Tây Lương Mạt nhìn Hà ma ma, đây là lần đầu tiên nàng thấy vẻ không chào đón trên mặt Hà ma ma.
“Quận chúa, hôm nay Thiên Tuế gia không ở trong quý phủ, ngài nên về trước
đi.” Hà ma ma trực tiếp khách khách khí khí hạ lệnh đuổi khách.
Tây Lương Mạt nhìn Hà ma ma, chốc lát sau nàng thản nhiên nói: “Ma ma, ta
muốn nghe lời nói thật, nếu ngài không tiện nói thật với ta cũng nên cho ta một tin chính xác, lúc nào Thiên Tuế gia có thời gian rảnh, ta cũng
tiện sắp xếp bước tiếp theo.”
Nàng không yêu cầu đôi bên thẳng thắn, cũng hiểu vị trí của mình, nàng chỉ không thích “ngoài ý muốn” không hề chuẩn bị như vậy.
“Quận chúa…” Hà ma ma muốn nói gì, nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Tây Lương Mạt
không biết nghĩ tới cái gì, bà khẽ thở dài một tiếng: “Đi theo ta.” Dứt
lời, bà xoay người vào phủ.
Tây Lương Mạt thì âm thầm thở phào một hơi, xoay người lên kiệu, hai gã sai vặt mặc áo xanh yên lặng bước tới thay chân kiệu phu, nâng kiệu nhỏ vào trong phỉ.
Đi thẳng qua hành lang, khi kiệu nhỏ dừng lại, Tây Lương Mạt vừa ngẩng đầu liền thấy mình đang ở nơi lần đầu tiên gặp Bách Lý Thanh — thư phòng
đầy đồ gỗ tử đàn tinh khắc đông cung đồ tinh xảo.
Hà ma ma dẫn Tây Lương Mạt xuống kiệu vào trong, đuổi những người khác đi, tự mình đóng cửa thư phòng lại mới nghiêm mặt nói với Tây Lương Mạt:
“Quận chúa, nhiều ngày nay Thiên Tuế gia bế quan, vì vậy những chuyện
khác đều phải tạm hoãn lại.”
“Ta có thể gặp hắn không?” Tây Lương Mạt vô thức hỏi.
Hà ma ma do dự chốc lát mới nói: “Một lát nữa ta đi xin chỉ thị của Thiên Tuế gia rồi quay lại gặp ngài.”
Tây Lương Mạt nhìn Hà ma ma xoay người ra khỏi phòng, nàng yên lặng đi tới
trước cửa sổ, nhìn chiếc ghế nằm mà Bách Lý Thanh thường nằm như có chút suy nghĩ.
Nếu Bách Lý Thanh cần bế quan luyện công nhưng Hà ma ma nói thì vì sao Hà
ma ma phải bẩm báo với mình để trở về, mấy ngày nay Bách Lý Thanh còn có thời gian lộ diện tại ngự thư phòng, vậy mà ngay cả một chút thời gian
thông báo với mình sắp xếp khác cũng không có?
Đây là một ngịch biện, bằng sự hiểu biết trong thời gian qua của nàng với
Bách Lý Thanh và Hà ma ma, tình huống này xuất hiện chứng tỏ hai điều.
Nhất định hắn đang giấu nàng tiến hành chuyện gì đó, hơn nữa nói không chừng chuyện này còn bất lợi với nàng; hoặc hắn xảy ra chuyện gì khẩn cấp,
khiến hắn không thể không rời đi để xử lý, bế quan chỉ là một lý do, mà
người xuất hiện trong ngự thư phòng – hoàn toàn là hàng giả.
Tây Lương Mạt lẳng lặng ngồi, đợi một mạch hai canh giờ, khi trở lại, sắc
mặt Hà ma ma không quá tốt, chỉ báo với nàng: “Thiên Tuế gia đang luyện
công đến giai đoạn quan trọng, sợ rằng không có thời gian rảnh gặp Quận
chúa.”
Tây Lương Mạt nhìn bà một cái, nhàn nhạt nói: “Không sao, ta đợi được. Khi
ra ngoài ta sai người báo với Vương phủ hôm nay đến các thôn trang kiểm
tra, nếu không hồi phủ sẽ có người về thông báo.”
Hiện nay Đức Vương phi đang vội vàng tìm cách giải cứu tình nhân, đồng thời
hận như chưa bao giờ lấy nàng dâu như nàng về, nay đang ước gì không bao giờ nhìn thấy nàng nữa.
Hà ma ma ngẩn ra, nhìn Tây Lương Mạt có chút khó hiểu.
Khi nên thức thời, Tây Lương Mạt tỉnh táo hiểu chuyện hơn bất cứ ai, vì sao lần này bà hạ lệnh đuổi khách rõ ràng như thế mà Tây Lương Mạt vẫn như
không nhận ra, cố chấp khác thường.
“Nếu ma ma đã để ta vào thì trong lòng ma ma đã biết trước, không phải sao?” Tây Lương Mạt nhàn nhạt nói.
“Quận chúa…” Hà ma ma hơi hối hận vì đã thả Tây Lương Mạt vào, thế nhưng nay bà chỉ đành thở dài một tiếng, định rời đi.
Tây Lương Mạt bỗng mở miệng gọi bà lại, vẻ mặt có chút mệt mỏi: “Ma ma.”
Hà ma ma quay đầu lại nhìn nàng, quan tâm hỏi: “Quận chúa, làm sao vậy?”
Tây Lương Mạt dựa vào tay vịn ghế tử đàn, xoa xoa trán nói: “Hôm nay ra ngoài sớm, có chút mệt mỏi, ta muốn nghỉ ngơi một lát.”
Hà ma ma nghe vậy lập tức nói: “Nếu đã vậy chi bằng Quận chúa về…”
“Không, ta ở đây nghỉ ngơi một lát, ngươi đuổi bớt vài người đi, chỉ để lại hai người hầu hạ ngoài cửa là được, có chuyện báo cho Bạch Nhụy.” Nàng thản nhiên ngắt lời Hà ma ma.
Hà ma ma đành hít sâu một hơi: “Vâng.”
Bà sai người mang chăn đệm tới giao cho Bạch Nhụy rồi cung kính lui ra
ngoài, đồng thời dặn dò hạ nhân trong một canh giờ đừng tùy tiện quấy
rầy Tây Lương Mạt.
Nhìn bóng lưng Hà ma ma đi xa, Bạch Nhụy bỗng gọi lại một tiểu thái giám
bưng chén trà định rời khỏi: “Tiểu Ngọc Tử, chờ một lát.”
Tiểu thái giám kia lập tức quay sang cười lấy lòng với Bạch Nhụy: “Nhụy cô nương, có chuyện gì ạ?”
Bạch Nhụy tới đây với Tây Lương Mạt vài lần, những người hầu hạ bên cạnh Bách Lý Thanh đều biết Bạch Nhụy,
Bạch Nhụy bỗng giơ tay áo phất một cái trước mũi Tiểu Ngọc Tử, đồng thời lộ
ra nụ cười quỷ quyệt: “Không có gì, chỉ mời ngươi ngủ một giấc thôi.”
Nụ cười trên mặt nháy mắt cứng đơ, giây tiếp theo, hắn ngã phịch một tiếng xuống đất.
Bạch Nhụy nhanh tay lẹ mắt đỡ được khay trà, đồng thời lập tức nói với Tây Lương Mạt: “Tiểu thư, xong rồi.”
Tây Lương Mạt tiến lên, cùng Bạch Nhụy kéo Tiểu Ngọc Tử lên ghế nằm, rũ tóc hắn ra, cởi y phục của hắn, thay vào bằng tốc độ nhanh nhất, rồi tháo
tóc mình quận tròn vào trong mũ.
Một tiểu thái giám mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng xuất hiện.
Bạch Nhụy đắp chăn đệm Hà ma ma đưa tới cho Tiểu Ngọc Tử, từ xa nhìn lại giống như Tây Lương Mạt đang ngủ trên giường.
“Đại tiểu thư, người đi đi, nơi này có em.” Bạch Nhụy nói với Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt chỉnh trang cho mình xong, nhìn về phía Bạch Nhụy thận trọng
nói: “Em cẩn thận một chút, đừng lộ chân tướng trước mặt Mị Thất, nếu có người phát hiện em cứ tìm Hà ma ma cùng Mị Thấy, nhất định bọn họ sẽ
không làm gì em đâu.”
Bạch Nhụy hơi đỏ mặt nói: “Đại tiểu thư, người yên tâm!”
Tây Lương Mạt gật đầu, cầm khay trà lập tức cúi đầu bước ra ngoài cửa.
Bởi vì nàng cúi đầu, dáng người lại không hơn kém Tiểu Ngọc Tử là bao,
người ngoài cửa cũng không để ý “Tiểu Ngọc Tử” này đã đổi thành người
khác.
Tây Lương Mạt vội vã bước ra khỏi cửa, đi thẳng vào một góc, xác định bốn
phía không có ai mới thở phào một hơi. Nàng mốc từ trên cổ ra một cái
còi nhỏ hình thù kỳ lạ, thổi vài tiếng với không trung, một tiếng chim
hót kỳ dị liền phát ra từ cái còi.
Chỉ chốc lát sau, tiếng đập cánh vang lên giữa không trung, một con chim
toàn thân đỏ thẫm hoa mỹ, trên đầu lông trắng xòe như cánh quạt vỗ cánh
bay xuống, đậu lên tay Tây Lương Mạt.
Chính là con chim béo Tiểu Bạch.
Tây Lương Mạt sờ sờ lông Tiểu Bạch, nhẹ giọng nói: “Đi, mang ta đi tìm Hà ma ma.”
Tiểu Bạch lập tức vỗ cánh bay lên, sau khi lượn trên không trung ba vòng
liền chuyển hướng về phía một rừng cây nhỏ, Tây Lương Mạt lập tức đi
theo.
Từ sau lần được giải cứu ở giữa núi rừng, Tây Lương Mạt từ chỗ Bách Lý
Thanh biết được Tiểu Bạch rất có tính người, còn có một cái mũi có thể
lần dấu vết như chó.
Vì vậy, nàng nhờ Bạch ma ma nghĩ biện pháp tìm vài cách huấn luyện chim
chóc, vừa hay trong mấy huynh muội Lý thị của đoàn xiếc ảo thuật nàng
cứu khi đó có đại ca Lý Duy biết thuật huấn luyện thú vô cùng tốt, Bạch
ma ma liền để Lý Duy lén tới dạy Tây Lương Mạt một phương pháp huấn
luyện chim đơn giản, còn giúp nàng làm một cái còi, chỉ cần thổi cái còi này Tiểu Bạch sẽ ngoan ngoãn bay tới.
Tiểu Bạch vốn cực có linh tính, đương nhiên không cần Tây Lương Mạt quá tốn
công, rất nhanh đã hiểu ra, chỉ cần có mùi hương dẫn đường, mặc kệ người kia đi tới đâu Tiểu Bạch đều có thể tìm được tung tích.
Hôm nay, Tây Lương Mạt thấy Hà ma ma nhăn mặt nhíu mày, không hiểu vì sao
bỗng nảy ra một loại trực giác quỷ dị, loại trực giác này nói với nàng,
có lẽ lần này sẽ có thu hoạch đặc biệt.
Vì vậy, nàng ma xui quỷ khiến làm một việc – lặng lẽ hạ loại hương dẫn
đường chính nàng nghiên cứu lên người Hà ma ma, lẻn ra ngoài, sai Tiểu
Bạch dẫn nàng đi tìm Hà ma ma.
Lúc đầu bước vào con đường này, Tây Lương Mạt còn lo lắng bị phát hiện, cho rằng không lâu sau sẽ bị ám vệ Tư Lễ Giám bắt gặp, nhưng rất nhanh nàng nhận ra trên con đường này ban đầu còn gặp được một hai cũng nữ thái
giám, nhưng càng đi sâu càng ít người, thậm chí cả ám vệ nàng cho rằng
có thể nhảy ra cản đường mình bất cứ lúc nào cũng không thấy bóng dáng.
Con đường này càng đi càng hoang vu, ven đường cỏ cại mọc thành bụi, hoàn
toàn khác với phủ Thiên Tuế hoa mỹ tinh xảo, có điều tình hình này càng
khiến Tây Lương Mạt bất an.
Sự có khác thường chắc chắn có nguyên do, Bách Lý Thanh xưa nay theo đuổi
xa hoa hoàn mỹ, mỗi một chi tiết không chỗ nào không tinh mỹ, không nơi
nào không xa xỉ, sao có thể để một nơi hoang vu bừa bãi thế này xuất
hiện trong phủ của mình?
Nhưng loại trực giác kỳ lạ kia khiến Tây Lương Mạt vẫn không tự chủ được tiếp tục đi theo con đường Tiểu Bạch dẫn.
Cho đến khi nhìn thấy một gian phòng tường trắng ngói xanh phía xa xa, Tây
Lương Mạt chậm rãi đến gần, căn nhà kia có chút cũ kỹ, tường trắng đã
ngả màu, rêu xanh lan tràn, dây thường xuân phủ kín tường.
Mà gian nhà kia chỉ có hai chiếc cửa sổ cực nhỏ, còn rất cao, nếu nói đó
là cửa sổ chi bằng nói là hai lỗ thông khí, cửa làm bằng một miếng sắt
tinh luyện vừa dày vừa nặng.
Tây Lương Mạt đi tới cách căn phòng không xa, nheo mắt quan sát một hồi phán đoán bước tiếp theo.
Nơi này không phải một chỗ ở, mà là một — phòng giam.
Có điều, nơi thế này để nhốt ai?
Không có thủ vệ, không thấy tiếng kêu thảm thiết của tù nhân bên trong.
Khác với cấm ngục của Tư Lễ Giám mà nàng tưởng tượng, hay là, nơi này căn bản không phải cấm ngục của Tư Lễ Giám?
Vắng vẻ kỳ dị, ngay cả tiếng chim chóc côn trùng cũng không thấy, có một loại hơi thở nguy hiểm.
Điều duy nhất nàng có thể khẳng định là, nhất định Hà ma ma đã vào gian phòng này.
Tây Lương Mạt nhìn Tiểu Bạch một cái, Tiểu Bạch đứng trên mái vòm của nóc nhà, cũng đang nhìn nàng chằm chằm.
Trong một giây bốn mắt nhìn nhau, không biết có phải Tiểu Bạch hiểu được ý
nghĩ của nàng hay không, nó bỗng bay lên cúi đầu kêu to hai tiếng: “Cạc
cạc…”
Sau đó nó giương cánh bay về phía sau gian phòng, Tây Lương Mạt không suy nghĩ nhiều, vô thức vội vã theo sau.
Nàng cho rằng mình sẽ nhìn thấy một cánh cửa hoặc một cánh cửa sổ, thế nhưng khi nàng khó khăn vượt qua bụi cỏ gai, vòng tới phía sau căn phòng lại
phát hiện nơi này hoàn toàn không có cửa sổ, cũng không có cửa ra vào,
chỉ có cỏ dại cùng dây leo mọc rất tươi tốt. Tây Lương Mạt tìm kiếm rất
lâu cũng không thấy cửa vào, ngược lại dính cỏ may đầy đầu, trên mũ còn
có một con sâu xanh to mọng, Tây Lương Mạt giận dữ, ngẩng đầu trừng mắt
với Tiểu Bạch trên cây.
Con chim béo nhà ngươi, chơi ta đấy à, cẩn thận mấy cọng lông của ngươi đấy!
Tiểu Bạch đập cánh, trong con mắt đen láy nho nhỏ hiện lên ánh sáng kiêu
căng, tiện thể vểnh mông ị một bãi, tỏ vẻ thân là hậu duệ của phượng
hoàng cùng diều hâu ta đây khinh thường loại uy hiếp này.
Tây Lương Mạt cười nhạt, ra dấu về phía bộ ngực đẫy đà của mình một cái.
Còn vờ vịt, cả đời sẽ không có ngực lớn mà ngủ!
Tiểu Bạch đập cánh lần thứ hai – vung cánh bay xuống, đầu tiên gặm con sâu
xanh béo tội nghiệp kia đi, sau đó đứng trên vai Tây Lương Mạt cọ cọ
gương mặt Tây Lương Mạt cực kỳ lấy lòng, tỏ vẻ thân là hậu duệ của
phượng hoàng cùng diều hâu ta đây đang “nịnh nọt”.
Sau đó nó bay về phía một bụi cỏ, kêu “cạc cạc” hai tiếng.
Tây Lương Mạt lập tức bước lên lục lọi, cẩn thận sờ sờ, cuối cùng phát hiện giữa bụi dây leo có một lỗ thông – một lỗ chó chui.
Tây Lương Mạt do dự chốc lát, rồi cúi đầu dùng một nhành cỏ khua hết mạng
nhện trên cái lỗ, khi đang suy nghĩ xem có nên chui vào hay không thì
Tiểu Bạch đã không chút do dự bay qua cái lỗ kia.
Thế tỏ vẻ tạm thời an toàn ư?
Tây Lương Mạt cúi đầu, đầu tiên cảnh giác nhìn trong phòng qua cái lỗ, phát hiện cái lỗ này thông với một nơi như nhà kho, bên trong ngoại trừ xích sắt chất thành từng núi thì không một bóng người, Tiểu Bạch đang đứng
trên đống xích sắt chải vuốt sợi lông của nó.
Tây Lương Mạt rốt cuộc yên tâm, lúc này mới bò vào.
Nàng phát hiện chỗ xích sắt này có cái còn mới, có cái đã cũ kỹ rỉ sắt, còn
có không ít dây xích bị cắt rất ngọt, giống như bị người ta dùng một
lưỡi dao đặc biệt sắc chặt đứt, điểm duy nhất giống nhau là những dây
xích này đặc biệt to.
Tây Lương Mạt quan sát những dây xích này một lát, mơ hồ cảm thấy mấy thứ
to đùng này không giống dùng để khóa người, ngược lại cực giống để khóa
ác thú thượng cổ trong truyền thuyết “sơn hải kinh”.
Nàng không suy nghĩ sâu thêm, chỉ chậm rãi lần mò ra khỏi căn phòng này.
Ngoài phòng là một hành lang sâu hun hút, còn rất tối, chỉ có vài luồng sáng
nhạt chiếu qua lỗ cửa sổ rất nhỏ, khiến người ta nhìn ra trên hành lang
có ước chừng bốn, năm gian phòng.
Tây Lương Mạt chậm rãi đi sâu vào hành lang, cẩn thận nhìn về phía mấy gian phòng kia, phát hiện trên mỗi cửa phòng đều giăng một tấm lưới sắt sợi
dày, trong phòng đều trống không, không có giường, không có bàn, trên
vách tường rủ xuống loại xích to đùng vừa thấy, giống như từng để giam
giữ ai đó, trên vách tường còn mơ hồ có vết mãnh thú cào.
Tây Lương Mạt hơi nhíu mày, mặc kệ những xiềng xích này từng khóa người hay thú, tuyệt đối là thứ cực kỳ nguy hiểm.
Tây Lương Mạt chầm chậm đi tiếp, ngay khi nàng cho rằng phòng ở đây đều
trống không, gần như hoàn toàn thả lỏng cảnh giác thì tiếng xích sắt va
chạm truyền ra từ căn phòng xa nhất.
Nàng giật mình, tay đặt lên bên hông, nơi đó có một loại ám khí Bách Lý
Thanh đặc biệt chế tạo cho nàng – bạo vũ lê hoa châm. Khi đối mặt với kẻ địch mạnh, chỉ cần nhấn một cái nút bí mật, độc châm mảnh như lông bò
sẽ phun ra như mưa từ cái đai lưng đặc biệt kia, người trúng chiêu dù
không lập tức bỏ mình cũng mất năng lực truy sát nàng trong nháy mắt.
Tây Lương Mạt chậm rãi đi về phía căn phòng kia, có điều khi nàng tới cửa
phòng, lén lút nhìn vào trong lại lập tức đối diện một đôi mắt.
Tây Lương Mạt không khỏi hoàn toàn ngẩn người.
Đây là một đôi mắt thế nào? Đường nét mềm mại tươi đẹp, khóe mắt hơi nhếch
lên, dưới hàng lô mi rất dài là tròng mắt đen láy sâu thẳm, thế nhưng
trong đôi mắt như vậy lại như chứa dải ngân hà trên chín tầng mây, tất
cả tinh tú trong thiên hạ ẩn chứa trong đó, như trăng tròn trăng khuyết, như vật đổi sao dời, rực rỡ tươi đẹp dị thường.
Rồi lại – thuần khiết không gì sánh được.
Ngoại trừ con nít chưa biết chuyện thế gian, Tây Lương Mạt chưa bao giờ nhìn
thấy ai có một đôi mắt sạch sẽ như thế. Ánh mắt kia thuộc về một thiếu
niên, một thiếu niên kì dị mặc áo trắng, đẹp đến mức người ta không cách nào hình dung, khiến người ta có thể ngừng thở trong chớp mắt nhìn thấy hắn.
Nếu miễn cưỡng phải hình dung, chỉ có thể là sương sớm dưới ánh ban mai đầu hạ, ánh trăng sáng tròn vành vành trung thu… rực rỡ trong sáng, đến mức dưới ánh sáng tối tăm bụi bặm từ lỗ cửa sổ sát mái nhà, làn da hắn còn
có thể lộ ra sự mịn màng căng mọng gần như trong suốt, đến mức bộ đồ
trắng trên người hắn cũng phải kém cạnh.
Thiếu niên kia kinh ngạc nhìn nàng, bỗng nở một nụ cười tươi rói, nụ cười kia trong trẻo mỹ lệ, như bông tuyết xinh đẹp nhất nghìn năm không tan chảy trên Thiên Sơn.
“Tỷ tỷ, ngươi là ai?”
Tây Lương Mạt chỉ càm thấy hô hấp đột nhiên cứng lại, ngay cả trái tim cũng thắt lại vì một loại rung động kỳ quái nào đó.
Nàng hơi đỏ mặt, một lát sau mới hít thở sâu, nhẹ giọng nói: “Ta… Ta là…”
Tây Lương Mạt bỗng chốc hoảng hốt, giờ nàng mới nhận ra, mình đang mặc
trang phục thái giám, mà người hầu hạ bên cạnh Bách Lý Thanh đều có một
yêu cầu – đẹp, vì vậy phần lớn đám tiểu thái giám đều mi thanh mục tú,
da trắng như tuyết, không phân sống mái.
Nếu vậy — làm thế nào hắn phát hiện nàng là nữ?
Tây Lương Mạt nhanh nhạy phát hiện trên chân tay thiếu niên đều đeo loại
xiềng xích nặng nề kia, nàng lập tức cảnh giác, vừa quan sát hoàn cảnh
xung quanh thiếu niên vừa mỉm cười hỏi ngược lại: “Tiểu đệ đệ, ngươi là
ai? Vì sao lại ở đây?”
Thiếu niên kia nghiêng đầu, trong đôi mắt xếch cực lớn cực đẹp kia bỗng đong
đầy nước mắt, cực kỳ ấm ức nói: “Ta vẫn luôn ở đây, có người xấu nhốt ta ở đây, ta muốn cha mẹ!”
Dứt lời, hắn khóc lên rưng rức.
Tây Lương Mạt hết chỗ nói nổi, đứa trẻ này nói khóc là khóc ngay được, nàng hơi luống cuống nói: “Được rồi, được rồi, đừng khóc!”
Nhưng thiếu niên xinh đẹp này càng khóc càng đau lòng, âm thanh cũng ngày một lớn, khiến Tây Lương Mạt không khỏi căng thẳng, nhỡ bị người ta nghe
thấy thì làm sao?
Nàng thuận miệng dỗ: “Được rồi, đừng khóc, tỷ tỷ cho ngươi kẹo.”
Thiếu niên kia dừng khóc thật, lập tức ngẩng đầu mở to đôi mắt long lanh hồn nhiên nhìn nàng: “Thật không? Lạc Nhi muốn ăn kẹo!”
Nhìn ánh mắt mong chờ của thiếu niên, Tây Lương Mạt hoàn toàn 囧, nàng chỉ tùy tiện nói thế thôi, không ngờ thiếu niên này ngừng khóc thật, đứa trẻ này hình như đầu óc có vấn đề thì phải?
Nàng tin tưởng hai mắt của mình, thiếu niên tên Lạc Nhi này không phải giả
vờ, có điều một thiếu niên xinh đẹp hồn nhiên ngốc nghếch thế này vì sao phải bị xích?
Lẽ nào…
Tây Lương Mạt bỗng nhớ tới những công tử gương mặt xinh đẹp Bách Lý Thanh
nuôi ở hậu viện, những công tử này không ai có thể đẹp bằng một phần
trăm thiếu niên này, lẽ nào thiếu niên này là người nhà quan to quý nhân nào bị Bách Lý Thanh bắt về độc chiếm?
Sợ bị người nhà người ta phát hiện nên mới nhốt ở đây?
Tây Lương Mạt cũng chú ý thấy bờ tường của căn phòng này nhẵn nhụi, không
có dấu vết cào, vì vậy tin tưởng suy đoán của mình thêm hai phần.
Lạc Nhi đợi một lúc lâu, thấy cô gái trước mặt như đang suy nghĩ cái gì,
không hề có vẻ sẽ móc kẹo ra, hắn lập tức bĩu môi, từng giọt nước mắt
lớn như trân châu lăn xuống gương mặt trắng trong, ấm ức cực kỳ: “Tỷ tỷ, ngươi gạt người ta!”
Tây Lương Mạt khó hiểu lại có chút bối rối: “Này… Ngươi đừng khóc…”
Lời còn chưa dứt, nàng nghe có tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện, theo
đó là mấy người từ một hành lang khác đang tới góc này, Tây Lương Mạt
hết hồn, lập tức quay người lại đi về phía gian phòng để đầy sắt vụn
kia.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ngươi đi đâu vậy?” Lạc Nhi thấy này định đi, lập tức bất mãn kêu lên phía sau nàng.
Tây Lương Mạt thầm mắng một tiếng “đáng chết”, vận khinh công nhanh chóng chạy như bay về phía gian phòng kia.
Tiểu Bạch cũng vội vã bay theo nàng.
Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, tiếng người sắc bén hét lên phía sau: “Là ai? Đứng lại!”
Tây Lương Mạt lập tức nhận ra giọng nói kia, đó là tiếng của Mị Nhất, tuy
nàng chưa gặp người có võ công cao cường nhất Mị Bộ này nhưng không chỉ
một lần nghe được giọng nói luôn truyền đến từ không trung như có như
không này.
Nàng căng thẳng, mắt thấy sẽ tới căn phòng kia thì cổ chân mát lạnh, Tây
Lương Mạt cúi đầu nhìn, một chiếc roi mềm kỳ dị đã quấn lên cổ chân
nàng, sau đó thân thể bay về sau không thể khống chế.
Tây Lương Mạt lập tức vận nội lực, một thiên cân trụy thẳng tắp ép xuống.
Lúc trước Bách Lý Thanh dùng mười năm nội lực đả thông hai mạch nhâm đốc cho nàng, công lực của Tây Lương Mạt từ lâu đã không còn thuộc loại tép riu, ép xuống một cái nàng liền ổn định bước chân, đánh văng ra sợi roi mềm mại khóa chân mình, lại cúi đầu chạy về căn phòng kia lần nữa.
Sợi roi kia làm từ chất liệu rất đặc biệt, nước lửa không sợ, nếu không Tây Lương Mạt chỉ cần vận đủ công lực chấn động là có thể cắt nát sợi roi
kia.
Mị Nhất không ngờ nội lực người kia mạnh mẽ hơn hắn tưởng tượng, hơn nữa
hoàn toàn không quay đầu lại, chỉ lo chạy trốn, hắn lập tức cười lạnh
một tiếng, cổ tay rung lên, sợi roi mềm kia vô tình quấn quanh vòng eo
thon của Tây Lương Mạt lần thứ hai.
Lần này, Tây Lương Mạt vẫn muốn giở lại trò cũ đánh văng sợi roi mềm kia
nhưng vô dụng. Công lực của Mị Nhất xét ra cao hơn nàng nhiều, cộng thêm kinh nghiệm lâm chiến dày dặn, hắn thừa cơ Tây Lương Mạt chấn lực đánh
cái roi kia ra, mượn chính nội lực của Tây Lương Mạt kéo nàng bay về
phía mình.
Tây Lương Mạt không đề phòng, thoáng cái đã chuyển từ lưng hướng người
thành mặt hướng người, nàng hoảng hốt, không dùng võ công gì hết, trực
tiếp dùng tay áo che mặt.
Mị Nhất cong năm ngón tay chụp về phía xương đầu vai của người kia, nếu bị hắn sờ vào, người này nhất định bị bóp xuyên qua xương bả vai, võ công
phế hết, lại bỗng nghe Hà ma ma hét lớn một tiếng: “Mị Nhất, ngừng tay,
đó là Quận chúa!”
Mị Nhất kinh hãi, lập tức thu tay về, thế nhưng nội lực phát ra không thu
lại được, đành chuyển hướng về phía tường, thoáng chốc đã tạo thêm năm
lỗ sâu trên tường đá.
Tây Lương Mạt thầm kêu hỏng bét, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn bị roi của Mị Nhất kéo đến trước mặt mấy người.
Nếu đã bị phát hiện thì nàng không định che lấp nữa, Tây Lương Mạt ngẩng
đầu ho nhẹ hai tiếng với đám Hà ma ma: “Các vị, chào buổi sáng.”
“Quận chúa, không phải người đang nghỉ ngơi à? Vì sao lại ở đây?” Hà ma ma
nhìn thiếu nữ mặc trang phục thái giám trước mặt, lãnh cảm nói.
Ánh mắt Tây Lương Mạt trốn tránh: “Chuyện đó… Ta chỉ muốn…” Nàng dừng một
chút, cuối cùng thành thật: “Ta chỉ muốn biết sư phụ ở đâu.”
Hà ma ma nhìn dáng vẻ hùng hồn của cô gái trẻ trước mặt, nhất thời cảm
thấy đau đầu, nếu là đồ chơi bình thường ở hậu viện của Thiên Tuế gia,
cứ đánh chết là được, cố tình lại là Quận chúa, giờ phải làm thế nào
đây?
“Ma ma, nếu ta đã xuất hiện ở đây thì ngươi cũng đơn giản có hai lựa chọn,
một là giết ta diệt khẩu, một là… nói cho ta biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.” Tây Lương Mạt nhìn Hà ma ma thản nhiên nói.
Hà ma ma nhìn thiếu nữ ánh mắt sắc bén, hoàn toàn không sợ hãi, bà chỉ im
lặng chốc lát rồi thở dài một hơi: “Được rồi, ngươi muốn gặp Thiên Tuế
gia thì gặp một lần đi, có điều sau này Quận chúa nhất thiết không được
làm chuyện nguy hiểm thế này nữa.”
Mị Nhất che mặt khiến người ta không nhìn ra biểu cảm của hắn, thế nhưng
trong nháy mắt rõ ràng hiện lên vẻ không tán thành: “Ma ma, như vậy
không thích hợp, ngươi chưa hỏi ý của Thiên Tuế gia…”
Hà ma ma lắc đầu, bình tĩnh nói: “Nếu Quận chúa đã là người của chúng ta,
quan hệ của nàng và Thiên Tuế gia chúng ta đều hiểu, đã như vậy, chuyện
này sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết.”
Mị Nhất cùng Mị Nhị trao đổi ánh mắt, từ chối chốc lát, sau đó vẫn đồng ý, không lên tiếng nữa.
Hà ma ma nhìn Tây Lương Mạt có chút bất đắc dĩ, cũng có chút tâm tình khó
nói rõ, giống như hạ một quyết định rất lớn: “Quận chúa, ngươi đi theo
ta trước.”
Dứt lời, bà dẫn Tây Lương Mạt đến một góc.
Khi trải qua gian phòng có Lạc Nhi đang líu lo, bước chân Hà ma ma chưa
dừng, mà Lạc Nhi giống như rất sợ hãi đám Hà ma ma, lập tức trốn vào một góc run lẩy bẩy, Tây Lương Mạt không nhịn được hỏi: “Thiếu niên này là… ái sủng của Thiên Tuế gia à?”
Hà ma ma vừa đi vừa nhìn Tây Lương Mạt có chút kỳ dị: “Thiếu niên?”
Tây Lương Mạt sửng sốt: “Lẽ nào Lạc Nhi là nữ?”
Hà ma ma im lặng một lát mới nhẹ giọng nói: “Tên họ đầy đủ của hắn nên là Bách Lý Lạc mới đúng.”
Bách Lý Lạc?
Bách Lý…
“Hắn là con trai riêng của sư phụ à?” Tây Lương Mạt kinh hãi, thì ra đây là bí mật của Bách Lý Thanh?
Bước chân Hà ma ma lảo đảo, suýt chút nữa vấp ngã, Tây Lương Mạt vội vàng
kéo bà, Hà ma ma sau đó cười khổ như không biết nói sao: “Thiên Tuế gia
không có con trai, hắn là ca ca song sinh của Thiên Tuế gia, có điều
nhiều năm trước đã biến ngốc rồi.”
Ca ca?
“Ma ma, ngươi đang nói đùa đấy à?” Tây Lương Mạt kinh hãi, tin tức này thật sự rất có lực sát thương, nàng khiếp sợ thất thanh nói: “Sư phụ nhìn
già như thế, còn Lạc Nhi… Bách Lý Lạc rõ ràng nhìn mới là một thiếu niên thôi, sư phụ là cha của Lạc Nhi còn chấp nhận được!”
Hơn nữa Bách Lý Thanh yêu ma quỷ quái như yêu ma tu luyện nghìn năm, Bách
Lý Lạc lại là một giọt lệ tinh khiết trong sáng nhất trong mắt phật.
Nếu nhất định nói Bách Lý Thanh cùng Bách Lý Lạc có một điểm miễn cưỡng
giống nhau thì chính là – bọn họ đều có dung mạo không phải thế gian nên có.
“Khụ khụ khụ…” Mị Nhất đi theo phía sau không nhịn được sặc nước bọt, ho khan khù khụ.
Già?
Lời này nếu bị Thiên Tuế gia nghe được đại khái sẽ nổi trận lôi đình, muốn
kéo người nói câu này xuống lộ da rút gân, có điều người nói là Quận
chúa đại khái sẽ là cảnh tượng khác.
Hà ma ma cười khổ: “Mặc kệ Quận chúa tin hay không, đây đều là sự thật.”
Tây Lương Mạt nhi đã nhận ra mình lỡ lời, nàng gia nhập vào Bách Lý Thanh
đã hơn nửa năm, đương nhiên biết sự kiêng kỵ của hắn, nàng có chút mất
tự nhiên dời chủ đề: “Ma ma, vì sao các ngươi lại khóa Bách Lý Lạc lại,
ta thấy hình như hắn rất sợ các ngươi.”
Hà ma ma chần chừ một lát mới buồn bã nói:”Quận chúa, ngươi đừng nhìn Lạc
công tử thế kia mà hiểu nhầm, nếu hắn phát điên lên, sợ rằng thế gian
này không có mấy người cản nổi, Tư Lễ Giám từng vì kiềm chế hắn mà tổn
thất mấy cao thủ.”
“Phát điên? Đầu óc hắn có vấn đề à?” Tây Lương Mạt như hiểu ra vài điều,
trong lòng cũng có một tia nghĩ mà sợ, may quá, nàng không gặp hắn khi
hắn phát điên, cũng không tùy tiện tới gần hắn.
Hà ma ma lắc đầu, vẻ mặt thoáng qua một tia có thể gọi là oán độc: “Không, Lạc công tử bị người hạ độc.”
Hạ độc?
Bởi vì không cách nào khống chế huynh trưởng của mình, lại lo lắng hắn tạo
ra tổn hại không cứu chữa được, cũng lo lắng hắn trở thành điểm yếu để
kẻ địch uy hiếp mình nên mới khóa hắn ở nơi không có thiên lý này?
“Cũng đáng ngạc nhiên đấy, ta cho rằng sư phụ sẽ không chút do dự giết chết
Bách Lý Lạc cơ. Người như hắn sao có thể chấp nhận một nhược điểm vướng
chân vướng tay tồn tại.” Tây Lương Mạt khe khẽ nói, thế này không giống
tác phong của lão yêu nghìn năm kia.
Hà ma ma bỗng ngừng bước, quay đầu nhìn Tây Lương Mạt lành lạnh nói: “Quận chúa, ngươi đừng quên, hiện nay ngươi cũng là gánh nặng của Thiên Tuế
gia!”
Bước chân Tây Lương Mạt cũng ngừng lại, nhìn Hà ma ma. Hà ma ma chưa bao giờ dùng ánh mắt sắc bén đến gần như có thể coi là tức giận thế kia nhìn
nàng, mà nàng lại cảm thấy có chút chột dạ dưới ánh mắt đó.
Tây Lương Mạt gượng cười khổ: “Ừ, nói cũng đúng…”
Bách Lý Thanh đối với nàng, quả thật… khác biệt.
Có điều, nàng không biết ý nghĩa của sự khác biệt này ở nơi nào.
Hà ma ma thu lại loại ánh mắt kia, chỉ xoay người im lặng dẫn nàng qua một hành lang quanh co, cuối cùng dừng trước một cánh cửa sắt, nhàn nhạt
nói: “Quận chúa, lão thân chỉ có thể dẫn ngươi tới đây, nhưng Thiên Tuế
gia có bằng lòng nói chuyện với ngươi hay không còn phải xem ý của Thiên Tuế gia.”
Bà hơi ngừng, yên lặng nhìn về phía Tây Lương Mạt nói: “Quận chúa, ngươi xác định muốn mở cánh cửa này chứ?”
Nhìn ánh mắt trịnh trọng mang theo cảnh cáo của Hà ma ma, Tây Lương Mạt trầm mặc chỉ chốc lát, nàng nên lập tức quay đầu bước đi, nhưng lúc này nàng ma xui quỷ khiến gật đầu.
Hà ma ma không nhìn lại nàng nữa, chỉ xoay người gõ nhẹ lên cửa: “Thiên Tuế gia, Quận chúa cuối cùng vẫn tìm tới.”
Vẫn tìm tới?
Tây Lương Mạt cảm thấy lời này là lạ, nghe có cảm giác vạn dặm tìm chồng.
Lập tức, nàng hơi tự giễu, nàng cũng không hiểu được bản thân xưa nay bình tĩnh vì sao lại có hành vi cố chấp như thế.
Hồi lâu sau, trong cửa truyền ra một giọng nói yếu ớt: “Vào đi.”
Giọng nói kia quả thật là của Bách Lý Thanh, tuy nghe có chút suy yếu nhưng
quả thật là người kia, vì vậy đột nhiên Tây Lương Mạt thở phào một hơi
trong lòng
Nàng căng thẳng vội vàng vươn tay đẩy cánh cửa kia ra, sau đó bước vào.
Tây Lương Mạt có chút không thích ứng mà nheo mắt lại, để ánh mắt mình thích ứng với hoàn cảnh trong phòng.
Căn phòng này vô cùng đơn giản, đơn giản đến mức không hề giống với phong
cách của Bách Lý Thanh, chỉ có một cái giường đá, một cái ghế đá, trên
giường trải một bộ chăn màu xanh giản dị, một ngọn nến u ám nảy lên lung lay ra những cái bóng mờ mịt, không thể soi rõ gương mặt người đang
khoanh chân ngồi trên giường.
Nhưng Tây Lương Mạt vẫn xác định người đang như ngồi thiền luyện công kia chính là Bách Lý Thanh mấy ngày không gặp.
Mặc kệ ánh sáng mù mờ thế nào, gương mặt tuyết trắng của hắn vẫn như Bách
Lý Lạc, luôn có vẻ như đang phát sáng, mặt mày tinh xảo xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành, khóe mắt đuôi mày vẽ từng đóa hoa mạn đà la màu tím
nở rộ ở thái dương, khiến ngũ quan của hắn mang hơi thở hoa mỹ lạ kỳ.
Tây Lương Mạt cho rằng khi thấy hắn sẽ nói với hắn một số vấn đề, nhưng lúc này nàng lại không biết mình nên hỏi cái gì.
Hỏi, vì sao ban đêm ngươi không xuất hiện?
Hỏi, vì sao ngươi không đến mà không báo cho ta một tiếng?
Nhưng lời này mặc kệ nói ra theo cách nào đều có cảm giác ai oán, giống như
thiếu nữ chờ đợi tình nhân mà tình nhân chẳng tới, hậm hực oán hận sau
khi nhìn thấy tình nhân.
Thậm chí còn có cảm giác làm nũng, nhưng Tây Lương Mạt không thừa nhận có quan hệ như thế với hắn.
Nàng và hắn có thể là thầy trò, có thể là hợp tác lợi dụng lẫn nhau, là kẻ
địch, thậm chí là bạn trên giường, thế nhưng… tình nhân?
Nàng âm thần lắc đầu, hoàn toàn quẳng từ ngữ này đi.
Vì vậy giữa hai người xuất hiện sự im lặng kỳ dị.
Tuy Tây Lương Mạt không hỏi ra miệng nhưng Bách Lý Thanh thì hỏi, hắn từ từ nhắm hai mắt, giống như không hề hay biết sự xấu hổ của Tây Lương Mạt,
chỉ nhàn nhạt nói: “Vi sư biết ngươi cắm hoa mai trên cửa sổ, có điều
mấy ngày nay vi sư không thể xuất quan, khiến ngươi đợi vô ích.”
Câu nói này của Bách Lý Thanh không có vẻ như cười như không thường ngày,
khiến người ta cảm thấy hắn nói gì cũng có ý khác, những lời này hoàn
toàn không có ý châm chọc gì, hắn chỉ trần thuật một chuyện thực.
Tây Lương Mạt có chút kinh ngạc nhìn hắn, sau đó vô thức thấp giọng hỏi: “Ngươi… Ngươi không có chuyện gì chứ?”
Lông mi của Bách Lý Thanh hơi run run, sau đó hắn chậm rãi mở mắt ra, nhìn
về phía Tây Lương Mạt, ánh mắt tối đen: “Vì sư có thể hiểu là ngươi đang quan tâm vi sư không?”
Tây Lương Mạt thấp giọng hừ một tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Ai quan tâm ngươi, ta chỉ muốn biết bước tiếp theo thôi.”
“Thật không?” Bách Lý Thanh hơi nhếch khóe môi: “Vì vậy ngươi bỏ qua sự bình
tĩnh của mình, mạo hiểm thâm nhập vào một hơi hoàn toàn không quen
thuộc, chỉ vì tra xét tung tích của vi sư?”
Tây Lương Mạt không nói tiếp, chỉ đổi một chủ đề: “Thân thể của ngươi không tốt à?”
Nếu không biết phải trả lời thế nào, hoặc phải trả lời một chuyện ngay cả
bản thân cũng không có đáp án, phương thức tốt nhất là đưa ra một vấn đề bén nhọn để tránh vấn đề của đối phương.
Huống hồ, tình trạng của Bách Lý Thanh dường như không được tốt, khi nói chuyện còn mang theo vẻ suy yếu khó nghe thấy.
Bách Lý Thanh cũng không dây dưa trên một vấn đề, chỉ nhàn nhạt nói: “Ánh
mắt của trò cưng quả nhiên vẫn lợi hại như xưa, nếu vi sư nói vi sư đột
nhiên luyện công tẩu hỏa nhập ma, công lực hoàn toàn biến mất, vì vậy
nhốt mình trong này né tránh kẻ thù ám sát, ngươi có tin không?”
Tây Lương Mạt hoài nghi nhìn Bách Lý Thanh, hắn đến giờ vẫn ngồi trong góc
chưa từng nhúc nhích, ánh nến quá tối khiến gương mặt hắn nhìn có vẻ u
ám.
Nếu lời Bách Lý Thanh nói là thật thì lý do cho nhiều ngày đột nhiên mất tích của hắn cực kỳ hợp lý.
Có điều, lời hắn nói là thật sao? Nếu như vậy, hiện tại lẽ nào là lúc hắn yếu ớt nhất?
Tây Lương Mạt nheo mắt lại, cảnh giác lại hoài nghi nhìn hắn cười nói: “Sư
phụ, như vậy ngươi thật sự tin tưởng ta à? Ngươi để ta vào đây không sợ
đồ nhi nhất thời nổi ác ý, gây bất lợi cho ngươi?”
Người như Bách Lý Thanh không dễ dàng tin tưởng người khác, vì sao lại thể hiện một mặt yếu ớt nhất của mình trước mặt nàng?
Nàng không phải người lương thiện, cũng không phải chưa từng nghĩ sau khi
chuyện thành công sẽ giết hắn để thoát khỏi bàn tay Bách Lý Thanh.
Chẳng lẽ, hắn muốn thử độ trung thành của nàng?
Không, hắn từ sớm đã biết nàng căn bản không có thứ gọi là trung thành, kết
hợp chỉ vì lợi ích, nàng dùng lệnh bài của Lam thị cùng ý nghĩ của chính mình, thân thể trao đổi để hắn hỗ trợ diệt trừ chướng ngại vật trên con đường dẫn đến quyền thế.
Nàng cùng hắn, ở một trình độ nào đó chỉ có ý thức chính khách thuần túy,
không có trung thành thuần túy, chỉ có liên hệ về lợi ích.
Nếu liên hệ về lợi ích chưa tan vỡ thì lẫn nhau còn có giá trị lợi dụng, sao hắn có thể thử kiểu thế này?
Bách Lý Thanh buông tầm mắt xuống, không trả lời câu hỏi của nàng, vươn bàn
tay thon trắng nõn về phía nàng: “Ngươi lại đây, nha đầu.”
Tây Lương Mạt do dự chốc lát cuối cùng vẫn đi qua, đồng thời giao tay mình
vào tay hắn, cũng cảnh giác theo dõi nhất cử nhất động của hắn, bất kể
một biểu cảm khác biệt nào.
Bách Lý Thanh cầm tay Tây Lương Mạt, khóe môi bỗng cong lên thành một nụ
cười hồn xiêu phách lạc, tươi như hoa ngày xuân, đẹp đẽ rực rỡ, cho dù
Tây Lương Mạt biết hắn đã nửa năm, cùng giường cùng gối mấy tháng cũng
phải thất thần trước nụ cười kinh diễm của hắn.
Nhưng chỉ trong chốc lát thất thần, tay trái Bách Lý Thanh bỗng nhấc lên,
không chút khách khí vỗ một chưởng mạnh về trước ngực Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt xoay người lại trong nháy mắt, quá sợ hãi, bằng công lực của
Bách Lý Thanh, một chưởng này chụp trúng là hỏng bét. Cảm giác nguy hiểm cực độ khiến nàng vô thức gom nội lực ngăn cản chưởng phong của Bách Lý Thanh.
Hắn lại muốn giết nàng!
Vì sao?
Tây Lương Mạt vừa sợ vừa giân, nàng biết hiện giờ dù đã đả thông hai mạch
nhâm đốc cũng hoàn toàn không phải đối thủ của Bách Lý Thanh, tối đa chỉ có thể qua vài chiêu dưới tay hắn là hoàn toàn thất bại.
Nàng không thể không cứng rắn chống đỡ!
Thế nhưng một khác sau, tình hình hoàn toàn nắm ngoài sự suy đoán của nàng. Một khắc tay hai người chạm nhau, Tây Lương Mạt căn bản không cảm nhận
được bất cứ nội lực nào tỏa ra từ lòng bàn tay hắn.
Thế nhưng dưới tình hình như vậy, quá mức đột nhiên, Tây Lương Mạt căn bản
không kịp thu chưởng, nàng chỉ có thể nhìn Bách Lý Thanh trúng một
chưởng của nàng, đụng vào bờ tường cứng rắn phía sau như diều đứt dây,
sau đó hắn bí bách hừ một tiếng, mềm nhũn ngã xuống giường, phun ra một
ngụm máu, không ngừng run run.