Hoạn Phi Thiên Hạ

Đến hoàng thành, có các nội giám, cung nữ theo thứ tự dẫn gia quyến mỗi nhà đi vào, Tây Lương Mạt được Bạch Nhụy nâng vững vàng bước xuống xe, nàng theo sau cách mẹ con Nhị phu nhân mấy thước, lẳng lặng đánh giá cung thành hoa lệ, ngói xanh tường đỏ, mái cong đấu củng này. Có một khúc sông được dẫn thẳng vào hoàng cung, uốn lượn trước những cửa cung hiên ngang ánh vàng ánh bạc, chảy thẳng vào sâu trong đại nội, con đường lát đá cẩm thạch nối thẳng tới những cây cầu cong cong vắt ngang dòng nước, không nơi nào không thể hiện quyền lực cao nhất nhân gian của nơi cấm cung này.

“Tiểu thư, mời đi cùng nô tỳ.” Một cung nữ xinh đẹp mỉm cười bước đến, Tây Lương Mạt lễ phép vén áo thi lễ, cùng Bạch Nhụy theo nàng ta đi tới ngự hoa viên.

Ngự hoa viên nằm bên bờ hồ Cán Bích, các tiểu thư, phu nhân hoàng thân quý thích quen biết đã bắt chuyện với nhau, tụm năm tụm ba tán gẫu, chỉ chờ thuyền đến đưa lên đảo giữa hồ, chúng mỹ nhân khoe tài khoe sắc, tựa như những đóa hoa tươi đẹp nở rộ bên hồ.

Tây Lương Tiên đã được định là tú nữ, Tây Lương Đan là Vương phi tương lai, hai chị em này từ lâu đã bị tiểu thư các phủ vây quanh, luôn miệng chúc mừng kiêm trêu ghẹo.

Tây Lương Mạt lạnh nhạt nhìn thoáng qua, trực tiếp tìm một chỗ nghỉ dưới giàn hoa sắc vi im lặng chờ lên thuyền, đỡ cho có người gây chuyện phiền toái. Vừa ngồi xuống chỉnh lại làn váy, đã thấy một góc áo choàng gấm màu xanh thiên thanh nhã nhặn dừng lại trước mặt mình, mặc dù nàng rất muốn làm bộ như không thấy, nhưng đối phương cố ý đứng trước mặt nàng, một lúc lâu sau nàng mới bất đắc dĩ khom người: “Tiểu Vương gia.”

Tuy nàng có chút tâm tư khác với hắn nhưng không định vì một người đàn ông mà trở thành bia bắn cho những cô nàng khác.

Tư Lưu Phong tao nhã cười: “Mạt tiểu thư, mời ngồi, bản vương chỉ rảnh rỗi đi dạo, không cần khách khí như vậy.”

Tư Lưu Phong đánh giá thiếu nữ trước mặt, nàng mặc một bộ váy áo bằng sa trắng thêu hoa hải đường xanh, tay áo rộng, trang trí những hạt châu xanh nhạt, phụ trợ dung nhan thanh đạm tĩnh lặng của nàng, làn da như ngọc, tựa một đóa phù dung trắng nở bên dòng suối.

Một cô gái như vậy hắn vốn đã gặp không ít, chỉ là…

“Mạt tiểu thư, tiểu Vương nghe nói nàng từng từ chối hôn sự trước mặt Quốc công, nói là nếu phải gả cho tiểu Vương tình nguyện đụng cột?”

Vấn đề này vừa đường đột vừa sắc bén, vốn không phải điều một nam tử có lễ hỏi một thiếu nữ chưa kết hôn mới gặp mặt hai lần.

Tây Lương Mạt nhìn hắn, như có chút bất ngờ, rồi lại lập tức quay mặt nhìn về phía đóa hoa sắc vi bên cạnh: “Tiểu Vương gia, ngài không thấy câu hỏi này quá đường đột sao?”

Tư Lưu Phong không đáp lại lời chất vấn của nàng, chỉ nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt: “Tiểu Vương chỉ muốn biết vì sao?”

Vậy vì sao tất cả phụ nữ nhìn thấy ngươi phải phản ứng như ong nhìn thấy mật?

Tây Lương Mạt thật sự muốn hỏi vặn lại như vậy, nhưng nàng chỉ cúi đầu, khẽ kéo một đóa hoa sắc vi tới mũi ngửi: “Tiểu Vương gia rất tốt, chỉ là Mạt nhi không muốn vì một thứ gọi là tiền đồ xa vời mà tự chôn vùi tính mạng.”

Khi nói chuyện, gió từ hồ Cán Bích thổi qua, kéo xuống vô số cánh hoa sắc vi, tạo thành một cơn mưa hoa diễm lệ.

Thiếu nữ đứng trong mưa hoa, bạch y như tuyết, gương mặt trong trẻo, ánh mắt lấp lánh, đôi môi còn đỏ mọng hơn đóa hoa sắc vi bên cạnh, khóe mặt khẽ nhướng lên như cười như không nhìn hắn, khóe mắt dính một cánh hoa đỏ như máu, dung nhan vốn chỉ bình thường, yếu đuối bỗng chốc trở nên xinh đẹp không gì sánh nổi.

Tư Lưu Phong trong lòng hoảng hốt, ánh mắt không rời được khỏi gương mặt nàng.

Nếu nàng nói không muốn tranh chồng với muội muội, hoặc không để ý tới vinh hoa phú quý, hắn sẽ cảm thấy nàng không khác gì với những thiếu nữ quý tộc mềm mại dối trá ý đồ tiếp cận hắn, nhưng nàng lại thẳng thắn, mạng sống đương nhiên quan trọng hơn hôn ước với hắn.

Trải qua chuyện trên đường hôm nay, hắn đương nhiên biết hôn ước với mình đã khiến nàng rước lấy sát khí trùng trùng, vốn chỉ muốn đùa giỡn Tây Lương Mạt, trong lòng hắn bỗng nhiên có chút áy náy.

Tây Lương Mạt liếc nhìn hắn, dùng ngón trỏ đùa nghịch với bông hoa sắc vi bên má, nói không chút để ý: “Tiểu Vương gia không cần để trong lòng, Tây Lương Mạt rất ổn.”

Tư Lưu Phong ngẩn ra, nhìn thiếu nữ trước mặt, nàng giống như đóa hoa sắc vi dưới ngón tay ngọc, đóa hoa non mềm dễ tàn phá lại mơ hồ ẩn chứa gai nhọn, là sự kiên cường thần bí được bao trùm dưới sự mềm mại.

Đúng vậy, nàng rất ổn, trong phủ Quốc công hiểm ác, nàng vẫn sống thật vui vẻ.

Không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt Tư Lưu Phong nhìn Tây Lương Mạt có vẻ ôn hòa nhã nhặn thật ra lạnh như băng kia thật sự thêm chút mềm mại, hắn cười, như gió cuốn mây tan: “Đúng vậy, Tây Lương Mạt, nàng rất ổn.”

Cánh hoa sắc vi thưa thớt tỏa hương bay trong gió, dừng trên tóc mai Tây Lương Mạt, hợp với đóa hoa bên má khiến gương mặt trắng nõn mịn màng của nàng như nhiễm màu hoa đỏ, Tư Lưu Phong không tự chủ được vươn tay nhặt cánh hoa xuống cho nàng.

Ngón tay nam tử thon dài ấm áp lướt qua tóc mai, mang đến mùi huân hương nhàn nhạt, làm cho Tây Lương Mạt giật mình, thoáng nghiêng đầu, trên mặt như có rặng mây đỏ bay ngang qua, khiến Tư Lưu Phong nhìn ngẩn người.

Nhất thời, hai người đều im lặng không biết nói gì.

Tư Lưu Phong không trông thấy ánh sáng lưu chuyển, biến hóa kỳ lạ trong mắt Tây Lương Mạt.

Không biết bao lâu sau, tiếng cười thanh thanh của thiếu nữ vang lên phía sau hai người: “Tiểu Vương gia, đến lúc lên thuyền rồi.”

Thì qua Tây Lương Đan cùng ba năm tiểu thư hoàng thân quý thích đã lả lướt đến gần, ánh mắt khinh bỉ của một đám tiểu thư quý tộc đều hướng về phía Tây Lương Mạt, nàng lại làm như không nhận ra.

“Ừ.” Tư Lưu Phong nhìn Tây Lương Đan xinh đẹp, thản nhiên gật đầu, lại nhìn bốn phía rồi mới ôn hòa nói với Tây Lương Mạt: “Nên lên thuyền rồi, tiệc ngắm sen sắp bắt đầu, đây có lẽ là con thuyền cuối cùng.”

Tây Lương Mạt vốn không muốn tạo thành thị phi với Tư Lưu Phong, lại thấy ánh mắt của đám Tây Lương Đan, liền thẳng thắn không thèm nhìn vẻ mặt chán ghét của Tây Lương Đan, chỉ thản nhiên cười với Tư Lưu Phong: “Tiểu Vương gia, mời.”

Tây Lương Đan và đám tiểu thư phẫn nộ, chỉ đành đi theo bọn họ hướng về phía con thuyền đỏ son bên bờ hồ Cán Bích.

Đến bên thuyền, mỗi khi Tây Lương Mạt định lên lại bị thiếu nữ hoặc tỳ nữ bên cạnh bọn họ chen ngang, nàng liền lùi một bước, chờ những người khác đều lên thuyền mới chuẩn bị dời bước.

Lại thấy tỳ nữ bên cạnh tiểu như Lưu Uyển Nhi nhà Ninh Hầu vươn tay ngăn nàng lại, không chút khách khí nói: “Xin lỗi, Mạt tiểu thư, thái giám chưởng thuyền nói thuyền này đã hết chỗ, không thêm người được nữa, phiền ngươi chờ thuyền sau đi.”

Tây Lương Mạt lạnh lùng nhìn thoáng qua, rõ ràng nàng thấy trong thuyền còn chỗ trống, Bạch Nhụy cũng trông thấy, liền lạnh mặt nói: “Đây đã là chiếc thuyền cuối cùng, lúc vào cung các ngươi không nghê cô cô quản sự nói nếu trễ giờ sẽ bị các quý nhân hỏi tội hay sao!”

Hoàng Hậu nương nương ban tiệc, nếu không có chuyện lớn ngoài ý muốn, ai dám đến muộn chính là bất kính với Hoàng Hậu nương nương.

“Chuyện đó chúng ta không quản được, nếu ảnh hưởng đến an nguy của cả thuyền, ngươi có chịu trách nhiệm được không?” Tây Lương Đan cười lạnh, cùng Lưu Uyển Nhi đi tới.

“Đúng vậy, trên thuyền này toàn người thanh quý, nếu để con hồ ly tinh dâm đãng thích quyến rũ người khác lên chẳng phải rất dơ bẩn sao?” Lưu Uyển Nhi trước giờ tính tình gần giống Tây Lương Đan, hai người là bạn tốt chốn khuê phòng, lời nói ra cũng không cố kỵ gì, chỉ cần làm người ta không thoải mái đều được.

Các tiểu thư ở gần đều che miệng cười.

Ánh mắt Tây Lương Mạt lướt qua mặt hồ gợn sóng bên thuyền, ánh mắt lạnh như hồ băng, nàng nhìn lại về phía Tây Lương Đan, tiến lên một bước tới trước mặt Tây Lương Đan, thấp giọng cười khẽ: “Thế nào, Đan tỷ muội sợ tiểu Vương gia bị ta câu mất sao, ngươi điêu ngoa ngu xuẩn như vậy sớm muộn gì cũng thua trong tay ta.”

Lưu Uyển Nhi kinh ngạc nhìn Tây Lương Mạt, nữ tử này sao dám to gan làm càn như vậy?

Tây Lương Đan trên đường đã kiềm chế lửa giận, lại thấy Tây Lương Mạt cùng Tư Lưu Phong tránh ở bên khe khẽ nói nhỏ, nhìn như tình chàng ý thiếp, cuối cùng không nhịn được nữa, the thé hét lên: “Tiện nhân ngươi nói bậy bạ!”

Dứt lời, Tây Lương Đan vung tay lên hung hăng đẩy Tây Lương Mạt, thầm nghĩ đẩy nàng xuống hồ để không cần nhìn thấy gương mặt khiêu khích kia nữa, chết đuối luôn càng tốt!

Nhưng không biết vì sao, rõ ràng đã chạm đến Tây Lương Mạt, nàng ta lại cảm giác người trước mặt nhoáng cái không thấy đâu, mà đai lưng mình bị kéo một cái, lập tức không khống chế được “bùm” một tiếng rơi vào trong nước.

“A!!!!!” Tiếng kêu sắc nhọn cắt qua ngự hoa viên yên tĩnh.

Mọi người bị biến cố này làm cho giật mình ngẩn người, chỉ có Tư Lưu Phong phản ứng lại trước tiên, từ trên cầu thang lao xuống, tinh mắt nhìn thấy Tây Lương Mạt nguy hiểm đong đưa ở cạnh thuyền, hai tay nắm chặt lan can, gió thổi tung ống tay áo rộng thùng thình che đi gương mặt nàng, chỉ nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt: “Cứu mạng…”

Lại không ai biết, nàng đang cúi đầu nhìn Tây Lương Đan đang giãy dụa như vịt kêu thảm thiết trong nước, lộ ra một nụ cười gian xảo, âm thầm nói — Chúc mừng ngươi, Tứ muội, anh hùng cứu mỹ nhân đến đây!

Chỉ không biết cứu ngươi là anh hùng hay là… cẩu hùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui