Hoạn Sủng


Editor: Suối Qua Khe Núi
Thẩm Hồi không phản ứng kịp, nàng nhìn Bùi Hồi Quang sững sờ, còn cho rằng mình nghe nhầm.
“Không làm phiền Chưởng ấn.” Miệng của nàng đáp lại nhanh hơn đầu óc một bước.
“Trước đó người được nhà ta hầu hạ chính là Tiên đế, hay Hoàng hậu nương nương cảm thấy nhà ta ngay cả Tiên đế cũng hầu hạ được nhưng với nương nương lại không thể?”
“Không không…”
Thẩm Hồi lắc đầu, khuôn mặt nhỏ trắng bệch trắng bệch.

Khi nàng căng thẳng hay sợ hãi mặt rất dễ trắng lên, không còn chút máu.
Thế này lại khiến Bùi Hồi Quang có phần bất ngờ —— tiểu cô nương này ấy vậy mà quá dễ bị dọa.
Lúc này mới..

đâu đến đâu chứ.
“Tối nay bản cung không tắm.”
“Lại quên Hoàng hậu nương nương còn đang trong kỳ kinh nguyệt, không nên tắm ngồi.” Giọng Bùi Hồi Quang thản nhiên, “Có điều vẫn cần rửa sạch vết máu mới có thể yên giấc.”
Thẩm Hồi khiếp sợ nhìn Bùi Hồi Quang, đôi mắt vốn đã tròn giờ càng tròn hơn, môi đỏ cũng hơi hé, lộ ra hàng răng nhỏ trắng xinh.

Gương mặt vốn tái nhợt chợt đổi màu, trở nên đỏ bừng bừng, gần như nhỏ máu.
Bùi Hồi Quang lạnh nhạt nhìn nàng.

Nhìn đầu ngón tay run rẩy đặt lên tay vịn ghế bành của nàng, y cũng muốn xem xem tiểu Hoàng hậu đây còn bao lâu nữa thì bật khóc.
“Vậy thì… làm phiền Chưởng ấn.”
Bùi Hồi Quang thoáng giật mình, y liếc nhìn nàng một cái.

Tiểu Hoàng hậu cố tự trấn tĩnh, gắng giấu đi một ít âm rung trong giọng nói.
Thẩm Hồi đứng dậy đi về phía quán thất* ở phía tây.
*Quán thất: nhà tắm.
Đến quán thất, Trầm Nguyệt thầm thì vào tai nàng: “Chưởng ấn không theo cùng ạ.”
Thẩm Hồi thở phào thật mạnh —— quả nhiên lừa để dọa nàng.
Nhưng Thẩm Hồi cũng không dám cược xem liệu Bùi Hồi Quang có đột nhiên xông vào hay không, đành phải nhanh tay lẹ chân.

Nàng lớn đến vậy rồi, lần đầu tiên làm việc “nhanh nhẹn” thế kia.
Trầm Nguyệt ôm tẩm y nhỏ giọng hỏi nàng: “Thay không ạ?”
Thẩm Hồi dùng khẩu hình im lặng hỏi Thập Tinh: “Đi chưa?”
Thập Tinh cau mày lắc đầu.
Thẩm Hồi do dự giây lát, cuối cùng vẫn cởi y phục thường ngày và thay tẩm y vào.

Khi thay y phục động tác cũng nhanh đến mức không tưởng tượng nổi, Trầm Nguyệt và Thập Tinh thấy thế thì sững sờ hồi lâu.

Nói đến việc này, tẩm y cũng giống như thường phục, đều che thân thể rất kín đáo, không để lộ bất kỳ nơi nào.

Nhưng mặc kệ loại gì, chỉ cần nó là tẩm y thì mặc đi ra ngoài gặp người luôn không dễ chịu.
Bùi Hồi Quang đã không còn ở nhà chính.
Theo lời cung tỳ, Thẩm Hồi biết được Bùi Hồi Quang đến tẩm điện của nàng.

Nàng cố cất bước vào phòng, trông thấy Bùi Hồi Quang đứng trước bàn trang điểm dưới cửa sổ của nàng.
Y cúi đầu, ngón tay thon dài xoay xoay hũ son của nàng.

Hũ son sứ trắng chuyển động, cọ lên mặt bàn bằng gỗ đàn hương và phát ra âm thanh trầm đục.
Cửa sổ mở một nửa, vài cơn gió mát thổi vào đồng thời hắt vào một góc ánh trăng.
Thẩm Hồi đưa mắt nhìn sang Trầm Nguyệt, đoạn đi qua ngồi xuống.

Trầm Nguyệt nhanh tay tháo trâm phượng cùng trâm cài của Thẩm Hồi xuống, làn tóc mềm mại đen nhánh xõa xuống như thác nước.
Trầm Nguyệt đi lấy lược mới phát hiện lược gỗ đã nằm trên tay Bùi Hồi Quang.

Nàng ấy không còn cách nào chỉ đành phải lo lắng lui ra.
Thẩm Hồi nghiêm mặt ngồi ngay ngắn, ép chính mình bĩnh tĩnh.
Bùi Hồi Quang từ tốn chải mái tóc dài của nàng, làn tóc mềm mại tựa mây trượt qua lòng bàn tay y.

Y chải tóc cho nàng, đúng thật là chỉ chải tóc, còn mang theo vài phần nghiêm túc.
Cây lược gỗ một đường lướt xuống, chải qua đuôi tóc.
Bấy giờ y mới nâng mắt nhìn Thẩm Hồi từ trong gương, hỏi: “Ngày mai nương nương sẽ nghiêm túc học hành chứ?”
Thẩm Hồi cũng ngẩng đầu nhìn vào gương, dũng cảm đối diện với tầm mắt của y, đáp: “Ngày mai có cung yến.”
“Vậy sau cung yến thế nào?” Y để lược gỗ lên bàn trang điểm, thời điểm rút tay về động tác tự nhiên mà đưa tay đặt lên vai Thẩm Hồi.
—— Nặng trình trịch.
“Ta học.”
Bùi Hồi Quang cúi người xuống sau đấy nghiêng đầu.

Lần này không phải xem nàng qua gương mà là nhìn nàng từ khoảng cách gần, nói: “Nếu Lưu ma ma dạy không tốt, nhà ta tự mình đến dạy nương nương.”
Mùi đàn hương thoang thoảng quanh chóp mũi Thẩm Hồi.
Y cách gần như vậy, khi nói chuyện hơi thở phất qua mặt nàng
Âm u lạnh lẽo.
Người này quả nhiên không có chút độ ấm nào, từ trong ra ngoài đều lạnh toát.
Bùi Hồi Quang hài lòng.
Y ngồi dậy, đoạn đưa cánh tay về phía nàng.
Y lạnh nhạt nhìn Tiểu Hoàng hậu miễn cưỡng đặt tay lên và đứng dậy.


Y dìu nàng đi về giường, tự tay đắp mền gấm thêu mây lành đôi phượng lên cho nàng.
Bùi Hồi Quang vừa thong thả buông rèm che vừa dùng giọng điệu tùy ý hỏi nàng: “Đêm nay nương nương còn cần nhà ta hầu hạ không?”
“Chưởng ấn bận rộn nhiều việc, nơi bản cung đây không cần Chưởng ấn nhọc lòng.”
Bùi Hồi Quang đã đi.
Hơn nửa ngày cơ thể cứng đờ của Thẩm Hồi mới thả lỏng, nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.
Trầm Nguyệt vào hỏi nàng có ổn không, giọng nàng rầu rĩ chỉ kêu Trầm Nguyệt tắt đèn.
Cung yến ngày mai là cơ hội ít ỏi để nàng gặp được phụ thân và mẫu thân, nàng phải ngủ đủ giấc, có tinh thần hơn một chút, không thể khiến phụ thân cùng mẫu thân lo lắng được.
Nhưng nàng không ngủ được.
Ban đêm vừa yên tĩnh vừa tối đen.

Đầu óc nàng rối bời.
Bậc thấp trong cung nếu muốn đưa đến cho Hoàng đế lâm hạnh đều cần tắm rửa trước khi đi, do đám tiểu thái giám kiểm nghiệm thân thể, lại dùng chăn quấn quanh cơ thể trần truồng và khiêng đến long sàng.

Bên ngoài thân mình lõa thể còn có dây gấm buộc lại, đợi Hoàng đế đến tháo dây gấm ra như đang mở món lễ vật được cống nạp, thỏa sức sử dụng.
Lúc chưa tiến cung Thẩm Hồi đã nghe qua chuyện này, khi ấy nàng khó hiểu vô cùng.

Hoặc là nói nàng không chấp nhận được.
Nàng không rõ một cô nương đàng hoàng được gia đình nuông chiều, tuân thủ ước thúc giữa nam và nữ, sau bảy tuổi ngay cả phụ thân và huynh trưởng cũng không tiếp xúc thân mật, cớ sao nhập cung vì để Hoàng đế lâm hạnh lại có thể bị một đám thái giám kiểm tra thân mình? Tất cả mọi người lại còn không cảm thấy có gì sai.
Bà vú giảng chuyện đấy cho Thẩm Hồi giải thích với nàng: “Vì thái giám không phải nam nhân.”
Một bà vú khác cười: “Thái giám thậm chí còn không phải người.”
Thẩm Hồi không hiểu.
Cơ thể thiếu một khối thịt thì đến cả con người cũng không được tính sao? Nào có cái lý đó?
Lúc này nàng lại nghĩ tới Bùi Hồi Quang.
Người như y vì sao lại tiến cung làm thái giám?
Thẩm Hồi từng nghe phụ thân kể qua, Bùi Hồi Quang là tự nguyện vào cung.
Các cậu bé lớn lớn nhỏ nhỏ đứng xếp hàng chờ tịnh thân.

Chuyện ấy cũng nào có tốt đẹp gì, ai mà chẳng khóc khóc than than đau thương muốn chết?
Thế nên phụ thân chú ý ngay đến Bùi Hồi Quang.
Thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi là độ tuổi hiểu rõ nhất ý nghĩa của việc tịnh thân.

Y đứng giữa đám người khóc trời sầu đất, vẻ ngoài tuấn tú, thần sắc hờ hững dửng dưng, đôi mắt đen như nước sơn lại kiên định sạch trong.
Điều ấy quá đỗi chói mắt.
Lão thái giám ghi tên không biết bao nhiêu chữ, suy nghĩ hồi lâu, quên chữ “Bùi” viết như thế nào.


Lão gõ gõ cuốn vở trên bàn, hỏi y bằng giọng the thé: “Biết viết tên của mình không?”
Phụ thân kể rằng ông tìm cơ hội nhìn thử xem sổ đăng ký.
Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo phủ đầy trang, tên của y giống như con người y vậy.
Lạc loài.
Phụ thân bảo chữ viết của y tươi đẹp thoát tục, vừa xem biết ngay được dạy bởi người thầy uyên bác.
Thẩm Hồi ngáp một tiếng, trở mình, cuối cùng dần chìm vào giấc ngủ.

Nữ tử dân gian sau khi thành hôn sẽ được về nhà thăm phụ thân cùng mẫu thân, hôm nay Hoàng hậu mở tiệc mời đủ loại quan lại cũng hàm chứa ý này.
Thẩm Nguyên Hồng và Thẩm phu nhân hồi hộp đến mức cả đêm ngủ không ngon, sáng sớm đã tiến cung gặp út nữ ngay.

Hơn nữa trưởng tẩu Lạc thị cũng dẫn theo khuê nữ Thẩm Minh Ngọc đến.
Thế lại khiến Thẩm Hồi có hơi bất ngờ.
Từ ngày huynh trưởng chết trận và Lạc thị trải qua một cơn bệnh nặng, sau khi khỏi bệnh thì rốt cuộc đã bảy năm chưa từng ra khỏi cửa, cả ngày ăn chay niệm phật.
“Nếu ca ca của muội của sống…” Lạc thị cười gượng, đổi lời: “Nương nương phải sống cho tốt.”
Thẩm Hồi lập tức hiểu ra.
Tẩu tử đây là đang thay ca ca đến thăm nàng, cũng là sợ phụ thân mẫu thân đau lòng, người bên cạnh săn sóc không chu đáo sao? Nàng quan sát sắc mặt của Lạc thị, cũng ngóng trông tẩu tử sớm lấy lại tinh thần.

Nàng còn nhớ trước kia tẩu tử quản lý việc nhà chu đáo chặt chẽ đến thế nào, mà giờ đây…
“Nếu ca ca còn sống, tất nhiên hy vọng tẩu tử và Minh Ngọc sống thật tốt.” Thẩm Hồi nói lời từ đáy lòng.
Lạc thị khẽ giật mình, gật đầu.
Cha mẹ chồng tuổi cao, gia đình này hiện tại như thế kia, có lẽ nàng không thể tiếp tục trốn tránh, chung quy cũng phải đứng lên cố mà chống đỡ, tất cả xem như vì chàng.
Thẩm Minh Ngọc đã mười một tuổi, độ tuổi vừa mới hiểu chuyện.

Cô bé yên tĩnh đứng bên cạnh mẫu thân, duyên dáng yêu kiều.
Thẩm Hồi sai người làm thức ăn cho cô bé và tặng cô bé món quà được chuẩn bị từ trước.
Thẩm Hồi cùng người thân nói chuyện một hồi lâu, không thể chia hai ngã với người nhà trong tiếng thúc giục của cung tỳ.
Yến hội hôm nay mời tới không ít quan viên.
Thẩm Hồi còn chưa đi đến đã gặp Hoàng đế trước tiên.
Ngửi được mùi rượu trên người Hoàng đế, lòng Thẩm Hồi lộp bộp một tiếng.
“Đấy là ai?” Hoàng đế quan sát Thẩm Minh Ngọc một phen từ trên xuống dưới.
Trái tim Thẩm Hồi không khỏi đập thình thịch, đáp: “Thưa Hoàng thượng, con bé là con của huynh trưởng nhà thiếp.”
“Bao nhiêu tuổi?”
“Vừa mới mười một tuổi ạ.”
Hoàng đế lại đánh giá Thẩm Minh Ngọc lần nữa, kế đó nhìn nhìn Thẩm Hồi, lúc này mới quay người bước tới phía trước.
Thẩm Hồi đi theo tiến lên đằng trước một đoạn rồi kéo tay Thẩm Minh Ngọc nói: “Vòng tay đưa cho con sao không mang? Đi, trên bàn đấy, quay về lấy.”
Thẩm Minh Ngọc hoang mang nhìn Thẩm Hồi.
Vòng tay nào?
Hoàng thượng nói: “Bảo cung nữ lấy cũng được thôi.”
“Tốn tâm sức chọn cho nó mà không giữ gìn cẩn thận, đây là phạt nó!” Thẩm Hồi giả vờ biểu hiện vài phần tức giận.
Mặt Lạc thị trắng nhợt, lén nhéo con mình một cái.
Bây giờ Thẩm Minh Ngọc mới lờ mờ hiểu ra điều gì, cô bé uốn gối thi lễ rồi gấp gáp chạy về.
Đợi đến khi bên trên vào chỗ, Lạc thị tìm cớ lặng lẽ trở về Vĩnh Phượng cung, cũng không dám ở lại thêm mà vội vàng dẫn con xuất cung.
Thẩm Hồi được cung nữ báo lại, biết mẹ con Lạc thị đã xuất cung, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng quay đầu nhìn về phía Hoàng đế đang uống rượu.
Rõ ràng Hoàng đế đã say.
Tính tình khi say rượu của Hoàng đế ra sao hôm Thẩm Hồi nhập cung đã thấy qua.

Nàng thầm thấp thỏm, mong mỏi hôm nay đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Quả nhiên không lâu sau Hoàng đế đã bắt đầu nói bậy linh tinh.
Bữa tiệc dần dần trở nên an tĩnh, phi tần lẫn đại thần cùng gia quyến ngồi đầy bên dưới đều im lặng, sợ rước phải họa.

Tất cả mọi người đều biết rõ Hoàng đế ngày thường ngu muội háo sắc nhưng một khi hắn say sẽ biến thành tàn bạo.
Có người bẩm báo cho Bùi Hồi Quang, sau đó không lâu Bùi Hồi Quang đã đến.

Y đến dìu Hoàng đế, nói: “Bệ hạ say rồi, trở về nghỉ một chút đi.”
Hoàng đế lôi kéo cánh tay của Bùi Hồi Quang, cười ngu dại: “Là Hồi Quang đây mà! Mấy đại thần này phiền chết đi được, vẫn cứ là khanh được lòng trẫm nhất!”
Hoàng đế cười khà khà rồi nói tiếp: “Nữ quan tặng cho khanh lần trước khanh không thích, khanh muốn ai? Muốn người nào trẫm cũng cho khanh!”
Hoàng đế loạng choạng đứng lên, cánh tay vung loạn một vòng: “Cho khanh chọn phi tử hậu cung!”
Tất cả phi tần đều tái mặt.
Bùi Hồi Quang khẽ nhíu mày.
—— Mùi rượu của Hoàng đế xông tận trời, hơn nữa còn túm nhăn ống tay áo của y.
Thế là Bùi Hồi Quang lập tức buông lỏng tay ra, mặc cho Hoàng đế nghiêng ngả lảo đảo tự mình đứng vững.
Bùi Hồi Quang nhận lấy khăn tay do Vương Lai dâng tới, sắc mặt nặng nề sửa sang lại cánh tay áo.
Với tên cẩu Hoàng đế này, y đã càng ngày càng mất kiên nhẫn.
Hoàng đế vừa nói xằng nói xiên vừa băng qua các bàn.

Hắn trông thấy một phụ nhân mỹ miều bèn cười chụp lấy, trực tiếp khiêng mỹ nhân đi nhanh về phía trước.
“Mẫu thân!” Một cậu bé sáu bảy tuổi khóc muốn đuổi theo.
Phụ thân của cậu bé ấy đỏ bừng mắt, vội ôm cậu lại rồi dùng tay run rẩy che miệng con.
Hoàng đế đi chưa được mấy bước đã đặt luôn mỹ nhân lên bàn và cúi người áp lên.

Người trong bàn giật mình run sợ quỳ xuống đất.
Thẩm Hồi mặt mày trắng bệch nhìn một màn này.
Nàng bỗng nhớ tới tiểu cung nữ khóc rưng rức phía bên kia bình phong trong đêm hôm ấy.
Nàng có thể làm gì?
Siết chăn chặt thật chặt.
Bùi Hồi Quang lạnh lùng lẫn phiền chán liếc tên Hoàng đế phóng đãng kia, định tuyên “Dựng lều” thì lại nghe một giọng nói không lớn hô “Người tới”.
Y nghiêng đầu nhìn sang tiểu Hoàng hậu.
“Người tới!” Thẩm Hồi lớn tiếng lặp lại lần nữa, “Hoàng đế say rồi, đưa người về Nguyên Long điện!”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Hồi lớn tiếng nói chuyện trước mặt nhiều người như vậy.
Liệu có ai nghe lời nàng không?
Thị vệ, cung nữ, còn có thần tử đến tham gia cung yến.
Đều không nhúc nhích.
Không phải nàng là Hoàng hậu sao?
Thế là tất cả mọi người nhìn thấy tiểu Hoàng hậu đứng lên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận