Hoán Tình Kiếp


Bầu trời âm u, sấm sét đánh liên hồi.

Nhưng đó không phải điềm báo tai hoạ.

Nó là một sự kiện hi hữu, quan trọng và đáng vui mừng trong toàn cõi tứ giới.
Không đâu xa, tại Thanh Linh phái, hàng trăm đệ tử nội môn đều cùng lúc tiến vào quá trình đột phá Nhất Pháp.

Khiến số lượng Bán Thần tại luyện thần giới tăng vọt, nhiều nhất trong suốt năm nghìn năm.
Hàng trăm Kim Quang Trụ dựng đứng như rừng cây, cùng nhiều Kim Lôi Sát giáng xuống trông như cành lá, uy mãnh và náo nhiệt.

Người người tại bổn phái chứng kiến đều không tránh được vui mừng, họ ca hát sôi nổi như trẩy hội.
Nhưng Thúc Hạo từ trên cao nhìn xuống thì lại mang một tâm trạng khác.
Đã bốn mươi năm nữa trôi qua.

Minh Nguyệt tiến vào Vong Tưởng Thời Không đến nay vừa tròn năm mươi năm.

Nhìn cảnh tượng nhân tài đông đảo được sinh sôi, khiến anh không khỏi nhớ đến Minh Nguyệt, cũng là một nhân tài, thậm chí đến nay vẫn là người giữ kỷ lục đột phá tu vi nhanh nhất luyện thần giới.
Nhìn về phía Hậu Linh điện.

Tự hỏi khi nào muội ấy mới trở lại mà lập nên kỳ tích?
Huyền Ẩn lúc này ở cùng anh.

Nhìn cảnh tượng đột phá "nhộn nhịp" mà cảm thán:
"Cứ tình trạng này tiếp tục, cán cân sức mạnh sẽ nghiêng hẳn về chính phái."
Thúc Hạo hơi xoay người, hỏi lại:
"Vậy huynh dự tính về lại phe tà giáo để cân bằng hai thế lực à?"
"Ta đã không còn như trước, nhất là khi nghe những lời Minh Nguyệt khuyên nhủ.

Chưa kể, với thực lực của ta hiện giờ, có về phe nào cũng không còn có thể thay đổi được cục diện." Huyền Ẩn thở dài, nhẹ nhàng phân tích.
"Tu vi Thất Pháp...!nói như vậy có phải là quá tự ti không?" Thúc Hạo hỏi lại.
"Với thời đại này thì đúng là vậy!"
Thúc Hạo lại nhìn chúng đệ tử đang đột phá.

Không như sự vui mừng của những người khác, anh lại lắc đầu âu lo.
"Ta thấy...!đây không phải điều đáng vui mừng.

Ngược lại, nó đáng lo hơn!"
Nhìn Huyền Ẩn nhíu mày thắc mắc, anh lại giải thích thêm:
"Việc nhân tài xuất hiện đông đảo như vậy, con người như có một sức mạnh vô hình, thúc đẩy phát triển tu vi vượt bậc, chắc chắn là có số kiếp cần thực hiện!"
"Ý Hạo huynh là..."
Thúc Hạo gật đầu, nói tiếp:
"Luyện thần giới đang được Tạo Hoá ban cho sức mạnh nhằm đủ sức đối phó với những tai hoạ sắp xảy đến."
Huyền Ẩn trợn mắt kinh khiếp, bất chợt nghĩ đến một thứ, mặt liền tỏ vẻ nghiêm trọng.
"Có phải là...!Thứ Đó sẽ được tái xuất không?"
"Có thể!" Thúc Hạo chắc chắn đáp.
Huyền Ẩn phất tay bực tức.

Nhìn về phía Hậu Linh điện, tâm trạng liền nổi lên buồn phiền cùng nhung nhớ.

Trong đầu bỗng hiện lên gương mặt một nữ tử khác.
"Nếu Minh Nguyệt không trở lại.

Thì khi cần thiết, chính tay ta sẽ gϊếŧ Vật Tế."
Nói xong liền phi thân bay đi.
Thúc Hạo tâm tình phức tạp ở lại.

Anh nhìn một lượt chúng đệ tử.

Kim Quang Trụ và Kim Lôi Sát vừa kết thúc, tất cả đã chính thức vào tu vi Nhất Pháp.

Bọn chúng, cùng các đệ tử thuộc phái khác, đến nay là hơn ba nghìn người đột phá Bán Thần.
"Quả là thời thế sinh nhân tài.

Còn thời thế đó sẽ như thế nào...!tương lai mới biết được."
Sau giờ ngọ, Thúc Hạo cho triệu tập toàn bộ tân đệ tử gia nhập từ năm mươi năm trước đến nay.


Tất cả cùng tập hợp trước quảng trường của đại điện.
Kim Yến cũng có mặt, cô hôm nay vận một bộ trang phục đen, tách biệt hoàn toàn so với các đệ tử khác.

Cao Thiên Bá đang điểm danh mọi người, thấy vậy thì lên tiếng trách móc:
"Trần Kim Yến, hôm nay ngươi lại không tuân thủ nội quy.

Ta đã nhắc bao nhiêu lần, tại sao vẫn không chịu rút kinh nghiệm?"
"Xin lỗi Thiên Bá huynh!" Kim Yến cúi đầu nói.
Thiên Bá hừ lạnh, mặt càng thêm nhăn nhó.
"Ngươi đấy! Nếu không thích đồng phục của Thanh Linh thì cứ việc viết đơn rời khỏi, sau đó gia nhập môn phái khác.

Chứ việc gì mà trong suốt mấy mươi năm qua, nếu ngươi không mặc màu đen thì cũng là màu trắng? Ngươi tính sao y phong cách của Thánh Thượng à?"
"Kim Yến biết lỗi của mình..." Cô vẫn cúi đầu không dám ngẩng mặt.
Mọi người xung quanh liền đối với cô một ánh mắt như đang nhìn kẻ kì dị.

Họ đã nghe về vị thiếu nữ ngày đêm đến trước cửa Hậu Linh điện, lúc nào cũng lăm lăm cây sáo mà thổi nhiều ca khúc khác nhau.

Dần dà, tin đồn về một nữ đệ tử ngoại môn cuồng si vị Thánh Thượng của Thanh Linh phái cũng nổi lên.

Ban đầu, ai nấy đều cảm thấy thú vị mà bàn luận về Kim Yến không ngừng, nhưng sau cùng thì tin đồn cũng lắng xuống, sự hiếu kì nhường chỗ cho sự hiển nhiên xem thường.
"Biết lỗi...!biết lỗi...!Ngươi thì chỉ biết đến mỗi việc "biết lỗi".

Còn gì khác nữa không?" Thiên Bá lại chỉ tay về phía đại điện, nói:
"Hôm nay Chưởng Môn cho triệu tập mọi người.

Ngài ấy là nhân vật lớn cỡ nào...!không lẽ ngươi không biết? Nếu Chưởng Môn để ý việc này, thì ngươi đừng mong tiếp tục ở Thanh Linh này nữa."
Kiều Anh và Ngữ Yên ở xa nghe thấy vậy, liền chạy đến, thay mặt Kim Yến giải bày:
"Thiên Bá huynh.

Tiểu muội chỉ nhất thời bồng bột thiếu suy nghĩ.

Mong huynh giơ cao đánh khẽ!" Kiều Anh thành khẩn nói.
"Phải đó! Huynh nể tình nàng ta đã luôn chăm chỉ tu luyện suốt bao năm, cũng như đạt được nhiều thành tựu mà tha thứ một lần!" Ngữ Yên cũng xen vào khẩn cầu.
Thiên Bá lại nhìn Kim Yến một lần.

Hắn không thể không thừa nhận là con bé này có tài.

Chỉ trong năm mươi năm ngắn ngủi mà bây giờ đã tiến vào Thánh Cấp, một chút nữa thôi là có thể đột phá Bán Thần.
Tuy nhiên, thời thế đổi thay, số lượng người đạt được thành tích đó trong luyện thần giới bây giờ không còn hiếm như xưa.

Tu vi Kim Yến từ đấy cũng trở nên bình thường.
"Có tài thì sao? Có tài nhưng không biết tuân thủ luật lệ, không biết nghe lời thì cũng như thứ vứt đi! Đừng có lấy lí do này nọ mà biện minh cho hành vi của cô ta."
Vừa nói xong thì Thúc Hạo từ trên cao đáp xuống bục giảng giữa quảng trường.

Tiếng nhốn nháo lập tức vang lên, đa phần thuộc về các tân đệ tử vừa gia nhập không lâu.
Thấy mình cần phải đi chấn chỉnh mọi người, Thiên Bá liền xoay người, trước khi rời khỏi, không quên nói thêm:
"Tốt nhất nên tìm một góc khuất mà ngồi.

Đừng để Chưởng Môn thấy được!"
Kiều Anh vội đưa tay, muốn dẫn Kim Yến đi tìm chỗ ngồi thì liền bị cô từ chối.

Nhìn tỷ tỷ mình bằng cặp mắt vô hồn, Kim Yến nhàn nhạt cất lời:
"Để muội tự mình..."
Nhìn bóng lưng Kim Yến lủi thủi giữa rừng người rời đi, Kiều Anh lại cảm thấy chua xót cho tiểu muội của mình.
"Đến khi nào...!con bé mới bình thường lại đây?"
"Khi nào ư? Có lẽ trong chúng ta ai cũng hiểu rõ..." Ngữ Yên nói xen vào.

Xong lại nhìn về phía Hậu Linh điện ám chỉ.
Khi mọi người đều ổn định được vị trí, cùng lắng xuống sự ồn ào, Thúc Hạo lúc này mới tiến lên, dõng dạc nói:
"Hôm nay ta cho gọi các ngươi đến đây, là có đôi điều muốn nói về vai trò, sứ mệnh cũng như kẻ thù mà chúng ta có thể đối mặt."
Một đệ tử khác thắc mắc, liền đưa tay muốn bày tỏ ý kiến.

Thúc Hạo ra dấu cho hắn được phép nói.
"Thưa Chưởng Môn! Chẳng phải kẻ thù của chúng ta là tà giáo sao?"
Thúc Hạo lắc đầu, lớn tiếng giải thích:

"Kẻ thù mà ta đang muốn nói đến không phải tà giáo." Anh ngừng một lúc.

"Mà đó chính là...!Thứ Đó."
Một tràng âm thanh nhốn nháo vang lên, các tân đệ tử người nào cũng tái xanh mặt mày, không ngừng bàn luận với nhau về điều Chưởng Môn của họ vừa nói.
Cao Thiên Bá một bên liền quát: "Trật tự!"
Nhờ thế, mọi người mới dần ổn định.

Một nữ đệ tử khác với gương mặt hoang mang, kích động, đứng lên hỏi:
"Chưởng Môn! Không phải Bát Mạch Kim Bài vẫn chưa được tập hợp sao? Làm sao Thứ Đó có thể hồi sinh chứ?"
Thúc Hạo cho cô ta ngồi xuống, lại nói tiếp:
"Ta nói là để phòng trường hợp xấu nhất, không phải là một lời khẳng định.

Bởi vì Vật Tế vẫn còn đâu đó ở bên ngoài, tà giáo lại đang có âm mưu giải phong ấn cho Thứ Đó, ngày đêm không ngừng quấy rối chính phái hòng cướp đi các Kim Bài.

Vì thế chúng ta phải luôn trong tình trạng cảnh giác.
Chưa kể, với việc hàng loạt người đột phá Bán Thần hôm nay, đã cho thấy một điềm báo tai hoạ sắp xảy đến, cần nhiều nhân tài hơn hết thảy mọi thời đại.

Các ngươi, những người trẻ của luyện thần giới, tương lai cũng sẽ như thế, sẽ gánh lấy trọng trách bảo vệ an nguy tứ giới.

Phải không ngừng tăng cường tu vi bản thân, nâng cao kinh nghiệm chiến đấu,...!Bởi vì một ngày nào đó, chúng ta sẽ cần các ngươi!"
Mọi người cùng gật đầu tỏ vẻ đồng tình.

Ai nấy đều cảm thấy tự hào vì mình được sinh ra trong thời này, bởi trong họ đều dâng trào khát vọng được cống hiến sức mình cho chúng sinh.
Kim Yến ngồi ở một góc lại lâm vào suy nghĩ khác.

Cô tự hỏi liệu sự tái sinh của Vật Tế cũng như nguy cơ Thứ Đó được giải phong ấn có phải là nguyên nhân chính khiến chị Nguyệt quyết định nghiêm luyện hay không? Dẫn đến việc cô không thể gặp Minh Nguyệt trong hơn năm mươi năm trời ròng rã.
Thúc Hạo thấy mọi người đều hiểu lấy bổn phận của mình, liền gật đầu hài lòng.
"Và để cho các ngươi có thể sẵn sàng đối mặt với kẻ thù, ta quyết định hôm nay sẽ kể lại mọi chi tiết mà ta biết về Thứ Đó cho tất cả đều hiểu rõ."
Mọi người nghe thấy thì càng im lặng hơn để lắng nghe, kiến thức về Thứ Đó không phải ai cũng có thể biết, vì đây là thứ cấm kị nhất trong những điều cấm kị.
"Để bắt đầu, ta sẽ nói về bản chất của Ngũ Hành Bảo."
Thúc Hạo triệu hồi Hoả Diễm Kiếm của mình ra, để nó lơ lửng giữa không trung.

Trước sự tò mò của các tân đệ tử, anh liền giải thích:
"Ngũ hành bao gồm Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả và Thổ.

Tương ứng trong mỗi nguyên tố đó sẽ có hai món thần khí được sinh ra từ trời đất.

Cũng chính vì vậy, Ngũ Hành Bảo là bao gồm mười món riêng biệt."
Thúc Hạo chỉ vào thanh kiếm, nói tiếp:
"Thứ trước mặt các ngươi chính là Hoả Diễm Kiếm, thần khí thuộc hệ "hoả".

Lấy lửa làm hình thức, lấy sức nóng làm sức mạnh.

Có thể thiêu cháy vạn vật từ hữu hình đến vô hình, nung chảy mọi loại quyền năng từ chính đến tà, từ âm đến dương."
Tất cả nghe xong thì đồng loạt trầm trồ tán dương.

Đây là lần đầu tiên họ được diễm phúc trông thấy một thần khí uy mãnh đến vậy - một Ngũ Hành Bảo chỉ có thể nghe, chưa thể nhìn và không thể sờ.
"Ngoài ra, Ngũ Hành Bảo bao gồm hai bản thể.

Một là bản thường mà các ngươi đang thấy, hai là bản nâng cấp dành cho những người sử dụng có tài năng.

Bản nâng cấp ấy mang một nguồn sức mạnh rất lớn, cho phép kẻ sử dụng thực hiện được nhiều quyền năng vượt trội gấp nhiều lần mà tu vi bản thân không chạm đến được."
Một tay cầm lấy Hoả Diễm Kiếm, hướng nó lên trời.

Tức thì, thanh kiếm bạc được bao bọc bởi ánh lửa vàng, liền bị nung nóng đến đỏ rực, từ phần cán liên tục đổ ra nhiều giọt dung nham, toả nhiệt khủng khiếp như thiêu cháy cả không gian.

Bên cạnh đó, từ bên trong thanh kiếm còn phát ra tiếng kêu gào của nhiều âm hồn tội lỗi, doạ sợ hầu hết những ai có mặt, kể cả những kẻ cứng rắn nhất.
Không khí đột ngột nở ra, gió từ ngoài lùa vào, gây nên một trận hoảng loạn lớn trong chúng đệ tử.
Tay vẫn cầm kiếm, mắt vẫn nhìn lên, Thúc Hạo thét to:
"Luyện Ngục Kiếm, lấy lửa địa ngục làm vũ khí, lấy tiếng than khóc từ tù nhân âm ty mà thị uy, có thể chém bất kì linh hồn nào, từ người cho đến ma, kể cả thần cũng không thoát được lưỡi kiếm của nó."
Nói xong, Thúc Hạo liền thu hồi thần lực, Luyện Ngục Kiếm trở lại thành Hoả Diễm Kiếm.


Nhìn đám tân đệ tử đang toả ra tứ phía vì sợ hãi, anh liền phân phó Thiên Bá tập hợp mọi người.
Đến khi mọi người ổn định trở lại, anh liền ôn tồn giải thích lí do mình thực hiện hành động vừa nãy:
"Hi vọng các ngươi nhớ lấy sự sợ hãi hôm nay, để từ đó mà vượt qua nó, bởi vì ta còn chưa thực sự nghiêm túc.

Nếu là đánh thật, thì giờ này có lẽ Thanh Linh phái đã chẳng còn lại bất kì thứ gì, ngoài đống đổ nát và mùi tử khí..."
Ai nấy nghe xong đều không khỏi nuốt khan, bấn loạn.

Thúc Hạo lại nói tiếp:
"Và cho dù Ngũ Hành Bảo có mạnh mẽ như thế nào đi chăng nữa.

Thì khi đứng trước Thứ Đó, nó lại như hạt cát nhỏ nhai, không thể sóng sánh với đại dương bao la."
Một đệ tử trong đám người bên dưới, mạnh dạng đứng lên dò hỏi:
"Vậy...!sức mạnh của Thứ Đó là đến mức nào? Thưa Chưởng Môn!"
Thúc Hạo cho hắn ngồi xuống, lại nhìn một lượt chúng đệ tử, lớn tiếng cất lời:
"Là vô cùng."
Không khí như ngưng đọng lại, không ai phản ứng, bởi vì họ chẳng biết phải biểu lộ ra sao trước tuyên bố ấy.

"Một sức mạnh vô tận" - điều mà không ai dám nghĩ đến.
Thúc Hạo hít sâu một hơi, nhắm mắt giải thích:
"Thứ Đó bản chất là một luồng khí thịnh vượng, nó luôn sinh sôi nảy nở mà không có điểm dừng.

Và thứ mà nó luôn kiến tạo sau mỗi thời khắc...!chính là những món vũ khí có sức mạnh ngang với Ngũ Hành Bảo - đều không thể đánh bại và phá huỷ."
Để mọi người kịp tiếp thu những điều vừa nói, anh ngừng một lát.
Ai nấy đều vẫn còn âm ỉ nỗi sợ với Luyện Ngục Kiếm khi nãy, bây giờ nghe những lời này từ Chưởng Môn, một sự tuyệt vọng đen tối bỗng bao trùm lên tất cả.

Họ có gì để đánh bại Thứ Đó?
Một nữ đệ tử thắc mắc, liền hỏi:
"Thưa Chưởng Môn! Nếu nó luôn không ngừng sinh sôi, vậy Thứ Đó lấy năng lượng từ đâu để liên tục tạo ra các món thần khí như vậy?"
Thúc Hạo không chần chừ, đáp ngay:
"Từ Hư Vô.

Nó có thể biến có thành không, biến không thành có.

Hoàn toàn phá bỏ mọi định luật được đặt ra từ trước đến nay."
Những lời ấy được Thúc Hạo nói to và rõ, toàn bộ những người có mặt đều như bị chèn ép khí quản, nín thở sợ hãi.

Cao Thiên Bá cố giữ bình tĩnh từ đầu đến cuối, bây giờ cũng tránh không khỏi tái mặt vì phát hiện động trời.
Ngữ Yên không chịu được cảm giác bất lực này, liền đứng dậy, gan dạ chất vấn:
"Chưởng Môn! Người bảo chúng đệ tử nên chuẩn bị tinh thần đối mặt với Thứ Đó.

Không lẽ người có biện pháp nào khác phải không?"
Đặng tiểu thư ở một bên cũng xen vào:
"Đúng vậy! Ngũ Hành Bảo là các thần khí mạnh nhất tứ giới.

Thứ Đó lại sở hữu vô số bảo vật như vậy...!Không lẽ còn tồn tại một món vũ khí nào đó mạnh hơn Ngũ Hành Bảo mà mọi người không biết."
"Đúng...!đúng vậy! Người giải thích đi Chưởng Môn!" Những đệ tử khác cùng đồng thanh.
Thiên Bá liền tức giận, mắng mỏ:
"Này! Không được vô lễ!"
Thúc Hạo đưa tay ngăn hắn lại.

Anh tiến lên, dõng dạc tuyên bố:
"Thứ mạnh hơn Ngũ Hành Bảo, thực sự có tồn tại!"
Mọi người nghe xong liền kinh ngạc không thôi.

Niềm hi vọng của họ một lần nữa được thắp lên.
Thúc Hạo hướng về Hậu Linh điện, mọi người cũng cùng nhìn về đấy, thầm khó hiểu, lại nghe Chưởng Môn nói:
"Thánh Thượng của các ngươi đang sở hữu một thứ vũ khí như vậy.

Thứ mà ngày trước Chưởng Môn tiền nhiệm đã nhận định là vô cùng mạnh mẽ!"
Một đệ tử khó chịu, liền đứng dậy chất vấn:
"Nhưng Thánh Thượng đã mất tích trong Vong Tưởng Thời Không suốt năm mươi năm.

Theo lý thì có vẻ đã gặp chuyện chẳng lành.

Ai biết được là người có quay lại hay không?"
"Ngươi nói bậy!"
Kim Yến từ xa tức tối đứng dậy.

Bộ áo đen của cô hoàn toàn nổi bật trong đám người.

Thiên Bá thấy thế chỉ đành lắc đầu thở dài.
"Thánh Thượng, người sẽ không bị một Vong Tưởng Thời Không khuất phục.

Một người đã luôn lập nên nhiều kì tích, chắc chắn không thể nào bỏ mạng một cách tầm thường như thế.

Người chắc chắn sẽ sống sót...!Không phải.


Là sẽ sống mãi!"
Sợ Kim Yến chạm đến nỗi đau mất sư muội trong lòng Chưởng Môn, Thiên Bá liền lớn tiếng trách mắng:
"Hai ngươi! Hãy im miệng đi!"
Thúc Hạo vội cản lại: "Không sao..."
Anh lại hướng toàn thể mọi người, dõng dạc tuyên bố:
"Ta cũng đồng tình với suy nghĩ của nữ đệ tử này.

Thánh Thượng chắc chắn sẽ quay về, và cùng chúng ta chung tay ngăn chặn mầm mống tai hoạ.

Ta mong tất cả mọi người ở đây cũng vậy.

Đừng bao giờ từ bỏ hi vọng! Còn nước còn tát, từ bỏ là thất bại.

Nếu luôn suy nghĩ tiêu cực, Thứ Đó không đến, chúng ta cũng sẽ tự diệt vong."
Nói xong, anh liền phi thân rời đi.

Mọi người sau đó cũng được lệnh giải tán.

Mỗi người một tâm trạng.

Hầu hết những người được triệu tập ngày hôm nay đều là tân đệ tử, gia nhập lâu nhất cũng mới năm mươi năm.

Họ chưa từng gặp mặt Minh Nguyệt nên niềm tin không được lớn như những người khác.

Nhưng qua những lời nói của Thúc Hạo về Thứ Đó, trong họ liền sinh ra sự kì vọng.

Âu đó cũng là điều tất yếu.

Khi con người bị dồn vào đường cùng, họ sẽ có xu hướng nắm lấy mọi hi vọng cho dù nó có nhỏ nhoi, mỏng manh đến đâu đi chăng nữa.
Và giữa đoàn người ấy, kẻ duy nhất đặt niềm tin tuyệt đối vào Minh Nguyệt lúc này chỉ có mỗi Kim Yến.

Lúc này, cô vẫn như mọi ngày, đến trước Hậu Linh điện, thổi nên những vần khúc nhớ mong và cổ vũ.
Thúc Hạo trên đường bay về Thiền điện thì gặp Huyền Ẩn, hắn hỏi anh:
"Tại sao Hạo huynh lại làm vậy? Khẳng định một điều chưa chắc chắn."
Thúc Hạo không nhìn hắn, cúi đầu xoay mặt đi, buồn bã nói:
"Minh Nguyệt...!suy cho cùng vẫn là người mà ta xem như muội muội ruột thịt.

Là một thành viên trong gia đình ta."
"Vậy nên huynh mới làm việc này cho nàng...!dọn đường?" Huyền Ẩn thú vị hỏi.
Thúc Hạo nhìn về phía Hậu Linh điện, gật đầu xác nhận, lại nói:
"Đúng vậy! Và ta hi vọng...!sau đó muội ấy có thể tận dụng nó...!để làm đường quay đầu."
Nghe vậy, Huyền Ẩn liền cười chua xót.
"Phải chi chính ta mới là người thực hiện việc ấy.

Có lẽ...!nàng ấy sẽ quan tâm ta hơn!"
Thúc Hạo nhắm mắt thở dài, lại hướng về phía hắn, nói:
"Với thái độ của Minh Nguyệt đối với ngươi.

Ta nghĩ ngươi không có cơ hội đâu."
"Không thử làm sao biết?" Huyền Ẩn nhún vai.
Đối phương cố chấp, anh cũng chỉ đành chịu trận, liền rời đi, không muốn dây dưa vào chuyện tình yêu phiền phức.

Trên đường bay, Thúc Hạo lại lẩm bẩm một mình:
"Tình yêu là gì? Tại sao ai cũng cố đâm đầu vào nó? Cứ là một mối quan hệ gia đình bình thường không tốt hay sao?"
----------
Khoảng không tăm tối lạnh lẽo, chật hẹp, Minh Nguyệt lại cảm thấy mình như được một ngoại lực nâng đỡ, cơ thể dần rời khỏi sự giam cầm, tách khỏi vách tường đen tối.
Khi ý thức còn chìm trong hư vô, cô lại nghe thấy ai đó đang gọi mình.

Từ từ tỉnh lại, một bóng người mờ nhạt liền xuất hiện.

Minh Nguyệt lại nhắm hai mắt, cố khiến mình tỉnh táo, rồi một lần nữa mở mắt ra.
Thị giác dần lấy lại sau nhiều năm không dùng đến, một người phụ nữ phục trang bạc trắng lơ lửng trước mặt Minh Nguyệt, người đó có gương mặt tương đối giống cô, nhưng mạnh mẽ hơn và đôi mắt càng sắc sảo cho thấy nét trưởng thành về tuổi đời lẫn kinh nghiệm chinh chiến.img
Trong cái tĩnh lặng âm u của không gian, giọng nói người phụ nữ ấy vang lên không giống vẻ bề ngoài, nó mang một sự ấm áp khó tả:
"Năm mươi năm.

Rất may là ta hồi phục kịp!"
"Bà là..." Vẻ ngoài cùng khí chất của đối phương khiến Minh Nguyệt phải dùng xưng hô cho phù hợp.
"Ta là mẹ của con, tiểu Nguyệt!"
----------
Lời tác giả:
Qua chương này, một định luật mới được sinh ra, dành riêng cho Thứ Đó:
*Định luật éo bảo toàn năng lượng:
"Năng lượng có thể tự sinh ra hoặc tự mất đi, nó cũng có thể chuyển từ Hư Vô sang Thực Tại và ngược lại."
~ Anti-Physical ~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận