Editor: Suối Qua Khe Núi
Hôm nay Thẩm Hồi khoác áo ấm tay lửng đối khâm* màu hồng nhạt thêu mây vàng, phía dưới mặc một chiếc váy màu xám tro mang hoa văn loan phượng từ chỉ vàng.
Bên ngoài bọc lấy một chiếc đấu bồng phết đất màu lựu đỏ, gió nhẹ thổi lông vũ trên áo nghiêng nghiêng.
Hai tay của nàng gần như được che đi toàn bộ, chỉ lộ ra đầu ngón tay đang giữ lò sưởi tay khắc hải đường của nàng.
*Đối khâm: áo có hai vạt trước song song nhau, có thể để buông thõng hoặc buộc lại bằng nút ở giữa, xẻ tà hai bên.
Nắng sớm đầu ngày dịu dàng hắt xuống lưng nàng, dát lên một tầng sáng ấm áp.
Nàng đứng nơi nắng ấm, mà y ở trong bóng tối.
Thẩm Hồi yên lặng nhìn Bùi Hồi Quang.
Cố gắng xác định rõ tâm trạng của y một cách tỉ mỉ dựa vào ánh mắt.
Nhưng nàng nhận ra đấy chỉ phí công, đôi mắt y đen nhánh tựa đầm nước lạnh băng sâu không thấy đáy, nàng chẳng thăm dò được.
Suốt một đêm Thẩm Hồi vẫn luôn nghĩ phải mở lời với y thế nào.
Nên dựa vào lời dạy của Lưu ma ma, đuôi mắt khẽ nhướng, trong e thẹn có kiều mị, hay học theo Lệ phi từng làn gió thơm tay ngọc câu hồn, hoặc đối đãi dịu dàng âm thầm cảm hóa giống như trong sách.
Nhưng khi Bùi Hồi Quang thật sự đứng ở trước mặt nàng, tất cả những lời biện bạch khéo léo nàng chuẩn bị cả đêm ấy đều trở nên vô dụng.
Nàng cứ như vậy mà nhìn vào mắt y, chân thành thản nhiên đào ý nghĩ của mình lên nói cho y biết.
Lời vừa ra khỏi miệng, Thẩm Hồi đúng thật là có chút hối hận, hối hận bởi mình vụng về.
Có lẽ nàng không thể trở thành hồ ly tinh cám dỗ con người, cũng chưa học được chiêu mỹ nhân kế, chỉ có thể nói thẳng ra để mà giao dịch.
Nàng không có chút tiền đặt cược nào ngoại trừ thân phận Hoàng hậu này.
Nhưng giờ đây Thẩm Hồi nhìn vào đôi mắt của Bùi Hồi Quang, sự hối hận của Thẩm Hồi chỉ trong chớp mắt.
Nàng cảm thấy mình nói thẳng như thế không hề sai, không có toan tính vặt nào trốn khỏi mắt y.
Nàng hao hết tâm tư để quyến rũ, chỉ sợ rằng trong mắt y mánh khoé ấy tựa như trò đùa trẻ nít.
Nhưng y không nói lời nào, không cho nàng câu trả lời.
Thẩm Hồi nhìn tuyết mịn rơi xuống chầm chậm giữa hai người, cuối cùng rơi lên lớp tuyết đọng trên gạch xanh.
Tầm mắt của nàng cũng nương theo tuyết mịn dần dần dời xuống, sau cùng buông thõng bờ mi.
Hàng mi của nàng dài và cong, một hạt tuyết nhỏ rơi trên lông mi của nàng, tan ra rất nhanh, mi nàng hơi ướt.
Bùi Hồi Quang chợt cười.
Thẩm Hồi ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn y, suy cho cùng cũng mang theo vài phần căng thẳng.
Nhưng nàng không hiểu nụ cười của Bùi Hồi Quang.
Giữa lúc khẩn cấp, Thẩm Hồi trông thấy Vương Lai đứng tại cửa sân nhìn quanh, ngoài cửa lớn có thật nhiều người của Đông xưởng đang đợi Bùi Hồi Quang.
Nàng biết không còn bao nhiêu thời gian, nàng phải nói gì đó, bèn nói: “Hôm nay e rằng tuyết lớn, không nên lên đường, có lẽ phải ở lại biệt cung thêm một ngày.
Lưu ma ma lại không theo cùng, đêm nay Chưởng ấn có rảnh đến giảng bài chăng?”
Mãi cho đến rất nhiều năm sau, Bùi Hồi Quang vẫn còn nhớ Thẩm Hồi của ngày hôm ấy.
Nàng đứng trong nắng ấm, dùng đôi mắt sạch sẽ nhất nhìn y và nói lên lời quyến rũ vụng về thô ráp nhất.
Mà lúc này đây Bùi Hồi Quang chỉ cười đáp: “Nhà ta xử lý án phản, phải về cung phục mệnh.”
Nàng “À” một tiếng, rũ mi giấu đi tâm trạng.
Bùi Hồi Quang chỉ có thể nhìn thấy đầu ngón tay đang cầm lò sưởi của nàng khảy khảy vào nai trắng được chạm khắc bên trên.
Bùi Hồi Quang quay người sải bước đi ra ngoài.
Sưởng y màu trắng cuốn theo một cơn gió mát.
Bùi Hồi Quang nhận lấy roi ngựa Vương Lai đưa tới, xoay người lên ngựa, dẫn theo người của Đông xưởng mênh mông cuồn cuộn đi xuống núi.
Với nô lệ cung cấm, các thái giám chịu một đao như thế thì cả đời này cũng chỉ vậy thôi, chết già trong cung xem như được ra đi tử tế.
Nhưng cung nữ lại khác, cung nữ đến tuổi là có thể xuất cung.
Ở trong cung này, cung nữ và thái giám kết nhóm sinh hoạt vô cùng thường thấy.
Cung nữ xem thường thái giám nhưng lại bị đám thái giám ức hiếp.
Còn các thái giám thì sao, bắt nạt cung nữ chẳng phải cũng do ghen ghét với việc cùng là tôi tớ nhưng cung nữ lại có thể ra khỏi cung sao.
Cung nữ mặc dù xem thường thái giám nhưng lại muốn dựa vào một tên thái giám có bản lĩnh để tìm sự chở che tạm thời, có lẽ những người đấy nghĩ rằng trước mắt chịu đựng ở cùng bọn thái giám vài năm, đến tuổi xuất cung sẽ được tự do.
Sau khi xuất cung, các nàng ấy tuyệt đối không để người khác biết chính mình từng làm đối thực với thái giám lúc ở trong cung.
Việc đấy chẳng vẻ vang gì, quả thực là một quá khứ ô nhục.
Thậm chí cũng có cung nữ mang vẻ ngoài ưa nhìn không muốn bị hoàng đế lâm hạnh nên chủ động tìm thái giám làm đối thực.
Bất kể là phụ nhân xinh đẹp đã gả chồng hay kỹ nữ phong trần Hoàng đế đều không để bụng.
Nhưng Hoàng đế sẽ không lâm hạnh người mà bọn thái giám đã dùng qua.
Bẩn.
Cũng từng có cung nữ khăng khăng tiếp cận Bùi Hồi Quang, còn có cả phi tử.
Bùi Hồi Quang suy nghĩ một lát, ít nhất là từ năm sáu năm trước, thậm chí càng lâu hơn.
Hiện tại đã không có cung nữ hoặc phi tần nào dám có ý đồ với y.
Thẩm Hồi đứng dưới mái hiên dõi mắt nhìn Bùi Hồi Quang rời đi.
Mãi đến khi không nghe được cả tiếng vó ngựa, nàng mới cất bước đi về phía chỗ Thái hậu.
Nàng không mang Trầm Nguyệt và Thập Tinh, chỉ A Hạ theo cùng.
A Hạ suýt không kìm được sự kinh ngạc trong lòng mình, trên đường đi mấy lần lén nhìn Thẩm Hồi.
Loại Đế vương như thế, hiện nay trong cung người người lo sợ, tuy Thẩm Hồi là Hoàng hậu cũng chưa chắc bình an.
A Hạ thầm nghĩ lẽ nào do hôm trước Hoàng hậu nghe mấy cung nữ kia nhiều chuyện nên có ý nghĩ này? Lòng nàng nghĩ e rằng Hoàng hậu đã tính sai, trong cung đều biết Chưởng ấn không thích chuyện này.
Nhưng A Hạ lại không biết, Thẩm Hồi cũng chẳng phải chịu ảnh hưởng bởi các cung nữ kia.
Từ trước đó nàng đã có suy nghĩ ấy.
Thẩm Hồi được Quế ma ma dẫn vào tẩm điện của Thái hậu, thi lễ xong, Thái hậu miễn cưỡng lấy lại tinh thần và bảo nàng đến ngồi bên cạnh.
Đầu Thái hậu đầy tóc bạc, tinh thần cũng sa sút.
Sầu lo gần như được viết lên gương mặt.
Thẩm Hồi vừa ngồi xuống, Thái hậu khách sáo với nàng hai câu thì qua hỏi Quế ma ma: “Bùi Hồi Quang xuống núi chưa?”
“Y mang theo người của Đông xưởng xuống núi rồi ạ.”
Thái hậu thở dài, hồi lâu sau mới nói trong căm hận: “Bọn hoạn quan đáng chết này, quả thực không biết là ma quỷ từ đâu phái tới muốn huỷ hoại giang sơn Đại Tề của ta!”
Bà còn phân phó: “Bảo Cẩm vương về Vương phủ trước đi.
Trước lúc sang năm hãy sống yên ổn trong phủ, nếu không có chiếu chỉ, không có chuyện gì chớ ra khỏi phủ.
Cũng không cần đến vấn an ai gia.”
“Vâng.”
Thái hậu lại tiếp thêm một câu: “Dặn nó ở trong phủ cũng cẩn thận chút!”
“Vâng.” Quế ma ma đáp một tiếng rồi vén rèm ra ngoài truyền lời.
Thẩm Hồi ngồi yên tĩnh một bên.
Lúc này Thái hậu mới đặt tầm mắt lên người Thẩm Hồi, nói: “Ai gia rất thích trưởng tỷ của con.
Khi Hoàng đế còn chưa đăng cơ nó đã gả đến.
Khi đấy Hoàng đế cực kỳ theo ý trưởng tỷ con.
Con cũng đã biết?”
“Khi ấy thần thiếp còn nhỏ tuổi, lại không ở kinh thành nên không biết nhiều ạ.” Thẩm Hồi nhẹ giọng trả lời.
Thái hậu vẫy vẫy tay bảo Thẩm Hồi đến ngồi cạnh bà, cầm tay Thẩm Hồi vỗ vỗ, tiếp lời: “Ai gia vẫn luôn cảm thấy nữ nhi Thẩm gia là những cô nương rất tốt.
Hoàng đế lập con làm Hoàng hậu ấy thế mà là một việc làm sáng suốt hiếm thấy trong hai năm qua.
Phi tần hậu cung tuy nhiều nhưng những phi tử kia cũng chỉ mang phận thiếp, riêng con là thê.
Con ở bên Hoàng đế cần khuyên nhủ thêm vài câu…”
Thái hậu nói liên miên rất nhiều lời, đại ý là muốn Thẩm Hồi làm cho tốt vị trí Hoàng hậu này.
Thẩm Hồi ngoan ngoãn đáp lại từng câu.
Lúc trước khi nàng nhận phượng ấn, không phải không muốn làm một Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, gánh vác chức trách của “thê tử”, can gián Hoàng đế.
Nhưng tại ngày nàng nhập cung ấy, từ giây phút nàng thấy tận mắt sự hoang dâm tàn bạo của Hoàng đế, nàng đã biết một Hoàng hậu như nàng không thể sửa đổi tên Hoàng đế này.
Thậm chí đến cả giữ mạng còn khó khăn.
Nàng không thể chết, không thể chết trước phụ thân cùng mẫu thân.
Nàng đã không còn là quý nữ được tất cả mọi người trong Thẩm gia nâng niu bảo vệ.
Ánh mắt Hoàng đế quan sát Thẩm Minh Ngọc ngày đó khiến Thẩm Hồi kinh hãi.
Huynh tỷ không còn, phụ mẫu tuổi cao, khuê nữ duy nhất của ca ca còn nhỏ tuổi.
Nàng đã là đứa con lớn nhất của Thẩm gia.
Nàng đang vô cùng cố gắng học cách trưởng thành, để mình trở thành người lớn có khả năng bảo vệ người nhà.
Trước đó khi nhìn thấy sự không phấn đấu của Tề Dục, Thẩm Hồi đã thất vọng.
Nhưng lúc nàng đến gần và trông thấy gương mặt cực kỳ giống nhị tỷ của Tề Dục, nàng mềm lòng.
Nàng nghĩ đứa trẻ này còn bé, biết đâu có thể dạy dỗ cho tốt? Cậu bé không chỉ mang huyết mạch của hôn quân mà còn kế thừa lòng lương thiện bao dung của nhị tỷ mà!
Nếu vậy liệu nàng có thể… giết chết hôn quân, nâng đỡ ấu đế, ổn định căn cơ, tiếp đó diệt trừ gian hoạn!
Điều nàng phải làm đâu chỉ riêng tìm kiếm sự che chở.
Bây giờ nàng không có gì cả, chỉ có thân phận Hoàng hậu cùng tướng mạo người người ngợi khen.
Ngoài cửa sổ vang lên một tràng tiếng pháo, sát theo đó là tiếng thái giám xin tha và giọng cười của tiểu Điện hạ.
—— Tề Dục lại bắt đầu làm xằng làm bậy.
Thẩm Hồi lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Thái hậu, trông bà như tập mãi thành quen, có vẻ như chẳng hề có ý định quản thúc tiểu Điện hạ.
Trước khi đến biệt cung, Thẩm Hồi từng cho rằng tiểu Điện hạ được nuôi dưỡng bên Thái hậu một năm sẽ ngoan hơn rất nhiều so với trong cung, Thái hậu sẽ dạy bảo nó.
Mãi đến đêm qua khi trông thấy Tề Dục Thẩm Hồi mới bừng tỉnh, thì ra Thái hậu cũng không thật lòng với đứa nhỏ này.
Thái hậu có cố ý dạy hư tề Dục hay không, Thẩm Hồi không dám phỏng đoán.
Nhưng Thẩm Hồi đã hiểu Thái hậu không chỉ có một nhi tử.
Lần này nàng đến đón Thái hậu hồi cung chẳng phải còn gặp phải Cẩm vương và Duệ vương sao?
Thẩm Hồi đứng dậy nói: “Thưa mẫu hậu, con đi nhìn xem tiểu Điện hạ.”
Thái hậu gật đầu.
Thẩm Hồi đi ra bên ngoài, đứng dưới mái hiên nhìn về phía Tề Dục.
Tề Dục đã không còn chơi pháo, cậu bé đang chơi một con quay.
Cậu cũng nhìn thấy Thẩm Hồi, thoáng liếc qua nàng rồi thu tầm mắt tiếp tục chơi.
Tề Dục chơi thật vui một lúc lâu, khi ngẩng đầu phát hiện Thẩm Hồi vẫn còn đứng dưới mái hiên nhìn cậu.
Tề Dục nhíu mày không để ý tới nàng, tiếp tục lo chơi phần mình.
Cậu vứt con quay, cưỡi lên người tiểu thái giám hô “Giá giá giá”.
Suốt buổi trưa Tề Dục biến đổi đủ dạng chơi đùa, mỗi lần ngẩng đầu đều có thể trông thấy Thẩm Hồi nhìn cậu.
Cậu bĩu môi.
Buổi chiều cậu chạy ra phía sau núi chơi, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu thì phát hiện Thẩm Hồi ngồi trước cổng tròn trông sang bên này.
“Nhìn nhìn nhìn, có bệnh! Hừ!” Tề Dục ném roi mềm trong tay đi, thở phì phò chạy về phòng ngủ một giấc thật ngon.
Thẩm Hồi không đi theo nữa.
“Khi còn bé ta rất hâm mộ những người có thể chạy nhảy bốn phía, ta đến cả xuống giường còn phải cần nhũ mẫu cho phép.”
“Bây giờ nương nương đã khoẻ nhiều ạ.” A Hạ an ủi.
Thẩm Hồi xoa xoa bàn tay xua cái lạnh, đoạn vịn tay A Hạ đứng lên đi về.
Nàng nghe thấy tiếng vó ngựa bèn nhìn về phía dưới núi.
Người của Đông xưởng đông nghìn nghịt một vùng, đang chạy về phía biệt cung.
Thẩm Hồi lướt mắt qua đã thấy ngay Bùi Hồi Quang đang dẫn đầu.
Hồng y của Bùi Hồi Quang như vậy thực sự nổi bật.
Gió thổi sưởng y của y phất cao cao ra sau, hoá ra bên trong sưởng y xanh nhạt là màu đỏ.
Tốc độ của ngựa nhanh như thế nhưng đến cả cương ngựa y cũng không nắm, dáng vẻ khoanh tay mang đôi phần nhàn rỗi không hợp cảnh.
Trở lại phòng, Thẩm Hồi nhận lấy trà nóng Trầm Nguyệt đưa đến rồi cho A Hạ đi nghe ngóng tin tức.
Nhanh thôi A Hạ đã quay về: “Thưa nương nương, Chưởng ấn vào thẳng tẩm điện của Thái hậu đòi người, người bên ngoài nghe thấy Thái hậu liên tục tức giận mắng làm càn.
Chưởng ấn vẫn còn trong điện chưa ra.”
“Qua đợi một lát, nếu y ra truyền lời lại.” Thẩm Hồi nói.
“Lời gì ạ?”
Thẩm Hồi chau mày suy nghĩ hồi lâu mới đáp: “Không cần nhắn câu gì, đợi ở đấy là được rồi.”
Y thấy người bên cạnh nàng sang đấy sẽ tự hiểu được.
Một canh giờ sau Thẩm Hồi mới nhận được tin từ bên kia.
Không ngờ Duệ vương lại thật sự trốn trong tẩm điện của Thái hậu, lúc này đã bị người của Đông xưởng trói gô lại mang đi.
Thẩm Hồi ngồi dưới cửa sổ bắt đầu thấp thỏm.
Lại qua nửa canh giờ, ngay tại lúc Thẩm Hồi định bỏ cuộc thì nàng nhìn thấy bóng dáng của Bùi Hồi Quang từ cánh cửa sổ đang mở.
Nàng chầm chậm cong môi, phân phó: “Trầm Nguyệt, đi chuẩn bị nước ấm tắm gội.”
Nàng ngồi dưới cửa sổ nhìn Bùi Hồi Quang đạp lên ánh trăng mà đến, từng bước một lại gần.
Có một khoảnh khắc Thẩm Hồi nảy sinh nỗi sợ đối với tương lai.
Nhưng rất nhanh thôi nàng đã đè ép cơn sợ hãi trong chớp mắt ấy xuống.
Khi Bùi Hồi Quang đứng ngoài cửa sổ, mặt mày Thẩm Hồi ấm áp, nàng nhìn vào mắt y nói: “Cung tỳ bản cung mang theo không đủ dùng, làm phiền Chưởng ấn.”
Hai tiểu thái giám đang nâng nước ấm được nấu xong vào quán thất.
Bùi Hồi Quang nhìn thoáng qua, trong lúc thu tầm mắt lại Thẩm Hồi bên trong phòng đã đứng lên.
Cửa gỗ bị đẩy ra, tiếng “cọt kẹt” vừa dài vừa đục.
Đèn lồng đỏ khẽ lay động, dưới đèn Thẩm Hồi chậm rãi bước về phía y, nàng nâng tay đợi y dìu.
Bùi Hồi Quang trầm tĩnh nhìn nàng, ánh mắt dần dần rơi xuống cánh tay nâng lên của nàng, hồi lâu sau, y đưa tay cho nàng đặt lên.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Nhiều năm sau, tiểu Bùi Bùi ngồi trên ghế xích đu khoe với con cháu: nhớ năm xưa là bà của con theo đuổi ông con trước đấy.
Sao nào, đừng không tin chứ, thật mà!.