Edit: Xiaoxi Gua
Beta: Blue
Tháng hai, Cố Lan Chi đưa nhi tử Lục Quý An đến thôn trang gần Liễu gia thôn ở hai ngày, sau đó phái người truyền lời cho Hạ Sơn, gọi Hạ Sơn đến một chuyến.
Hạ Sơn nhận được tin, vội vàng thúc ngựa chạy tới.
Mấy tháng không gặp, Cố Lan Chi vẫn là bộ dáng năm đó, Hạ Sơn dường như lại cao lớn hơn, khôi ngô cường tráng, vóc dáng vạm vỡ của hắn đã rút ngắn sự chênh lệch tuổi tác giữa hai người, nếu như Cố Lan Chi đứng bên cạnh Hạ Sơn, nhìn thế nào cũng y như là chim nhỏ nép vào lòng người.
Đây là lần đầu tiên Lục Quý An gặp Hạ Sơn, thiếu niên tuấn lãng như cây bách non cùng nam nhân như cao lớn như núi cả, nhìn vẻ bề ngoài, Lục Quý An đã thấy ưng ý với vị kế phụ chỉ lớn hắn mười mấy tuổi này.
Cố Lan Chi lớn hơn Hạ Sơn, lại đã từng gả cho người khác, đối mặt với Hạ Sơn, nàng không có dáng vẻ ngượng ngùng và thận trọng của tiểu cô nương, ra hiệu cho Hạ Sơn ngồi xuống.
Ngay trước mặt nhi tử, Cố Lan Chi nói với Hạ Sơn: “Hạ Sơn, trước khi ngươi quyết định cưới ta, có chuyện ta nhất định phải nói rõ với ngươi trước.”
Hạ Sơn còn chưa ngồi vững, nghe nói như thế lập tức đứng thẳng lên, mắt đen lấp lánh nhìn Cố Lan Chi: “Có chuyện gì Đại tiểu thư cứ việc nói thẳng, Hạ Sơn đều có thể làm được.” Hắn còn tưởng rằng Cố Lan Chi có yêu cầu gì đối với hắn.
Cố Lan Chi mỉm cười, cầm tay nhi tử, buồn bã nói: “Lúc ta sinh Quý An thì khó sinh, sau đó lang trung nói, có lẽ cả đời này ta cũng không thể sinh con được nữa, mấy năm này xác thực ta cũng không thể tiếp tục sinh con nối dõi.
Ngươi là độc đinh của Hạ gia, nên suy xét đến chuyện sinh con nối dõi, ngươi có chắc là muốn cưới ta không?”
Cố Lan Chi chăm chú nhìn Hạ Sơn, nàng nghĩ, chỉ cần Hạ Sơn có nửa phần do dự, nàng cũng sẽ không gả.
Nhưng, Hạ Sơn chỉ cười cười, nhìn Cố Lan Chi, nói: “Đại tiểu thư quên rồi, nếu không có người, Hạ Sơn đã chết sớm, Hạ gia lấy đâu ra con nối dõi?”
Cố Lan Chi trầm mặc, nàng vẫn cảm thấy rằng tình cảm của Hạ Sơn đối với nàng có nhiều phần là cảm kích
Giống như nhìn ra được nữ nhân đang suy nghĩ gì, Hạ Sơn lại lần nữa quỳ trước mặt Cố Lan Chi, khẩn thiết mà nói: “Đại tiểu thư, ta muốn cưới người, là vì tâm nguyện nhiều năm của ta, cũng là vì ta muốn bảo vệ cho Đại tiểu thư bằng tất cả năng lực của mình, để Đại tiểu thư có cuộc sống bình yên vui vẻ, ngoại trừ việc đó, Hạ Sơn không quan tâm đến chuyện có con nối dõi hay không.”
Cố Lan Chi vội la lên: “Ngươi đứng lên đi rồi nói.”
Lục Quý An bước về trước, đỡ Hạ Sơn dậy.
Hạ Sơn cúi đầu, hắn xuất thân nông gia, chưa bao giờ thấy thế gia tử đệ Lục Quý An, thiếu niên như ngọc, Hạ Sơn chỉ cảm thấy tự ti mặc cảm, nói: “Thế tử, Hạ Sơn tự biết không xứng với Đại tiểu thư, nhưng Hạ Sơn sẽ dùng tính mệnh của mình để trân quý, bảo vệ Đại tiểu thư, xin thế tử thành toàn.”
Lục Quý An nói: “Chỉ mong công tử nhớ kỹ lời nói hôm nay, sau này chớ cô phụ mẫu thân.”
Một lớn một nhỏ cứ như vậy thương lượng xong, Hạ Sơn lại nhìn Cố Lan Chi, đôi mắt sáng lấp lánh như sao trời.
Cố Lan Chi bị hắn nhìn đến mức hoảng hốt, che giấu mà nói: “Không còn sớm nữa, ngươi trở về đi.”
Hạ Sơn ngoan ngoãn cáo từ, đi ra ngoài hai bước, hắn dừng chân, sờ sờ đầu, cẩn thận nghiêm túc nói: “Vậy khi nào ta, ta có thể đến Hầu phủ cầu hôn?”
Cố Lan Chi đỏ mặt, nha hoàn bên người nàng đứng trước chủ tử, cười nói: “Nếu là công tử cầu hôn, thời gian đương nhiên là công tử định, ngài hỏi tiểu thư chúng ta làm gì?” Có ngốc không cơ chứ?
Hạ Sơn bây giờ mới hiểu được mình đang làm trò cười, đỏ mặt, chật vật chạy đi.
Đã đến nước này, chắc chắn Cố Lan Chi phải gả.
Để nha hoàn lui xuống dưới, Cố Lan Chi đơn độc hỏi nhi tử: “Quý An, gả gà theo gà, mẫu thân đã phải gả tới Hạ gia, sau khi cưới chắc chắn sẽ ở lại Hạ gia, mẫu thân không sợ chịu khổ, nhưng mẫu thân không thể mang con cùng chịu khổ.
Vậy nên, đến khi mẹ tái giá rồi, con hãy tiếp tục ở lại nhà cữu cữu, đi học tập võ với đại biểu ca, có được không? Lúc được nghỉ thì vào thôn ở với mẫu thân.”
Nhà họ Cố chỉ có hai phòng, hai vị huynh trưởng đều rất chiếu cố nhi tử của nàng, chất tử chất nữ cũng rất thích biểu ca, để nhi tử tại nhà mẹ đẻ, Cố Lan Chi rất yên tâm.
“Con nghe mẫu thân.” Lục Quý An hiểu chuyện nói.
Vành mắt Cố Lan Chi đỏ lên, nàng ôm lấy nhi tử.
.
Hạ Sơn mời bà mối chọn ngày tốt, mang theo không khí vui mừng đến Hầu phủ cầu hôn.
Đại đa số người Thừa Ân Hầu Phủ đều vừa mới biết được tin tức, nghe thấy Hạ Sơn chỉ là cấm quân tân binh nho nhỏ, Miêu lão di nương là người đầu tiên buồn rầu, nữ nhi bà nuông chiều từ nhỏ, cho dù tái giá, tiêu chuẩn cũng không nên thấp đến vậy chứ?
Trên bàn đánh bài, Triệu lão di nương cũng khuyên Miêu lão di nương cố gắng khuyên nhủ Cố Lan Chi, chê một đống Hạ gia cũng không đủ.
Liễu thị khẽ nói: “Vĩnh An Bá Phủ lúc trước cũng thật tốt, hiện tại náo loạn thành dạng gì? Theo ta, nữ tử lấy chồng, quan trọng nhất vẫn là phải xem nhà nam tử đối với nàng có tốt hay không, Lan Chi chúng ta có của hồi môn không thiếu tiền, bộ dáng Hạ Sơn đoan chính một thân võ nghệ, biết đâu một ngày nào đó sẽ lập được quân công, ai nói đời này sẽ không có ngày được phong hầu? Người nha, phải nhìn xa trông rộng.”
Tiêu lão thái quân nhìn nàng dâu, gật đầu tán thưởng nói: “Lời này có lý, nếu Hầu gia xem trọng Hạ Sơn, các ngươi cũng đừng lo vớ vẩn.”
Triệu lão di nương cúi đầu mím môi một cái, tiện tay đánh một lá bài ra ngoài.
“Ai, ta hình như hồ rồi.” Miêu lão di nương hoảng hốt một lát, mới kích động nói, nữ nhi hôn sự nên quan tâm, nhưng hồ bài cũng không thể chậm trễ.
Thắng tiền, Miêu lão di nương vui mừng nhướng mày khiến Triệu lão di nương tức điên lên, hóa ra là bà lo vớ vẩn đúng không?
Có Tiêu lão thái quân gật đầu, nhà họ Cố cùng Hạ gia liền chính thức nghị hôn.
Hôn kỳ định vào tháng tám, sau tết Trung thu.
Cố Lan Chi không muốn làm rình rang, tốt nhất là ngay cả thân thích cũng không cần mời, náo nhiệt trong Hầu phủ nho nhỏ là được.
Cố Sùng Nghiêm không vui nói: “Cố Sùng Nghiêm ta gả muội muội, sao có thể keo kiệt như vậy?”
Bởi vậy, Cố Sùng Nghiêm chẳng những không điệu thấp xuống, ngược lại làm hỷ sự còn long trọng hơn cả lần đầu tiên muội muội xuất giá, thiệp hỷ của Thừa Ân Hầu Phủ tựa như lá rụng mùa thu, từng mảnh từng mảnh bay ra ngoài.
Của hồi môn hắn chuẩn bị cho muội muội lại càng khiến cho người khác tặc lưỡi.
Tiêu lão thái quân, Liễu thị, Triệu lão di nương, Miêu lão di nương cũng đều thêm một phần.
Cố Lan Chi không lay chuyển được người thân, chỉ có thể nhận phần thịnh sủng này.
Long Khánh Đế ở trong cung cũng tặng một phần hạ lễ cho biểu muội muội hắn đã từng động tâm.
Đầu tiên, Long Khánh Đế lấy lý do Lục lão thái thái tùy tiện lấy ngoại thất làm thê loạn quy củ thế gia, bỏ cáo mệnh của Lục lão thái thái, đồng thời cho rằng Hạ Liên năm đó câu dẫn người có thê tử, không xứng làm Vĩnh An Bá phu nhân, cho Hạ Liên biếm thành thiếp thất, ba hai tử nàng ta sinh tự nhiên vẫn là con thứ.
Tước vị của Lục Duy Dương vẫn còn, nhưng lấy tình cảnh hiện tại Lục gia, ai sẽ chấp nhân làm thông gia với nhà bọn họ? Lục Duy Dương không lấy được thê tử, Lục gia cũng vĩnh viễn chỉ có một người con trai trưởng là Lục Quý An.
Thứ hai, Long Khánh Đế đặc biệt đề bạt Hạ Sơn là giáo úy cấm quân lục phẩm, cũng thưởng một tòa phủ đệ cho Hạ gia ở kinh thành.
Hai phần hạ lễ này, phần thứ nhất Cố Lan Chi không cách nào cự tuyệt, phần thứ hai, nàng bảo Hạ Sơn đi kháng chỉ.
Hạ Sơn cũng không muốn dựa vào thê tử mà có được chức quan giáo úy này, hắn muốn dựa vào bản lĩnh thật sự, lập công thăng quan mà không phải cậy vào nhà họ Cố để thăng quan phát tài.
Long Khánh Đế bị từ chối thì rất mất mặt, thở phì phò đuổi Hạ Sơn ra khỏi cung, nhưng không truy cứu tội Hạ Sơn kháng chỉ.
Ngày mười chín tháng tám, Cố Lan Chi tái giá.
Nhà họ Cố mời rất nhiều khách, Tiêu lão thái quân, Liễu thị, Du thị ba đời tông phụ đều bề bộn nhiều việc, nhị phòng Tào thị cũng tận lực hỗ trợ.
Việc yến hội có diễn ra suôn sẻ hay không, liên quan đến thể diện của toàn bộ Thừa Ân Hầu Phủ.
Bọn nhỏ chỉ cần chơi đùa.
Cố Phượng tám tuổi, răng sữa từng bị rơi đã được mọc lại, hai hàng chỉnh tề, giống như trân châu khiến Cố Loan hâm mộ không thôi.
Mà Cố Loan sáu tuổi, vừa mới bắt đầu quá trình thay răng, hai chiếc răng cửa ở phía dưới đều rời bỏ nàng mà đi.
Cố Đình cũng đang thay răng, nhưng bé trai không thèm quan tâm, cười như thế nào thì cười như thế đó, lẫn lộn trong một đám nhóc trai.
Da mặt Cố Loan mỏng hơn so với ca ca, ngồi tại vườn hoa một hồi, thấy tiểu cô nương bên cạnh đều nhìn chằm chằm miệng của nàng, tam tỷ tỷ Cố La cười nhiều nhất, Cố Loan liền không thèm chơi cùng bọn họ nữa.
Vốn dĩ bên trong chính là đại cô nương, tiểu nữ nhi nhu thuận hiểu chuyện, Cố Loan không ngại chơi cùng bọn họ như hài tử, nhưng bây giờ đám nữ nhi chọc giận nàng, Cố Loan lập tức không muốn làm khổ chính mình nữa, đứng dậy rời ghế, đi ra phía đình mát.
“A Loan, ngươi đi đâu vậy?” Cố Phượng nhướng cổ hỏi muội muội.
Cố Loan quay đầu lại nói: “Ta khát, muốn về phòng uống nước.”
Nàng mới mở miệng, liền lộ ra hai chỗ trống, mắt thấy Cố La lại chỉ về phía nàng cười, Cố Loan tức giận đến giậm chân, không thèm quay đầu lại mà đi thẳng lên phía trước.
Cố Phượng trừng mắt nhìn Cố La : “Đừng có mà chê cười muội muội, năm nay ngươi không rụng, sang năm cũng phải rụng thôi.”
Cố La che miệng của mình, đột nhiên rất sợ hãi, rụng răng liệu có đau không?
.
Cố Loan dẫn nha hoàn Xuân Liễu của nàng bước từng bước ngắn nhanh chóng đi về đi được nửa đường, Cố Loan nhìn sang Lan Viên của cô cô, nghĩ đến bên kia bây giờ nhất định đang cực kỳ bận rộn, Cố Loan liền từ bỏ suy nghĩ đi tìm cô cô.
Phía trước chính là nguyệt môn, mũi Cố Loan bỗng nhiên ngứa ngứa, nàng vừa thả chậm bước chân, vừa vô thức nhắm mắt lại, ngẩng cao khuôn mặt nhỏ, sau đó hắt xì một cái thật to.
Cùng lúc nàng hắt xì đồng thời có một âm thanh vang lên, còn có cả tiếng kêu sợ hãi Xuân Liễu đang đứng sau lưng: “Ngươi là người phương nào?”
Cố Loan nghi hoặc mở to mắt, gần đến trưa, ánh nắng tháng tám sáng choang chói mắt, nhưng Cố Loan lúc này như thấy được quỷ, mắt ngay lập tức trợn tròn.
Triệu Quỳ chuyển ánh mắt từ trường bào vừa bị hắt hơi vào của mình, chầm chậm nhìn lên mặt nữ nhi đối diện.
Đã hai năm rồi Cố Loan không gặp Triệu Quỳ, bây giờ bỗng nhiên đối mặt, Cố Loan kinh ngạc phát hiện ra vị hoàng tử hung thú này lại cao lớn thêm, dung mạo của hắn gần giống như lúc hai mươi, giống nhất là sự âm lãnh cùng hờ hững trong mắt Triệu Quỳ.
Người cũng như tên, hắn tựa như Quỳ thú cao cao tại thượng, muốn đi đâu thì đi đó, tùy ý làm loạn.
“Nhị, Nhị điện hạ.” Khi sự kinh ngạc và hoảng hốt qua đi, Cố Loan vội vàng cúi đầu hành lễ.
Xuân Liễu chưa từng vào cung, thế nên khi biết được thiếu niên mặt lạnh trước mắt chính là Nhị điện hạ tâm ngoan thủ lạt mà quỷ thần đều sợ trong truyền thuyết, chân Xuân Liễu liền mềm nhũn, bịch một cái quỳ xuống.
Triệu Quỳ nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng tròn của Cố Loan, trong con ngươi lướt qua một tia kinh ngạc: “Ngươi thế mà còn nhận ra ta.” Lần gặp trước của hai người, bé gái chỉ mới bốn tuổi mà thôi, ký ức tiểu hài tử đều tốt như vậy sao?
Cố Loan cắn môi một cái, bộ dạng hung dữ này của hắn, ai mà không nhớ rõ? Chỉ là, tại sao hắn không ở trong cung mà lại tới Hầu phủ rồi? Còn lặng yên không một tiếng động đến hậu hoa viên?
“Nhị điện hạ đến vườn hoa có chuyện gì sao?” Nhìn nam nhân áo bào giày đen, Cố Loan tận lực tỉnh táo hỏi.
Triệu Quỳ không có việc gì, hôm nay hắn xuất cung đi dạo, trên đường bách tính đều đang đàm luận hôn sự Thừa Ân Hầu Phủ, Triệu Quỳ bỗng nổi lên hứng thú, liền lừa gạt đến Hầu phủ.
Tiền viện nhiều người, Triệu Quỳ muốn tìm nơi thanh tịnh, đuổi quản sự Cố Sùng Nghiêm phái tới “hầu hạ” hắn đi mất, Triệu Quỳ nhàn nhã tản bộ đi lang thang thì đến nơi này.
Nhưng Triệu Quỳ biết, nam tử tự tiện xông vào hậu hoa viên là không hợp quy củ.
“Ngươi đang thẩm vấn ta sao?” Bé gái luôn luôn cúi đầu, Triệu Quỳ đột nhiên ngồi xổm một gối xuống, nhìn thẳng Cố Loan hỏi.
Khuôn mặt băng lãnh của nam nhân đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, Cố Loan bị dọa đến bỗng nhiên lui lại, mắt hạnh hoang mang rối loạn, như bị ác quỷ quấn thân.
Triệu Quỳ nhíu nhíu mày.
Khuôn mặt của hắn, đáng sợ đến vậy sao?
==================
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha, kiếp trước tạo nghiệp đến đời này phải chịu đó mà.