Hoạn Sủng


Editor: Suối Qua Khe núi
Trăng khuất sau mây, tuyết rơi lất phất.
Trong tiết trời lạnh thấu xương này, vừa đến giờ Sửu*, vạn nhà tắt đèn, riêng Thẩm phủ đèn đuốc sáng trưng.

Chỉ vì ngày mai là đại lễ lập Hậu, mà người được chọn làm Hoàng hậu ấy chính là quý nữ* Thẩm gia.                                                                                                                                 
*Giờ Sửu: 1-3 giờ sáng.
Quý nữ: con gái út.
Tám năm qua, Thẩm gia cho ra ba vị Hoàng hậu.
Vinh quang đến thế nhưng Thẩm gia lại chẳng có nửa phần không khí vui mừng.

Cơn gió rét lướt qua cành khô, thậm chí còn cuốn theo tiếng khóc than đè nén.
“Rốt cuộc ta đắc tội với thần ma phương nào mà phải trừng phạt chúng ta như thế?” Thẩm phu nhân nhìn vào mai đỏ trong bình quý, tinh thần hốt hoảng, tiếng nói nghẹn ngào hòa lẫn nỗi tuyệt vọng.
Thẩm Nguyên Hồng đứng trước cửa sổ, đưa lưng về phía phu nhân của mình.

Hồi lâu sau ông mới trầm giọng lên tiếng: “Đây là việc vui, đừng có khóc than!”
“Việc vui?” Thẩm phu nhân đứng phắt dậy, khó nén bi thương, “Hai nhi tử chết trận sa trường, chẳng còn xương cốt.

A Đồ lấy thân đền nợ nước, A Bồ bị hủy nhân duyên, cưỡng ép nhập cung sau cùng cạn máu mà chết.

Bây giờ ngay cả A Hồi cũng phải tiến cung chịu khổ!”
Thẩm Nguyên Hồng nhắm mắt lại, tay cầm quải trượng chặt càng thêm chặt.
Thẩm phu nhân cao giọng, gần như gào thét: “A Hồi là đứa con cuối cùng của hai ta!”
“Đừng nói nữa! Giờ lành ngày mai không được trưng bộ mặt khóc lóc ra!” Thẩm Nguyên Hồng nắm quải trượng trong tay, dùng lực gõ xuống đất.
Thẩm phu nhân ngã ngồi lên ghế, lòng dạ kinh hoàng, rơi nước mắt trong câm lặng.
Sau giây lát tĩnh lặng, Thẩm Nguyên Hồng chống quải trượng đẩy cửa ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng, gió lạnh thổi về phía ông như dao cắt.

Thẩm Nguyên Hồng hoàn toàn bất chấp, nhanh chân đi ra ngoài, càng đi càng nhanh, càng đi càng nhanh…
Trời tuyết đường trơn, quải trượng trong tay ông chung quy cũng trượt ra, toàn thân ông ngã sấp xuống thật mạnh.
Nô bộc trung thành theo sau muốn đỡ nhưng không dám, yên lặng cúi đầu xuống.

Thẩm Nguyên Hồng thở hổn hển, không vội đứng dậy.

Ông ngẩng đầu cho tuyết rơi lên mặt.
Nếu còn nhấc nổi đao, hôm nay mặc cho đeo trên lưng danh loạn thần tặc tử, tiếng xấu ngàn đời, làm phản tặc có sá chi? Dù cho… Ông từng dùng cả mạng sống để trông giữ non sông này.
Thế nhưng, ông già rồi.

Đừng nói đao, ngay cả quải trượng cũng sắp cầm không được.
Hoặc giả… Nếu như hai nhi tử của ông còn sống thì giờ đây nhất định sẽ bảo vệ được tiểu muội muội của chúng.
Phụ tử Thẩm gia anh dũng trung liệt, bán mạng vì nước hai chết một thương, đến cuối cùng lại không bảo vệ nổi nữ quyến trong nhà.

Ban đầu do đâu ông xả thân cho con đường công danh, cũng chỉ cầu vợ con không sầu cơm áo.

Nếu biết cuối cùng rơi vào kết cục con cái từng người một chết thảm như hôm nay thì ông thà rằng chưa từng tòng quân, không lập chiến công! Cũng sẽ không dạy hai nhi tử đền đáp triều đình ngay từ thuở nhỏ.
“Phụ thân!”
Nghe thấy tiếng gọi của út nữ, cơ thể Thẩm Nguyên Hồng hơi cứng lại, ông không muốn cho con trông thấy bộ dạng chật vật của mình, thử hai lần lại vẫn không thể đứng lên.

Ông cắn răng, quai hàm căng chặt.
Thẩm Hồi xách váy chạy tới, cố sức đỡ phụ thân dậy, kế đó ngồi xuống trước người phụ thân, đưa bàn tay nhỏ trắng ngần cẩn thận lau đi vết tuyết dơ trên người ông.
“Đã trễ thế này lại trời rét đường trơn, phụ thân nên đi nghỉ sớm mới phải.” Thẩm Hồi ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt đẹp tựa bức họa hoa phù dung.

Mũ trùm màu đỏ tươi càng làm tôn lên làn da trắng nõn cùng đôi mắt sáng ngời của nàng, một sắc đẹp trời ban.

Lại bởi vì nàng còn nhỏ tuổi nên ánh mắt sáng trong không nhiễm bụi trần, mang theo nét ngây thơ, đơn thuần và sạch sẽ.
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của út nữ, Thẩm Nguyên Hồng kéo nàng lên, cay đắng dặn dò: “Ngày mai chớ gây sai lầm.”
“Vâng, con hiểu.” Thẩm Hồi nhẹ giọng trả lời, trên mặt nở một nụ cười nhợt nhạt.
Thẩm Nguyên Hồng nhìn dáng vẻ non nớt không ưu sầu của con, lòng càng xót xa hơn.

Ông kìm nén nỗi lòng rồi tiếp tục nói: “Bệ hạ… buồn vui thất thường, A Hồi cần phải bảo vệ chính mình cho tốt.”
Thẩm Hồi gật đầu.
Nàng biết rõ tên Đế vương đấy ngu muội hoang dâm đến mức nào.

Nàng khẽ rũ mi, giấu đi sự hận thù và chán ghét trong đôi mắt.
“Con dìu phụ thân trở về nghỉ ngơi.”
Thẩm Hồi may áo ấm cho phụ thân và mẫu thân, vội vội vàng vàng hoàn thành trước khi nhập cung, tự tay đưa đến.
Rõ ràng Thẩm phu nhân vì út nữ mà khóc đến nửa đêm nhưng khi thấy nàng đến ngược lại tức khắc bày ra một gương mặt vui tươi, trìu mến dịu dàng, ngàn câu vạn chữ cũng chỉ là dặn nàng chăm sóc tốt bản thân.
Thật sự là quá khuya, chưa nói được mấy câu Thẩm Hồi đã phải quay về.
“A Hồi.”
Thẩm Hồi xoay người, đưa tay kéo mũ trùm đầu cao lên, ngước mắt nhìn phụ thân đang chống quải trượng đứng dưới mái hiên.

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, rơi xuống phần tóc mai hoa râm của phụ thân.
“Bệ hạ thời còn trẻ không phải như thế, tất cả là do bọn hoạn quan Ti lễ giám kia…” Thẩm Nguyên Hồng căm hận mà nói, rồi lại thở dài, chán nản tiếp lời: “Chớ nên ỷ vào thân phận Hoàng hậu mà ức hiếp làm nhục đám hoạn quan.

Nhất là Chưởng ấn thái giám Ti lễ giám Bùi Hồi Quang.”
Thẩm Hồi gật đầu, sau đó lại gật đầu thật mạnh thêm lần nữa, khắc ghi lời dạy của phụ thân vào lòng.

Thực ra cho dù phụ thân không nói nàng cũng hiểu được.
—— Trong thiên hạ này ai lại dám trêu vào Chưởng ấn thái giám Ti lễ giám Bùi Hồi Quang? Vạn dặm giang sơn dưới chân y, Đế vương cùng hoàng tộc cũng chỉ là chim trong lồng của y.
Y chính là ác quỷ trên nhân gian, là tà ma có máu thịt.

Hôm sau trời vừa hửng sáng, trên dưới Thẩm phủ treo lên đèn lồng đỏ, lướt mắt nhìn qua cả một vùng đỏ thắm, cùng với núi tuyết đằng xa tôn lên lẫn nhau, càng thêm hiển lộ bầu không khí đầy hân hoan.
Thẩm Hồi ngồi trước gương cho cung nữ trang điểm vấn tóc.
Hai nha hoàn đứng cạnh bình phong thầm thì to nhỏ.
Thẩm Hồi ngưng mạch suy nghĩ, nghi hoặc đưa mắt trông sang.
Đại nha hoàn Trầm Nguyệt lập tức bước nhanh qua, cúi người nói nhỏ vào tai Thẩm Hồi: “Tối hôm qua biểu thiếu gia ra ngoài cả đêm, cũng không biết đi nơi nào.”
Trước mắt Thẩm Hồi không khỏi hiện lên cặp mắt đỏ ngầu của biểu ca Tiêu Mục.
“A Hồi, khóc cái gì? Hai ca ca của muội không còn ở đây, chẳng phải còn có ta sao?”
“A Hồi, bảo vệ tốt chính mình.”
“A Hồi, muội chờ ta.”
Lời nói của biểu ca nhảy vào trong tai Thẩm Hồi một lần nữa.

Thẩm Hồi nhanh chóng nhắm mắt lại, ép xuống nỗi đau xót trong đôi mắt.
Tất cả mọi người đều dặn nàng bảo vệ tốt bản thân.
Nàng sẽ làm thế.

Kiệu phượng được vây quanh bởi nghi trượng*, đi qua đô thành, vào cung và dừng lại trước chính điện.

Thẩm Hồi vịn vào cánh tay của ma ma trong cung, chầm chậm bước lên mười bậc thang.
*Nghi trượng: vật trang hoàng nơi công đường, cung thất, dinh thự, hay rước theo kiệu, võng khi vua, quan ngự giá, gồm có: tàn, lọng, cờ, quạt, binh khí (nguồn: vtudien).
Mũ phượng rèm châu khẽ lay động làm rối loạn tầm nhìn, Thẩm Hồi nhìn về phía Đế vương trên cao.
Dưới mắt Hoàng đế có một mảng xanh, đó là dấu vết lưu lại do chuyện nam nữ không điều độ.

Nhưng dù như thế cũng còn nhìn ra được dáng dấp anh tuấn của Hoàng đế thuở thiếu thời.
Rốt cuộc Thẩm Hồi cũng đi đến chỗ cao, nàng đứng cạnh Hoàng đế, nhìn xuống đoàn người chen chúc phía dưới và nghe âm thanh bái lạy của đủ loại quan lại, hồi lâu không dứt.
Lễ sắc phong kết thúc, Thẩm Hồi quay người đi về phía Vĩnh Phượng cung trong tiếng đàn tấu của Nhạc bộ, tiếp đó ngồi lên chiếc giường cưới đỏ thẫm thêu đầy tơ vàng phượng múa.
Nàng ngước mắt quan sát Vĩnh Phượng cung.
Lễ động phòng hôm nay vốn nên tiến hành tại Vĩnh Phượng cung, nhưng Hoàng đế đã nhiều năm không đặt chân tới đây, đến giờ lành, sau khi Hoàng hậu tắm gội xong sẽ qua Nguyên Long điện hầu hạ.
Nghe nói Vĩnh Phượng cung này do Hoàng đế xây cho trưởng tỷ của nàng.
Nghe nói hai người tỷ tỷ của nàng nằm ngay trên chiếc giường này, chảy đến giọt máu cuối cùng, trút đi hơi thở sau cùng.
Ngón tay đặt lên mép giường của Thẩm Hồi run rẩy, trái tim co rút đau đớn.

Ngón tay trắng nõn của nàng từ từ siết lại, lặng lẽ nắm thành quyền.


Rèm châu che mặt che khuất đi đôi mắt hơi đỏ lên của nàng.
Lúc trước nàng còn có thể mặt mày tươi cười để người nhà yên tâm, giờ đây khi thật thật sự sự rời nhà và bị nhốt trong chốn cung cấm tường son này thì nỗi sợ ẩn sâu tại đáy lòng bắt đầu chậm rãi thoát ra.
Suy cho cùng nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương vừa mới cập kê* mà thôi.

Hơn nữa bởi khi còn bé thân thể yếu ớt nên đi theo ngoại tổ mẫu sống tại trấn nhỏ Giang Nam, thật sự ít được tiếp xúc với chuyện mưu mô tranh đấu của người quyền quý nơi kinh thành.
*Cập kê: đến tuổi cài trâm, tuổi gả chồng (15 tuổi).
Ma ma bước vào rồi cung kính quỳ lạy.

Cung nữ nối đuôi mà vào, tất cả đều nâng các loại lễ vật trên hai tay.
Lòng Thẩm Hồi căng thẳng.
Hoàng đế hoang dâm, cung tần vô số kể, tùy ý bắt cung tỳ và thê tử của đại thần.

Dân gian ngầm truyền rằng Hoàng đế sớm đã bị nữ nhân ép khô, thậm chí có người đồn Hoàng đế sớm hay muộn gì cũng sẽ nhiễm bệnh đường sinh dục, bỏ mạng trên thân thể của nữ nhân.
Loại Đế vương như vậy lại hại chết tỷ tỷ của nàng, tuy hiện nay tuân chỉ lên ngôi Hoàng hậu nhưng sao Thẩm Hồi có thể dịu ngoan hân hoan mà hầu hạ.
Thẩm Hồi cụp mắt, sờ lên chiếc vòng tay bằng bạc tinh xảo trên cổ tay.

Vòng tay bạc được chế tác hoàn mỹ, từng vòng từng vòng nan trúc đan xen, vô cùng độc đáo.
“Nương nương, nên tắm rửa thay y phục.”
Mi mắt Thẩm Hồi run lên, đưa tay qua cho ma ma, cung tỳ theo hầu cởi cung trang dày nặng ra, sau khi tắm gội thì thay một bộ thường phục ngắn màu đỏ.
Từ đầu đến cuối ma ma đứng một bên nhìn chằm chằm, bà ta tháo cây trâm trên tóc Thẩm Hồi xuống —— hầu quân chủ, tất nhiên trên người không được mang vật sắc nhọn.

Chỉnh đốn ổn thỏa xong, Thẩm Hồi bước lên kiệu mềm đi Nguyên Long điện.
Thẩm Hồi thấp thỏm ngồi đợi trên mép long sàng màu vàng.
Mãi đến khi Hoàng đế trở về sau khi say.

Nguyên Long điện vang lên tiếng quát mắng đập ném, cung nhân quỳ đầy đất.
Ngay sau đó là âm thanh rút kiếm, tiểu thái giám bên người Hoàng đế cứ như vậy mà đầu rơi xuống đất.

Đầu người lăn lăn, máu tươi làm ô uế nền điện mạ vàng.
Thẩm Hồi quấn chăn, hoảng sợ nhìn bóng dáng vung kiếm chém tứ tung sau bình phong* của Hoàng đế, máu tươi văng lên bình phong bằng ngọc thạch.
*Bình phong:

Sát theo sau là tiếng cung nữ la lên kinh hoàng, kế đó vang lên âm thanh mắng chửi lẫn quất đánh của Hoàng đế, tiếp theo chính là tiếng động hơi chút khó nghe.
Đêm đại hôn của Đế Hậu, Hoàng đế giết người, đồng thời sủng hạnh cung nữ ở cách một bức bình phong.
Thẩm Hồi bắt đầu nghĩ mà sợ.

Nàng không ngờ rằng chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ như “kinh nguyệt chợt đến” lại khiến Hoàng đế giận dữ đến thế.

Nàng cũng không biết hành động này của mình có phải quá mạo hiểm hay không.
Tiếng khóc rưng rức kiềm chế của cung nữ phía ngoài bình phong lọt vào tai, bên kia bình phong, Thẩm Hồi siết chăn thật chặt, toàn thân đều run rẩy, nước mắt lăn xuống từng giọt từng giọt, khuôn mặt nhỏ tầm bàn tay như được rửa bằng nước mắt.
Vốn dĩ chuẩn bị tự chăm lo tốt cho chính mình, hiện tại mới hiểu được tình huống đáng sợ hơn so với những gì nàng nghĩ nhiều lắm.
Nàng sợ hãi.
Nàng muốn về nhà.

Có ai tới cứu cứu nàng, dẫn nàng rời khỏi nơi đây…
Khoảnh khắc nghe thấy tiếng bước chân, Thẩm Hồi cứng người, hoảng sợ ngước mắt nhìn.

Nàng sợ Hoàng đế say rượu đi rồi quay lại, cầm kiếm đến giết nàng!
Đôi mắt sớm đã nhòe đi bởi nước mắt, nàng chớp mắt, toàn bộ nước mắt trong vành mắt rơi xuống mới miễn cưỡng thấy rõ người tới.
Không phải Hoàng đế!
Thẩm Hồi ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Đấy là một nam tử vóc người thon dài, hồng y đai ngọc, khoác một bộ sưởng y* màu xanh nhạt.

Y đi vào từ bên ngoài, mang theo chút hơi lạnh.
*Sưởng y: lớp áo mặc bên ngoài, tay áo rộng, xẻ tà hai bên.
Thẩm Hồi theo bản năng kéo kéo chăn bọc lấy cơ thể chỉ mặc tẩm y* của mình, nhưng dần dần mới phản ứng kịp, trong cung nào có nam tử khác?
*Tẩm y: áo ngủ.
“Nương nương chịu kinh sợ.” Giọng nói bình thản của y dường như không chứa buồn vui, lại tựa cơn gió mát mang theo sự lạnh lùng đẩy người khác ra xa ngàn dặm.
Thẩm Hồi còn chưa lấy lại tinh thần sau cơn hoảng loạn, ngơ ngác nhìn y đi từng bước lại gần, nàng không nhúc nhích, chỉ có nước mắt còn đang rơi lộp bộp xuống dưới.
Y dừng chân trước long sàng, cách nàng một bước.

Thẩm Hồi nhìn rõ dung mạo của y.
Ngũ quan của y đẹp đến mức trên đời có một, là tướng mạo thần tiên như bạch ngọc không tì vết mà Thẩm Hồi chưa từng gặp qua.

Đôi môi mỏng của y khẽ nhấp, vẫn luôn mang một nụ cười nhẹ như có như không.

Ấy thế mà khi y rũ mi liếc nhìn người khác thì đôi mắt như nước sơn kia không chứa đựng chút tình cảm nào.
“Ngươi là ai?” Thẩm Hồi nhíu mày, bắt đầu cảnh giác.
Y chợt cười, ánh nến u ám hắt lên gương mặt làm cho sắc mặt y trở nên khó đoán.
“Bùi Hồi Quang đưa nương nương về Vĩnh Phượng cung.”
Bùi Hồi Quang.
Thẩm Hồi rùng mình một cái.
Đối với phản ứng của nàng, Bùi Hồi Quang không ngạc nhiên chút nào, thần sắc chẳng hề biến đổi.
Thẩm Hồi ngẩn người trong chớp mắt rồi run tay nhanh chóng xốc chăn lên để xuống giường.

Nàng muốn chạy trốn khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt.

Mặc cho người giúp nàng rời đi là một tên ác quỷ khác.
Có lẽ do kinh sợ hoặc do trên đùi bị đau, hai chân Thẩm Hồi đặt xuống nhưng cơ thể loạng choạng đứng không vững, sợ hãi đến mức ngã ngồi xuống mép giường.

Nàng còn chưa kịp đứng dậy thêm lần nữa thì cánh tay Bùi Hồi Quang đã đưa đến.
Thẩm Hồi lặng lẽ hít vào một hơi, lấy dũng khí, cẩn thận đưa tay khoác lên tay y, cũng không dám để y dìu thật mà chỉ thoáng vịn đứng lên.
“Chiếc vòng tay nan trúc này của nương nương độc đáo cực kỳ.”
Vòng tay bạc dán sát vải gấm của y.
Đầu ngón tay Thẩm Hồi khẽ run, định giải thích gì đó, môi anh đào hơi hé nhưng trong đầu lại trống rỗng chẳng biết nói gì.

Tiếp theo đó, cánh tay nàng đang vịn nhẹ đã rời đi, tay của nàng vẫn cứng còng tại chỗ, quên rút về..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận