Hoán Thê FULL


"Phu nhân, phu nhân, thiếu gia nói không có lệnh thì người không được vào trong."
Lâm Duệ đang ngồi ở chính điện trong viện của mình đọc sách thì đột nhiên nghe thấy giọng của nha hoàn hớt hải vang lên, luôn miệng gọi phu nhân không ngừng.

Bị tiếng ồn quấy phá làm mất nhã hứng xem sách, hắn ném quyển sách qua một bên, ngước mắt nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt mình.

Tô Thanh Nhật một thân xiêm y lụa màu hồng vẻ ngoài chỉnh trang kiều diễm đang day dưa không dứt với tiểu nha hoàn trong viện của hắn, nha hoàn cứ níu tay níu chân nàng ta khuyên ngăn còn Tô Thanh Nhật thì lại không thèm đếm xỉa đến nha hoàn ti tiện này, hùng hổ xô xô đẩy đẩy nâng váy thẳng bước vào thẳng chính điện.

"Thiếu gia, nô tỳ đã ngăn cản hết sức nhưng mà..."
Nha hoàn cản không nổi cũng không dám cản Tô Thanh Nhật, nhìn thấy phu nhân mình giờ đây đã thành công bước chân vào viện của thiếu gia, còn hắn thì đang toát ra lãnh khí cùng sát khí nhìn chằm chằm hai người họ, nha hoàn đó liền run rẩy quỳ thụp xuống đất, sợ hãi xin tha tội.

"Các ngươi ra ngoài hết cho ta!", Tô Thanh Nhật liếc nhìn gia đinh thân cận sau lưng Lâm Duệ cùng với nha hoàn đang quỳ cạnh chân mình, lớn tiếng ra lệnh.

Hai nha hoàn gia đinh thấy Lâm Duệ không có ý kiến gì thì đã biết thiếu gia cho phép phu nhân ở lại, hai người họ thức thời lập tức lui ra để lại không gian riêng cho phu thê Lâm Duệ.

"Lâm Duệ, lần đó chàng đã hứa thế nào? Sẽ giúp Tô gia qua ải này, thế mà giờ đây chàng còn thản nhiên ngồi đây đọc sách, nhạc phụ nhạc mẫu của chàng sắp bị đem đi xử trảm đến nơi rồi!"
Tô Thanh Nhật tức giận quát lên, đôi mắt hằn những sợi đỏ đầy căm phẫn nhìn chằm chằm Lâm Duệ đang thản nhiên ngoảnh mặt làm ngơ khi Tô gia- nhà mẹ đẻ của nàng ta lâm vào cảnh nguy khốn, lần trước hắn còn hứa sẽ nghĩ cách, đây mà là nghĩ cách sao? Nghĩ cách kiểu gì mà chỉ hơn ba ngày nữa cả toàn Tô gia trên dưới sẽ bị xử trảm đây?
"Nàng đã gả cho ta tức là người của Lâm gia ta, yên tâm, sẽ không bị kéo xuống bùn cùng Tô gia."
Lâm Duệ làm như không hiểu ý tứ trong lời chất vấn của Tô Thanh Nhật, ngược lại còn giở giọng an ủi rằng nàng ta theo hắn thì sẽ không bị Tô gia liên luỵ, sẽ không mất mạng.


"Lâm Duệ, hai người đó là nhạc phụ nhạc mẫu của chàng không phải người dưng.

Hơn nữa, chàng đã quên rồi sao? Nếu không nhờ Tô gia ta chàng từ lâu đã bị truy cùng đuổi tận rồi, nếu không nhờ Tô gia ta, chàng làm sao có thể bình an ngồi ở đây? Là chàng nợ Tô gia, chàng phải trả cho Tô gia!"
Tô Thanh Nhật càng nói càng kích động, cảm xúc không thể kiềm nén nữa mà hừng hực bốc lên như muốn càn quét mọi thứ cản trở nàng ta tại đây.

Lâm Duệ hắn là hiền tế của Tô gia, bây giờ Tô gia gặp chuyện hắn lại dửng dưng phủi bỏ quan hệ, hắn đã quên Tô gia đã trợ giúp hắn thế nào, cứu mạng hắn ra sao hay sao? Hắn định vọng ơn bội nghĩa, ăn cháo đá bát sao?
"Tô Thanh Nhật, vi phu nói cho nàng biết, chuyện lần đó đúng là ta đã nhờ Tô gia, chỉ một lần duy nhất, những việc sau đó không phải nàng không biết.

Còn về chuyện mang ơn cứu giúp gì đấy, ta vốn dĩ không nhờ họ, là nàng tự chạy đi cầu cứu Tô gia, là Tô gia nàng không nỡ nhìn thấy nhị tiểu thư thiên chi ngọc diệp này phải chịu khổ, sống trong cảnh lưu lạc.

Tất cả là do Tô gia nàng chọn lựa, đừng đổ tất cả lên đầu vi phu, đã rõ chưa?"
Lâm Duệ đứng lên đi đến trước mặt Tô Thanh Nhật, hắn ta là một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất sao có thể để một nữ nhân mắng nhiếc đổ tội như thế? Cơn lửa giận trong lòng bị mấy lời nói của Tô Thanh Nhật ngày càng bùng cháy lớn hơn, hắn đưa tay bóp chặt lấy cằm của nàng ta, giọng nói thâm trầm lạnh lẽo đáp lời, lời vừa dứt hắn cũng không thương hoa tiếc ngọc trực tiếp đẩy Tô Thanh Nhật một cái mạnh làm nàng ta ngã nhào xuống đất, dáng vẻ chật vật khốn đốn vô cùng, giờ phút này nhìn vào có còn ai nhận ra đây chính là Tô nhị tiểu thư Tô Thanh Nhật kiêu ngạo, thanh cao quý phái ngày nào hay không? Thật đáng chê cười.

Ngày đó Tô Thanh Nhật từ chối Tiêu Chấn chính là trong lòng đã chọn sẵn phu quân mình ưng ý, chính là Lâm thiếu gia Lâm Duệ.

Trong ấn tượng của Tô Thanh Nhật thì Lâm Duệ là một nam nhân có vẻ ngoài thư sinh, tính tình lại ôn hoà nhã nhặn, rất chiều ý nàng ta, hơn nữa Lâm gia trong kinh thành cũng có tiếng tăm, về của cải ngân lượng không phải lo lắng, nếu thành thân với Lâm Duệ thì cả đời sau của nàng ta chính là sống hoàn toàn trong vinh hoa phú quý, sung sướng một đời.


Chính vì vậy ngay khi Ninh Tĩnh gả đi Nam Cương thì chỉ nửa tháng sau Tô Thanh Nguyệt đã nhanh chóng thành thân cùng Lâm Duệ để tránh đêm dài lắm mộng.

Không lâu sau đó, Lâm lão gia qua đời, trên dưới Lâm gia đều giao cho Lâm Duệ quản lý, hắn không còn ở kinh thành nữa, dọn đến sống ở Dương Châu, Tô Thanh Nhật cũng đi theo hắn.

Lần đó Lâm Duệ có chuyến hàng vận chuyển từ Dương Châu đến kinh thành, vì trước đó toàn bộ nhân lực của Lâm gia đều chuyển về cả Dương Châu, hơn nữa trong kinh thành lại có quy định mới chỉ có hộ khẩu trong kinh thành mới được quyền vận chuyển hàng hoá ra vào dễ dàng.

Khó khăn như vậy, mà đơn hàng cần phải vận chuyển nên Lâm Duệ buộc phải nhờ đến Tô Thanh Nhật mở lời với Tô lão gia để ông ta bảo đảm cũng như giúp hắn vận chuyển hàng vào kinh.

Chuyến hàng đó nhờ có Tô lão gia mà thành công mĩ mãn, có điều lại để lão già kia phát hiện Lâm Duệ buôn bán nha phiến cho nhiều thiếu gia, tửu lầu trong kinh thành, hơn nữa còn để ông ta biết số ngân lượng thu được nằm ngoài sức tưởng tượng.

Dù biết nha phiến là tội chết nhưng đối với một thương nhân như Tô lão gia làm sao thấy món hời lớn như vậy mà không động tâm, vì thế liên thủ với Lâm Duệ, người cung cấp người vận chuyển, hai bên phân chia lợi nhuận đồng đều nên Lâm Duệ ngày càng được lòng Tô lão gia.

Cho đến nửa tháng trước, mối làm ăn của Lâm Duệ ngày càng lớn, khắp nơi trong nước đều muốn lấy hàng từ Lâm Duệ, vì thế nhân lực nhất thời không thể đáp ứng được.

Lần đó vẫn là một chuyến hàng đến kinh thành, ở phía kinh thành đã có Tô lão gia chờ đợi tiếp nhận, chỉ có điều nhân lực cùng phương tiện của Lâm Duệ lại không đủ, đành nhờ đến Khương thiếu gia đã qua lại cùng hắn nhiều năm vận chuyển giúp.

Khương thiếu gia nổi tiếng ăn chơi trác táng, Khương lão gia không dư gì chỉ dư nhi tử thành đàn, mẫu thân Khương thiếu gia là chính thất, sợ nhi tử mình ăn chơi sa đoạ sẽ không thể kế thừa cơ nghiệp của Khương lão gia bèn an bài cho nhi tử mình quản lý một đội nô bộc vận chuyển.


Khương thiếu gia tính tình như thế, đối với việc làm ăn nào có để tâm, Lâm Duệ dùng chút kĩ xảo che mắt liền có thể qua mặt hắn thuận lợi đến kinh thành.

Ấy thế mà người tính không bằng trời tính, Khương thiếu gia kia không nhớ bản thân đã nhận được mối làm ăn trước đó cần chuyển đi cùng thời gian với chuyến hàng của Lâm Duệ, vì không muốn mất tình bằng hữu lại muốn thu được ngân lượng chênh lệch chia chát, tên Khương thiếu gia ấy mở lời với Tiêu Chấn đang cho người chuyển gỗ từ Nam Cương đến kinh thành là cho hắn ghép nhờ vài thùng hàng, Tiêu Chấn thấy số lượng hàng không nhiều lại có xã giao qua lại, chỉ nhận một bữa tiệc rượu tạ ơn của Khương thiếu gia mà không nhận ngân lượng nào thêm cả.

Nhưng nào ngờ dọc đường đi lại để Tiêu Chấn phát hiện ra những thùng hàng đó lại đang chứa nha phiến, hắn liền lập tức ra lệnh tiêu huỷ, hỏi lại Khương thiếu gia Tiêu Chấn mới biết đó là số hàng mà Lâm Duệ nhờ hắn ta vận chuyển đến kinh thành.

Sau lần vận chuyển bất thành đó, các mối làm ăn của Lâm Duệ ở kinh thành không nhận được hàng liền nổi nóng, tố Lâm Duệ làm ăn không uy tín, nằng nặc đòi hắn bồi thường.

Lâm Duệ mất số khách lớn, ngân lượng thu được giảm sút rất nhiều, hàng bị Tiêu Chấn tiêu huỷ không nhận được ngân lượng mà giờ đây còn phải đền bù, nhất thời số ngân lượng quá lớn khiến hắn không xoay sở nổi.

Lâm Duệ trước giờ thể diện là quan trọng nhất, nay xảy ra chuyện liền nhất quyết không để bất cứ ai biết, nhất là Tô gia.

Nào ngờ Tô Thanh Nhật thấy Lâm Duệ sắp tán gia bại sản, sợ mình cả đời trốn chạy không thể cẩm y ngọc thực liền lén lút gửi thư báo với Tô lão gia cầu xin giúp đỡ.

Tô lão gia thứ nhất vì thương nhi nữ sợ nàng ta cực khổ, thứ hai là muốn giữ đường làm ăn đầy lợi nhuận này liền xuất ngân lượng thay Lâm Duệ đền bù tổn hại.

Chuyện số hàng bị tiêu huỷ, Khương thiếu gia khéo léo nói với Lâm Duệ nguyên nhân, không lâu sau đó thì Tiêu Chấn gửi thư đến nói sẽ không truy cứu, mong Lâm Duệ đừng đi con đường sai trái này nữa, Lâm Duệ hắn khinh.

Đã là thương nhân làm gì có phân biệt phải trái hắc bạch cơ chứ? Chỉ có ngân lượng mới thật sự là thứ quý giá nhất, quan trọng nhất.


Tiêu Chấn hại Lâm Duệ chút nữa là tán gia bại sản, còn lên mặt dạy đời hắn ta, thù này hắn làm sao nuốt trôi? Vì vậy hắn quyết định đến Nam Cương để tìm Tiêu Chấn trả thù, có điều kế hoạch chưa thực hiện đã nghe được tin Tiêu Chấn có lưu giữ tội chứng buôn nha phiến của Lâm Duệ khiến hắn nhất thời bất động không thể tuỳ tiện ra tay.

Lâm Duệ trước là muốn dùng nha phiến đổ tội cho Tiêu Chấn khiến hắn vạn kiếp bất phục sau là muốn lấy lại những tội chứng của mình, hắn bèn dùng đến Tô Thanh Nguyệt, lợi dụng giao hảo với Uông thiếu gia để cài Tô Thanh Nguyệt vào Tiêu phủ làm nội gián.

Tô Thanh Nguyệt vô dụng đã ở biết bao lâu tại Tiêu phủ nhưng chưa thu thập được tin tức gì mà ngay lúc này Tô gia truyền tin tới nói vì lần trước Tô lão gia ra tay giúp Lâm Duệ hắn mà bị phát giác có số ngân lượng sai trái dẫn đến bị điều tra gian thương và ăn hối lộ.

Tô gia là gia tộc lớn ở kinh thành, lại có quan hệ mật thiết đến nhiều quan viên, mua chuộc hối lộ gì đó chắc chắn không thiếu phần, mà hoàng thượng trẻ tuổi mới đăng cơ lấy trong sạch và nghiêm chính làm đầu, cực kì thù ghét bọn quan lại và thương nhân bắt tay ăn hối lộ, sự việc nổ ra, không chỉ Tô gia mà còn nhiều quan viên cũng bị điều tra và có dính líu đến.

Mức độ trầm trọng khiến hoàng thượng phẫn nộ lập tức ra lệnh xử trảm toàn gia Tô gia và số quan viên kia.

Tô Thanh Nhật kinh hoảng chạy đến nói Lâm Duệ phải ra tay cứu giúp, hắn đã quá mệt mỏi về việc Tiêu Chấn, bây giờ lại thêm Tô gia, mức độ nặng nhẹ cao thấp, hắn tự có chủ ý riêng của mình.

Tô gia thì sao chứ? Hi sinh Tô gia nhưng bảo toàn được Lâm gia hắn, cũng là cho Tô Thanh Nguyệt một con đường sống, nếu hắn ra mặt sẽ bị điều tra đến, lúc đó tất cả đều không thể trốn thoát được, vậy thì sao hắn có thể ngu ngốc đến nỗi tự đi tìm được chết cơ chứ?
"Lâm Duệ, ta đã sai lầm khi cưới ngươi, đồ nam nhân bỉ ổi, tàn nhẫn, tâm địa thâm hiểm xấu xa.", Tô Thanh Nhật đau đớn thét lên, nước mắt cũng chảy ào ào theo gò má nàng ta lăn xuống thấm ướt cả cổ áo.

Nàng ta tự hỏi tại sao bản thân lại thành thân phải nam nhân tàn nhẫn đến như thế, Tô gia của nàng ta hết lòng vì hắn vậy mà giờ hắn lại ngoảnh mặt làm ngơ như là không liên quan đến?
"Tô Thanh Nguyệt, là do ngươi tự chọn con đường này.

Là do ngươi khinh thường Tiêu Chấn nghèo hèn, sợ cả đời phải chịu cảnh nơi biên ải cực khổ lăn lộn, là ngươi thấy bổn thiếu gia gia cảnh tốt đẹp nên mới nhất quyết đâm đầu vào, nhất sai vạn sai đều là do ngươi, đừng đổ thừa cho bấy cứ ai cả."
....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận