13
Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói “Được, ta biết rồi”
“Ngươi phải rời đi!”
“Tại sao ta phải đi?”
“Bọn họ rất mạnh! Nếu giao đấu trực diện ngươi sẽ mất mạng”
Hắn nhìn ta một lúc, cuối cùng mím môi cười nói “Ngươi đang lo lắng cho ta?”
“Ta!.
ta chỉ là không muốn ngươi chết!”
“Chỉ có vậy?”
“Đương nhiên là vậy rồi!”
Hắn dùng ánh mắt phán xét nhìn ta chằm chằm, cho đến khi không nhìn ra điều gì khác lạ, đuôi mày lập tức hếch lên đầy kiêu ngạo “Ngươi nói cũng phải, ta sẽ sai thuộc hạ di tản, rồi tạo thêm nhiều cạm bẫy, đến lúc đó ngươi cũng nên cẩn thận chút”
“Ừm”
“Phải cẩn thận, nếu nhìn thấy có dây leo thì phải nằm rạp xuống đất, biết chưa?”
“Đã biết!”
Ta ngẩng đầu nhìn thì chỉ thấy hắn liếc nhìn ta một cái rồi biến mất.
Sáng sớm hôm sau, Thanh Niệm dẫn ta tới Vạn Yêu Động.
Không có quá nhiều thiên binh đi cùng, có lẽ việc đi tới Vạn Yêu Động không đáng để bọn họ bỏ vào mắt.
Sau khi đến nơi, nhìn xung quanh ngay cả môt tiếng chim hót cũng không có.
Điều này khiến Thanh Niệm nâng cao cảnh giác, sai thuộc hạ tản ra tìm kiếm xung quanh.
“Tru Ngọc, nơi này khắp nơi đều là nguy hiểm, ngươi hãy đứng gần ta”
Chậc, nơi nguy hiểm nhất không phải ở bên cạnh ngươi sao?
Ta giữ im lặng đi theo nàng ta.
Vừa đi được vài bước liền nghe thấy có tiếng hét thảm thiết từ phía xa, ta dừng chân lại chuẩn bị lắng nghe kỹ hơn, thì ngay lập tức phía còn lại cũng vang lên tiếng hét.
Có người vội vàng chạy tới “Thượng tiên! Không tìm thấy bất kỳ yêu quái nào nhưng trên núi lại có rất nhiều cạm bẫy”
“Kỳ quái! Chẳng lẽ chúng biết chúng ta sẽ tới sao?”
Thanh Niệm cảm thấy nghi ngờ trong chốc lát, sau đó ra lệnh “Cứu những người bị thương, cảnh giác nhìn xung quanh và tiếp tục tìm kiếm, nếu thấy có manh mối thì hãy truyền tin”
Nói xong, nàng lập tức quay đầu nhìn ta “Sư muội, ngươi nhất định phải theo sát ta”
Ta gật đầu, nắm chặt kiếm cùng tiến lên phía trước với nàng ta.
Vừa đi được vài bước, mấy sợi dây leo khổng lồ lập tức xuất hiện trong không trung, chúng đi tới nơi nào cây cối xung quanh đổ rạp tới đó, mấy thiên binh không kịp phản ứng lập tức bị đánh ra xa.
Đôi mắt Thanh Niệm tối sầm lại, đột nhiên nàng ta hét lớn:
“Sư muội, cẩn thận!” Sau đó nàng ta đẩy ta về phía trước.
Ta đâm sầm vào sợi dây leo trước mặt, ngay lập tức nó quấn lấy ta giật ngược về phía sau.
Thanh Niệm quả đúng là một kẻ nham hiểm, đến nước này vẫn không quên tính kế người khác.
Khi ta đang định nằm xuống thì từ khoé mắt liếc thấy một bóng trắng đang lại gần.
Ta biết đó là ai, ngay lập tức ngừng hành động rồi ôm lấy người khẽ rên rỉ.
Qủa nhiên một lúc sau, bóng trắng đó đã đứng trước mặt ta, một kiếm chém đứt sợi dây leo khổng lồ.
“Tru Ngọc, ngươi thế nào rồi? Có bị thương không?”
“Ta không sao sư phụ, thật may có người ở đây” Đôi mắt ta đỏ hoe, nắm lấy tay Huyền Diệu đứng dậy với vẻ mặt yếu đuối đáng thương.
“Sư phụ, sao người lại tới đây?” Thanh Niệm có chút không thể tin nhìn qua.
Huyền Diệu đỡ lấy ta, lạnh lùng nói “Ta nghe nói ngươi mang Tru Ngọc tới đây nên lập tức đuổi theo.
Thanh Niệm, nàng cái gì cũng không biết ngươi định hại chết nàng sao?”
“Ta không có! Sư phụ, ta chỉ!.
ta chỉ là muốn mang sư muội đi rèn luyện thôi”
“Rèn luyện? Thời điểm ngươi mới bắt đầu tu luyện, Sư tỷ ngươi có mang ngươi đến tu luyện ở những nơi nguy hiểm như vậy?”
Nàng ta bị chất vấn đến không thể trả lời được trong một thời gian dài.
“Thanh Niệm, ngươi quá hồ đồ”
14
Thanh Niệm nhìn hắn, nước mắt lăn dài trên mặt, oan ức nói “Sư phụ, nếu hôm nay người gặp nguy hiểm là ta, người sẽ tới sao?”
Huyền Diệu cơ hồ không động, chỉ lạnh lùng đáp “ Ngươi và nàng không giống nhau, ngươi là tiên còn nàng chỉ là phàm nhân”
“Sư phụ, nhưng ta cũng là đồ đệ của người!.
.
”
“Đủ rồi”
Huyền Diệu liếc nhìn về phía khu rừng, lạnh lùng nói “Yêu quái trú ngụ ở nơi này vốn đã chạy trốn từ lâu, các ngươi hãy rút quân đi” Nói xong, hắn liền kéo ta lên rồi đưa đi.
Khi ta quay đầu nhìn lại, toàn thân Thanh Niệm run rẩy vì tức giận, ánh mắt nàng ta nhìn về phía ta tràn đầy oán hận.
“Sư phụ, chúng ta không chờ sư tỷ sao?”
Huyền Diệu không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói “Đừng lo lắng cho nàng”
A! Thật nhẫn tâm.
Sau khi trở về từ chuyến đi này, Thanh Niệm nấu canh mang tới để tạ lỗi với sư phụ, nhưng Huyền Diệu lại chỉ yêu cầu nàng ta để đó, từ đầu đến cuối không hề uống lấy một ngụm.
Điều này khiến nàng ta vô cùng tức giận, mỗi lần nhìn thấy ta chỉ hận không thể giết chết ta ngay lập tức.
Đây được gọi là tự làm tự chịu.
Khi bước vào phòng Huyền Diệu với bát canh cá trên tay, con dao găm phía dưới đã nóng hổi.
Chỉ cần ta do dự, nhất định sẽ mất tất cả cho nên ta cần phải nắm bắt lấy cơ hội.
Trước đó Huyền Diệu cũng đã đi đến Tru Tiên Đài để kiểm tra đèn linh đăng, nhưng không có kết quả gì, và bây giờ hắn đang ngồi trong phòng uống rượu giải sầu.
Đây là một cơ hội tốt.
“Sư phụ?”
Ta gọi một tiếng, Huyền Diệu lúc này đã ngà ngà say, hắn khẽ liếc nhìn ta, trên khuôn mặt xuất hiện sự rối rắm như thể đang cố phân biệt người trước mắt là ai.
Khi ta đem canh đi đến đặt trước mặt hắn, nhẹ giọng nói “Sư phụ, ta thấy sắc mặt người không tốt lắm cho nên liền nấu chút canh mang đến.
Người xem đây là con cá ta bắt được từ cung của Cửu U Thượng Thần, người có hay không muốn nếm thử?”
Hắn ấn ấn huyệt thái dương, lẩm bẩm nói “Diên Diên, làm sao ngươi lại bắt trộm cá của Cửu U Thượng!.
.
”.