Hoạn Phi Thiên Hạ

Động tác của Tây Lương Mạt cực kỳ lưu loát, tốc độ cực nhanh,
hai, ba nhát đã không hề do dự cắt đứt hai phần ba tóc của mình, đồng
thời nàng cũng lập tức giật đai lưng, kéo áo khoác trên người mình
xuống.

Bách Lý Thanh nhìn mái tóc dài của Tây Lương Mạt
chớp mắt đã biến thành tóc ngắn ngang vai, tia âm lạnh trong đáy mắt
tăng vọt, giận tím mặt.

Hắn lật cổ tay, liên tục kết vài thủ thế liên hoa, sau đó tụ khí thành hình, một cỗ cương khí sắc bén quét về phía cửa trước.

Chỉ nghe một tiếng nổ “ầm”, cánh cửa kia tan thành
vô số mảnh nhỏ, bị trận gió mang theo những đốm lửa xanh kia bắn về phía người trong phòng.

Bên trong lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết.

“A! A….!”

Đệ tử của Lộc tiên sinh
không ít người võ nghệ không kém, nhưng đối đầu với Bách Lý Thanh thì
còn kém xa, ngoại trừ Tư Thừa Kiền được Lộc tiên sinh túm áo ngăn cản,
chỉ mấy người tránh được đợt công kích của Bách Lý Thanh.

Có người đương trường bị gỗ vụn chọc thủng lỗ chỗ,
người may mắn hơn thì bị đốm lửa xanh bén vào người, bọn họ đều biết sự
lợi hại của loại lửa này, nhanh tay như Tây Lương Mạt thì lập tức cắt
tóc, lột quần áo, xui xẻo hơn thì bị lửa bắt vào da thịt, thiêu ra mùi
thịt khét, sống chết lăn lộn dưới đất.

Nhưng mùi thịt khét này càng lúc càng nồng nặc, bất
kể những gã áo xanh đó lăn lộn thế nào, thậm chí dùng nước hắt lên mình
cũng không thể ngăn cản loại lửa này tiếp tục thiêu đốt.

Chỉ chốc lát đã có người bị đốt chỉ còn nửa khuôn
mặt, xương cốt lộ ra, khói bụi bốn phía, mơ hồ còn nhìn thấy đầu lâu bị
cháy xèo xèo, bọn họ còn đang khàn giọng hô lên, tình trạng khủng bố như người bị chịu hình hỏa ngục dưới địa ngục.

Có người nghiêng ngả lảo đảo muốn nhào về phía Lộc
tiên sinh: “Sư tôn, không, thiên tôn, cầu ngài cứu đệ tử, cứu đệ tử với, thu hồi tam vị chân hỏa của ngài đi.”

“Thiên tôn!”

“Cứu chúng ta!”

Lộc tiên sinh túm lấy Tư Thừa Kiền đứng ở chỗ cao,
lẳng lặng nhìn đệ tử đau đớn lăn lộn rên rỉ, máu thịt hỗn độn, cháy khét lẹt của mình dưới đất, chỉ thở dài một tiếng: “Tam vị chân hỏa đốt sạch tất cả tội lỗi trên thế gian, các ngươi yên tâm đi đi, trải qua chân
hỏa luyện hóa, thoát được nỗi khổ hoán cốt, các ngươi sẽ được siêu
thoát, kiếp sau sẽ không phải chịu nỗi khổ nhân gian nữa.”

Sau đó, hắn lạnh như băng trừng mắt về phía Bách Lý
Thanh, nổi giận quát: “Yêu nghiệt họa quốc, thương sinh chịu khổ tất có
lửa giáng từ trên trời xuống hàng phục yêu ma như ngươi. Bách Lý Thanh,
ngươi kiếp trước là ma, được trời xanh thương hại mới cho phép ngươi
kiếp này luân hồi làm người, chịu nhân gian ma luyện, nay đến động tiên
còn không mau quỳ xuống cầu xin tha thứ? Nếu không chân hỏa tiếp theo
của bản tôn nhất định sẽ đốt sạch ngươi và tiểu yêu nữ bên cạnh ngươi!”

Bách Lý Thanh nhìn đám người bị cháy không còn mặt
mũi mà vẫn không ngừng kêu thảm thiết, không khỏi nhớ tới vừa rồi Tây
Lương Mạt bị dính phải đốm lửa này, trong lòng căng thẳng, người trước
giờ lạnh lùng tàn nhẫn như hắn lần đầu tiên biết mùi vị nghĩ mà sợ.

Tia thâm trầm lóe lên trong đôi mắt lạnh giá của
hắn, hắn ngăn Tây Lương Mạt phía sau, đang định nói chuyện đã thấy Tây
Lương Mạt chui ra từ dưới cánh tay hắn, hai tay khoanh ngực cười cười
nhìn về phía Lộc tiên sinh kia: “Ô kìa, yêu nhân ở đâu ra mà cũng giám
giả mạo người trời, ngươi tự xưng thiên tôn, sao không đến bái kiến Tây
Vương Mẫu Dao Trì là ta? Lão già, ngươi đã quên tam vị chân hỏa này là
do bản Vương Mẫu truyền cho ngươi rồi à? Giờ còn dám dùng nó để khi sư
diệt tổ, múa rùi trước cửa Lỗ Ban, hãy xem bản Tây Vương Mẫu cho ngươi
biết cái gì là tam vị chân hỏa chân chính!”

Chỉ thấy cánh tay Tây Lương Mạt bỗng duỗi thẳng ra,
sau đó vung lên, theo động tác của nàng có vô số ánh lửa màu trắng bay
ra, trôi nổi về phía đối phương.

Đám người áo xanh vừa mới biết sự lợi hại của đốm
lửa đó, làm sao dám tới gần, hoảng sợ vội vàng lùi xa, nhưng căn phòng
tuy lớn, chỗ có thể trốn cũng chỉ có vậy thôi, mà cửa thì đã bị Tây
Lương Mạt và Bách Lý Thanh chiếm cứ, bọn họ chỉ có thể hoảng sợ nhìn
những đốm sáng đó ngày một gần.

Còn Lộc tiên sinh thì sắc mặt xanh mét, cũng không che giấu được vẻ nghi hoặc trong mắt.

Đốm sáng bay với tốc độ cực nhanh, lập tức dính lên
ống tay áo những người đó, đám người áo xanh sợ tới mức hét ầm lên, kêu
thảm thiết liên tục.

Nhưng một lúc lâu sau, Lộc tiên sinh thấy không có
biến hóa gì khác, nhất thời hét lời: “Đủ rồi, chỉ là tiểu yêu nghiệt dọa dẫm người khác mà thôi, vậy mà còn dọa được các ngươi hay sao?”

Đám người áo xanh sửng sốt, cúi đầu nhìn, quả nhiên
thấy trên người mình không có bất cứ tổn thương gì, đồng thời thở phào
nhẹ nhõm một hơi.

Khóe môi Tây Lương Mạt nhếc lên một nụ cười lạnh,
hai tay tiếp tục bắn về phía trước, mấy đốm lửa màu vàng cam càng thêm
bắt mắt lăn ra, bay thẳng về phía Lộc tiên sinh.

Mà lúc này, đáy mắt Lộc tiên sinh hiện lên vẻ khinh miệt, hắn cười lạnh: “Tiểu yêu vô sỉ, cũng dám giả mạo Tây Thiên Vương Mẫu!”

Dứt lời, hắn khoát tay đánh về phía những đốm lửa
đó, còn Tư Thừa Kiền ở phía sau hắn thì hoài nghi nhìn chằm chằm những
đốm lửa này, hắn đã giao đấu với Tây Lương Mạt nhiều lần, đương nhiên
biết Tây Lương Mạt tuyệt đối không phải người đơn giản dùng những thủ
thuật che mắt buồn cười để dọa người.

“Lộc tiên sinh, cẩn thận!”

Nhưng hắn còn chưa nói xong thì tay áo của Lộc tiên sinh đã quét tới những đốm lửa đó.

Chỉ nghe một tiếng “xèo”, những đốm lửa đó bùng lên trong nháy mắt.

Mùi của lông tóc bị đốt cháy làm cho vẻ mặt Lộc tiên sinh biến dạng, hắn lập tức xoay tròn quần áo trên người mình, ý đồ bọc những đốm lửa này lại, đẩy ra xa khỏi mình.

Còn Tư Thừa Kiền đương nhiên cũng không thể tránh bị lửa cháy tới, hắn cũng tức khắc cởi quần áo ra ném về phía những đốm
lửa sáng ngời đang bay tới chỗ mình.

Mọi người đều còn nhớ cảnh tượng đáng sợ khi đám người áo xanh bị chết cháy.

Nhìn Lộc tiên sinh và Tư Thừa Kiền luống cuống tay chân, Tây Lương Mạt mỉa mai nhếch khóe môi.

Mà Bách Lý Thanh ở bên cạnh thì nhìn nàng một cái: “Nha đầu nhà ngươi lại làm trò quỷ gì thế?”

Vương Mẫu Tây Thiên Dao Trì?

Thế mà nàng cũng nói ra miệng được, bình thường còn nói hắn không biết xấu hổ, giờ chẳng phải nàng há miệng là biết nói láo sao?

Sau đó hắn nhìn về phía nhóm người áo xanh đầu tiên
bị lửa đốt thành thi thể khét, không khỏi giật mình: “Vì sao quần áo
trên những thi thể này đều không hao tổn gì?”

Tây Lương Mạt sờ mái tóc ngắn đến vai của mình, cười giễu cợt một tiếng: “Vốn tưởng tên Lộc tiên sinh này là thế ngoại cao
nhân gì cơ, thì ra cũng chỉ là một gã giang hồ bịp bợm, đầu mục tà giáo
có võ công tốt mà thôi, tam vị chân hỏa cái gì, là ma trơi ấy mà.”

Nàng dừng một chút, nhìn về phía thi thể thê thảm
đáng sợ của đám người áo xanh, đáy mắt hiện lên một tia sáng lạnh: “Lão
đạo sĩ này không biết có phải khi luyện đan đã nắm giữ được một vài
phương pháp hay không, dùng lân tinh luyện cộng thêm một vài thứ khác để biến thành vũ khí, loại vũ khí này bình thường không tiếp xúc với không khí thì không có vấn đề gì, nhưng một khi tiếp xúc với không khí sẽ bốc cháy, bình thường chúng ta nhìn thấy ma trơi bay ra từ trong mộ chính
là những thứ này, có điều do hàm lượng quá ít nên không gây tổn hại gì,
nhưng nếu dùng đủ hàm lượng, một khi dính vào người hoặc vật thể, ước
chừng phải đốt đến khi oxy hóa toàn bộ lân mới thôi – cũng chính là cháy hết rồi mới tắt được, hơn nữa mắt thường gần như không nhìn thấy ngọn
lửa.”

Đây là một loại đạn lân trắng mà đời sau bị cấm
dùng, có điều hiện giờ Lộc tiên sinh này không biết dùng phương pháp gì
chế tạo được một ít sản phẩm thô sơ, nếu không ước lượng kỹ càng như đời sau, vô ý một cái thì cả chỗ này không ai có thể may mắn thoát khỏi,
hơn nữa khi lân trắng bốc cháy sẽ tạo ra khói đốt cháy mắt và cổ họng
của con người.

Chỗ bọn họ là đầu gió cho nên không cảm thấy gì, còn người trong phòng thì không may mắn thoát khỏi, một đám đang ho khan
rơi nước mắt.

Ban đầu nàng chỉ rải thuốc bột cho nên không có lực
sát thương gì, sau đó mới quăng ra đạn ma trơi, Lộc tiên sinh kia tưởng
rằng nàng đang phô trương dọa người cho nên thả lỏng cảnh giác, dùng tay áo đụng vào đạn ma trơi của nàng.

Còn vì sao quần áo trên người những tên áo xanh đó
không bị đốt, có lẽ là vì nhiệt độ trong hang không cao, chỉ có cơ thể
người mới đạt tới nhiệt độ cháy của lân, mà quần áo không biết đã bôi
thứ gì đó cách ly chống ẩm, làm cho quần áo không đạt được nhiệt độ
cháy, cho nên quần áo không hao tổn gì, con người thì bị chưng khô.

Những tri thức đời sau này Tây Lương Mạt không cách
nào giải thích được, chỉ có thể nói đơn giản một chút, cũng may Bách Lý
Thanh có cái đầu rất dễ dùng, hiểu được rất nhanh, sau đó đáy mắt hiện
lên vẻ âm u tàn nhẫn: “Thì ra là lân, bản tọa cũng từng tiếp xúc không
ít lần với những thứ đan dược đó, không ngờ còn có công hiệu này, nha
đầu, sao ngươi lại biết nhiều như thế?”

Tây Lương Mạt do dự một lát rồi nhẹ nhàng bâng quơ
nói: “Ngươi quên quỷ quân thường xuyên chui hầm mộ rồi à? Trong mộ cái
gì cũng thiếu, chỉ không thiếu ma trơi, hơn nữa ở Tây Vực rất nhiều thứ
kỳ quái, ta và đám Bạch Khởi, Samuel tiếp xúc lâu nên biết được một ít.”

Bách Lý Thanh nhìn nàng, lại nhìn chằm chằm thi thể
trên mặt đất, bỗng nhiên nói như có chút suy nghĩ: “Ngươi biết làm thứ
này không?”

Tây Lương Mạt nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Đây không
phải thứ gì tốt, người quỷ vệ chúng ta chỉ dùng để chiếu sáng, trừ khi
cần đốt cháy vật khác mới dùng tới, bởi vì hiện giờ kỹ thuật bị hạn chế, nếu tùy tiện sử dụng thứ này chỉ e không chỉ làm tổn hại kẻ địch, người của chúng ta dính phải cũng không giải quyết được.”

Hơn nữa thứ này thật sự quá tàn nhẫn.

Bách Lý Thanh dùng đôi mắt âm u nhìn nàng, ánh mắt nông sâu khó lường, Tây Lương Mạt không lảng tránh, chỉ lẳng lặng nhìn lại.

Bách Lý Thanh thoáng ngừng, khóe môi nở một nụ cười
thản nhiên, không rõ vui giận: “Vi sư đã nói nha đầu nhà ngươi quá mâu
thuẫn, quá mềm lòng, mấy từ như nửa chính nửa tà cứ như được dùng riêng
cho ngươi vậy.”

Tây Lương Mạt cười khẽ: “Đúng thế, làm như ai cũng
như ngươi, lòng dạ đen là đen đến cùng, tóm lại thứ đồ chơi này quá nguy hiểm với cả địch và ta, ngươi nhìn đám người áo đen bên dưới là biết.”

Nàng biết Bách Lý Thanh muốn cái gì, nhưng nàng cũng không chỉ dọa suông.

Bách Lý Thanh hừ một tiếng: “Thôi, nếu ngươi đã nói vậy thì vi sư nghe ngươi một lần.”

Sau đó hắn ôm Tây Lương Mạt vào lòng mình, cúi đầu cắn một cái lên tai nàng, tỏ vẻ hắn không quá hài lòng.

Tây Lương Mạt đỏ mặt, trong lòng lại ngọt, may mắn,
đại ma đầu này còn nghe lời nàng, nếu không dựa theo tính cách không hỏi quá trình chỉ hỏi kết quả của hắn, có thứ vũ khí tốt thế này, hắn nhất
định phải nắm trong tay.

Mà bên kia, Lộc tiên sinh và Tư Thừa Kiền khó khăn
lắm mới đánh tan toàn bộ ma trơi bay tới, thoát thân trong nguy cơ bị
đốt trụi, thê thảm cực kỳ, tóc và quần áo của Lộc tiên sinh đều bị bắt
lửa nên hắn không thể không ngừng cắt tóc mình.

Lộc tiên sinh không thể ngờ rằng vũ khí bí mật của
mình lại bị Tây Lương Mạt lật mặt, hơn nữa đối phương còn có đạn ma trơi tốt hơn, trong lòng cực kỳ cáu giận, quay đầu lại phát hiện Tư Thừa
Kiền đang ôm nỗi hận nhìn chằm chằm phía trước.

Hắn nhìn theo, thấy Bách Lý Thanh đang ôm Tây Lương
Mạt không biết nói gì, giống như dịu dàng nói nhỏ, khiến Tây Lương Mạt
không ngừng cười khẽ.

Lộc tiên sinh không nhịn nổi lắc đầu, âm thầm mắng – vị Thái Tử gia này đúng là tên vô dụng.

Nhưng hắn cũng cáu giận thái độ không coi ai ra gì của Tây Lương Mạt và Bách Lý Thanh.

Ánh sáng lạnh trong mắt Lộc tiên sinh bắn ra bốn
phía, tay bỗng nhấn vách tường một cái, giận dữ cầm kiếm chém tới: “Gian tặc, chịu chết đi.”

“Tên đạo sĩ dởm vô liêm sỉ.” Tây Lương Mạt cười lạnh một tiếng, không đợi Bách Lý Thanh ra tay, dao trong tay áo đã rời tay
đánh chính diện về phía phất trần của Lộc tiên sinh.

Lộc tiên sinh không ngờ Tây Lương Mạt dám kiêu ngạo
như thế, hơn nữa thực lực cũng không tệ, trong một khắc binh khí chạm
nhau mới thấy nội lực của đối phương không kém, tuy không bằng Bắc Đẩu
võ lâm như hắn nhưng cũng cực kỳ lợi hại.

Lộc tiên sinh nóng lòng ra oai phủ đầu với nàng, hơn nữa trong lòng oán hận nàng ảnh hưởng tới Tư Thừa Kiền, phất trần trong tay dùng lực mạnh, chỉ nghe “rắc” một tiếng, đoản kiếm đó gãy làm hai
nửa.

Lộc tiên sinh đắc ý hừ lạnh, lại bỗng thấy khóe môi
Tây Lương Mạt nở một nụ cười kỳ dị, hắn lập tức cảm thấy khác thường,
nhưng chưa kịp quay đầu lại đã cảm thấy sau lưng có một cỗ gió lạnh bổ
tới.

Hắn cúi đầu, trở mình, phất trần đang định hất văng
thứ vũ khí đánh lén, nhưng ngay sau đó lại có thứ tới gần hạ bàn của
hắn, hắn nhảy lên sát sạt mới tránh được vũ khí sắc gần như sắp xuyên
qua đùi hắn, nhưng trên chân vẫn bị cứa một vết.

Chỉ nghe hai tiếng “keng keng”, thứ vũ khí đó găm
xuống đất, Lộc tiên sinh tập trung nhìn lại mới phát hiện thì ra đó là
đoản đao mà mình vừa chém gãy, đoản đao đó hình thù kỳ lạ, hoàn toàn
không phải bị hắn chém gãy mà tự động tách thành hai phần khi đụng phải
phất trần của hắn, nhân lúc hắn phân tâm quay lại tập kích.

“Yêu nữ, ngươi quả là ti bỉ.”

Lộc tiên sinh vốn cũng là Bắc Đẩu võ lâm, không ngờ lại bị Tây Lương Mạt chơi một vố, nhất thời giận tím mặt.

Vừa rồi nàng dùng kế dương đông kích tây làm hại hắn suýt chút nữa trúng đạn ma trơi, nha đầu hèn hạ này liên tiếp ra quỷ
kế, đúng là đáng chết!

“Thừa Kiền, mở to mắt của ngươi mà nhìn xem, yêu nữ
này và ma đầu kia vốn là cá mè một lứa, ngươi còn cầu xin cho ả, lát nữa phải chém chết bọn chúng mới an ủi được phụ hoàng ngươi trên trời có
linh!” Lộc tiên sinh tức giận lạnh giọng nói với Từ Thừa Kiền, không chờ được đáp lời đã giơ kiếm hướng về phía Tây Lương Mạt và Bách Lý Thanh.

Hơi thở âm trầm hung tàn như sương đen chốn địa ngục trong mắt Bách Lý Thanh có xu hướng tràn ra, thấy Lộc tiên sinh công
kích, hắn nhếch môi nở nụ cười khát máu: “Quá nhiều thứ ngu xuẩn, năm đó Nhật Nguyệt thần giáo quét ngang đại hội võ lâm cũng không thấy tên rùa đen rút đầu nhà ngươi, hôm nay để bản Đông Phương giáo chủ thử mùi vị
của vị Bắc Đẩu võ lâm như ngươi đi.”

Hắn ghét nhất danh hiệu Bắc Đẩu võ lâm gì đó, nghe qua có vẻ còn nổi danh hơn của hắn.

“Nhật Nguyệt thần giáo, Đông Phương giáo chủ… Đông
Phương Bất Bại!” Lộc tiên sinh sửng sốt, sau đó nheo mắt nói: “Thì ra ma đầu tàn sát đại hội võ lâm chính là ngươi, bản tôn đã nói trong giang
hồ chưa từng nghe tới Hắc Mộc Nhai hay Nhật Nguyệt thần giáo cái gì, chứ đừng nói một tên Đông Phương giáo chủ như yêu ma không ra nam không ra
nữ, khẩu khí lớn lắm, tự nhận bất bại. Thì ra là tên ma đầu nhà ngươi
gây sóng gió trong võ lâm, cổ vũ thế lực ma đạo!”

“Hừ, không ngờ mấy năm qua, ngay cả lão già nhà
ngươi cũng biết uy danh của bản giáo chủ rồi à, hôm nay bản tọa sẽ cho
ngươi biết cái gì là Đông Phương Bất Bại chân chính.” Khóe môi tinh xảo
của Bách Lý Thanh nhếch lên một nụ cười yêu dị lạnh giá, trên tay cũng
đột nhiên bắn tơ nhện hình nhân về phía Lộc tiên sinh.

Mắt thấy hai vị tôn giả võ lâm quấn lên chiến đấu,
gió nổi lên bốn phía, mọi người đều hoảng sợ không thôi, bất đắc dĩ hai
người đấu đến mức cương khí bắn ra bốn phía làm cho người ta không dám
tùy tiện vượt lôi trì một bước, đám người áo xanh chỉ có thể âm thầm kêu khổ, co ro trốn trong góc tường.

Bọn chúng không thể nào ngờ rằng giáo chủ Đông
Phương Bất Bại của Nhật Nguyệt thần giáo nhấc lên gió tanh mưa máu trên
giang hồ năm đó lại là đường đường Cửu Thiên Tuế.

Trong số tất cả những người run rẩy, chỉ một người cảm thấy —— 囧!

Đó chính là… Tây Lương Mạt, nàng không biết phải nói gì.

A, chuyện này nàng cũng quên béng mất rồi, không ngờ trên giang hồ còn có truyền thuyết về Đông Phương giáo chủ, quả là đáng mừng, đáng mừng quá.

Hơn nữa có thể nhận ra Đông Phương giáo chủ cực kỳ tự hào vì danh hiệu giáo chủ ma giáo này.

Buổi biểu diễn hôm nay có nên gọi là – Đông Phương Bất Bại tái chiến giang hồ không?

Trong lúc Tây Lương Mạt đang câm lặng, bỗng cảm thấy một ánh mắt sắc bén dừng trên người mình, nàng lập tức nhìn sang, đối
diện với ánh mắt của Tư Thừa Kiền – ánh mắt lạnh lẽo và phức tạp.

Có hận, có oán, có phiền muộn, có cố chấp, còn có
môt chút cảm xúc phức tạp mà Tây Lương Mạt không muốn đọc cũng không
muốn hiểu.

Điều duy nhất nàng nhận ra là vị Thái Tử gia này có
vẻ trưởng thành hơn không ít, hơi thở ngây ngô trên người đã hoàn toàn
tan đi, chỉ còn lại yên lặng.

Nàng xoay cổ tay, trong tay đã xuất hiện loan đao
của quỷ vệ, nàng giơ đao chỉ vào Tư Thừa Kiền đứng trên bục đá, lạnh
nhạt nói: “Tư Thừa Kiền, ngươi nên biết thiên hạ này đã không còn đường
cho ngươi đi, nay tân đế đăng cơ từ lâu, lại ký kết hiệp ước với Hoàng
Đế Tây Địch, Khả Hãn Hách Hách tới chơi, bốn biển thái bình, ngươi cảm
thấy ngươi còn gây sóng gió được bao lâu, nếu ngươi sớm theo bản Đốc Vệ
trở về, bản Đốc Vệ có thể để ngươi làm người phú quý rảnh rỗi vĩnh
viễn.”

Tư Thừa Kiền nhìn nàng, ánh mắt dần lạnh lẽo: “Tây
Lương Mạt, bản cung vốn tưởng rằng cho dù chúng ta không thể kết duyên
cũng không đến mức giơ đao gặp mặt, hoàng gia ta đã khi nào có lỗi với
ngươi, ban cho ngươi địa vị Quận Chúa, phụ hoàng còn ban thưởng cho
ngươi, cho phép ngươi hòa ly, thay ngươi nhận lấy tất cả phê bình, tìm
vị hôn phu cho ngươi, ngươi lại cấu kết với gian tặc Bách Lý Thanh này,
không tiếc bán đứng bản thân, ngươi còn biết hai chữ vô sỉ viết thế nào
không?”

Tây Lương Mạt mỉa mai nhướng mày: “Được rồi, Thái Tử gia, ngài không thấy ngài lắm lời vô nghĩa quá sao? Trước khi chất vấn
ta, ta cũng không tin ngươi không biết năm đó phụ thân ngươi đã làm gì,
cho dù không nói đến những gì phụ thân ngươi đã làm trước kia, lẽ nào
ngươi không biết phụ thân ngươi muốn nạp ta làm phi, làm mẹ kế cho ngươi sao, con trai ngoan?”

Lời nói không chút nể tình đó lập tức khiến sắc mặt Tư Thừa Kiền rất khó coi.

“Ngươi và ta vốn không có cảm tình gì, Tư Thừa Kiền, ngay từ đầu chúng ta đã là người xa lạ, sau đó là kẻ địch, cho nên đừng có trách ta không quý trọng tâm ý của ngươi, chỉ bởi vì ngay từ đầu
chúng ta không có bất cứ quan hệ gì. Nhưng nếu trong mắt ngươi nhớ
thương Thái Bình nhiều hơn một chút, nàng làm sao đến mức chết thảm trên tay người khác!”

Tây Lương Mạt lành lạnh nói.

Tuy rằng Thái Bình làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn,
nhưng không thể phủ nhận, Thái Bình thật lòng coi nàng là bạn, cho nên
một câu này nàng nhất định phải nói thay Thái Bình.

“Tiểu cô cô không phải bị các ngươi bức tử hay sao,
ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy!” Sắc mặt Tư Thừa Kiền trắng bệch,
hắn biết tin Thái Binh đã chết, sau khi hắn rời đi không lâu đã truyền
tới tin tức về cái chết của Thái Bình.

Hắn luôn cho rằng Bách Lý Thanh và Tây Lương Mạt đã bức tử nàng hoặc ra tay trừ khử nàng.

Khi nghe được tin Thái Bình đã chết, trong lòng hắn
không phải không đau, giống như có thứ gì đó vĩnh viễn biến mất, có điều quá nhiều chuyện khiến hắn không có thời gian để suy nghĩ kỹ về việc
này.

“Chúng ta bức tử Thái Bình?” Tây Lương Mạt nghe vậy
chỉ cảm thấy vớ vẩn, nàng cười giễu cợt: “Thái Bình chết ngay trong ngày ngươi đi, hoặc nên nói là sau khi ngươi thúc ngựa đi không xa đã chết
trong tay người khác.”

Nàng dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Khi nàng chết
rất yên ắng, máu nhuộm đỏ tuyết trắng dưới thân, nhưng đến chết, hướng
nàng nhìn theo vẫn là hướng mà ngươi bỏ đi, còn ngươi từ đầu đến cuối
không quay đầu liếc nhìn nàng một cái, ngươi đã bao giờ có một tia tình ý với nàng hay chưa?”

Tư Thừa Kiền đột nhiên cảm thấy khó thở, giống như
có thứ gì bóp chặt trái tim hắn, hắn nhắm đôi mắt khô khốc, giống như
xuyên qua thời không để nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp kiều diễm quay đầu
nở nụ cười với hắn: “Thừa Kiền, Thừa Kiền, tiểu cô cô dẫn ngươi đi chơi
diều nhé.”

Hắn trông thấy thiếu nữ mặc bộ đồ cưới hoa mỹ, dung
mạo xinh đẹp như mẫu đơn nở rộ, nước mắt rơi như mưa, oán hận trừng mắt
nhìn hắn: “Thừa Kiền, Thừa Kiền, vì sao? Vì sao ca ca muốn ta hòa thân,
ta không muốn hòa thân, ngươi van xin ca ca được không?”

Hắn trông thấy nàng mặc một bộ đồ tang về nước, mặt như băng lạnh, đêm đó lại vào phòng hắn, cởi từng lớp y phục trước mặt hắn.

Cuối cùng, hắn trông thấy nàng không chút biểu cảm,
lạnh như băng nói với hắn: “Ngươi đi đi, vĩnh viễn đừng về Thiên Triều
nữa, ngươi tự mình bảo trọng, đây là điều cuối cùng ta có thể làm cho
ngươi.”

Lúc đó, hắn chưa từng nghĩ rằng, nàng sẽ điêu linh giữa đất trời, ngay sau khi hắn xoay người bỏ đi.

Trong lòng hắn cảm thấy bị đè nén, đột nhiên như
muốn khóc lại không thể khóc ra một giọt nước mắt, hốc mắt hắn khô khốc
và trống rỗng.

Tây Lương Mạt nhìn dáng vẻ hắn như vậy mới cảm thấy
thoải mái hơn một chút, trong lòng thầm nói: “Thái Bình, Thái Bình, khắc tên ngươi vào tim hắn, đây là điều duy nhất mà một người bạn có thể làm cho ngươi.”

Cho dù chúng ta vĩnh viễn không thể trở thành bạn thật sự.

Nhưng ta vẫn muốn làm chuyện gì đó cho ngươi.

Nhưng ngay trong chốc lát Tây Lương Mạt chưa lấy lại tinh thần, một cảm giác nguy hiểm kỳ dị bỗng tràn ra.

“Vụt!” một tiếng, một loạt mũi tên đánh úp về phía Tây Lương Mạt trong chớp mắt.

Ánh mắt Tây Lương Mạt lạnh xuống, thân mình nghiêng
ra sau tránh được sự công kích của những mũi tên đó, nhưng theo sát sau
đó lại là một loạt mũi tên mang theo sát khí phóng đến.

Không, trong thời gian ngắn ngủi với mật độ tên thế này, không phải cung tên, mà là nỏ.

Trong lòng Tây Lương Mạt đột nhiên có dự cảm không
tốt, thân thể nàng không dừng lại, không ngừng có vô số mũi tên ngắn
tầng tầng lớp lớp phóng tới, cắm phập phập lên cây cột.

Bốn phương tám hướng, giống như không chỗ nào không có cung nỏ, không có góc chết, toàn bộ ép đến chỗ Tây Lương Mạt.

Thậm chí hoàn toàn không để ý tới đám người áo xanh
nấp trong góc phòng, tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên, máu tanh
văng khắp nơi, không ít người áo xanh bị xuyên như nhím.

Ánh mắt Tây Lương Mạt lạnh xuống, người kia thật sự bất chấp tất cả muốn dồn nàng vào chỗ chết.

Nhưng vài cái bóng màu vàng đã bò lên eo Tây Lương
Mạt, một dài màu vàng kim khác thì bổ ra một trận gió, những nơi trận
gió đưa tới, tất cả tên ngắn đều rơi xuống đất.

Trong chốc lát Tây Lương Mạt đã rơi vào một vòng tay ấm áp mà nàng rất quen thuộc.

“Nha đầu nhà ngươi chỉ lo ôn chuyện với tiểu tử ngu
xuẩn đó, ngay cả mạng cũng không cần nữa à?” Tiếng mắng tức giận của
Bách Lý Thanh vang lên trên đỉnh đầu Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Chẳng phải có ngươi rồi sao.”

Bách Lý Thanh vốn cực kỳ không vui khi thấy Tây
Lương Mạt nói chuyện với Tư Thừa Kiền, nhưng một câu không nặng không
nhẹ của nàng lại làm cho hắn lập tức hết giận, không biết phải nói gì,
đành cười giễu một tiếng: “Nha đầu thối.”

Tây Lương Mạt nhéo tay hắn, ánh mắt lành lạnh nhìn
về phía người ngồi trên xe lăn bằng trúc bên cạnh Tư Thừa Kiền, cười
cười nói: “A, hôm nay là ngày lành gì mà địa ngục mở cửa, lệ quỷ sống
lại thế này?”

Người thư sinh trung niên ngồi trên xe lăn, sắc mặt
tái nhợt nhưng hai mắt sáng ngời có thần không phải là Lục Tướng gia ba
năm trước nhảy từ trên tường thành xuống còn ai được nữa?

Ánh mắt âm u của Bách Lý Thanh nhìn chằm chằm người
ngồi trên xe lăn, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh: “Lục Tướng gia,
lúc trước bản tọa thấy ngươi trung liệt, ban cho quan tài tốt, hậu táng
cho ngươi. Thế nào? Cảm thấy cái quan tài đó ngủ không thích nên bật dậy xin bản tọa ban cho ngươi cái khác à?”

Lục Thừa Tướng ngồi trên xe lăn, sắc mặt tái nhợt,
gầy như que củi, nhưng vẻ mặt vẫn cứng cỏi như trước, lạnh như băng nhìn Bách Lý Thanh, khàn khàn nói: “Cửu Thiên Tuế, có phải ngươi cảm thấy
bản thân tính toán không có sơ sót cho nên rất ngạc nhiên khi nhìn thấy
lão phu không? Nhờ hồng phúc của ngài, hiện giờ lão phu chỉ có thể ngồi
trên xe lăn, cảm giác thế nào cũng muốn ngài nếm thử xem, hôm nay các
ngươi đã đi vào động tiên này thì đừng mơ ra ngoài được, chờ lão phu xử
lý các ngươi xong sẽ để Thái Tử gia trở về thượng kinh vinh đăng đại
bảo, thiên hạ nhất định sẽ đồng thanh ủng hộ.”

Bách Lý Thanh nhìn lão, bỗng nở nụ cười bừa bãi, có
điều nụ cười đầy khinh miệt và sát ý: “Cái gì, chỉ dựa vào ngươi sao? Họ Lục, bản tọa có thể khiến ngươi chết một lần thì có thể khiến ngươi
chết lần thứ hai, ngươi tin rằng chỉ nhờ đám ô hợp này ngươi có thể đạt
lại ngôi vị Hoàng Đế sao? Nếu lúc trước không có gã Thập ca kia của bản
tọa, ngôi vị Hoàng Đế đó ngày hôm nay chính là của bản tọa, ngươi dựa
vào cái gì để tranh?”

Hắn xoay chiếc nhẫn trên tay mình, chậm rãi nhìn
quanh một lượt, khóe môi nhếch lên nụ cười yêu dị lạnh như băng: “Có
điều bản tọa cảm thấy vị trí này không có gì thú vị, thiên hạ này đang
nằm trong tay bản tọa, bản tọa muốn cho ai ngồi trên hoàng tọa thì kẻ đó có thể ngồi trên hoàng tọa, kẻ nào muốn ngồi lên vị trí này đầu tiên
phải làm một con chó dưới tay bản tọa đã, bản tọa bảo hắn đi hướng đông
hắn không thể đi hướng tây, các ngươi ai đồng ý làm con chó ngoan nhất
của bản tọa, bản tọa sẽ để hắn được vạn dân quỳ lạy, thế nào?”

Lời nói cuồng vọng như vậy phát ra từ đôi môi mỏng tinh xảo của Bách Lý Thanh dường như tràn ngập quyến rũ, mê hoặc lòng người.

Cho nên người chung quanh đều do dự trong một
thoáng, mà ánh mắt Tư Thừa Kiền nhìn Bách Lý Thanh đã nồng đậm sát khi,
nhưng hắn vẫn không nói gì.

Điều này quả là sự nhục nhã không hề che lấp đối với Tư Thừa Kiền và Lục Thừa Tướng.

Nhưng tất cả mọi người đều tin lời nói của Bách Lý Thanh là thật, bởi hắn thật sự có năng lực này.

“Khinh người quá đáng!” Trong mắt Lục Tướng gia bốc
lên sát khí, lão bỗng vỗ vách tường: “Để chúng ta xem Cửu Thiên Tuế
ngươi có thật sự có bản lĩnh lên trời xuống đất như thế không.”

Khi lão vỗ vách tường đó, Tư Thừa Kiền và Lộc tiên
sinh đều giật mình, nhất là Lục tiên sinh, hắn lập tức tiến lên muốn
ngăn cản: “Lục huynh, không thể, đệ tử môn hạ của ta đều còn ở…”

Nhưng lời còn chưa dứt, tiếng nổ cực lớn đã vang lên.

Sau đó mặt đất chấn động.

Tây Lương Mạt và Bách Lý Thanh đều ngẩn ra, đồng
thời nhìn nhau, hơi mở to mắt, chỉ thấy không biết làm thế nào tường đá
trên đỉnh đầu lại ầm ầm nứt ra, trần nhà tan vỡ, giống như có thứ gì đó
đang dâng tới nơi này.

Tiếng nổ cực lớn này làm cho tất cả mọi người có một dự cảm không tốt.

Tây Lương Mạt phản ứng lại đầu tiên, nàng biến sắc,
cắn răng nói: “Không xong, đó là nước, sóng triều hồ nước, nơi này có cơ quan thông tới cái hồ đã hút chúng ta vào lòng đất.”

Nhưng nàng còn chưa nói xong đã có cột nước khổng lồ phun ra từ trên mái nhà bằng đá như một con rồng phẫn nộ, nhắm thẳng
tới những người ở đây.

“A…!”

“Cứu mạng!”

“Chạy mau!”

Tiếng hét liên tiếp vang lên, vẫn không áp được tiếng nước ào ào đó.

Mắt thấy rồng nước mãnh liệt sắp nuốt hết mọi thứ
vào cái miệng khổng lồ của hắn, ánh mắt Bách Lý Thanh lạnh thấu xương,
hắn nhấc Tây Lương Mạt bay lên vị trí cao hơn.

Tây Lương Mạt lại lạnh lùng nói: “Chúng ta tới chỗ Lục Thừa Tướng, bọn chúng nhất định biết chỗ tránh né để thoát ra.”

Ánh mắt Bách Lý Thanh sáng lên, lập tức dắt Tây Lương Mạt phi thân thẳng lên đài cao bằng đá mà đám Lục Thừa Tướng vừa đứng.

Mà lúc đó, ba người Lục Thừa Tướng đã vào trong một hố đá không biết lõm xuống từ khi nào.

Khi Bách Lý Thanh và Tây Lương Mạt đuổi tới, cửa của hố đá đó đã đóng lại một nửa.

Ánh mắt Bách Lý Thanh lạnh xuống, dùng tay làm vũ khí, trực tiếp bắn một trận gió sắc bén vào chiếc cửa hố đá.

Nhưng ngay khi chạm vào tấm cửa đó hắn cảm thấy có
điều khác thường, bởi vì trong nháy mắt đó, hắn phát hiện cánh cửa của
hố đá chỉ làm từ loại gỗ bình thường.

Nếu muốn ngăn dòng nước này, cánh cửa đó sao có thể làm từ gỗ được.

Hắn đột nhiên thu tay, nhưng phát hiện không biết từ khi nào bên trong “cánh cửa gỗ” sinh ra vô số sợi tơ nhỏ màu đen trực
tiếp quấn lên ngón tay hắn.

Mà chỉ trong giây lát, hắn lập tức cảm thấy tay phải tê rần.

Đáy mắt Bách Lý Thanh lóe lên một tia tàn nhẫn, đó là một cái bẫy!

Chỉ chốc lát Tây Lương Mạt đã phát hiện điểm khác
thường, bởi vì cái hố đá mà đám Lục Thừa Tướng trốn vào hoàn toàn chỉ là một hang đá bình thường, không có bất cứ cơ quan nào.

Đồng thời với khoảng cách gần như thế, nàng cũng nhìn thấy một tia lạnh lùng mãnh liệt lóe lên trong đáy mắt Tư Thừa Kiền.

Điều này chứng tỏ mực nước sẽ không dâng lên quá
cao, tất cả chỉ là Tư Thừa Kiền và đám Lục Thừa Tướng đang diễn trò, mục tiêu của bọn họ là Bách Lý Thanh!

Tây Lương Mạt nheo mắt lại, toàn thân bỗng phóng
mạnh ra từ trong lòng Bách Lý Thanh, áp mình vào cánh “cửa gỗ” kia, sau
đó dùng hết sức đánh một chưởng lên vai Bách Lý Thanh, đẩy mạnh Bách Lý
Thanh ra ngoài, trực tiếp đẩy hắn rời khỏi đài cao bằng thạch nhũ đó.

Bách Lý Thanh hoàn toàn không ngờ Tây Lương Mạt lại
tung ra một chưởng như thế, không có bất cứ đề phòng gì, hắn mở to mắt,
ánh mắt dữ tợn, hung hăng nhìn Tây Lương Mạt, sau đó… rơi vào trong hồ
nước đang sóng trào mãnh liệt.

Trước khi ý thức biến mất, Tây Lương Mạt nhìn thấy hồ nước xoáy vòng vòng rồi ù ù biến mất trong lòng đất.

Nàng chỉ cảm thấy có gì đó đang châm vào da mình, sau đó… không có sau đó nữa.

Trước khi hoàn toàn mất ý thức, nàng nói thầm trong lòng, thì ra xoáy nước này từ đây mà ra, đúng là… kỳ quan.

— Ông đây là đường ranh giới ơi là đường ranh giới —

Cảnh tượng rối loạn, xơ xác tiêu điều.

Trong hai ngày ngắn ngủi, thị trấn nhỏ Kinh Xuyên từ một thế ngoại đào nguyên biến thành nơi đáng sợ mà mỗi người cảm thấy
bất an.

“Quan gia, chỗ chúng ta chỉ có dân chúng, ta chỉ
muốn đi lấy nước thôi.” Một nông phụ sợ hãi nhìn đám Cẩm Y Vệ trước mặt, người nào người nấy không chút biểu cảm, đáng sợ như hình nhân bằng
giấy.

Nàng chưa từng gặp ai đáng sợ hơn Lưu mặt rỗ ở phố
bên cạnh, nay những người này cả đám đều giống phán quan trong điện Diêm Vương, tuy mặc cẩm y nhưng nhìn vẻ mặt vô cảm còn đáng sợ hơn cả hung
thần ác sát.

Nàng và những người ở Kinh Xuyên biết những người
này là đại quan từ kinh thành đến, chính là xưởng vệ Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ trong truyền thuyết nói Diêm Vương muốn ngươi chết ở canh ba ngươi
sẽ không sống tới canh năm, có điều bọn họ không ngờ rằng địa phương nhỏ mà ngay cả nha dịch thường ngày cũng ít đến như Kinh Xuyên lại nghênh
đón những xưởng vệ còn đáng sợ hơn cả ác quỷ trong truyền thuyết này.

“Ừm.” Người cầm đầu là một Đại công công mặt mày
thanh tú nhưng vô cảm liếc nhìn nàng một cái, khoát tay áo, nông phụ như được đại xá, xách thùng nước chạy nhanh như bay.

“Đại thẩm Trương gia, làm sao vậy, đụng phải Cẩm Y
Vệ kinh thành à?” Nàng mới quẹo vào một góc đường đã thấy một cái đầu
thò ra từ cách vách.

Trương đại thẩm căng thẳng gật đầu: “Xuỵt, đừng nói nữa, Vương tẩu tử, nghe vẻ bọn họ còn chưa tìm được người muốn tìm.”

Vương tẩu tử cũng vội vàng gật đầu: “Biết rồi, nhưng ta cũng muốn ra ngoài múc nước.”

Trương đại thẩm lại hoảng sợ nói: “Đừng đi, bên kia
các đại gia Cẩm Y Vệ đang chặt đầu người đấy, ai biết có chém đến đầu
ngươi hay không.”

Vương tẩu tử nghe vậy sợ tới mức lùi đầu về ngay.

Trương đại thẩm cũng nhanh chân xách thùng chạy vào nhà.



“Thế nào? Vẫn chưa có tin tức gì à?” Tiểu Thắng Tử
nhìn nông phụ đó xách thùng nước, nơm nớp lo sợ chạy trốn, tâm trạng
càng không tốt, bọn họ đã tra xét ở đây rất lâu nhưng từ khi bọn họ bơi
ra khỏi dòng nước, đã không thấy Thiên Tuế gia và Vương Phi đâu nữa.

Đã hai ngày trôi qua mà vẫn chưa có tin tức gì!

Xưởng vệ bên cạnh đáp lời: “Thưa Thắng công công,
nhân thủ của chúng ta không cách nào đi xuống tìm người, đáy hồ này đặc
biệt kỳ lạ, nhìn có vẻ yên ả, bên dưới lại có mạch nước ngầm, đi xuống
rồi chỉ sợ rất khó đi lên.”

Sắc mặt Tiểu Thắng Tử càng khó coi: “Là kẻ nào làm, những tên kia khai ra chưa?”

Đám bọn họ đều rơi xuống nước, không biết vì sao chỉ có Tây Lương Mạt và Bách Lý Thanh mất tích.

Hắn bò ra khỏi nước, mệnh lệnh đầu tiên là cứu
người, mệnh lệnh thứ hai là bắt hết ông chủ và những người trong lâu
lại, tra xét từng người một.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, người trong tửu lâu
này có vấn đề, khi bị bắt tiểu nhị và ông chủ đều phản kháng, nhưng
không kẻ nào chạy thoát, ngay cả nhị chưởng quầy chui vào đường hầm cũng bị bọn họ bắt được.

Vấn đề là…

Những kẻ này chỉ là hạng tép riu, vốn biết không nhiều, manh mối cung cấp cũng không mấy hữu dụng.

Kẻ duy nhất biết một chút là một tiểu nhị, nhưng tên tiểu nhị này rất rắn mặt, hoàn toàn không chịu mở miệng.

Đây không phải nha môn Tư Lễ Giám, có rất nhiều thứ không thể dùng cho tên tiểu nhị đó.



Sông minh xa xôi, ngọn đèn lay lắt.

Không thấy cố nhân, biết ngày nào về.

Trong bóng đêm, có tiếng của dòng nước mênh mông
mãnh liệt không ngừng vang lên, giống như khi còn trẻ, nàng ngắm nhìn
bầu trời và biển rộng trong đêm tối.

Bờ biển đó, không xanh lam trong vắt như khi trời
sáng, mà tối tăm âm trầm, giống như đang cuộn trào lên cái gì, lại giống như một tiếng gọi ầm ĩ quanh quẩn trên không trung trống trải.

Thê lương và phẫn nộ.

Là ai?

Là ai đang phẫn nộ kêu lên, là ai đang tức giận cuộn trào biển rộng?

Nàng có chút bất an nhìn mặt biển mãnh liệt trước
mặt, giống như có yêu thú sắp phá biển thoát ra, gặm nàng nhỏ bé vào
trong bụng.

Ngay cả xương cốt cũng không còn.

Nhưng mà…

“Chát!” Cơn đau nhói trên mặt làm cho Tây Lương Mạt mở mắt ra, đập vào mắt là thạch nhũ trắng như tuyết.

Còn có…

“Giả chết cái gì, tỉnh rồi thì uống nước đi.”

Người phụ nữ có mặt mày thanh tú nhưng chanh chua cay nghiệt lạnh như băng nhổ một bãi nước bọt lên mặt nàng.

Tia sáng lạnh trong mắt Tây Lương Mạt lóe lên, nàng
chậm rãi ngồi dậy, vươn tay lau vệt nước bọt trên mặt mình rồi từ từ
ngồi ngay ngắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui