-
Lần tiếp theo nhìn thấy Đàm Trận là một tuần sau đó, Lâu Dĩnh bị bệnh được bệnh viện sắp xếp đến khám ở vùng ngoại ô xa xôi, phải đi mất vài ngày.
Thịnh Dã dứt khoát lái xe dẫn Jackson đến sơn trang Phú Sơn, Jackson chưa từng đến chỗ "núi sâu rừng già" này bao giờ, vừa mở cửa xe một cái đã cong chân chạy như điên ra ngoài, Thịnh Dã cầm dây dắt chó đuổi theo sau, từ xa nhìn thấy Jackson giống như nhận đường đi thẳng đến cổng biệt thự, sau đó thấy chú chó nhấc chân sau, ở trước cửa lớn hào phóng rải nước tiểu.
Thịnh Dã nghẹn họng, Jackson ở nhà luôn luôn không tè bậy, nhưng có lẽ biệt thự này quá lớn, chú chó căn bản không cảm thấy đây là trong nhà.
Mắng Jackson một trận, cậu lại chạy tới chạy lui dọn dẹp bãi nước tiểu kia.
Hôm nay Đàm Trận từ nước ngoài trở về, lúc này hẳn là còn đang trên xe, cậu gửi wechat cho Đàm Trận: "Xin lỗi anh, Jackson ở trước cửa biệt thự rải một bè nước tiểu, em đã dọn dẹp qua rồi."
Đàm Trận trả lời: "Không sao, dọn dẹp rất sạch sẽ đó."
Thịnh Dã kỳ quái nhìn nửa câu sau, sau đó chợt nghe tiếng cửa "Tích" một cái, sau đó là tiếng valy được kéo vào, Đàm Trận một bên cởi chiếc mũ màu đen một bên đi vào, ngẩng đầu cười với cậu.
Thịnh Dã kinh hỷ không thôi, đang muốn đi qua giúp anh xách hành lý, động tác của Jackson so với cậu còn nhanh hơn, giống như đạn pháo vọt tới trước mặt Đàm Trận, ngửa đầu hướng về phía Đàm Trận sủa to gâu gâu.
Đàm Trận đi về phía trước hai bước, nó lại sợ hãi, một đường hốt hoảng lui về phía sau.
Mông "phanh" một tiếng đụng vào chân tủ giày ở huyền quan, Đàm Trận ngồi xổm xuống, cười sủng nịch lại tràn đầy bất đắc dĩ: "Làm sao vậy, Jackson, mày thật sự muốn cắn tao à?"
Thịnh Dã thật sự rất lo lắng Đàm Trận đưa tay sờ Jackson bị nó cắn, dù sao Jackson từ nhỏ tính tình đã hoang dã, liền hô một tiếng: "Jackson, trở về!"
Đàm Trận cao 1m86 ngồi xổm xuống, trên người còn mặc một bộ áo khoác màu đen, vai anh vốn đã rộng, áo lại là kiểu oversize, khoác lên người anh chỉ thấy một màu đen thuần, Jackson bị bao phủ trong bóng tối của con người này, lúc bấy giờ mới cảm thấy chênh lệch lớn về thể hình, muốn chạy về phía chủ nhân thì bị Đàm Trận giơ tay lên chặn ở tủ.
Jackson bất thình lình càng hoảng sợ hơn, giãy giụa càng mạnh hơn.
Thịnh Dã không nói gì, không nghĩ tới Đàm Trận cũng có lúc ngây thơ như vậy: "Anh Đàm Trận", cậu nhắc nhở "Anh cẩn thận nó cắn anh..."
"Không sao đâu." Đàm Trận cúi đầu nhìn chú chó, như đang dỗ dành vật nhỏ: "Mày cắn tao, chủ nhân của mày sẽ rất đau lòng đó." Anh khẽ nhíu mày, "Sẽ rất đau lòng rất rất đau lòng cho mà xem."
Giọng điệu này đứng đắn vô cùng, Thịnh Dã dở khóc dở cười, Jackson không sủa nữa, cái đuôi cũng kẹp vào chân sau, Đàm Trận giữ nó trong chốc lát mới nâng cánh tay lên, thả cho chú chó một con đường sống, cười nói: "Đến chỗ chủ nhân của mày đi."
Jackson chạy trốn mà như đang nhảy nhót trở lại bên chân Thịnh Dã, nhào tới tìm kiếm sự an ủi từ chủ nhân, Thịnh Dã cúi đầu răn dạy nó: "Mày cũng không nhìn xem chúng ta hiện tại đang ở đâu, là anh trai lớn này thu nhận chúng ta, mày thật sự một chút cũng không lễ phép."
Đàm Trận cúi đầu cởi áo khoác ra, vừa nghe vừa cười, anh đặt áo lên trên sofa, nói: "Em nói như vậy nó có hiểu không?"
Thịnh Dã cười: "Anh vừa nói với nó, không phải nó đã hiểu rồi sao?"
Đàm Trận nói: "Này không giống nhau, anh là dựa vào ngôn ngữ cơ thể làm nó hiểu, em có dùng ngôn ngữ cơ thể đâu." Lại nói, "Em đối với anh cũng không dùng ngôn ngữ cơ thể nữa."
Thịnh Dã đối diện với tầm mắt của Đàm Trận, nháy mắt đã hiểu ý tứ của anh.
Đàm Trận đứng trước sofa, vẫn luôn không ngồi xuống, dáng vẻ chờ cậu này không hiểu sao lại khiến người ta rung động.
Cậu cũng không biết vì sao hôm nay mình lại trở nên rụt rè, có lẽ bởi vì trong phòng có thêm một "bóng đèn".
Đàm Trận nhìn về phía Jackson, nói: "Em tới ôm anh, nó sẽ từ từ tiếp nhận anh."
Anh nói tùy ý như thế, Thịnh Dã lại cảm thấy hình như mình có thể nhìn thấu anh, trên thế giới này còn có người nào giống Đàm Trận sao, cho dù là yêu đương, dường như một chút áp lực anh cũng không muốn tạo ra cho đối phương, ngay cả khát vọng cũng biểu đạt hàm súc như thế...
"Vậy để em cất va ly lên cho anh trước đi!" Thịnh Dã bước nhanh về phía cái valy màu đen cao nửa người kia, sau đó thừa dịp Đàm Trận không chú ý, thừa dịp người trong lòng đang mất mát, bỗng nhiên quay đầu ôm lấy anh.
Cậu giống như đụng phải người Đàm Trận, may mà Đàm Trận vững vàng đỡ lấy cậu, thật ra cũng có chút không ổn định, đại khái là vì anh đang chuẩn bị ngồi xuống, nhưng lại làm bộ rất vững, cũng thật sự vững.
Bọn họ hoàn tất cái ôm đã lâu không gặp trước mặt chú cún, không có hôn môi, hình như là vì trong phòng có thêm thành viên thứ ba, hai người đều có chút không buông ra được, nhưng Thịnh Dã cảm nhận được Đàm Trận khẽ cười ở bên tai cậu, vừa nhẹ vừa thấp nói: "Anh cho rằng em ôm chán rồi..."
Tim Thịnh Dã kỳ quái đập mạnh một chút, cậu giữ chặt hai cánh tay, khiến cho hai người dán ở bên nhau càng khăng khít, đôi tay đan vào nhau sau lưng Đàm Trận, ôm đến mức quần áo trên người Đàm Trận cũng bị nhăn theo, nghe thấy anh cười rộ lên.
"Sức lực của em vẫn còn được chứ?' Thịnh Dã cười nói.
Đàm Trận nhắm mắt lại, cảm thụ một chút, khóe môi nhéch lên: "Được rồi." trong miệng anh tràn ra tiếng thở dài thỏa mãn, "Rất thoải mái."
***
Đàm Trận đưa cho cậu một kịch bản, là một bộ phim hoạt hình của Pixar, đạo diễn đang tuyển diễn viên lồng tiếng, kịch bản vừa lúc có một đôi chủ nhân cùng chú cún, Đàm Trận hỏi cậu có hứng thú hay không.
Thịnh Dã xem kịch bản xong thì thích vô cùng, không xác định hỏi: "Em có thể chứ?" Dù sao cậu cũng không có kinh nghiệm phối âm cho phim hoạt hình bao giờ.
Đàm Trận nhìn đôi mắt tròn xoe ở bên chân bọn họ, Jackson đã bất đắc dĩ tiếp nhận anh, lại nhìn về phía Thịnh Dã, trong mắt ẩn chứa nụ cười, nói: "Chú cún nhỏ của anh chỉ có thể là em lồng tiếng thôi."
Thịnh Dã nghe được mà tim đập bịch bịch bịch mất bình tĩnh, muốn nói lại thôi, mãi sau mới lên tiếng: "Anh Đàm Trận, anh thật sự rất biết trêu chọc người đó anh có biết không?'
Đàm Trận không ngờ cậu sẽ nói như vậy, ngược lại có chút ngượng ngùng, nói: "Anh còn tốt chán, anh cũng chỉ có thể trêu chọc mỗi mình em..."
Thịnh Dã chịu không nổi giơ kịch bản lên, ngăn lại gương mặt quá mức đẹp trai của Đàm Trận, cầu xin tha thứ nói: "Được rồi, anh!" Em cầu xin anh đó, một vừa hai phải thôi!!!
Làm sao lại có người rõ ràng là đi trêu chọc người khác rồi thẹn thùng như vậy? Nói cứ như là lỗi của em í!
Họ hẹn ngày hôm sau đi gặp đạo diễn, buổi tối bọn họ chọn một bộ phim hoạt hình để xem, coi như là làm bài tập về nhà, phim là Thịnh Dã chọn, nghĩ đến Đàm Trận nuôi chuột Hà Lan, liền chọn Đội đặc công chuột lang, cậu còn nhớ rõ Đàm Trận từng nuôi một con chuột Hà Lan gọi là Tiểu Muội (em gái), máy chụp ảnh của Đàm Trận hơn phân nửa đều là video của Tiểu Muội, cùng chơi với Tiểu Muội dưới ống kính cũng chỉ có tay Đàm Trận.
Hồi còn học cấp hai tay của anh so với bây giờ không nhỏ hơn bao nhiêu, ngón tay cũng dài, một bàn tay có thể đỡ được kích thước của quả bóng rổ, nhưng mỗi lần vuốt ve Tiểu Muội lại đặc biệt dịu dàng.
Nhóc chuột đó đúng là may mắn, được Đàm Trận của thời niên thiếu sủng ái như vậy, từng được nằm trong lòng bàn tay anh, ôm lấy ngón tay anh.
Bộ phim Đội đặc công chuột lang thú vị đến thế, nhưng Đàm Trận xem đến cuối cùng lại có chút trầm mặc, Thịnh Dã nhìn sườn mặt anh, nhìn thấy trong mắt anh có một tầng nước mỏng.
Là nước mắt sao? Thịnh Dã thầm nghĩ, nhưng ánh mắt Đàm Trận hình như vẫn vậy, nhìn lâu một chỗ dễ khiến cho người ta cảm thấy ẩm ướt mờ mịt, giống như có một dòng nước mắt không chảy ra ngoài.
Cậu nhỏ giọng hỏi: "Anh nhớ Tiểu Muội sao?"
Đàm Trận hoàn hồn nhìn về phía cậu, thở dài: "Nó mất quá sớm, là anh không nuôi nó tốt."
Vừa nói như vậy, Thịnh Dã mới bừng tỉnh nhớ ra, trong video nhìn không rõ Tiểu Muội lớn bao nhiêu, nhưng từ giọng nói của Đàm Trận là nghe được, những video đó đều tập trung quay lúc Đàm Trận 13 – 14 tuổi.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao? Cậu không đành lòng hỏi, cũng không biết nên an ủi như thế nào, đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, nếu Jackson cũng mất sớm, cậu cũng sẽ khổ sở tự trách không biết bao nhiêu lần.
Sớm biết vậy đã không chọn bộ phim này, cậu cho là nhiều năm trôi qua như vậy rồi, khổ sở cũng biến thành hoài niệm, không nghĩ tới Đàm Trận lại là người nhớ lâu như thế.
"Đừng nghĩ nữa," Cậu dựa vào, tay trái vuốt ve lưng Đàm Trận, tay phải tắt TV, nói, "Anh như vậy khiến em đau lòng lắm."
Khi cậu còn chưa biết Đàm Trận, khi Đàm Trận còn chỉ là một minh tinh khiến mình yêu thích trên màn ảnh, hình như cậu cũng từng đau lòng vì Đàm Trận, vì anh gặp phải bất công, vì dư luận hà khắc với anh.
Nhưng lúc này đây, sự đau lòng không giống với những lúc đó, nó không phải là cảm giác đau lòng hiển hiện ngoài da thịt, không phải chỉ là thoáng qua, mà là đau từ trong xương tủy, không ôm lấy anh, không an ủi anh thì không thể nào vơi bớt.
-
Hết chương 59..