể nó viển vông, nhưng sống trong xã hội
nhiều điều đáng ghê tởm này, Sâu đã thấy quá mệt rồi, cảm thấy cần tìm
một nơi để thỏa mãn những ước mơ thiếu nữ nhất của mình. Trong cảm nhận
của Sâu, phụ nữ sinh ra để được yêu thương, phụ nữ không nên bị đánh đập dù chỉ bằng một cành hoa. (Xin lỗi những ai cảm thấy điều này là yếu
đuối, Sâu ủng hộ bình đẳng giới, nhưng không có cái gì là tuyệt đối, nam và nữ ngay từ cấu tạo đã không bình đẳng rồi). Dù biết những truyện có
được có mất thế này mới để lại ấn tượng sâu sắc với người đọc, nhưng
theo cách Sâu hay nói là, đời đã quá khổ rồi, cần gì tìm những truyện
ngược để giết mình thêm một ít, tội gì đâu.