Hoàng Bán Tiên

– Chuẩn bị tựu tự –

“Lần đại thọ này cái gì không đáng thì cứ lược bỏ bớt đi.” – Lúc lâm triều hoàng đế bảo với các bá quan văn võ – “Trẫm không mấy khỏe, mà gần đây phía nam lại xảy ra úng ngập nghiêm trọng, tốt nhất là đừng lãng phí làm gì.”

Quần thần đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai dám kiến nghị gì, chỉ đưa mắt về phía Ngao Thịnh và Thần Quý.

“Bẩm phụ hoàng!” – Thần Quý tiến ra tấu rằng – “Phụ hoàng yêu dân như con, muốn nêu cao tinh thần cần kiệm để chăm lo cho đời sống thiên hạ, quả thật khiến chúng thần phải cảm động. Nhưng đại thọ mỗi năm chỉ có một lần, huống chi người là chân long thiên tử, quyết không thể giản lược được.”

“Ừm…” – Hoàng đế gật đầu, rồi ngoảnh sang nhìn Ngao Thịnh – “Thịnh Nhi, ngươi cảm thấy thế nào?”

Ngao Thịnh tiến lên một bước, tâu – “Phụ hoàng, gần đây Hoàng tiên sinh xem thiên văn, bảo rằng xung quanh đế tinh kéo đầy mây mù che lấp, là điềm báo xấu…nhất định phải làm việc vui để xua đi.”

“À!” – Hoàng đế gật gù – “Đã thế thì…được rồi, Thịnh Nhi, trẫm giao cho ngươi chủ trì, nhưng nhớ phải tiết kiệm triệt để đấy.”

“Dạ!” – Ngao Thịnh lĩnh mệnh, đang định lui xuống thì Thần Quý lên tiếng – “Phụ hoàng, nhi thần bạo gan xin người giao việc chuẩn bị thọ yến cho nhi thần ạ.”

Hoàng đế sửng sốt đưa mắt ngó hắn – “Sao thế? Muốn tranh việc với đệ đệ ngươi à?”

“Dạ không phải thế…” – Thần Quý vội lắc đầu – “Thái tử vốn đã bận rộn chính sự, vả chăng thân thể nhi thần dạo này khỏe hơn nhiều, cho nên muốn nhân dịp này ra chút sức, vì phụ hoàng làm một vài việc. Kính mong phụ hoàng thành toàn cho chút lòng hiếu đạo này của nhi thần.”

Hoàng thượng gật đầu, thở dài bảo – “Được rồi, vậy giao cho ngươi đấy…À, Thịnh Nhi này, thương thế vị phu tử chỗ ngươi thế nào rồi?”

“Dạ…đã không sao cả rồi ạ.” – Ngao Thịnh nhanh chóng thi lễ – “Tạ phụ hoàng quan tâm.”

“Đã tra ra ai là kẻ chủ mưu chưa?” – Hoàng đế hỏi một cách bâng quơ. Ngao Thịnh liếc sang thấy rõ Thần Quý đang căng thẳng vô cùng, tựa chừng như có gì đó lo lắng.

“Dạ vẫn còn đang tra xét, tên thích khách ấy cứng đầu ra phết ạ.” – Ngao Thịnh cười nhẹ – “Nhưng nhi thần đã phái kẻ có ngón nghề phụ trách rồi, không đến ba ngày ắt sẽ tra ra ai là kẻ chủ mưu thôi.”

“Ừm.” – Hoàng đế gật gù – “Thế thôi hôm nay tạm dừng ở đây, bãi triều đi.” – nói rồi liền đứng dậy bỏ đi.

Ngao Thịnh thấy Thần Quý đưa tay quệt mồ hôi liền mỉm cười xoay người ra ngoài. Thần Quý ngoảnh lại, nhìn theo bóng dáng rời di của Ngao Thịnh, âm thầm nghiến răng…Đợi đến khi ta chiếm được hoàng thành, bước lên ngai vàng rồi thì việc đầu tiên ta làm là lấy đầu ngươi và tên Thái phó Hoàng Bán Tiên để tế cờ.

Ngao Thịnh về đến nhà liền đi thẳng một mạch đến chỗ Tiểu Hoàng, vừa hay lại bắt gặp Tư Đồ đang ngồi chỗ bậc tam cấp ngay cửa ra vào. Bên cạnh hắn là một gốc hoa lê sum xuê tươi tốt, hoa nở trắng cả cành. Ngồi trên chân Tư Đồ hiển nhiên chính là Tiểu Hoàng, đầu dựa vào vai hắn ra chiều như đang ngủ. Trên bụng Tiểu Hoàng lại là con nai bé xíu cũng đang thiu thiu ngủ. So với vẻ gầy guộc mấy hôm trước thì hôm nay trông nó đã có da có thịt hơn, lớp lông trên người cũng sáng bóng, nổi rõ những đốm hoa văn màu vàng, trông rất đáng yêu.

Tư Đồ thấy Ngao Thịnh vào liền hạ giọng hỏi – “Thế nào rồi?”

“Đều ổn cả.” – Ngao Thịnh bước đến cạnh họ, tìm một tảng đá mà ngồi, cũng nhỏ giọng đáp – “Hoàng đế giao việc chuẩn bị thọ yến cho Thần Quý, mấy lời Hoàng Hoàng dặn dò ta cũng đã nói hết rồi.”

Tư Đồ gật đầu đưa mắt nhìn Tiểu Hoàng vẫn đang ngủ say sưa trong lòng mình, không nỡ đánh thức y, bèn bảo với Ngao Thịnh – “Y lo lắng cả đêm, trằn trọc không yên giấc…Ngươi bận gì thì cứ đi làm, đợi đến khi Tiên Tiên tỉnh ta sẽ bảo với y.”

“Ừm!” – Ngao Thịnh gật đầu bỏ đi, ba chân bốn cẳng chạy về chỗ mình xem Tương Thanh thế nào.

Ngao Thịnh vừa đi thì Mộc Lăng lại đến, y bảo với Tư Đồ – “Thuốc đã chuẩn bị đâu vào đấy.” – Vừa nói vừa đặt hai lọ thuốc to lên bàn.

“Làm giả thành lọ nước à?” – Tư Đồ thắc mắc – “Vậy hạ thuốc vào đâu? Bỏ vào rượu nhé, nhưng nếu có kẻ không uống rượu thì sao?”

“Xì xì…” – Mộc Lăng bĩu môi – “Ta nói này, ngươi có cần xem thường ta đến thế không hả? Ta đây mà lại đi làm ba cái chuyện thiếu đầu óc đó sao?” – Y nói xong liền mở nắp lọ ra, và rồi một hương thơm thoang thoảng theo gió tản ra.

“Cái gì mà thơm thế?” – Tư Đồ ngóng cổ nhìn về phía cái lọ trong tay Mộc Lăng.

“Đây là thuốc bột, có hương thơm.” – Mộc Lăng vừa nói vừa đậy nắp lọ lại – “Chỉ cần ngửi một chút thôi thì có thể giải được hầu hết các loại độc và Mông hãn dược. Thọ yến quá nửa là sẽ tổ chức ở ngự hoa viên, nơi ấy nhiều loài hoa thơm cỏ lạ, vậy hương này sẽ không khiến ai sinh nghi cả.”

Tư Đồ nhướn mày đón lấy, đúng lúc đó thì Tiểu Hoàng hơi lẩm bẩm mấy tiếng, sau đó lại chui vào lòng Tư Đồ mà ngủ tiếp. Tư Đồ nổi hứng trêu ghẹo, bèn thò tay ngắt một cọng cỏ ngay kế bên, khẽ khàng khều khều mũi Tiểu Hoàng.

“Ư ừ…” – Tiểu Hoàng ngọ nguậy người ôm chặt lấy eo Tư Đồ, đầu chúi thẳng vào bụng hắn, dường như là muốn né cọng cỏ phá rối kia.

Tư Đồ lại dùng cọng cỏ ấy mà khều khều tai Tiểu Hoàng, y lại kêu kên mấy tiếng rồi ôm đầu ngủ tiếp.

Tư Đồ bật cười to, trong khi Mộc Lăng ngay bên cạnh thì bĩu môi – “Tư Đồ à, cái bộ dạng tươi cười đang yêu của ngươi trông thật là ghê tởm đấy.” – Lời vừa dứt đã bị Tư Đồ vất ngay cho một cái nhìn khinh thường.

Tư Đồ không đành lòng trêu ghẹo tiểu hài tử nữa, chỉ ôm Tiểu Hoàng vào lòng thật chặt, dùng tay áo chắn bớt ánh nắng mặt trời, để y được an giấc hơn.

“Phải rồi!” – Mộc Lăng nhấc chú nai con ra khỏi người Tiểu Hoàng, vừa vuốt lông nó vừa bảo với Tư Đồ – “Tương Thanh vừa nhờ ta giúp một việc.”

Tư Đồ nghe kể xong thì hơi sửng sốt, sau đó liền gật đầu đáp – “Vậy ngươi giúp y đi.”

Mộc Lăng méo xệch cả miệng, mắt cứ ngó Tư Đồ chằm chằm – “Ôi giời, chả trách người ta hay bảo tìm được một người vợ hiền là quan trọng lắm.”

Tư Đồ liếc y – “Ngươi lại muốn xiên xỏ gì đây?”

“Ừ đấy, ngươi xem đi, ngươi thì có Tiểu Hoàng, Ngao Thịnh thì có Tương Thanh…Bà mẹ nó, lão tử cũng phải đi tìm cho mình một người vợ hiền, để mỗi khi lão tử trêu ghẹo cũng không dám phản kháng lại.”

Tư Đồ nhìn hắn đầy vẻ ngứa mắt, ngón tay chĩa thẳng ra cửa lớn – “Mau cút đi, đừng làm rộn giấc ngủ của Tiên Tiên.”

“Hừ!” – Mộc Lăng hầm hừ thả nai con trở lại vào lòng Tiểu Hoàng, tức tối bỏ đi.

Tư Đồ thở dài cúi đầu xuống, chợt thấy Tiểu Hoàng đang khúc khích cười, bèn đưa tay véo má y một cái – “Tỉnh rồi chưa?”

“Ừm!” – Tiểu Hoàng cọ quậy trong lòng Tư Đồ – “Mới rồi vừa tỉnh đã nghe Mộc Lăng bảo cái gì vợ hiền ấy?”

“Vừa nãy Ngao Thịnh có đến, nó bảo mọi sự đều tiến hành thuận lợi.” – Tư Đồ giúp Tiểu Hoàng sửa sang đầu tóc lại, còn xoa xoa cả bụng y – “Có đói không nào?”

“Không” – Tiểu Hoàng lắc đầu hỏi – “Phía bên Tô Mẫn và Lô phó bang chủ thì sao rồi?”

“Đều an bài thỏa đáng cả.” – Tư Đồ trả lời – “Ba ngày sau Tô Mẫn sẽ khởi binh, Lô Ngự Phong cũng đã sẵn sàng.”

Tiểu Hoàng nghe xong thì gật đầu, nhưng đôi mày vẫn cau chặt, như thể đang lo lắng chuyện gì vậy – “Sao hử?” – Tư Đồ ôm chặt Tiểu Hoàng vào lòng, cúi đầu hôn y – “Còn có việc gì nghĩ không ra ư?”

“Sao lần này Hoàng đế lại phối hợp tốt thế nhỉ?” – Tiểu Hoàng khẽ nhíu mày – “Ta cứ cảm thấy ông ta còn có âm mưu gì khác nữa ấy.”

“Ngươi xem bộ dạng lão vừa già cả vừa bệnh tật, còn có thể oai phong được bao lâu nữa đâu, áng chừng có sống qua cuối năm nay mới là vấn đề quan trọng nhất. Đừng lo lắng nữa!” – Nói xong liền thò tay véo mông Tiểu Hoàng một cái, khiến Tiểu Hoàng giật bắn mình, sau là liền trừng mắt cảnh cáo y.

Tư Đồ lấy từ trong lòng ra một thanh đao nhỏ, chế tác rất tinh xảo, đưa cho Tiểu Hoàng.

“Đây là cái gì vậy?” – Tiểu Hoàng đón lấy. Thanh đao rất nhỏ, có thể dễ dàng giấu trong tay áo, những muốn rút ra…nhưng rút không được.

Tiểu Hoàng đưa mắt nhìn Tư Đồ ra vẻ van nài. Tư Đồ lắc đầu véo mũi y – “Đừng nói đây là lần đầu tiên trong đời ngươi rút đao nha. Có nút kia kìa.” – nói xong liền ấn nhẹ vào một cái nút nhỏ.

Tiểu Hoàng lúc bấy giờ mới thở phào – “Thế mà ta cứ tưởng mình vô dụng lắm, ngay một thanh đao bé xíu cũng rút không nổi.” – Vừa dứt lời liền ấn nhẹ vào cái nút kia rút đao ra…một vầng sáng nháng lên khiến Tiểu Hoàng ngây ngẩn cả người. Y thấy thân đao mỏng như cánh ve, tuy rằng nhỏ bé nhưng cầm trong tay thì dày đặc hàn khí.

“Đây là…” – Tiểu Hoàng ngước lên nhìn Tư Đồ.

“Đây là đao cánh ve.” – Tư Đồ cười khẽ – “Loại đao này nhẹ và mỏng nhất, ngươi mang theo trong người sẽ không nặng.”

Tiểu Hoàng gật nhẹ, vươn tay định sờ vào lưỡi đao thì bị Tư Đồ ngăn lại – “Trời ạ, đừng nghịch dại chứ.” – Tư Đồ toát mồ hôi hột, vội vàng tịch thu thanh đao.

“Không được!” – Tiểu Hoàng giấu biến đao đi – “Huynh đã bảo là cho ta mà.”

“Ngươi chém một đao vào tảng đá kia xem.” – Tư Đồ nói.

Tiểu Hoàng nhủ thầm đao này mỏng là thế, chém vào đá nhỡ như bị nứt hoặc gãy thì tiếc lắm.

“Cứ thử đi!” – Tư Đồ cất lời giục.

Tiểu Hoàng đành phải dùng đao chém một nhát vào tảng đá…Kỳ lạ thay, đao chém vào đá mà cứ như cắt vào một miếng đậu phụ, đến khi hạ hẳn xuống thì nghe ầm một tiếng, tảng đá đã bị tách làm hai khối.

“Ôi chao, đao thật là sắc bén.” – Tiểu Hoàng trầm trồ.

“Cho nên mới bảo ngàn vạn lần không được sờ vào lưỡi đao, có biết không?” – Tư Đồ cảnh cáo Tiểu Hoàng – “Còn nữa, lúc bình thường chả có mấy ai đề phòng ngươi cả, vậy nên ngươi phải giấu kỹ thanh đao này, ngộ nhỡ một ngày nào đó gặp nguy hiểm thì phải tìm thời cơ để tự bảo vệ chính mình.”

Tiểu Hoàng lại gật đầu, cẩn thận giấu đao vào trong tay áo, sau đó nhào đến hôn Tư Đồ – “Tư Đồ, huynh suy nghĩ thật là chu đáo.”

Tư Đồ ôm siết lấy y, xoa xoa vuốt vuốt, nhân tiện tìm cho mình vài phần lợi lộc.

Bỏ qua đêm đó, buổi trưa hôm sau, Thần Quý sai người đến thông báo thọ yến đã chuẩn bị xong, hết thảy an bày ở ngự hoa viên, đêm nay thỉnh Ngao Thịnh và Tiểu Hoàng đến nơi ấy chúc thọ Hoàng đế.

“Thịnh Nhi, ngự lâm quân nơi ấy thế nào?” – Tiểu Hoàng hỏi Ngao Thịnh.

“Tất cả tướng lĩnh ta đều đã kết giao qua cả rồi.” – Ngao Thịnh cười – “Cả phục binh ngoài thành cũng đã bố trí.”

Tiểu Hoàng gật đầu – “Đêm nay là thời điểm mấu chốt, tuyệt đối không thể cho người ta nhìn ra chúng ta sớm đã chuẩn bị mọi việc. Lúc đầu đệ dẫn thủ vệ tử thủ hoàng thành, chờ đến khi nhân mã của Thần Quý bao vây lấy hoàng cung. Khi ấy nhóm Khâu Minh Phiền và các võ tướng sẽ tự thống lĩnh binh mã của họ, cửa hoàng thành cũng đóng chặt, phỏng chừng có thể cầm cự trong chốc lát. Bấy giờ đệ nhân cơ hội lao ra chống trả với quân địch, khiến cho hoàng đế giao hổ phù điều động binh mã cho đệ, để đệ nắm giữ binh quyền. Sau đó Tư Đồ sẽ phục trong hoàng thành giúp chúng ta ngăn nhân mã của Thần Quý lại, phần đệ sẽ được Mộc Lăng hộ tống ra ngoài. Ra ngoài rồi thì phải lập tức xua binh đến, hội ngộ cùng người của chúng ta đang mai phục sẵn, trước sau cùng công kích, tiêu diệt hoàn toàn phản quân của Thần Quý.”

Ngao Thịnh gật gù đáp trả – “Hoàng Hoàng, huynh suy nghĩ thấu đáo cẩn thận lắm.”

Tiểu Hoàng vươn tay vỗ vai Ngao Thịnh – “Đêm nay là lần đầu tiên kể từ khi đệ hồi cung mà có khí thế đến vậy, phải cố nắm chắc lấy phần thắng trong tay.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui