Cố Niệm từ trong phòng bước ra, sau đó xuống dưới lầu cùng mọi người uống rượu đến tận nửa đêm.
Tới khi trời bắt đầu ửng hồng, cậu mặc kệ đám người nghiêng ngả say xỉn này, tự mình quay trở về.
Phòng cậu kế bên phòng của quản gia vì thế nếu đi từ cửa phụ, cậu buộc phải đi ngang qua sân trước một đoạn dài mới có thể trở về phòng.
Tuyết vừa ngừng rơi cách đây không lâu, lúc này mái tóc Cố Niệm tựa như tuyết trong trăng, dưới chân là trăng trong truyết (1).
Cậu chậm rãi rảo bước, vừa đi vừa nghêu nga mấy câu, trong làn hơi khói mong manh cậu vừa thở ra, thấp thoáng bóng người đứng ngay cửa.
Sắc mặt Phó Trí lúc này không tốt lắm, trên người vẫn mặc áo ngủ, có lẽ sau khi nghe Tiết Tắc báo Cố Niệm đã trở lại, hắn liền vội vã đi xuống lầu tìm người.
Xem ra lá gan Cố Niệm ngày càng lớn, lần trước còn dám ngó lơ cả mệnh lệnh hắn, trốn đi mấy ngày nhất quyết không gặp ai, tới lúc bị tóm thì lại giở chiêu bán manh làm nũng để qua cửa.
Hiện tại Phó Trí không có ý định nhân nhượng đối phương, hắn phải cùng cậu nói chuyện rõ ràng.
“Lại đây.” Hắn trầm giọng gọi.
Bởi vì trong người đã có chút hơi men, Cố Niệm mặt mày đỏ bừng, vừa híp mắt liền nhận ra người kia là ai.
Không chờ Phó Trí lặp lại mệnh lệnh, cậu lập tức vui vẻ tựa như con sẻ nhỏ nhào vào lòng đối phương, “Ngài Phó.”
Phó Trí hơi ngẩn người, mùi rượu thoang thoảng ngay dưới mũi khiến hắn rất nhanh biết được chuyện gì đang xảy ra.
Hắn đẩy cậu ra, buộc cậu phải ngẩng đầu nhìn mình, “Uống rượu?”
“Ừm.” Cố Niệm ngáp một cái.
“Uống ở đâu?”
Cố Niệm cảm thấy cả người nóng bừng, ngoan ngoãn dụi vào cổ hắn, uể oải nói ra tên quán bar.
Tuy Phó Trí không ấn tượng về chỗ này nhưng hắn vẫn biết đây vốn chẳng phải nơi sạch sẽ gì.
Hắn giận giận dữ nhéo mặt cậu hỏi, “Uống rượu xong rồi làm gì nữa?”
Cố Niệm không hề sợ, thậm chí còn khẽ cười, “Học vài thứ linh tinh.”
Hai người nửa giữ nửa ôm trước phòng cuối dãy hành lang của Cố Niệm.
Phó Trí như tên trộm vặt thấp giọng tra hỏi, “Học cái gì?”
Cố Niệm bị hắn đè lên tường, cú va chạm khiến cậu tỉnh táo thêm đôi chút.
Hai khuôn mặt gần kề, trong hơi thở mang theo một mùi rượu ngọt, bàn tay cậu không yên phận đặt lên bụng người đàn ông, trong lời nói có chút ý loạn tình mê, “Học chuyện này.”
Bàn tay của cậu dần trượt xuống dương v*t đang anh dũng ngẩng đầu của Phó Trí, tự nhiên an ủi vỗ về nó.
Phó Trí tuy không thể khống chế được dục vọng của mình nhưng vẻ mặt của hắn vẫn điềm nhiên như trước nguy hiểm hỏi cậu, “Cùng ai học thứ này?”
Hơi men khiến Cố Niệm phản ứng chậm hẳn đi, lộ ra nụ cười ngớ ngẩn hiếm khi xuất hiện.
Cậu cùng Phó Trí triền miên môi lưỡi, kéo ra một sợi chỉ bạc ám muội.
Cố Niệm ngẩng đầu lên, lộ ra cái cổ thanh mảnh giống như một chú cừu non ngây thơ tự dâng mình lên miệng sói, dụ dỗ Phó Trí nhanh chóng cắn xuống.
Âm thanh Cố Niệm nhuốm đầy dục vọng, cậu mỉm cười hỏi ngược lại hắn, “Ngài Phó giận sao?”
Câu hỏi này rõ ràng đẩy hắn vào thế bí vì thế Phó Trí nhất quyết không trả lời.
Hắn cấu nhẹ cổ Cổ Niệm, hung hăng để lại vô vàn vết tích trên xương quai xanh mảnh khảnh tinh tế của đối phương.
Cố Niệm dường như rất thích hành động của hắn, cậu liên tục ngâm nga những tiếng rên rỉ mềm mại dễ nghe, vừa hay lại hợp ý Phó Trí
Tay cậu không ngừng làm loạn trên người đối phương khiến hô hấp của hắn dần trở nên nặng nề, tiếp tục gặm nhấm cổ cậu, “Lúc trước còn nói tôi “làm khó” em, hiện tại lại muốn làm ấm giường của tôi?”
Cố Niệm nhíu mày, giống như nghe thấy câu hỏi của hắn.
Cậu mở to hai mắt, khóe mắt vì rượu mà bắt đầu đỏ hoe, “Đúng thế, khó thật.”
“Nhưng em rất thích ngài Phó.” Cậu rụt cổ lại, cọ vào tay Phó Trí, ủy khuất nói, “Nếu giống họ, ngài Phó sẽ đuổi em ra ngoài.”
Tuy lời trước lời sau không khớp nhau nhưng Phó Trí lại hiểu.
Hắn buông tay ra, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia.
Cố Niệm rất thông minh, ban đầu cậu chỉ muốn một chút khẳng định, sau đó muốn hắn yêu thương thêm một ít và bây giờ thì hy vọng hắn có thể cho cậu một lời cam kết.
Cậu từng bước tìm kiếm lớp phòng vệ của Phó Trí, tìm ra nơi mềm yếu nhất rồi mạnh mẽ công kích, từng chút thể hiện khao khát được voi đòi tiên.
Mà hiện tại, Phó Trí cũng không do dự nữa.
Hắn cầm lấy dương v*t đối phương nhẹ nhàng xoa nắn an ủi, giọng điệu không cho phép nghi ngờ “Sẽ không đuổi em đi.” Nhưng chưa được vài giây lại biến thành một vị gia trưởng đang dạy dỗ đứa nhỏ, gằn từng chữ một, “Nếu sau này còn muốn theo tôi thì ngoan ngoãn một chút.”
Cố Niệm ngẩng đầu nhìn hắn, Phó Trí tiếp tục nói, “Ngưng mấy trò mèo của em đi.”
Tuy nhiên lời của hắn có vẻ không hiệu quả lắm, con sư tử nhỏ không những không sợ mà trái lại còn ỷ vào rượu, bám riết lên người hắn không buông.
Cố Niệm không biết từ lúc nào đã cởi quần mình ra, tựa như con rắn mềm dẻo quấn chặt thân thể Phó Trí.
So với mặt cậu, bắp đùi của thiếu niên còn trắng trẻo hơn ngàn lần, vừa mềm mại vừa ấm nóng, từng chút từng chút lấn tới khiêu khích dương v*t đã sớm cương cứng của hắn.
Cả cơ thể Phó Trí như bị châm lên ngọn lửa dục vọng.
Rốt cuộc hắn cũng nghiêm túc với Cố Niệm, tức giận nắm cằm của thiếu niên, vừa thương vừa giận hỏi, “Sao thế? Muốn tôi chơi em?”
Chưa từng thấy Phó Trí lưu manh như thế này, ý muốn chiếm hữu đáng sợ trong giọng nói khiến cơn say rượu trong mắt Cố Niệm như biến mất sạch thay vào đó là sự hưng phấn đến điên cuồng.
Đôi mắt Phó Trí hiển nhiên thấy rõ mấy trò vặt của đối phương, hắn tức giấn ấn mạnh cậu lên, khóa chặt tay cậu không cho nhúc nhích, “Mượn rượu giả vờ hửm?”
Hắn đặt dương v*t mình vào giữa hai chân của Cố Niệm, lạnh lùng ra lệnh, “Kẹp lại.”
Xem ra hôm nay Phó Trí thật sự muốn đè cậu, Cố Niệm không có vẻ gì muốn phản kháng.
Cậu rõ ràng có thể thoát khỏi gông xiềng của người đàn ông trước mặt nhưng lại không đành lòng làm thế.
Cố Niệm ngoan ngoãn nghe lời, hai chân tự động kẹp chặt dương v*t, ham muốn trong cơ thể ngày càng trở nên mãnh liệt, dương v*t ngay đũng quần cũng bắt đầu sưng phồng lên.
Cậu lấy lòng hôn nhẹ Phó Trí, “Thứ đó của ngài Phó thật cứng…”
Cố Niệm vừa dứt câu, Phó Trí đã nhanh chóng đẩy dương v*t cọ xát giữa hai chân cậu.
Làn da phần đùi của Cố Niệm rất mềm, cảm giác ngứa ngày cùng đau rát kết hợp với nhau khiến cậu phút chốc nức nở òa khóa, đáng thương gọi tên hắn, “Ngài, ngài Phó…”
Phó Trí không có ý định dừng, nhớ lại khi nãy cậu nói với hắn đã học những chuyện này ở quán bar, hắn liền nhếch môi gia tăng sức lực nguy hiểm hỏi: “Không phải em đã uống rượu và học mấy chuyện này sao? Học được những gì nào?”
Hai bắp đùi của Cố Niệm chậm rãi sưng tấy, cậu liếm liếm môi dưới, mặc kệ Phó Trí đang phát tiết dục vọng trên người mình, nửa thật nửa giả đáp: “Ưm…không học…”
Hiện tại đối với một chữ đi ra từ miệng người này hắn tuyệt đối sẽ không tin, tiếp tục ma sát dương v*t của mình lên hai chân cậu.
Cho đến khi cảm giác sung sướng đang dần kéo đến, hắn mới rút dương v*t mình ra, đè thiếu niên quỳ xuống.
Cố Niệm lập tức hiểu ý hắn, ngoan ngoãn mở miệng ngậm lấy dương v*t đang cương cứng lên, một hơi nuốt hết toàn bộ tinh dịch trắng đục được bắn ra.
Trong phòng vang lên tiếng thở hổn hển của Phó Trí, thấy thiếu niên nước mắt tèm lem khẩu giao lấy lòng hắn, sự khó chịu và tức giận lập tức biến mất không ít.
Chẳng trách mấy tên kia đều thích để người khác khẩu giao, thật sự rất có cảm giác chinh phục.
Phó Trí dịu dàng ôm cậu, lần đầu tiên ra sức dỗ dành bạn tình của mình.
Cố Niệm không biết đang suy nghĩ chuyện gì, cậu quyến rũ liếm thứ tinh dịch tanh nồng ấy thậm chí còn khẽ hé miệng để hắn thấy mình đã nuốt sạch.
Phó Trí hận không thể gọi người đưa một tuýp bôi trơn đến đây, mạnh mẽ ** chết chết tiểu yêu tinh này.
Hắn lạnh giọng dạy dỗ, “Cưng n*ng quá rồi đấy.”
Cố Niệm mím môi vô hại cười, dù bắp đùi bị hắn chơi đến sưng đỏ cũng không oán giận lấy nửa câu.
Ham muốn dục vọng trong phòng dần giảm xuống, sức mạnh của rượu lúc này mới hoàn toàn phát huy khiến cậu mệt mỏi co lại một cục làm ổ trên giường.
Phó Trí cẩn thận đắp chăn cho cậu, đau đầu ra khỏi phòng.
Cố Niệm kém hắn tận mười tuổi nhưng trình độ khó chơi không hề tỉ lệ thuận với độ tuổi tí nào.
Cố Niệm khiến Phó Trí cảm thấy rất đau đầu nhưng đây cũng không phải chuyện gì lớn.
Vài ngày sau Phó Trí bận rộn tới mức không có thời gian dạy dỗ lại cậu.
Đợi đến khi hắn rảnh rỗi, Cố Niệm lần nữa im lặng biến mất.
Cõ lẽ cậu và Tiết Tắc đã đi đến Nam Mỹ thay hắn bàn chuyện làm ăn.
Tham vọng của lão K rất lớn, thậm chí còn có ý định nhắm tới khu mua bán súng ống đạn dược mà Phó Trí đang quản lý.
Phó Trí ngay từ ban đầu đã muốn nhúng tay vào đường dây buôn bán ngầm tại Nam Mỹ, nhưng vì những năm trước địa vị và thực lực còn chưa ổn định nên hắn chưa dám xuống tay, hiện tại hắn bắt đầu đánh dấu chuyện này vào lịch trình của mình, vốn tính sáng nay bay nhưng cuối cùng lại quyết định kêu Tiết Tắc đi thay.
Có thể Cố Niệm đã đi cùng Tiết Tắc để xem náo nhiệt.
Phó Trí không lộ ra biểu cảm gì, hắn biết Cố Niệm đi đâu nhưng không có dự định nói chuyện với cậu.
Buổi sáng hôm nay, hắn im lặng ngồi ở công ty nghe báo cáo.
Gần đây vì chuyện làm ăn diễn ra khá suôn sẻ nên các kết quả trong báo cáo đều khiến hắn cảm thấy rất hài lòng.
Nghe xong thêm một hạng mục, Phó Trí nhìn thử đồng hồ đã thấy tới giờ ăn trưa, vừa chuẩn bị kêu mọi người tan làm sau đó tổ chức một buổi liên hoan, di động trên bàn liền đổ chuông.
Là số lạ.
Phó Trí không do dự cúp máy.
Chưa đầy vài giây sau, số điện thoại ấy lần nữa gọi tới.
Hắn nhấc máy lên liền nghe từ dây bên kia âm thanh ngọt ngào của Cố Niệm chào hỏi mình.
Gương mặt Phó Trí bỗng nhiên thay đổi, không thể nói là tốt hay xấu.
Người quản lý đang cầm tờ báo cáo bất an run rẩy im miệng.
Phó Trí đứng dậy, cầm điện thoại ra khỏi phòng họp, “Có chuyện gì?”
Cố Niệm nằm nhoài trên lan can du thuyền thoải mái tận hưởng từng làn gió biển thổi qua cơ thể, bây giờ ở Nam Mỹ đang là đêm khuya.
Cậu nhàm chán mở, “Em chỉ muốn nói chuyện với ngài Phó một chút.”
Phó Trí liếc mắt nhìn xung quanh, “Dùng điện thoại của ai?”
Số điện thoại này của hắn thường chỉ có Cố Niệm và một vài cấp dưới thân quen mới biết.
Cố Niệm ngẩng mặt nhìn mặt nước biển đen ngòm cùng bầu trời rộng lớn tràn ngập ánh sao đáp, “Của em.” Cậu chậm rãi lặp lại lần nữa, “Điện thoại của em.”
“Không ai biết số này hết, chỉ nói cho ngài Phó thôi.”.