Hoàng Bán Tiên

Long Cảnh để lại một câu không đầu không đuôi, sau đó liền cuống cuồng bỏ đi. Bận rộn cả nửa ngày sau, Tư Đồ cùng Tiểu Hoàng rốt cuộc cũng không hiểu được rốt cuộc lão đến đây để làm gì.

“Làm trò quỉ gì đây?” – Tư Đồ cau mày nhìn lão thái giám đang chạy trối chết kia, rồi quay sang hỏi Tiểu Hoàng: – “Câu cuối cùng lão ta nói là ý gì?”

Hoàng Bán Tiên lắc đầu im lặng, vẻ mặt như mang đầy tâm sự.

Tư Đồ xoa xoa cổ, đưa tay ra giật một lọn tóc của Tiểu Hoàng: – “Thôi quên đi, đừng nghĩ nữa, buổi chiều đi đâu đây?”

Hoàng Bán Tiên có đôi chút bắt không kịp được tiết tấu của Tư Đồ, bèn ngước lên nhìn hắn: – “Đi đâu là đi đâu?”

“Đang hỏi ngươi mà.” – Tư Đồ cười. – “Dù sao cũng không thể ngồi thừ ra ở nhà, có đúng không hử?”

Tiểu Hoàng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng thì nghĩ, ở nhà đọc sách không tốt sao…

Sau khi Tư Đồ nghĩ ngợi một hồi, đột nhiên nói – “Dắt ngươi đi làm một chút chuyện có ý nghĩa nha? Mang theo đàn của ngươi luôn.”

“Đàn?” – Tiểu Hoàng thấy Tư Đồ cười bí ẩn, dù y không hiểu cho lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn ôm đàn ra ngoài.

Tư Đồ cũng chạy vào phòng trong, chưa đầy một chốc sau đã vác ra một cái bao vải dài ngoằng, rồi ôm lấy đàn trong tay Tiểu Hoàng, dắt y ra khỏi cửa.

Hai người vừa đi đường vừa trò chuyện, rất nhanh đã ra đến ngoại ô. Tư Đồ mua một con ngựa nơi chợ buôn ngựa, xoay người nhảy lên yên, vươn tay ra với Tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng nhìn quanh quất: – “Ta cũng muốn cưỡi ngựa…”

Tư Đồ nhướn mày một cái, cười nói: “Như vầy thì sao?” – Tay hắn đã vươn ra hãy còn chưa rút lại.

Tiểu Hoàng bất đắc dĩ đành phải đưa tay ra, vừa định leo lên đã bị Tư Đồ kéo mạnh một cái, ôm lấy đặt phía trước người hắn. Chưa đợi Tiểu Hoàng kịp phản ứng, Tư Đồ đã giật dây cương, bốn vó ngựa phi nước đại, băng băng phóng về phía trước.

Tiểu Hoàng cả người nghiêng ngả, ngồi còn chưa yên thì ngựa đã phi nhanh đến quay cuồng, y căn bản không có cách nào để giữ thăng bằng, đành phải níu chặt lấy Tư Đồ.

Tư Đồ một tay mang đàn, một tay nắm cương, đặt cánh tay Tiểu Hoàng ôm vòng quanh lưng mình, để y ôm hắn thật sát rồi lấy roi quất ngựa. Con ngựa hí vang một tràng, bắt đầu phi cuồn cuộn cực kỳ hưng phấn.

Tiểu Hoàng nghe tiếng gió ràn rạt qua tai, đành phải ôm chặt lấy Tư Đồ để mình không rớt khỏi lưng ngựa.

Đi thật xa rồi, Tư Đồ đột ngột ghìm cương. Con ngựa chồn chân quanh quẩn mấy vòng rồi chậm rãi ngừng lại.

“Tới rồi!” – Tư Đồ thấp giọng nói, vỗ vỗ tiểu hài tử trong lòng.

Mở mắt nhìn bốn phía xung quanh, y phát hiện ra hai người đã đến bên một dòng sông nhỏ, bốn bề được núi non bao phủ, nước sông xanh thấu đến tận đáy. Ven bờ nước, những khóm thủy lan hoa[4] đang lúc nở rộ đẹp tươi.

“Ở đây sao?” – Tiểu Hoàng ngước đầu lên nhìn Tư Đồ, không rõ hắn dắt y đến nơi điểu ngữ hoa hương, nhân gian tiên cảnh này để làm chi.

“Có đẹp không nào?” – Tư Đồ mỉm cười hỏi.

“Ừm.” – Tiểu Hoàng thành thật gật đầu.

“Lúc ta còn rất nhỏ đã từng tới đây một lần.” – Tư Đồ ôm lấy Tiểu Hoàng xoay người xuống ngực. – “Mấy mươi năm không tới rồi, cũng không ngờ nơi này không hề thay đổi.”

“Lúc huynh còn nhỏ đã ở đây?” – Tiểu Hoàng đã hai chân chạm đất, dưới chân là một bãi sỏi mịn, và cũng vì cách bờ sông không xa mấy, nên đất dưới chân có chút ẩm ướt, những hòn đá cuội nhỏ màu trắng tinh điểm xuyết trên nền cát sông màu sẫm, còn thêm một chút rêu xanh, cảm giác thật trong lành.

Tư Đồ đưa đàn cho Tiểu Hoàng, giơ tay đặt bao vải dài ngoẵng kia xuống, nhẹ nhàng mở ra, bên trong chính là một chiếc cần câu làm bằng trúc, trông qua dường như vẫn còn rất mới.

“Câu cá sao?” – Tiểu Hoàng ôm đàn ngạc nhiên hỏi Tư Đồ.

“Thế nào? Chưa câu cá lần nào à?” – Tư Đồ đặt cần câu xuống bên bờ nước, rồi quay lưng đi đến một nơi đất kha khá ẩm, bẻ một cành cây đào xuống lớp bùn, thật nhanh đã đào lên được mấy con giun.

“Lúc còn bé ta có đi câu với phụ thân.” – Tiểu Hoàng đến gần, ngồi xổm xuống một cách hiếu kỳ. Y thấy Tư Đồ gom mấy con giun lại với nhau rồi gói hết vào trong một chiếc lá to.

“Cũng lâu lắm rồi ta không đi câu.” – Tư Đồ đứng lên nhìn sang Tiểu Hoàng – “Ta vẫn nhớ đến nhưng không có ý muốn đi, hôm nay không biết sao nữa, đột nhiên có hứng thú.” – Nói đoạn, quay người trở về bờ sông. Hắn thấy Tiểu Hoàng nhìn chằm chằm vào mấy con giun trong tay hắn một cách đầy hào hứng thì bật cười: – “Có muốn thử không?”

“Ừm!” – Tiểu Hoàng gật đầu, cầm chiếc cần nằm trên đất lên, gỡ cuộn dây câu được quấn gọn gàng cho dài ra rồi đưa cần đến trước mặt Tư Đồ.

Tư Đồ lấy một con giun định móc vào lưỡi câu, thì thấy Tiểu Hoàng khoát khoát tay.

“Sao vậy?” – Tư Đồ không hiểu.

“Lấy phân nửa thôi.” – Tiểu Hoàng chỉ chỉ con giun.

“Vì sao?” – Tư Đồ liếc nhìn con giun đang vùng tới vẫy lui trong tay hắn.

“Ngắt ra phân nửa, nửa kia…thả ra, nó còn có thể sống được.” – Tiểu Hoàng nói

“Thật à?” – Tư Đồ giật mình.

“Ừm.” – Tiểu Hoàng gật đầu.

Tư Đồ nắm hai đầu chú giun, nhẹ kéo ra một cái, chú ta quả nhiên đứt thành hai nửa.

Hắn đặt nửa con giun xuống đất, nó bắt đầu bò bò trườn trườn mà lẩn đi về phía xa tít, còn nửa con trên tay hắn vẫn còn đang động đậy.

“Ha ha…” – Tư Đồ buồn cười, móc nửa con giun ấy vào lưỡi câu.

Cầm lấy cần câu, Tư Đồ vung tay quẳng dây câu vào lòng sông. Bên bờ nước có hai tảng đá nhẵn nhụi, Tư Đồ đi đến ngồi xuống trên một tảng, rồi trải tà áo từ y phục của hắn ra nơi tảng đá bên cạnh, đoạn vẫy vẫy tay với Tiểu Hoàng: – “Lại đây.”

Tiểu Hoàng đi qua, ngoan ngoãn ngồi xuống trên tà áo hắn, rất gần vào Tư Đồ.

“Đàn một khúc nghe đi.” – Tư Đồ vung vẩy cần câu trong tay hắn, quay sang cười nhìn Tiểu Hoàng.

“Đàn được sao?” – Tiểu Hoàng hỏi – “Không phải sẽ dọa cá chạy mất tiêu à?”

Tư Đồ bật cười khanh khách – “Sao ngươi khiêm tốn quá vậy, ngươi trông rất ưa nhìn, từ khúc đàn ra nghe lại hay, phải là dụ cá đến nhiều hơn mới đúng chứ?”

Tiểu Hoàng cũng không muốn tranh luận với hắn, chỉ đặt chiếc đàn lên đùi mình rồi bắt đầu nhẹ nhàng gảy. Dường như lòng y không yên, đàn chỉ là tùy ý đinh đang mấy phím, tiếng đàn trong trẻo dễ nghe, tuy không thành một khúc nhưng cũng là một âm điệu…êm ái đến kỳ lạ. Cổ cầm bao giờ cũng vậy, đều mang âm hưởng bi ai, dẫu có là một từ khúc lưu loát như nước chảy mây trôi thì cũng vương theo một nét sầu bi mờ nhạt, khiến người nghe sẽ cảm thấy thoảng chút u sầu. Thế nhưng, nếu rung những dây ở các quãng âm cao thấp xa nhau, lại có thể hình thành nên một loại âm điệu nhẹ nhàng hoạt bát, khi hòa hợp cùng cảnh trí non xanh nước biếc trước mắt kia lại trở thành một phen khoái ý không biết nói sao cho thành lời.

Hai người cứ lẳng lặng ngồi cạnh nhau như thế ở hai tảng đá, họ cũng không nói gì. Tiểu Hoàng khẽ dựa vào Tư Đồ nhẹ nhàng gảy đàn, đôi mắt nhìn vô định về phía trước.

Tư Đồ giơ cần câu, an tĩnh nghe Tiểu Hoàng đánh đàn, đôi mắt hắn chăm chú nhìn vào mặt nước yên lặng của dòng sông, trên khuôn mặt là một sự bình thản khó mà có được.

Cũng không biết đã bao lâu trôi qua, mãi đến khi ngón tay Tiểu Hoàng gảy lên dây đàn đã có hơi đau, y mới hỏi Tư Đồ: – “Sao vẫn chưa câu được vậy?”

Tư Đồ cười: – “Ngươi dọa cá chạy hết trơn rồi.”

“Huynh vừa nói sẽ không mà.” – Tiểu Hoàng nắn nắn cổ tay hơi mỏi và mỉm cười.

“Ngươi có muốn thử không?” – Tư Đồ đưa cần câu cho Tiểu Hoàng.

Đưa tay đón lấy, Tiểu Hoàng ước lượng thử sức nặng chiếc cần, phát hiện ra rằng chiếc cần trúc mảnh dẻ này vô cùng nhẹ nhõm, phía đầu cần câu có một vết hõm, dường như được một con dao nhíp khắc thành, dây câu được đính vào chỗ hõm ấy rồi quấn quanh mấy vòng thật chặt, nom thật giản đơn, ấy mà lại có một cảm giác tinh xảo không biết phải nói sao cho vừa. Tiểu Hoàng trông thấy rồi nghĩ, một vật gì đó có đẹp đẽ hay không toàn bộ phải trông xem liệu nó có vừa đủ giản dị cùng phức tạp hay không. Cái gọi là tinh tế hoàn mỹ, nhiều một chút cũng không được mà ít một chút cũng không xong, nhất định phải thật vừa vặn. Cảm giác này giống như khi chọn lựa một ai đó, chỉ lần đầu tiên gặp mặt thôi đã có một tiếng nói thầm cất lên ở trong lòng: – “Đúng rồi, chính là con người này đây.”

Tư Đồ thấy Tiểu Hoàng nhìn chăm chăm vào cần câu đến ngơ ngẩn, bèn đưa tay ra cầm lấy chiếc đàn trên chân y, dùng một ngón tay nhẹ nhàng gảy qua. Huyền cầm là một vật rất thú vị, khi ta càng chăm chú mà gảy, âm thanh phát ra lại càng rời rạc, còn nếu càng tùy ý thì tiếng đàn ra lại càng trôi chảy…Tư Đồ không biết đánh đàn, hắn thậm chí đã lớn tướng đến thế này rồi mới chạm vào một chiếc đàn lần đầu tiên. Trước đây, ngay cả nhìn hắn cũng chẳng buồn lấy mắt nhìn. Trong quan điểm của hắn, đàn là một thứ không hề có giá trị, có chăng cũng chỉ là để làm đẹp đôi chút, không có nó cũng chẳng chết ai, trên đời này đã đủ mọi chuyện có liên quan đến sinh tử lắm rồi. Nhưng những thứ vô ích đôi khi lại có những khả năng diệu kỳ, có thể khiến người ta từ bỏ những chuyện liên quan đến sống hay chết, ví dụ như tôn nghiêm, hay như ái tình.

“Ta không phải là do chính phụ thân sinh ra.” – Tiểu Hoàng cầm cần câu, đột ngột mở miệng – “Lúc ta còn nhỏ thì được đặt trước cửa nhà của người.”

Tư Đồ lặng im, tiếp tục gảy những dây đàn, tầm mắt lại buông xuống trên người tiểu hài tử bên cạnh. Tiểu Hoàng đang dựa vào bờ vai của hắn, từ chỗ của hắn nhìn sang chỉ thấy một mái đầu đen nhánh, không nhìn thấy nhãn thần của y, nhưng giọng y nghe rất bình tĩnh, như đang kể cho hắn nghe một câu chuyện xa xưa.

“Khi ta sinh ra, trong thôn xuất hiện tin đồn đại rằng ta có bán tiên thể.” – Tiểu Hoàng tiếp tục từ tốn nói – “Cho nên mới đặt cái tên này.”

“À…” – Tư Đồ kềm không được bèn bật cười. – “Phụ thân ngươi biết đùa lắm.”

“Huynh còn cười? Tên của huynh còn chế nhạo hơn cả ta.” – Tiểu Hoàng ngước lên nhìn Tư Đồ – “Ai đặt cho huynh vậy?”

“Thật ra…vốn không phải cái tên này.” – Tư Đồ lắc đầu, bất đắc dĩ phải nói: – “Là khi còn nhỏ ta thách đố cùng Mộc Lăng rồi thua cuộc.”

“Thách đố?” – Tiểu Hoàng lần đầu tiên nghe đến, hiếu kỳ chờ Tư Đồ nói tiếp.

“Ta với Mộc Lăng rất lâu về trước chỉ có họ chứ không có tên. Y gọi ta là Tư Đồ, ta gọi y là Đầu Gỗ.” – Tư Đồ nói – “Sau này trên giang hồ bọn ta cũng có chút danh tiếng, nếu chỉ có họ không có tên thì cũng không hay, đã nghĩ đến phải tự đặt cho mỗi người cái tên nào đẹp một chút. Năm đó đang mùa đông, cực kỳ rét, trên mái hiên đóng một lớp băng dày, nên bọn ta đều nghĩ đến một chữ “Lăng”[5].”

“Lăng?” – Tiểu Hoàng hiểu ra đôi chút – “Huynh muốn gọi là Tư Đồ Lăng?”

Tư Đồ gật đầu – “Có điều bọn ta không ai chịu mang cái tên giống nhau, nên đánh cuộc một phen, kẻ nào thắng thì dùng chữ “Lăng” đó, thua thì phải mang cái tên người thắng đặt cho.”

“Sau đó huynh thua?” – Tiểu Hoảng hỏi, thấy Tư Đồ gật đầu thì càng hiếu kỳ hơn: – “Đánh cuộc thế nào?”

Tư Đồ quay sang chiếc cần câu trên tay Tiểu Hoàng mà bĩu môi, rồi lại cười: – “Câu cá a.”

“Tên tiểu tử đó ăn ở thất đức, ngay chỗ ta câu cá mà rắc hồ tiêu xuống, còn con cá nào dám bén mảng tới không hả?!” – Cho đến bây giờ, mỗi lần Tư Đồ nhớ đến chuyện năm xưa hắn bị chơi khăm vẫn còn có vẻ căm giận.

“Cho nên huynh ấy đặt cho huynh cái tên Ngận Suất đó đúng không?” – Tiểu Hoàng nén cười – “Thảo nào lúc lần đầu tiên gặp mặt, ta trêu chọc tên huynh, huynh lại không vui như vậy.”

Tư Đồ lắc đầu: – “Cũng chả có gì, đại trương phu dám làm dám chịu.”

“Vậy, nếu huynh thắng thì sao?” – Tiểu Hoàng hiếu kỳ – “Huynh sẽ đặt tên cho Mộc Lăng là gì?”

“Ha ha…” – Tư Đồ vừa cười vừa lắc đầu – “May mà lúc đó ta không có thắng nha, nếu không cái tên Đầu Gỗ kia đi đến đâu cũng bị người ta cười nhạo cho xem.”

“Đặt là gì cơ?”

“Là một chữ ‘Nhĩ’.”

…Tiểu Hoàng chớp chớp mắt – “Mộc Nhĩ…” – Y lặp lại mấy lần rồi bắt đầu ôm bụng phì cười, cười đến nỗi cần câu cầm trong tay rung lên bần bật.

Y đang hăng say, chợt cảm giác trong tay trĩu xuống. Tiểu Hoàng “Nha!” một tiếng, nắm chặt lấy cần câu: – “Hình như cắn câu rồi này.”

Tư Đồ quả thực thấy những bóng nước liên tiếp nối nhau nổi lên mặt nước, hắn vội hô to lên: – “Cá cắn câu rồi, giật cần lên trên mau!”

“Giật lên trên?” – Tiểu Hoàng tay cầm cần câu, mặt mày ngơ ngác nhìn Tư Đồ.

Tư Đồ cũng không thèm nói nữa, chỉ đơn giản là đứng dậy, vươn tay ra ôm lấy Tiểu Hoàng. Hắn nắm chặt lấy tay y, mạnh mẽ giật chiếc cần câu về phía sau…Chỉ thấy một con cá vảy xanh bạc toàn thân tung lên khỏi mặt nước. Dưới nền trời xanh lam, những tia nước bắn lên theo cá vẽ ra một chuỗi hạt hình vòng cung ánh bạc…trong veo và ngời sáng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui