Editor: Jena
——————————-
Sau này Giới Bình An nói cho bà, bà mới biết người tặng hoa thế mà là Đàm Trận.
Tin tức này khiến bà chấn động, từ ngày đầu tiên Thịnh Dã ôm hoa trở về đến bây giờ cũng đã được hai tháng.
Chẳng lẽ hai tháng này Đàm Trận vẫn luôn đều đặn tặng hoa cho con trai bà sao?
Là cậu ấy tự mình tặng hay là bảo người tới tặng?
Mặc kệ như thế nào, hai tháng liền Đàm Trận tặng hoa cho Thịnh Dã, vậy mà Thịnh Dã lại có thể giấu bà đến một giọt nước cũng không lọt.
Ngoại trừ khiếp sợ, bà thấy khó hiểu nhiều hơn, bà hỏi: "Tại sao Đàm Trận lại tặng hoa cho thằng bé?"
Giới Bình An nói, tất nhiên là vì Thịnh Dã diễn tốt rồi.
"Nhưng một lần tặng liền tặng tận hai tháng...!cũng quá khoa trương rồi." Bà thật sự không cách nào không để ý.
"Haiz" Giới Bình An nói thẳng, "Chị dâu, chị không cần nghĩ nhiều, Đàm Trận tặng hoa cho thằng bé không có ý gì đâu, chuyện này là tại tôi, là tôi đưa Đàm Trận đến xem Thịnh Dã biểu diễn."
Lâu Dĩnh nghe Giới Bình An nói chuyện này từ đầu đến cuối.
Giới Bình An dạo gần đây đang chuẩn bị quay một bộ phim điện ảnh, tạm thời gọi là «Kết cấu ổn định», nội dung nói về một cặp anh em cùng cha khác mẹ.
Người anh trên cơ bản đã xác định là do Đàm Trận diễn, nữ chính cũng đã chọn Củng Lộ.
Bọn họ bây giờ còn đang tìm kiếm người đóng vai em trai kia, chọn rất nhiều nam diễn viên, nếu không phải quá quen thuộc thì chính là không diễn được.
Cũng đến học viện điện ảnh tìm thử một lần, muốn tìm kiếm gương mặt mới, nhưng Giới Bình An vẫn cảm thấy những người thử vai đều thiếu mất một chút.
"Tôi cũng không gạt chị", Giới Bình An thản nhiên nói, "Đúng là tôi cảm thấy Thịnh Dã rất thích hợp, liền nói ra với Đàm Trận.
Đàm Trận nói muốn đi xem thử, tôi liền nói với cậu ấy Thịnh Dã là diễn viên hý kịch, không có kinh nghiệm biểu diễn phim điện ảnh.
Nhưng cậu ấy nói đi xem thử một lần cũng không sao, tôi liền dẫn cậu ấy đến xem Thịnh Dã."
Lâu Dĩnh nghe xong vô cùng bất đắc dĩ: "Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, Thịnh Dã không thể diễn phim điện ảnh."
"Biết, tôi biết chứ", Giới Bình An đáp, "Chỉ là tôi...!cảm thấy quá đáng tiếc.
Đàm Trận cũng vậy."
Lâu Dĩnh không biết nên nói gì, bà biết Giới Bình An đối với Thịnh Dã là tiếc hận, nhưng lại không biết thế mà "Đàm Trận cũng vậy".
Đứng trong phòng thuốc, nhìn ra ngoài cửa sổ, bà hạ giọng hỏi: "Cho nên Đàm Trận muốn tiểu Dã tới diễn bộ phim này sao?"
"Thật ra cậu ấy càng hy vọng Thịnh Dã có thể rời khỏi sân khấu hý kịch, đi lên màn ảnh." Giới Bình An nói.
***
Suốt một buổi chiều, giọng nói của Giới Bình An vẫn luôn vang lên bên tai Lâu Dĩnh, còn có Đàm Trận xa xôi không thể với tới kia, chỉ có thể nhìn thấy trên TV hay quảng cáo này nọ.
Bà rất khó để tưởng tượng một ngôi sao như anh ấy lại có thể ngồi ở dưới sân khấu giống như mình, ngắm nhìn Thịnh Dã diễn xuất.
Giới Bình An nói "Đàm Trận cũng vậy", lúc ấy Đàm Trận sẽ có biểu tình gì?
Tối đó sau khi tan tầm ở bệnh viện, bà đi một chuyến đến rạp hát Nghệ Hải, lúc xuống xe đã là 10h tối.
Bên ngoài mưa phùn bay lất phất, ở rạp hát đã có một vở kịch vừa kết thúc.
Người xem đều rời đi gần hết, chỉ thi thoảng còn một vài người che ô đang thảo luận về vở kịch đi ngang qua người bà.
Nhân viên công tác ở rạp ít nhiều gì cũng quen mặt bà, sẽ chào hỏi bà.
Lâu Dĩnh quen cửa quen nẻo mà đi đến đằng sau cánh gà, không nhìn thấy Thịnh Dã, lại hướng phía sân khấu mà đi đến.
Phía sân khấu đang được dọn dẹp, nhân viên cầm theo cây lau nhà cùng với thùng nước đi ra từ sau màn che dày nặng, thấy bà liền cười nhẹ một cái.
Lâu Dĩnh nhấc màn sân khấu lên, vừa buông ra liền nghe được tiếng Thịnh Dã nói chuyện ở phía bên kia.
Âm thanh ở rạp được khuếch tán rất cao, khoảng cách xa như vậy bà cũng có thể nghe được giọng nói đầy sung sướng của Thịnh Dã.
Tâm tình cậu rất tốt, nên lúc nói chuyện, giọng Thịnh Dã chẳng khác nào tiếng pháo hoa rộn rã, giòn tan.
Nhưng còn có một giọng nói khác đang cùng Thịnh Dã nói chuyện, bà nghe một lát, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Bởi vì đã cùng Thịnh Dã xem qua quá nhiều phim điện ảnh cùng truyền hình của Đàm Trận, anh không cần phối âm, nên bà vừa nghe liền nhận ra giọng nói kia là của Đàm Trận.
Vén màn che lên, hai người kia giờ phút này đang ngồi ở bên mép sân khấu, trên đầu, đèn vẫn còn sáng, ánh đèn chiếu vào sau lưng hai người họ.
Đàm Trận mặc một chiếc áo khoác màu đen dài mà rộng, vạt áo phiêu dật buông xuống, chạm vào bên mép sân khấu, ánh đèn chiếu vào một mảnh màu vàng nhạt ấm áp.
Anh còn mặc một chiếc áo len cao cổ che đến cằm, mái tóc dày che khuất vầng trán, cũng che luôn cả đôi lông mày.
Anh đang đeo một cặp kính gọng đen, nhìn qua trông đặc biệt trẻ trung.
Đàm Trận năm nay cũng đã 26 tuổi, nhưng nhìn người thật thực sự là nhìn không ra, nhất là bây giờ, bộ dáng chẳng khác nào năm đó anh diễn bộ phim «Sáng tạo tình yêu».
Bọn họ đang nói chuyện về vở kịch vừa rồi, chăm chú đến mức không để ý tới sự xuất hiện của bà.
Thịnh Dã lúc nói chuyện thỉnh thoảng sẽ khoa tay múa chân, còn Đàm Trận chỉ lẳng lặng lắng nghe.
Trong lòng Thịnh Dã còn ôm một bó hoa hồng lớn, lần này là hoa hồng tím.
Vừa hay Lâu Dĩnh cũng biết loại hoa này có tên là Louis XIV, có một lần đi ngang qua chợ hoa, bà nhìn thấy loại hoa hồng tím này mà kinh ngạc không thôi, hỏi Thịnh Diêm Phong: "Hoa hồng còn có loại màu tím à anh?"
Thịnh Diêm Phong mới nói cho bà loại hoa này tên là Louis XIV, còn mua cho bà một đóa.
Loài hoa này không phổ biến, chẳng qua bây giờ cũng không còn hiếm gặp như hồi trước, nhưng bà chỉ từng thấy có người mua mười mấy đóa là nhiều, đằng này trong tay Thịnh Dã là cả một bó lớn.
Chuyện này cũng không to tát gì, quan trọng là bà không thể ngờ Đàm Trận lại tự mình tới tặng hoa.
Mỗi một câu nói giữa họ Lâu Dĩnh đều nghe được rõ ràng, giống như đang xem một đôi đang diễn vở kịch nào đó vậy.
Thịnh Dã nghiêng đầu nhìn Đàm Trận, giọng điệu có chút kinh ngạc, giống như phát hiện ra bí mật gì đó: "Anh Đàm Trận, cái kính này của anh...!có độ không vậy?"
Đàm Trận liền nói ừ, có.
Giọng nói của anh so với trên TV thì trầm hơn một chút, giống như mang theo cảm giác ấm áp và bình yên, là loại ánh sáng khi đã rời khỏi hào quang sân khấu.
"Em cứ nghĩ đấy là do ánh đèn cơ", Thịnh Dã cười hỏi, "Kính này bao nhiêu độ vậy anh?"
Lâu Dĩnh nhíu mày, giọng điệu và động tác nói chuyện của Thịnh Dã và vị ngôi sao lớn này quá mức gần gũi, bà còn chưa thích ứng được.
Đàm Trận nói ba độ, giọng điệu vẫn bình thản ôn nhuận như vậy.
Thịnh Dã tiến sát lại gần đánh giá một chút, nói dễ nghe thì gọi là thân thiết, nói khó nghe chính là làm càn.
Thế nhưng Đàm Trận một chút cũng không thấy khó chịu.
Giống như là để mặc cho Thịnh Dã tò mò đủ kiểu với anh vậy.
"Thế là giống em rồi", Thịnh Dã nói.
"Em cũng bị cận thị sao?" Đàm Trận hỏi.
Thịnh Dã gật đầu: "Nhưng em không thích đeo kính, không thích tẹo nào."
"Vậy em bây giờ không phải là không nhìn rõ tôi sao?" Đàm Trận lại hỏi tiếp.
"Em chỉ đeo kính lúc xem phim của anh thôi", Thịnh Dã nói, "Bây giờ...!không rõ lắm.
Chẳng qua em nheo mắt một chút là có thể thấy rõ hơn xíu.
Nheo mắt lại thì là Đàm Trận bản sắc nét, còn mở to mắt chính là Đàm Trận bản mờ hơn á." Vừa nói, mắt cậu đồng thời cũng theo đó mà híp lại rồi mở to ra.
Lâu Dĩnh thấy Đàm Trận hơi cúi đầu, chắc là đang cười, sau đó thấy anh thuận tay tháo kính của mình xuống, đưa cho Thịnh Dã.
Thịnh Dã được sủng mà lo: "Em đeo được không?"
Đàm Trận gật đầu: "Nhìn em híp mắt tôi còn nghĩ là em đang không thoải mái đấy.
Mắt tôi cũng không đến nỗi nào, hẳn là em cũng đeo được."
Thịnh Dã buông hoa hồng, tay cầm lấy gọng kính, ngẩng đầu nhìn về phía Đàm Trận, dường như còn có chút ngượng ngùng giống như đang nói "Vậy em đeo nhé".
Đàm Trận ôn hòa mà hào phóng ngồi ở đó, đối mặt chính diện với cậu, tiện cho cậu nhìn rõ ràng.
Nhìn thấy rõ rồi, Thịnh Dã cười ngây ngô trong chốc lát, đang muốn tháo xuống thì Đàm Trận nói "Em cứ đeo đi".
Cũng đúng, Đàm Trận phiên bản 3D sắc nét thế này không phải lúc nào cũng có thể thấy được.
Thịnh Dã không từ chối, Lâu Dĩnh biết thể nào lỗ tai cậu cũng đỏ bừng lên.
Cậu lại ôm hoa hồng lên, ho khan một tiếng hỏi: "Vậy bình thường anh vẫn luôn đeo kính sát tròng hay sao ạ?"
"Những trường hợp chính thức thì đeo sát tròng, còn không thì tôi thường đeo kính gọng, để cho mắt được thoải mái một chút."
Thịnh Dã nói: "Fan của anh cũng không biết, hình như..."
Đàm Trận có chút buồn cười, hai tay kết vào nhau đặt trước đầu gối, nghiêng đầu nhìn cậu, nói: "Hẳn là họ cũng không cần biết độ cận thị của tôi đâu."
Sau đấy họ nói đến chuyện diễn xuất, từ biểu diễn trên sân khấu đến biểu trễn trước ống kính máy quay.
Thịnh Dã chỉ có cơ hội đối mặt với ống kính máy quay khi còn ở CTR, nhưng chưa đóng được một tác phẩm nào hoàn chỉnh từ đầu đến cuối trước camera cả, còn rất nhiều điều chưa biết.
Cậu thậm chí còn hỏi Đàm Trận khi quay cảnh hôn, anh quay phim ở gần như vậy có phải rất xấu hổ hay không, Đàm Trận chỉ cúi đầu cười cười: "Lúc đầu nhất định sẽ thấy thế, sau đấy thì một cảnh hôn phải quay đi quay lại mấy lần, cũng mất luôn cảm giác."
Thịnh Dã nói anh còn phải quay lại nhiều lần á, Đàm Trận trả lời trước kia thì đúng là như vậy, dù sao anh cũng đã hôn ai bao giờ đâu.
Thịnh Dã trợn tròn mắt: "Không thể nào, nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh của anh lại là nụ hôn đầu của anh á?"
Đàm Trận rõ ràng khựng lại một chút, sau chỉ thản nhiên "Ừ" một tiếng.
Ngay cả Lâu Dĩnh cũng cảm thấy câu hỏi kia của Thịnh Dã có chút mạo phạm.
Thịnh Dã quan sát biểu tình của Đàm Trận, chớp chớp mắt vài lần, lại tự cười rộ lên: "Không phải đâu, anh Đàm Trận, nhất định là anh đang trêu chọc em."
Đàm Trận mím môi, hai tay đặt trên đầu gối khẽ vuốt ve mấy cái, nói: "Đúng không", anh ngước mắt nhìn về phía Thịnh Dã, nói: "Đúng là tôi đang đùa em đấy."
Thịnh Dã dễ tin người, cho rằng cái này mới là thật liền cười, lại hỏi: "Vậy khi nào thì anh sẽ hôn thật? Khi nào thì anh hôn giả? Anh đã bao giờ hôn giả chưa?"
Đàm Trận nghiêm túc nhớ lại một phen, lắc đầu: "Hình như không có."
Thịnh Dã lại trợn mắt há mồm: "Đều là hôn thật sao..."
Đàm Trận nói: "Cái này là do đạo diễn đi, nếu bạn diễn không muốn hôn thật thì tôi sẽ tôn trọng cô ấy."
"Còn có chuyện này nữa ạ?" Thịnh Dã tò mò hỏi.
"Ừ, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra được." Đàm Trận trả lời, "Nếu như lúc đó đang là mùa cúm, không muốn hôn thật cũng rất bình thường, cũng giống như hai người trên sân khấu kịch vậy"
"Không giống nhau", Thịnh Dã nói, "Bọn em mượn góc trên sân khấu".
"Tôi nhìn ra được", Đàm Trận gật gật đầu, "Em mượn vị trí rất rõ ràng".
"Rõ ràng như vậy sao..." Biểu cảm Thịnh Dã trông như gặp thất bại vậy.
"Em có thể đến gần nữ diễn viên hơn một chút", Đàm Trận nói, "Khi hôn, em có thể đặt tay sau gáy cô ấy, như thế này..." anh xoay người, tay phải mở ra ấn xuống phía sau gáy Thịnh Dã, sau đó lại buông ra, "Như vậy so với ôm cô ấy thì sẽ tự nhiên hơn."
Nói xong, anh đánh giá Thịnh Dã còn đang sững sờ một chút, cười nói, "Hoặc là em nâng mặt cô ấy lên cũng được."
Thịnh Dã còn chưa lấy lại tinh thần từ sự đột kích của Đàm Trận lúc dạy cậu mượn góc độ, mặt đỏ lên trông thấy.
Đàm Trận nhìn cậu, không vạch trần: "Ngoại trừ điểm này, những lúc khác em diễn rất tốt."
Lâu Dĩnh nhìn vị Đàm Trận vừa xa lạ vừa quen thuộc này, nhắm mắt lại, nghĩ thầm, cậu ấy hẳn là người dịu dàng như vậy.
Hết chương 9.
—————————
Editor: á á á em đề nghị anh nên mở lớp dạy trực tiếp kỹ năng hôn cho bé Dã đi ạ, dạy đến đâu thực hành đến đấyyyy..