Hoạn Phi Thiên Hạ

Tĩnh Hương sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, lập tức kéo Tây Lương Mạt
chạy lên trên: “Không xong, Thiếu Vương Phi, chúng ta mau lên trên xem
đi!”

Thế nhưng nàng kéo mạnh một cái lại như kéo phải tảng đá, Tây Lương Mạt mảy may không động đậy, ngược lại chính nàng suýt chút nữa ngã xuống cầu
thang, còn nhờ Tây Lương Mạt nhanh tay kéo lại.

Tĩnh Hương nguy hiểm ổn định thân thể, lo sợ bất an nhìn Tây Lương Mạt, một
lát sau mới ấp úng nói: “Cảm tạ Thiếu Vương Phi cứu giúp, chúng ta nên
mau chóng lên trên xem có chuyện gì đi.”

Tây Lương Mạt nhìn nàng, thản nhiên “ừ” một tiếng rồi xoay người lên lầu.

Tới đỉnh tháp, Tây Lương Mạt nhìn thoáng qua xung quanh một vòng, Linh Lung Tháp có chín tầng, phạm vi tầm nhìn vô cùng rộng, có thể thu hết phong
cảnh kinh thành vào mắt, hơn nữa tầng trên cùng vô cùng tinh xảo xa hoa, thậm chí còn thấy một chiếc bàn trang điểm điêu khắc hoa lê, có thể
thấy năm đó Tiên Vương Phi quả thật được lão Vương gia sủng ái. Có điều
từ khi Đức Vương gia cùng Tiên Vương Phi đều qua đời, nơi này không còn
người tu sửa, nay tuy còn người quét tước nên không quá bụi bặm nhưng
tất cả đều có cảm giác ẩm mốc.

Tây Lương Mạt nhìn hoàn cảnh như vậy hơi nhướng mày, trong lòng như có thứ gì đó vụt qua.

Thế nhưng còn chưa nắm được bóng dáng kia thì nàng chợt nghe một giọng nam
trầm thấp vang lên: “Ơ, đây không phải Thiếu Vương Phi đấy sao?”

Tây Lương Mạt quay đầu nhìn lại, không biết một người mặc áo tím đã đứng
bên cửa sổ từ lúc nào, hắn đeo trường kiếm, khuôn mặt dài, mắt nhỏ, mũi
thẳng, miệng rộng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Thiếu Vương Phi.

Người này không phải Tử Y Khách chưởng môn phái Hư Vô ở Hư Vô Sơn còn ai?

“Tiên sinh sao lại ở đây?” Tây Lương Mạt như có chút kinh ngạc.

Cùng lúc đó, Tĩnh Hương ở bên đột nhiên phát ra tiếng kêu cực kỳ sắc nhọn: “A—!”

“Tĩnh Hương, ngươi…” Tây Lương Mạt cau mày, đang định nói gì thì dưới lầu
vang lên tiếng bước chân, đồng thời có tiếng người ồn ào.

“Không xong rồi, Hàm Ngọc Quận chúa rơi lầu!”

“Mau, đi xem đi!”

“Bắt lấy hung thủ đẩy Quận chúa xuống lầu!”

Chỉ chốc lát sau, rất nhiều bóng người xông lên cầu thang, nhìn khắp xung
quanh, người dẫn đầu là Tần Đại quản gia, hắn nhìn Tây Lương Mạt cùng Tử Y Khách, ánh mắt toát lên một tia hung dữ, sau đó hắn nói với Tĩnh
Hương như đang lạnh run ở bên: “Tĩnh Hương, ngươi làm sao vậy? Vừa rồi
xảy ra chuyện gì? Vì sao Hàm Ngọc Quận chúa rơi lầu?”

Tĩnh Hương bịt lỗ tai, mắt rơm rớm, sợ hãi lắc đầu: “Ta… Ta không biết… Không biết.”

Nhưng ánh mắt nàng lại như vô cùng sợ hãi nhìn về phía Tây Lương Mạt, sau đó
lại như chạm vào thứ gì đó đáng sợ mà lập tức thu hồi ánh mắt, toàn thân lùi về phía sau.

Mọi người hoài nghi nhìn Tây Lương Mạt, cũng không ít người nhìn Tử Y Khách.

Tần Đại quản gia lập tức đứng ra chặn đường Tĩnh Hương, vừa liếc Tây Lương
Mạt vừa lạnh giọng nói với Tĩnh Hương: “Tĩnh Hương, ngươi không phải sợ, hôm nay có nhiều người ở đây, ngươi nhìn thấy gì cứ việc nói, mặc kệ
đối phương là ai chúng ta đều sẽ mời Vương Phi làm chủ cho ngươi, chúng
ta cũng phải báo thù cho Hàm Ngọc Quận chúa hàm oan mà chết!”

Tây Lương Mạt nhìn Tần Đại quản gia, nhướng mày thản nhiên nói: “Tần Đại
quản gia không khỏi có chút võ đoán, chúng ta cũng vừa mới tới đây đã
thấy Hàm Ngọc Quận chúa rơi lầu, không biết chuyện gì xảy ra, có lẽ
chính Quận chúa không cẩn thận trượt chân ngã xuống, làm sao ngươi biết
nàng bị người ta đẩy xuống, hàm oan mà chết?”

Trong tình cảnh này, tuy từng lời của Tây Lương Mạt là không thẹn với lương
tâm, nhưng người khác nghe lại thấy như giấu đầu hở đuôi.

Tần Đại quản gia thấy ánh mắt mọi người nhìn Tây Lương Mạt ngày càng hoài
nghi, trong lòng tự đắc, hắn cười lạnh một tiếng: “Có phải hay không chỉ cần hỏi nhân chứng là biết.”

Lúc này Tĩnh Hương như thật sự được mọi người cổ vũ, rốt cục lấy lại dũng
khí, bỗng chỉ tay vào Tây Lương Mạt sắc bén nói: “Là Thiếu Vương Phi,
Thiếu Vương Phi tự tay đẩy Quận chúa xuống lầu!”

Mọi người ồ lên, nhìn Tây Lương Mạt không dám tin.

Tây Lương Mạt thì lẳng lặng nhìn Tĩnh Hương, vẫn là loại ánh mắt lạnh giá
có lực xuyên thấu rất mạnh, giống như muốn nhìn thẳng vào tim nàng,
khiến Tĩnh Hương không dám đối diện với nàng.

Nàng nhàn nhạt nói: “Tĩnh Hương, ngươi phải nghĩ cho kỹ, ngươi thật sự thấy ta đẩy Hàm Ngọc Quận chúa xuống lầu chứ?”

“Ta…” Tĩnh Hương do dự một chút, cuối cùng dưới ánh mắt cổ vũ của Tần Đại
quản gia, cắn răng kiên trì nói: “Đúng, vừa rồi ta thấy Thiếu Vương Phi
đẩy Quận chúa xuống lầu.”

“Thiếu Vương Phi, đừng đe dọa nhân chứng!” Tần Đại quản gia từ trên cao nhìn
xuống Tây Lương Mạt, đáy mắt hiện lên vẻ kiêu căng lạnh lùng, như đã
hoàn toàn bóp chặt Tây Lương Mạt trong lòng bàn tay.

Tây Lương Mạt mắt lạnh nhìn tất cả người ở đây một cái, không biện giải gì, chỉ hờ hững nói: “Cùng đi gặp Vương Phi đi.”

Dứt lời, nàng xoay người thu tay xuống dưới tay áo, ưu nhã đi về phía cầu
thang, mọi người lại bất giác nhường ra một con đường để thiếu nữ khí
chất lạnh lùng bất khả xâm phạm này chầm chậm xuống lầu.



Tu Võ Đường, chính là nghị sự đường mà lão Đức Vương gia tập võ cùng xử lý công vụ năm đó, nơi này cũng có không ít quan tướng vì làm việc không
tốt mà bị quất roi hoặc đánh bằng gậy ngay tại chỗ.

Bởi vậy, Tu Võ Đường cũng là hình đường của Đức Vương phủ.

Lúc này ở Tu Võ Đường, Đức Vương Phi đang ngồi trên ghế trên, sắc mặt bà
tái nhợt lạnh lẽo nhìn thi thể được bao bằng vải trắng phía dưới, đó là
con gái duy nhất của bà vào lão Đức Vương gia – Tư Hàm Ngọc. Nàng nhận
hết sự chiều chuộng của Đức Vương Phi cùng Tư Lưu Phong, tính tình hoạt
bát cũng rất được Hàn Quý Phi cùng Hoàng Hậu nương nương trong cung để
tâm, tất cả mọi người nói nàng là thiên chi kiêu nữ, tương lai nhất định sẽ xứng đôi với một Hoàng Tử hoặc Quận Vương thân phận cao quý.

Nay thiếu nữ hoạt bát cao quý đã biến thành một thi thể lạnh lẽo, bởi rơi
xuống đất mà thân thể nát thành từng mảnh, máu tươi nhiễm đỏ cáng cứu
thương, ngay cả mùa đông lạnh giá cũng không thể ngăn cản dòng máu chảy
xuôi, vẫn đang từng giọt, từng giọt nhỏ xuống.

Mỗi một giọt máu chảy ra là một lần Đức Vương Phi cảm thấy trái tim mình

nhói đau, cho đến khi bà không thể chịu nổi tiếng cãi vã được nữa.

“Tất cả im miệng cho ta!” Bà đột nhiên sắc nhọn gầm lên, trong nháy mắt,
người đang năm miệng một lời lên án Tây Lương Mạt đồng loạt ngậm miệng,
sợ hãi nhìn về phía Đức Vương Phi ngồi phía trên.

Tư Lưu Phong ngồi bên trái nhìn Tây Lương Mạt không biểu cảm đứng giữa
sảnh đường, sắc mặt hắn trắng bệch nhìn Đức Vương Phi, muốn nói một lời: “Mẫu phi, Mạt nhi nàng sẽ không…”

“Phong nhi!” Lần đầu tiên Đức Vương Phi hung dữ nhìn Tư Lưu Phong, cái lạnh
trên mặt khiến Tư Lưu Phong bất giác ngậm miệng, lo lắng nhìn về phía
Tây Lương Mạt.

Hắn không tin Tây Lương Mạt sẽ đẩy Tư Hàm Ngọc xuống lầu, dù sao quan hệ
giữa nàng và Hàm Ngọc luôn rất tốt, nàng có lý do gì phải làm vậy?

Ánh mắt sắc bén của Đức Vương Phi lia về phía thiếu nữ ung dung đứng bên
dưới: “Trinh Mẫn, Tĩnh Hương nói ngươi đẩy Hàm Ngọc xuống lầu, đây có
phải sự thật không?”

Tây Lương Mạt nhìn về phía Đức Vương Phi, thản nhiên nói: “Đương nhiên
không phải sự thật, hài nhi có lý do gì để hại Hàm Ngọc đâu?”

Đức Vương Phi nhìn về phía Tĩnh Hương quỳ ở bên, lạnh lùng nói: “Tĩnh
Hương, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tình hình lúc đó thế nào? Ngươi còn
không nói ra toàn bộ, nếu nói dối nửa lời, bản Vương Phi sẽ đánh chết
toàn bộ già trẻ nhà ngươi!”

Đức Vương Phi biết rõ, lên án một Quận chúa sát hại một Quận chúa khác, tội danh lớn thế này ngay cả bà cũng chưa chắc có thể xử lý được. Có điều
Tĩnh Hương là nô tài nhiều đời, nàng ta cũng không có lý do gì mạo hiểm
hãm hại Tây Lương Mạt, vì vậy Đức Vương Phi nhất định phải hỏi rõ ràng.

Tĩnh Hương quỳ trên mặt đất, nói như cực kỳ hoảng sợ: “Buổi sáng hôm nay,
Hàm Ngọc Quận chúa nói nàng muốn mời Thiếu Vương Phi buổi chiều đến Linh Lung Tháp ngắm cảnh tuyết, vì vậy sáng hôm nay nàng muốn lên tháp trước xem có gì cần bố trí hay không, nên nô tỳ cùng Quận chúa lên Linh Lung
Tháp. Có điều khi đi tới tầng thứ tám, nô tỳ không cẩn thận trật chân,
Quận chúa bảo nô tỳ đi chậm lại, còn nàng đi lên trước.”

Tĩnh Hương hơi dừng lại, như nhớ lại điều gì đáng sợ nên thân thể run rẩy:
“Sau đó Quận chúa liền đi lên, rồi nô tỳ ở dưới lầu nghe được Quận chúa
kinh ngạc kêu “A” một tiếng, sau đó Quận chúa lớn tiếng chất vấn Thiếu
Vương Phi, nàng hỏi vì sao Thiếu Vương Phi lại cùng Tử Y Khác ở đây… ở
đây…”

Tần Đại quản gia lập tức ép hỏi: “Ở đây làm gì?”

Tĩnh Hương đỏ mặt đáp: “Nàng hỏi vì sao Thiếu Vương Phi cùng Tử Y Khách gặp riêng trên đỉnh tháp, quần áo còn xộc xệch…”

Mọi người phút chốc ồ lên, nhìn Tây Lương Mạt khe khẽ nói nhỏ, ngay cả Tư
Lưu Phong cũng sắc mặt tái mét, hắn không dám tin nhìn về phía Tây Lương Mạt, nhưng khi thấy gương mặt bình tĩnh của Tây Lương Mạt tâm tình lại
trầm xuống.

Sẽ không, Mạt nhi sao có thể coi trọng kẻ giang hồ thô tục như Tử Y Khách?

“Sau đó thì sao?” Ánh mắt Đức Vương Phi nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt, lớn tiếng hỏi Tĩnh Hương.

Bà cũng cảm thấy chuyện giữa Tây Lương Mạt cùng Tử Y Khách thật sự có chút kỳ quặc, nhưng có một số việc không thể không hỏi, nhất là liên quan
đến cái chết thảm của Hàm Ngọc của bà!

Tĩnh Hương nhìn Tư Lưu Phong một cái như cực kỳ không đành lòng: “Thiếu
Vương Phi nói vì tiểu Vương gia thân thể suy yếu, không hiểu được thú
vui chốn khuê phòng, như một phế vật, còn không bằng giang hồ hiệp khách như Tử Y Khách…”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt khác thường của mọi người đổ dồn lên Tư Lưu
Phong, gần đây quả thật Tư Lưu Phong luôn bệnh tật hư yếu, Thiếu Vương
Phi gả tới một tháng hắn chỉ nghỉ trong phòng Thiếu Vương Phi được vài
ngày, chẳng lẽ vì vậy Thiếu Vương Phi mới…

Tư Lưu Phong không thể kiềm chế được, trong lòng bỗng chốc dâng lên cảm
giác nhục nhã tức giận, vỗ bàn nhảy dựng lên: “Tĩnh Hương, ngươi chớ có
nói xấu Thiếu Vương Phi!”

Tĩnh Hương uất ức đỏ con mắt hô lên: “Tiểu Vương gia, Tĩnh Hương không nói
xấu Thiếu Vương Phi, Tĩnh Hương vì đi chậm một chút mới tận mắt nhìn
thấy Thiếu Vương Phi cùng Tử Y Khách đẩy Hàm Ngọc Quận chúa xuống tháp
vì nàng không chịu giúp bọn họ che lấp bí mật.”

Tất cả mọi ngưởi ở đây bất giác tập trung nhìn Tây Lương Mạt, trong mắt đầy khinh bỉ, nhỏ giọng nghị luận Thiếu Vương Phi nhìn như tươi đẹp dịu
dàng không ngờ lại là loại người tàn nhẫn phóng đãng như vậy.

Tư Lưu Phong tức giận đến gần như muốn dùng một chưởng đánh chết Tĩnh Hương: “Ngươi còn không ngậm miệng!”

Trong mắt Tư Lưu Phong, Tĩnh Hương trước mặt mọi người lên án Tây Lương Mạt
ngoại tình chính là vũ nhục hắn, nếu Tây Lương Mạt thật sự cho hắn đội
nón xanh cũng phải lén xử trí, sao có thể mở công đường thẩm vấn!

Đức Vương Phi lại lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Phong nhi, con ngồi xuống
đi, mẫu phi không muốn nói lần thứ ba, việc này liên quan đến muội muội
của con, bất kể là kẻ nào, nếu thật sự thủ đoạn độc ác làm nên chuyện
này, mẫu phi sẽ không bỏ qua, Đức Vương phủ cũng sẽ không bỏ qua!”

Tĩnh Vũ đã mặc một thân trang phục tiểu phụ nhân vươn tay kéo tay Tư Lưu
Phong, mềm giọng nói: “Tiểu Vương gia, đừng quá khổ sở, Tĩnh Vũ vĩnh
viễn ở bên cạnh chàng, sẽ không phản bội chàng.”

Nàng nghiễm nhiên định tội cho Tây Lương Mạt, Tây Lương Mạt lạnh nhạt nhìn
nàng một cái: “Tĩnh Vũ, nói năng phải biết đúng mực, miễn cho bị người
ta nói thiếu gia giáo, bị vả miệng.”

Sắc mặt Tĩnh Vũ hết xanh lại đỏ, nhìn Tây Lương Mạt châm chọc nói: “Nếu ta
là Thiếu Vương Phi sẽ thành thật nhận tội xin tha thứ, có lẽ Đức Vương
Phi còn nể mặt phủ Quốc Công tha cho ngươi một mạng đấy.”

Đức Vương Phi cũng nhíu mày lành lạnh nhìn Tây Lương Mạt nói: “Trinh Mẫn, ngươi giải thích thế nào về chuyện Tĩnh Hương nói?”

Tây Lương Mạt lạnh nhạt nói: “Con dâu không có gì cần giải thích, hôm nay
chỉ bằng một cái miệng của Tĩnh Hương, nàng ta căn bản không có bất cứ
chứng cứ gì có thể chứng minh con dâu cấu kết với Tử Y Khách, cũng không thể chứng minh chính con dâu đẩy Hàm Ngọc xuống lầu!”

Tần Đại quản gia nhìn Tây Lương Mạt hắc hắc cười lạnh: “Thiếu Vương Phi,
tại hạ khuyên ngài nên thành thật một chút, chớ để đến lúc dùng hình mới bằng lòng thừa nhận cấu kết với Tử Y Khách. Ngài còn trẻ đa tình, Tử Y
Khách kia từng cứu ngài từ tay Thiên Lý Giáo, ngài lấy thân báo đáp là
có thể hiểu được. Huống hồ khi đó tiểu Vương gia luôn hôn mê, các người
thoát thân từ trong tay Thiên Lý Giáo một buổi chiều đi đâu, làm gì, lúc đó chẳng phải chỉ bằng lời nói một chiều của ngài đấy sao?”

Ý tứ rõ ràng là khi đó Tây Lương Mạt đã sớm cấu kết với Tử Y Khách.

Hơn nữa trật tự rõ ràng, khiến người nghe không tin cũng khó.


Tây Lương Mạt khinh bỉ nhìn Tần Đại quản gia, khinh miệt cười nhạo: “Dùng
hình? Một dân đen bán mình làm nô như ngươi cũng dám nói với bản Quận
chúa như vậy? Hình bất thượng đại phu, bản Thiếu Vương Phi là Quận chúa
nhất phẩm bệ hạ thân phong, ai dám dễ dàng dùng hình với bản Quận chúa?”

Tần Đại quản gia bỗng chốc giận dữ, không có một thân phận nở mày nở mặt,
hắn vĩnh viễn sẽ bị đám quan lớn quý tộc khinh bỉ, bởi vậy hắn khẩn cấp
muốn nhìn thấy loại nữ tử thân phận cao quý như Tây Lương Mạt nhếch nhác không chịu nổi, quỳ xuống cầu xin tha thứ, không ngờ tới lúc này nàng
còn kiêu ngạo như vậy.

Cố tình hắn không cách nào phản bác được, chỉ tức giận đến bộ ngực phập phồng, gân xanh nổi lên.

Nhưng Đức Vương Phi ngồi phía trên lại lạnh lùng mở miệng: “Không sai, Tần
Đại quản gia không thể dùng hình với Trinh Mẫn ngươi, nhưng bản Vương
Phi có thể bẩm báo với Hoàng Hậu nương nương, sai người của Phủ Tông
Nhân tới xử lý, người của Phủ Tông Nhân chưởng quản danh sách dòng họ,
quản lý mọi việc trong nội bộ tôn thất, xử lý thành viên tôn thất ngọc
điệp phạm tội, đương nhiên có quyền dùng hình với quý tộc phạm tội lớn.”

Ánh mắt Tây Lương Mạt lạnh như băng nhìn về phía Đức Vương Phi, không chút
sợ hãi chọi mắt trong chốc lát, loại ánh mắt âm trầm lạnh lẽo này khiến
người trầm mình trong quyền thế đã lâu như Đức Vương Phi cũng phải cảm
thấy lạnh thấu xương.

“Nếu mẫu phi muốn bẩm báo với người của Phủ Tông Nhân thì cứ việc.”

Nhìn Tây Lương Mạt không hề để ý, Đức Vương Phi không khỏi thoáng giật mình, bà thật sự không ngờ Tây Lương Mạt sẽ không chút lo sợ lời nói đe dọa
của mình, lẽ nào thật sự không phải nàng làm?

Thế nhưng loại kiêu căng lạnh lùng của Tây Lương Mạt khiến Đức Vương Phi dị thường khó chịu, bà nhìn Tây Lương Mạt, lần nữa lạnh lùng nói: “Trinh
Mẫn, ngươi chớ càn quấy!”

Mà lúc này, một bóng người màu tím xuất hiện trong sảnh đường, thu hút ánh mắt của mọi người.

Chính là Tử Y Khách bị Tĩnh Hương tố cáo là “gian phu” của Tây Lương Mạt.

“Đức Vương Phi bớt giận, chi bằng nghe bản sơn nhân nói một lời đi?” Tử Y Khách thản nhiên bước tới chắp tay với Đức Vương Phi.

Đức Vương Phi lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn: “Tử Y Khách, ngươi muốn nói gì
nữa. Tất cả mọi người đều thấy ngươi ở cùng một phòng với Trinh Mẫn, hơn nữa cũng có người nói chỉ khi Trinh Mẫn ở đây ngươi mới quay về Đức
Vương phủ, còn khi Trinh Mẫn về phủ Quốc Công ngươi thường xuyên du
ngoạn phố phường, chuyện này không khỏi quá mức trùng hợp chăng.”

Lời này vừa nói ra, trong đôi mắt lạnh lùng buông xuống của Tây Lương Mạt
hiện lên một tia châm chọc, nhìn đi, bị người ta bắt nhược điểm rồi.

Tần Đại quản gia không khỏi có chút biến sắc, rõ ràng hắn vừa sai người
khóa Tử Y Khách lại, người kia làm thế nào giãy được khỏi dây xích làm
từ hàn thiết nghìn năm?

Tử Y Khách thấy sắc mặt mọi người kỳ quái lại chỉ cười thản nhiên: “Vương
Phi, bản sơn nhân dạo chơi bốn biển, khách quý đầy nhà, khi đó nói ở nhờ chỗ ngươi là vì muốn chờ người bạn thân trở về, không ngờ ra ngoài dạo
chơi cũng dính phải loại chuyện này. Thế gian không ít chuyện trùng hợp, ví dụ như vị Tĩnh Hương cô nương này luôn miệng nói bản sơn nhân cấu
kết với Thiếu Vương Phi, bản sơn nhân muốn hỏi nàng, thứ nhất, việc này
ngoại trừ nàng còn ai nhìn thấy, nếu bản sơn nhân cấu kết với Thiếu
Vương Phi vì sao không dẫn theo người canh chừng? Thứ hai, Thiếu Vương
Phi là một thiếu nữ, tường tháp lại cao tới ngang ngực, Thiếu Vương Phi
làm thế nào đẩy Hàm Ngọc Quận chúa xuống?”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Tĩnh Hương, chỉ thấy Tĩnh Hương cúi đầu không biết đang nghĩ gì, do dự nói: “Chuyện
này… ngoại trừ ta còn có Tĩnh Ngôn nhìn thấy, bởi vì lúc đó ta… ta cùng
Quận chúa đầu tiên thấy Tĩnh Ngôn chạy từ trên tháp xuống, nên Quận chúa mới nghi ngờ tìm hiểu đến cùng, về phần cái tháp kia… cái tháp kia…”

Tĩnh Hương còn chưa biết phải trả lời thế nào thì một giọng nữ nhỏ nhẹ nũng
nịu vang lên: “Ta nhớ hình như chị dâu còn có võ nữa cơ, hôm qua ta thấy chị dâu từ trên Linh Lung Tháp bay xuống, đẹp như tiên nữ vậy!”

Mọi người nhìn sang, thì ra là Tư Hàm Hương vẫn ngồi yên không lên tiếng,
nàng mặc một bộ áo váy trắng toát, chải song hoàn kế, dáng vẻ ngây thơ
đáng yêu khiến người ta bất giác tin lời nàng.

Tây Lương Mạt lạnh lùng nhìn Tư Hàm Hương, bản thân nàng chưa từng tới Linh Lung Tháp chứ đừng nói từ trên tháp bay xuống, Nhị tiểu thư Đức Vương
Phủ này rốt cuộc vì sao muốn chen một chân vào chuyện này?

Chuyện hôm nay đúng là thú vị, thử ra không ít ngưu quỷ xà thần.

Tư Hàm Hương như hoảng sợ vì ánh mắt của Tây Lương Mạt, lập tức che miệng
bối rối nhìn mọi người: “Lẽ nào Hương nhi nói sai rồi?”

Tần Đại quản gia mở cờ trong bụng, hắn mặc kệ Tư Hàm Hương có thật sự thấy
cái gì hay không, lời của nàng chứng minh Tây Lương Mạt biết võ công,
hơn nữa còn không kém, vậy đã đủ để thấy nàng có khả năng đẩy Tư Hàm
Ngọc xuống lầu.

Ánh mắt Tĩnh Hương lập tức sáng lên: “Đúng vậy, Thiếu Vương Phi biết võ, ta thấy nàng nhẹ nhàng nhấc Hàm Ngọc Quận chúa lên ném xuống dưới, hơn nữa Tử Y Khách còn ở bên giúp đỡ.”

Lần này nhất định phải ép chết Tây Lương Mạt cùng Tử Y Khách, nếu không người không may sẽ là nàng.

“À, thì ra ngươi cùng Tĩnh Ngôn đều nhìn thấy ta cấu kết với Tử Y Khách,
cũng thấy ta đẩy Hàm Ngọc xuống lầu phải không?” Tây Lương Mạt lại nhìn
về phía Tĩnh Hương lần nữa.

Tĩnh Hương không dám nhìn vào mắt Tây Lương Mạt, chỉ dùng sức gật đầu, nhất
quyết nói: “Đúng vậy, Thiếu Vương Phi, ngươi thật quá tàn nhẫn.”

Khóe môi Tây Lương Mạt khẽ nhếch lên, không hỏi lại nữa.

Tần Đại quản gia đứng lên, ánh mắt hung dữ, lạnh lùng nói: “Vương Phi, nay
chứng cứ vô cùng xác thực, ngài không thể dung túng đôi gian phu dâm phụ này, phải trừng phạt bọn chúng nghiêm khắc, theo quy củ cũ nam phanh
thây nữ dìm sông!”

Người của Đức Vương phủ đều phụ họa.

Sắc mặt Tư Lưu Phong đen sì sì, bàn tay nắm thành ghế nổi gân xanh, Tư Lưu
Vân thì ra vẻ hả hê, chỉ có Tư Lưu Cẩn là lo lắng nhìn cô gái như u lan
thản nhiên đứng giữa ánh mắt căm tức khinh bỉ của mọi người.

Hắn muốn biện giải một câu cho nàng, nhưng mới há miệng thì Tư Hàm Hương đã giẫm mạnh lên chân hắn, khiến hắn đau đến mức nói không ra lời.

Đức Vương Phi nhìn con gái nằm trên cáng không một tiếng động, đau lòng đến khó nhịn, nàng đứng lên gầm lớn: “Người đâu…!”

“Khoan đã!” Tây Lương Mạt bỗng lên tiếng lần thứ hai.


Đức Vương Phi trợn mắt nhìn nàng: “Ngươi muốn nói gì thì đến Phủ Tông Nhân mà nói!”

Nha đầu Tây Lương Mạt kia hại chết Hàm Ngọc thân thiết với nó như vậy lại
không hề có lòng hối cải, thật sự độc ác cực kỳ, bất kể thế nào bà cũng
phải khiến tiện nhân này đền mạng cho Hàm Ngọc.

Nhìn ánh mắt thù hận của Đức Vương Phi, Tây Lương Mạt nhàn nhạt nói một câu:”Mẫu phi, con dâu chỉ muốn ngài gặp một người.”

Nói xong, nàng không đợi Đức Vương Phi trả lời liền vỗ tay, chốc lát sau,
Bạch Nhụy cùng Bạch Ngọc đỡ một thiếu nữ sắc mặt tái nhợt, mặc trang
phục tỳ nữ vào.

Thiếu nữ kia vừa xuất hiện, cả sảnh đường lặng ngắt như tờ.

Gần như tất cả mọi người đều trợn trừng mắt không thể tin, có người nhát
gan đã đặt mông ngã xuống đất, có người thì toàn thân run rẩy.

“Ngươi… Ngươi là người… hay là quỷ?” Tần Đại quản gia lần đầu tiên nhìn thấy
một chuyện khó tưởng tượng như vậy, trừng mắt nhìn thiếu nữ kia run
giọng nói.

Thiếu nữ kia xinh đẹp tuyệt trần, mũi quỳnh mắt phượng, chính là Tư Hàm Ngọc “đã chết”.

Tư Hàm Ngọc cười thê lương nói với Tần Đại quản gia: “Thế nào? Đại quản gia, ngươi không biết ta là người hay quỷ à?”

Sau đó nàng tránh khỏi tay Bạch Ngọc cùng Bạch Nhụy, lảo đảo chạy đến trước mặt Đức Vương Phi sắc mặt vừa khiếp sợ vừa mờ mịt.

Tư Hàm Ngọc nhào vào lòng bà, nước mắt rơi như mưa: “Mẫu phi, suýt chút nữa Hàm Ngọc sẽ không thấy được ngài nữa rồi!”

“Hàm Ngọc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì!” Đức Vương Phi nhìn con gái đã mất lại tìm được, thoáng chốc kích động rơi lệ.

Tư Hàm Ngọc ngẩng đầu lên khỏi lòng bà, xoay người chỉ vào Tần Đại quản
gia, oán hận nói: “Là Đại quản gia, là hắn đẩy ta khỏi Linh Lung Tháp,
nếu không có chị dâu cùng Tử Y Khách đại hiệp thì nữ nhi đã hồn lìa khỏi xác, nay hắn còn định dùng chuyện này hãm hại chị dâu cùng Tử Y Khách
đại hiệp!”

Mọi người lại ồ lên, đều có chút không biết làm sao, tình hình chuyển biến nhanh như vậy khiến tất cả trợn tròn mắt.

“Gian phu dâm phụ” vừa lúc nãy nay đã biến thành ân nhân cứu mạng?

Đức Vương Phi nhìn Tần Đại quản gia không tin nổi, thấy được một tia hỗn
loạn trong mắt hắn, bà lập tức hiểu ra điều gì, trong lòng lạnh ngắt,
đau đớn như có thứ gì nứt ra, nhưng một khắc sau bà trầm giọng nói:
“Được rồi, Ngọc nhi, con bị sợ hãi, về phòng nghỉ ngơi trước đi, mời Lý
thánh thủ của Hồi Xuân Đường tới xem cho con, ngày mai chúng ta lại bàn
chuyện này.”

Tây Lương Mạt bỗng thản nhiên nói: “Mẫu phi, vừa rồi ngài nói bất kể thế
nào cũng phải lấy lại công bằng cho hàm Ngọc, chỉ bằng lời nói của Tĩnh
Hương cùng vài câu châm ngòi của Tần Đại quản gia đã muốn đưa con dâu
tới Phủ Tông Nhân, vì sao khi Hàm Ngọc Quận chúa chỉ tên người hại nàng, ngài lại muốn bàn sau thế?”

Vẻ mặt Đức Vương Phi cứng đờ, cảm nhận được ánh mắt dò xét của Tư Lưu
Phong cùng những người khác, trong lòng bà giận Tây Lương Mạt không thức thời, nhưng vẫn nói: “Bản Vương Phi thấy Hàm Ngọc hoảng sợ quá độ, thân thể suy yếu mới để Hàm Ngọc về nghỉ ngơi trước!”

Lúc này Tư Lưu Phong mới mở miệng, hắn lãnh đạm nhìn Đức Vương Phi nói:
“Nếu muội muội đã chỉ ra hung thủ thì việc gì không nhất loạt thẩm vấn?”

Nói xong hắn nhìn về phía Tư Hàm Ngọc, thương tiếc nói: “Hàm Ngọc, muội có khó chịu không? Có muốn để ngày mai tái thẩm không?”

Tư Hàm Ngọc hận chết Tần Đại quản gia cùng Tĩnh Hương, nào chịu từ bỏ,
đương nhiên sắc bén nói: “Không, ca ca, hôm nay bản Quận chúa muốn bắt
hết những kẻ bụng dạ khó lường, đem ra công lý!”

Đức Vương Phi bất đắc dĩ đành ngồi xuống.

Tử Y Khách nhìn bà xì lạnh một tiếng, sau đó hỏi Tư Hàm Ngọc: “Hàm Ngọc Quận chúa, mời kể lại những chuyện đã xảy ra.”

Hàm Ngọc gật đầu, run run nói: “Tĩnh Hương nói với ta chị dâu muốn thiết
yến ở Linh Lung Tháp, mời ta tới ngắm tuyết ngâm thơ, ta đương nhiên
đồng ý. Ai ngờ tới đỉnh Linh Lung Tháp thì không thấy chị dâu, chỉ thấy
Đại quản gia, hắn chặn miệng ta treo vào một chỗ bí mật tại tầng thứ
tám.”

Như nhớ lại tình cảnh gian nguy kia, Hàm Ngọc lại rơi hai giọt nước mắt rồi mới nói: “Sau đó ta nghe hắn sai Tĩnh Ngôn đi dẫn Tử Y Khách tới đỉnh
tháp rồi nấp ở chỗ treo ta trên tầng tám, hắn tiếp tục ra lệnh cho Tĩnh
Hương dẫn chị dâu đến, chỉ chờ chị dâu lên tháp liền sai Tĩnh Ngôn cắt
đứt sợi dây buộc ta, khiến ta ngã chết, tiếp theo để Tĩnh Hương dẫn chị
dâu lên đỉnh tháp, tiện cho nàng làm thứ gọi là “nhân chứng tận mắt”,
rồi Tần Đại quản gia sẽ dẫn mọi người nhanh chóng xông đến, bắt quả tang thứ gọi là gian tình giữa chị dâu và Tử Y Khách.”

Dù sao cũng là con gái của Đức Vương Phi, Tư Hàm Ngọc tuy chưa từng tập võ nhưng can đảm hơn tiểu thư khuê các bình thường, có thể kể lại hoàn
chỉnh tình hình lúc đó.

Tư Lưu Phong suy nghĩ một lát lại hỏi: “Vậy Tĩnh Ngôn đã đi đâu?”

Giờ mọi người mới phát hiện Tĩnh Ngôn không ở hiện trường.

Tử Y Khách cười cười, bỗng bước lên vài bước xốc tấm khăn bao trùm thi thể lên: “Tĩnh Ngôn ở đây.”

Động tác hắn cực nhanh, lặng lẽ xé một miếng gì đó rất mỏng trên mặt thi thể đút vào tay áo.

Mọi người đều không thấy rõ động tác của hắn, chỉ theo tiếng nhìn lại mới
kinh hãi, thì ra Tĩnh Ngôn vẫn luôn ở đây, có điều vì ngã xuống mà não
văng tung tóe, trên mặt đã đầy cặn máu khô, cực kỳ khủng khiếp, ai còn
nhìn rõ được gương mặt của nàng, chỉ bằng một bộ hoa phục mới kết luận
người ngã chết là Tư Hàm Ngọc.

Tử Y Khách lạnh lùng nói: “Ban đầu bản sơn nhân tuy bị Tĩnh Ngôn dụ tới
đỉnh tháp, nhưng ta có thể nghe tiếng động phát hiện vị trí, rất nhanh
đã phát hiện Hàm Ngọc Quận chúa cùng Tĩnh Ngôn định hại Quận chúa bị Tần Đại quản gia nhốt ở chỗ bí mật tại tầng tám. Nên ta đã cứu Hàm Ngọc
Quận chúa ra, bắt Tĩnh Ngôn mặc quần áo của Hàm Ngọc Quận chúa vào, chờ
khi Tần Đại quản gia làm khó dễ liền bảo Hàm Ngọc Quận chúa cắt dây treo Tĩnh Ngôn, tương kế tựu kế, vì muốn vạch trần lòng muông dạ thú của Tần Đại quản gia.”

Mọi người nghe vậy mới thấy án này thật quanh co, gập ghềnh liên tục, khiến người ta thổn thức, ánh mắt nhìn về phía Tần Đại quản gia cũng bất giác sợ hãi lại khinh bỉ.

Tần Đại quản gia đứng đó, sắc mặt âm trầm không nói được một lời, còn Tĩnh
Hương thì đã run như cầy sấy, trong đầu hoàn toàn hỗn loạn.

Nếu nàng hoàn toàn tỉnh táo nhất định có thể nhớ được khi dẫn Tây Lương Mạt lên lầu, gương mặt người bị ném xuống quả thật là Tư Hàm Ngọc, Tư Y
Khách vốn đã có chuẩn bị, mà không phải đột nhiên phát hiện âm mưu như
hắn nói.

Đức Vương Phi tối nghĩa nói: “Tần Đại quản gia, hắn có lý do gì làm vậy đâu?”

“Bởi vì hắn chính là nội gián của Thiên Lý Giáo tại Vương phủ!” Một giọng
nói sang sảng vang lên, mọi người đồng loạt nhìn sang, thì ra là Trần
chỉ huy của Ngũ Thành Binh Mã Tư cùng Chương đại nhân của Thuận Thiên
Phủ Doãn, bọn họ đã dẫn binh sĩ vây quanh Tu Võ Đường này.

Trong lòng Đức Vương Phi lập tức nặng xuống, bà sợ hãi nói: “Trần chỉ huy, Chương đại nhân, sao các ngươi lại…”

“Mẫu phi, hai vị đại nhân được con dâu thông báo, con dâu đã nhận ra cái đầu Chương đại nhân muốn con dâu nhận dạng hôm đó là của con trai độc nhất
của Tần Đại quản gia – Tần Như Hải, hơn nữa bản án này không phải chuyện đùa, con dâu đi chính ngồi ngay, không chỉ không sợ tới Phủ Tông Nhân,
dù để Ngũ Thành Binh Mã Tư cùng Thuận Thiên Phủ Doãn tới tra án này thì
có sao.” Tây Lương Mạt lạnh nhạt mở miệng.

Đức Vương Phi nhìn Tây Lương Mạt, trong lòng vừa hận vừa vội, xong rồi, cho dù bà muốn bảo vệ lão Tần cũng không thể! Trinh Mẫn này quả là đáng
giận!

Tần Đại quản gia trừng mắt với Tây Lương Mạt, thật sự hận không thể bầm
thây vạn đoạn nàng, hắn nổi giận nói: “Tây Lương Mạt, rõ ràng ngươi cấu
kết với Tử Y Khách, nay còn không chịu thừa nhận, đôi gian phu dâm phụ
đê tiện, giết con ta còn hại ta tới nước này!”

Hắn nói xong liền nâng kiếm muốn xông về phía Tây Lương Mạt.


Trần chỉ huy cùng Chương đại nhân vung tay lên chỉ vào Tần Đại quản gia: “Bắt lấy nghịch tặc Thiên Lý Giáo!”

Vài binh sĩ lập tức xông về phía Tần Đại quản gia, bao vây hắn.

Nhưng Tần Đại quản gia võ nghệ cao cường, hai ba chiêu đã đánh ngã đám binh
sĩ, có điều Ngũ Thành Binh Mã Tư nhiều người, cộng thêm không ít nha
dịch của Thuận Thiên Phủ Doãn mới miễn cưỡng vây lấy Tần Đại quản gia,
nhưng mắt thấy hắn có ý đồ phá vòng vây xông ra lại nghe Tử Y Khách cười lạnh một tiếng: “Đợi ta tới lĩnh giáo đi.”

Nói dứt lời, một bóng tím lóe lên, Tần Đại quản gia lập tức cảm thấy một cỗ cương khí lợi hại ùa tới khiến hắn khó có thể chống đỡ, cố gắng vận
công chắn lại cũng chỉ thấy toàn thân như bị cắt vỡ, đau đớn cực kỳ.

Chiêu số của Tử Y Khách quái dị, âm hiểm tàn nhẫn, vô cùng tà môn, hoàn toàn không hiểu được phong cách của hắn.

Mỗi lần qua một chiêu với Tử Y Khách, trên người hắn lại thêm vài vết
thương, thậm chí hắn còn không thấy rõ vết thương này từ đâu ra, chưa
qua mấy chiêu trên người hắn đã đầy vết thương, máu tươi đầm đìa như bị
người ta lăng trì, hắn không ngừng phát ra tiếng kêu rên khiến người ta
không đành lòng nghe,

Trần chỉ huy cùng Chương đại nhân ngược lại bội phục Tần Đại quản gia, thê
thảm như vậy, rõ ràng không phải đối thủ lại không chịu chịu thua, nhưng bọn họ nào biết Tần Đại quản gia không phải không muốn thu chiêu mà căn bản thu không được.

Kiếm của hắn như bị một loại công lực thâm hậu hút dính lên thân kiếm của Tử Y Khách, chuyển động theo kiếm của Tử Y Khách, hắn đành liều mạng chống đỡ lại không cách nào chạy trốn, bằng không hắn sẽ bị trúng chỗ yếu
hại.

Hắn chưa từng đau đớn và sợ hãi như thế, hắn gần như có thể nhìn thấy từng
miếng thịt của mình rơi xuống đất, nhưng ngay cả cơ hội mở miệng xin tha cũng không có. Cho đến khi Tử Y Khách bỗng cười hắc hắc, Tần Đại quản
gia tinh tường thấy rõ sự khinh miệt cùng tàn nhẫn trong đáy mắt Tử Y
Khách, hắn hoảng sợ lập tức xoay người muốn chạy, không để ý đến gì nữa, có điều đã muộn, chỉ nghe “rắc” một tiếng, ánh sáng lạnh lóe lên, Tần
Đại quản gia cảm thấy vai phải của mình rất lạnh, một cơn đau ập đến.

Một cánh tay theo động tác ưu nhã của Tử Y Khách bay lên, lập tức bắn ra ngoài, Tần Đại quản gia phun máu tươi ba thước.

“A!” Tần Đại quản gia kêu thảm ngã lăn xuống đất, thống khổ không thôi.

Cảnh tượng máu tanh như vậy dọa không ít người ở đây ngây ra như phỗng.

Ngay cả hai vị đại nhân cũng không đành lòng nhìn.

Còn Tử Y Khách chỉ lạnh nhạt nói: “Người này giao cho các ngươi.”

Dứt lời, hắn thu kiếm, đang định xoay người rời đi thì thấy Tĩnh Hương thu
lu trong góc, hắn nhe răng cười vài tiếng đi về phía Tĩnh Hương.

Tĩnh Hương sợ đến mức thoáng chốc mất khống chế, nàng sợ hãi nhìn quanh, Tư
Hàm Ngọc lạnh lùng xoay mặt đi, cuối cùng ánh mắt Tĩnh Hương dừng lại
trên gương mặt lạnh như băng của Tây Lương Mạt, nàng dùng cả tay lẫn
chân bò tới ôm lấy chân Tây Lương Mạt, đau khổ cầu xin: “Thiếu Vương
Phi, Thiếu Vương Phi, ngài giúp ta cầu xin đại hiệp đi, cứu nô tỳ với,
nô tỳ không dám vì tiền tài mà hãm hại Thiếu Vương Phi nữa, đều là lỗi
của nô tỳ!”

Tây Lương Mạt vươn một tay hất tay nàng ta ra, lạnh lùng nói: “Bản Thiếu
Vương Phi đã cứu ngươi một lần trên tháp, ngươi quên rồi sao, Tĩnh
Hương?”

Tĩnh Hương tuyệt vọng nhìn Tây Lương Mạt, còn định nói gì nữa, nhưng vừa há
miệng đã cảm thấy miệng mát lạnh, sau đó một cơn đau truyền đến khiến
nàng kêu thảm, chết ngất đi.

Lúc này mọi người mới thấy trong miệng nàng là một lỗ máu, một đoạn lưỡi đã bị Tử Y Khách dùng một kiếm cắt ra ném xuống đất.

“Không biết nói thì đừng nói!” Tử Y Khách nhe răng cười hai tiếng, như còn
chưa giải hận lại lấy kiếm chọc lên mặt Tĩnh Hương, lột đi nửa da mặt
nàng, hủy mất gương mặt thiếu nữ, rồi mới xoay người trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người.

Chương đại nhân cùng Trần đại nhân mất nửa ngày mới phản ứng lại, nhớ tới thi
thể đứt gãy đầy đất trong hẻm nhỏ, không khỏi đồng thời thở dài, quả là
lối hành động của người giang hồ, có thù tất báo, thủ đoạn man rợ.

Tư Lưu Phong nhìn bóng lưng đi xa không khỏi nheo mắt lại.

Vì sao hắn cảm thấy bóng người kia lại quen mắt như vậy?

Tây Lương Mạt nhìn thoáng qua Tĩnh Vũ đã hoàn toàn dại ra, khẽ cười một
tiếng, Tĩnh Vũ phục hồi tinh thần liền đối diện với tầm mắt của nàng,
bỗng không rét mà run.

Bởi nàng cảm thấy Tây Lương Mạt đang yên lặng đùa cợt nàng, nói cho nàng biết tất cả mới chỉ là bắt đầu.

Tất cả những người đắc tội vị Quận chúa này đều không có ngày lành.

Và cả vị Tử Y Khách tàn nhẫn hung ác kia nữa…



Về tới Thỉnh Nguyệt Các, tâm trạng của Tây Lương Mạt hôm nay đặc biệt tốt, nàng suy nghĩ một chút rồi bảo Bạch Trân đi hái hoa mai về cắm trên cửa sổ.

Hôm nay, để lão yêu nghìn năm kia đắc ý một lần đi, nàng muốn hỏi hắn kết
quả thẩm vấn Tần Đại quản gia, chứ không phải muốn gặp hắn đâu.

Nàng chống cằm ngửi mùi thơm thoang thoảng của cành mai kia, nở nụ cười thản nhiên.

Chỉ là, điều Tây Lương Mạt không dự đoán được là, ban đêm nàng không đợi được Bách Lý Thanh.

Không biết có phải vì trong lòng có chuyện hay không, nàng trở dậy vài lần,
đều không thấy được bóng người ưu nhã quỷ dị kia, một đêm trằn trọc khó
ngủ.

Ngày hôm sau khi khi thức dậy, Tây Lương Mạt ngủ không đủ giấc, nàng cảm
thấy rất căm tức, nhìn hai vành mắt đen của mình trong gương, nàng âm
thầm thề không bao giờ cắm hoa mai trên cửa sổ nữa, để đại yêu nghiệt
kia ngủ một mình cả đời đi!

Một ngày không có sóng gió, nàng có chút không yên lòng tiễn Tư Hàm Ngọc
nghìn ân vạn tạ đi, đồng thời đuổi luôn Tư Hàm Hương mang lễ vật đến, ra vẻ cực kỳ đáng thương “tự thú” mình bị Tần Đại quản gia “uy hiếp” phải
nói dối, cuối cùng tiện tay đuổi luôn Tư Lưu Phong xấu hổ kéo một thân
bệnh tật tới.

Tây Lương Mạt không yên lòng tới tận đêm, thổi đèn tắt lửa, nàng cho rằng mình có thể dính gối liền ngủ như bình thường.

Chỉ không biết vì sao, mắt thì rất buồn ngủ, thế nhưng vẫn… không ngủ được.

Trở qua trở lại tới ngày hôm sau, nàng nhìn vành mắt lại đen thêm một tí của mình, nhất thời nổi giận.

Tây Lương Mạt suy nghĩ thật lâu, cuối cùng sai Bạch Trân đi hái hoa mai về, nàng vừa cắm hoa mai lên cửa sổ vừa âm thầm nói: “Ta không phải vì muốn gặp người kia, ta chỉ muốn biết mọi chuyện tiến triển thế nào thôi.”

Bạch Nhụy ở bên muốn nói gì đó rốt cuộc không nói nữa.

Thế nhưng một đêm này, nàng vẫn không đợi được Bách Lý Thanh, Tây Lương Mạt ngồi không yên, triệu Mị Lục cùng Mị Thất đến, nhưng bọn họ cũng không
biết bất cứ tin tức gì, chỉ biết ba ngày trước Hà ma ma cũng đã quay về
phủ Thiên Tuế.

Lúc này Tây Lương Mạt mới nhớ tới ba ngày nay Hà ma ma không trở về, bởi trước khi đi Hà ma ma đã báo với nàng.

Vì khi rảnh rỗi Hà ma ma thường xuyên quay về phủ Thiên Tuế nên lần này nàng cũng không để trong lòng.

Tây Lương Mạt suy nghĩ một lát, quyết định muốn tới phủ Thiên Tuế một
chuyến, lần này nàng mang theo Bạch Nhụy, Mị Thất, giống như khi còn ở
phủ Quốc Công, nàng tới Quốc Sắc Phường chờ, thay đổi một bộ quần áo rồi dùng chiếc kiệu nhỏ Mị Thất gọi tới tới phủ Thiên Tuế.

Có điều bởi vì không có Hà ma ma dẫn đường nên chỉ có thể để Mị Thất đi trước thông báo.

Qua một hồi lâu, khi Tây Lương Mạt sắp không nhịn được nữa Hà ma ma mới vội vã đi tới, bà nhìn Tây Lương Mạt nhíu mày hỏi: “Quận chúa, sao ngài lại tới đây?”

“Sao? Ta tới không được à?” Tây Lương Mạt nhìn Hà ma ma, đây là lần đầu tiên nàng thấy vẻ không chào đón trên mặt Hà ma ma


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận