Hoàng Cung Giả Đương Sự

Editor: Vân Nghiên 

(*)Xá muội: Cách xưng hô khiêm tốn khi gọi người em gái 

“Nha đầu, trước mắt không có chút tin tức nào sao? Thôi Tuyền kia……… không có chuyện gì mới à?” 

Hiện giờ hoàng đế không ở trong cung, tất cả mấy chuyện chủ yếu nói về hắn đều trở nên yên tĩnh hẳn. Nhưng mà vị cán bộ cấp cao thái hậu này lại rảnh không chịu nổi, vậy nên bà thường cho gọi con gái ruột là Lương Hoằng trưởng công chúa đến, cùng hoàng hậu bắt đầu công cuộc tán gẫu. 

“Mẫu hậu đừng hỏi nữa, từ lúc vào hạ tới giờ cơn tức của chàng còn chưa có hết đâu, hiện giờ trong nhà không ai dám động đến, nữ nhi sao có thể hỏi han gì lúc này cơ chứ!” 

Lương Hoằng công chúa vừa ăn anh đào ướp lạnh, vừa tức giận nói. Trượng phu của nàng Thôi Tuyền chưởng quản Tông Nhân phủ, đương nhiên là nghe không thiếu mấy chuyện ngồi lê đôi mách, thái hậu là người vô cùng thích nghe ngóng tám chuyện, mà tính tình của Thôi Tuyền lại cực kỳ khiến người khó chịu tới độ huyết áp tăng đột biến, thật đúng là ngược lại với lúc trước một người người gặp người yêu ngọc thụ lâm phong, giờ đây thì hoàn toàn trở thành một tên ôn thần đúng nghĩa! 

Ôn thần?! 

Nghĩ tới từ này, Lương Hoằng công chúa bỗng nhớ tới một việc, cấp tốc quay qua nói với thái hậu 

“Đúng rồi, mẫu hậu, con vừa nhớ ra một chuyện, mấy hôm trước nhị muội có qua nhà con ngồi một lát.” 

“Khiết Hoa? Nó đã mãn kỳ giữ đạo hiếu rồi sao?” 

Nói đến nhị nữ nhi Kí Vinh trưởng công chúa của tiên đế, dân chúng trong thành cũng chỉ biết cau mày “chậc chậc” hai tiếng, đơn giản là vì nàng đã gả đi đến ba lần kèm theo đó là ba lượt thủ tiết, thanh danh sát khí đầy mình đã sớm lan xa. 

Đối với người con gái liên tục mất chồng này, dân gian có một cách nói: đó là người mang thân phú quý, nam tử tầm thường không cách nào tiêu thụ nổi, chỉ có thể vào cung phụng dưỡng thiên tử mà thôi. Đáng tiếc vị Kí Vinh công chúa này cũng không phụng dưỡng hoàng đế được ngày nào, những năm tháng thanh xuân ngắn ngủi của nàng hơn phân nửa đều là thời gian ở góa. Đụng phải tình huống này, người nhà mẹ đẻ nàng căn bản ngoài thở dài thì chính là thở dài, nếu mà vì nàng tìm một nhà chồng khác………. đối phương hẳn là phải mang theo tâm lý “Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục” mới được! Cho nên so với mức độ khó khăn đến khủng hoảng của Lỗ Nhân công chúa thì vị này còn nhiều hơn không ít! 

~~~~~~~~ 

“Nhìn xem, nhìn xem, có vừa mắt không?” 

Lương Hoằng công chúa liên tiếp chỉ vào rất nhiều danh sĩ đang được Thôi Tuyền thiết yến khoản đãi ở ngoài, ý đồ hỏi han nhị muội bên cạnh. 

“……… Tỷ tỷ à, cũng không phải là mua đồ ăn ngoài chợ, có thể nhìn ra được ai chứ?” 

Kí Vinh công chúa từ từ nói. Lịch sử hôn nhân của nàng tuy nhiều nhưng tuổi cũng không tính là quá lớn, đang vào đúng thời kỳ nữ tính thành thục quyến rũ nhất, cho nên tuy rằng bây giờ diện mạo tinh thần có hơi suy sút, nhưng cặp mày như lá liễu này, đôi mắt trong như nước hồ thu này……… ngược lại lại trở thành một kiểu đẹp buồn rầu không tả rõ, khiến cho nam nhân đều nổi lên ý muốn bảo vệ. 

“Lại nói….” 

Lại nói nhìn bên ngoài không thì được ích gì? Kí Vinh công chúa hiện tại rất rất muốn có được đôi mắt của hắc bạch vô thường, xem xem đám nam tử ngoài kia ai sống thọ nhất. Nhưng mà dù sao đây cũng là hảo ý của tỷ tỷ, nàng cũng không thể phản ứng quá mức, vì thế nhanh chóng vòng vo nói 

“Lại nói muội đã mang tiếng là bị sao Tang Môn chiếu, còn ai dám cưới chứ?” 

“Sao muội lại nói như thế?! Đừng có tự coi nhẹ bản thân như vậy! Trước kia là do……. là do chưa gặp được người hữu duyên thôi!” 

Lương Hoằng công chúa rất mạnh miệng nói, giống như nàng đây chính là nguyệt lão vậy. Nhiệm vụ tìm cho muội muội tái giá một đám tốt lần này, thái hậu cùng hoàng hậu đã đặt nặng vào tay nàng, mà Lương Hoằng nàng lại là người tuyệt đối không chịu thua kém người khác, chính là một dòng nước vĩnh viễn chỉ chảy xuôi, bất khuất kiên cường. 

“Huống chi trước đây đã từng có một nữ nhân Trương thị như thế, người ta cũng không ngại xui, muội sợ cái gì!” 

Vì cố lấy lại ý chí chiến đấu cho Nhị muội, Lương Hoằng công chúa không quên lấy một ví dụ thực tế, tiếc là ví dụ này của nàng lại động ngay vào dây thần kinh bi thương của Kí Vinh công chúa, nàng liền bật thốt ra ngay câu cửa miệng của mình 

“Mệnh của ta sao lại khổ thế chứ!” 

“Nương (mẹ), đừng khóc, chính sự quan trọng hơn!” 

“Đúng thế đúng thế, chúng ta sẽ nhanh chóng tìm được cha thôi!” 

“Nha nha!” 

Nghe thấy mẫu thân khóc lóc, mấy đứa nhỏ của Kí Vinh công chúa đang ăn như rồng như hổ trên bàn tiệc chạy vội tới, ngoại trừ đứa bé nhất không nói được rõ ràng thì hai đứa còn lại đều nói ra đạo lý. 

Lương Hoằng công chúa vốn còn muốn khuyên muội muội đừng làm kinh động bên ngoài, nhỡ may bị phát hiện mục đích thật của yến tiệc thì không hay lắm, bây giờ thì nhìn xem, ngay cả câu chốt “Vì mấy đứa nhỏ muội cũng nên tìm một người” cũng đâu có cần nói đâu. 

Mà các công tử tiểu thư dường như đã sớm cảm thấy được mẫu thân mình căn bản không thể tin cậy đuợc… 

“Ôi, thúc thúc ngồi ở vị trí thứ hai bên tay phải có vẻ rất ổn đó!” 

Đại tiểu thư nhìn mẫu thân mình không thèm cố gắng, liền tự mình nhìn lén ra ngoài, tự quyết định. 

“Vớ vẩn, văn văn nhược nhược, vừa nhìn đã thấy là cái tướng đoản mệnh rồi!” 

Đại công tử thấy tỷ tỷ có vẻ thích vị quan văn áo xanh mũ ô, rất không hài lòng hừ mạnh. 

“Ta nói, vị thứ tư bên phải nghe còn được hơn!” 

“Chẳng tốt tí nào, vừa nhìn đã biết là loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển, lại còn quá quê mùa!” 

“Tỷ thì biết cái gì, nam nhi thì phải là chinh chiến sa trường, thây bọc trong da ngựa mới đúng, đen chút có làm sao!” 

“Đúng đúng, vậy thì nhà chúng ta hẳn nên chuẩn bị sẵn mấy tấm da ngựa thôi, kẻo lại không đủ để bọc!” 

Cha đại tiểu thư là thư hương thế gia, sau cha đại công tử lại là công huân, cho nên hai đứa nhỏ này bình thường vẫn hay “Không hợp ý kiến”. Đáng tiếc luận tài ăn nói, thì căn bản đệ đệ không thể bằng được tỷ tỷ của bé. 

Lương Hoằng công chúa thấy giọng của hai đứa nhỏ này thậm chí sắp to hơn cả mẫu thân chúng, vội vàng ra mặt hòa giải, đúng lúc đó bên ngoài cũng vang lên một trận “Loảng xoảng loảng xoảng” liên tiếp náo động không kém. 

Hai vị công chúa nhìn theo hướng phát ra tiếng động, chỉ thấy mọi người đang bàn tán hết sức ồn ào, hình thành vòng lớn bao quanh một người đang chảy máu, còn một vũ cơ thì đang căng thẳng quỳ xuống bên cạnh. 

“Sao lại như thế?” 

“Khởi bẩm công chúa, nô tỳ trông thấy…..” Một cung nữ hầu hạ trong phòng nhỏ giọng bẩm báo với nữ chủ nhân ” Ban nãy là bạn diễn của một vũ cơ đang biểu diễn ảo thuật tung hứng chén đĩa, ai ngờ cái đĩa đó ‘vèo’ một cái bay thẳng sang chỗ tân khách đang ngồi, đập trúng vào đầu của một vị đại nhân đang ngồi ở đó!” 

Cung nữ miêu tả sinh động như thật, hai mắt sáng rỡ hưng phấn vì mới được chứng kiến một màn trình diễn ngoài ý muốn. 

“Thật ra cái đĩa kia vốn phải đập trúng vào Vương đại nhân người được sắp xếp ngồi chỗ đó, nhưng Vương đại nhân lại đang được kính rượu, chính là vừa mới xoay người nhận rượu thì cái đĩa lập tức bay tới, kết quả là vị đại nhân ngồi sau hắn lập tức lĩnh trọn cái đĩa đang bay ấy luôn! Vương đại nhân quả không hổ danh là người chuyên “Hóa dữ thành lành” nha!!” 

Người nói vô tình người nghe hữu ý, Lương Hoằng công chúa căn bản hoàn toàn bỏ qua màn tái hiện đến mức mưa xuân bay phấp phới của cung nữ, trong đầu chỉ ghi nhớ duy nhất bốn từ trong một đống những câu vô nghĩa mà cung nữ thốt ra “Hóa dữ thành lành”. 

~~~~~~~ 

Vương Công Thanh, 34 tuổi, năm hai tuổi mất mẫu thân, bảy tuổi mất phụ thân, lúc nhỏ được thúc phụ nuôi dưỡng, đã thành thân hai lần, cả hai phu nhân đều đoản mệnh mất sớm, nhà có một con gái nhỏ, thân quyến trong tộc đa số đều không còn………. 

Sau khi Thái hậu đọc kỹ càng từng câu chữ trong bản lý lịch kiêm thuyết minh sơ lược liền ngẩng lên nhìn về phía con gái, đợi nàng giới thiệu kĩ càng hơn. 

“Người này gần như có thể nói là vận đen liên tục, nhưng đúng thời khắc mấu chốt lại đều thoát nạn trong gang tấc, việc nhỏ thì không nói, nhưng chuyện lớn thì có thể nhắc tới lần hắn cưới vị thê tử thứ ba, lần đó vị thê tử không thành này đã đào hôn trên đường rước dâu, lúc ấy còn ồn ào náo động một trận lớn cơ mà! Kết quả sau đó nữ nhân kia phát hiện ra là bị mắc bệnh lao, người bỏ trốn cùng nàng cũng đã bệnh mà chết, Vương đại nhân cũng chính là nổi danh từ lần đó………..” 

Vì Lương Hoằng công chúa đã hạ quyết tâm tiến cử vị hiền tài này, nên những gì nàng nói tuy đều là sự thật, nhưng thái độ lại nhiệt tình không ít. 

“A! Chính là Vương đại nhân đó sao, muội cũng đã từng nghe qua, nghe nói nếu trên trời tự dưng rớt xuống một cây dao sắc, có đâm trúng ai chứ tuyệt đối không thể đâm trúng hắn đâu!!” 

Cung phi mở cánh cổng trí nhớ, cũng phụ họa nói theo. 

Thái hậu kết hợp từ mấy phương diện có căn cứ chính xác liền quay đầu nhìn Kí Vinh công chúa, chờ câu trả lời của nàng. 

“Cho dù…….. cho dù con tái giá, mọi người cũng không cần tìm một ôn thần đến cho con như thế chứ…….” 

Công chúa nhỏ giọng kháng nghị, không quên dùng khăn lụa lau lau khóe mắt theo thói quen —— vấn đề là một giọt nước mắt cũng không có. 

Thái hậu vừa nghe mấy lời này xong mắt liền trợn ngược, nghĩ thầm trong bụng rằng, nữ nhi à con có hiểu được tình huống hiện tại không vậy? Lại còn không nghĩ đến bản thân mà kêu người ta là ôn thần! Nhưng nàng cũng biết Kí Vinh công chúa mấy năm qua tinh thần cực kỳ dễ công phá, mà trọng điểm nói ra không phải cho Hoàng Hà vỡ đê càng lúc nước càng dâng không thể vãn hồi, đành phải uyển chuyển khuyên nhủ 

“Ôi này này! Đó là mê tín thôi! Con xem người ta cưới ba lần không thành con cũng gả ba lần không được, cái này nói lên điều gì? Nói lên rằng hai người các con nhất định là có duyên! 

“Mấy lần trước mọi người cũng nói như vậy, nhưng có ai có thể sống được lâu đâu, con sẽ không bao giờ…….. tin vào mấy cái duyên phận hư vô mịt mờ ấy nữa!!” 

Kí Vinh công chúa phản ứng có chút căm phẫn, nàng đại khái đã biến thành người theo thuyết vô thần khiến cho thái hậu vốn là vỗ mông ngựa lại thành vỗ đùi ngựa bị ngựa đá. 

Nét mặt già nua của thái hậu lập tức cứng đờ, miệng chép chép, quyết định nhường quyền phát ngôn để tránh đả kích nữ nhi thêm lần nữa. 

“Nhưng công chúa muội nghĩ thử xem, nếu muội cứ thủ tiết như thế, sau này nhỡ đến lúc trăm tuổi về chầu Diêm vương ba vị phu quân lại đến tìm muội, vậy muội phải đi với ai đây? Mà thời gian họ đi hình như cũng gần nhau lắm thì phải!” 

Hoàng hậu nhận thấy tình huống không ổn vội chạy ra nói mấy câu. 

“Giải quyết mà không ổn thỏa không khéo muội lại phải cắt mình làm ba cho mỗi người một phần đấy!” 

Khang phi kiến thức rộng rãi hiểu ý tiếp nối lời nói của hoàng hậu. 

“......” 

Sự thật chứng minh, ảnh hưởng của “duyên phận” không cách nào sánh nổi với “Diêm đại nhân”, mà học thuyết vô thần của Kí Vinh công chúa chung quy cũng không được đầy đủ cho lắm. 

~~~~~~~~ 

“Lạ thật, sao giờ này vẫn chưa tới?” 

Hoàng hậu nhìn trời bên ngoài, tính toán giờ giấc cũng đã qua thời gian Vương đại nhân nên tiến cung khá lâu, vấn đề là giờ này mà người vẫn chưa thấy đâu cả. 

“Hay là trên đường xảy ra chuyện gì…….” 

Đối với ấn tượng về vị Vương đại nhân này, Cung phi vốn đang nói một nửa liền bất chợt im lặng. Nàng định nói là chắc có chuyện gì bận, nhưng nghĩ tới Vương đại nhân này cũng là một tai tinh (sao gây họa) vô cùng nổi danh, chắc là không xảy ra chuyện gì thật chứ?! 

“Ôi, sao số ta lại khổ thế này!!” 

Kí Vinh công chúa lại lấy khăn lụa lau lau khóe mắt không có lấy giọt nước nào của mình, bi ai cảm thán vận mệnh bị cho leo cây. 

“Thật là quá hỗn xược! Hắn lại dám dĩ hạ phạm thượng như thế!!” Thái hậu không nhịn được vỗ mạnh tay vào bàn, đang định tiếp tục trút nốt cơn giận còn sót lại thì cung nhân đã chạy vào báo Vương đại nhân tới nơi. 

“………. Vương đại nhân, ngươi sao thế?……….” 

Cho dù là cách một lớp màn che, thái hậu cũng có thể nhìn ra Vương Công Thanh lúc này cũng thật là thảm. Gương mặt vốn trắng nõn giờ toàn là bụi bặm, tóc tai thì hỗn độn, quần áo trên người ướt đẫm, thậm chí còn đang tong tong nhỏ nước xuống sàn, tất cả đều khiến cho thái hậu quên luôn cơn tức mới vừa rồi. 

Vương đại nhân sắc mặt bình thản, đầu tiên là xin lỗi việc mình đã đến muộn, sau đó bắt đầu chậm rãi kể lại đầy đủ câu chuyện mình vừa trải qua. 

Hóa ra là do Vương tiểu thư tiến cung cùng với phụ thân trên đường đi thấy một quán bán kẹo, làm nũng đòi Vương Công Thanh phải xuống xe mua, vừa mới lấy tiền ra trả xong thì có người ở trên lầu ôm một thau nước dội thẳng xuống, mới chỉ nói vài câu thì người đàn bà chanh chua ở nhà trên đã dùng mấy từ ngữ khó nghe vô cùng mà cãi cọ, đúng lúc hắn chuẩn bị phất áo bỏ đi thì có một con ngựa điên bị mất kiểm soát, kéo theo một cỗ xe ngựa chuẩn bị đâm tới, không hiểu né như thế nào lại thành đụng trúng xe ngựa của hắn, hai cỗ xe đang yên đang lành liền cùng nhau tan tành ngay trước mắt. 

Từ đầu tới cuối, tốc độ nói cùng ngữ khí của Vương đại nhân đều rất bình tĩnh, giống như thông báo tin tức vậy. Người bình thường gặp tình huống này hay thêm mắm thêm muối lúc kể lại, khó có được người xe bị hủy hoại hoàn toàn mà không chết lại không có chút sợ hãi nào cả, giống như hoàn toàn không có chút quan hệ nào với hắn hết. 

Chỉ cần hắn hơi nói quá lên cảnh tượng một chút thôi là có thể biết lúc đó kinh hãi kích thích như thế nào, khiến cho người nghe được sợ hết hồn, mở rộng kiến thức cho người cùng rõ thế nào gọi là nhân họa được phúc. 

“Ôi trời ơi, đúng là quá nguy hiểm mà! Xem tiểu cô nương bị dọa sợ thế kia.” 

Thái hậu nghe xong câu chuyện kinh hãi này mới phát hiện ra con gái Vương đại nhân mặt xám như tro đứng nép bên người phụ thân bé. 

“Tới đây tới đây nào, tới chỗ ai gia này, ăn chút điểm tâm, để ai gia xem con có bị sao không nhé.” 

Thái hậu hảo tâm vẫy tay với tiểu cô nương, bé còn đang chấn kinh tới mức tinh thần không ổn định. Chỉ là lúc cung nhân nghe lệnh của thái hậu chuẩn bị dắt tiểu cô nương đang bám lấy vạt áo của phụ thân thì bé lập tức khóc ầm ĩ 

“Con không muốn! Không đứng cạnh phụ thân nguy hiểm chết đi được!!” 

Vương Công Thanh giống như một cái tâm bão, thảm họa bên mình không ngừng, nhưng mà bản thân lại hoàn hảo không chút tổn thương. Cái này ngay cả nữ nhi của hắn còn nhận ra được thì người khác có lý nào lại không tin tưởng. Cho nên, xét trên phương diện này, hắn cùng Kí Vinh công chúa quả thật xứng đôi, ít nhất là khả năng kháng tai nạn của hắn cũng đủ khiến mọi người đặt niềm tin tuyệt đối vào rồi. 

Nhưng chuyện xem ra vẫn không thể tiến hành một cách thuận lợi. Nguyên do lớn nhất vẫn là từ phía tâm lý tự ti của Kí Vinh công chúa. Có lẽ là do nam nữ có thì, cũng có thể là có người trời sinh thần kinh thô như Vương Công Thanh, tuy rằng xảy ra rất nhiều chuyện như vậy nhưng hắn hằng ngày vẫn thần thanh khí sảng, mặt mày hớn ha hớn hở không chút bận tâm, như ánh mặt trời tỏa sáng. Còn Kí Vinh công chúa lại thành cái vẻ suốt ngày có mây đen áp suất thấp bên người, càng ngày càng yếu ớt, gần như đã tin tưởng mình chính là ma vương chuyển thế, không còn ai có thể áp chế âm khí của bản thân. 

“Aizz….. Cái cá tính ấy của Khiết Hoa chắc phải nghĩ cách sửa đổi thôi.” 

Thái hậu đối với diễn biến câu chuyện chỉ biết hít sâu một hơi, một người tự nhận là người không cứu nổi, ai có sốt ruột cũng đành vô dụng. 

“Quan trọng chính là trưởng công chúa phải tin tưởng hoàn toàn.” 

Hoàng hậu tổng kết ra trọng tâm của vấn đề. Nhưng mà trọng tâm này……… Mẹ chồng nàng dâu hai mắt nhìn nhau, ngoài thở dài thì vẫn là thở dài. 

Nếu ngay cả khả năng tưởng chừng không xuất hiện của Vương Công Thanh cũng không được, vậy thì thứ trên đời duy nhất khiến Kí Vinh công chúa tin tưởng sống tới bạch đầu giai lão, chắc là chỉ còn con rùa. 

“Không ổn rồi! Không ổn rồi! Bẩm thái hậu, hoàng hậu, tiểu công tử nhà Kí Vinh trưởng công chúa bị ngã xuống hồ nước rồi!” 

Hai nhân vật sếp lớn nhất hậu cung đang trong trạng thái tưởng tượng đến tổ hợp siêu kỳ quái công chúa + rùa, lúc nội thị đến cấp báo thì tình thế đã rất nhanh tiến triển theo một hướng khác……….. Đương nhiên là không ai có thể đoán truớc được. 

Tiểu nhi tử nhà Kí Vinh công chúa mới chỉ một tuổi, bị vị huynh trưởng vô trách nhiệm của bé kéo đi chạy loạn khắp nơi, kết quả hai đứa lớn gặp nhau lại xảy ra cãi cọ, vừa mới…. không chú ý một cái… bé con liền rơi xuống hồ luôn… 

Bên cạnh cũng có thị vệ canh gác, cho nên bé rất nhanh được thị vệ cứu lên, có lẽ là do quá sợ hãi, có lẽ do bị sặc nước, cũng có lẽ là do các nguyên nhân không biết tên khác, đêm đó bé liền sốt cao, tình huống rất không khả quan. 

Cái gọi là phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí chính là đứa nhỏ còn chưa có hạ sốt, hai đứa lớn sau khi bị phạt quỳ cũng đồng loạt trúng phong hàn. 

Đối diện với tình huống này, ngay cả khí lực để nói “Sao mệnh của ta lại khổ thế cơ chứ!” của Kí Vinh công chúa cũng không xuất hiện nổi. 

Ngày hôm sau khi Vương Công Thanh gặp được chính là biểu cảm thế này của công chúa. Kí Vinh công chúa cau mày, ánh mắt thì trống rỗng, không coi ai ra gì ngồi cạnh bàn ngẩn người, trên bàn còn có một bình rượu, và một chén rượu.

Vương Công Thanh cùng công chúa hôn sự tuy rằng chưa có tiến hành, nhưng rốt cuộc vẫn là có chút quen biết. Hắn biết là lúc tâm phiền ý loạn mà uống rượu thì rất hại thân thể, liền tìm cách tiến lên an ủi công chúa, vì thế dứt khoát uống thay chén rượu ở trên tay nàng, nhẹ giọng khuyên nhủ 

“Công chúa, chuyện trên đời có mười thì hết tám chín việc là không được như ý, cổ nhân đã nói rồi ‘Qua đông xuân tới’, còn có cả ‘Tái ông thất mã yên tri phi phúc’, chúng ta mỗi người sống ít nhất phải giữ cho mình một tia hy vọng mới phải…….” 

Trong quá khứ Kí Vinh công chúa đối với Vương Công Thanh mà nói, là luôn ngại ngùng chỉ lo nghe, không ý kiến cũng không tỏ vẻ, thế nào hôm nay lại mở lớn hai mắt nhìn chằm chằm Vương Công Thanh, miệng há to tới mức có thể nuốt hẳn một quả trứng luôn rồi. 

Vương Công Thanh cũng phát hiện cách công chúa nhìn mình rất không bình thường, không giống vẻ mặt đồng tình sau khi nghe lời khuyên, lúc hắn đang định quay ra hỏi cảm nghĩ của công chúa thì Kí Vinh công chúa lại nhảy dựng lên, một tay đặt vào cổ Vương Công Thanh, tay kia không ngừng lắc cổ tay hắn, hoảng sợ kêu lên 

“Mau nhổ ra!! Nhổ ra! Mau lên!!!!” 

~~~~~~~~ 

Hai tháng sau...... 

Trên con đường chính ở cửa Tây, phủ Kí Vinh trưởng công chúa pháo trúc rộn vang, nghênh đón vị nam chủ nhân thứ tư của nó. 

Kí Vinh công chúa an tĩnh ngồi trong tân phòng cùng với chiếc khăn voan đỏ đang chờ được vén lần thứ tư. Các thứ tự oán tự trách tiêu cực gì gì đó đều đã bị Vương đại nhân kia đuổi đi mất, đúng thế, nam nhân ngay cả uống độc dược mà còn không chết thì còn có cái gì mà phải lo lắng nữa! 

Chính xác, chén rượu kia của Kí Vinh công chúa vốn chính là rượu độc nàng tự tay chuẩn bị cho mình. Lúc ấy nàng đã nghĩ rằng bản thân không chỉ khắc chồng, lại còn khắc cả con, liền mất hết can đảm, vì thế ý nghĩ trong đầu càng mãnh liệt, xuất hiện cả ý niệm muốn tự vẫn. Ai dè người không có số tốt ngay cả lúc chết cũng khó khăn! Rượu độc cứ như thế bị Vương Công Thanh mù mù mờ mờ một ngụm cạn sạch. 

Về phần tình huống sau đó của Vương đại nhân là do công chúa nghe từ phía hoàng hậu, hoàng hậu kể cho nàng thật sự quá mơ hồ, đại khái là Vương đại nhân đã đi một vòng đến trước quỷ môn quan rồi lại quay trở lại, độ thần kỳ không khác cải tử hoàn sinh là mấy. 

Tuy nhiên sự thật là Vương Công Thanh chỉ bị độc tới mức viêm dạ dày cấp tính mà thôi, cách đường tới âm phủ còn một đoạn xa xôi lắm. Dù sao Kí Vinh công chúa cũng là hạng mù dược lý, nàng chỉ nhớ trước đây trong cung từng diệt chuột, cung nữ nói với nàng trong thành phần thuốc diệt chuột có đồng, liền cạo ít bột đồng từ mấy thứ đồ trang trí nội thất rồi hòa vào rượu. Nàng cũng chỉ biết là nó, không biết đầy đủ lý do vì sao cái nguyên tố hóa học kia về sau được mệnh danh là chất độc “Thạch tín”, mà hàm lượng lấy trực tiếp từ trên đồ nội thất bằng đồng còn có hạn. Thứ hai là do nàng pha cùng cả một bình rượu to đùng ngã ngửa, thế thì căn bản ngay cả con chuột cũng không độc chết nổi. Kết quả sau hai tháng bị uống sữa đậu nành pha độc tố loãng, Vương Công Thanh liền có năng lực chạy nhảy hoạt bát trở lại. 

Đương nhiên là hoàng hậu đã có ý dấu diếm, Kí Vinh công chúa đối với nội tình hoàn toàn không biết gì cả, nàng còn cho là rốt cuộc cũng đã tìm được một nam tử là thân kim cương bất hoại, tâm tình liền vui vẻ chờ được gả đi. 

Đối với cuộc hôn nhân thứ tư của Kí Vinh công chúa, hoàng gia tổ chức hết sức long trọng, ngay cả hoàng đế đang ở Thái Nguyên xa xôi cũng tự tay viết một đôi câu đối gửi về, dán tại cửa lớn phủ công chúa. 

Kim tịch giao bôi truyến liên lý mật y 

Lai triều dược mã cạnh mạch thượng phong lưu 

Hoành phi: Giai ngẫu thiên thành(*) 

(*) Câu đối đại loại rất hay nhưng mình không hiểu lắm. Còn hoành phi có nghĩa là: Trời sinh một cặp. 

Lời chúc của hoàng đế đương nhiên không tồi, chính là trí tuệ của tầng lớp đồng chí nhân dân lao động cũng không thể coi thường, huống chi bọn họ cũng không thể nghiệm được tác phẩm nghệ thuật xuất sắc lời văn trau chuốt của hoàng đế, vậy nên tại kinh thành đã lưu truyền một bộ câu đối như sau: 

Thiên kiều nữ thác thất tam vi phu quân 

Thế gia tử vô duyên lưỡng tính kiều nương 

Hoành phi: Sống mái Song Sát(*) 

(*)Nữ nhi thiên gia chết mất ba đời chồng 

Nam tử thế gia không có duyên với hai người con gái đẹp 

Câu ở hoành phi thì do hai người này giống nhau đều khắc chết người nên gọi là Song sát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui