Minh Nguyệt về đến Thanh Linh phái thì lập tức đến thư viện tìm sách điều tra, xem có bất cứ manh mối gì về khối đá được tìm thấy không.
Nhưng tìm mãi cũng chỉ uổng công vô ích, cô liền đến Thiền điện thỉnh giáo đôi chút với sư phụ.
"Khối đá này...!theo vi sư thấy có thể là trứng của một loài thần thú nào đó!" Dương trưởng lão nhìn quả trứng một chút rồi đánh giá.
"Trứng của thần thú sao? Nhưng nơi đồ nhi tìm ra nó xung quanh chẳng xuất hiện bất kì sinh vật nào cả." Minh Nguyệt thắc mắc.
"Ta cũng không rõ! Tinh Vực tuy là nơi cư ngụ của rất nhiều thần thú nhưng chẳng có loài nào sinh ra loại trứng này cả.
Với lại..." Ông ngập ngừng đôi chút.
"Sư phụ, người có điều gì sao?"
Dương trưởng lão không trả lời ngay, ông chìm đắm vào suy tư, đôi mắt hơi co giật vì điều mình đang nghĩ là vô căn cứ.
Tuy vậy, sau một hồi cân nhắc, ông vẫn dõng dạc nói:
"Quả trứng này tồn tại ít nhất đã hơn năm nghìn năm rồi...!Và hiện tại nó đang dần suy yếu."
Nghe như vậy, Minh Nguyệt mở to mắt không thể tin, thầm nghĩ trong lòng: "Năm nghìn năm? Còn trước cả thời kì Thứ Đó bị phong ấn.
Làm sao một quả trứng có thể tồn tại lâu như vậy? Cho dù đó có là trứng của thần thú đi nữa!"
Dương trưởng lão vẫn cầm lấy quả trứng nhìn vài vòng, sau đó trả lại nó cho Minh Nguyệt.
"Rất có thể đây là của một loài thượng cổ mà chúng ta chưa biết đến.
Tạm thời ta chưa kể cho ra kết luận nào cả." Vừa nói xong, mặc cho Minh Nguyệt còn chìm trong suy tư, ông về lại nơi tĩnh toạ ngồi xuống thở dài, sau đó lại lên tiếng:
"Quả trứng này theo ta thấy có vẻ nó có duyên với con.
Hiện tại sinh mệnh của nó đang rất yếu, con hãy truyền ít thần lực cho nó, giúp nó phát triển để sớm ngày nở ra.
Đến lúc đó, chúng ta sẽ rõ ràng đây là sinh vật gì."
Minh Nguyệt nghe thế cũng thôi không thắc mắc nữa.
Cô đáp ứng rồi hành lễ với ông, sau đó phi thân rời khỏi.
Một mình trong Thiền điện, Dương trưởng lão bấm đốt ngón tay tính toán, rồi lại thầm kinh ngạc:
"Nguyệt nhi càng lúc càng có cơ duyên gắn liền với nhiều thứ, hương sắc toả ra cũng dần trở nên giống người của thế giới này.
Liệu đây chính là một trong những điều đặc biệt thuộc về Hoán Kiếp?"
Ông lại tính toán thêm một lần, sau đó tiếp tục thở dài:
"Xem ra mình cũng gần đến lúc đột phá rồi!"
----------
Ngôi nhà gỗ nhỏ của Tư Tuyệt ngày trước bây giờ đã được xây mới, to hơn, mới hơn, nội thất đầy đủ hơn, thậm chí còn có những người phụ việc.
Tất cả đều nhờ nàng ta chăm chỉ làm việc, giúp chữa bệnh cho rất nhiều người trong thôn.
Lúc này, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu.
Dưới sự yên lặng của khoảng thời gian nghỉ trưa, một cái bóng nhỏ lại ồn ào, nhốn nháo khắp nơi ngoài sân.
Bên cạnh đó, không ngừng đuổi theo phía sau là một người giúp việc trẻ tuổi, có nhiệm vụ chăm sóc Kim Yến mỗi khi Tư Tuyệt vắng nhà.
"Tiểu Yến à! Đừng có chạy lung tung nữa! Kẻo vấp té làm bị thương thì ta biết nói làm sao với Tư đại phu đây?" Cô giúp việc thở hồng hộc mà nhắc nhở.
"Thôi mà...!tỷ lúc nào cũng bảo ta ngủ trưa.
Ngủ có gì vui chứ? Ta muốn vui chơi!" Kim Yến vẫn tiếp tục lẫn trốn giữa các giá phơi thuốc mà đáp lại.img
(Bé Yến tinh nghịch đây.)
Hai người tiếp tục truy đuổi thêm một lúc thì Minh Nguyệt cũng đến.
Chứng kiến cảnh tượng trước mặt, cô không khỏi buồn cười, lập tức đi tới bắt lấy Kim Yến rồi bế lên, giả vờ lộ vẻ chất vấn:
"Tiểu Yến nhi lại không ngoan nữa rồi!"
Mặc dù cô đang mang khăn che mặt nhưng Kim Yến vẫn dễ dàng nhận ra đấy là Minh Nguyệt, con bé càng tỏ vẻ nghịch ngợm ra trò, giãy giụa mà ca thán:
"Em vẫn ngoan mà! Thả em xuống!"
"Thả sao? Thả để em chạy trốn tiếp à?" Vừa nói xong, cô cù nhây Kim Yến, khiến con bé bật cười chảy nước mắt, không khỏi giãy dụa mạnh hơn mà đáp lại:
"Ha ha ha...!Ha ha ha...!Thả em ra!"
Trêu chọc con bé hồi lâu thì cô cũng buông tha, lại hướng người giúp việc mà thân thiện nói:
"Phiền cô rồi! Để con bé cho tôi chăm nom là được.
Cô đi làm việc khác đi!"
"Vậy cảm ơn Nguyệt cô nương!" Cô giúp việc mừng rỡ, cảm tạ rồi rời đi.
Tại nơi này, ngoài Tư Tuyệt và Kim Yến ra, hầu như chẳng ai biết rõ mặt và thân phận của Minh Nguyệt.
Họ chỉ đoán cô là một tiểu thư đài cát nhà nào đó, có quan hệ khăng khít với Tư đại phu, yêu thích Kim Yến nên thường xuyên ghé thăm cũng như chơi đùa cùng con bé.
Từ đó, không một ai nghĩ đến việc cô là người đến từ luyện thần giới.
Chưa kể những vị thần tiên trong mắt họ, vẫn chỉ như những câu chuyện cổ tích diệu kì ít khi được nghe thấy.
Minh Nguyệt bế Kim Yến đến bàn đá, đặt con bé ngồi trên đùi mình, đưa tay vuốt ve mái tóc trên cái đầu nho nhỏ nọ, sau đó thì lên tiếng dò hỏi:
"Tiểu Yến có nhớ hôm nay là ngày gì không?"
Nghe hỏi đến, Kim Yến cũng trở nên nghiêm túc mà trả lời:
"Có! Hôm nay là ngày giỗ của mẹ.
Nghĩa mẫu cũng vừa đi mua đồ cúng." Nghĩa mẫu ở đây chính là Tư Tuyệt.
Bởi sau khi Trần Diệu phu nhân mất, Tư Tuyệt cũng đã dành hết tình thương cho Kim Yến như một người mẹ.
"Tiểu Yến còn nhớ là tốt!"
Hai người nói chuyện được một lúc thì Tư Tuyệt cũng trở về.
Sau đó thì cả ba cùng đến mộ phần Trần Diệu phu nhân mà cúng viếng.
Vài ngày sau, tại Thanh Linh phái, Dương Thiên trưởng lão và Hoàng Thúc Hạo đột ngột bế quan tu luyện.
Mọi chuyện lớn nhỏ trong phái cùng lúc dồn lên vai Minh Nguyệt và các vị sư huynh khác.
Từ việc quản lí, chỉ dạy đệ tử nội môn, kiểm tra sát hạch, thu nhận tân đệ tử,...!cô đều phải tham gia.
Vì vậy, thời gian Minh Nguyệt đến thăm Kim Yến cũng giảm dần.
----------
Thoáng cái đã mười năm trôi qua, Kim Yến còn ba tháng nữa là tròn mười lăm cái xuân xanh.
Vóc dáng con bé đã phát triển thành dáng vẻ của một thiếu nữ xinh đẹp.
Mặc dù còn sót lại đôi chút tính cách hiếu động hồi bé nhưng chung quy đã không còn nghịch ngợm như trước, biết vâng lời và thấu hiểu cho người khác hơn.
img
Như thường lệ, Kim Yến vẫn ngồi trên bàn đá phía sân sau đọc sách, đồng thời chờ Minh Nguyệt đến.
Mặc dù công việc trong phái bề bộn, nhưng trong suốt mười năm nay, Minh Nguyệt vẫn dành ra mỗi tháng một lần đến thăm Kim Yến.
Cùng lúc đó, tại Thanh Linh phái, trong phòng riêng của mình ở Hậu Linh điện, Minh Nguyệt đang chứng kiến một điều thú vị.
Quả trứng mà bấy lâu cô truyền thần lực cho, nay đã bắt đầu có dấu hiệu sẽ nở.
Quả trứng màu xám trông như một tảng đá nhỏ, lần lượt xuất hiện những vết nứt, một luồng khói trắng đột ngột từ bên trong thoát ra lan toả khắp nơi.
Bỗng nó nổ tung một cái, gây nên âm thanh lớn, tạo ra ánh sáng chói mắt làm trắng cả căn phòng.
Đến khi mọi thứ bình ổn lại, Minh Nguyệt chậm rãi quan sát nơi mà quả trứng vừa nổ, nhìn kĩ sinh vật được vừa chào đời.
Chỉ thấy nó có thân hình dài như rắn, bộ vảy và lông trắng muốt chạy dọc sống lưng, bốn chân nhỏ nhắn nhú ra vài cái móng như chân gà con, cái đầu be bé với gương mặt bầu bĩnh cùng cặp sừng hưu hơi nhô ra trông khá dễ thương.
Nhìn sơ qua thì Minh Nguyệt có thể dễ dàng kết luận đây là sinh vật gì.
Nó là một con rồng, thuộc giống thượng cổ, chi Bạch Long.img
(Nhìn giống như này, chỉ là bộ lông màu trắng chứ không phải xanh.)
Nhưng điều bất ngờ là giống rồng này vốn đã tuyệt chủng từ lâu hoặc hoá thành Nguyên Thần cả rồi, chẳng thể nào còn xuất hiện tại tứ giới.
Có lẽ đây là hậu nhân hiếm hoi còn sót lại từ một con Bạch Long nào đó, may mắn giữ được sinh mệnh trong suốt năm nghìn năm.
Tiểu long từ từ mở mắt ra, cảm nhận không gian xung quanh.
Bỗng ngửi thấy một luồng thần khí quen thuộc, nó liền hướng về người mỹ nữ phía trước mà quan sát.
Bạch Long là chủng loài có thiên phú tu luyện bậc nhất trong các thần thú, sánh vai với Hắc Phượng về tốc độ đột phá.
Cũng chính vì thế mà hai loài trên chính là giống loài tiến đến đẳng cấp Nguyên Thần nhiều nhất khi chúng đã đạt tới cảnh giới đó với toàn bộ cá thể.
Chính vì tư chất thông minh ấy, mặc cho việc mới chào đời, tiểu long nhìn thấy Minh Nguyệt thì lập tức nhận ra đây là người đã nuôi nấng nó bấy lâu khi còn là một quả trứng.
Ngay lập tức, tiểu long bay đến mà bám vào cánh tay cô, nũng nịu y hệt một chú cún con.
"Gru...!Gru...!mẹ!"
Giọng nói trong trẻo không giống nam hay nữ vang lên, khiến Minh Nguyệt thầm giật mình.
Không phải vì cô không biết Bạch Long sinh ra đã có thể phát ra tiếng người, mà là không ngờ đến nó sẽ xưng hô như vậy.
"Nào bé ngoan! Ta không phải mẹ." Minh Nguyệt vỗ vỗ tiểu long giải thích.
Tiểu long nghe vậy thì bất mãn, bay vài vòng xung quanh Minh Nguyệt, rồi lại dừng trước mặt cô, cọ cọ gương mặt vào hai bên má, miệng liên tục kêu:
"Mẹ! Mẹ! Mẹ! Gru...!gru!"
Minh Nguyệt phì cười bất đắc dĩ.
Cô nhìn kĩ tiểu long, quan sát thấy nó toả ra luồng thần khí có đôi phần tương tự mình.
Thầm nghĩ đây chính là kết quả của việc cô truyền thần lực cho nó trong suốt mười năm nay.
Bảo sao tiểu long vừa sinh ra đã lập tức nhận mình chính là thân sinh của nó.
Tuy còn hơi do dự, nhưng cuối cùng Minh Nguyệt cũng chiều theo mà chấp nhận:
"Rồi...!rồi! Ta là mẹ của con! Được chứ?"
Nghe vậy, tiểu long mở to mắt vui mừng, lập tức kêu "gru...!gru..." mà bay loạn khắp phòng, chui qua gầm bàn, phóng lên bình hoa, cuộn mình trên rèm cửa,...!Minh Nguyệt quan sát một vòng thì lại phì cười bởi độ đáng yêu ấy.
Bỗng tiểu long trong lúc không nhìn đường liền va phải cây cột trong phòng một cái thật mạnh, lập tức ngã lăn ra đất mà oà khóc.
Minh Nguyệt thấy vậy thì vội tiến đến bế tiểu long lên mà xoa đầu nó, cũng không quên truyền chút thần lực nhằm giảm nhẹ cơn đau.
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng, hơi rưng nước mắt của nó, Minh Nguyệt cảm thấy vừa đáng thương cũng vừa buồn cười, trong lòng thầm nghĩ:
"Tiểu Yến mà thấy thì sẽ thích lắm đây!"
Nhớ đến hôm nay là ngày đi thăm Kim Yến, Minh Nguyệt liền vào bếp tìm ít sữa của những loài rồng khác để lấp đầy cái bụng cũng như dỗ dành tiểu long nín khóc.
Sau khi xong xuôi thì một đường bế nó bay đến nhân gian.
----------
Kim Yến vẫn đang ngồi đọc những quyển sách dạy cách làm người.
Đấy là bộ sách mà Minh Nguyệt đã viết ra dành riêng cho tiểu Yến, trong đó chứa đầy những quy tắc ứng xử của thế giới này kết hợp với quan niệm hiện đại tiến bộ ở thế giới cũ.
Ngoài ra cô còn để lại không ít những quyển dạy đôi chút kiến thức về Thanh Linh phái, như lịch sử thành lập, bối phận, chức vụ,...
Tất nhiên là trừ những thứ liên quan đến phương thức tu luyện.
Minh Nguyệt thấy vẫn còn sớm để cho con bé biết về những điều đó.
Cô chỉ dạy những thứ cần thiết nhằm giúp con bé thuận lợi vượt qua kì khảo hạch thu nhận tân đệ tử vào năm năm sau, từ đấy mới có thể danh chính ngôn thuận nhận tiểu Yến làm đồ đệ.
Ngồi đọc sách khoảng một lúc thì Minh Nguyệt cũng đến.
Thấy vậy, Kim Yến vui mừng mà bỏ dở mọi việc, chạy tới ôm chầm cô, bĩu môi nũng nịu:
"Chị Nguyệt đến rồi, em rất nhớ chị!"
Nghe vậy, Minh Nguyệt liền phì cười, lại dùng ngón tay đẩy cái mũi của tiểu Yến mà nói:
"Ngốc! Lớn rồi còn làm nũng, thế mà Tư Tuyệt bảo em đã trưởng thành không ít."
"Em chỉ làm nũng với chị Nguyệt thôi!" Kim Yến nhăn mũi tỏ vẻ bất mãn.
"Thôi được rồi! Mau ngồi xuống, chị có thứ thú vị muốn cho tiểu Yến xem!" Minh Nguyệt gỡ đôi tay đang ôm chặt cổ mình ra, dẫn con bé đi về phía bàn đá.
"Có gì thú vị sao chị Nguyệt?" Kim Yến thắc mắc hỏi.
"Đúng vậy! Chắc chắn tiểu Yến nhi sẽ thích."
Nói rồi, cô vỗ vỗ ống tay áo của mình mấy cái.
Lập tức, tiểu long từ bên trong liền đưa đầu ra ngoài, nhìn Minh Nguyệt mà gọi:
"Mẹ!"
Nghe thấy xưng hô đó, Kim Yến liền che miệng cười, không ngừng chỉ tay vào Minh Nguyệt và tiểu long mà lên tiếng:
"Ha ha ha! Mẹ ư? Chị Nguyệt sinh con lúc nào thế?"
"Khụ khụ! Em đừng hiểu lầm!" Minh Nguyệt ho khan, xấu hổ mà đính chính.
Kim Yến nghe vậy thì vẫn tiếp tục cười đến chảy nước mắt, làm Minh Nguyệt xấu hổ không thôi.
Được một lúc thì Kim Yến cũng bình ổn lại, lấy tay vuốt ve cái đầu bé nhỏ của tiểu long, không quên dò hỏi Minh Nguyệt:
"Đây là sinh vật gì? Sao nó lại biết nói, còn trông đáng yêu như vậy? Thiên giới thật nhiều thứ thú vị!" Nói đến đây, Kim Yến lại càng thêm hào hứng muốn sớm ngày đến phái Thanh Linh.
Nghe hỏi đến điều đó, Minh Nguyệt lại nhìn tiểu long rồi lên tiếng: "Nó là một con rồng."
"Rồng sao? Trông không giống những bức hoạ em thường thấy gì cả!"
"Dĩ nhiên, vì nó còn nhỏ mà!" Cô liền nhướng mày giải thích.
Lúc này, tiểu long mới chịu nhìn đến người trước mặt.
Ngay lập tức, nó như nhận ra điều gì đó, liền mở to đôi mắt long lanh quan sát qua lại giữa Kim Yến và Minh Nguyệt.
Kế đến, không đợi cả hai kịp phản ứng, nó liền bay tới quấn lấy Kim Yến không buông, úp mặt vào cổ cô mà gọi to:
"Mẹ! Gru...!gru..."
Gọi xong thì đưa lưỡi ra liếʍ ɭáρ khắp mặt "mẹ" mình, khiến Kim Yến đang ngạc nhiên thì bỗng thấy nhồn nhột, lập tức không tự chủ mà cười ra nước mắt.
"Ha ha ha! Lại là mẹ? Ai là mẹ chứ?"
Minh Nguyệt ngồi một bên cũng khó hiểu không thôi.
Việc tiểu long gọi cô là "mẹ" thì còn có thể lí giải, chứ vì cớ gì mà lại gọi cả Kim Yến là "mẹ" cơ chứ?
Tiểu Yến cố lấy con "lăng quăng" đang nhốn nháo trên mặt mình ra, nhìn chằm chằm nó một lúc thì hướng Minh Nguyệt hỏi:
"Nó tên là gì vậy chị Nguyệt? Giới tính nữa? Trông thật đáng yêu!"
Minh Nguyệt nghe vậy cũng chợt nhớ là mình chưa đặt tên cho tiểu long, dẫu sao thì cô cũng chưa từng thử nuôi qua thú cưng bao giờ, chứ đừng nói là thần thú.
"Rồng không có giới tính, nó cũng chưa có tên! Tiểu Yến đặt cho nó một cái tên đi!"
"Em sao?" Kim Yến ngạc nhiên đáp, rồi lại nhìn qua một thân màu trắng của tiểu long.
Suy nghĩ một lúc thì vững giọng tuyên bố:
"Bạch Vân, tên của tiểu long từ nay sẽ là Bạch Vân nhé! Chị Nguyệt thấy sao?"
Minh Nguyệt không phản đối mà gật đầu đồng ý: "Được! Quyết định vậy đi!"
Hai người và một thần thú cùng vui đùa với nhau suốt nửa canh giờ.
Sau đó thì Minh Nguyệt kéo Kim Yến theo mình đi săn.
Đây là công việc thường xuyên mà cô hay làm trong những năm qua, nhằm giúp Kim Yến quen dần với việc đối mặt trước yêu thú.
Bởi vì kì tuyển chọn tân đệ tử của Thanh Linh phái luôn tập trung vào năm bài thi bao gồm: Thiên phú; Nhận thức, Ứng biến; Tà niệm và Thể chất.
Về mặt thiên phú thì Minh Nguyệt đã từng thử kiểm tra nên cô hoàn toàn tự tin về con bé.
Còn ở mặt thể chất thì lại càng không phải lo lắng nhiều.
Nhận thức và tà niệm thì Minh Nguyệt đã dành bao nhiêu năm đào tạo nên hoàn toàn yên tâm.
Chỉ còn lại mặt ứng biến là vẫn còn thiếu, nên Minh Nguyệt mới quyết định dẫn con bé theo mình trong những chuyển đi săn yêu thú, nhằm giúp Kim Yến từ đó có thể học hỏi được thêm kinh nghiệm chiến đấu, đặc biệt là với những đối thủ có hình dáng đáng sợ, gớm ghiếc và to lớn gấp nhiều lần.
Tuy vậy, Minh Nguyệt không ngờ rằng thay vì tập trung học hỏi kinh nghiệm từ các trận chiến, Kim Yến lại bị thu hút và say mê bởi phong thái của cô.
Từ những đường nét uyển chuyển của Hồi Vọng sử dụng khi giao đấu, cho đến khí chất toả ra lúc nghiêm túc trước đối thủ, cộng thêm phần hào quang chói loà như thiên tinh toả sáng bởi việc thi triển phép, vừa mang nét cuồng dã của con rồng uy mãnh, vừa mang nét kiều diễm của một con phượng hoàng vũ khúc trong đất trời,...!Tất cả đều được Kim Yến thu vào trong mắt, hào hứng và si mê như đang chứng kiến kì quan của tạo hoá, nét đẹp thanh khiết không nhiễm chút bụi trần làm lu mờ mọi kẻ trên thế gian.
Chuyến đi kéo dài từ giữa trưa cho đến tận khuya, Minh Nguyệt dẫn Kim Yến về đến nhà thì thu xếp một chút dự định ngủ lại đêm nay.
Bỗng một chuyện đột ngột xảy ra làm cắt đứt ý định đó.
Minh Nguyệt nhìn về phía bầu trời, dùng đôi mắt Phượng Thần mà quan sát dị tượng, nhận thấy các dòng thần khí đang dao động mạnh trên Thiên giới.
Bấm đốt ngón tay tính toán một chút, mặt cô liền giãn ra, lộ vẻ vui mừng thấy rõ.
"Sư phụ, đại sư huynh! Cuối cùng thì họ cũng đột phá!"
----------.