Hoạn Phi Thiên Hạ

“Thiếu Vương Phi, ngươi đang có ý gì?” Tĩnh Vũ nhìn Tây Lương Mạt, vừa uất vừa giận.

Sắc mặt Đức Vương Phi cũng tỏ vẻ không vui, bà nhăn mày nói: “Trinh Mẫn,
con nên biết Tĩnh Vũ ở bên cạnh ta nhiều năm, theo ta từ nhỏ đến lớn,
gần như nửa nữ nhi, nếu gả cho nhà quan lại bên ngoài làm chủ mẫu cũng
không quá đáng. Hôm nay là tâm tư của mẫu phi, hy vọng nàng có thể luôn ở trong phủ, nên mới gả nàng cho Phong nhi, người quen dù sao cũng tốt
hơn những ả dụ dỗ khác mang từ ngoài vào, con giữ bên người cũng yên tâm hơn.”

Nghe vậy, Tây Lương Mạt xì lạnh, chính vì Tĩnh Vũ là “người quen” nên mới không yên tâm kìa.

Nhưng trên mặt Tây Lương Mạt không hề hiện vẻ buồn bực, nàng không hề nhìn
Tĩnh Vũ, chỉ khẽ nhấp trà nói: “Không phải mẫu phi nói để bên cạnh tiểu
Vương gia cùng con dâu làm người hầu hạ sao? Bên cạnh con dâu không
thiếu người hầu hạ, có điều con dâu cũng biết thân thể mình không tốt,
đương nhiên sẽ không ngăn trở mẫu phi ôm tôn tử, cũng phái người hầu hạ
tiểu Vương gia, thế nhưng…”

Nàng thoáng dừng, thản nhiên nhìn Đức Vương phi cười: “Mẫu phi tốt xấu gì
cũng nên nhớ con dâu là Quận chúa nhất phẩm hoàng gia thân phong, còn là tiểu thư dòng chính phủ Tĩnh Quốc Công, nếu vừa qua cửa một tháng đã để phu quân nạp thiếp, người biết chuyện sẽ nói con dâu rộng lượng hiền
đức, người không biết lại nghị luận hay là con dâu không được lòng phu
quân, hoặc làm cái gì chọc giận nhà chồng, nếu không phu quân chính là
kẻ sủng thiếp diệt thê. Loại tin đồn này nếu từ trong nhà truyền ra, con dâu không còn thể diện, chẳng lẽ Vương phủ cũng ta sẽ còn thể diện?”

Nói đến thế đã có chút không khách khí, nhưng trật tự ngay ngắn khiến Đức Vương phi ngẩn ra, không biết nói gì cho phải.

Tĩnh Vũ là người thiếu kiên nhẫn, trong lòng nàng vốn tràn đầy vui mừng chờ
làm quý thiếp, sao chịu làm thông phòng như Tĩnh Nương luôn bị nàng
khinh bỉ?

Thiếu Vương Phi này nói có vẻ đường hoàng, thật ra không muốn để nàng hầu hạ
tiểu Vương gia, sợ nàng lấy mất sự sủng ái của tiểu Vương gia đấy thôi.
Thân phận cao quý cái gì, hiền hiếu có tiếng cái gì, chỉ là một ả đố phụ ghen tị!

Nàng cắn răng nói: “Thiếu Vương Phi, nếu ngài không muốn để Tĩnh Vũ hầu hạ
tiểu Vương gia thì cứ nói thẳng là được, cần gì mượn cớ nhiều như thế?”

Tĩnh Vũ còn chưa dứt lời, Hà ma ma ở bên đã đột nhiên tiến lên, không chút khách khí cho Tĩnh Vũ hai bạt tai.

Hai tiếng bạt tai giòn tan khiến cả Đức Vương phi lẫn Tĩnh Vũ đều giật mình.

Tĩnh Vũ che mặt, nước mắt nháy mắt chảy xuống, nhìn về phía Đức Vương phi cực kỳ uất ức kêu lên: “Vương phi!”

Nàng từ nhỏ lớn lên bên cạnh Đức Vương phi, Đức Vương phi gần như coi nàng
là con gái, đừng nói động nửa móng tay nàng, ngay cả dạy dỗ cũng rất ít, hôm nay bỗng bị tát hai cái khiến nàng vừa thẹn vừa giận.

Đức Vương phi lập tức đứng dậy ôm lấy Tĩnh Vũ, gương mặt đoan trang tao nhã liền trầm xuống trong nháy mắt, nổi giận đùng đùng trừng mắt với Hà ma
ma, lại răn dạy Tây Lương Mạt: “Trinh Mẫn, thủ hạ của ngươi sao lại có
tiện tỳ cả gan làm loạn như vậy, cũng dám động thủ trước mặt bản Vương
phi!”

Tây Lương Mạt nhướng mày không nói gì, ngược lại Hà ma ma lấy khăn tay ra
lau tay, tiêu chuẩn hành cung lễ với Đức Vương phi: “Nô tỳ Hà thị là Tư
Thiện nữ quan nhị phẩm bên cạnh Hoàng Hậu nương nương, từng phụ trách
điều giáo cung nhân mới tiến cung, hiện nay là ma ma giáo tập trong cung ban cho Trinh Mẫn Quận chúa, bái kiến Đức Vương phi.”

Một lời giới thiệu khiến gương mặt Đức Vương phi cứng nhắc trong nháy mắt,
bà thật không ngờ ma ma khí độ bất phàm bên cạnh Tây Lương Mạt là nữ
quan bên cạnh Hoàng Hậu nương nương, lời nói muốn Tây Lương Mạt trách
phạt Hà ma ma liền nghẹn trong cổ.

“Thì ra là Hà nữ quan, thật là thất kính…” Đức Vương Phi miễn cưỡng nở nụ
cười, tiện thể nắm tay Tĩnh Vũ ý bảo nàng đừng kích động.

Hà ma ma lộ ra một nụ cười không kiêu không nịnh: “Nô tỳ không dám, có
điều vừa rồi thấy nha hoàn bên cạnh Vương Phi thật sự rất không có giáo
dưỡng, dám nói năng va chạm chủ tử, nếu ở trong cung không thể tránh
khỏi bị vả miệng thậm chí kéo tới Thận Hình Tư. Nô tỳ nghĩ nếu nha hoàn
này tương lai muốn hầu hạ bên cạnh tiểu Vương gia, không biết lễ nghĩa,
không hiểu tôn ti như vậy va chạm quý nhân, gây ra chuyện thì không phải một hai lời có thể tha thứ được.”

Đức Vương Phi gượng cười: “Là bản Vương phi quản giáo không nghiêm, khiến ma ma chê cười.”

Tĩnh Vũ bị Hà ma ma chê bai một phen, thẹn quá thành giận, lại bị Đức Vương
phi nắm chặt tay, nàng chỉ có thể cắn răng nuốt ngược vào bụng, oán hận
trừng mắt nhìn Hà ma ma cùng Tây Lương Mạt.

Hà ma ma như phát hiện ánh mắt nàng, lạnh lùng cười với nàng: “Vị nha hoàn Tĩnh Vũ này dường như không phục thì phải? Thế nào? Lẽ nào bản nữ quan
nói sai rồi?”

Tĩnh Vũ hết hồn, sợ Hà ma ma lại đánh nàng, đành ngoan ngoãn cúi đầu.

Đức Vương Phi tuy giận Tây Lương Mạt không hiểu thời thế nhưng nhất thời
không làm gì được, còn Tây Lương Mạt giống như không nhìn thây sự xấu hổ của bà, cũng không đứng ra hòa giải, trong nhất thời thế cục khó xử.

Cho đến khi Tây Lương Mạt thấy nụ cười trên mặt Đức Vương Phi sắp không giữ nổi nữa mới lạnh nhạt nói: “Mẫu phi, Tĩnh Vũ là người bên cạnh ngài,
con dâu tự nhiên sẽ không bạc đãi nàng, muốn cất nhắc làm thiếp không
phải không thể, có điều cung nữ trong cung cất nhắc làm quý nhân cũng
phải có lý do. Khi đó con dâu muốn nâng Tĩnh Nương làm di nương cũng vì
nàng có thai. Chờ Tĩnh Vũ có thai rồi con dâu sẽ cho nàng một viện
riêng, đồng thời để nàng làm di nương, cũng tốt cho dưỡng thai, thế
nào?”

Đã nói đến mức này Đức Vương Phi cũng phải nể thân phận Tây Lương Mạt,
huống hồ chuyện này đồn ra quả thật không dễ nghe, bà đành đồng ý: “Cũng tốt, vậy quyết định thế đi.”

“Mẫu phi còn chuyện gì cần dặn dò con dâu không? Nếu không lát nữa con dâu
sẽ đến Mẫu Đơn Các của mẫu phi thăm phu quân.” Tây Lương Mạt không mặn
không nhạt nói.

Đức Vương Phi không được chào đón ở chỗ nàng đương nhiên không muốn ở lại
lâu hơn nữa, nhân tiện nói còn có chuyện cần xử lý liền đứng dậy rời đi.

Thấy Tĩnh Vũ như còn muốn nói gì, Đức Vương Phi nắm chặt bàn tay nàng, Tĩnh
Vũ đành ấm ức cúi đầu, không cam lòng đi theo Đức Vương Phi rời khỏi
Thỉnh Nguyệt Các.

Trên đường quay về Mẫu Đơn Các, Tĩnh Vũ luôn chờ Đức Vương Phi nói chuyện mà Đức Vương Phi vẫn mặt mày âm trầm, không hề có ý nói một câu, cuối cùng Tĩnh Vũ không nhịn nổi nữa, bước nhanh lên vài bước, vươn tay ngăn phía trước Đức Vương Phi, nàng nhìn chằm chằm Đức Vương Phi nói: “Vương Phi, ngài đã nói sẽ cho Tĩnh Vũ làm quý thiếp, hôm nay đừng nói đến quý
thiếp, ngay cả một tiện thiếp cũng không bằng, chỉ là một nha hoàn thông phòng, ngài không cảm thấy nên có một lời giải thích với Tĩnh Vũ sao?”

Đức Vương Phi vốn bị mất mặt ở chỗ Tây Lương Mạt, nay trong lòng đang nghẹn giận, không biết nói năng thế nào với Tần Đại quản gia, không ngờ Tĩnh
Vũ cũng hùng hổ như vậy, dáng dấp chất vất khiến Đức Vương Phi trong
lòng bốc lửa, giơ tay tát thẳng lên mặt Tĩnh Vũ, mắng: “Tiện nhân, ngươi nói năng với chủ tử như thế à? Chẳng trách vừa rồi Hà ma ma kia dạy dỗ
ngươi, quả là bản Vương Phi đã quá dung túng ngươi!”

Tĩnh Vũ ôm mặt, không dám tin nhìn Đức Vương Phi, đôi mắt hạnh ngập đầy nước mắt.

Nha hoàn ma ma khác thấy bầu không khí không ổn liền thông minh lùi lại rất xa.

Đức Vương Phi thấy Tĩnh Vũ như vậy thương hại cực kỳ, dù sao cũng là cốt
nhục của bà, từ nhỏ lại yêu thương lớn lên, trong nháy mắt đã mềm lòng,
tiến lên muốn kéo tay nàng: “Vũ nhi, ngươi nên hiểu được sự khó xử của
bản Vương Phi, vốn nếu một năm sau Trinh Mẫn Quận chúa không có thai tự

nhiên có thể danh chính ngôn thuận nâng ngươi làm di nương, nhưng hiện
nay nàng mới gả tới một tháng, làm vậy có phần quá đáng, bản Vương Phi
cũng không tiện đáp lời phủ Tĩnh Quốc Công cùng trong cung, người chờ
thêm chút nữa…”

Nhưng Tĩnh Vũ bỗng hất tay bà ra, lạnh mặt nhìn bà: “Ngươi không cần giải
thích với ta, ngươi chỉ chướng mắt ta mà thôi, ta và Tư Hàm Ngọc đều
chảy dòng máu của ngươi, nhưng nay nếu đổi thành người kia, đừng nói là
làm thiếp, dù là chính thê ngươi cũng vắt óc nghĩ cách đẩy Trinh Mẫn
Quận chúa xuống, giúp Tư Hàm Ngọc ngồi lên vị trí kia, còn ta xuất thân
đê tiện, trời sinh nên làm nha hoàn hầu hạ người ta, có phải không?”

Lời vừa nói ra khiến Đức Vương Phi cảm thấy như bị sét đánh ngang tai, vừa
sợ vừa không thể tin nhìn Tĩnh Vũ, bà run run lạnh lùng nói: “Ngươi…
Ngươi vừa nói gì, là ai, là ai nói với ngươi những lời này, là ai!”

Nhìn Đức Vương Phi trừng mắt dựng mày, Tĩnh Vũ chỉ cảm thấy trong lòng lạnh
giá, nàng che mặt, hai mắt đẫm lệ buồn bã nhìn Đức Vương Phi, cắn răng
thấp giọng hô: “Ta ngược lại hy vọng những lời này là giả, Tĩnh Vũ ta đã tạo nghiệt gì mà đời này lại có một người mẹ nhẫn tâm tuyệt tình như
ngươi!”

Dứt lời, nàng quay người vừa khóc vừa chạy.

Chỉ còn lại Đức Vương Phi như hoàn toàn mất hết sức lực, Đức Vương Phi sững sờ đứng tại chỗ rất lâu, cảm thấy lời nói cùng ánh mắt chán ghét của
Tĩnh Vũ như đao cắt vào tim, lẽ nào bà còn chưa đủ yêu thương nàng?

Lẽ nào tất cả những gì nàng đã làm không phải vì nàng hay sao?

Đức Vương Phi ôm lồng ngực nhói đâu, run rẩy không ngừng, phía sau lập tức
có ma ma đỡ lấy bà, run giọng nói: “Vương Phi, cẩn thận.”

Đức Vương Phi giờ mới như bừng tỉnh, sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt, vừa
rồi những lời kia bị hô ra ngay trước mặt những người trên đường.

Bà lập tức cảnh giác nhìn xung quanh, phát hiện đang là giữa trưa, trên
đường không người nào khác, chỉ có mấy nha hoàn, ma ma bà dẫn theo, tim
bà hơi bình tĩnh lại.

Sau đó Đức Vương Phi nhìn về phía ma ma đang đỡ mình, lạnh lùng hỏi: “Các ngươi vừa nghe thấy cái gì?”

Đám ma ma, nha hoàn này lập tức cúi thấp đầu, đồng loạt run lên, nhưng vẫn thấp giọng nói: “Chúng nô tỳ không nghe thấy gì hết.”

Gió lạnh thổi qua như muốn ngưng tụ tất cả hơi lạnh thành băng trên người
những nô tỳ này, bọn họ không dám thở mạnh một tiếng, chỉ yên lặng chờ
đời, khẩn cần chủ tử từ bi.

Đức Vương Phi im lặng một hồi, bỗng mờ mịt cười cười: “Các ngươi đều là
người theo ta nhiều năm, bản Vương Phi đương nhiên biết các ngươi trung
thành, nếu không nghe thấy gì là tốt nhất, nếu để bản Vương Phi nghe
được chuyện gì luyên thuyên thì đừng trách bản Vương Phi không nể tình.”

Lúc này đám phó tỳ mới thở phào một hơi, trên mặt hiện lên vẻ cảm kích,
nhưng họ không nhìn thấy một giây khi Đức Vương Phi xoay người, trên
gương mặt dịu dàng tao nhã bỗng toát ra một tia vặn vẹo dữ tợn.

Bà lạnh lùng nhìn con đường phía trước, thầm nói.

Những người này, không thể để lại bất cứ ai.

Bởi chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật.

Chờ Đức Vương Phi dẫn đám phó tỳ đi khỏi, trên con đường không một bóng
người xuất hiện một bóng người mặc trang phục sai vặt, tay cầm lồng chim chậm rì rì đi ra.

Thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi nhìn bóng lưng Đức Vương Phi, lộ ra một nụ
cười đáng yêu lại lạnh giá dị thường, xoay người đi về phía Thỉnh Nguyệt Các.



Bạch Ngọc đang ra ngời bưng nước nóng chuẩn bị hầu hạ Tây Lương Mạt rửa mặt
chải đầu, lát nữa nghỉ trưa xong sẽ đi Mẫu Đơn Các thăm Tư Lưu Phong.

Nàng vừa quay đầu bỗng thấy một gương mặt thiếu niên thanh tú đáng yêu không gì sánh được xuất hiện trước mặt mình, ngọt ngào gọi nàng: “Bạch Ngọc
tỷ tỷ.”

Trên mặt Bạch Ngọc nở một nụ cười, vươn tay gõ trán hắn: “Tiểu Lục Tử, Tiểu
Bạch của ta đâu? Không phải ngươi dẫn nó đi bắt sâu ăn à?”

Tiểu Lục Tử sờ sờ cái trán, có chút ấm ức lầu bầu: “Tỷ tỷ chỉ nhớ Tiểu Bạch, con chim háo sắc kia nào có đi ăn sâu, nó chỉ nhớ thương con quạ mái
trên cây kia kìa, chẳng thấy ngươi nhớ thương người ta bao giờ!”

Nhưng hắn vẫn đưa lồng chim bằng sắt cho Bạch Ngọc, thuận lợi nhận lấy chậu
nước nóng bằng đồng khắc chim khách đậu cành mai trên tay nàng.

Bạch Ngọc bật cười: “Tiểu Lục Tử, ngươi ghen tị cái gì vậy chứ.” Nói xong
nàng tiện tay ôm con chim béo toàn thân đỏ thẫm hoa lệ từ trong lồng sắt ra.

Tiểu Bạch đang giận Tiểu Lục Tử nói nó háo sắc.

Con chim báo lập tức không để ý tới ánh mắt âm trầm kinh khủng của Tiểu Lục Tử, đường hoàng cọ lên ngực Bạch Ngọc, tiện thể phát ra tiếng “cạc cạc” thoải mái.

Trừng, trừng, trừng cái rắm, ông đây cứ thích cọ đậu hũ của Tiểu Ngọc Nhi đấy, hừ~

Tiểu Lục Tử nguy hiểm nheo mắt lại, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn thiến con chim thối này!

Có điều hiện nay còn chuyện khác cần làm, hắn liền hỏi Bạch Ngọc: “Đúng rồi, tiểu thư đã nghỉ chưa?”

Bạch Ngọc lắc đầu, cười nói: “Chưa đâu, cùng vào đi.”

Tiểu Lục Tử không vô cớ tới tìm tiểu thư, nhất định có chuyện quan trọng.

Bạch Ngọc dẫn Tiểu Lục Tử đi gặp Tây Lương Mạt, Tiểu Lục Tử kể tất tần tật
chuyện vô tình thấy trên đường cho Tây Lương Mạt nghe, Tây Lương Mạt
nghe vậy lập tức hứng thú nhướng mày: “Sao? Ngươi thật sự không nghe
sai?”

Chẳng trách nàng luôn cảm thấy Tĩnh Vũ không giống nha hoàn bình thường, thì
ra còn có tin tức như vậy, Đức Vương Phi này nhìn có vẻ trinh tĩnh hiền
thục, không ngờ cũng không kiềm nén được cô đơn, có tư tình con riêng
với người đàn ông khác, còn to gan dẫn theo bên cạnh.

Tiểu Lục Tử gật đầu khẳng định: “Vâng, thuộc hạ đảm bảo không nghe sai.”

Tây Lương Mạt suy nghĩ một chút, dặn dò Tiểu Lục Tử: “Vương Phi có thể ngồi ở vị trí này lâu như vậy nhất định không phải người nhân từ, ngươi cùng Mị Thất nghĩ biện pháp chọn hai người yên lặng trong đám vú già cứu ra, sau đó giao cho Bạch ma ma, bảo bà che giấu đưa đến thôn trang của ta,
sau này sẽ có chỗ trọng dụng.”

Nhìn Tiểu Lục Tử rời đi, nàng lộ ra vẻ mặt như cười như không, nàng đang lo
không biết làm thế nào phá vỡ cục diện Đức Vương phủ này, nay một lưỡi
dao sắc đưa vào tay, đúng là cơ hội tốt trên trời rơi xuống.

Tĩnh Vũ quả là quân cờ hay.


“Có điều, ai sẽ là gian phu đây?” Tây Lương Mạt nói như tự nhủ.

Bạch Ngọc thì thấp giọng nói: “Ngài không cảm thấy… Tần Đại quản gia có địa vị quá mức trong Vương phủ sao?”

Tây Lương Mạt vuốt thân thể mềm mại mập mạp của Tiểu Bạch, ánh mắt trong
trẻo lạnh như tuyết: “Đúng vậy, một người khuê phòng tịch mịch, một
người dã tâm khó giấu, đúng là một đôi tuyệt phối.



Lại nói đến bên này, Đức Vương Phi trở về Mẫu Đơn Các, vừa sai người tìm
Tần Đại quản gia về, vừa sai người lập tức bịt miệng mấy nha hoàn bà tử
nhốt vào phòng củi, còn khiến người đi tìm Tĩnh Vũ, sợ nàng gặp chuyện
không may, thật sự đã đau lòng lại hao sức.

Lúc này Tĩnh Vũ đang ở một nơi không ai ngờ tới, ôm một thiếu nữ mặc trang phục nha hoàn, khóc như mưa, đứt từng khúc ruột.

“Hương tỷ tỷ, ngươi nói thế là vì sao? Vì sao mẫu phi lại làm thế với ta?”

Chỉ có ở đây nàng mới dám gọi Vương Phi một tiếng mẫu phi, ở trước mặt thiếu nữ này nàng mới dám nói mình là tiểu thư Vương phủ.

Thiếu nữ kia có một gương mặt hết sức bình thường, chính là thiếu nữ đã xuất
hiện trong phòng Cẩm Nương, không, Tĩnh Nương bày mưu tính kế hãm hại
Tây Lương Mạt.

Nàng vỗ nhẹ lên lưng Tĩnh Vũ, nhẹ giọng an ủi: “Vũ muội muội, ngươi phải
biết tất cả đều là số mệnh, không ai có thể kiểm soát được, ai bảo chúng ta không phải con dòng chính danh chính ngôn thuận.”

Tĩnh Vũ thẳng lưng lên, lau nước mắt căm giận nói: “Con dòng chính, con dòng chính quan trọng thế à, lẽ nào thứ xuất không phải người, ta cũng là
miếng thịt rơi ra từ bụng bà ấy, dựa vào cái gì lại thấp hèn hơn Tư Hàm
Ngọc, không công bằng!”

Thiếu nữ kia hít vào một tiếng, nói như cực kỳ cay đắng: “Tư Hàm Ngọc là Quận chúa danh chính ngôn thuận, sau này người cưới nàng sẽ là đệ tử nhà cao cửa rộng, những người như chúng ta chỉ có mệnh để người ta sắp xếp.
Vương Phi không gả ta cho một kẻ ăn chơi trác táng ta đã thỏa mãn rồi,
dù sao ngươi vẫn khác, vẫn gửi hồn từ trong bụng Vương Phi mà ra, nếu
như…”

“Nếu như cái gì?” Tĩnh Vũ lập tức nhìn nàng đầy hy vọng.

Nàng không muốn chỉ làm một nha hoàn thông phòng thấp hèn, từ khi biết được
bí mật thân thế mình từ chỗ Hương Nhi, nàng liền hy vọng có một ngày có
địa vị tương xứng.

Thiếu nữ tên Hương Nhi kia nhìn Tĩnh Vũ như rất do dự: “Nếu như không còn Hàm Ngọc, ngươi không phải sẽ thành con gái duy nhất của Vương Phi à?”

“Không còn Hàm Ngọc?” Tĩnh Vũ thì thào, sau đó hết hồn nhìn về phía thiếu nữ
kia, sắc mặt hơi tái nhợt: “Ngươi đang nói… đang nói…”

Hương Nhi ghé bên tai Tĩnh Vũ nói thầm: “Đúng vậy, nếu không còn Tư Hàm Ngọc, Vương Phi đương nhiên chỉ có thể dành tất cả tình yêu cho ngươi, nếu
muốn lên làm chính thê của Phong ca ca cũng không phải không có hy
vọng…”

Lời nói của Hương Nhi như một nghìn bàn tay nhỏ vuốt ve trong lòng nàng,
tràn ngập dụ dỗ, Tĩnh Vũ do dự hồi lâu cuối cùng không nhịn được hỏi:
“Vậy… Ta phải làm thế nào?”

Trong mắt Hương Nhi bốc lên ánh lửa kỳ lạ, nàng nhẹ giọng phân tích dặn dò bên tai Tĩnh Vũ.

Hồi lâu sau, nhìn Tĩnh Vũ hồn bay phách lạc rời khỏi, một bà lão từ gian
phòng bên cạnh xốc mành đi ra, cầm một chậu nước cùng một hộp trang điểm đặt lên bàn, nhìn thiếu nữ nói: “Nha đầu kia mắc câu rồi?”

Hương Nhi lạnh lùng cười: “Vàng đỏ nhọ lòng son, nàng có thể từ chối lời đề nghị của ta mới là lạ.”

Nàng vươn tay dính nước chậm rãi xoa dọc theo thái dương của mình, chỉ chốc
lát sau, một chiếc mặt nạ da người hoàn chỉnh rơi trên lòng bàn tay, lộ
ra gương mặt cực kỳ tinh xảo như một con búp bê mỹ lệ, chính là Nhị tiểu thư Đức Vương phủ – Tư Hàm Hương.

Bà lão dùng bồn nước cùng hộp trang điểm trang điểm lại cho Tư Hàm Hương,
giúp nàng thay bộ trang phục tỳ nữ ra, thu dọn sạch sẽ rồi mới đưa Tư
Hàm Hương ra ngoài.

Tư Hàm Hương xác định bốn bề vắng lặng mới quay đầu nói với bà lão: “Tân
ma ma, ngươi đừng tiễn xa, nếu để người ta thấy ta ở đây sẽ không hay.”

Tân ma ma lập tức gật đầu, thấp giọng nói: “Tiểu thư, ngươi phải cẩn thận
một chút, ta thấy Trinh Mẫn Quận chúa kia không giống người bình thường, hình như còn có chút võ công.”

“Sao? Chị dâu nhỏ của ta còn biết võ công cơ à? Vậy là tốt nhất.” Tư Hàm
Hương cười hì hì, đôi mắt to chuyển động, mặt mày tràn đầy ý không tốt.

Nàng như nghĩ tới cái gì liền vội vã rời đi.

— Đường ranh giới —

Đức Vương Phi tìm được Tần Đại quản gia lại phát hiện Tần Đại quản gia
không tiết lộ thân phận của Tĩnh Vũ cho nàng, trong lòng hai người nhất
thời cảnh giác, chờ Tĩnh Vũ trở về ép hỏi rất lâu, Tĩnh Vũ luôn một mực
nói mình vô tình nghe bọn họ nói chuyện mới phát hiện thân thế của mình.

Đức Vương Phi cùng Tần Đại quản gia thấy không ép hỏi được cái gì, cũng chỉ nửa tin nửa ngờ tạm thời tin Tĩnh Vũ.

Đức Vương Phi khuyên Tĩnh Vũ chấp nhận thân phận nha hoàn thông phòng, chờ
có thai lại nâng địa vị cho nàng làm di nương, lại không ngờ con gái
mình chưa hài lòng với thân phận di nương này, còn có dã tâm lớn hơn.

Nhưng Tĩnh Vũ vẫn dịu ngoan đồng ý Vương Phi, không ầm ỹ không làm loạn,
khiến Đức Vương Phi thở phào nhẹ nhõm, sai người đi xử lý những vú già
hôm nay nghe được lời không nên nghe.

Bà nào biết Tĩnh Vũ quay người liền mượn bóng đêm đi tìm Tần Đại quản gia, quỳ trên mặt đất nói với Tần Đại quản gia một kế hoạch có thể gọi là ác độc.

Đồng thời rơi nước mắt như mưa nhìn Tần Đại quản gia nói: “Nếu phụ thân
không đồng ý với Vũ nhi, Vũ nhi còn sống có ý nghĩa gì, chi bằng chết
theo Hải ca ca đi, phụ thân đừng quên Hải ca ca đã chết thế nào!”

Tần Như Hải cùng Tĩnh Vũ là anh em cùng cha khác mẹ, Tĩnh Vũ biết thân thế
của mình là chuyện gần đây, cho nên căn bản không có tình cảm gì với Tần Như Hải, nhưng lúc này nàng không ngại ra vẻ huynh muội tình thâm.

Lúc đầu nghe kế hoạch này, Tần Đại quản gia gần như từ chối không chút do
dự, nhưng sau đó nghe tên Tần Như Hải quả nhiên thay đổi chủ ý.

Tuy Tần Đại quản gia căm tức Vương Phi không thực hiện lời hứa tranh giành
vị trí quý thiếp cho Tĩnh Vũ, nhưng càng hận Tây Lương Mạt không thức
thời, lấy thân phận đè người, hơn nữa Tử Y Khách vì cứu Tây Lương Mạt

cùng Tư Lưu Phong mới giết Tần Như Hải, còn dùng thủ đoạn hết sức tàn
nhẫn.

Nhớ tới con trai mình chết thảm, tim Tần Đại quản gia lại đau như dao cắt,
huống hồ lúc này Tĩnh Vũ là huyết mạch duy nhất của hắn, nếu sau này có
hy vọng chiếm được giang sơn, thân phận Tĩnh Vũ nước lên thì thuyền lên, cùng là con gái của Vương Phi, khác gì đệ tử vương hầu khác?

Vì vậy, ánh mắt hắn lướt qua một tia tàn bạo, gật đầu nói: “Được, vi phụ đương nhiên đồng ý với con!”

Tĩnh Vũ thế mới nín khóc mỉm cười, mặt mày tỏa sáng, gần như nhìn thấy mình mặc một thân hoa phục đứng bên Tư Lưu Phong.

Trong một phủ, mỗi người một tâm tư, đều mang ý xấu, trong bóng đêm nồng đậm này, hơi thở quỷ âm chậm rãi lan tràn.

Mà người duy nhất hoàn toàn không biết gì chính là Tư Lưu Phong bệnh nặng
trên giường, trong lúc mơ mơ màng màng hắn chỉ cảm thấy bên cạnh thêm
một thân thể mềm mại thơm lạnh, giảm bớt cảm giác nóng cháy mà cơn sốt
cao mang đến, hắn vô thức ôm lấy thân thể kia, khẽ nỉ non: “Mạt nhi…”

Tĩnh Vũ cứng đờ, đáy mắt hiện lên một tia phẫn hận, nhưng cảm giác hưng phấn vì ước muốn nhiều năm thành hiện thực khiến nàng bình tĩnh lại, vươn
đôi tay mềm mại ôm lấy Tư Lưu Phong, gối đầu lên vai hắn.



Trong Thỉnh Nguyệt Các, đồng thời cũng có một đôi đang ngủ chung.

“Thế nào? Nghĩ đến Tư Lưu Phong cùng nha đầu kia nên ghen không ngủ được?”
Giọng nói dễ nghe lại luôn mang theo âm thanh như ma quỷ của Bách Lý
Thanh vang lên bên tai Tây Lương Mạt, cánh tay ôm eo nhỏ của Tây Lương
Mạt thắt chặt hơn, có chút không hài lòng vì nàng không yên lòng.

“Ngươi mới ghen đến không ngủ được, ta đang nghĩ làm sao Tần Đại quản gia có
lá gan lớn như thế, ngay cả Vương phi cũng dám thông đồng, dã tâm của
hắn không nhỏ đâu.” Tây Lương Mạt lười biếng nằm trên giường, hơi khó
chịu muốn tránh khỏi cánh tay ôm eo mình.

Bách Lý Thanh trực tiếp dùng sức kéo Tây Lương Mạt tới dưới thân, như một
đại yêu thú giam cầm tiểu thú mình yêu chiều, chậm rãi vươn tay nghịch
tóc nàng, thỉnh thoảng xoa nắn bờ vai tuyết trắng lồ lộ của nàng: “Thiên Lý Giáo này tám chín phần mười do Tần Đại quản gia thành lập, vi sư
thấy ý đồ của hắn sợ rằng không chỉ là đứng đầu một giáo, ngược lại như
muốn vấn đỉnh đại bảo, tranh giành trung nguyên.”

Bách Lý Thanh xoa nắn vô cùng tốt, Tây Lương Mạt được hắn vuốt ve cực kỳ
thoải mái, hơi nheo mắt lại: “Vâng, đồ nhi cũng nghĩ vậy, có điều Tần
Đại quản gia nhìn có chút mưu lược nhưng nếu nói hắn dùng vài chục năm
thành lập Thiên Lý Giáo thì hơi đề cao hắn, sao sư phụ không sai thám tử Tư Lễ Giám điều tra căn nguyên của Thiên Lý Giào?”

“Thế nào? Ngươi hoài nghi phía sau Thiên Lý Giáo còn có người khác?”

Bách Lý Thanh như chơi thành nghiện, thấy Tây Lương Mạt hưởng thụ cũng có
cảm giác thành công, thường ngày được người ta hầu hạ quen hiếm khi nào
hăng hái hầu hạ người khác như hôm nay, hắn liền sử dụng hết kỹ thuật
của đám tiểu thái giám, chậm rãi xoa bóp trên người Tây Lương Mạt.

“Ừm… Ta cảm thấy thế… Sư phụ, ngươi… Ừm… A… Thật thoải mái… Đừng dừng lại…”
Tây Lương Mạt bị xoa đến gân cốt tê dại, một chỗ xương khớp mỏi bị nắm
đến liền không nhịn được thấp giọng kêu.

Cố tình Bách Lý Thanh cứ thích chọn chỗ mềm của nàng mà nắm, chưa bao lâu
đã nắn đến mức nàng đổ mồ hôi đầm đìa, thân thể tê dại: “Được rồi, sư
phụ, được rồi, dừng đi… Không cần…”

“Hử? Thật sự không cần à? Không cần nữa thì gọi hai tiếng dễ nghe coi.”
Giọng nói ma quỷ của Bách Lý Thanh vang bên tai Tây Lương Mạt dụ dỗ, ý
xấu cắn lên vành tai bạch ngọc của nàng.

Tây Lương Mạt cảm thấy trên người lại thêm một trận tê dại mới giật mình
cảm thấy không đúng, lời nói vốn bình thường nói ra lại biến vị, tiếng
kêu của mình nghe có vẻ mờ ám vô cùng, sắc mặt không khỏi ửng đỏ.

“Sư phụ, chúng ta nói chính sự đi?” Tây Lương Mạt thở dài một hơi, định vươn tay đẩy mặt Bách Lý Thanh ra.

Hôm nay hắn vừa về liền chạy tới Thỉnh Nguyệt Các, nàng cũng muốn thương
lượng với hắn tin tức nghe được sáng nay nên mới không từ chối hắn.

Có điều dường như thằng nhãi này hoàn toàn không để chính sự trong lòng!

“Vi sư đang nói chính sự đấy thôi, chính sự gian phu dâm phụ nha!” Bách Lý
Thanh mỉm cười, dưới ánh nến mông lung, mặt mày tỏa hương, da sáng như
ngọc.

Sắc mặt Tây Lương Mạt bất giác hồng hồng, cắn răng thấp giọng nói: “Còn như vậy sau này sư phụ đừng tới nữa.”

Thấy tiểu hồ ly trong lòng thật sự sẽ giận dỗi bỏ đi, Bách Lý Thanh dùng một tay kéo mắt cá chân nhỏ bé của nàng, lần nữa kéo Tây Lương Mạt về lòng
mình, vẫn cắn lỗ tai nhỏ của nàng: “Đừng giận, trò cưng, dù sao chúng ta diễn trò phải diễn từ đầu đến cuối, bằng không chẳng phải có lỗi với
người tới rình coi?”

Tây Lương Mạt nghe vậy ngừng động tác chống cự, lập tức cảnh giác lên, hơi
ngưng thần nhìn về phía cửa sổ: “Sư phụ có tính toán gì không?”

Nếu Bách Lý Thanh sớm đã phát hiện có người nhìn trộm lại không ra tay giết người kia hoặc cưỡng chế rời đi, thì nhất định là hắn có kế hoạch.

“Người kia ở trên nóc nhà, là cao thủ nội lực, không ngờ Thiên Lý Giáo còn có
nhân tài như vậy.” Bách Lý Thanh dính sát bên tai Tây Lương Mạt thì
thầm, tiện thể như vô tình lột cái yếm của nàng.

Tây Lương Mạt một lòng một dạ nghĩ chính sự, không hề phát hiện hành động
mờ ám của hắn, chỉ nhăn mày thấp giọng nói: “Vì sao Tần Đại quản gia
phái người tới? Bình thường không thấy ai tới rình Thỉnh Nguyệt Các.”

Hôm nay nàng mới phát hiện bí mật của Đức Vương Phi, Thỉnh Nguyệt Các liền bị người giám sát, lẽ nào để lọt tiếng gió?

“Vì sao không giải quyết người kia, nếu bí mật của chúng ta bị phát hiện…”
Tây Lương Mạt bỗng cảm thấy trên người mát lạnh, vô thức ôm ngực, đỏ mặt tàn bạo chửi nhỏ yêu nghiệt kia: “Ngươi làm gì vậy? Còn lo người kia
chưa xem hết ta à?”

Bách Lý Thanh thuận lợi hạ gục nàng, cười như không cười nói với thiếu nữ
dưới thân: “Lát nữa để Mị Nhất cùng đi chẳng phải sẽ biết người kia là
bắt kẻ thông dâm hay có mục đích riêng à? Về phần cái khác, yên tâm, vi
sư sẽ bảo vệ sự trong sạch của ngươi.”

Tây Lương Mạt liếc hắn cười nhạt: “Có sư phụ ở đây, đồ nhi còn có thứ gọi là trong sạch này à!”

Bách Lý Thanh nhướng mày nhìn nàng, chỉ chốc lát sau đã ưu thương hít vào
một hơi: “Nếu đồ nhi ngươi muốn hủy sự trong sạch của vi sư như vậy, vi
sư đành hiến thân vì nghĩa lớn vậy!”

Tây Lương Mạt: “…”



Cái gọi là “hương nùng mộng tiếu khai kiều yếp, miên hoàn áp lạc hoa. Điệm văn sinh ngọc oản, hương hãn tẩm hồng sa*”.

*Trích từ bài “Vịnh Nội Nhân Trú Miên” (Vịnh vợ ngủ trưa) của Tiêu Cương.

Dịch: Mộng cười lúm đồng tiền

Búi tóc đè hoa rơi.

Chiếu tre nâng tay ngọc.

Mồ hôi thấm lụa tươi.

Vị thượng khách nhìn lén xuân tình ấm áp trong phòng trong mắt có lửa,
trong lòng rối loạn, cố tình không thấy rõ gì hết, hắn quan sát một hồi, cuối cùng thầm mắng một câu: “Gian phu dâm phụ.” rồi mượn bóng đêm bay
đi, không ngờ phía sau mình đã có một cái bóng đi theo từ lúc nào, theo
đuôi như quỷ ngay phía trên hắn.

Nếu lúc này có người nhìn thấy sợ rằng sẽ trợn tròn mắt, sợ đến hôn mê bất tỉnh.

Thượng khách nóc nhà rẽ ngang rẽ dọc bảy tám lần rồi vào một căn phòng, lật
khăn che mặt lộ ra gương mặt trung niên thư sinh nhã nhặn, chính là Tần

Đại quản gia.

Tĩnh Ngôn đang thêu hà bao trong phòng càng hoảng sợ, thấy rõ người tới liền tiến lên đón, nói có chút căng thẳng: “Đại quản gia, thế nào rồi, có
chắc chắn không?”

Tần Đại quản gia ngồi xuống giường sưởi, uống trà Tĩnh Ngôn đưa cho, cười
nhạt một tiếng: “Chuyện hôm nay Vũ nhi nói ta còn thấy có chút phiền
phức, không ngờ dễ dàng thành công. Trinh Mẫn quận chúa hiền lương thục
đức cái gì, cũng chỉ là một tiểu tiện nhân không chịu nổi cô đơn, ngay
cả loại người như Tử Y Khách cũng thông đồng.

Tĩnh Ngôn kinh ngạc nói: “Cái gì?”

Tần Đại quản gia hừ một tiếng, trong mắt đầy khinh bỉ: “Vốn còn nghĩ làm
thế nào sắp xếp đối tượng ngoại tình cho Trinh Mẫn Quận chúa, ai ngờ hôm nay ta đi đã thấy ả cùng Tử Y Khách kia đang điên loan đảo phượng.”

Tĩnh Ngôn nghe vậy lớn tiếng cười: “Chuyện này cũng không thể trách Quận
chúa, nàng gả vào Vương phủ một tháng, tiểu Vương gia không bị bệnh thì
cũng bị đại phu dặn dò không thể cùng phòng, cô đơn là đương nhiên.”

Tần Đại quản gia thấy Tĩnh Ngôn mặt mày hàm xuân, bỗng nhớ tới cảnh xuân
nhìn thấy đêm này, trong lòng ngứa ngáy liền tiến lên ôm lấy Tĩnh Ngôn
đi vào phòng trong: “Ngày mai ngươi dẫn Tử Y Khách đến Linh Lung Tháp ở
hậu hoa viên đi, nếu chuyện thành bản Đại quản gia sẽ có thưởng mạnh.”

“Đại quản gia định ban cho “cháu gái” ta cái gì? Ngài không sợ Vương Phi lật đổ hũ dấm chua à?” Tĩnh Ngôn cười quyến rũ, ngón tay vẽ vòng vòng trước ngực Tần Đại quản gia.

Đại quản gia khinh thường hừ một tiếng, đáy mắt hiện lên một mũi nhọn: “Bà
già ương ngạnh kia, sớm muộn gì cũng có một này ta khiến bà ta biết cái
gì gọi là hạ đường phụ!”

“Vậy Tĩnh Ngôn có thể làm Vương Phi của Đại quản gia không?”

“Đương nhiên, đương nhiên…”

Đại quản gia đá cửa, tiện thể che đi cảnh xuân đầy phòng.

Bọ ngựa rình ve, chim sẻ ở phía sau, một bóng đen lẳng lặng trượt ra ngoài cửa, tan vào bóng đêm.



Sáng sớm ngày hôm sau, nắng sớm chớm hạ, bông tuyết nhỏ bay lả tả một đêm,
gió lạnh rả rích, không biết một cơn gió lạnh từ nơi nào luồn vào khiến
Tư Lưu Phong giật mình một cái, nhanh chóng tỉnh lại.

Hắn vừa động đậy đột nhiên phát hiện trong chăn của mình có một thiếu nữ
xinh đẹp thân không mảnh vải, nhìn kỹ mới thấy là Đại nha hoàn Tĩnh Vũ
bên cạnh mẫu thân, lập tức càng hoảng sợ, đang định tức giận lại thấy
Tây Lương Mạt dẫn hai nha hoàn lạ mặt đi vào từ khi nào, nhàn nhạt nhìn
hắn nói: “Tiểu Vương gia, chúc mừng ngài được mỹ nhân, sau này Tĩnh Vũ
chính là nha hoàn thông phòng của ngài rồi.”

Tư Lưu Phong kinh ngạc, vươn tay bắt lấy Tây Lương Mạt đang định rời đi, mặt đầy hoang mang: “Mạt nhi, chuyện này là thế nào?”

Hắn nghĩ đi nghĩ lại, phát hiện mấy ngày nay bệnh tình khi tốt khi xấu,
phần lớn thời gian nằm trên giường bệnh, căn bản không biết đang xảy ra
chuyện gì.

Đáy mắt Tây Lương Mạt như mang theo u sầu vất vưởng, ai oán nhìn hắn một
cái: “Tĩnh Vũ là thông phòng mẫu phi sắp xếp cho tiểu Vương gia, khi
thiếp thân thân thể yếu đuối không thể hầu hạ tiểu Vương gia sẽ do Tĩnh
Vũ hầu hạ ngài, chờ Tĩnh Vũ có thai sẽ nâng làm di nương.”

Dứt lời, nàng không nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tư Lưu Phong, chỉ lạnh nhạt
nói với Tĩnh Vũ: “Hai nha đầu này do mẫu phi ban cho ngươi, sau này sẽ
hầu hạ ngươi.”

Sáng sớm, Đức Vương Phi đã gọi nàng tới, muốn nàng dẫn hai nha hoàn này cho
Tĩnh Vũ, đơn giản vì muốn nàng chính miệng thừa nhận địa vị của Tĩnh Vũ.

“Tạ ơn Thiếu Vương Phi.” Tĩnh Vũ cầm chăn che thân thể, nói như cực kỳ
ngượng ngùng, cũng không biết có cố ý lộ ra một đầu vai tuyết trắng kích thích ánh mắt mọi người hay không.

“Mạt nhi…” Tư Lưu Phong muốn nói gì nhưng Tây Lương Mạt khoát tay, mặc kệ bọn họ, chỉ xoay người dẫn nha hoàn của mình đi.

Tư Lưu Phong lập tức muốn xuống giường, mặc quần áo lại bị Tĩnh Vũ ôm thắt lưng: “Tiểu Vương gia, Lý thánh thủ nói thời gian này chàng không tiện
di chuyển, chàng mau nằm xuống đi.”

Tư Lưu Phong đang vô cùng lo lắng, trước mắt tràn đầy vẻ mặt lãnh đạm của
Tây Lương Mạt, ánh mắt nhìn Tĩnh Vũ không khỏi thêm vài phần khinh bỉ,
hắn lạnh giọng quát: “Ngươi còn không buông tay!”

Tĩnh Vũ thấy người trong lòng lo lắng vì nữ nhân khác tim đau như dao cắt,
nước mắt liền lăn xuống: “Tiểu Vương gia, thiếp thân biết thiếp thân
đáng khinh, nhưng thiếp thân cùng chàng thanh mai trúc mã lớn lên, tử
nhỏ đã ái mộ tiểu Vương gia, nay thiếp thân không dám sánh vai với Thiếu Vương Phi, vì vậy cam tâm tình nguyện hầu hạ tiểu Vương gia, không cầu
xin gì hết.”

Tư Lưu Phong nhìn Tĩnh Vũ khóc rấm rức, không khỏi dừng động tác trên tay, dù sao hắn và Tĩnh Vũ quen biết nhiều năm, lại nghe Tĩnh Vũ thâm tình
nói vậy, trong lòng không khỏi khẽ rung động.

Thấy Tư Lưu Phong như có chút do dự, Tĩnh Vũ càng nũng nịu đáng thương:
“Tiểu Vương gia, dù chàng không thương tiếc Tĩnh Vũ cũng phải lo lắng
cho thân thể của mình chứ.”

Dứt lời, nàng như muốn đứng lên kéo Tư Lưu Phong lại không cẩn thật trượt
tay làm rơi chăn xuống, cảnh xuân lồ lộ, Tư Lưu Phong lập tức đỏ mặt
muốn quay đầu đi, nhưng Tĩnh Vũ quýnh lên không để ý gì hết ôm lấy Tư
Lưu Phong: “Tiểu Vương gia…”



Tư Lưu Phong, cuối cùng không đuổi theo.

Kết quả này khiến đám Đức Vương Phi cùng Tần Đại quản gia đều hài lòng gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.

— Đường ranh giới con chim béo —

“Thiếu Vương Phi, mời đi bên này.” Nha hoàn Tĩnh Hương bên cạnh Tư Hàm Ngọc cười mở cửa Linh Lung Tháp cho Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt nhìn Linh Lung Tháp kia, tòa tháp chín tầng. Năm đó Đức Vương gia chiến đấu ở biên cảnh Tây Bắc, lo lắng Tiên Vương Phi nhớ mong ông
liền thỉnh thánh chỉ hạ lệnh công tượng xây cho Tiên Vương Phi, nhìn về
phía Tây Bắc, đồng thời đặt theo tên Tiên Vương Phi, nếu Tiêng Vương Phi nhớ ông có thể lên tháp nhìn về phía tây, gửi gắm tư tình.

Chuyện này đã từng là một giai thoại nặng tình đẹp đẽ trong chốn kinh thành,
chỉ có điều nay lão Đức Vương gia cùng Tiên Vương Phi đều đã qua đời, bỏ lại một tòa tháp không khiến người thổn thức.

“Hàm Ngọc Quận chúa thật sự chờ bản Thiếu Vương Phi ở đỉnh tháp à?” Tây Lương Mạt nhìn Tĩnh Hương, nhàn nhạt nói.

Ánh mắt nàng bình tĩnh lạnh lùng như một tia sáng lạnh giá chiếu vào trong
lòng Tĩnh Hương, khiến Tĩnh Hương cảm thấy một loại sợ hãi không chỗ che giấu.

Tĩnh Hương lập tức cúi đầu cung kính nói: “Vâng, Hàm Ngọc Quận chúa đang ở phía trên chờ ngài.”

Trong giọng nói bất giác lộ ra một tia run run.

Tây Lương Mạt nhìn nàng, hơi nhướng mày không nói gì thêm, nhấc váy bước vào bảo tháp, Tĩnh Hương lập tức đi theo phía sau.

Từng tầng bảo tháp xoay tròn lên trên, không biết vì sao luôn có một cảm
giác vắng lặng bí bách giữa hai người khiến chân Tĩnh Hương mềm nhũn.

Bỗng từ trên cao vang lên một tiếng kêu thảm thiết cực kỳ bi thương cắt ngang bầu không khí đè nén.

Tây Lương Mạt cùng Tĩnh Hương đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một
bóng người từ trên cao rơi xuống, bộ quần áo tinh mỹ kia giống con chim
bị bẻ gãy cánh, tản ra một bóng dáng mỹ lệ thê lương giữa không trung.

Mà trong giây lát bọn họ ngẩng đầu liền thấy gương mặt của người rơi lầu, gương mặt mỹ lệ lại sợ hãi kia chính là — Tư Hàm Ngọc.

Giây tiếp theo, thân thể rơi xuống đất, tiếng xương khớp vỡ vụn vang lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận