Lên cây dễ dàng xuống cây khó, Cố Loan vịn cái thang, nhìn xuống dưới, cánh tay nhỏ liền run rẩy.
Một bước từ trên cây leo đến trên thang là gian nan nhất.
Triệu Quỳ đã đứng trên thang, một tay vịn thang, một tay vịn chân nàng, khích lệ nói: “Yên tâm, có ta.”
Hắn làm sao lại để cho tiểu vương phi yêu kiều của mình té ngã?
Cố Loan thật sự rất sợ, nàng không còn dám nhìn xuống, tay Triệu Quỳ chính là thứ duy nhất nàng có thể bám vào, lúc này nàng cũng không quan tâm đến chuyện Triệu Quỳ cuộn váy nàng lên, chậm rãi chuyển qua trên thang, hai đùi run dữ dội hơn.
Triệu Quỳ nhìn ở trong mắt, đã cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy nữ nhân nhát gan đến đáng yêu, sau đó, hắn để Cố Loan bước xuống trước một bước, hắn bước theo sau.
Hai phu thê tiếp đất với tốc độ cực kỳ chậm, lúc còn lại ba bốn bước, Triệu Quỳ có chút không kiên nhẫn được nữa, buông chân Cố Loan ra, hắn xoay người một cái liền nhảy xuống.
“đông” một tiếng, dọa Cố Loan một cái, nàng cúi đầu, trông thấy Triệu Quỳ ngửa đầu, cười ra hiệu nàng tiếp tục.
Bởi vì không còn cao nữa, Cố Loan bình ổn tâm trí, một bước hai bước, lúc nàng muốn quay đầu xem thử đã tới đất chưa, trên eo đột nhiên có thêm một đôi tay, trực tiếp bế nàng xuống.
Cố Loan kinh hô một tiếng, tay nhỏ muốn nắm chặt cái thang nhưng không kịp bắt lấy, sau một khắc, nàng liền ngã xuống trên vai Triệu Quỳ.
“Trang Ca còn to gan hơn nàng.” Ôm thân thể kiều nhuyễn của nàng, Triệu Quỳ thấp giọng cười nói.
Cố Loan đầu tiên là bị hắn dọa một lần trên tàng cây, lúc này lại dọa một lần, trước mắt chính là chiếc cổ trắng nõn của Triệu Quỳ, Cố Loan không biết ở đâu bộc phát tính tình, cúi đầu liền cắn cổ hắn.
Bờ môi mềm mềm dán vào hắn, răng nho nhỏ cắn xuống, nhưng sức yếu, không có bao nhiêu sức lực cả.
Đầu tiên Triệu Quỳ có chút đau, sau đó, đều bị Cố Loan chọc cho người đầy lửa.
Hắn ý vị thâm trường vỗ vỗ Cố Loan, lập tức nhanh chân đi đến chính viện.
Cố Loan mới cắn một chút liền hối hận, vội vàng buông ra, nhỏ giọng nhắc nhở hắn: “Thả ta xuống.”
Triệu Quỳ dường như không nghe thấy.
Cố Loan bắt đầu giãy dụa.
Triệu Quỳ mặc kệ nàng, chỉ có hô hấp càng ngày càng nặng.
Chân Cố Loan ở phía trước người hắn động đậy, trong lúc vô tình đụng phải cái gì, kịp phản ứng, Cố Loan nhất thời không dám động.
Biệt viện chính phòng, Ngụy công công đang kiểm tra trong phòng ngoài phòng đã quét dọn sạch sẽ hay chưa, hai tiểu thái giám đi theo phía sau, nếu ông cảm thấy nơi nào còn có chút bụi, đám tiểu thái giám liền tiến lên thu dọn.
Đang bận, trong viện đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Ngụy công công ra ngoài nhìn, liếc nhìn một cái liền tranh thủ thời gian dẫn hai tiểu thái giám lui xuống.
Cố Loan đỏ mặt, nhưng việc đã đến nước này, nàng lại oán giận cũng không làm nên chuyện gì.
Tiến vào nội thất, Triệu Quỳ trực tiếp đem Cố Loan đặt xuống giường.
Cố Loan nằm, căng thẳng nhìn hắn, lắc lư trên vai Triệu Quỳ một đoạn đường, trâm cài tóc trên đầu Cố Loan nới lỏng, tóc đen hơi loạn, mấy sợi sợi tóc đính vào một bên má, cộng thêm gương mặt điềm đạm đáng yêu của cô gái nhà lành bị ác bá ức hiếp, càng tăng thêm yêu mị.
Trong cái nhìn chăm chú phòng bị của Cố Loan, Triệu Quỳ nghiêng đầu, sờ lên chỗ cổ bị Cố Loan cắn.
Cố Loan vừa hoảng vừa vội, tay nhỏ nắm lấy váy nhận tội: “Ta sai rồi…”
Triệu Quỳ đưa tay cởi áo bào, nhìn nàng hỏi: “A Loan có gì sai đâu?”
Động tác của hắn rất nhanh, đảo mắt cũng chỉ thừa một chiếc trung khố (quần màu trắng đàn ông cổ đại hay mặc đó bà con), Cố Loan đỏ quay lưng lại, lắp bắp nói: “Ta, ta không nên bất kính với Nhị biểu ca.”
“Ta thích nàng bất kính.” Triệu Quỳ đến trên giường, ôm lấy nàng từ phía sau, học theo nàng, nhẹ nhàng dán lên cổ nàng một chút, nhưng Triệu Quỳ khống chế lực đạo rất tốt, không để Cố Loan cảm đau, chỉ làm cho toàn thân nàng run run.
“A Loan cảm thấy, như thế này là bất kính?” Triệu Quỳ kéo thắt lưng của nàng, bờ môi dạo một vòng quanh tai nàng.
Cố Loan đã không có sức lực nói chuyện, hóa thành nhuyễn ngọc thu thuỷ trong ngực hắn.
.
Ngày tháng sáu, ngoài cửa sổ chẳng biết mưa rào rơi lúc nào.
Cơn mưa to như trúc nước, liên tục nện trên cánh hoa hồng trong bồn hoa, cánh hoa mảnh mai không kịp khép lại lập tức bị từng hạt nước mưa đập vào, trải qua mấy lần muốn vươn mình trở lại nhưng đều thất bại, thật vất vả mưa mới nhỏ lại một chút, cánh hoa hồng chịu đủ tàn phá rốt cuộc cũng bất lực vươn lên, đáng thương rũ cụp xuống, mặc cho nước mưa dọc theo cây hoa chảy xuống như suối.
Lúc hoàng hôn, mưa rốt cục cũng tạnh.
Cố Loan lại thất lễ lần nữa.
Nhưng nàng đã hoàn toàn bất lực để xấu hổ hoặc lúng túng rồi, tựa như một cánh hoa hồng bị nước mưa xối xả làm rơi xuống đất, nàng hoàn toàn nằm sấp trong ngực Triệu Quỳ, bên mặt nóng lên, tóc dài xốc xếch trải tán loạn trên thân hai người, nhắm mắt lại không ngừng thở phì phò.
Triệu Quỳ vén những sợ tóc rơi trên trán nàng, yên lặng nhìn nàng.
Từ buổi sáng đến bây giờ, ngủ một lát rồi cũng nhanh chóng bị hắn quấy tỉnh, Cố Loan thật một chút sức lực cũng không còn rồi, bối rối, nàng cứ như vậy nằm sấp trong ngực Triệu Quỳ ngủ thiếp đi.
Tiểu tiên điểu của Thừa Ân Hầu Phủ, bộ dáng ngủ thiếp đi thật giống con chim nhỏ, đặc biệt ngoan, đặc biệt ỷ lại, Triệu Quỳ nhìn thấy rất vừa lòng thỏa ý.
Triệu Quỳ không biết kiếp trước vì sao người kia nhất định phải giết Cố Loan, nhưng hắn tin tưởng, người kia sau đó nhất định sẽ hối hận.
Trước đó chưa viên phòng với Cố Loan, Triệu Quỳ đã không bỏ được cô nương này, sau khi viên phòng, Triệu Quỳ cảm thấy, chỉ cần nàng muốn, mạng của mình hắn đều nguyện ý cho nàng.
Lẳng lặng nghỉ ngơi một lát, cảm thấy chiếc giường này đã không còn ngủ được, Triệu Quỳ buông màn trướng xuống, gọi Ngụy công công.
Ngụy công công cúi đầu tiến đến, đứng sau tấm bình phong, hắn không dám ngẩng đầu nhìn loạn, lại ngửi thấy mùi vị khiến người ta loạn tâm, có loại mùi hương thanh mát không biết đến từ nơi nào, cũng có, mùi hương của chủ tử.
“Chuẩn bị thuyền.” Triệu Quỳ chỉ nói hai chữ.
(trong tiếng Trung là 备船 chỉ có hai chữ thôi nhé mọi người)
Ngụy công công đã hiểu, lập tức đi an bài.
.
Cố Loan tỉnh lại trong tiếng chim hót thanh thúy, mơ mơ màng màng, Cố Loan cảm thấy mình giống như đang lắc lư.
Còn chưa có kết thúc sao?
Thế nhưng là cảm giác lại không giống lắm.
Cố Loan mở mắt, màn trướng màu xanh không còn nữa, thay vào đó, là rường cột tinh xảo chạm trổ, bên tai truyền đến tiếng nước chảy liên tục không ngừng, trong thoáng chốc, Cố Loan đã rõ, nàng đang trên thuyền.
Cố Loan quay đầu, bất ngờ nhìn thấy Triệu Quỳ.
Hắn ngồi tại mui thuyền bên kia, màn trúc buông xuống, che cản phong cảnh bên ngoài thuyền, bên cạnh cửa sổ, trên mặt bàn trước mặt Triệu Quỳ bày biện một cái lồng chim ngà voi, bên trong lồng chỉ có con chim hoàng yến lông vũ diễm lệ, lúc này Triệu Quỳ đang dùng một cây nhỏ trêu đùa chim hoàng yến bên trong, tiếng chim hót chính là từ trong miệng chim hoàng yến này ra.
Chim hoàng yến nhìn rất đẹp, ánh mắt Cố Loan rơi ngay trên khuôn mặt tuấn mỹ thanh thản của Triệu Quỳ.
Cố Loan chưa từng thấy Triệu Quỳ thảnh thơi như vậy, Triệu Quỳ bên trong màn trướng lúc chiều, Cố Loan cũng chưa từng thấy qua.
Đời trước, Cố Loan cùng Triệu Quỳ từng có một đêm tiếp xúc da thịt, nhưng đó là lúc Cố Loan trúng thuốc, rất nhiều chuyện, nhiều cảnh tượng đều không nhớ được.
Đời này, sau tân hôn Triệu Quỳ cùng nàng hồ nháo qua mấy lần, khi đó Cố Loan phần lớn đều nhắm mắt lại, chỉ có hôm nay, Triệu Quỳ không ngừng gọi khuê danh của nàng, hắn bưng lấy mặt của nàng bảo nàng nhìn hắn, Cố Loan mới nhìn rõ nhu tình cùng điên cuồng trong mắt Triệu Quỳ.
Trong lòng dâng lên một tia khác thường, Cố Loan thẹn thùng ngừng lại hồi ức.
“Tỉnh rồi?” Nghe thấy bên này nàng có động tĩnh, Triệu Quỳ lập tức buông cây nhỏ đùa chim xuống, đi tới, ngồi xuống bên người Cố Loan.
Hắn khẽ dựa gần, Cố Loan đỏ mặt trước, thật sự là những hình ảnh kia, cảm thấy quá khó xử.
“Đỏ mặt cái gì?” Triệu Quỳ cúi người, khuôn mặt tuấn tú cơ hồ dán khuôn mặt ửng đỏ của nàng.
Mắt hạnh Cố Loan trốn tránh, không cách nào trả lời.
Triệu Quỳ cười, hôn lên môi nàng một chút, sau đó nâng lên, chọc chọc vào khuôn mặt nhỏ mềm mại của nàng nói: “Đã một ngày, cơm trưa, cơm tối cũng chưa ăn, có đói bụng không?”
Hắn mới nhắc đến cơm trưa, bụng Cố Loan liền kêu lên ùng ục, thế là mặt của nàng, càng đỏ.
Triệu Quỳ nắm chặt tay nàng, không cười nàng, chỉ phân phó bày thiện, lại sai người chuẩn bị nước.
Sau một lát, Ngọc Phiến bưng nước rửa mặt tới.
Triệu Quỳ nhận lấy khăn.
Ngọc Phiến cúi đầu thối lui đến bên cạnh.
Triệu Quỳ thử nước, một tay vịn bả vai Cố Loan, muốn đích thân giúp nàng lau mặt.
“Ta tự làm được.” Cố Loan tròn mắt, nhỏ giọng nói.
Triệu Quỳ không để ý tới nàng, nắm vuốt chiếc khăn lau dọc theo khuôn mặt nàng từ trán xuống đến cằm, hắn lau cực kỳ nghiêm túc, ngay cả khóe mắt Cố Loan cũng không bỏ qua.
Trước khi ngủ Cố Loan khóc nỉ non cầu khẩn thật lâu, ngủ thiếp đi khóe mắt không thể tránh khỏi kết ghèn màu trắng, chính Cố Loan cũng không nhìn thấy, Triệu Quỳ nhìn thấy cũng không để ý lắm, trong mắt chỉ có khuôn mặt Cố Loan trắng nõn nà như nước trong veo, chỉ có ánh mắt nàng đen nhánh sáng ngời, cùng khóe mắt đuôi lông mày ngượng ngùng bất an.
Lau xong, Triệu Quỳ ném khăn vào chậu nước, Ngọc Phiến lập tức bưng chậu đi ra.
Triệu Quỳ tiến lên, nâng cằm Cố Loan lên, nhẹ nhàng hôn nàng.
Cố Loan nhắm mắt lại.
“A Loan, hôm nay ta mới hiểu được, cái gì gọi là uyên ương đẹp mộng thần tiên chẳng màng.” Lúc hôn đến tai nàng, Triệu Quỳ trầm thấp nói.
Cố Loan nghe câu này, lại nghĩ tới trong trướng buổi trưa, Triệu Quỳ nói rất nhiều, đó là những câu kiếp trước Triệu Quỳ chưa từng nói lúc làm chuyện đó, khiến nàng xấu hổ mà nghe, nhưng lại nhịn không được rất thích, có loại cảm giác được người khác trìu mến lại trân quý.
Lần đầu tiên, Cố Loan chủ động dựa vào trong ngực hắn, đưa tay ôm lấy hắn.
Thân thể Triệu Quỳ căng cứng, cúi đầu cọ cọ vào mái tóc đen nhánh mượt mà của nàng, ôm lấy nàng nói: “Về sau, chúng ta liền làm đôi uyên ương vui vẻ nhất trên đời này.”
Cố Loan hồi tưởng một ngày này Triệu Quỳ đối xử với nàng, đột nhiên cảm giác được, nếu như có thể tiếp tục như vậy, cũng rất tốt.
Mui thuyền chia gian trong gian ngoài, bên ngoài cơm tối đã bày xong, Cố Loan thích cháo tôm, còn có món cá chua ngọt mê người.
“Cá là ta mới câu.” Triệu Quỳ vịn Cố Loan ngồi xuống, có chút ít tranh công nói.
Cố Loan cho hắn mặt mũi, nếm thử một miếng cá trước, xác thực rất ngon.
“Đa tạ Nhị biểu ca ban thưởng cá.” Trước là lời đường mật, sau là mỹ vị nhân gian, tâm tình Cố Loan nhẹ nhõm, trêu chọc một câu.
Triệu Quỳ thích nàng như vậy, thích nàng coi hắn là người nhà, vừa nói vừa cười.
Từng có thân mật điên cuồng, khoảng cách giữ đôi phu thê bất tri bất giác phai nhạt chút, lại thêm Triệu Quỳ có chủ tâm đùa Cố Loan, một hồi ôm Cố Loan vào trong ngực nhất định phải tự tay đút nàng húp cháo, một hồi yêu cầu Cố Loan đút cho hắn ăn, Cố Loan không chống đỡ được hắn vô lại, chậm rãi cũng liền quen thuộc.
Sau bữa ăn, Triệu Quỳ rốt cục nắm tay Cố Loan, mang nàng ra mui thuyền.
Vùng ngoại ô biệt viện, yên tĩnh mà bình thản.
Mưa rào qua đi, bầu trời đêm khôi phục lại trong sáng, ngàn vạn tinh quang sáng chói, trên mặt hồ, chẳng biết lúc nào bị người khác đốt từng chiếc đèn sông, ánh sáng dìu dịu lập lòe, theo luồng sóng uyển chuyển.
Cố Loan sững sờ tại trước cửa mui thuyền.
Triệu Quỳ ôm lấy nàng từ phía sau, nhẹ giọng hỏi: “Như thế nào?”
Trong mắt Cố Loan phản chiếu lấy tinh quang đèn đuốc, từ đáy lòng gật đầu: “Rất đẹp.”
Đẹp đến mức nàng muốn thời gian vĩnh viễn dừng ở đêm nay, nàng mới dễ dàng đặt mình vào cảnh đêm này.
“Trong mắt ta, vẻ đẹp cảnh này, không bằng A Loan nửa phần.” Triệu Quỳ di chuyển tới trước mặt Cố Loan, nhìn mắt của nàng nói.
Cố Loan bị hắn nói đến hai gò má nóng lên, quẫn bách mà cúi thấp đầu, cảnh sắc khác thì cũng thôi đi, Cố Loan tuyệt không dám sánh bằng với cảnh sắc đêm nay.
Triệu Quỳ cười cười, nắm tay Cố Loan đi đến đầu thuyền, sau đó hắn ngồi xuống, lại kéo Cố Loan vào trong lòng, cùng nhau thưởng thức cảnh đêm.
Người chèo thuyền vững vàng chống đỡ, ô bồng bắt đầu chèo thuyền xuyên qua những ngọn đèn trên sông.
Có vài chiếc đèn bị lật, chìm vào trong nước, có đèn bị đẩy ra xa, ung dung trôi dạt, ánh mắt Cố Loan truy đuổi theo đèn sông ngoài xa đó, vừa quay đầu, khuôn mặt tuấn tú Triệu Quỳ từ một bên lấn đến, không hề có điềm báo trước hôn nàng.
Trên mặt hồ, sông đèn trôi xa chợt chậm lại, dường như cũng muốn nhìn đôi uyên ương trên thuyền ôm nhau lưu luyến.