Hoàng Bán Tiên

Tư Đồ ngoảnh lại nhìn Thụy Vương đang đứng trước cửa, cũng không nói gì nhiều, chỉ gật đầu với hắn, coi như một câu chào hỏi. Cảm thấy Hoàng Bán Tiên bên cạnh mình dường như có đôi chút e dè người này, bèn mang y ra phía trước mình, nhìn người bán hàng trong hiệu nói tiếp – “Có y phục hợp với vóc người của y hay không?”

Người bán hàng quan sát Hoàng Bán Tiên từ trên xuống dưới vài lần, tấm tắc khen: “Tiểu công tử tướng mạo thật tốt a, bất quá y phục may sẵn, thì tiểu công tử có mặc cỡ nhỏ đi nữa cũng e rằng sẽ rộng một ít, có thể lúc thử xong sẽ sửa cho nhỏ hơn.”

Tư Đồ gật đầu: – “Hôm nay sẽ sửa, chọn đồ tốt nhất quí nhất cho y thử, màu trắng màu đỏ đều không muốn.”

“Vâng ạ vâng ạ.” – Người trông hàng đáp lời, hối hả vào phòng trong tìm y phục.

Nói đoạn quay đầu lại, Tư Đồ thấy Thụy Vương còn đứng tại cửa, cũng không để tâm đến hắn, kéo Tiểu Hoàng vào trong hiệu may ngồi xuống, người bán hàng đã bưng trà lên.

Hoàng Bán Tiên nâng chung lên uống trà, vốn nghĩ Thụy Vương chắc chắn sẽ rời khỏi đó, không nghĩ tới được hắn cư nhiên cũng đi đến, tìm một chỗ đối diện bọn họ mà ngồi xuống. Người bán hàng nhanh nhảu dâng trà, tuy không biết người trước mặt mình là ai, nhưng xem chừng y trang khí độ, tuyệt đối có vai vế khác biệt.

Chỉ một chốc sau, người bán hàng đã chọn được y phục đem ra, đưa đến trước mặt Hoàng Bán Tiên để y chọn. Tiểu Hoàng nhìn qua, chỉ thấy chất liệu trên y phục cực kỳ thượng hạng, vừa nhìn đã biết giá cả xa xỉ, có chút do dự mà nhìn Tư Đồ một cái.

Tư Đồ sờ sờ mặt vải một cách tùy tiện, chọn lấy hai bộ màu đen cùng hai bộ màu lam, để Tiểu Hoàng đi thử.

Người bán hàng nhìn Hoàng Bán Tiên đôi chút, cười theo hỏi một câu – “Vị tiểu công tử này nom rất thanh nhã tuấn tú, y phục màu nhạt một chút sẽ càng thích hợp hơn, mặc màu sẫm trông có phải người lớn quá hay không?”

Tư Đồ khẽ nhướn mày lên, lạnh lùng nói – “Ta không ưa màu nhạt.”

Người bán hàng há hốc mồm không nói được gì, Tiểu Hoàng nhanh chóng đứng lên, ngoan ngoãn cầm mấy bộ y phục Tư Đồ vừa chọn, vào phòng trong để thay.

Chờ đợi bên ngoài có chút buồn chán, Tư Đồ cầm chung uống trà, ngước lên chỉ thấy Thụy Vương đang nhìn hắn.

“Tư Đồ bang chủ thực sự đối với Hoàng tiểu tiên sinh càng thêm ân cần a.” – Thụy Vương buông chung trà, mở miệng ra trước.

Tư Đồ cười nhạt một cái nói – “Đó là tự nhiên, ta đối với người của mình luôn luôn rất tốt.”

Thanh âm hai người nói cũng không nhỏ, phòng thay đồ cùng bên ngoài chỉ cách nhau một lớp rèm. Hoàng Bán Tiên ở bên trong nghe thấy thanh thanh sở sở, vừa thắt dây lưng vừa đỏ mặt. Tên Tư Đồ kia lại nói bậy, cái gì mà gọi “người của hắn”?

Thay xong y phục, Hoàng Bán Tiên vén rèm lên, cúi đầu đi ra ngoài.

Tư Đổ ngẩng lên nhìn tiểu hài tử đi ra, thế là sửng sốt…Hoàng Bán Tiên mặc chính là một bộ hắc y, trang phục này ngoại trừ có chất liệu đặc biệt như hắc sa, thì còn có cả cổ áo lẫn tay áo đều viền hình lá sen, một kiểu trang trí những nơi khác rất ít có, tinh tế mà không rườm rà, cảm giác đẹp đẽ vừa vặn. Đặc biệt nhất chính là, sắc đen tuyền càng làm nổi lên nước da trắng của tiểu hài tử, và thế rốt cuộc chẳng biết từ nơi nào, lại xuất hiện thêm mấy phần diễm lệ.

Tiểu Hoàng thấy chung quanh không ít người nhìn mình, có hơi đỏ mặt, cúi đầu bước nhanh đến bên người Tư Đồ, nhỏ giọng nói – “Có hơi lớn..”

Tư Đồ thân thủ giúp y chỉnh sửa lại vạt áo một chút, ở bên hông y túm lấy một nhúm áo, nói – “Có chút rộng quá.” – Nói xong, nhìn qua người bán hàng – “Phần hông với lưng đều sửa nhỏ đi một chút.”

“Vâng ạ ~~” Người bán hàng đem phấn may ra đánh dấu một vết ngay nơi bàn tay Tư Đồ nắm lấy – “Ngài đây quả thật tinh mắt, tiểu công tử mặc màu đen vào, thật sự là vô cùng đẹp đẽ, bộ màu lam kia có lẽ cũng phải thử một chút?”

Tư Đồ lắc đầu, xuất ra mấy tấm ngân phiếu ném cho người bán hàng, hắn ta đón lấy ngân phiếu xong nhìn qua, lắp bắp hỏi – “Ngài…ngài là muốn mua y phục hay mua cửa hiệu của chúng ta a…”

“Gọi chưởng quĩ của các ngươi ra đây.” – Mắt Tư Đồ vẫn nhìn chằm chằm vào Tiểu Hoàng như cũ, thấp giọng phân phó người bán hàng.

Hắn ta vội vàng vào trong thỉnh, chỉ qua một lúc, chưởng quĩ đã vui vẻ đi ra. Tư Đồ nói – “Bộ này sửa trước, hôm nay cần mặc đi, sau đó ngươi đem các kiểu mẫu có trong hiệu, đều dựa theo vóc người như vậy mà làm các bộ màu đen, ngày mai ta phái người đến lấy.”

“Vâng, vâng ~~” Chưởng quĩ vội vã đáp ứng, trong lòng thầm nói – “Thực sự là có cả năm không khai trương cũng chả sao mà, gặp được một khách nhân như vậy, mở cửa một hôm là ăn hết nguyên năm a.”

Tiểu Hoàng lại vào phòng trong cởi y phục ra giao cho chưởng quĩ, nghe đâu nửa canh giờ sau là xong, vì vậy Tư Đồ quyết định dẫn Hoàng Bán Tiên đi ăn một bữa cơm, rồi trở về lấy y phục.

Thụy Vương ở một bên hăng hái quan sát đột ngột mở miệng nói – “Không biết tiểu vương có may mắn được mời hai vị ăn một bữa cơm chăng?”

Hoàng Bán Tiêu lặng lẽ đưa tay ra véo góc áo Tư Đồ, nhẹ nhàng lắc lắc, ý chừng như muốn bảo – “Đừng đi ~~”

Không ngờ Tư Đồ lại nói – “Sao? Vương gia đã mời, làm sao có thể không nể tình? Thỉnh ~~” – Dứt lời, sảng khoái đưa tay ra, ý bảo Thụy Vương đi trước dẫn đường.

Thụy Vương cũng cười mấy tiếng, đưa tay ra làm một dáng “thỉnh” ~~ dẫn đầu đi ra khỏi cửa hiệu.

Tư Đồ xoay ta kéo Tiểu Hoàng đang tỏ vẻ không vui, thấy tiểu hài tử cúi đầu, bộ dáng rất mất hứng, bèn đến gần bên tai y thấp giọng nói: – “Xem thử hắn tính toán cái gì, về sau đề phòng cũng tốt.”

Hoàng Bán Tiên giương mắt lên nhìn hắn một cái, Tư Đồ cười cười, đưa tay ra nắm lấy vai y dẫn ra ngoài, lại thấp giọng nói: – “Sợ cái gì, có ta ở đây, ai có thể động vào ngươi, hử?”

Thấy tiểu hài tử dường như đã an tâm, trên mặt cũng không tỏ vẻ mất hứng, Tư Đồ mới thỏa mãn kéo y ra khỏi hiệu may, bước nhanh vượt lên phóa trước Thụy Vương, vừa nói vừa cười song hành đi về phía trước.

Hoàng Bán Tiên một đường theo Tư Đồ hướng về trước, chợt nghe thấy hắn cùng Thụy Vương cứ ta một câu ngươi một câu mà đàm luận thật vui vẻ, trong lòng không khỏi nhuốm một tia nghi hoặc. Tư Đồ rõ ràng là nhìn tên Thụy Vương này rất không lọt mắt, nhưng vì sao khi trò chuyện với nhau vẫn rất suôn sẻ như vậy, bộ dạng trông như rất hợp ý. Hay là, thích và không thích, vốn dĩ là có khả năng biểu diễn ra, chỉ cần hắn muốn, là có thể cho ngươi nghĩ hắn thích ngươi, nhưng phía sau đến tột cùng là thấy ngươi thế nào, ngươi không hề hay biết.

Nghĩ đi nghĩa lại, Tiểu Hoàng tưởng như có một tia lạnh lùng lan ra trong lòng, bàn tay nắm lấy tay Tư Đồ cũng chùng xuống. Trong lòng ai ai cũng rõ, Tư Đồ đối với y như châu như bảo, chính là bởi vì y là Hoàng Bán Tiên, là quỉ thần có thể phá thiên kiếp, động thiên cơ khả năng khó lường. Nhưng, nếu có một ngày kia, hắn phát hiện ra y cái gì cũng không phải, chẳng qua là đọc mấy quyển sách…Vậy hắn còn có thể đối xử tốt với y không…Người trên thế gian này, ai coi trọng y mà không phải bởi vì cái tên “Hoàng Bán Tiên” kia, ai là thật tâm thật ý lưu một người như y…

Tư Đồ hân hân hạnh hạnh cùng Thụy Vương ngươi tới ta đi, hoàn toàn không chú ý tiểu hài tử phía sau tâm tư đã thiên hồi bách chuyển, dần dần, một tia xa cách đã tan biến lại trở về giữa hai người bọn họ.

Thụy Vương dẫn bọn họ đếu tửu lâu lớn nhất huyện thành Đại Ấp, lúc ngồi xuống, Tư Đồ mới phát hiện Tiểu Hoàng tựa như có tâm sự gì, cho rằng vì y vẫn còn e sợ Thụy Vương, cho nên cũng không để ý nhiều, mà có nhích lại gần y, thì không ngờ rằng Hoàng Bán Tiên cứ theo bản năng mà né tránh.

Tư Đồ sắc mặt khẽ biến, có chút giật mình, nhưng lập tức khôi phục tự tại như cũ, chỉ là giữa trán hiện ra một tia khó chịu. Thụy Vương ngồi ở đối diện bọn họ mỉm cười, cũng không nhiều lời, phân phó cho chủ quán dâng rượu cùng thức ăn lên.

Giữa bàn tiệc, Hoàng Bán Tiên cùng Tư Đồ tâm tư khác biệt, hơi có phần ăn không thấy ngon miệng, hăng hái vừa rồi của Tư Đồ cũng không còn, vì vậy cũng không mau mắn ứng đối với Thụy Vương, bầu không khí có chút lúng túng.

Sau khi trầm mặc chốc lát, chợt nghe Thụy Vương nhẹ nhàng thở dài, chua xót nói – “Tiểu vương thật sự là có một chuyện vạn phần phiền lòng, muốn Hoàng tiểu tiên sinh phá giải hộ ta.”

Hoàng Bán Tiên lúc này mới ngẩng đầu, Tư Đồ bên cạnh y cố ý không trả lời hộ y, cắm cúi ăn, để chính y trả lời.

“…Ừm.” – Tiểu Hoàng do dự cả buổi trời, nhìn Thụy Vương gật đầu, thận trọng nghe tiếp theo hắn nói gì.

“Hoàng tử nhà chúng ta gần đây bệnh tình thập phần trầm trọng a.” – Thụy Vương thở dài – “Ta chính là đặc biệt đi chuyến này vì người mua thuốc, người một ngày không thể không có thuốc được.”

Kỳ thực hai người từ lâu đã phát hiện thủ hạ của Thụy Vương đã mua mấy bao thuốc, nhưng đối phương không nói, họ cũng không cố hỏi. Chỉ là vừa nãy cho rằng người bị bệnh chính là Thụy Vương, không nghĩ tới chính là gã hoàng tử kia. Trong lòng Tư Đồ thầm nhủ nhìn bộ dáng đau ốm của gã hoàng tử kia chỉ biết đúng là một con quỷ đoản mạng, có thể sống tới nước này quả thật không dở tí nào.

“Hoàng tiểu tiên sinh có thể nào gieo cho hoàng tử một quẻ, xem thử mạng số của hoàng tử?” – Thụy Vương đứng lên vái Hoàng Bán Tiên một cái – “Tìm xem có phương pháp nào hóa giải, khả dĩ giảm bớt bệnh tình cho hoàng tử?”

Nếu như đổi lại là bình thường, Hoàng Bán Tiên chắc chắn sẽ đáp hắn – “Ta kỳ thực không xem tướng, chỉ là đọc nhiều sách một chút mà thôi.” – Thế nhưng hôm nay, Tư Đồ cũng ở một bên thận trọng nghe ngóng, Tiểu Hoàng có hơi không nói được thành lời, hắn sợ nhìn thấy phản ứng của Tư Đồ, tuy rằng hắn ta đã có hơn phân nửa là không tin rồi.

“Bệnh…bệnh tình thế nào?” – Tiểu Hoàng hỏi lại một câu.

“Ăn không thấy ngon, nôn ra máu, thường xuyên váng đầu hoa mắt.” – Thụy Vương giản lược kể ra một chút bệnh tình.

Hoàng Bán Tiên nghe xong hơi chấn động…Dựa theo những gì Thụy Vương nói, hoàng tử kia chính là nhiệt bệnh, chắc chắn là gan không đủ mát, can khí quá mức hưng thịnh, vậy cần phải dùng loại dược vật thanh nhiệt giải kinh. Nhưng mà, cách một lớp bao giấy, y có thể nghe thấy được mùi lưu hoàng nhàn nhạt…Đây là thứ kiêng kị nhất với nhiệt bệnh nha.

“Loại thuốc kia…ta xem qua một chút.” – Hoàng Bán Tiên nhỏ giọng nói.

Thụy Vương gật gật đầu với thủ hạ, thủ hạ mở một bao giấy ra, bày ra trên mặt bàn.

Hoàng Bán Tiên đảo mắt nhìn qua, thấy bên trong có mấy củ nhân sâm cùng đương qui, đều là dược liệu tính nhiệt…Khó hiểu ngẩng lên, đã thấy ánh mắt đầy thâm ý của Thụy Vương nhìn y.

Trong phút chốc toàn thân phát lạnh, Hoàng Bán Tiên mơ hồ nghĩ bản thân mình dường như đã lọt vào trong bẫy sập, ánh mắt kia của Thụy Vương khiến y bất tri bất giác run lên một chút, theo bản băng nắm lấy cánh tay Tư Đồ bên người.

Tư Đồ ở một bên xem hai người dường như đang đánh đố nhau, lúc thì bệnh lúc thì dược, cũng không biết rốt cuộc là đang nói chuyện gì, chỉ là tiểu hài tử đưa một bàn tay lạnh buốt qua nắm lấy hắn…Giật mình — tay lạnh còn không nói đi, mà còn lẩy bẩy.

Rốt cuộc vẫn là mềm lòng ha, Tư Đồ cầm lấy tay Tiểu Hoàng.

Cảm nhận được một tầng hơi ấm đang bao phủ, trái tim Hoàng Bán Tiên đang đập liên hồi dần dần ổn định trở lại, sắc mặt cũng không còn trắng như lúc trước.

“Hoàng tiểu tiên sinh, đã biết phương pháp hóa giải chưa?” – Thụy Vương lại hỏi một câu.

Hoàng Bán Tiên lúc này đã trấn định trở lại, bình ổn tâm thần, trong lòng chỉ có duy nhất một ý niệm: — Tuyệt đối không được trúng kế của hắn.

“Thiên ý nan vi…” – Trầm mặc một lúc lâu, Hoàng Bán Tiên thản nhiên nói – “Mọi sự không thể nào miễn cưỡng, nếu ta nhiều lời nói ra tận cùng, sợ rằng sẽ cắt mất dương thọ của hoàng tử.”

Thụy Vương đầu tiên là sửng sốt, sau đó, nở một nụ cười ý nghĩa bất minh: – “Đa tạ Hoàng tiểu tiên sinh chỉ điểm, khiến ta bỗng nhiên hiểu ra a.”

Tư Đồ trong lòng buồn cười, tự nhủ ~~ Tiểu hài tử có nói hay chưa nói cũng chẳng có gì khác biệt, tên thụy Vương kia bỗng nhiên hiểu ra cái gì?

Sau đó, mấy người họ lại đối ẩm mấy chén, khách sáo xong một trận, Tư Đồ dẫn Hoàng Bán Tiên cáo từ rời đi.

Hai người đến hiệu y phục, y phục đã sửa xong, cắt lại rất vừa người. Tiểu Hài tử mặc vào người thật sự nhìn đẹp đến mức không nói nên lời. Tư Đồ thỏa mãn muốn đưa tay ra dắt y trở về, nhưng Hoàng Bán Tiên không biết vì sao mà cứ luôn không tự giác muốn rụt tay lại. Sau cùng, hai người đi đến chân núi Hạc Minh Sơn.

“Ta ôm ngươi lên núi nhé?” – Tư Đồ quay đầu lại hỏi Hoàng Bán Tiên vẫn cúi đầu không nói.

Tiểu hài tử vội vã lắc đầu, còn rụt về phía sau hai bước.

Mắt Tư Đồ sinh hàn ý, ôm y một cái đến bên một gốc cây ven đường, nhìn chằm chằm vào nhãn thần của tiểu hài tử lạnh giọng hỏi: – “Ngươi đang giở trò cáu cái gì vậy?”

Chú thích:

[1] Ngạo thế thương sinh: Cao ngạo thế gian.

[2] Sa: Một loại vải mỏng và trong.

[3] Diêu quán: Kỹ viện, nhà chứa.

[4] Nguyên văn là “hỏa kế” (伙计) Tra từ điển thì thấy bảo đây là một từ có thể dùng cho cả người hầu, tiểu nhị, người bán hàng, hoặc nhân viên của một cửa hiệu, nên dùng từ “người bán hàng” cho hợp văn cảnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui