Hoán Phu Cách Cách

“Tĩnh Vũ sao lại không theo chúng ta trở về sơn trang, để chúng ta chiêu đãi hắn?”

Dưới nền trời xanh xanh, Tình Tâm ngồi trong xe ngựa, hiếu kỳ quan sát Thừa Diệp tựa hồ đang mang theo nét vui mừng trên nét mặt.

“Hắn có chuyện quan trọng hơn phải làm.”

Nàng càng nghiêng người tới gần sát hắn, không sai, khóe miệng hắn quả thật đang cong lên, vẽ ra một đường cong rất đẹp, “Tâm tình ngươi rất tốt?”

Hắn không phủ nhận, hảo hữu mấy ngày sắp tới sẽ đem dược liệu hiện có
luyện thành đan dược, đến lúc đó, đôi mắt hắn có thể trông thấy được
rồi.

Dọc theo đường đi, Tình Tâm huyên thuyên nói ở Cẩm Hối cửa
hàng có trò vui gì ngạc nhiên mới lạ, nhưng Thừa Diệp hoàn toàn không
nghe thấy, hắn chỉ biết rằng chỉ cần đợi thêm vài ngày nữa, đợi thêm
vài ngày nữa thôi…

Bởi vì tâm tình rất tốt, cho dù nàng có ríu rít liên tục, hắn cũng không cắt đứt ma âm xuyên não của nàng.

Kỳ thực Tình Tâm cũng biết hắn không chú tâm nghe, nhưng hiếm khi thấy
được khuôn mặt tuấn tú kia mang theo nụ cười như có như không, không
hiểu sao tâm tình nàng cũng rất tốt, nên cứ ríu ra ríu rít nói liên
tục.

Về đến sơn trang rồi, Tình Tâm vừa xuống xe ngựa, lại thấy
Đỗ Kiều Tuyên đùng đùng nổi giận chạy đến, chỉ vào nàng kêu to, “Là
ngươi, nhất định chính là ngươi!”

“Ngươi nói cái gì?” Nàng vẻ
mặt khó hiểu, nhưng Đỗ Kiều Tuyên cứ tức giận đến giơ thẳng chân lên,
“Ngươi chính là như vậy khẩn cấp muốn diệt trừ ta, ngươi chiếm hết vị
trí của ta- ”

“Là ý của ta.” Thừa Diệp cũng xuống xe, hiểu rõ nàng đang ám chỉ việc gì.

Nàng hai mắt ứa lệ, “Tại sao?”

“Các ngươi đang nói cái gì? Sao ta nghe hoài không hiểu?” Tình Tâm vẻ mặt
hoang mang, lại nhìn đến hai người, chỉ là không ai để ý tới nàng.

Thừa Diệp lạnh lùng nói, “Ta đã nói với ngươi rất rõ ràng.”

Đỗ Kiều Tuyên nghẹn ngào, “Rõ ràng?! Ngươi vừa nói phải giúp ta tìm nhà
chồng thì hôm nay đã có một đám bà mai tìm tới cửa, chẳng lẽ ngươi gấp
đến vậy sao? Nhất định là nàng ở một bên giật giây rồi!” Nàng thở phì
phò chỉ vào Tình Tâm.

Hắn nhăn mặt, “Cho dù có người quạt gió châm lửa cũng không ảnh hưởng tới quyết định của ta!”

“Nhưng mà…”

“Ta muốn Lâm di mau chóng toàn quyền xử lý, có chuyện gì cứ đến tìm Lâm di.”

“Nhưng ngươi không được gả!” Đỗ Kiều Tuyên lớn tiếng khóc ra.

“Thời gian đã đến, ngươi phải gả. Còn có, ta lúc xưa cho ngươi ở lại, cũng
không phải vì ta nhân từ, mà là trong sơn trang có thêm một người ăn
thì bất quá chỉ là thêm một cái chén, chỉ vậy thôi, ta chính là rất
chán ghét nữ nhân!”

Bỏ lại một câu nói lạnh lùng, hắn trực tiếp
đi vào trong sơn trang, cùng lúc đó, Lâm di đi tới, liếc mắt thấy tay
hắn bị thương, “Bối lặc gia, tay ngài bị thương!”

“Không có gì
đáng ngại.” Hắn diện vô biểu tình đi về phía Nhất Thanh hiên, mà Tình
Tâm cũng muốn quay lại Vân Ảnh lâu, nhưng lại bị Đỗ Kiều Tuyên dùng tay cản đường, phẫn nộ quát, “Ngươi rốt cuộc là muốn thế nào?”

Tình Tâm nhìn Lâm di, Hà tổng quản và Thạc Nhân đang đứng trong đại sảnh,
lại nhìn tới Đỗ Kiều Tuyên giống như điên cuồng, nàng hướng Thạc Nhân
ngoắc ngoắc tay. Hắn nhíu mày, không hiểu rõ ràng tiêu sái bước đến,
Tình Tâm lại bảo hắn sang bên phải một chút, vừa vặn đứng sau Đỗ Kiều
Tuyên đang phẫn nộ không ngớt thì, nàng đưa tay điểm vào hôn huyệt của
Đỗ Kiều Tuyên, Đỗ Kiều Tuyên lảo đảo về sau mấy cái, vừa lúc rơi vào
trong lòng Thạc Nhân.

Hà tổng quản cùng Lâm di sửng sốt, không ngờ thiếu phúc tấn lại biết võ.

Thạc Nhân cũng vô cùng kinh ngạc nhìn nàng, nàng quay lại cười, “Ta thanh
minh trước, ta không phải giật giây cái gì.” Nàng sẽ không làm tiểu
nhân.

“Ta biết, tẩu tử không giống hạng người như vậy.”

“Ngươi làm sao biết?” Nàng hiếu kỳ tới gần hắn hỏi.

Hắn bỗng dưng đỏ mặt, cái gì cũng không nói nên lời, hơn nữa hắn ôm Đỗ
Kiều Tuyên đã đủ không được tự nhiên rồi, lại thấy đôi mắt sáng ngời
tinh quái của tẩu tử đột nhiên cười trộm nhìn tới nhìn lui Đỗ Kiều Tuyên đang ở trong lòng hắn, hắn chỉ thấy hết sức kinh hoàng.

Tiếp đó vài giây, đôi mắt sáng rỡ long lanh kia lại cười đến càng tà ác, “Hóa ra… Ngươi thích nàng?”

“Gì- ” Khuôn mặt tuấn tú của hắn lập tức hồng lên, ấp úng nói, “Không, không… Không thể nào.”

“Trên mặt ngươi viết đáp án rồi kìa, còn không có?” Nàng tiếp tục trêu chọc
hắn, lại thấy khuôn mặt nhã nhặn kia đỏ càng thêm đỏ.

“Ta, ta ôm nàng về phòng khách nghỉ ngơi, ắc – nàng không có việc gì chứ?” Hắn cúi đầu không dám nhìn thẳng tẩu tử.

Đồ nhát gan! “Nàng hai canh giờ sau sẽ tỉnh.”

“Tốt.” Hắn đỏ mặt tía tai vội vã ôm Đỗ Kiều Tuyên về phòng.

Thạc Nhân đối với Đỗ Kiều Tuyên tình hữu độc chung, Lâm di cùng Hà tổng quản sớm đã nhìn thấy, bất quá, có thể nói gì đây?


Lâm di nhìn Hà tổng quản, khẽ cau mày, “Tay bối lặc gia bị thương, sao lão còn cười hi hi vậy được?”

Hắn lắc đầu cười, liên tiếp nhìn biểu hiện “xuất sắc” của thiếu phúc tấn
khi còn ở bến tàu và ở đây, hắn có một quyết định, “Đợi tối một lát ta
nói với bà ở bến tàu đã xảy ra chuyện gì, lúc đó bà cũng sẽ cười như
ta, còn bây giờ- ”

Hắn rất nhanh tiêu sái đến trước mặt thiếu
phúc tấn, “Nô tài mỗi buổi tối đều đến giúp bối lặc gia đọc sổ sách,
còn có hóa đơn xuất hàng, nhưng kỳ thực ta tuổi tác lớn rồi, thị lực
không còn tốt nữa, những công việc này một ngày còn làm là một ngày phí sức, không biết thiếu phúc tấn có thể…” Hà tổng quản tuy rằng tóc đã
bạc hoa râm, nhưng thân thể vẫn rất cường tráng, vậy mà lúc này lại giả vờ như mệt mỏi vô lực.

Tình Tâm sửng sốt, “Ngươi muốn ta thay ngươi làm?”

“Có phải nô tài cả gan không?”

“Không phải không phải, nhưng Thạc Nhân đâu? Hắn không làm được sao?”

“Nhị bối lặc mới mười bảy tuổi, bối lặc gia nói ngài ấy tính tình quá mức
thẹn thùng hướng nội, không thích hợp với việc kinh doanh này, bảo ngài ấy cứ chăm chỉ đọc sách là tốt lắm rồi.”

“Hóa ra là vậy- ”

Hắn bất an siết tay, “Ta thấy thiếu phúc tấn tựa hồ có biện pháp với bối
lặc gia, xem chừng có thể giúp lão nô, kỳ thực chuyện nào ta sớm đã
muốn nói với bối lặc gia, nhưng lại sợ bối lặc gia cho rằng lão nô già
rồi, vô dụng rồi, muốn lão nô về tự lo lấy thân.” Lão càng nói càng khổ sở, còn lau nước mắt, mà Lâm di đứng một bên trong thấy đã mắt trừng
môi há, quên mất mình muốn nói cái gì.

“Ngươi đừng khổ sở, ta tình nguyện giúp đỡ mà.” Tình Tâm rất nhẹ dạ, không thể thấy một người già khóc.

“Nhưng nếu bối lặc gia có hỏi thì?”

Nàng cười sáng lạn, “Ngươi yên tâm, ta sẽ nói là ta quá buồn chán nhàn rỗi, miễn cưỡng tìm chút việc làm. Bất quá, ta sẽ nói với Thừa Diệp tình
huống của ngươi, yên tâm, hắn chỉ là sắc mặt khó coi, nhưng kỳ thực con người rất tốt.”

Lão đương nhiên cũng biết, nhưng nàng nhanh như vậy có thể hiểu được chủ tử, thật sự là tốt quá, “Đa tạ thiếu phúc tấn!”

Nàng cười cười nói một câu, “Không cần khách khí,” nói rồi ánh mắt lập tức
bị những nhân vật trên các bức họa trên bàn hấp dẫn, nàng bước tới, lật xem từng bức một, không sai, đều là tướng mạo đường đường, nhưng nói
đi nói lại, vẫn là không bì được với Thừa Diệp, thảo nào Đỗ Kiều Tuyên
không thích.

Nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lâm di cùng Hà tổng
quản, “Hà tất phiền phức như vậy, để Thạc Nhân cùng Đỗ Kiều Tuyên cô
nương kết thành một đôi là tốt rồi.”

Lâm di cùng Hà tổng quản
sửng sốt, trăm miệng một lời vội vã nói, “Không được a, đôi mắt của bối lặc gia chính là- ” Hai người lại muốn nói cái gì, nhưng nhanh chống
ngậm miệng lại.

“Nhưng người độc mù gia là tỷ tỷ nàng chứ đâu phải nàng đâu.” Nàng vẫn tiếp tục nói.

Nghe vậy, bọn họ khó tin trừng to mắt, “Thiếu phúc tấn đã biết?!”

“Ừ, nhưng mà,” Con ngươi linh hoạt của nàng nhanh như chớp đảo một cái, “Ta nghĩ vẫn còn trở ngại, đúng không?”

Thấy bọn họ song song gật đầu, nàng nhún vai, “Ta đã biết, chuyện này chờ
ta lấy lại sức lực rồi tiếp tục nghĩ cách xử lý, bây giờ ta muốn trở
lại ngủ một chút, đến cơm trưa lại gọi ta.”

“Vâng.”

Tình Tâm vừa đi, Lâm di hỏi Hà tổng quản, “Lão làm gì vậy? Chuyện bối lặc gia muốn lão làm lão lại- ”

“Bà không hiểu đâu, ta thấy thiếu phúc tấn ở cạnh chủ tử càng lâu, chủ tử
nhất định càng thay đổi nhiều…” Lão bắt đầu chíp chíp oa oa kể lại sự
việc đã phát sinh ở bến tàu cho Lâm di nghe…

*************************************************

Nếu như Thừa Diệp tâm tư đủ cứng rắn, nếu như hắn có thể đem lão quản gia
vất vả khổ nhọc vì sơn trang cống hiến bốn mươi năm, không thèm để tâm
đến lão mắt mờ có tật, hắn hẳn sẽ một chưởng đánh chết lão ngay! Bởi vì lão cư nhiên đem nữ nhân khiến hắn đau đầu, hết cách này tiến vào thư
phòng hắn, không những là có đuổi cũng không đi, còn mỗi ngày quản đông quản tay, khiến hắn không được yên bình!

“Ta nói gia a, ngươi
thế nào mỗi ngày đều diện vô biểu tình, như vậy khuôn mặt sẽ khí huyết
không thông a, cho dù lão thiên thưởng cho ngươi khuôn mặt anh tuấn,
nhưng nhăn nhíu lâu ngày sẽ biến thành mặt xác chết nha, đến đây, ta
giúp ngươi xoa bóp.”

Tình Tâm buông bút xuống, đưa tay cố sức xoa xoa khuôn mặt giống như chết rồi của Thừa Diệp, hắn tức giận kéo tay
nàng ra, nhưng nàng cũng không buông tha, hơn nữa thấy chiếm được ưu
thế, hai tay nàng giống như bạch tuột nhào nhào nặn nặn khuôn mặt của
hắn, khiến hắn né không được, kéo không xong.

Khuôn mặt tuấn tú
biến thành bột mì bị nàng phải xoa trái bóp, hắn nhịn không được lớn
tiếng rống lên, “Đủ rồi! Ngươi nữ nhân này quá làm càn rồi…” Sấm sét
rít rào thật lâu không dứt, nếu không phải hắn biết trên bàn có nhiều
văn kiện quan trọng, hắn đã sớm đánh nàng một trận rồi.

Nàng xoa bóp hồi lâu, cũng biến nên phục thiện, buông tay cười, “Đúng lúc ta cũng mỏi tay rồi.”

Nàng không hề quậy hắn, cầm lấy bút lông một bên đọc, một bên đem từng
khoản sổ sách viết vào một quyển tập dày. Bất quá, nàng hiếu kỳ liếc
mắt nhìn hắn, kẻ này mấy hôm nay bị sao vậy? Sắc mặt càng lúc càng khó
coi, tâm tình cũng càng ngày càng xấu, có ai chọc giận hắn hả?

Hơn nữa, hắn rõ ràng là không nhìn thấy, nhưng vẫn cầm bút viết chữ, nhìn
trộm thấy hắn viết đến bảy méo tám nát, căn bản là chữ như gà bới,

chẳng lẽ hắn đang vẽ bùa chú nguyền rủa sao?

Nàng lại nhìn về
phía tay hắn, vết cắt cũng tốt mà, người này rốt cuộc có chỗ nào không
ổn? Nhìn hắn càng viết càng chồng chéo, nàng nhịn không được nữa,
“Ngươi là sợ trong mắt mọi người mình là kẻ tàn phế, nên ngươi tuyệt
nhiên không cho phép mình thành phế nhân, vì vậy ngay cả viết cũng liều mạng vậy sao?”

Tàn thế, phế nhân, những từ này nàng cũng nói
được?! Cổ họng hắn phát đau, không còn khí lực đâu để rống nàng, “Làm
chuyện của ngươi đi.”

“Không phải chỉ là đọc chữ số cùng hạng mục giao dịch chi tiết vào sổ thôi sao, ta có thể một lần làm hai việc,
ngươi rốt cuộc làm sao?”

Hắn không để ý tới nàng, tâm tình hắn quá kém, không muốn nói chuyện với kẻ đáng ghét này, thầm nghĩ tiếp tục công tác.

Tình Tâm mỗi đêm đều ở đây đọc sổ sách, có lúc còn phải hỗ trợ viết một ít
thư giao thiệp, từ nội dung xem ra, nàng phải thừa nhận Thừa Diệp là
một nam nhân rất có óc kinh doanh, hắn có giàu khắp thiên hạ cũng là
chuyện hiển nhiên, nàng vừa nghĩ vừa đọc giá cả hàng hóa cung cấp.

“Mức giá này quá đắc, ngươi ở một bên ghi chú giá cả thương lượng- ”

“Được.” Nàng một bên viết, một bên chú ý thấy hắn đang nói chuyện nên miệng
trống không, liền nhanh tay lẹ mắt cầm đũa gắp một miếng bánh ngọt nhét vào trong miệng hắn.

Thừa Diệp cắn răng nuốt xuống, đang muốn mở miệng, lại bị nàng nhét vào một miếng, hắn nổi trận lôi đình cố sức đập bàn.

Nàng biết hắn có chút thích sạch sẽ, không muốn làm dơ thư phòng, cho nên
tuyệt đối sẽ không nhổ thức ăn ra, vì vậy nàng rất yên tâm đem một
chồng nhỏ thức ăn đổ hết vào miệng hắn, “Ta biết ngươi có chuyện muốn
nói, nhưng chờ ngươi ăn xong ta để cho ngươi nói.”

Hắn có thể nói sao? Nàng lại cho rằng miệng hắn lớn đến chừng nào chứ? Nhét đến hắn
muốn nhai cũng nhai không được! Vất vả lắm mới nuốt xuống hết, sau đó
lại có một bát canh đổ vào miệng.

“Ta biết mùi vị rất không hợp, nhưng ai bảo ngươi gần đây không ăn cái gì, miễn cưỡng uống hết đi!”

Hắn bị ép uống xong. bởi vì nếu hắn không uống, nữ nhân chết tiệt này sẽ
thỉnh sàn nhà uống giùm, sau đó lại phân phó Tiểu Liễu đem thêm một bát khác đến, cho nên đây là chén thứ mấy hắn uống xong? Cả hắn cũng nhớ
không rõ.

Nhưng hắn gần đầy thật sự không ăn uống gì, Tĩnh Vũ
từng nói, hắn rất nhanh sẽ đưa đan dược tới, vậy mà một ngày rồi lại
một ngày qua đi, trước sau vẫn chưa thấy người.

Hắn mỗi ngày đều trông ngóng, đợi chờ, muốn phái người đi hỏi, nhưng trái lại trấn an
chính mình, nếu đan dược luyện thành, Tĩnh Vũ nhất định sẽ khẩn cấp đưa tới, bởi vậy nếu như trì hoãn chắc chắn đã có vấn đề gì xảy ra, hắn
phái người đi thúc dục thì có tác dụng gì? Tâm trạng bị dày vò, lại
không thể làm được gì.

“Ngươi rốt cuộc đang buồn bực chuyện gì?
Nói ta nghe đi, ta cho ngươi ăn kẹo.” Nàng giống như đang lừa một tiểu
hài tử vỗ vỗ đầu hắn, hắn phát cáu muốn đánh tay nàng ra, nhưng lại
đánh không tới, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, “Chết tiệt, ta không phải tiểu hài tử!”

“Vậy thì đừng giống như tiểu hài tử, a
mã, ngạch nương đã quay về Dương Châu rồi, lại bàn giao cho ta, quả
thực giống như bàn giao một tiểu oa nhi ba tuổi, ngươi biết hay không?” Nàng nhịn không nổi nhếch nhếch đôi môi đỏ mọng, “Nhưng mấy ngày trước ngươi cũng rất tốt, sau bây giờ- ”

“Ngươi ra ngoài cho ta, đừng phiền ta nữa!”

“Ngươi nói cho ta biết, ta sẽ không phiền ngươi nữa.”

“Ngươi đừng nên chọc tới ta!”

Gân xanh trên trán hắn nổi lên dữ dội, nhưng nàng chính là thành viên của
công chúa bang ăn rất nhiều gan hùm mật gấu, một chút cũng không sợ,
“Để ta đoán xem có được không?”

Hắn tức giận rít rào, “Ta nói ngươi ra ngoài! Tề Tâm, Tề Lực!”

Cửa thư phòng lập tức mở ra, hai môn thần bước vào, chắp tay nói, “Bối lặc gia.”

“Kéo nàng ra ngoài cho ta!” Hắn rống đến họng muốn đau rồi.

Tình Tâm nhìn hai người tay chân luống cuống, cũng nhìn thấy nét mặt lo
lắng của Tiểu Liễu, nàng cười cười, “Tốt, vậy chuyện tiếng nước ngoài
kia đừng tìm ta nữa, không phải gia cần thì ép ta ở lại, không cần lại
đuổi ta đi, làm ngươi như vậy thật sự quá lợi rồi?”

Tề Tâm, Tề
Lực muốn cười lại không dám cười, mấy ngày nay, thiếu phúc tấn có thể
nói là đem chủ tử ăn đến gắt gao rồi, bọn họ đối với nàng vô cùng kính
phục.

Thừa Diệp tuấn nhan nheo lại, mím chặt môi, nhưng lại không nói nửa lời.

“Tốt, rất có khí khái, lần sau đừng tới tìm ta giúp đỡ, đi thôi.” Nàng lớn
tiếng nói, nhưng vẫn ngồi ngay ngắn bất động trên ghế.

Thừa Diệp rất tức giận, nhưng lại không thể không thỏa hiệp, “Khoan đã, các ngươi ra ngoài đi!”

Tề Tâm, Tề Lực giương miệng cười, chắp tay ra ngoài, lần thứ hai đem cửa đóng lại.

“Được rồi, ngươi đã không muốn ta ra ngoài, chuyện kia tiếp tục, để ta đoán xem tại sao ngươi mây đen ngập đầu như vậy.”


Tình Tâm lấy tay chống má, tỉ mỉ suy trước nghĩ sau, đột nhiên ánh mắt sáng lên, “Tĩnh Vũ! Đúng không? Ta nhớ rõ ngươi nói hắn có chuyện quan
trọng phải làm, cho nên ngươi không phải đang đợi chuyện quan trọng này chứ?”

Hắn nhíu mày, một nữ nhân sao có thể thông minh như vậy?
Nàng cùng với những nữ nhân chỉ biết nhìn hắn cười khúc khích, chỉ biết nói lời nhỏ nhẹ dịu dàng, chỉ biết nói chuyện không đâu hoàn toàn khác biệt.

“Bị ta nói trúng rồi? Ngay từ đầu, ta một chút cũng không
ngốc, có muốn ta thay ngươi tìm Tĩnh Vũ hỏi xem chuyện quan trọng kia
làm tới đâu rồi không?”

Hắn có chút dao động, dù sao hắn cũng chờ đến muốn hết kiên nhẫn rồi, hắn muốn sớm được khôi phục thị lực một chút.

“Cọc cọc”. Tiếng đập cửa vang lên.

“Lại sao vậy?” Nàng xoay người nhìn nam nhân tuấn dật đứng ở giữa hai môn
thần, cười đến mê người, “Hắc, thật sự là nói người người đến a!”

Thừa Diệp vừa nghe, trong lòng chấn động, không ngồi được nữa lập tức đứng dậy, tiếp đó đi ran goài.

“Gia nhà ta chờ ngươi mấy ngày rồi, ta sẽ không quấy rầy các ngươi nói chuyện.”

Tình Tâm liếc mắt nhìn thần tình kích động của Thừa Diệp, cười cười muốn Tiểu Liễu cùng nàng rời đi.

Tuy rằng nàng cũng rất hiếu kỳ muốn biết chuyện quan trọng kia là gì?
Nhưng dựa vào cá tính của Thừa Diệp, muốn hắn tiết lộ bí mật còn khó
hơn lên trời, nàng tốt nhất là đừng lãng phí thời gian.

“Tiểu Liễu, ngươi gặp qua Tĩnh Vũ chưa?”

“Vâng, ba năm trước từng gặp qua một lần, sau đó, một năm thỉnh thoảng cũng gặp hai, ba lần, nhưng hắn hay đi vội vàng lắm.”

“Hắn làm nghề gì?”

“Không biết, chỉ biết là hảo bằng hữu của bối lặc gia.”

Thật sự là một đáp án tốt.

Trong thư phòng –

“Xin lỗi, đã để ngươi phải đợi lâu.” Tĩnh Vũ thực sự rất xin lỗi.

Thừa Diệp vội vã lắc đầu, nín hơi hỏi, “Thuốc kia?”

“Xong rồi.” Hắn biết rõ hảo hữu rất mong chờ.

Thừa Diệp nhịn không được kích động xác định lại lần nữa, “Thật sao?!”

“Là thật.” Hắn cười cười từ trong lòng lấy ra một chiếc bình ngọc màu trắng, nắm chặt trong tay.

“Mỗi ngày một viên, mỗi ngày vận công ba canh giờ, độc khí lắng đọng trong
cơ thể cần một tới hai mươi ngày vận chuyển, liền có thể tan đi, đến
lúc đó,” Hắn mỉm cười nắm tay hảo hữu, “Thế giới của ngươi lại có màu
sắc rồi.”

“Đến lúc đó, ta nhất định đa tạ ngươi xứng đáng.”

“Cứ đợi một khoảng thời gian đã, ta ngày mai sẽ đến Âm sơn, có một loại
thiên tiên thảo vô cùng trân quý vừa kết quả, ba ngày không hái, rớt
xuống đất sẽ không còn giá trị, thời gian cấp bách- ”

“Ta hiểu, ngươi mau đi đi.” Hảo hữu này của hắn là một dược si, suốt đời theo đuổi kỳ trân dị thảo, hắn hiểu rất rõ.

Vì vậy Tĩnh Vũ chính là vội đến cũng là vội đi, khiến kẻ muốn bắt hắn
giải tỏa thắc mắc trong lòng – Tình Tâm cũng chỉ có thể xoa bóp tay.

Ngày thứ hai, khi trời mới tờ mờ sáng, Thừa Diệp đã đi ra rừng rậm sau hậu
sơn, ở trên bãi cỏ hắn thường luyện công vận công khử độc.

Ba năm trước, thứ hắn trúng chính là độc môn độc dược của Tứ Xuyên Đường gia, nhưng giải dược duy nhất ngay từ đầu đã bị Đỗ Thải Tuyên nhảy vực vứt
xuống vực sâu vạn trượng, hảo hữu tuy rằng thay hắn cầu xin Đường gia,
Đường gia cũng rất rộng lượng cho biết cách điều chế giải dược, nhưng
trong giải dược lại có nhiều kỳ trân dị thảo từ lâu đã mất tích, thậm
chí cần máy của động vật quý hiếm hòa trộn mới có thể luyện thành.

Biết được cách giải nhưng lại không cách nào điều chế, Tĩnh Vũ khổ cực tìm
kiếm ba năm, hắn cũng rơi vào bóng tối ba năm, bây giờ cuối cùng cũng
có thể thấy được ánh mặt trời.

Kế tiếp vài ngày, hắn đều ngay lúc trời tờ mờ sáng mà ra sau rừng vận công giải độc, mọi người đều cho
rằng hắn đến rừng rậm luyện võ, làm việc nghỉ ngơi cũng như bình
thường, ngay cả Tình Tâm là người muốn nỗ lực từ những việc hắn làm tìm ra manh mối cũng không thấy gì kỳ quái, đương nhiên cũng không nghĩ ra là có liên quan đến Tĩnh Vũ.

Thừa Diệp trải qua những ngày bình
yên tự tại, nhưng nàng lại gặp phải nhiều điều phiền toái – Đỗ Kiều
Tuyên thấy bà mai không ngừng tới cửa, mỗi ngày đều đến gây sự với
nàng, nhưng nàng nào có nhiều thời gian như vậy lo cho Đỗ Kiều Tuyên,
lần nào cũng trực tiếp điểm vào hôn huyệt, để nàng đi cãi với Chu công.

Thạc Nhân mỗi lần đều phụ trách ôm Đỗ Kiều Tuyên về phòng, tuy rằng vẫn
lẳng lặng chờ nàng, nhưng thâm tình trong mắt không gạt được người
khác, Tình Tâm muốn hắn dũng cảm yêu, dũng cảm nói với Thừa Diệp là hắn muốn Đỗ Kiều Tuyên, nhưng hắn lại sợ đến mặt mày trắng bệch, vội vã bỏ đi, khiến nàng cũng vô cùng bất đắc dĩ.

Vào một buổi tối, sau
khi ở thư phòng làm xong công sự, nàng nhịn không được mở miệng, “Ta có thể quay về Bắc Kinh gặp a mã, ngạch nương không?” Kỳ thực nàng muốn
trở về tìm bằng hữu trong công chúa bang, cũng muốn rời khỏi cái nơi
không khí ngột ngạt này.

“Không thể.”

“Tại sao?” Nàng sửng sốt, “Chuyện những sổ sách này, có thể để Hà tổng quản- ”

“Không phải việc đó, mà là Lâm di nói với ta, Lâm di đã thay Đỗ Kiều Tuyên
chọn được nhà chồng rồi, đó là phương bắc vọng tộc, ngươi dù sao cũng
là nữ chủ nhân, khi bọn họ tới đón dâu, ngươi ra mặt.”

“Nam chủ nhân ngươi không có ở đây à?”

“Ta không gặp người lạ.”

Nàng đảo đôi mắt trắng dã, khẳng định lại là cái tự tôn ngu xuẩn kia tác quái rồi, “Chuyện này Thạc Nhân biết chưa?”

“Can gì đến hắn?”

“Ngươi làm đại ca người ta đó, còn không biết hắn thích Kiều Tuyên cô nương sao?”

Hắn nhíu mày, “Ta không biết, nhưng hắn có dị nghị gì có thể tới tìm ta bàn mà.”

“Không xong, lá gan hắn chỉ như gan chuột…”


“Cọc cọc.”

Tiếng đập cửa thình lình vang lên cắt đứt câu chuyện của hai người bọn họ, Tình Tâm đứng dậy mở cửa, “Chuyện gì?”

Tề Lực đứng ở bên ngoài, trước tiên quay đầu nhìn một cái, nàng cũng nhìn qua, chỉ thấy Đỗ Kiều Tuyên nước mắt như mưa, mà Tề Tâm đang đỡ lấy
nàng, không cho nàng vào, “Kiều Tuyên cô nương muốn cầu kiến bối lặc
gia một lát.”

“Bảo nàng đi.”

“Thỉnh nàng vào.”

Thừa Diệp bên trong cùng Tình Tâm bên ngoài hầu như cùng lúc lên tiếng.

Sắc mặt Thừa Diệp chuyển sang khó chịu, đứng dậy đi tới bên người nàng, “Ở đây khi nào tới phiên ngươi làm chủ?”

“Hôn sự của nàng là ngươi cố ý an bài, ít ra cũng phải nghe nàng nói thế nào chứ, dù sao ngươi cũng muốn đem nàng ra ngoài mà.”

Thấy hắn mím môi, đại biểu cho không ý kiến, nàng nhìn Tề Lực nháy mắt mấy cái, “Để nàng vào đi.”

Tề Tâm cũng nghe thấy, hắn lập tức nhường đường, Đỗ Kiều Tuyên trên mặt
đầy vệt nước mắt lúc này mới đi tới, vừa rồi Tình Tâm cùng Thừa Diệp
nói chuyện với nhau nàng đều nghe rõ, cho dù nàng không thích Tình Tâm, nhưng vẫn phải nói một câu, “Cảm tạ.”

Tình Tâm thản nhiên cười, “Đừng khách khí, nhưng ngươi phải chuẩn bị tâm lý, hắn không phải kẻ có tính nhẫn nại.”

Con ngươi đen của Thừa Diệp híp lại, nữ nhân này tưởng hắn lỗ tai hắn bị điếc hay sao? Dám thẳng thắn như vậy phê bình hắn!

Đỗ Kiều Tuyên có chút kinh ngạc, nhưng nhìn thấy nụ cười mỹ lễ đắm chìm dưới trăng kia, nàng đột nhiên thấy Tình Tâm cũng không đáng ghét như nàng tưởng tượng.

Tình Tâm vỗ vỗ vai nàng, sau đó muốn Tề Tâm Tề Lực theo nàng ran goài, đừng ở đây nghe người khác tâm sự.

Thế vậy, Đỗ Kiều Tuyên đối với nàng lại tăng thêm một phần hảo cảm, chỉ
là, nàng biết nếu đêm nay không tới đây hiến thân, sau này còn có cơ
hội nữa hay không?

Đỗ Kiều Tuyên thở sâu, xoay người đóng cửa thư phòng lại.

“Có gì mau nói?” Hắn thật sự thiếu kiên nhẫn.

“Thừa Diệp, ta biết ta không có quyền chọn không gả, phải không?” Nàng hai mắt đỏ ửng, bắt đầu cởi y phục trên người xuống.

Đôi mày rậm của Thừa Diệp nhíu lại, hắn nghe thấy những âm thanh sột soạt
bất thường, “Ngươi làm gì vậy?” Nàng nàng không trả lời, một giây sau,
nàng đột nhiên ôm lấy hắn, khi hắn đưa tay muốn kéo nàng ra thì mới
giật mình phát hiện nàng đang lõa thể, “Ngươi làm gì?!” Sắc mặt hắn đại biến trực tiếp đẩy nàng ra.

“Ta muốn giao mình cho ngươi, ta không muốn gả cho người khác!” Nàng vừa khóc vừa la, lần thứ hai tiến lên ôm hắn.

Hắn tức đến nổi trận lôi đình rống to lên, “Người đâu! Người đâu!”

Tình Tâm vừa mang theo hai môn thần ra ngoài Nhất Thanh hiên, chợt nghe
thấy tiếng rên la của hắn, ba người vội vã chạy vệ, nhưng cửa đã khóa
từ bên trong.

“Phá cửa a!” Tình Tâm sốt ruột vội vàng muốn bọn họ tiến đến, hai người cố sức đạp, cửa mở ra, nhưng không ngờ trước mắt
mọi người chính là… Hai má nàng bỗng nhiên đỏ ửng, nhưng không quên bảo hai nam nhân xoay người, “Xoay qua! Xoay qua!”

Phi lễ chớ nhìn, hai người sớm đã xoay qua, nhưng chỉ nhìn thoáng qua cũng khiến người mặt đỏ tim đập.

“Oa… Hắn không cần ta… Hắn chính là không cần ta…” Đỗ Kiều Tuyên suy nhược làm tổ trong lòng nàng đau đớn khóc thành tiếng.

“Là đôi mắt hắn – ắc, đính chính, hắn không nhìn thấy ngươi mà!” Nàng vội
vàng đổi giọng, bởi vì nàng vừa ngẩng đầu lên đã thấy sắc mặt Thừa Diệp đại biến.

“Đây là chuyện một nguyên phối nên làm sao?” Hắn chửi ầm lên.

“Ta biết, nhưng ngươi có biết một cô nương gia phải có bao nhiêu dũng khí
mới làm được chuyện này không?” Tình Tâm đương nhiên không tán thành
hành vi của Đỗ Kiều Tuyên, song Đỗ Kiều Tuyên cũng vì yêu mà dũng cảm,
còn nàng có dũng khí này không? Không hiểu tại sao, nàng lườm hắn, nàng đang nghĩ gì thế này?! Vì hắn mà dũng cảm? Đầu óc nàng bị hỏng rồi
chăng?

Nàng vội vã lắc đầu hoàn hồn, rất nhanh giúp Đỗ Kiều Tuyên mặc lại xiêm y, “Ta cùng ngươi trở về phòng.”

Đỗ Kiều Tuyên gật đầu, bởi vì nàng đã suy nhược đến đứng không vững nữa
rồi, nhưng vẫn ai oán liếc mắt nhìn Thừa Diệp, lúc này mới để Tình Tâm
đỡ mình về phòng.

Chốc lát sau, nàng đã nằm ở tển giường, nhìn
Tình Tâm đang đứng cạnh bên, nàng đột nhiên nói, “Ngươi nhất định rất
khinh thường ta, nghĩ rằng ta vô liêm sỉ.”

“Ta không hề nghĩ như vậy, nếu như ngươi thật sự vô liên sỉ, ngươi chỉ cần ngoắc ngoắc đầu
ngón út của ngươi, Thạc Nhân liền theo ngươi đến chân trời gốc bể.”

Nàng thần tình buồn bã, nước mắt lần thứ hai rơi xuống, “Hắn hoàn toàn khác hẳn Thừa Diệp.”

“Ta biết, nhưng che chở của hắn với ngươi cùng với thâm tình kia là rõ như ban ngày.”

“Nhưng hắn quá nhu nhược.”

“Mà ngươi lại quá dũng cảm.”

Nàng vô cùng kinh ngạc nhìn Tình Tâm nghiêng người nhẹ nhàng lau đi nước
mắt của nàng, đôi mắt linh hoạt kia chỉ có kính phục không có trào
phúng, ta thật sự rất kinh ngạc, “Ngươi – thực sự không chán ghét ta?”

Tình Tâm cố sức gật đầu, thành khẩn nói, “Thấy ngươi nỗ lực tranh thủ tình
yêu của gia, ta tự hỏi mình có phải đang ở trong phúc mà không biết
phúc?” Trong đôi mắt kia thật sự có hoang mang sâu sắc, “Thế nhưng nếu
là những người khác ta sẽ nói, hắn bá đạo cuồng vọng lại khó ở chung,
thiếu kiên trì, thích rống người khác, lại không biết thương hương tiếc ngọc, cái loại nam nhân này cũng bảo là phúc khí hay sao?”

Nói xong, nàng chớp mắt làm ra một cái mặt quỷ, thấy Đỗ Kiều Tuyên không nhịn được nín khóc mỉm cười.

Thấy Đỗ Kiều Tuyên cười rồi, nàng cũng cười theo, nhưng không quên hiếu kỳ
hỏi, “Ngươi nói cho ta biết đi, rốt cuộc ngươi yêu gia ở điểm nào nhất? Để ta ít nhiều cũng thưởng thức hắn một chút.”

Mặt nàng bỗng đỏ lên, “Kỳ thực ngươi nói những khuyết điểm ấy, ta đều thích cả.”

Cái đó – thật sự là bất trị rồi, nàng nghĩ thầm.

“Nghỉ ngơi cho khỏe, đừng suy nghĩ lung tung.” Tình Tâm vỗ vỗ vai nàng, xoay người muốn ra khỏi cửa phòng.

“Ngươi sẽ tìm Thừa Diệp nữa không?” Đỗ Kiều Tuyên không hiểu vì sao lại lo lắng cho nàng.

Nàng quay đầu làm một cái mặt quỷ hết sức buồn cười, “Ta lại không sợ mắng.”

Hai nữ nhân nhịn không được nhìn nhau cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận