Hoạn Sủng

Hoá ra thứ nằm trong chung rượu màu xanh sẫm không phải là rượu.

Thẩm Hồi mím môi, dè dặt liếm ít "rượu" còn dính trên bờ môi mềm mại vào miệng, hoà tan vị đắng trong miệng.

"Nương nương không cần cần kiệm như thế." Bùi Hồi Quang lắc lắc ấm ngọc, đặt nó trước mặt nàng.

Thẩm Hồi ngước mắt ảo não nhìn y. Nàng nuốt lại lời cảm ơn vốn định nói ra kia, cầm ấm ngọc kia lên thật, rót cho mình thêm một chung.

Thẩm Hồi rũ mi uống từng ngụm nhỏ, trong lòng đã hiểu người tặng thuốc trong mơ khi nàng bệnh chẳng phải thần tiên gì cả, mà chính là đầu lĩnh bầy yêu trước mặt đây.

Lại nghĩ đến lọ thuốc tiêu sẹo Bùi Hồi Quang tặng nàng hôm trước, Thẩm Hồi chợt hoài nghi Bùi Hồi Quang thật sự hiểu y thuật.

Người trong thiên hạ đều biết Bùi Hồi Quang đích thân luyện thuốc trường sinh bất lão cho Bệ hạ. Dẫu thế Thẩm Hồi cũng giống như rất nhiều người khác, đều cho rằng y chỉ đang lừa gạt dụ dỗ Hoàng đế mà thôi.

Lẽ nào y thật sự có hiểu biết về y thuật.

Nhưng điều này cũng không quan trọng. Càng quan trọng hơn là Thẩm Hồi biết Bùi Hồi Quang không muốn nàng chết. Mặc kệ việc này có phải y tiện tay mà làm hay không, với nàng mà nói cũng là một phần lợi thế để mai này sinh tồn trong cung.

Thẩm Hồi đang suy tư, vô thức cầm ấm ngọc lên muốn rót thêm một chung.

Đột nhiên Bùi Hồi Quang giữ tay nàng, bàn tay thuôn dài sạch sẽ bao phủ mu bàn tay của nàng.

Thẩm Hồi luôn cầm lò sưởi cầm tay nên bàn tay thường ấm áp. Lòng bàn tay đang phủ lên tay nàng của y lại lạnh như mọi ngày. Hơi lạnh truyền tới đột ngột từ y khiến Thẩm Hồi cứng người.

"Đây là thuốc. Thuốc ba phần độc." Bùi Hồi Quang nhìn nàng, từ tốn nói.

Tay Thẩm Hồi run lên, ấm ngọc nàng cầm vì thế mà rơi xuống bàn đá, lăn nhẹ hai vòng rồi rơi lên nền gạch xanh.

Ấm ngọc vỡ "Choang" một tiếng, làm ướt hoa văn đôi hạc hoà ca trên lớp gạch xanh, chầm chậm uốn lượn.

Vương Lai bước đến từ một góc khác trên thềm đá, nhìn ấm ngọc vỡ tan, lòng hắn giật thót. Ấm ngọc kia không chỉ quý giá tột cùng, thuốc nằm bên trong càng là "thuốc tiên" mà vài toà thành cũng không thể đổi được. Hiện giờ cứ như vậy mà vỡ mất, đã bị huỷ hoại, người quyền quý sẽ chẳng còn nhìn nó lấy một lần.

Thẩm Hồi thấy Vương Lai, ma xui quỷ khiến rút vội tay về, đoan trang đặt lên đầu gối, nàng giấu tay trong tay áo, từ từ nắm chặt lò sưởi. Tư thế ngồi của nàng cũng ngay ngắn, thoải mái tự nhiên hướng mắt nhìn thẳng, lại không nhìn Bùi Hồi Quang.

"Chưởng ấn, xe đã chuẩn bị xong." Vương Lai thưa.

Bùi Hồi Quang nhìn thoáng qua Thẩm Hồi, đoạn đứng dậy đi ra khỏi đình.

Sấu Tâm đình ẩn mình sau hàng núi đá san sát, giữa các ngọn núi đá lại mọc lên một lượng lớn sơn trà đỏ sơn trà hồng. Dường như đang đua sắc cùng rừng mai đối diện, dùng hết sức lực mà nở rộ.

Một cơn gió thổi tới, những đoá sơn trà phơ phất xao động, toả ra hương thơm ngào ngạt.


Bùi Hồi Quang thuận tay hái một nhành sơn trà hồng nhạt, khẽ ngửi.

Cũng không rõ là đoá sơn trà hồng tươi kia tôn lên bàn tay thon dài thoát tục của y, hay chính ngón tay trắng ngần sạch sẽ ấy mới khiến nhành sơn trà nọ xinh đẹp lạ thường.

Thẩm Hồi trông theo Bùi Hồi Quang, thấy vậy, đang không hiểu ý y thì Bùi Hồi Quang bất chợt quay đầu, bắt gặp vẻ hoang mang trong mắt nàng. Thẩm Hồi ngẩn người, còn chưa biết có nên dời mắt xem như không thấy hay không thì Bùi Hồi Quang đã bước lên một bước về phía nàng, sau đó cúi người đặt nhành sơn trà kia lên bàn đá trước mặt nàng.

Mãi đến khi Bùi Hồi Quang đi xa, Thẩm Hồi mới nhìn nhành sơn trà trên bàn, dần dần chau mày. Nàng duỗi ngón tay khảy khảy cánh hoa mềm mại của đoá sơn trà, lẩm bẩm với mình: "Có ý gì chứ..."



Bùi Hồi Quang xuất cung đến nơi hẹn với Tây xưởng.

Thuở đầu Đông xưởng cùng Tây xưởng giám sát lẫn nhau, nhưng nhiều năm trước Bùi Hồi Quang đã tiện thể nhậm cả chức Đề đốc Đông xưởng, Tây xưởng càng hiện thế yếu, cũng chỉ là những kẻ mà ngay cả để ý Bùi Hồi Quang cũng lười để ý.

Lần này Đốc chủ Tây xưởng mấy bận hỏi mời, lời lẽ lại trịnh trọng, điệu bộ như chuyện sống còn. Hôm nay Bùi Hồi Quang cũng nhàn rỗi nên bèn đi chuyến này.

Sảnh đường Tây xưởng, tất cả bàn nghị sự bị dời đi, làm thành nơi ca múa.

Hơn mười tên thái giám già tụ lại cùng nhau uống rượu cười đùa, không ai là không trái ôm phải ấp. Chúng mỹ nhân đang múa cùng những bóng má đào nằm trong vòng ôm của đám thái giám già đều cùng một dạng, gần như không manh áo che thân.

Sảnh đường trang nghiêm chẳng khác gì vùng đất tận cùng khoái lạc của ca vũ rượu thịt.

Cổng lớn mở ra, Bùi Hồi Quang nhìn lướt qua cảnh tượng trong sảnh, quay người bỏ đi.

"Chưởng ấn! Chưởng ấn!" Đốc chủ Tây xưởng Trương công công hớt hải đẩy mỹ nhân trong lòng ra, vừa chỉnh đốn y phục vừa đuổi theo ra ngoài.

Gần như phải chạy đến cổng lớn Tây xưởng, Trương công công mới đuổi kịp Bùi Hồi Quang. Lão rối rít khom lưng vái chào, tươi cười lấy lòng: "Nghe nói Chưởng ấn vừa có được mỹ nhân, hôm nay nhà ta mới bạo gan bày tiệc mỹ nhân chiêu đãi. Nếu Chưởng ấn không thích thì ta qua phòng trà bàn chuyện!"

"Có lời gì cứ nói ở đây đi." Bùi Hồi Quang đã không còn bao nhiêu kiên nhẫn.

"Sắp đến quốc yến*, Quận vương và Thân vương các nơi đều phải hồi kinh bái lạy. Nhà ta cũng là lo cho an nguy của Thánh thượng, lòng trung này nhật nguyệt sáng soi!"

*Quốc yến: tiệc chiêu đãi lớn do triều đình tổ chức.

Bùi Hồi Quang lạnh nhạt liếc lão: "Trương Phúc Hải, nếu cái miệng của lão già nhà ông chỉ biết nói những thứ lung tung thừa thãi này thì nên may lại là hơn."

Lưng Trương công công phát lạnh, lại không thể không gồng người nói tiếp: "Dạ dạ, nội cung có Chưởng ấn chưởng quản cố nhiên an toàn yên dạ, không có gì phải lo, bọn người lòng dạ bất chính kia chắc chắn không thể trốn khỏi mắt thánh của Chưởng ấn, nếu to gan làm càn đó là tự chuốc khổ đau, không muốn sống nữa. Chỉ là... chỉ là hiện nay Tây có Tiêu Khởi Đông có Ngô Vãng, phía Bắc lại thêm người Hồ lom lom như hổ rình mồi. Nhà ta cũng là muốn dốc toàn lực..."

Trương công công lải nhải tỏ lòng trung cũng chỉ vì sắp đến cuối năm, muốn Tây xưởng đảm nhiệm vài chức vụ thực.


"Được thôi. Vậy phiền Tây xưởng nhọc lòng, bắt Tiêu Khởi hoặc Ngô Vãng giải về Ti lễ giám đi." Bùi Hồi Quang cười vỗ vai Trương công công.

Nụ cười trên mặt Trương công công tức khắc cứng đờ.

Tiêu Khởi và Ngô Vãng?

Hai hai hai... hai người này lão nào động nổi vào ai!

Hoàng thất ngu muội hung tàn, đông đảo nghĩa sĩ bốn phương giơ sào khởi nghĩa. Trước mắt, thế lực lớn nhất thuộc về Tiêu Khởi và Ngô Vãng.

Tiêu Khởi, xuất thân Hầu phủ, con người danh giá vừa chào đời đã thừa vị Thế tử. Năm xưa bị Hoàng đế đoạt thê, kinh thành thiếu đi một vị Thế tử gia chính trực hào sảng, chỉ còn nghịch tặc Tiêu Khởi giương cờ khởi nghĩa. Giờ đây đã năm năm kể từ ngày Tiêu Khởi mưu phản. Năm năm nói dài cũng không dài, nhưng suy cho cùng gia tộc họ Tiêu căn cơ vững chắc, hắn lại học bậc thầy tài, xưa từng lắm kẻ theo chân, nay đã trở thành một nhánh có thế lực hùng mạnh nhất trong đông đảo quân khởi nghĩa.

Ngô Vãng, hắn không giống Tiêu Khởi, giữa hắn và hoàng thất vốn không tồn tại món nợ máu thâm sâu. Ngô Vãng là nghĩa sĩ đứng lên từ lớp bần dân, đại diện cho lòng dân trăm họ không cam lòng cho kẻ quyền quý cợt đùa. Hắn phất cờ mưu phản sớm hơn Tiêu Khởi ba năm, thế lực lại không lớn mạnh bằng Tiêu Khởi, song cũng không thể xem thường. Ngô Vãng không nhận được sự ủng hộ từ nguồn lực gia tộc như Tiêu Khởi, chỉ sở hữu một bầu nhiệt huyết dành cho bá tánh, hoàn toàn dựa vào một thân võ nghệ cùng tài trí mà giết thành một đội quân.

Rời khỏi Tây xưởng, Bùi Hồi Quang không trực tiếp hồi cung mà trước tiên đến đường Tuyên Khánh mua kẹo ăn.

Tiểu thương bán kẹo trông thấy y từ xa, đã chuẩn bị xong mấy loại kẹo mà y thường mua, cung cung kính kính đưa qua.

Bùi Hồi Quang vừa cầm gói giấy dầu bao kẹo vừa nhớ lại lời tán gẫu nghe được sáng nay.

Ừm, mua phủ đệ ngoài cung có vẻ cũng không tồi.

Cớ gì trước kia y không nghĩ tới?

Bùi Hồi Quang đi vào một con hẻm nhỏ, cắn viên kẹo giòn màu xanh lá.

Không cần quá chú tâm y cũng lập tức phát hiện có người theo dõi.

Bùi Hồi Quang chợt cười.

Hoá ra đây là ý đồ của Tây xưởng?

Chậc.

Lần gặp ám sát gần đây nhất là chuyện từ năm nào?

Bởi quá xa xăm, Bùi Hồi Quang thậm chí còn nảy sinh đôi phần vui sướng mới lạ.


Từng bóng người màu đen lặng im xuất hiện, chặn đầu hẻm cuối hẻm. Mỗi một người đều là sát thủ được tài bồi từ bé, không ai là không thấm đẫm máu tanh sát khí.

Bùi Hồi Quang thong thả ăn kẹo.

Cho tới khi sắp đi đến cuối hẻm, mùi máu tươi trên người những kẻ chặn đằng trước khiến y không vui, y mới thả chậm bước chân.

Y đưa tay, theo từng bước chân không nhanh không chậm, ngón tay thuôn dài của y vuốt qua mặt tường loang lổ trong con hẻm nhỏ tựa như gảy đàn.

Bàn tay đang đặt ngang của y chậm rãi chuyển hướng, lòng bàn tay úp vào.

Nhẹ nhàng gõ hai lần vào mặt tường.

Một luồng lực lặng yên truyền vào tường đá.

Kế đó y thu tay về một cách tự nhiên, tiếp tục lấy kẹo giòn trong gói giấy dầu ra ăn. Kẹo trái cây giòn giòn, cắn nhẹ, âm thanh tanh tách êm tai vô cùng.

Bùi Hồi Quang bước tiếp lên phía trước, phảng phất không nhìn thấy toán sát thủ chặn kín lối ra hẻm nhỏ.

Ngay tại thời điểm y sắp đến lối ra, toàn bộ sát thủ áo đen vây quanh hai đầu con hẻm dài và hẹp bỗng chốc ngã xuống, không một ngoại lệ.

Bùi Hồi Quang ăn kẹo, thản nhiên bước qua thi thể trước mặt.

Hàng trăm tên sát thủ này đến chết cũng không biết mình trúng chiêu từ lúc nào —— lục phủ ngũ tạng vỡ tung.

Bùi Hồi Quang đi được một đoạn thật xa, thi thể chồng chất trong hẻm nhỏ mới bắt đầu thất khiếu đổ máu. Máu tươi chảy xuống chầm chậm, dần bao phủ toàn bộ con hẻm, mùi máu tươi ngạt thở.

Dĩ nhiên Bùi Hồi Quang đã không ngửi thấy nữa.

Ai ai cũng bảo Bùi Hồi Quang giết người không chớp mắt, khát máu như mạng.

Lời này vừa đúng lại vừa sai.

Khi y giết người quả thật không chớp mắt, song cũng không khát máu. Không nhiều người biết y ghét máu tươi đến thế nào.

Vì lẽ đó, đến cả nam nhân y cũng không làm mà đi học tà công.

Học được tà công, y có thể giết người một cách văn nhã thanh tao, không cần ngửi phải mùi máu tươi tanh hôi khó ngửi.

Đương nhiên, bây giờ Bùi Hồi Quang rất ít tự tay giết người.



Tiết trời quang đãng, làn gió hiu hiu cũng không mang theo cái lạnh quen thuộc của ngày đông. Thẩm Hồi thoải mái ngồi trong Sấu Tâm đình một lúc lâu, giữa buổi còn cho cung tỳ về lấy trà nóng cùng điểm tâm sang đây dùng, sau đó mới đứng dậy trở về.

Vừa ra khỏi Sấu Tâm đình, cung tỳ bẩm báo cho nàng Hoàng đế đang ở phía trước cùng hai phi tần. Nếu lúc này Thẩm Hồi đi xuống ắt sẽ chạm mặt.


Tất nhiên Thẩm Hồi không muốn.

Thế nhưng thấy cung tỳ muốn nói lại thôi, nàng không khỏi hỏi rõ tình hình.

"Đêm qua trong lúc ngủ Bệ hạ áp vào chân, hôm nay nói đi đường cổ chân đau nhức. Bèn bảo hai vị nương nương Lệ phi và Tĩnh quý phi làm gậy chống..." Giọng cung tỳ nhỏ đi: "Hai vị nương nương mặc y phục mỏng manh, trời tuy ấm nhưng e cũng phải cảm lạnh..."

Thẩm Hồi vốn còn chưa hiểu câu "y phục mỏng mỏng manh" của cung tỳ, đến tận khi nàng nấp sau núi đá chính mắt nhìn thấy.

Hoàng đế gác tay lên vai Lệ phi và Tĩnh quý phi, một trái một phải, xem hai vị phi tử như cây gậy mà dùng. Còn hai vị phi tử thân trên chỉ mặc yếm.

Đi theo sau là một vài cung nhân hầu hạ trong Nguyên Long điện, cung nhân của hai vị phi tử lại không ai có mặt.

Sắc mặc Lệ phi còn chưa quá khó coi, mặt mày Tĩnh quý phi lại xám xịt, thấp thoáng ý xem nhẹ mạng sống của chính mình! Giang Nguyệt Liên là đích nữ Phủ Tể tướng. Nỗi nhục nhã nhường ấy, có thể nào chịu đựng!

"Nương nương?" Trầm Nguyệt lo lắng nhìn Thẩm Hồi. Trầm Nguyệt không đành lòng, mong có người ra mặt bảo vệ, lại sợ Thẩm Hồi lương thiện thật sự nhúng tay vào.

Thẩm Hồi cắn môi đấu tranh nội tâm thật lâu. Có quyết định, nàng túm váy đi nhanh xuống dưới.

Trầm Nguyệt nhìn bóng lưng của Thẩm Hồi, vừa không ngạc nhiên lại vừa sầu lo.

"Bệ hạ." Thẩm Hồi thi lễ đúng mực.

"Ồ, là Hoàng hậu đấy à. Nghe nói sức khoẻ của Hoàng hậu đã tốt hơn nhiều?" Hoàng đế rút cánh tay đang gác trên vai hai vị phi tử xuống.

Thẩm Hồi cảm tạ, tiếp đó nói: "Lan quý nhân đang lúc lâm bồn, nghe Thái y bảo rằng dáng bụng rất giống Hoàng tử. Thần thiếp khẩn cầu Bệ hạ sang thăm một chút. Có khí thế rồng thiêng của Bệ hạ trấn giữ, nhất định Đại Tề của ta sẽ có thêm Hoàng tử chào đời."

"Lan quý nhân?" Hiển nhiên Hoàng đế đã quên Lan quý nhân là ai, dù vậy hắn vẫn rất trông mong có Hoàng tử ra đời, quả nhiên hối hả rời đi.

Thẩm Hồi thở phào.

Nàng vội cởi đấu bồng vàng tơ trên người xuống, tự tay khoác cho Giang Nguyệt Liên.

Nếu nói lần trước giúp nàng ta là bởi mưu tính sau này, thì hôm nay lại thật sự không đành lòng vì cùng phận nữ nhi.

Thẩm Hồi sợ lạnh, trước nay ra ngoài luôn mang thêm y phục. Nàng lấy một chiếc đấu bồng màu đỏ khác từ tay Thập Tinh, choàng cho cả Lệ phi.

Lệ phi kinh ngạc nhìn Thẩm Hồi, có hơi sợ hãi khi được quan tâm.

Thẩm Hồi hiểu nỗi khó xử của các nàng, cũng không nhiều lời mà phân phó cung tỳ đưa hai người về, bản thân nàng cũng quay lại Vĩnh Phượng cung.

Tuy nhiên, sự xuất hiện của nàng quả thật đã khiến Hoàng đế nhớ tới vị Hoàng hậu này.

Thẩm Hồi vừa trở lại không bao lâu đã có thái giám quản sự của Nguyên Long điện đến truyền lời.

Triệu Thẩm Hồi tối nay thị tẩm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận