Hoạn Phi Thiên Hạ

Trong thoáng chốc đó, trái tim Trinh Nguyên lạnh xuống, thế nhưng nàng không
cử động, mà lẳng lặng ngồi bên cạnh hắn, nghe hắn nói, thuận tiện nhìn
thoáng qua Tề Nguyệt ở phía sau hắn như có chút suy nghĩ.

Tế Nguyệt lập tức hiểu ý ấp úng nói: “Ngài… Sao ngài lại khẳng định không
phải Đốc Vệ đại nhân? Ngài không thể vì Thiên Tuế Vương Phi là người
Thiên Triều mà bao che khuyết điểm như thế. Nữ tử… lợi hại như nàng ta,
Công Chúa điện hạ của chúng ta đắc tội nàng ta một lần, tranh cãi ầm ĩ,
vì vậy…”

“Tế Nguyệt, ta nghĩ các ngươi vì không hiểu Thiên Tuế Vương Phi nên mới cho rằng như vậy, nhưng bản vương không hy vọng sau này ngươi còn nói những lời ảnh hưởng đến tình cảm giữa Công Chúa điện hạ và Thiên Tuế Vương
Phi như thế nữa.” Ánh mắt Ninh Vương lạnh xuống, hắn không chút do dự
ngắt lời Tế Nguyệt, sau đó nghiêm nghị nhìn về phía Trinh Nguyên Công
Chúa ở trong lòng mình.

Hắn không biết rằng lời mình nói như một tảng đá bỗng quăng vào trong nước, khiến “tình cảm” giữa Tây Lương Mạt và Trinh Nguyên Công Chúa cuộn lên
sóng lớn.

Tế Nguyệt dù tức giận cũng không dám nói nữa, chỉ nhìn về phía Trinh Nguyên Công Chúa.

Lúc này Trinh Nguyên Công Chúa cũng đã bình tĩnh hơn nhiều, nhìn về phía Tế Nguyệt nhẹ giọng nói: “Tế Nguyệt, bản cung tin lời Vương gia, có lẽ hôm nay khi ta rơi xuống nước căng thẳng quá mức nên mới hoa mắt…”

Nàng thoáng dừng, giọng nói khẽ run lên, có một cảm giác nhẫn nhịn tới cực
độ: “Mới hoa mắt nhìn nhầm Thiên Tuế Vương Phi cứu ta thành người đẩy ta xuống nước.”

Trời biết, nàng phải khó khăn thế nào mới nói được những lời này ra khỏi miệng!

Tế Nguyệt ngập ngừng, không yên lòng phụ họa: “Vâng.”

Ninh Vương nhìn về phía nàng, ánh mắt ôn hòa nói: “Trinh Nguyên, rơi xuống
nước giữa trời lạnh như vậy ngươi nhất định rất sợ hãi, bản vương mời Y
Chính đại nhân của Thái Y Viện tự mình tới bắt mạch cho ngươi.”

Lão Y Chính vừa rồi không chút cảm xúc nghe lời đối thoại của bọn họ, trong lòng đã không còn chút cảm tình nào với Trinh Nguyên Công Chúa, nếu nha đầu cứu Trinh Nguyên Công Chúa này, nha hoàn bên cạnh nàng ta lại công
kích nha đầu khắp nơi, thì rõ ràng là Công Chúa Tây Địch này bày mưu đặt kế, rơi xuống nước là đáng đời!

Nếu nha đầu thật sự đẩy nàng ta xuống nước thì nhất định công chúa này đã
làm chuyện có lỗi với nha đầu, vì thế rơi xuống nước cũng là đáng đời!

Sau này lời nói già mồm át lẽ phải này bị Tây Lương Mạt biết được, nàng và
hai nha hoàn cười ngã lăn, cảm thấy lão Y Chính thật sự cực kỳ thú vị,
đồng thời Tây Lương Mạt cũng biết tính cách bao che khuyết điểm của Bách Lý Thanh học được từ đâu.

Bởi trong lòng lão Y Chính vốn bực bội nên đương nhiên không để bụng chẩn
trị cho Trinh Nguyên Công Chúa, nhưng nể mặt Ninh Vương, không tiện phẩy tay bỏ đi mới đành tiến lên chẩn trị qua loa cho Trinh Nguyên Công
Chúa, thuận miệng nói: “Rơi xuống nước nhiễm lạnh, không có gì đáng
ngại, ngâm mình trong nước nóng và lá ngải, uống bảy tám bát canh gừng
là được!”

Nói xong, ông thu dọn đồ đạc định bỏ đi.

Tế Nguyệt không nhịn được lẩm bẩm: “Hả, thế là xong rồi? Ngay cả phương thuốc cũng không có à? Loại lang băm gì vậy?”

Lão Y Chính nghe vậy liền giận, xoay người tàn bạo trừng mắt với Tế Nguyệt: “Ngươi nói cái gì?”

Ông ghét nhất bị người ta nghi ngờ y thuật của mình, ngay cả Bách Lý Thanh mà ông coi như cháu trai ông cũng không nể mặt.

Ninh Vương hiểu y thuật và tính cách của vị lão đại nhân này, hắn lập tức
khuyên giải an ủi Lão Y Chính: “Ngài đừng bực bội, nha hoàn kia chỉ nhất thời nóng ruột mà thôi, hay là ngài… viết chút phương thuốc đi.”


Hắn cũng cảm thấy chỉ uống canh gừng và tắm lá ngải có vẻ qua loa đôi chút.

“Được thôi, lão sẽ nể mặt Ninh Vương một lần mà viết phương thuốc, có điều
sau này vị công chúa kim kiều ngọc quý này đừng gọi lão già lang băm này tới chẩn trị nữa!” Lão Y Chính cười lạnh một tiếng, nheo mắt lại nhìn
chằm chằm Trinh Nguyên Công Chúa một cái, ánh mắt kia khiến Trinh Nguyên Công Chúa không khỏi cảm thấy toàn thân lạnh toát, đôi mắt sắc bén lạnh như tuyết dường như nhìn xuyên suốt tâm tư nàng.

Lão Y Chính viết phương thuốc xong xách hòm thuốc lên, chắp tay với Ninh Vương rồi bỏ đi.

Ninh Vương bất đắc dĩ, đành sai người đi nấu thuốc rồi tự mình đút cho Trinh Nguyên Công Chúa, Trinh Nguyên Công Chúa thấy hắn nói năng dịu dàng
đương nhiên nghe lời uống thuốc, nào biết mới uống một ngụm đã không
nhịn được phải phun ra.

Thuốc này thật sự quá đắng, vừa tanh vừa thối, trong lòng Trinh Nguyên hoài
nghi lão Y Chính đang trừng trị nàng, không chịu uống nữa, có điều Ninh
Vương tốt bụng an ủi, nghĩ rằng nàng dở tính trẻ con, Trinh Nguyên lại
không nói ra nghi vấn không có chứng cứ trong lòng, đành cắn răng uống
vội, sau đó ăn ô mai mơ Tế Nguyệt đưa đến mới xuôi được một chút.

Ninh Vương lại mềm giọng trấn an một lúc rồi mới đi.

Tế Hương và Tế Nguyệt ở bên thật sự không nhịn được, lại đồng thanh hỏi:
“Điện hạ, vừa rồi sao ngài không bảo Vương gia sai người điều tra chuyện này? Lẽ nào ngài muốn chịu ấm ức này một cách vô ích sao?”

Trinh Nguyên Công Chúa ăn ô mai châm chọc nói: “Thế nào? Các ngươi cảm thấy
dưới tình hình Vương gia rõ ràng nói dùng tính mạng đảm bảo, bản cung
còn khăng khăng nói Tây Lương Mạt là người hại ta, ngươi cảm thấy Vương
gia sẽ nghĩ thế nào?”

Hai tỳ nữ nhất thời không nói gì, đúng vậy, nếu Công Chúa điện hạ khăng
khăng chỉ vào Thiên Tuế Vương Phi lại không có bất cứ chứng cứ gì, chỉ
sợ ngược lại khiến Vương gia sinh lòng nghi ngờ.

Trinh Nguyên bỗng giương mắt âm u nhìn bọn họ: “Hai các ngươi, tới trong sân
hậu viện quỳ, chưa được bản cung cho phép không được đứng lên.”

Hai tỳ nữ hiểu chủ tử tức giận vì lúc trước bọn họ không che chở được chủ
tử, nay Công Chúa điện hạ không trực tiếp giết bọn họ như lúc trước có
lẽ vì thấy đang ở dị quốc, người một nhà vốn rất ít.

Tế Nguyệt và Tế Hương không dám nhiều lời cầu xin tha thứ, cung kính đáp vâng rồi lui ra sau.

Trinh Nguyên Công Chúa nằm trên giường, trong đôi mắt tràn đầu oán hận lạnh
lẽo, từ khi chào đời nàng chưa từng chịu cơn tức lớn thế này bao giờ.

Thế nhưng lần giao phong chính diện hôm nay, Tây Lương Mạt lạnh lùng dùng
phương thức trực tiếp, hoàn toàn khác với thủ đoạn mà nàng thường dùng,
khiến nàng vì đánh giá thấp thủ đoạn của Tây Lương Mạt mà có khổ khó nói thành lời, chỉ có thể nuốt cơn giận vào bụng, thật sự khiến nàng rất…
không cam lòng!

Nàng hơi hạ tầm mắt, khi mọi người cho rằng nàng đã ngủ thì nàng bỗng cầm bát thuốc lên đập mạnh xuống đất.

Nàng lạnh lùng nói: “Đi bảo người ở dịch quán chuẩn bị, đêm mai bản cung muốn xuất cung.”

Tế Hồng và Tế Lam tới tiếp nhận công việc của Tế Nguyệt và Tế Hương đều
giật mình: “Điện hạ, hôm nay ngài vừa mới rơi xuống nước bị lạnh, nếu
buổi tối bị sốt cao thì sao?”

Trinh Nguyên Công Chúa lạnh giá nói: “Bản cung đã nói, đừng để ta lặp lại lần thứ hai, nếu không các ngươi cũng vào trong sân quỳ đi.”


Hai tỳ nữ lập tức câm như hến, thời tiết lạnh thế này mà đi quỳ sau này
nhất định sẽ có tật phong thấp, bọn họ không muốn chịu ốm đau hành hạ
lâu ngày như thế, Tế Lam bèn nhận lệnh đi ra.

— Ông đây là đường ranh giới xin lỗi mấy hôm không đăng bài mới —

Phong Tuyết Lâu, là một tửu lâu mới mở trên đường lớn Thanh Long, đồ ăn rất
thịnh hành, trang trí phong nhã, bởi vậy rất được các quý tộc yêu thích.

Tây Lương Tĩnh sai giáo úy thuộc hạ của mình đi thanh toán, lẳng lẳng khoác áo choàng da sóc ngồi trên hành lang, một tay nắm chén rượu, một tay
chống lan can lẳng lặng nhìn về phía hồ sen đóng băng ở sân sau, gương
mặt trầm tĩnh khiến người ta không hiểu được hắn đang nghĩ đến cái gì.

Tiếng bước chân nhỏ và giọng nói quyến rũ mềm mại của nữ tử vang lên: “Nâng
chén mời trăng sáng, đối ẩm thành ba người, tiếc rằng hiện giờ không có
trăng sáng, không có bóng ảnh, chỉ có tuyết rơi đầy trời, cũng coi như
có ý cảnh.”

Tây Lương Tĩnh quay đầu nhìn về phía người vừa đến, ánh mắt lạnh nhạt: “Là ngươi, ngươi tới đây làm gì?”

“Hôm nay Thế Tử gia thật có hứng trí, vậy mà không cho người khác tới ngắm
tuyết hay sao?” Hôm nay Trinh Nguyên Công Chúa không mặc bộ đồ đỏ bắt
mắt nữa, mà mặc một bộ trang phục nam nhân, giống một giai công tử tuấn
mỹ, mang theo vẻ anh khí kỳ lạ.

Khiến Tây Lương Tĩnh không khỏi thất thần, giống như xuyên qua gương mặt kia nhìn thấy một người khác.

Người nhạy cảm như Trinh Nguyên Công Chúa lập tức nhìn về phía hắn cười thản nhiên: “Thế Tử gia đang nhìn gì vậy?”

“Không có gì!” Tây Lương Tĩnh quay mặt đi, lạnh nhạt nói: “Rốt cuộc ngươi tới đây làm gì?”

Tuy những chuyện sau đó biểu hiện đêm đó chỉ là một hiểu lầm vô cùng trùng
hợp, hơn nữa Trinh Nguyên Công Chúa không còn tìm tới hắn nữa, thế nhưng hắn luôn có một loại cảnh giác, loại cảnh giác này khiến hắn luôn tránh những nơi có Trinh Nguyên Công Chúa.

Trinh Nguyên Công Chúa đi tới phía sau hắn, ung dung nói: “Không phải bản cung muốn dây dưa.”

Nàng thoáng dừng, giọng nói có thêm một chút cảm giác hoang mang: “Ta chỉ tới nói với ngươi… Ta… có rồi.”

Toàn thân Tây Lương Tĩnh cứng đờ, sau đó nhìn về phía nàng một cách khó tin, lạnh lùng nói: “Ngươi nói gì?”

— Ông đây là đường ranh giới xin lỗi không có chương mới —

Thiên môn vạn hộ tuyết hoa phù, điểm điểm vô thanh lạc ngõa câu.

Toàn tự ngọc trần tiêu canh tích, bán thành băng phiến kết hoàn lưu.

Quang hàm hiểu sắc thanh thiên uyển, khinh trục vi phong nhiễu ngự lâu.

*Bài “Trường An Hỉ Tuyết” của nhà thơ Chu Loan thời Đường.

Trên hành lang quanh co tinh xảo, bốn phía treo gấm sơ vân chắn gió tuyết,
một chiếc bếp lò đỏ tỏa ra hơi nóng ấm áp, cái ấm nhỏ trên chiếc bếp lò
bốc lên hương trà thơm ngát, trong bếp lại bay ra mùi khoai nướng thoang thoảng.

Cô gái mỹ lệ mặc chiếc áo choàng lông cáo đỏ đang ngồi trên ghế đệm rất
dày uống trà nóng hổi trên tay, phía sau là một nam tử cao gầy tao nhã

khoác áo choàng lông cáo một tay chống cằm, lười biếng nhìn nàng pha trà và gảy bếp lò, để khoai lang trong bếp đừng bị cháy thành than, đôi mắt trước nay sâu không thấy đáy của hắn bất giác hiện lên vẻ dịu dàng.

Tuyết rơi sương lạnh, giai nhân trà thơm, cảnh tượng như vậy khiến trong lòng Bách Lý Thanh trầm tĩnh lại, sinh ra một loại ảo giác rời khỏi thiên hạ phù hoa binh quyền, tiêu giao giang hồ non nước. “Đúng rồi, ta hỏi
ngươi một việc, ngày ấy nếu ngươi đã muốn trừng trị Trinh Nguyên kia thì sao không làm luôn cho xong chuyện đi?” Bách Lý Thanh nhận lấy chén
“trà đậu” nóng hôi hổi Tây Lương Mạt đưa, lười nhác hỏi.

Đối với câu hỏi đột nhiên của hắn Tây Lương Mạt không kỳ quái chút nào,
nàng đương nhiên biết trong cung này không có mấy chuyện có thể giấu
được hắn, nhất là chuyện rõ như ban ngày như thế.

Nàng chỉ cười cười, thử loại trà đậu Miêu Cương mà Huyết bà bà dạy cho nàng, mùi đậu và lạc rang thơm nồng hòa quyện vào hương trà không khỏi khiến
nàng hài lòng nheo mắt lại: “Ừ, ngươi tưởng ai cũng thích giết chóc
giống ngươi à, hơn nữa hiện nay Trinh Nguyên đang ở trong tầm mắt chúng
ta, nếu đổi một người khác tới ai biết còn gây ra chuyện gì nữa.”

Bách Lý Thanh hừ khẽ một tiếng, dửng dưng hỏi: “Thật không?”

Tây Lương Mạt bỗng liếc mắt nhìn hắn: “Nếu ta nói ta để nàng ta lại là vì
muốn hành hạ nàng ta thêm nữa, có phải ngươi sẽ thấy hài lòng hơn
không?”

Bách Lý Thanh giương đôi lông mi cong dài như cánh phượng nhìn nàng một cái, cười khẩy: “Nếu thật sự như vậy ngươi quả thật khiến vi sư cảm thấy vui mừng, như vậy mới giống đệ tử của Cửu Thiên Tuế.”

Tây Lương Mạt thầm trợn mắt khinh khỉnh trong lòng, không phải ai cũng có sở thích biến thái như ngươi có được không?

Bách Lý Thanh nhìn dáng vẻ nàng, hơi nhếch khóe môi: “Nghe nói Ninh Vương vô cùng đau lòng Trinh Nguyên Công Chúa, ngày ngày sai người sắc thuốc đưa tới chỗ công chúa, còn tự mình đút cho công chúa, nếu hắn quan tâm
Trinh Nguyên như vậy thì sao không tới chỗ bản tọa lấy lại công bằng cho Trinh Nguyên?”

Tính cách Ninh Vương dù có thủ đoạn, nhẫn nại của người hoàng gia, thế nhưng làm bạn với sách vở đã lâu, trên cơ bản hắn vẫn mang tính tình của thư
sinh, có chút ngay thẳng, nếu đã để bụng Trinh Nguyên như thế là lại
không tìm tới chỗ Bách Lý Thanh đòi sự công bằng thì quả là kỳ lạ.

Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Ừ, quả là đầu lĩnh mật thám, loại chuyện bí mật khuê phòng nhi nữ này ngài biết rõ quá nhỉ.”

Bách Lý Thanh nheo mắt, vươn tay chậm rãi dặt lên ngực nàng, sau đó ưu nhã sờ mạnh một cái.

Tây Lương Mạt hít vào một hơi, vừa xấu hổ vừa tức giận trừng mắt với hắn: “Nhẹ chút, nhẹ chút, đồ tính toán chi li.”

Bách Lý Thanh cười không nói gì, có điều ánh mắt mờ ám dạo qua người nàng
một vòng, dáng vẻ âm u kia khiến Tây Lương Mạt có chút sợ hãi, vội vàng
tiếp tục đề tài vừa rồi: “Bởi vì khi đó ta đi tìm Ninh Vương, mong rằng
khi có tin tức qua lại với người Tây Địch, nếu người Tây Địch chọc giận
ngươi thì nhờ hắn nhất định phải giữ lại tính mạng cho người Tây Địch,
dù sao Thiên Triều thay đổi chính quyền, ôn dịch vừa qua đi, ba phiên
vương còn chưa yên, lại đang truy kích tiêu diệt dư nghiệt Thiên Lý
Giáo, là lúc cực kỳ bất ổn, không thể vì nhỏ mà mất lớn.”

Nàng thoáng dừng: “Vì vậy nếu Ninh Vương thấy ngươi giận sẽ sai người truyền lời bảo ta tìm cách khiến ngươi bớt giận, thế nên Ninh Vương hoàn toàn
không tin người “lấy đại cục làm trọng” như ta lại trực tiếp ra tay với
vị Trinh Nguyên Công Chúa kia.”

Bách Lý Thanh hơi nheo mắt lại liếc nàng một lúc, bỗng nói: “Ngươi và Ninh Vương thường xuyên qua lại, hử?”

Tây Lương Mạt vừa cúi đầu đào củ khoai đã chín ra vừa nói: “Cũng không
thường xuyên lắm, chỉ khi ngươi không bình thường mới gửi mấy phong thư
thôi, ngươi cũng không cần căm tức, không phải ngươi rất hưởng thụ khi
ta lo lắng cho ngươi sao?”

Nàng hoàn toàn không có ý dịnh giấu diếm hắn chuyện mình và Ninh Vương có
gửi thư qua lại, mấy lá thư kia còn ném trong ngăn kéo trong thư phòng
của nàng, hắn là người thứ hai có chìa khóa, nếu nói hắn chưa từng nhìn
thấy chỉ có ma mới tin.

Bách Lý Thanh hiếm khi nào không hỏi tới nữa, chỉ nghiêm mặt nhìn nàng bóc vỏ khoai nướng, cắt củ khoai để lên đĩa.

“Thế nào? Vẫn không định nói với ta vì sao từ khi nhìn thấy ngươi ở Long
Quan, thái độ của ngươi với người Tây Địch đột nhiên thay đổi à?” Tây
Lương Mạt vừa giải quyết củ khoai lang của nàng vừa thản nhiên đặt câu
hỏi.


Nàng không hỏi chỉ vì hy vọng có một ngày tự hắn nói với nàng.

Có điều, nay thấy hắn nhắc tới thì nàng hỏi thẳng luôn, miễn cho mình cứ luôn nhớ tới.

Thấy Bách Lý Thanh vẫn im lặng, Tây Lương Mạt cảm thấy mất mặt, lười biếng
đưa cho hắn một đĩa khoai: “Thôi, không muốn nói thì coi như ta chưa hỏi gì đi.”

Bách Lý Thanh nhận lấy đĩa khoai, dừng một chút, dùng đũa gắp một miếng bỏ
vào miệng, giống như đang nhấm nháp vị ngọt của khoai, một lúc lâu sau
mới nhàn nhạt nói: “Lần đầu tiên ta ăn khoai nướng là năm bốn tuổi, năm
ấy Đại cô cô bên cạnh mẫu thân nướng cho ta và Lạc Nhi, khi đó mẫu thân
vừa bóc khoai lang cho ta vừa nói tới món ăn thường ngày của dân gian
Tây Địch, mẫu thân thường kể cho ta và Lạc Nhi về phong cảnh và văn hóa
Tây Địch, khi đó ta cảm thấy thứ này rất ngon, cũng cảm thấy Tây Địch cố quốc mà mẫu thân kể là nơi tốt đẹp nhất trên đời. Cho dù sau này Tây
Địch từ chối che chở cho ta và Lạc Nhi, ta cũng chỉ cảm thấy thất vọng
và rét lạnh mà thôi.”

Hắn dừng một lát rồi lại hời hợt nói: “Cho đến khi trước khi tới Long Quan, ta mới nghe Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nói, ngày ấy mẫu thân ta
tiết lộ hành tung là vì Tây Địch đã biết tin tức, sau đó người ở dịch
quán Tây Địch thông báo với người trong cung, khi mẫu thân bị những kẻ
đó lột da rút xương người dịch quán Tây Địch đang ở bên cạnh xem, còn
lấy một đoạn xương tay của mẫu thân chế thành trâm cài tóc mang về
nước.”

“Ầm!” Một chiếc đĩa ngọc đột nhiên rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Tây Lương Mạt không nhìn xuống củ khoai lăn dưới đất mà chỉ mở to mắt giật
mình nhìn Bách Lý Thanh, một lúc lâu sau bỗng vươn tay ôm lấy vai hắn,
nhẹ giọng nói: “A Cửu…”

Nàng bỗng cảm thấy trái tim mình rất đau, rất đau, đau vì người ở trước mặt.

Hắn bỏ qua cơ hội thừa dịp Tây Địch nội loạn mà tiến công báo thù, bỏ qua
thù nước nợ nhà, chỉ vì giữ lời hứa với Lam Đại nguyên soái năm đó bảo
vệ Thiên Triều thái bình, cũng vì sự an ổn của nàng.

Chẳng trách hắn luôn có địch ý với người Tây Địch, luôn giống như đang nhẫn
nại cái gì, nếu việc này không phải sự thật, chỉ là một suy đoán thì hắn sẽ không không để ý đại cục như thế, nàng không thể tưởng tượng hắn
phải kiềm chế bản thân thế nào mới có thể lấy đại cục làm trọng!

Người đàn ông này thật là…

Luôn trong lúc nàng lơ đãng nhất mà khiến nàng không biết nói gì, đau lòng đến mức muốn rơi nước mắt.

Đã bao lâu rồi nàng chưa từng rơi nước mắt.

Bách Lý Thanh không có bất cứ cử động gì, chỉ để mặc nàng ôm lấy mình, một
lúc sau mới thản nhiên nói: “Chuyện cũ mà thôi, hiện tại mới là quan
trọng nhất, ta… cũng không để ý.”

Tây Lương Mạt cúi đầu nhìn hắn, bỗng cảm thấy mình không biết nên nói gì, bảo hắn khai chiến đi à?

Trong lúc cả nước chờ đình chiến nghỉ ngơi lại sức này, khiến khói lửa lan khắp thiên hạ, khiến xương trắng đầy đồng?

Hay bảo hắn nhẫn nại?

Thế nhưng một giây sau khi hắn nói xong, nàng thậm chí còn nghĩ nếu sớm
biết chuyện này thì nên dìm chết Trinh Nguyên kia cho xong, ném tất cả
người Tây Địch vào hồ nước cho chết đuối cho xong.

Vì vậy lúc này, nàng chỉ có thể yên lặng, vươn tay vòng quanh vai hắn,
nhìn hàng lông mi dài đen láy của hắn, cúi đầu hôn lên mặt hắn, lướt qua chóp mũi thẳng và tinh xảo của hắn, cuối cùng rơi vào đôi môi mỏng của
hắn.

Ban đầu Bách Lý Thanh yên lặng để nàng hôn, cho đến khi người trong lòng
vươn đầu lưỡi đẩy môi hắn ra như một con hồ ly nhỏ, sau đó thăm dò thật
sâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận