Hoạn Phi Thiên Hạ

Tây Lương Mạt chỉ cảm thấy cằm bị nắm chặt, bị ép phải ngẩng đầu lên đối mặt với gương mặt quyến rũ cực hạn của Bách Lý Thanh, khoảng cách gần đến mức nàng gần như có thể nhìn rõ từng sợi lông mi bóng loáng dài như cánh bướm và cả đôi mắt đen láy bất thường có thể hút hồn phách người ta vào trong đó.

Những thứ xinh đẹp quá đáng và xấu xí quá đáng nhìn quá gần đều có một hiệu ứng như nhau – đáng sợ.

Tây Lương Mạt muốn quay đầu đi theo bản năng, lại không thể không chống lại ánh mắt hắn. Khi nhìn thấy sự hứng thú chợt loé lên rồi biến mất trong đáy mắt hắn, Tây Lương Mạt ngừng giãy dụa, chỉ rũ mắt xuống, không nhìn vào đôi mắt hồn xiêu phách lạc kia, thản nhiên nói: “Thiên Tuế gia, ngài nói đùa, tiểu nữ không phải yêu quái, sao có thể có hai lưỡi?”

Nghĩ ai cũng là yêu quái ngàn năm như lão chắc.

Bách Lý Thanh nhìn tiểu nha đầu bị bắt nằm trong lòng mình, vẻ mặt ung dung, cơ thể chỉ hơi cứng nhắc mà không thấy quá căng thẳng. Trong lòng hắn không khỏi có chút ngứa ngáy, gương mặt bình tĩnh này rất dễ khiến người ta nảy sinh ý định phá vỡ nó để xem dáng vẻ giật mình hoảng hốt của nàng, hắn cười khẽ dùng bảo vệ móng út bằng bảo ngọc ngả ngớn vuốt môi nàng: “Biết bao người muốn thành con nuôi của bản toạ không? Thế nào? Tiểu nha đầu ngươi không muốn?”

Tây Lương Mạt đương nhiên biết những thái giám này tuy ở trong cung quyền cao chức trọng, đôi khi ngay cả cung phi cũng phải lấy lòng để đổi lấy sự ân sủng của Hoàng Đế, nhưng bọn họ không thể sinh con nên thích kéo bè kết phái, có người còn thích nhận đồ đệ, miễn cho sau này tuổi già sức yếu không có người chăm sóc.

Cũng có nhiều thái giám sau khi cướp được quyền lực nhất định sẽ chọn trong tộc mình một số thiếu niên, thậm chí là đàn ông trưởng thành làm người cung phụng, hay còn gọi là “người hương khói”, sửa gia phả thành lập quan hệ cha con.

Nhưng chuyện này đối với những người coi trọng nho học là một chuyện vô cùng đáng hổ thẹn, dù là dân chúng bình thường, nếu cuộc sống không quá kham khổ thì không ai bằng lòng để con trai mình đi làm con thừa tự cho thái giám.

Có điều, chuyện trên đời không có gì là tuyệt đối, ví như Bách Lý Thanh quyền thế ngút trời, tay nhiễm vô số máu tươi thì có khối kẻ nịnh nọt ước gì được xách giày cho hắn, nói gì đến trở thành con trai hoặc con gái nuôi?

Chỉ là…

Nàng tuy đến vì quyền thế của hắn nhưng không có ý định trở thành thứ để quyền thế của hắn tuỳ ý sắp xếp, bởi Bách Lý Thanh đã gặp rất nhiều người như vậy, nếu nàng không có chỗ nào đó đặc biệt hơn người sớm muộn gì cũng bị hắn chán ghét.

Nàng cũng không cho rằng làm con nuôi của Bách Lý Thanh thì tình cảnh sẽ khác hiện tại, điều khác duy nhất là sẽ cho hắn lí do để càng tiện vấy bẩn nàng, rất nhiều thái giám nhận con gái nuôi phần lớn là để ‘đối thực’, dù sao bọn họ không thể quan hệ, lại thường xuyên cần giải phóng dục vọng âm u, đen tối của mình.

“Thiên Tuế gia ưu ái, Mạt nhi sao có thể không muốn? Chỉ là Thiên Tuế gia phong thái thần tuấn, tiểu nữ tầm thường thật sự không dám nhận là hương khói của Thiên Tuế gia.” Tây Lương Mạt càng nói càng phát hiện ý cười trong đáy mắt Bách Lý Thanh càng nhiều, nhưng loại thâm ý này cũng không phải thứ gì tốt, mà là kiểu nhìn bực bội với một đứa khác người dám phản kháng mình.

Cho nên nàng đổi giọng, biến thành cười ôn tồn nói: “Nhưng tiểu nữ ngưỡng mộ Thiên Tuế gia, không biết có thể nhận Thiên Tuế gia làm sư phụ, nhận sự dạy bảo hay không?”

“Sư phụ?” Ngón trỏ của Bách Lý Thanh đang vuốt ve cánh môi hồn nhuận của nàng dừng lại một chút, cười như có như không, chống cằm nhìn thiếu nữ mảnh mai trong lòng: “Ngươi muốn làm đồ đệ của bản tọa?”

Nha đầu này, nhìn như dịu dàng thật ra lại quật cường vô cùng, người như vậy vốn giống hòn đá trong hố phân, vừa thối vừa cứng, hiếm có là nàng lại có đầu óc nhanh nhẹn, ngả theo chiều gió rất nhanh.

Tây Lương Mạt lại lấy túi thơm treo ngọc bội kỳ lân lấy ra lần nữa, dùng hai tây dâng lên.

Bách Lý Thanh tương đối bất ngờ nhìn chằm chằm chiếc túi thơm kia, sau đó nhón lấy lật trước lật sau, nhìn đường may coi như tinh xảo lại không quá thuần thục phía trên, liếc nhìn nàng một cái: “Sao? Tự tay ngươi thêu?”

“Vâng. Trong đó là chút thảo dược an thần, cho nên tiểu nữ làm miệng túi có thể mở ra được, nếu muốn Thiên Tuế gia có thể đổi thảo dược bên trong thành hương liệu mình thích. Tuy không phải thứ gì quý trọng nhưng đây là tâm ý của tiểu nữ, mong Thiên Tuế gia vui lòng nhận cho.” Tây Lương Mạt mỉm cười nói, cố gắng khiến nụ cười của mình nhìn có vẻ chân thành, đồng thời tốc độ nói vừa phải, nhấn mạnh vào hai chữ “tâm ý”.

Bách Lý Thanh sao không nhận ra trò xiếc nhỏ của nàng, Tây Lương Mạt cũng hoàn toàn không có ý định lấy lòng, nhìn dáng vẻ mong chờ của nàng hắn không nhịn được bật cười: “Ngươi đúng là biết khoe mẽ.”

Nhưng thật sự có thể thấy được nàng tốn tâm tư một phen, chất vải là gấm hoa lưu quang nghìn vàng một cuộn hắn thường mặc, túi lưới tết rất tỉ mỉ, ngay cả ngọc bội kỳ lân phía trên cũng khắc từ phỉ thúy lâu năm khó tìm.

“Sao? Ngươi thật sự muốn làm học trò của bản tọa? Bản tọa được lợi gì?” Bách Lý Thanh chống cằm nhìn Tây Lương Mạt, ánh mắt xa xôi, không biết đang đăm chiêu cái gì.

Tây Lương Mạt thản nhiên gật đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Vâng, nếu tiểu nữ bái sư thành công, được Thiên Tuế gia truyền thụ võ nghệ, nhất định sẽ cung phụng Thiên Tuế gia thật tốt, tuyệt đối không dùng danh tiếng của Thiên Tuế gia để rêu rao, chăm sóc Thiên Tuế gia lúc tuổi già, thờ cúng bài vị trường sinh, sáng tối thắp ba nén hương.”

Cũng tiện chúc ngài sớm ngày nhìn thấy học trò ta lên như diều gặp gió, sau đó ngài sớm cưỡi hạc đi Tây Thiên, sớm đăng chốn cực lạc.

Đương nhiên câu này nàng chỉ bổ sung trong lòng.

Bách Lý Thanh nghe nịnh hót đã quen, nhưng luôn cảm thấy lời Tây Lương Mạt nói tuy quen tai lại dường như có chút quái dị, hắn phản ứng vẫn rất nhanh, chưa bao lâu đã nhận ra nha đầu kia đang nguyền rủa hắn.

Bách Lý Thanh hơi nheo mắt, cười khẽ: “Lúc trước ta từng nói có một ngày ngươi sẽ đến cầu xin ta, nếu nha đầu thích “trò yêu” hơn “con yêu” thì bản Thiên Tuế sẽ để ngươi thỏa lòng mong ước, có điều…”

Tây Lương Mạt mặc kệ hắn “có điều” cái gì, lập tức trượt xuống khỏi giường êm, quỳ trên thảm đỏ lạy hắn ba cái “thịch thịch thịch”, sau đó giơ lên một chén trà thơm trên bàn, cung kính nói: “Học trò Tây Lương Mạt, lúc trước có mắt không nhìn thấy châu báu, nay phụng trà ra mắt sư phụ!”

Bách Lý Thanh còn chưa nói xong đã thấy mình tự nhiên thêm một “đồ đệ”, hắn không khỏi ngẩn ra, sau đó ánh mắt sâu xa khóa chặt trên người Tây Lương Mạt: “Nếu tiểu Mạt nhi của ta đã vội vàng như vậy, bản tọa đương nhiên sẽ hiểu cho tấm lòng hiếu thuận của ngươi.”

Hắn nhận lấy trà của nàng nhấp một ngụm rồi đặt lên bàn, đột nhiên hỏi: “Mà ta hỏi ngươi, ngươi thật sự đưa trang sức bản tọa ban thưởng cho muội muội ngươi?”

Tây Lương Mạt thoáng ngừng, thầm nghĩ đúng là đồ hay so đo, nàng thở dài một tiếng: “Sư phụ thứ tội, chỉ là trong phủ chúng ta, Mạt nhi không tiện làm trái ý của lão phu nhân.”

“Hừ, một cái hậu viện nho nhỏ cũng không xử lý tốt, bản tọa còn cần ngươi làm gì?” Bách Lý Thanh đặt đặt chén trà xuống bàn “cạch” một tiếng, đôi mắt hẹp dài nheo lại.

Một luồng khí tối tăm nồng đậm từ trên người hắn tràn ra, làm cho người ta không rét mà run.

Tây Lương Mạt hạ tầm mắt, lời nói nhỏ nhẹ: “Sư phụ bớt giận, Mạt nhi sao dám để người ta dễ dàng cướp đi đồ ngài ban cho, sau tiệc tuyển Thái Tử Lương Đệ, Mạt nhi sẽ khiến bọn họ nôn ra tất cả những thứ đã nuốt, cộng thêm “tiền lãi”.

Bách Lý Thanh đùa với một chiếc nhẫn ruby rất lớn trên ngón tay mình, cười như không cười nói: “Nếu ngươi không làm đủ để bản tọa vừa lòng, từ nay về sau ngoan ngoãn ở trong hậu viện của bản tọa, ta sẽ báo với phụ thân ngươi nhận ngươi về, tin rằng lão cũng bằng lòng dùng ngươi đổi lấy mười vạn cân lương thảo cho biên cảnh.”

Tây Lương Mạt đột nhiên nâng tầm mắt, ánh mắt lạnh lùng sắc bén đối diện với đôi mắt nhỏ gian xảo sâu thăm thẳm của Bách Lý Thanh, không hề sợ hãi cảm giác mịt mù đè nén kia, sau đó nàng lại cúi đầu nhấn mạnh từng từ: “Đương nhiên ta sẽ không phụ ngài dốc lòng dạy dỗ.”

Đúng vậy, nàng tin cha nàng sẽ đồng ý, cũng không bất ngờ khi Bách Lý Thanh đưa ra điều kiện tàn khốc như vậy.

Ở trong hậu viện của hắn, ý đơn giản là trở thành món đồ chơi của hắn.

Bách Lý Thanh thoáng ngừng, một ngón tay quấn lấy lọn tóc đen nhánh gần như tỏa sáng từ trên chiếc giường trải đệm thêu chỉ vàng, đôi mắt vẽ bằng đá trọng tử sang quý nửa nhếch lên nhìn về phía Tây Lương Mạt: “Lại đây.”

Tây Lương Mạt ngẩn ra, sau đó toàn thân cảnh giác, trên mặt mang theo nụ cười rạng rỡ chậm rãi dựa vào. Quả nhiên, vừa mới dựa vào chốc lát, đáy mắt Bách Lý Thanh hiện lên tia sáng quỷ quái, hắn vươn tay chộp lấy nàng. Tây Lương Mạt có đề phòng từ trước, thân mình đổ thẳng về sau, Bách Lý Thanh không thay đổi thế công, bàn tay hướng xuống dưới với thẳng vào vạt áo trước ngực nàng.

Tên yêu quái già ngàn năm vô liêm sỉ!

Tây Lương Mạt chửi thầm một câu, thân mình co lại, ngón tay dài lạnh lẽo của hắn đã xuyên vào vạt áo, chạm qua ngực nàng mang tới một trận run rẩy, nàng lậy tức khom lưng, sống chết tránh về phía sau.

Bách Lý Thanh từng so chiêu với vô số cao thủ, lại không ngờ nhóc con này chỉ để ý phần trên không để ý phần dưới, lập tức giơ cái mông nhỏ cong cong lên trước mặt mình, vốn nên một chưởng chụp tới đập nát nội tạng, nhưng hắn chỉ muốn chọc ghẹo nha đầu kia một chút, tất nhiên sẽ không nặng tay. Chính một giây do dự như vậy, một tiếng “xoẹt” vang lên, vạt áo Tây Lương Mạt đã vì nàng dùng quá nhiều sức mà rách một miếng, nàng không kịp thu thế, đầu chổng ngược xuống.

Náng vốn tưởng sẽ ngã đến chảy máu mũi, không ngờ cái mặt lại đập xuống thứ gì đó mềm dẻo, trong mềm có cứng, tuy vẫn rất đau nhưng trong lòng Tây Lương Mạt phải hô to may mắn! Suýt chút nữa thì thâm tím mặt mày!

Lại không hề chú ý phía sau vọng đến tiếng đàn ông kêu rên.

Đương nhiên rất nhanh nàng cũng phát hiện có gì đó không đúng. Thứ thon dài mềm mềm, xương cốt cứng rắn mà hai tay nàng đang chống vào không phải đôi chân dài gợi cảm dưới lớp áo bào của Cửu Thiên Tuế đại nhân thì là cái gì?

Nàng đang xoay chiều nằm đè trên người hắn, hai tay chống lên chân hắn, như vậy mặt nàng còn không phải đang dính sát vào giữa hai chân hắn, vậy thứ trong mềm có rắn kia chính là… chẳng lẽ chính là bảo bối đám thái giám coi trọng nhất, cũng kiêng kị nhất sao?!

Tây Lương Mạt lập tức bắn lên như điện giật, thế nhưng cảm giác nóng nóng sau mông nói cho nàng biết nàng đã phạm vào sai lầm cực kỳ lớn, dám đặt mông lên mặt Bách Lý Thanh!

Ngày mùa thu tuy lạnh nhưng nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn, hôm nay lại là một ngày nắng ấm, cho nên Tây Lương Mạt chỉ mặc một bộ váy áo thêu hoa sen màu hồng phấn mỏng manh. Giờ phút này, cái mông nhỏ dưới lớp váy mỏng nàng mặc rõ ràng cảm nhận được hơi thở ẩm ướt nóng bỏng của hắn, làm cho toàn thân Tây Lương Mạt thoáng chốc run lên, đầu óc trống rỗng!

Mà đúng lúc này, cửa thư phòng bị mở ra, ngoài cửa truyền đến giọng nói có chút bất đắc dĩ của Hà ma ma: “Thiên Tuế gia, Tân công tử quỳ bên ngoài Như Mộng Viện, nhất định muốn gặp ngài.”

Bà vốn nghĩ gần đây đầu bếp Dương Châu mới từ trong cung tới làm chút điểm tâm ngọt, ngoại trừ thích cắn hạt dưa Thiên Tuế gia còn thích ăn bánh ngọt, vừa vặn Quận chúa cũng ở đây, bà liền dẫn cung nữ bưng tới cho hai vị chủ tử nếm thử, không ngờ gặp Tân công tử quỳ gối trước Như Mộng Viện, càng không ngờ Thiên Tuế gia xưa nay chưa từng bừa bãi trong thư phòng lại đang cùng Quận chúa… đối thực bằng tư thế điên loan đảo phượng.

Dù gì Hà ma ma cũng đã nghe nhiều nhìn nhiều, khi bà còn làm cung nữ Tư Tẩm không phải chưa từng thấy Hoàng Đế cũng tần phi thân mật, cho nên sau khi khiếp sợ cũng tự nhiên đặt bánh ngọt trong tay xuống, vung áo lên đuổi hai tiểu cung nữ đỏ mặt hồng tai ra ngoài, bản thân cũng khom người cáo lui, còn thật săn sóc mà khép cửa lại.

Này… Này… Này…

Tây Lương Mạt che ngực, thật sự muốn đập đầu chết luôn cho xong, dù nàng có bình tĩnh trầm ổn cũng không ngờ sẽ gặp phải tình hình khiến người ta méo mặt như vậy, còn để người bên cạnh nhìn thấy tư thế đáng sợ như thế.

“Không ngờ trò yêu lại nhiệt tình như thế… Chi bằng cùng vi sư đổi tư thế đi?”

Giọng nói trầm trầm, nghiến răng nghiến lợi của Bách Lý Thanh truyền tới từ sau mông khiến Tây Lương Mạt lập tức dùng cả tay cả chân bò về phía cạnh giường như lửa cháy đến mông, không biết trong quá trình đó đụng phải chỗ nào mà luôn cảm giác cơ thể Bách Lý Thanh ngày càng cứng đờ.

Khó khăn lắm mới bò xuống khỏi người Bách Lý Thanh, Tây Lương Mạt lập tức hít sâu một hơi, đỏ mặt cố tự bình tĩnh xoay người nói với Bách Lý Thanh: “Học trò không phải cố ý, thật ra học trò nhát như chuột, cho nên xin sư phụ thứ lỗi.”

Nhát như chuột?

Nếu nàng nhát như chuột thì ai trên đời này to gan hơn nàng nữa?

Được, được, được lắm, hắn quả đã thu nhận một học trò rất tốt.

Bách Lý Thanh lạnh lùng xì một tiếng, giống như đang nhịn cơn đau nào đó, chậm rãi thở ra một hơi, không thèm để ý đến nàng nữa mà từ từ ngồi thẳng dậy.

Một lát sau hắn mới ngồi yên, lạnh nhạt sai khiến: “Ngươi ở yên đây, bản tọa có việc phải xử lý.”

Dứt lời liền phẩy tay áo bỏ đi, để lại một mình Tây Lương Mạt đối mặt với không gian thoáng cái mất cảm giác đè nén, thở phào một hơi.

Nàng ngồi bên giường, ngẩn ra một lúc, luôn cảm thấy mùi hương xa hoa trên người Bách Lý Thanh lượn lờ trên chóp mũi, nàng có chút ngồi không yên liền đứng dậy đẩy cửa sổ ra.

Ánh mặt trời dịu nhẹ mùa thu lọt qua cửa sổ, gió thu phe phẩy thỉnh thoảng lùa vào mang theo mùi cỏ cây thơm ngát thổi tan hương thơm mê mang trong phòng, cũng khiến Tây Lương Mạt tỉnh táo lại, nàng hít sâu một hơi không khí lạnh lẽo tươi mát, trong đầu lại hiện lên tình cảnh vừa rồi.

Nhìn dáng vẻ Bách Lý Thanh dường như nàng công kích trúng ngay chỗ yếu ớt nhất của hắn, bản thân hẳn có chút chọc giận Cửu Thiên Tuế, vuốt râu hổ, sau khi bị thiến thái giám vốn đặc biệt cẩn thận cũng đặc biệt kiêng kị chỗ đó của mình…

Cẩn thận?

Tây Lương Mạt nhạy cảm cảm thấy có gì đó không thích hợp, nàng vô thức xoa gương mặt vẫn có chút khô nóng của mình.

Bỗng nàng nhớ tới trước khi chuyển sinh, nhờ thời đại thông tin, nàng có chút hiểu biết về kỹ thuật thiến.

Vừa rồi xúc cảm cùng diện tích, thật sự không giống một thái giám đã bị thiến có thể có được.

Lẽ nào…

Lẽ nào hắn căn bản chưa bị thiến?

Một ý nghĩ đáng sợ đột nhiên lướt qua trong đầu Tây Lương Mạt.

Nàng nhất thời hoảng sợ, nhưng lập tức lại nghĩ thầm, không, điều này là không thể nào, nàng từng điều tra Cửu Thiên Tuế Bách Lý Thanh, từ khi mới mười tuổi hắn đã vào cung đình, làm từ tiểu thái giám lãnh cung tầng dưới cùng làm lên, lúc đó hoàn toàn không quyền không thế, sao có thể giấu được kiểm tra hàng năm của phủ Nội Vụ.

Nhưng nếu hắn thật sự chưa thiến, lẽ nào chứng minh lời đồn hắn dùng sắc đẹp mê hoặc quân vương lưu truyền ngoài kia là sự thật?

Nhưng lúc trước, một thái giám nho nhỏ như hắn làm thế nào tiếp xúc Hoàng Đế?

Tây Lương Mạt không ngừng đề xuất nghi vấn, lại bị hiện thực cùng sương mù dày đặc che mắt.

Nhưng, một khi nghi vấn xuất hiện, tựa như có một ngọn cỏ dại nảy mầm bám rễ trong lòng.

Thậm chí nàng còn vì vậy mà nảy sinh một cảm giác hưng phấn bí ẩn, nếu Cửu Thiên Tuế thật sự chưa bị thiến, thì nàng đã nắm giữ bí mật có thể đảo điên triều chính, thậm chí tạo ra sóng gió rất lớn, nàng có thể nhận được lợi gì từ giữa đây?

Quả nhiên, mỗi người đều có bí mật.

Tây Lương Mạt nhìn lá cây chuyển đỏ ngoài cửa sổ, khóe môi bất giác cong lên một độ cong nhẹ như có chút suy nghĩ.

Nàng không biết đã đứng trước cửa sổ bao lâu, cho đến khi gió lạnh thổi tới làm nàng hắt xì một cái, nàng mới nhớ tới giờ đã là lúc nào.

Nàng nhìn lên đồng hồ cát trên bàn, đã qua hơn một canh giờ.

Lúc này Tây Lương Mạt mới cảm thấy trong lúc tự hỏi vô thức vừa rồi đã uống không ít nước, thật sự không nhịn được nữa. Sau khi hỏi cung nữ hầu hạ, nàng vòng tới tịnh phòng phía sau thư phòng giải quyết nỗi buồn, nhìn cái nhà xí trang trí xa hoa, đốt huân hương sang quý, cùng cái bồn cầu khảm bảo thạch hoa mỹ, nàng không nhịn được mà lắc đầu, người lòe loẹt, đến cả cái bồn cầu cũng lòe loẹt.

Ngay khi nàng đang rửa tay bằng nước suối nóng trong cái chậu đá nhỏ, bỗng thấy qua rèm cửa sổ bằng lụa mỏng vài thái giám mặc trang phục phẩm chất thấp nâng hai thứ gì đó như cái cáng đi ra từ một cửa nhỏ, một người còn vừa đi vừa nói: “Đúng là xúi quẩy, chuyện có thưởng không tới phiên chúng ta, chuyện thế này lại luôn tới lượt.”

Tây Lương Mạt nhìn lại, chỉ thấy thứ đang đắp vải đen trên cáng run nhẹ, giống như vật sống, bên dưới có thứ gì đó chảy ra, nhìn kỹ lại thấy là giọt máu đỏ sậm, nàng không khỏi kinh ngạc, thân mình thoáng nấp sau cửa sổ.

Một tiểu thái giám khác hừ một tiếng, nói: “Đây đã là người thứ tư, thứ năm bị khiêng ra ngoài trong tháng này rồi, ma ma ở Sương Huyết Viên mừng ra mặt, lại có thêm phân bón, chỉ tiếc mấy miếng da đẹp này đã bị lột sạch, người nào người nấy đỏ như mông khỉ, ngay cả cha mẹ có khi cũng không nhận ra.”

“Xì, chỗ Đốc Công thiếu gì da đẹp, thỉnh thoảng lại có đám chân chó dâng tặng nịnh hót, bao nhiêu năm qua cũng chỉ có Âm phu nhân cùng Tân công tử là được sủng ái nhất, chỉ tiếc lúc này thân thể Tân công tử sợ rằng phải bỏ đi, ngươi không nhìn thấy đấy thôi, là hình phạt lột sạch trước mặt mọi người, giờ hắn muốn tiểu tiện cũng khó khăn. Đừng nói từng hầu hạ Đốc Công, ta nhìn da thịt nõn nà của hắn còn không nỡ xuống tay, tiếc là quá cứng đầu, căn răng không rên một tiếng, khiến Đốc Công càng tức giận ra tay tàn nhẫn.” Tiểu thái giám đang nói tựa hồ khoe khoang mình biết nhiều bí mật, không ngừng dâm đãng cười hắc hắc.

“Hừ, phú quý không muốn hưởng, ai bảo hắn thông đồng với hai con hát, đáng đời lắm, chúng ta chỉ xin Đốc Công nhìn một cái còn không được kia.”

“Ngươi không muốn sống nữa mới mong được hầu hạ Đốc Công.”

Dứt lời, mấy tiểu thái giám lại hỉ hả nhịn cười, cho đến khi tiếng quát lạnh của Hà ma ma vang lên: “Muốn chết hay sao? Còn không mang những thứ dơ bẩn này đi, cũng muốn chuyển đến Sương Huyết Viên phải không!”

Mấy tiểu thái giám hoảng sợ, lúc này mới chú ý tới vết máu trên mặt đất, vội vàng phân ra một người xách nước quét dọn, những người còn lại liên tục xin lỗi rồi nâng “thứ dơ bẩn” biến mất nhanh như chớp.

Chỉ còn lại Tây Lương Mạt đứng trong tịnh phòng thoáng nhíu mày, thái giám không thể làm chuyện kia, nhưng lén dùng các loại thủ đoạn không có tính người để trêu đùa nam nữ không phải không có, dù bản thân không thể hoàn toàn chiếm lấy đối phương cũng muốn dùng các loại phương pháp để ngược đãi.

Đốc Công Lưu Cẩn của Đông Hán tiền triều còn có thuật ăn sống tủy não trẻ con, ăn thai nhi hầm, chỉ vì bọn họ tin ăn não trẻ con hoặc đùa bỡn trẻ con có thể tái sinh dương v*t, tái thế làm người.

Bách Lý Thanh, vừa rồi là đi giải quyết chuyện của Tân Nhan thì phải.

Nếu hắn là đàn ông bình thường, tâm tính bình thường thì sao có thể hành xử tàn nhẫn như vậy?

Tây Lương Mạt lại hoài nghi suy đoán phía trước của mình.

Một lúc sau, xa xa lại nghe tiếng quần áo ma sát sột soạt cùng tiếng đàn ông khóc lóc cầu xin: “Đốc Công, Tân Nhan biết sai rồi, xin ngài tha cho Uyển Nương và Viên Nương đi, họ thật sự chỉ là đệ tử của ta, tại Tân Nhan có ý với Uyển Nương, không phải Uyển Nương quyến rũ Tân Nhan, Viên Nương càng vô tội.”

Giọng nói của Hà ma ma lại vang lên, hoàn toàn khác với giọng nói ôn hòa ngày thường, lúc này tiếng nói của bà dị thường lạnh giá, thậm chí mang theo sát ý: “Tân Nhan, khi đó ngươi bán thân cho Thiên Tuế gia đã nói thế nào? Nay không chỉ câu ba đáp bốn mà còn bán đứng Tư Lễ Giám ta, Đốc Công tha cho ngươi một mạng đã là khoan dung độ lượng, hai tiểu tiện nhân kia đã sớm bị lột da, ngươi còn dám lỗ mãng là vì muốn bước theo vết xe đổ của bọn chúng phải không?”

Dương như có tiếng đá vào lồng ngực, người kia kêu lên thảm thiết, lại nghe Bách Lý Thanh lạnh lùng nói: “Kéo xuống!”

Liền có người lớn tiếng đáp, lưu loát kéo người xuống.

Tây Lương Mạt chỉ nghe thấy tiếng mắng giận dữ của Tân Nhan: “Bách Lý Thanh, tên ma đầu, tâm tính tàn nhân, không biết tình là gì, tương lai nhất định sẽ bị vạn người chửi bới, thiên đao vạn quả, không được chết tử tế!”

Ngay sau đó, hắn hét lên một tiếng, không biết bị cắt lưỡi hay bị bịt miệng, bị kéo thẳng xuống.

Không khí nháy mắt tĩnh lại, chỉ tràn ngập mùi máu tươi.

Tây Lương Mạt lẳng lặng ngưng khí, không để người bên ngoài phát hiện ra mình, nàng không cho rằng Bách Lý Thanh muốn bị người khách biết mình bị cắm sừng.

Bách Lý Thanh bỗng lạnh nhạt nói: “Thế nào? Còn chưa nghe đủ sao? Còn không lăn ra đây?”

Giọng nói hắn cực kỳ dễ nghe, nhưng cực kỳ lạnh, mang theo vị âm u khiến người ta không rét mà run.

Tây Lương Mạt hít sâu một hơi, lão yêu quái nghìn năm này công lực phi phàm, nếu một ngày nàng học được công lực nghe hơi đoán người như vậy coi như không phụ ơn nghĩa của “yêu quái nghìn năm”!

“Sư phụ nói đùa, học trò chưa tu luyện tới mức châu trong ngọc sáng, nào dám lăn ra đùa ngài cười.” Tây Lương Mạt lấy lại bình tĩnh, xốc mành lên, cười dài bước ra.

Bách Lý Thanh thấy trên mặt nàng không hề hoảng sợ cùng xấu hổ khi bị bắt quả tang nghe trộm, liền hừ lạnh một tiếng: “Da mặt ngươi cũng dày đấy nhỉ.”

Tây Lương Mạt lấy tay áo che miệng, đôi mắt đẹp long lanh: “Sư phụ quá khen, như nhau, như nhau thôi.”

Không biết bởi vì vừa bị con hát mình sủng ái cắm sừng mà bực bội hay vì Tây Lương Mạt da mặt quá dày mà ấm ức, Bách Lý Thanh thoáng chốc không nói ra lời, chỉ mặt đăm đăm liếc nàng, khẽ hừ một tiếng: “Nha đầu, đừng quên nếu ngươi không thể giao ra bài tập khiến bản tọa hài lòng, Tân Nhan chính là tương lai của ngươi.”

Dứt lời hắn vung tay áo, xoay người bỏ đi.

Tây Lương Mạt nhìn bóng lưng ưu nhã lại tựa như tới đâu cũng mang theo một cỗ âm quỷ bức người, nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng vẫn kiên trì đi theo.

Dù sao mục đích ngày hôm nay còn chưa đạt được.

Nàng theo Bách Lý Thanh đi qua tầng tầng lớp lớp cửa như chó theo đuôi, không biết đi tới viện nào, một ma ma già gầy gò, trang phục tương tự Hà ma ma dẫn bốn thái giám hạ đẳng thân thể khỏe mạnh ra đón, bà ta vén áo thi lễ: “Đốc Công, tất cả đã chuẩn bị xong.”

“Được rồi, các ngươi đi xuống đi.” Bách Lý Thanh tùy tiện phất tay đuổi bọn họ đi, hướng vào trong phòng.

Tây Lương Mạt đương nhiên cũng đi theo, vừa vào phòng đã thấy đập vào mặt là một chiếc bình phong bạch ngọc, lóng lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời, trên đó cũng khắc một bức đông cung đồ, nam nữ phía trên hiển hiện tất tần tật, điên loan đảo phượng, trong rất sống động.

Có điều Tây Lương Mạt đã nhìn quen mắt trong thư phòng, chỉ liếc nhìn hai cái liền ngó lơ, bốn phía buông lụa mỏng, bên cạnh bình phong là mấy chiếc bàn nhỏ tạo từ gỗ lim tơ vàng cực kỳ tinh tế.

Bách Lý Thanh thích mùi của gỗ tử đàn, gỗ lim tơ vàng tuy đắt đỏ nhưng trong mắt Tây Lương Mạt vẫn có chút lệch tông, nhưng vừa chuyển qua bình phong nàng đã hiểu vì sao dụng cụ trong này đều là gỗ lim tơ vàng mà không phải gỗ tử đàn.

Phía sau bình phong là một chiếc hồ bạch ngọc có thể chứa hơn mười người, đang lượn lờ tỏa ra làn khói nhàn nhạt màu xanh lam, bảy màu sặc sỡ.

Tây Lương Mạt vô thức lùi lại hai bước, bịt kín mắt mũi.

Nước bốc lên hơi màu sắc sặc sỡ, thứ khác thường tức kỳ quái, lẽ nào nước này có độc?

Giọng nói lạnh nhạt của Bách Lý Thanh nhẹ nhàng bay tới: “Còn không hầu hạ bản tọa thay y phục, muốn chết chắc?”

Tây Lương Mạt giật mình, trước nay Bách Lý Thanh hỉ nộ vô thường, nhưng khi ở cạnh nàng luôn mang theo ba phần trêu đùa, chưa từng trực tiếp tức giận như vậy.

Nàng cũng ỷ vào Bách Lý Thanh thật ra không hề ý đồ uy hiếp tính mạng mình, lại dường như muốn đạt được thứ gì đó từ nàng nên mới dào dạt hứng thú với nàng như vậy, thế nàng mới dám nhiều lần gần như khiêu khích đối phương.

Đương nhiên, một chút cả gan làm loạn không coi như quá khác người này tất nhiên phải trải qua tính toán đắn đo, vừa đúng lúc khơi mào hứng thú của Bách Lý Thanh cũng không chọc giận hắn.

Như múa trên mũi đao, một chút không cẩn thận liền toàn quân bị diệt.

Mà hôm nay, tâm tình của hắn vô cùng tệ, tệ đến mức thậm chí sử dụng công phu lời nói ác độc của mình.

Nàng xưa nay giỏi về suy đoán lòng người, vì vậy lập tức tập trung tinh thần, ngoan ngoãn đi tới phía sau Bách Lý Thanh, không để ý tới làn khói màu xanh, chỉ vươn tay giúp Bách Lý Thanh cởi áo tháo thắt lưng.

Chỉ cần hắn không độc chết mình là được.

Bách Lý Thanh cúi đầu nhìn động tác có chút mới lạ lại rất bình tĩnh của Tây Lương Mạt, đầu mũi truyền đến hương bạc hà lành lạnh thơm mát trên sợi tóc nàng, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp lướt qua ánh sáng nhàn nhạt.

Làm cho người ta khó mà đoán được tâm tư hắn.

Dưới ánh mắt biến hóa kỳ lạ của hắn, Tây Lương Mạt chỉ cảm thấy áp lực rất lớn, cũng may hắn mặc trang phục tay áo rộng, cởi đai lưng thêu ác thú hoa mỹ kia ra rồi rất dễ cởi những thứ khác.

Nàng giúp hắn cởi áo ngoài, giày, đai lưng, bảo vệ móng cùng một đám ngọc bội lả lướt hoa lệ để xuống giá áo một bên, trên người Bách Lý Thanh chỉ mặc một chiếc quần trong màu trắng và một chiếc áo trong rộng thùng thình màu tím ngắt, Tây Lương Mạt vươn tay định cởi áo trong ra cho hắn, Bách Lý Thanh bỗng mở miệng: “Cởi quần trong là được.”

Tây Lương Mạt gật đầu, nhu thuận ngồi xổm xuống giúp hắn cởi dây lưng.

“Bằng tôn sư Quận chúa lại làm việc của hạ nhân, không cảm thấy nhục nhã sao?” Giọng nói lạnh nhạt của Bách Lý Thanh vang lên trên đầu nàng.

Tây Lương Mạt ngừng động tác, chỉ ngẩng đầu mỉm cười: “Học trò hầu hạ sư phụ không phải nên làm sao? Về phần Quận chúa hay không cũng chỉ là một danh xưng mà thôi, nếu ngài muốn, dù là Công Chúa, Quý phi tới hầu hạ cũng không phải chuyện khó.”

“Ngươi cũng thành thật đấy nhỉ, nếu bản tọa không biết ngươi vẫn là thân xử nữ, ung dung hầu hạ người như vậy chẳng kém gì cô nương ở Hồng Tụ Chiêu.” Bách Lý Thanh cười lạnh lẽo.

Tây Lương Mạt hơi khom người, giúp hắn cởi quần trong, chỉ thản nhiên cười một tiếng: “Sư phụ nói đùa, nếu như học trò cũng ở Hồng Tụ Chiêu thì chẳng mấy ngày Hồng Tụ Chiêu phải đóng cửa.”

Nếu Tây Lương Tiên bị nói những lời này chắc đã xấu hổ giận dữ muốn chết, thế nhưng với Tây Lương Mạt lại không mất một sợi lông, không đau không ngứa, coi như hắn đang đánh rắm thôi.

Dáng vẻ không quan tâm của Tây Lương Mạt chọc Bách Lý Thanh giận đến mức nghiến răng, hừ lạnh một tiếng, phất tay liền bước vào hồ bạch ngọc.

Thấy rốt cuộc không thể cởi hết quần áo của Bách Lý Thanh, không dòm ngó đến cùng, Tây Lương Mạt không nhịn được than một tiếng tiếc nuối.

Đáng tiếc, chỉ còn chút xíu nữa là có thể nhìn thấy chỗ bí mật của hắn, là có thể biết rốt cuộc hắn đã… thiến hay chưa.

Nhưng nghĩ một lúc, nàng vẫn bỏ qua ý định này, nếu lần này thật sự nhìn thấy bí mật gì không nên thấy, mặc kệ Bách Lý Thanh muốn lợi dụng nàng làm gì nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng.

Nói không chừng lấy mạng nàng ngay tại chỗ cũng có khả năng.

“Choáng đầu à? Hầu hạ người cũng không biết? Còn không bưng rượu trên bàn tới đây.” Bách Lý Thanh vênh váo ra lệnh.

Tây Lương Mạt không giận, chỉ lầm lũi đi ra bưng rượu về, khi quay lại Bách Lý Thanh đã mặc áo rộng thùng thình ngâm mình trong nước, chiếc áo màu tím ngấm nước nửa mở rộng, lộ ra lồng ngực vân da rõ ràng, đường cong tuyệt đẹp rắn chắc lại trắng như tuyết, dưới vạt áo dập dờn trong nước là cặp chân thon dài lười biếng nửa duỗi nửa gập.

Mỹ nhân tắm bồn, khói xanh bồng bềnh như mây trên thiên đình, buồn cười là Tây Lương Mạt biết người này tâm như rắn rết, thủ đoạn tàn nhẫn vô cùng lại không thể không khen một tiếng, suối nước nóng tẩy da trắng nõn, khuynh quốc khuynh thành, thật là không biết nói gì hơn.

Bách Lý Thanh lười biếng duỗi hai tay nằm trong nước, mái tóc dài đen như mực đã cởi trâm ngọc phiêu đãng trong nước, dập dờn như sóng, hình thành đối lập rõ ràng với làn da trắng gần như tái nhợt của hắn, dưới làn hơi nước, gương mặt tô vẽ diễm lệ lại xảo quyệt như nhu hòa hơn nhiều, khiến người ta không thể dời mắt.

Nếu hắn thật sự là đàn ông, nếu không thể hầu hạ quân vương thì thật tiếc cho dung nhan cùng thân thể này, trong đầu Tây Lương Mạt đột nhiên lướt qua ý nghĩ như vậy.

Sau đó, nàng lắc đầu bật cười, nam giống nữ trước nay là biểu hiện của điềm xấu, vị này chẳng phải cũng vậy sao?

Nàng ngồi xuống bên cạnh bách Lý Thanh, bưng bầu rượu ngọc, châm rượu cho hắn, đưa tới bên cạnh hắn, mềm mại nói: “Sư phụ, mời dùng.”

Bách Lý Thanh nhận lấy, đồng thời lười nhác nói: “Cởi y phục ra.”

Tây Lương Mạt dừng tay, khiêm tốn cười cười: “Sư phụ, học trò nào dám dùng thân thể nhỏ bé ngại mắt sư phụ, chi bằng đợi học trò mời Hà ma ma gọi cơ thiếp xinh đẹp hầu hạ ngài.”

Bách Lý Thanh chậm rãi nhắm hai mắt, vừa phẩm rượu vừa thản nhiên nói: “Gân mạch ngươi quá mỏng manh, thân thể thiệt thòi nhiều năm, nếu không dời gân chuyển tủy, đời này khó có thành quả, nếu ngươi không muốn ngâm mình trong hồ thiên sơn bạch ngọc tu luyện gân cốt thì quên đi.”

Bị Bách Lý Thanh chọc một cái liền trúng mục đích tới đây hôm nay, Tây Lương Mạt cũng không có ý xấu hổ. Hôm nay nàng da mặt dày tới đây thật sự vì bái sư, cũng vì muốn hắn lại giúp nàng kim châm độ huyệt, truyền thụ võ nghệ.

Gặp chuyện tại Tây Lương tổ gia khiến nàng bỗng hiểu ra một chuyện, nếu nàng cho rằng bằng vào tâm cơ của mình là có thể thẳng tiến không gặp trở ngại là không thể, nếu không có Bách Lý Thanh ra tay, nói không chừng nàng đã chết tại Tây Lương tổ gia từ lâu, coi như miễn cưỡng chạy trốn bằng chút võ công mèo cào, người bên cạnh không biết đã ngã xuống mấy phần.

Trong thế gian này nàng vốn không có căn cơ, bồi dưỡng thế lực của mình tại phủ Quốc Công nhiều người giám thị đã là cực kỳ không dễ, vì vậy Bạch Châu cùng Bạch Tinh gặp chuyện khiến nàng đau lòng không dứt, nếu sau này lại dễ dàng tổn hại, nàng lấy cái gì liều mạng với Tây Lương Tiên cùng Tây Lương thế gia?

Vậy vậy nàng cần trở nên mạnh mẽ hơn, ít nhất không thể khiến mình trở thành gánh nặng cho người bên cạnh. Nhưng tuy Bạch ma ma không nói rõ nàng cũng hiểu, cơ thể này từ khi vẫn còn là linh hồn thật sự của Tây Lương Mạt đã bị thua thiệt nhiều, muốn dựa vào phương pháp chính thống để luyện tập cấp tốc là không thể.

Nhưng Bách Lý Thanh thì khác, hắn có một thân công phu bí hiểm, nhất định sưu tập vô số đường ngang ngõ tắt, một tay kim châm độ huyệt hiếm thấy đã tuyệt diệu hơn sự dạy dỗ của Bạch ma ma không biết bao nhiêu lần.

Vì vậy, nàng quyết định tới cầu xin hắn.

Mặc kệ hắn ra đề bài khó khăn thế nào, chỉ cần không vượt quá giới hạn nàng sẽ chấp nhận.

Nên lúc này đây, Tây Lương Mạt chỉ do dự chốc lát, đáy mắt hiện lên một tia kiên quyết, sau đó nhanh nhẹn cởi quần áo.

Chốc lát sau, trên người nàng chỉ còn một cái yếm mềm mại màu xanh ngọc thêu hoa sen cùng một chiếc quần trong màu trắng. Thoáng chần chứ, nàng cắn răng một cái, đang định cởi dây yếm thì Bách Lý Thanh bỗng lười biếng lên tiếng: “Được rồi, lại đây rót rượu cho bản tọa.”

Lỗ tai Tây Lương Mạt ửng hồng, nàng vẫn ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Bách Lý Thanh rót rượu cho hắn, chỉ là lúc này Bách Lý Thanh không nhận ly rượu của nàng mà đột nhiên vươn tay túm lấy cái yếm của nàng, sau đó kéo Tây Lương Mạt vứt vào giữa hồ.

Tây Lương Mạt không đề phòng, trong lúc hoảng sợ, ngã vào trong hồ uống mấy ngụm nước, dùng cả tay cả chân vất vả đứng lên, ho khan một trận, mấy lần muốn mắng người, lại bỗng phát hiện mình không thể động đậy, làn khói xanh lam kia như rắn sống, tanh tưởi lại có thể chuyển động, lập tức quấn quanh cổ nàng, trườn xuống vòng quanh toàn thân nàng.

Nàng sợ hãi, đang định mở miệng thì Bách Lý Thanh chậm rãi lên tiếng: “Nha đầu, tốt nhất ngươi đừng tùy tiện mở miệng, tùy tiện cử động, yêu lam chi vụ này là thiên hạ chí độc, chỉ có yêu lam chi thủy trong tẩy tủy trì này mới có thể khắc chế, nếu lúc này ngươi tùy tiện mở miệng, khói này sẽ chui vào trong người ngươi, tập kích phế phủ, khiến nội tạng ngươi hóa thành nước mà chết, đừng trách bản tọa không nhắc nhở ngươi.”

Tây Lương Mạt lập tức không dám nói tiếp nữa.

Trên trán thấm ra mồ hôi hột.

Yêu lam chi vụ nhìn như bảy màu rất đẹp, chạm vào người mới biết thì ra nó lạnh giá vô cùng, mà yêu lam chi thủy ngâm dưới nửa người lại khiến Tây Lương Mạt ngày càng nóng đến khó hiểu.

Theo thời gian trôi qua, hơi nước lạnh như gió từ sông băng trên cao nguyên Tây Tạng, lạnh đến thối da cắt thịt, mà nước lại nóng bỏng như nham thạch, nàng chỉ cảm thấy nửa người dưới đã nóng đến da tróc thịt bong.

Nhưng Tây Lương Mạt biết đây có lẽ chỉ là hiệu quả do những thứ kỳ quái này hòa chung một chỗ, là cảm giác do thần kinh truyền đến mà chưa hẳn là sự thật.

Vì vậy nàng cắn chặt khớp hàm, mồ hôi hột trên trán cuồn cuộn đổ xuống, vậy mà nàng không rên lấy môt tiếng, chỉ nhìn chằm chằm bức bình phong bạch ngọc kia như trên đó nở hoa.

Bách Lý Thanh nhàn nhạt liếc nàng một cái, trong lòng không khỏi có chút khác thường, tiểu nha đầu này thì ra có cốt khí và nhẫn nại vậy sao?

Không biết nghĩ đến cái gì, khóe môi hắn nở nụ cười, chậm rãi phẩm rượu, còn gọi người cầm tấu chương tới phê duyệt.

Cho đến khi mặt trời sắp lặn ở phía Tây, hắn mới nâng tầm mắt nhìn về phía Tây Lương Mạt ở giữa hồ.

Sắc mặt nàng tái nhợt, khớp hàm đóng chặt, không biết đã hôn mê bất tỉnh hay chưa.

Ánh mắt Bách Lý Thanh ánh lên một tia phức tạp, khẽ thở dài một tiếng: “Tưởng thông minh yếu đuối, không ngờ ngươi quả thật cứng đầu như mẹ ngươi, quả nhiên vừa là thời vừa là mệnh.”

Sau đó hắn buông tấu chương, sai bọn thái giám cầm ra ngoài, còn hắn chậm rãi đi tới giữa hồ, làn khói xanh kia giống như rất sợ hắn, hắn đi tới đâu tản ra tới đó.

Trong tay hắn không biết biến từ đâu ra mấy chiếc kim châm, ánh mắt nhíu lại, thủ pháp lưu loát cắm lên người Tây Lương Mạt. Chỉ chốc lát sau, thân thể vốn cứng như đá của Tây Lương Mạt mềm xuống trượt vào trong nước.

Bách Lý Thanh vươn cánh tay dài, ôm nàng vào trong lòng rồi đưa nàng lên bờ.

Tây Lương Mạt luôn nằm mơ, giống như lúc thì nhảy vào chảo dầu sôi, lúc lại như rơi vào hồ băng lạnh giá, luôn có con rắn lớn dữ tợn không ngừng truy đuổi nàng, muốn hút lấy tinh khí trong miệng nàng, nàng tránh thoát, lại cuối cùng vẫn không tránh được, nàng tuyệt vọng không chạy trốn nữa, đột nhiên liều mạng ôm lấy con rắn kia, cắn mạnh vào cái lưỡi rắn đỏ tươi, nghiêng người rơi xuống vực sâu cả nghìn mét.

“A—–!” Tây Lương Mạt hét một tiếng chói tai, ngồi bật dậy, đồng thời đánh “cốp” lên cái gì đó.

Miệng mũi đau nhói, nàng che miệng, không nhịn được rên lên một tiếng, bên tai truyền đến tiếng người nào đó nghiến răng nghiến lợi: “Nha đầu ngu ngốc, ngươi muốn chết sao!”

Nàng bình tĩnh nhìn lại đã thấy Bách Lý Thanh mặc bộ quần áo trong màu trắng cũng che miệng, mắt quỷ hẹp dài xinh đẹp bốc lên làn khói độc ác mù mịt, âm hiểm trừng mắt nhìn nàng.

Tây Lương Mạt ngẩn ra một lát, bỗng liếm môi mình, trên đó ngoại trừ mùi máu tươi còn có hương thơm đàn hương thoang thoảng, nàng nhìn hắn chằm chằm: “Sư phụ, có phải vừa rồi ngài đang…” Nàng im bặt, không nói tiếp.

Có một số việc không nói tốt hơn.

Nói là sai.

“Sao không nói tiếp?” Bách Lý Thanh liếm máu tươi trên môi, âm trầm nhìn chằm chằm cái cổ mảnh khảnh trắng ngần của Tây Lương Mạt, bụng đầy ấm ức, sắp nổ tung tới nơi, hôm nay nhìn nha đầu chết tiệt này luôn cảm thấy không hài lòng. Đầu tiên là tiện nhân Tân Nhan kia, sau đó lại liên tục gặp đủ loại “tập kích” của nha đầu thối này, mấy năm nay ngang dọc giang hồ hắn chưa từng bị người ta tổn thương một sợi lông, hôm nay hay lắm, phía trên phía dưới đều không thoát.

Nếu không phải… Hắn nhất định phải đùa chết nha đầu thối này cho xong.

Tây Lương Mạt bị hắn trừng đến mức nổi da gà toàn thân, thầm kêu không ổn, cũng mặc kệ quần áo mình không chỉnh tề, chỉ đắp một tấm chăn mỏng, kéo y phục tới, vừa ba chân bốn cẳng mặc vào vừa nói: “Sư phụ, học trò biết ngài khổ tâm dạy dỗ, nay học trò ngu dốt, không cẩn thận làm sư phụ bị thương, đợi học trò trở về tự mình tu luyện xong nhất định sẽ không phụ lòng ngài rèn dũa.”

Nói cái gì, lẽ nào nói vừa rồi có phải ngài đang sàm sỡ ta hay không?

Quên đi, thái giám là một trong những sinh vật khó hầu hạ nhất, chuyện nam nữ là điều tối kỵ, mặc kệ vừa rồi hắn đang làm gì, đối với nàng mà nói đều không liên quan tới chuyện gió trăng, nàng không muốn vì việc này mà đụng vào giới hạn của hắn, chạy là thượng sách.

Nàng thoáng cái đã dọn dẹp xong, nhiệt tình cười một cái lấy lòng Bách Lý Thanh rồi lập tức xoay người chuồn mất.

Đối mắt quỷ dị xinh đẹp của Bách Lý Thanh híp lại, hiếm khi nào không khó xử nàng.

Chỉ nhìn bóng lưng nàng như có chút suy nghĩ, tiểu nha đầu này nếu không phải hoàn toàn không để ý chuyện tình yêu nam nữ, thật sự máu lạnh vô tình, thì là đã trải nghiệm gió trăng, cho nên không quá phòng bị chuyện nam nữ. Hắn ở trong triều và giang hồ nhiều năm, đã thấy qua bao chuyện trăng gió, lại lần đầu tiên không đoán được tiểu nha đầu này.

Sau đó, hắn chỉ trầm tư chốc lát liền gọi đại thái giám y phục màu đỏ thường xuyên hầu hạ bên cạnh tới, thản nhiên sai bảo: “Tiểu Liên Tử, sai Mị bộ chọn vài người, đi theo bên cạnh Trinh Mẫn Quận chúa.”

Tiểu Liên Tử sửng sốt, Người của Mị bộ thuộc Tư Lễ Giám thường là sát thủ đứng đầu, trước nay chỉ chấp hành mệnh lệnh tàn sát của Thiên Tuế gia, hắn khom người tuân mệnh, lại không nhịn được nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của Bách Lý Thanh: “Thiên Tuế gia, ngài cần gì tiêu hao chân nguyên tẩy gân dịch tủy cho Quận chúa?”

Chân nguyên là gốc rễ của kẻ luyện võ, tu luyện không dễ dàng, tiểu Quận chúa kia rốt cuộc dựa vào cái gì khiến gia coi trọng như vậy?!

Bách Lý Thanh lạnh lùng liếc nhìn hắn, Tiểu Liên Tử lập tức cúi đầu không dám nói nữa.



Tây Lương Mạt mặc trang phục xộc xệch đi ra, đơn giản thu xếp lại, đội nón rồi dẫn Bạch Nhụy đầy bụng nghi hoặc cùng Hà ma ma trầm lặng ra phủ, tới cửa hàng đổi lại quần áo với Bạch Ngọc, về thẳng phủ.

Lại nói bên này, tin tức Hoàng Hậu nương nương muốn làm đầy hậu cung cho Thái Tử truyền ra, cửa hàng son phấn Tây Lương Mạt lấy tên mình mở ra bị chen đến chảy máu vỡ đầu, một hộp phấn thơm mười lượng bạc cũng có người tranh cướp.

Ngoại trừ các tiểu thư lòng mang mong ước, ngay cả những người muốn lấy lòng Trinh Mẫn Quận chúa rất có thể là Thái Tử Lương Đệ tương lai cũng không ít.

Trước ngày tuyển chọn, Tây Lương Mạt dẫn Hà ma ma cùng Bạch Nhụy tới cửa hàng son phấn, trưởng quầy là một người phụ nữ trung niên tuổi chừng bốn mươi, vừa thấy chủ nhân tới lập tức chào đón: “Chủ tử, sổ sách trên lầu đã thu xếp xong.”

Tây Lương Mạt nhìn nàng ta ra hiệu bằng tay với mình liền biết vị khách quý kia quả nhiên đã tới.

Nàng cười cười, nhấc làn váy lên lầu, tầng này được nàng cải tạo thành hơn mười gian phòng lịch sự trang nhã, cung cấp nước trà bánh ngọt tốt nhất, cũng chỉ tiếp đãi các tiểu thư quý tộc không muốn chen chúc dưới lầu, nàng đi thẳng tới căn phòng đẹp đẽ quý giá nhất trong cùng.

Vừa vào cửa nàng đã cung kích cúi chào cô gái mang khăn che mặt ngồi bên bàn tròn bát bảo bằng gỗ tử đàn: “Tây Lương Mạt ra mắt Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa.”

Đại Trưởng Công Chúa mang khăn che mặt tơ vàng cùng chân trâu buông xuống, chỉ lộ một đôi mắt đẹp hàm chứa băng tuyết ngưng đọng, đầu vãn búi tóc phi thiên, chỉ châm một cây trâm vàng phỉ thúy phượng hoàng tám đuôi, một thân cẩm bào trắng thuần khiết thêu mẫu đơn càng khiến nàng ta có vẻ cao quý lạnh giá, khiến người ta không dám nhìn thẳng, nàng ta đạm mạc nói: “Đứng lên đi, ngươi và ta coi như là người quen, không cần khách khí như vậy.”

Tuy nói khách khí nhưng giọng điệu không có nửa phần quen thuộc hay thân cận, ngược lại càng tăng thêm vẻ cao cao ở trên.

Tây Lương Mạt không giận, chỉ cười cười đứng dậy, từ tay Bạch Nhụy nhận lấy một chiếc hộp khắc cúc vàng khảm lục bảo vuông vắn khoảng mười tấc, đặt trước mặt Đại Trưởng Công Chúa: “Công Chúa, những thứ này là bộ son phấn cùng nước hoa hồng thuần châu lưu phương Mạt nhi chuẩn bị cho ngài, nguyên liệu gồm hoa đào mùa xuân, mẫu đơn mùa hè, cúc long trảo mùa thu năm nay, cùng hoa tường vi, hoa diên vĩ, quả phật thủ cùng trân châu nam hải, trải qua mười ngày phơi nắng, mười lần sàng lọc, mười lần nghiền nhỏ chế thành, Mạt nhi tự mình phối hợp nửa tháng cũng chỉ làm được một bộ, không chỉ màu sắc tươi mới, không dễ phai màu đồng thời còn có công hiệu dưỡng nhan.”

Son cùng nước hoa hồng đều đựng trong hộp vàng ròng khảm bảo thạch chế tác cực kỳ tinh mỹ, nhìn thôi đã khiến người ta động lòng.

Đại Trưởng Công Chúa nhìn những thứ này, đôi mắt như băng tuyết lướt qua một tia sáng, cầm lên ngửi thử, lại như vô ý hỏi: “Ngài mai là ngày chọn Thái Tử Lương Đệ, không biết Trinh Mẫn ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?”

Tây Lương Mạt nhìn Đại Trưởng Công Chúa, bỗng ngẩn ra, lộ ra vẻ như buồn như vui nói: “Chuẩn bị? Chuẩn bị hay không kết quả đều không phải điều ta muốn chọn, cần gì phải vất vả như vậy?”

Lời của nàng thành công thu hút sự hứng thú của Đại Trưởng Công Chúa, đôi mắt lạnh lẽo của nàng ta liếc Tây Lương Mạt: “Sao? Lẽ nào Trinh Mẫn ngươi không muốn trở thành Thái Tử Lương Đệ?”

Tây Lương Mạt tựa như không ngờ Đại Trưởng Công Chúa thẳng thắn như vậy, nàng hạ tầm mắt nhẹ giọng nói: “Công Chúa, chuyện nữ nhi vốn nên phụng mệnh cha mẹ, nghe lời bà mối, nào có thể do chúng ta tùy ý làm chủ?”

Câu nói này khiến ánh mắt Đại Trưởng Công Chúa thoáng vẻ chán nản, sau đó lạnh lùng vung tay lên khiến cung nữ lui ra, Hà ma ma cũng nhạy bén kéo Bạch Nhụy ra khỏi phòng.

“Trinh Mẫn, ngươi thật sự không muốn trở thành Thái Tử Lương Đệ? Nghe nói vị thím Hoàng Hậu kia của bản cung quả thật có chút vừa ý ngươi làm con dâu kìa.” Đại Trưởng Công Chúa phẩm một ngụm trà, ánh mắt sắc bén lạnh như băng nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt cầm chén trà, dáng vẻ giống như cực kỳ bất an, trong mắt không biết từ lúc nào đã ngân ngấn nước, yên lặng không nói.

Đại Trưởng Công Chúa thấy nàng không nói một lời, không khỏi có chút nóng vội, giọng điệu vốn lạnh như băng cũng gấp gáp lên: “Nếu ngươi có gì uất ức có thể nói với bản cung, nói không chừng bản cung có thể giúp ngươi.”

“Công Chúa, Mạt nhi… Mạt nhi đã có người trong lòng, chỉ ngại không thể tự quyết.” Tây Lương Mạt giống như do dự hồi lâu mới cắn răng nói.

Đại Trưởng Công Chúa sửng sốt, đôi mắt đẹp như hàm băng ngưng tuyết hiện lên một tia khác thường: “Ngươi có người trong lòng…” Nàng ta bỗng nhớ tới một số tin đồn bí ẩn, nói Đức tiểu Vương gia Tư Lưu Phong từng có ý muốn hỏi cưới Đại tiểu thư phủ Tĩnh Quốc công, lại bị từ chối.

Tây Lương Mạt buông chén trà, cười khổ một tiếng: “Đúng vậy, nhưng ta nghĩ ta không cần quá lo lắng mình sẽ bị chọn làm Thái Tử Lương Đệ.”

“Hử? Là sao? Chẳng lẽ còn có người thích hợp với vị trí Thái Tử Lương Đệ hơn Trinh Mẫn ngươi?” Đại Trưởng Công Chúa liếc nàng.

“Đương nhiên có người thích hợp hơn.” Tây Lương Mạt than nhẹ một tiếng.

Trong mắt Đại Trưởng Công Chúa ánh lên tia sáng lạnh, lập tức khinh thường nói: “Chẳng lẽ ngươi đang nói Tây Lương Vũ của Tây Lương tổ gia kia? Một nữ tử ngu xuẩn cũng xứng đứng bên Thái Tử?”

Tây Lương Mạt nghe vậy có chút do dự nhẹ giọng nói: “Thái Tử tư thế oai hùng, nữ tử tầm thường ước chừng đều không xứng, vì vậy Thái Tử phi và những người khác mới phúc bạc như vậy.”

Quý thích hoàng thất đã sớm có đồn đại Thái Tử cân cao số nặng, khắc vợ khắc con, có điều thân phận Thái Tử tôn quý nên lời đồn truyền không bao lâu đã bị đè xuống.

Đại Trưởng Công Chúa lại như có chút hài lòng với lời nói của Tây Lương Mạt, thản nhiên nói: “Đúng vậy, kẻ phúc bạc lại mong làm bạn bên long tử, đương nhiên phải bạc mệnh.”

Trên mặt Tây Lương Mạt tựa như có chút u sầu: “Vì vậy ta cũng rất lo lắng cho Nhị muội muội của ta, nay thân thể muội muội vốn không tốt, nếu làm bạn bên cạnh Thái Tử, không chịu nổi khí thế uy nghiêm của long tử, cứ vậy mà tổn thương, không nói đến Nhị nương, ngay cả cha và bà nội ta có lẽ đều rất khổ sở.”

Ánh mắt Đại Trưởng Công Chúa lạnh đi, nhìn thẳng Tây Lương Mạt: “Ngươi nói cái gì? Nhị muội muội của ngươi không phải Đoan Dương Huyện chúa Tây Lương Tiên sao? Vốn muốn vào cung lại bị hoàng huynh chán ghét vứt bỏ, bằng vào nàng ta còn muốn gả cho Thái Tử?!”

Tây Lương Mạt cắn môi, nhẹ giọng nói: “Đại khái Công Chúa không biết, Mạt nhi tuy là con vợ cả nhưng trước nay ở trong phủ không được sủng ái, đương nhiên khác với Nhị muội muội. Nhị muội muội cầm kỳ thi họa đều hết sức thiện mỹ, trẻ tuổi đã được ngợi khen là tài nữ đệ nhất kinh thành, bao nhiêu người đạp hỏng bậc cửa cầu thân mà không được là vì muốn vào cung phụng dưỡng quân vương.

Tuy Bệ hạ vì hiểu lầm mà chán ghét Nhị muội muội, nhưng Nhị muội muội vốn là kiều nữ, băng thanh ngọc khiết, mọi thứ đều đứng đầu, Nhị nương hy vọng muội muội có thể vào cung làm bạn với Thái Tử cũng không có gì lạ. Qúy phi nương nương hẳn cũng đã hỏi ý của Bệ hạ hoặc Hoàng Hậu nương nương, nhìn Nhị nương nếu không nắm chắc mười phần cũng sẽ không để Nhị muội muội tham gia yến hội tuyển chọn.”

Nương theo mỗi câu nói của Tây Lương Mạt, ánh mắt Đại Trưởng Công Chúa lại lạnh đi một phần, đến cuối đã một mảnh âm u: “Nắm chắc mười phần? Hàn thị dựa vào cái gì nắm chắc mười phần?”

Tây Lương Mạt vội vàng che miệng, gượng cười nói: “Công Chúa, Mạt nhi chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”

Đại Trưởng Công Chúa thấy nàng giống như bị mình dọa sợ, lập tức chậm lại giọng điệu, lạnh lùng nói: “Bản cung sẽ không trách tội ngươi, chỉ là trong lòng ngươi có ai mà ngay cả Thái Tử gia cũng không vào mắt ngươi?”

Nhìn ánh mắt sắc bén lại hùng hổ dọa người của Đại Trưởng Công Chúa, Tây Lương Mạt thầm cười nhạt, sau đó buông tầm mắt thản nhiên nói: “Việt Nữ có câu — lòng thương chàng, chàng chẳng hay, lẽ nào Công Chúa không hiểu, trong mắt nếu đã có một người, dù là tốt nhất cũng không vào được trong lòng sao?”

Trưởng Công Chúa như bị sét đánh, vẻ mặt có chút tái nhợt, ngần ngừ nói: “Ta đương nhiên biết…”

Sau đó nàng ta vội vàng đứng dậy nói: “Bản cung đi trước, ngân phiếu đã đưa cho trưởng quầy.” Trước khi đi nàng ta không quên cầm son phấn, nước hoa hồng Tây Lương Mạt đưa.

Tây Lương Mạt nhìn bóng lưng nàng ta đi xa, nở nụ cười lạnh: “Lòng thương chàng, chàng chẳng hay.”

Hôm nay bố cục của nàng đã hoàn thành, chỉ xem ngày mai Tây Lương Tiên có vào tròng hay không, nếu Hàn thị biết lưỡi dao nhỏ định dùng để đối phó với nàng trong yến hội ngắm sen ngày đó nay trở thành lưỡi dao sắc bén hại chết con gái bà ta, không biết có đau lòng đến chết hay không?

— Lời tác giả cuối chương —

Được rồi ~~~ Chúng ta cứ chờ cô nàng nào đó ngã ngửa đi ~~~ Về phần A Cửu, đã là nhân vật cao cấp nhất định không thể tùy tiện ngã gục như vậy ~~~ tự có lúc cho hắn vô cùng kiêu căng. Hơn nữa hai bên hiện đang vây trong trạng thái hợp tác, cũng là đối thủ, A Cửu muốn phục tùng Tiểu Mạt, Tiểu Mạt cũng chỉ muốn lợi dụng A Cửu, vì vậy hiện tại đừng mong nàng sẽ yêu hắn.

Hiện giờ Tiểu Mạt chưa đủ thực lực, tạm thời ở thế hạ phong mà thôi, chờ nàng đủ lông đủ cánh đương nhiên sẽ hạ gục A Cửu, cầm roi quật cái mông nhỏ của hắn, hắc hắc.

Mỗ Du: A Cửu, có rất nhiều bạn nhỏ muốn biết năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?

A Cửu che miệng chậm rãi cười: Kéo đi lột da, lột da xong sẽ nói cho ngươi năm nay bản tọa bao nhiêu tuổi.

(A Cửu lẩm nhẩm: những kẻ vô duyên hỏi tuổi mỹ nhân đi chết đi, chết đi, chết đi!)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui