Hoàng Ân Hạo Đãng

Khi bọn họ đến Tuyền Châu là vào đầu tháng tư, do đội quân thủy sư Mân Việt đóng quân ở đây, thành ra phủ nguyên soái cũng được  xây dựng ở một thị trấn bên bờ gần biển cách đó không xa.

Quân đội thủy sư Mân Việt này chính là đội quân canh giữ biển đầu tiên do Chiêu Dương đế thành lập nên từ hai mươi năm trước, thế nhưng những năm trước đây hầu như không mấy được nhắc đến, mãi đến tận ba năm trước khi Đại Diễn hoàn toàn mở ra lệnh cấm hải, thì địa vị quân đội nơi đây đã trở thành một phần hết sức quan trọng, nhân số cũng kéo theo đó liên tục tăng mạnh, hiện tại bây giờ đã biến thành một đường phòng tuyến ngăn địch kiên cố nhất ở vùng duyên hải nam bộ Đại Diễn này.

Từ Bắc Cương điều đến Nam Hải, đối với Hạ Hoài Linh mà nói, thì việc chỉ huy hải quân lần đầu tiên này thực sự là một thách thức không nhỏ, chỉ mỗi chuyện bắt đầu nắm rõ những vấn đề trong quân, đã tù tì ngốn hơn nửa năm trời.

Chúc Vân Cảnh cũng không nghỉ ngơi, hiện tại đi sang bên này, hắn thường xuyên dẫn con trai mình chạy qua lại khắp nơi Mân Việt, vừa để làm quen công việc kinh doanh của mình, vừa vặn còn có thể ngắm nhìn phong thổ bên đây mở mang chút đầu óc.

Ngày đó, Hạ Hoài Linh lo xong xuôi mọi việc xong liền quay về nhà, khi vừa mới bước từ trên thuyền xuống, đã nhìn thấy Chúc Vân Cảnh đang nắm tay Nguyên Bảo đứng trên bến tàu chờ mình, bọn họ đã không gặp nhau một tháng trời, hiện tại bốn mắt nhìn nhau, liền bất giác nở ra một nụ cười. Hạ Hoài Linh nhanh chân bước đến, rồi ôm lấy Nguyên Bảo đặt nhóc ngồi vòng qua cổ mình, sau đó tràn đầy phấn khởi mà nói: “Đi nào, chúng ta về nhà.”

Dọc theo đường đi, Nguyên Bảo cứ liên tục rù rì rủ rỉ kể cho cha mình nghe những thứ cậu nhóc học được khi ra bên ngoài. Nhóc con này thấy cái gì cũng cũng cảm thấy đến là thú vị mới mẻ, ngay cả chuyện hạt đậu gieo xuống đất cũng kể cho Hạ Hoài Linh nghe, đến cuối cùng mới ôm cổ Hạ Hoài Linh làm nũng: “Phụ thân, người biến ra một người muội muội cho con được hay không? Con cũng muốn có một người muội muội.”

Hạ Hoài Linh nhướng mày, nghi hoặc nhìn về phía Chúc Vân Cảnh: “Muốn có muội muội?”

Chúc Vân Cảnh bất đắc dĩ giải thích, chuyện là dạo trước khi bọn họ đến Nam Việt, có được một gia đình quý tộc mời đến nhà làm khách. Trong nhà của họ có một tiểu tôn nữ năm nay mới lên ba, vừa ngoan ngoãn lại ngọt ngào đáng yêu, thành ra khiến cho Nguyên Bảo cực kỳ thích nàng, thế là từ ngày đó trở về sau suốt ngày cứ quấn quýt bên chân đòi có muội muội. Chúc Vân Cảnh nghe vật nhỏ này léo nhéo đến phiền lỗ tai, bèn dứt khoát nói nếu như cậu thích như vậy thì định thông gia từ nhỏ chờ lớn lên cưới người ta về làm vợ là được rồi, thế nhưng cu cậu Nguyên Bảo này dường như cũng không hiểu thê tử là gì, mà chỉ khăng khăng đòi muốn có muội muội, hơn nữa hiện tại liền muốn ngay. Chúc Vân Cảnh hết cách, bèn bày trò bảo Nguyên Bảo đi tìm Hạ Hoài Linh, rồi kêu nhóc hỏi cha thử xem có thể tìm ra một người muội muội từ trong khe đá cho cậu không, ấy vậy mà Nguyên Bảo cũng tin là thật, hiện tại còn hết sức nghiêm túc đề ra yêu cầu với Hạ Hoài Linh.

Hạ Hoài Linh sao có thể chấp thuận yêu cầu của con mình, đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ như in bộ dáng như muốn chết đi sống lại Chúc Vân Cảnh khi đó, mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy đau lòng không thôi, cho nên chỉ đành biết dụ dỗ Nguyên Bảo: “Sẽ không có muội muội, nếu như có muội muội, ngươi sẽ không còn là bảo bối đắt giá nhất của hai chúng ta nữa, đến lúc cha ngươi chỉ thích một mình muội muội, thì ngươi đừng có mà khóc nhè.”

Chúc Vân Cảnh cảm thấy nghẹn lời, vì cái gì lại đùn đẩy hết lên người hắn chứ?

Nguyên Bảo vô cùng không cam lòng: “Không thể đồng thời cùng thích con và muội muội được sao?”

Hạ Hoài Linh cười từ chối: “Không thể.”

“Thật sự không thể sao?”

“Thật sự không thể.”

Nguyên Bảo bất đắc dĩ đành phải bỏ đi mong muốn có muội muội của mình. Chúc Vân Cảnh lại có chút để tâm đến vấn đề có con này, hắn thầm nghĩ việc mình có thêm một đứa nữa cũng không hẳn không phải chuyện tốt, cho dù đứa bé kia là trai hay gái gì, thì ít ra Nguyên Bảo vẫn có thêm một người bạn chơi cùng, trong nhà cũng sẽ náo nhiệt hơn, chỉ là cái chuyện sinh con này…

Chúc Vân Cảnh len lén liếc nhìn cái bụng bằng phẳng rắn chắc của Hạ Hoài Linh, sau một hồi đôi co kịch liệt chỉ đành bỏ xuống cái suy nghĩ quái dị này, thôi quên đi, đường đường là một tướng quân lại ôm cái bụng lớn còn ra thể thống gì chứ.

Nhưng có một số việc nếu như bản thân không suy nghĩ tới thì còn may ra, nhưng một khi đã bắt đầu để ở trong lòng thì thỉnh thoảng sẽ bất chợt nhớ lại. Hạ Hoài Linh không sinh được thì thôi, chính hắn sinh thêm lần nữa cũng được mà. Đến một buổi tối hôm nọ, khi cả hai đang trong cảnh xuân sắc phóng túng, Chúc Vân Cảnh cũng giả vỡ lơ đãng bâng quơ một câu: “Hay là chúng ta sinh thêm đứa nữa đi?”

Hạ Hoài Linh cho là đối phương đang đùa, cho nên cũng không để trong lòng, mà chỉ thuận miệng nói: “Muốn đứa thứ hai làm gì, một mình Nguyên Bảo hành ngươi còn chưa đủ sao?”

Vết sẹo trên bụng khi sinh lần đó của Chúc Vân Cảnh hiện tại chỉ còn lại một đường nhàn nhạt. Chúc Vân Cảnh thuộc kiểu người khi sẹo mờ đi thì bản thân cũng quên đau, thành ra sớm đã không còn nhớ cái cảm giác đau đến chết đi sống lại lúc trước. Việc Hạ Hoài Linh không đoái hoài gì tới  chuyện này khiến cho Chúc Vân Cảnh bỗng dưng thấy khó chịu, lần này hắn như hạ quyết tâm phải sinh đứa nữa cho bằng được.

Nếu như Hạ Hoài Linh không đồng ý… Thì hắn trước tiên cứ tiền trảm hậu tấu là được rồi.

Khi thuốc sinh tử đã nuốt vào bụng, Chúc Vân Cảnh liền nghĩ bản thân có hối hận cũng không còn kịp, đành phải nhắm mắt lại quyết định tiếp nhận sự thật này, đồng thời có len lén nói cho Nguyên Bảo biết người muội muội mà nhóc muốn chẳng mấy chốc nữa sẽ có, thế nhưng Nguyên Bảo nghe xong lại tỏ ra rầu rĩ không vui: “Muội muội ra rồi, vậy có phải cha sẽ không còn yêu con nữa đúng không?”

Chúc Vân Cảnh sờ sờ mặt con trai: “Cha sẽ mãi mãi yêu ngươi nhất.”

“Có thật không?”

Chúc Vân Cảnh bất đắc dĩ nói: “Có khi nào cha lừa người hay chưa?”

Nguyên Bảo rốt cuộc cũng được như ý nguyện, khiến cho nhóc lấy làm vui vẻ không thôi, thế là bắt đầu mỗi ngày đều xoè đầu ngón tay ra đếm ngày, chờ muội muội đến.

Từ trên xuống dưới trong nhà ai nấy giờ đây cũng đều vui sướng chuẩn bị nghênh đón nhị tiểu thư hoặc nhị thiếu gia chào đời, duy chỉ có một mình Hạ Hoài Linh là chẳng hay biết gì hoặc do mọi người quên nói cho hắn biết, mãi đến tận khi Chúc Vân Cảnh bắt đầu nôn nghén, hắn mới phát hiện muộn ra, bản thân mình lại được làm cha rồi.

Hạ Hoài Linh thực sự không biết nên nói đó có phải là chuyện tốt hay không, chuyện Chúc Vân Cảnh đồng ý sinh thêm một đứa con cho hắn thì dĩ nhiên bản thân hắn sẽ cực kỳ vui vẻ rồi, thế nhưng hắn vẫn không thôi lo lắng, dù sao chuyện mang thai này cũng không phải dễ dàng gì, huống hồ Chúc Vân Cảnh còn là một nam tử.

“Ngươi đúng là…”

“Đúng là cái gì?” Chúc Vân Cảnh chẳng thèm đoái hoài tới ai kia, hắn cảm thấy một tháng đầu này thật sự rất bình thường, so với lúc trước dễ chịu hơn nhiều, thành ra thầm suy đoán đứa nhỏ trong bụng này chắc chắn là một bé con ngoan ngoãn.

Hạ Hoài Linh cũng không muốn nói mấy lời làm cho đối phương mất hứng: “Nếu đã như vậy, thì trong khoảng thời gian này đừng tiếp tục bôn ba khắp nơi nữa, mà nghỉ ngơi ở nhà dưỡng thai đi.”

“Được rồi, ta hiểu rõ chuyện này.”

Cái thai này tính ra không hành hạ Chúc Vân Cảnh gì nhiều, không những đứa nhỏ trong bụng không làm khó dễ hắn, mà hắn mỗi ngày còn thoải mái ăn ngủ, không cần phí sức sợ hãi hay lo lắng điều gì, lại càng không cần lặn lội bôn ba đường xa, thành ra chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, cái bụng kia lại to ra thêm một vòng.

Hạ Hoài Linh cực kỳ thỏa mãn, sau đó còn muốn nuôi đối phương mập ra thêm chút, ngày nào cũng cẩn thận từng li từng tí một, chỉ sợ Chúc Vân Cảnh đụng trúng gì đó sẽ xảy ra sơ suất. Chúc Vân Cảnh cảm thấy Hạ Hoài Linh làm cái gì cũng tốt, chỉ có duy nhất một thứ không ổn chính là bản tính cẩn thận quá mức, kiên quyết không chịu làm chuyện kia.

Ba tháng đầu tiên ngoại trừ lâu lâu có chút không thoải mái, thì thỉnh thoảng thân thể sẽ trỗi dậy dục vọng khó nói thành lời kia, thật ra cũng không phải là không nhịn được, mà là do Chúc Vân Cảnh không muốn nhịn.

Mấy lần ám chỉ tới Hạ Hoài Linh đều không đồng ý, khiến cho Chúc Vân Cảnh cũng lấy làm tức giận. Tới một buổi tối hôm nọ thừa dịp Hạ Hoài Linh vừa mới ngủ đi, hắn liền trở mình nằm vào trong lòng Hạ Hoài Linh, rồi thuận thế nắm chặt hạ thể của người kia.

Hạ Hoài Linh chợt bắt lấy tay đối phương ra vẻ bất đắc dĩ lên tiếng: “Đừng làm rộn.”

Chúc Vân Cảnh lý sự: “Ngươi đủ rồi nha, ta thật sự đang ầm ĩ với người hay sao?”

“Nếu không thì là gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn bá vương ngạnh thượng cung* ta sao?” Trong giọng điệu cợt nhã Hạ Hoài Linh có chút ý cười.

— bá vương ngạnh thượng cung: cưỡng bức.

Chúc Vân Cảnh càng cảm thấy tức giận hơn: “Ngươi có ý gì? Rốt cuộc là ai bá vương ngạnh thượng cung ai? Một câu thôi, ngươi có làm hay không?”

Hạ Hoài Linh đặt tay lên bụng Chúc Vân Cảnh nhẹ nhàng vuốt ve, nơi đây hiện tại đã nhô lên khá cao. Lần thai này quả thật nuôi đến cực kỳ tốt, chỉ mới hơn bốn tháng, mà cái bụng đã to ra trông khá là đồ sộ rồi. Thấy Hạ Hoài Linh cứ rề rà không đưa ra quyết định, Chúc Vân Cảnh không chịu đựng thêm một phút giây nào nữa, mà dứt khoát cúi đầu cắn một cái lên cổ đối phương.

Lúc sau cả hai tuy là làm, thế nhưng vẫn không khiến Chúc Vân Cảnh đủ thỏa mãn. Hạ Hoài Linh ôm người làm từ phía sau, không những động tác hết sức nhẹ nhàng mà tốc độ còn chậm rì rì, cứ một chút rồi lại một chút hệt như mang giày gãi ngứa, mà không hề gãi tới được chỗ ngứa chút nào.

Chúc Vân Cảnh liên tục bật ra những tiếng rên rỉ, có lẽ do thân thể đang mang thái nên hiện tại dường như đặc biệt mẫn cảm, ngay cả khi Hạ Hoài Linh chỉ đơn giản xoa xoa bụng cũng khiến cho hắn run rẩy không ngừng, thế nhưng hai nơi trước sau ở dưới lại không được thỏa mãn, thành ra trong lòng thấy cực kỳ phiền muộn.

Cuối cùng khi làm được giữa chừng, Hạ Hoài Linh lại đột nhiên rút ra, rồi khẽ liếm lên vành tai đối phương thấp giọng nỉ non: “Không thể làm tiếp nữa, thân thể ngươi…”

Chúc Vân Cảnh thở phì phò cáu giận dứt khoát đẩy ngã đối phương ra giường, sau đó tự mình ngồi quỳ lên người hắn, rồi từ từ đỡ lấy thứ kia ngồi xuống, đây đúng là minh chứng cho câu cầu người không bằng cầu mình!

Hạ Hoài Linh nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Chúc Vân Cảnh ý loạn tình mê đang đung đưa lên xuống trên người mình, chỉ thấy gương mặt ai kia nhiễm đầy xuân sắc, sóng nước dập dờn, giữa đôi môi đỏ mọng thì chốc lại khe khẽ bật ra những thanh âm trêu ngươi, còn cái bụng nhô ra cứ nhẹ nhàng nhấp nhô lên xuống, khiến cho người ta cảm thấy dâm mị không sao diễn tả thành lời. Con người Hạ Hoài Linh chợt trở nên thâm trầm, đến cuối cùng vẫn không nhịn nổi mà bắt đầu ra sức phối hợp đâm chọc cùng Chúc Vân Cảnh, rốt cuộc cũng cho đối phương ăn no nê.

Sau nửa canh giờ, Chúc Vân Cảnh nhễ nhại mồ hôi nằm nhoài vào trong lòng Hạ Hoài Linh, mặc dù bản thân hắn lúc bấy giờ cực kỳ mệt mỏi, thế nhưng lại đặc biệt thấy thỏa mãn. Hạ Hoài Linh vỗ nhẹ lưng ai kia, cười thở dài: “Hài lòng chưa?”

“Cũng tạm thôi.” Chúc Vân Cảnh nhắm mắt lại chép miệng, “Sáng mai làm lại.”

“….Thật sự không có vấn đề sao?”

“Đại phu có nói, nếu làm vừa phải sẽ không gây hại gì đến đứa nhỏ.”

Được rồi, ngay cả chuyện này cũng đi hỏi đại phu.

Trong thời gian thai nghén Chúc Vân Cảnh vẫn hết sức dễ chịu, sau khi qua thời kỳ đó xong tháng ngày kế tiếp còn thoải mái hơn gấp mấy lần, hơn chín tháng cứ thế mà trôi qua, đứa nhỏ cũng khoẻ mạnh chào đời, lần này vẫn là một đứa con trai.

Lúc đầu đại phu bắt mạch có nói tám chín phần mười cái thai này là một đứa con trai, bản thân hai người Chúc Vân Cảnh và Hạ Hoài Linh cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần, duy chỉ có một mình cậu nhóc Nguyên Bảo là không chịu tiếp nhận, đến khi vật nhỏ này nhìn thấy Chúc Vân Cảnh ôm một em bé còn xấu xí hơn cả con cún con mấy ngày trước nhóc nhặt ở ven đường, bèn oa oa gào khóc nức nở, vừa khóc vừa gào đòi cha trả muội muội lại cho mình. Nhóc con này vừa khóc, làm cho em bé cũng bị dọa sợ khóc theo, hiện tại trong phòng bỗng dưng không ngừng dội vang thanh âm khóc gào, làm cho Chúc Vân Cảnh cảm thấy nhức óc đinh tai. Hạ Hoài Linh thấy vậy, liền vội vàng kêu người đến tách hai huynh đệ ra mang đi chỗ khác.

Bản thân Chúc Vân Cảnh cũng có chút phiền muội, một mình Nguyên Bảo quấy phá là đủ rồi, hắn cũng muốn có một khuê nữ đáng yêu mềm mại để cưng chiều. Tuy đại phu đã báo trước, nhưng lúc chưa sinh ai mà chẳng ôm ấp chút ngóng trông, đến khi xong xuôi mọi hy vọng đều bị phá tan vỡ vụn, thì có ai mà vui cho nổi.

Hạ Hoài Linh thì không quan tâm cho mấy, bắt đầu dùng lời ngon ý ngọt trấn an đối phương: “Dù gì cũng đã sinh ra rồi, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, con trai cũng rất tốt mà, còn có thể kế thừa tước vị của ngươi, hơn nữa nó ở trong bụng ngươi cũng ngoan như vậy, khẳng định sau này sẽ là một nhóc con biết điều không quậy phá ầm ĩ.”

“… Chỉ hy vọng là như thế.” Chúc Vân Cảnh uể oảinói, hắn không quan tâm đến mấy chuyện có kế thừa tước vị hay không, chỉ hy vọng đứa nhỏ này đừng là một nhóc con phá phách là tốt rồi.

Hạ Hoài Linh cúi đầu, khẽ hôn lên sợi tóc rơi trước trán rồi thầm thì: ” “Sẽ không có lần sau nữa.”

Mới ban nãy lúc sinh đứa bé ra, suýt chút nữa Chúc Vân Cảnh đã không thở nổi mà ngất lịm đi, khiến cho Hạ Hoài Linh gần như sợ đến mức thất thố, hiện tại tay vẫn còn đang run rẩy không ngừng.

Chúc Vân Cảnh nhìn hắn một lúc, sau đó khẽ giơ tay sờ mặt người kia, rồi gật đầu: “Ừm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui