Hoàng Ân FULL


Lúc Long Khánh Đế và bọn nhỏ đi tới cửa Ngự hoa viên, chạm mặt một đôi chủ tớ.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.” Dẫn đầu là một nam tử mặc trường bào màu vàng nhạt, thắt lưng mang đai ngọc, tươi cười hành lễ.

Cơ thể Cố Loan dù sao chỉ mới bốn tuổi, vừa chơi đùa cả buổi, còn bị Triệu Quỳ dọa khóc một trận, có thể nói là thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.

Lúc này nàng dựa vào bả vai rộng lớn ấm áp, theo bước chân lắc lư nhẹ nhàng của Long Khánh Đế, mí mắt càng ngày càng nặng nên nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Nhưng khi hai chữ “Nhi thần” vừa vào tai, đầu cùa Cố Loan lập tức thanh tỉnh.
Triệu Quỳ xưng là nhi tử với Long Khánh Đế là bởi vì tuổi của hắn còn nhỏ, chưa phải xử lý chính vụ, cho nên không được tính là thần.

Hiện tại trong các hoàng tử, chỉ có Thái tử đã mười tám tuổi, đang đảm nhiệm chức vụ ở Nội các mới có tư cách xưng nhi thần.
Cố Loan không muốn gặp Triệu Quỳ, càng không muốn gặp Thái tử, cho nên giả vờ như đã ngủ thiếp đi, cái đầu nhỏ bé ghé vào vai Long Khánh Đế, không nhúc nhích.
Mấy đứa bé khác đều ngoan ngoãn hành lễ với Thái tử, chỉ có Cố Loan còn đang ngủ, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, tóc ở hai bên tai có hơi rối.
Đôi mắt Thái tử rất giống Long Khánh Đế, khi nhìn đến Cố Loan hồn nhiên ngủ, bỗng dưng mềm mại mấy phần.
“Phụ hoàng, A Loan làm sao vậy?” Thái tử nhẹ giọng hỏi.
Năm nay Thái tử mười tám tuổi, thân hình cao gầy, mày kiếm mắt hổ, hắn là người giống Long Khánh Đế nhất trong bốn vị hoàng tử.

Còn anh tuấn nhất chính là Nhị hoàng tử Triệu Quỳ, có điều dung mạo của Triệu Quỳ lại giống Tương quý phi nhiều hơn.

Bởi vậy, nhìn con nhớ mẹ nên Long Khánh Đế vô cùng thiên vị Triệu Quỳ nhưng đối với Thái tử có vẻ ngoài giống ông, Long Khánh Đế cũng yêu thương không kém, cho dù ông đã chán ghét Hoàng hậu từ lâu.
Thái tử luôn ôn hòa nhã nhặn, đối với các đệ đệ muội muội đều rất chăm sóc, hắn chủ động quan tâm Cố Loan cũng không phải chuyện gì lạ.
Long Khánh Đế nhìn tiểu nha đầu trước ngực, cười nói: “Chơi mệt rồi nên ngủ thiếp đi.”
Thái tử gật đầu, lập tức nghiêm mặt nói: “Phụ hoàng, mấy vị Các lão có việc cầu kiến, xin phụ hoàng dời bước đến Ngự thư phòng.”
Trong mắt năm vị Các lão ở Nội các, Long Khánh Đế chính là một Hoàng đế ham chơi, tính tình trẻ con, vui buồn thất thường.

Không ai biết hiện tại đế vương có tâm trạng thế nào, cho nên mỗi khi có việc cầu kiến, nếu không tìm thấy Long Khánh Đế, bọn họ sẽ nhờ Thái tử đi tìm.

Đương nhiên, Thái tử cũng không phải đồ ngốc, khi nào nên tìm khi nào nên từ chối, hắn tự có cân nhắc.
Vừa nghe đến “Các lão”, hàng chân mày của Long Khánh Đế đã nhăn lại.
Thái tử khẩn cầu: “Phụ hoàng, người vẫn nên đi xem một chút đi, việc này nhất định người phải đích thân định đoạt, để nhi thần đưa biểu muội về.”
Long Khánh Đế khẽ “hừ” một tiếng, cánh tay nâng mông nhỏ của Cố Loan, muốn giao bé gái đang ngủ cho Thái tử.
Cố Loan đúng lúc “tỉnh ngủ”, hai cánh tay nhỏ bám vào cổ Long Khánh Đế, kháng cự khi bị di chuyển.
Long Khánh Đế bị bé gái ôm một cái như thế, tim gan như sắp hoá thành nước nhưng chỉ đành thở dài: “A Loan nghe lời, Hoàng bá phụ phải đi làm việc rồi, để đại biểu ca ôm con nào.”
Cố Loan lắc đầu, nhìn mấy ca ca tỷ tỷ ở dưới, nàng nghiêm túc nói: “Con cũng muốn tự đi.”
Bé gái có chí khí, Long Khánh Đế cười, thả nàng xuống đất.
Cố Loan lập tức chen đến giữa ca ca và Tứ hoàng tử, nắm chặt lấy tay của ca ca.
“Đi thôi.” Long Khánh Đế dặn dò cung nhân bên cạnh đưa bọn nhỏ trở về, sau đó nói với Thái tử.
Thái tử đuổi theo, trước khi đi, hắn nhìn về phía bé gái bên người Cố Đình một lần nữa.
Cố Loan đang nhìn ngọc bội bên hông Tứ hoàng tử, giống như rất hiếu kì.
Thái tử bật cười, lùi lại phía sau Long Khánh Đế hai bước, đi cùng với đế vương.
Cho đến khi Hoàng thượng và Thái tử đi xa, Cố Loan mới ngẩng đầu, nhìn bóng lưng Thái tử cao gần bằng Long Khánh Đế.
…………..
Trên đường về Hầu phủ, Cố Loan dựa vào trong ngực mẫu thân, ỉu xìu.

Không ngờ lần đầu tiên vào cung sau khi sống lại, lại đụng phải hai kẻ oan gia.
Từ trong miệng nhi tử lắm mồm của mình, Du thị biết chuyện nữ nhi bị Triệu Quỳ dọa khóc ở ngự hoa viên, nàng rất đau lòng.
“Mẫu thân, con không thích vào cung.” Cố Loan thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng với mẫu thân.
Du thị sờ đầu nữ nhi, dịu dàng nói: “Được, sau này mẫu thân không mang A Loan theo nữa.” So với hỉ nộ của Long Khánh Đế, Du thị quan tâm đến nữ nhi hơn, mỗi lần tiến cung đều bị Nhị điện hạ dọa một trận, nếu cứ như vậy, nữ nhi của nàng sinh bệnh luôn thì làm sao đây?
Có mẫu thân ủng hộ, Cố Loan rốt cục có thể yên tâm ở trong nhà.

Trong cung lại đến mời, sau khi Du thị cùng với Tiêu lão thái quân bàn bạc nên hai người chỉ mang hai tỷ đệ Cố Phượng và Cố Đình tiến cung mà thôi.

Không nhìn thấy cháu gái nhỏ mình yêu thích nhất, Long Khánh Đế nghi hoặc thăm dò, Tiêu lão thái quân mời Long Khánh Đế nói chuyện riêng, sau đó uyển chuyển giải thích: “A Loan vốn nhát gan, lần trước nhìn thấy Nhị điện hạ bóp chết vẹt nên bị dọa, nằm mơ thấy bản thân bị bóp cổ.

Lần trước đang chơi đùa lại bị Nhị điện hạ dọa cho giật mình, tiểu nha đầu cũng không dám quay lại.”
Lời này nếu như từ trong miệng Du thị nói ra, Long Khánh Đế sẽ cảm thấy Du thị đang oán trách Triệu Quỳ mà ông yêu thương nhưng đổi thành Tiêu lão thái quân, ngoại tổ mẫu mà ông kính trọng nhất, Long Khánh Đế cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ nhớ lại bộ dạng đáng thương lúc Cố Loan bị nhi tử dọa khóc.
Trong lòng có chút mất mát, Long Khánh Đế nói: “Nếu A Loan không muốn tới, vậy cứ để con bé ở trong nhà chơi đi, phía A Quỳ, trẫm sẽ giáo huấn hắn.”
Tiêu lão thái quân nghĩ thầm, nếu như ngươi chịu dạy dỗ Nhị điện hạ thì hắn có trưởng thành ra bộ dạng này không?
Nhưng, chuyện cũ năm xưa giữa Đế hậu và Tương quý phi, Tiêu lão thái quân rất rõ ràng, năm đó Tương quý phi hồng nhan bạc mệnh nên mất sớm, Long Khánh Đế khóc bù lu bù loa, từng quỳ gối trước mặt ngoại tổ mẫu này nói hết tất cả oán hận, bất đắc dĩ và đau khổ của hắn.

Cho nên Long Khánh Đế dùng cách thức như vậy để bù đắp cho Nhị điện hạ, Tiêu lão thái quân có thể hiểu được.
Chuyện nhà đế vương, Tiêu lão thái quân không muốn biết quá nhiều, ngồi trong cung một lát, sau đó cùng với cháu dâu trở về phủ.
Sau đó Cố Loan thật sự không có vào cung, mãi cho đến năm mới.

Tháng ba mùa xuân, đại hôn của Thái tử là đại hỉ sự, Du thị đã dụ dỗ nữ nhi từ sớm, khuyên bảo nàng vào cung uống rượu mừng, xem như cho Long Khánh Đế chút mặt mũi.
Cố Loan hiểu chuyện, ngoan ngoãn gật đầu, vì không để mẫu thân lo lắng, nàng còn giả vờ như rất vui: “Đi xem tân nương tử!”
Du thị cười, ôm nữ nhi hôn một cái, trẻ con chính là trẻ con, có náo nhiệt đã quên những chuyện khác.
Đại hôn của Thái tử, có thể vào cung ăn mừng đều là trọng thần và hoàng thân quốc thích.
Buổi sáng hôm đó, nhũ mẫu thay cho Cố Loan một bộ váy hồng, Cố Loan đã năm tuổi rồi nên cao lớn hơn một chút, mái tóc rất dày và đen nhánh, phía sau còn có một bím tóc được cột bằng dây lụa, ở trên cài một đóa mẫu đơn màu hồng phấn, ngoài cái đó ra, nhũ mẫu không cài cho Tứ tiểu thư thêm đồ trang sức dư thừa nào.
Buộc tóc xong, nhũ mẫu đến trước mặt nàng chỉnh lại tóc mái.

Tóc mái ngang với lông mày của Cố Loan, bên dưới là đôi mắt hạnh vừa to tròn vừa long lanh, cười lên như biến thành hai vầng trăng khuyết.
“Tứ tiểu thư của chúng ta xinh đẹp nhất.” Nhũ mẫu kiêu ngạo khen, đây là nhũ mẫu từ bé của nàng.
Cố Loan nhìn vào gương, không mấy hứng thú với dung mạo của mình, trải qua một đời, Cố Loan thà rằng dáng vẻ mình thật bình thường.
Trang phục đầu tóc đã xong, nhũ mẫu dắt Tứ tiểu thư đến phòng chính thỉnh an phu nhân.
Cố Đình đã đến từ lâu, nhìn thấy muội muội đáng yêu, Cố Đình vui vẻ chạy tới, đi quanh muội muội một vòng, ngó ngó dây buộc tóc và hoa mẫu đơn của muội muội, cười hì hì nói: “Muội muội thật là xinh đẹp.”
“Ca ca cũng xinh đẹp!” Cố Loan cười nói, cố gắng xem nhẹ vết xước màu đỏ trên mặt ca ca, vết xước đó là do ca ca chạy loạn trong hoa viên, bị nhánh cây quẹt phải.
Cố Đình mặc kệ muội muội có phải đang dỗ hắn hay không, nắm tay muội muội đi gặp phụ mẫu.
Cố Sùng Nghiêm nhìn đôi long phượng thai này, miệng đã toét ra, không nhịn được nở nụ cười.
Du thị ôm trưởng nữ, cả nhà đều cưng chiều đôi long phượng thai nên Du thị lo lắng trưởng nữ sẽ đố kị, cho nên càng yêu thương trưởng nữ hơn một chút.

Cố Phượng còn chưa thay răng xong, tiểu cô nương cố hết sức không lộ răng, mắt cười nhẹ nhàng nhìn đệ đệ, muội muội.
Một nhà bốn người đã đến đông đủ, sau đó cùng đi thỉnh an Tiêu lão thái quân, lúc này ngoài Triệu lão di nương và Miêu lão di nương ra, cả nhà Thừa Ân hầu phủ đều chen chúc vào cung dự hì tiệc.
Ngoài bảy hài tử của Thừa Ân hầu phủ ra, còn có thêm biểu công tử Lục Quý An, có thể thấy hôm nay trong cung sẽ có bao nhiêu trẻ con.
Những người lớn nói chuyện trên trời dưới đất, bọn nhỏ thì chạy tới Ngự hoa viên chơi, ngày xuân phong cảnh đẹp, có bướm có hoa, thu hút đám trẻ nhất.
“Đi, chúng ta cũng đi thôi.” Tam tiểu thư Cố La chạy đến bên Du thị, lôi kéo tay của Cố Loan nói.
Cố Phượng và Cố Đình đã chạy đi từ lâu, Cố Loan giống con cừu nhỏ dựa vào người mẫu thân, chỗ nào cũng không muốn đi.
“Tỷ tỷ đi đi, muội muốn ăn kẹo.” Cố Loan giơ bàn tay nhỏ ra, bên trong là một viên kẹo hỉ dùng giấy đỏ bọc lại, mỗi bàn đều có.
Cố La trêu ghẹo nàng: “Chú mèo ham ăn!”
Nói xong, Cố La đi theo tiểu cô nương bên cạnh.
Cố Loan ngồi cạnh mẫu thân, tự mình bóc giấy đỏ ra, kẹo rất lớn, lúc bỏ vào trong miệng, khuôn mặt nhỏ phồng lên một cục.
“Tứ tiểu thư thật là ngoan.” Có người hâm mộ nói với Du thị, tuy là một đứa trẻ nhưng không chạy tán loạn khắp nơi, khiến phụ mẫu yên tâm.
Du thị nhìn nữ nhi tham ăn, tự hào nở nụ cười.
Trong hoa viên Đông cung, khắp nơi đều là trẻ con, ngoài các hoàng tử và công chúa, còn lại đều là hoàng thân quốc thích, thân phận ai cũng tôn quý.
Triệu Quỳ tựa trên cành cây của một cây cổ thụ, ánh mắt hững hờ đảo qua những đứa bé kia, nhìn thấy Cố Đình, trong lòng Triệu Quỳ hơi động, bắt đầu có tìm kiếm một bóng dáng, thế nhưng hắn tìm một vòng, cũng không nhìn thấy Cố Loan từng bị hắn dọa khóc kia.
Nhưng vào lúc này, phía trước truyền đến hỉ nhạc, Thái tử phi được nghênh đón vào cung.
Triệu Quỳ ngẩng đầu, nhìn xa về phía trước.
Thái tử phi Tào Ngọc Yến, cháu gái bên nhà mẹ của Hoàng hậu, biểu muội ruột của Thái tử.
Biểu ca biểu muội, đúng là một đôi trời sinh.
Triệu Quỳ có chút nheo mắt lại, Thái tử cưới vợ, thật sự là chuyện tốt, từ hôm nay, trong danh sách đi săn của hắn, lại có thêm một người.
.
Đại hôn của Thái tử nên phải ứng phó một đống lễ nghi phiền phức, căn bản sẽ không xuất hiện ở chỗ của khách nữ, cho nên hỉ tiệc này, Cố Loan ăn rất yên tâm, ăn uống no đủ, sau đó theo người nhà xuất cung.
Lúc này trời đã gần tối.
Đêm tân hôn của Thái tử, tất nhiên là không người nào dám náo động phòng, mọi thứ đều thuận lợi.
Khi bầu trời hoàn toàn tối đen, giờ lành đã đến nên Thái tử tới tân phòng.
Gường mới phủ một tấm chăn đỏ thật to, biểu muội Tào Ngọc yến ngượng ngùng ngồi ở đó.
Thái tử dừng ở cửa, hai bàn tay tay trong tay áo đã nắm lại thành quyền.
Kiếp trước, vào ngày này hắn không có nữ nhân mình yêu thích nên cưới ai làm vợ cũng đều giống nhau.

Biểu muội Tào Ngọc yến, tài mạo song toàn, hai người còn là thanh mai trúc mã, nếu phụ hoàng tứ hôn, Thái tử cũng yên tâm thoải mái đón nhận hôn sự này.

Hắn tự nhận mình không phải là kẻ háo sắc, một thê bốn thiếp tất cả đều là phụ hoàng ban tặng, cho đến nhiều năm sau, gặp được biểu muội Cố Loan không khác gì Tây Thi bệnh*, Thái tử mới phát hiện, thì ra hắn cũng háo sắc như ai.
*Tây Thi bệnh: tức Tây Thi bị đau mà nhăn mày, ám chỉ vẻ đẹp chỉ cần nhăn mày cũng dao động lòng người.
Ngày rước Cố Loan vào Đông cung, Thái tử còn thỏa mãn hơn so với việc đăng cơ xưng đế.
Phụ hoàng bệnh tình nguy kịch, lúc Triệu Quỳ tập kích bất ngờ một kiếm, người mà Thái tử dứt bỏ không được trước khi chết, cũng chỉ có Cố Loan.
Hắn chết rồi, A Loan của hắn sẽ như thế nào?
Chẳng qua là kết cục của A Loan, Thái tử không nhìn thấy được, vì khi mở to mắt, hắn đã biến thành một Thái tử vừa được phụ hoàng tứ hôn.
Kiếp trước vẫn còn rõ ràng trước mắt, Thái tử không muốn cưới Tào Ngọc Yến, hắn chỉ muốn cưới A Loan mà thôi nhưng nàng còn quá nhỏ, hắn có thể trì hoãn hôn sự được một hai năm nhưng nếu kéo dài mười năm thì đúng là hoang đường, mẫu hậu sẽ không đồng ý, phụ hoàng càng không chấp nhận.
Hắn chỉ có thể tiếp tục chờ, chờ A Loan lớn lên.
“Biểu ca, chàng đang nghĩ gì vậy?” Tân lang chậm chạp không tới, tân nương tử bắt đầu thấy bất an, khẩn trương ngẩng đầu, nhìn Thái tử hỏi.
Thái tử hoàn hồn, nhìn Tào Ngọc yến, hắn chỉ biết cười khổ trong lòng, sau đó chậm rãi đi tới.
Sau nửa khắc đồng hồ, Thái tử sai người chuẩn bị nước.
Không phải là không thể kéo dài nhưng Thái tử không muốn.
==========
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu Quỳ: Không cần giải thích, chúng ta đều hiểu.
Thái tử: Ngươi câm miệng!
Editor: Anh Quỳ nhà chúng ta không có trùng sinh, sao bì lại Thái tử trọng sinh đây, em tin chị đó tác giả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui