Hoàng Cung Giả Đương Sự

Editor: Vân Nghiên 

“Đại tỷ nói khi nào mới về? 

Sau buổi hạ triều hôm nay, hoàng đế theo lệ hỏi hoàng hậu một vấn đề mà mấy hôm nay ngày nào cũng hỏi. Còn hoàng hậu cũng cứ trả lời theo kiểu nghìn bài một điệu như thế. 

“Công chúa nàng nói…… sẽ không bao giờ về nữa.” 

“Câu này đã nói bao lần rồi?” 

“Đã phá vỡ kỉ lục ghi chép rồi.” 

“Xem ra lần này nghiêm trọng đây.” 

Hoàng đế cùng hoàng hậu nhìn nhau, bất đắc dĩ thở dài. 

Thiên hạ không ai không biết, Hôn lễ thế kỷ được tổ chức vào mười tám năm trước khi Lương Hoằng công chúa gả cho Thôi Tuyền kia, vải hồng ngàn dặm kéo dài từ cửa cung đến đại môn Thôi phủ, còn có Đông cung thái tử tự mình tặng lễ vật. Một bên công chúa xinh đẹp như hoa, là hòn ngọc quý trên tay thiên tử được muôn người ngưỡng mộ, một bên là thiếu niên có danh có vọng, tiền đồ rộng mở, tiêu sái anh tuấn, người ngoài nhìn vào ai cũng thấy họ đúng thật là xứng đôi vừa lứa, nhưng thực tế hai người trong cuộc nghĩ thế nào, đấy không phải là chuyện mấy người đứng ngoài xem náo nhiệt có thể hiểu. 

Quá khứ thực sự của câu chuyện này đúng ra phải là: công chúa điện hạ ngồi trong hỉ kiệu đỏ thẫm mà tâm không cam lòng không nguyện, còn chú rể trong phủ cũng nóng nảy đến phát điên. Nguyên nhân của hai tầng tâm lý này thật ra cũng không khó hiểu: Lương Hoằng công chúa đương tuổi mới lớn, hiển nhiên phản cảm với mấy hành vi ép duyên trắng trợn, vậy nên nàng trực tiếp đánh đồng Thôi Tuyền mà mọi người luôn ca tụng trở thành một kẻ cậy tài khinh người. Vốn đã không có ấn tượng tốt, nay còn bị chỉ hôn cho một cô vợ là công chúa cao cao tại thượng, đương nhiên Thôi Tuyền gia trưởng kiêu ngạo cũng không cách nào chấp nhận nổi. 

Vì thế trong mười tám năm đó, số lần Lương Hoằng công chúa lại mặt trên danh nghĩa “thăm người thân” an ổn đứng đầu bảng xếp hạng so với những công chúa cùng hệ, đến bây giờ, khi đã làm mẹ của hai đứa nhóc thì tần suất nàng chạy về hoàng cung cũng chưa từng giảm sút. Lúc đầu mọi người còn tận tình khuyên bảo nàng, cố gắng làm công tác tư tưởng giữa hai vợ chồng, sau này lại dần dần nhận ra nó như một thói quen của họ, hoặc có thể nói đây là một chu kỳ xoay vòng không có hồi kết, nên cũng đều mắt nhắm mắt mở xem tiếp theo họ sẽ diễn trò gì. Nhưng dù sao kết cục vẫn luôn là một người bê bậc thang đến, người còn lại ỡm à ỡm ờ thuận theo mà về. Cái gọi là “đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa”, không phải chuyện mà người ngoài bọn họ có thể quản được. 

“Vậy lần này rốt cục là vì chuyện gì?” 

Giữa trưa khi Hoàng hậu đến hỏi thăm Lương Hoằng trưởng công chúa còn đang hờn dỗi trốn trong cung, lập tức mở miệng hỏi han. Thật ra nàng cũng có thể dựa vào tiền lệ cả chục lần trước đây mà đoán được tám chín phần, chẳng qua lần này bà chị chồng của nàng hình như rất cường ngạnh, thời gian ở lại trong cung cũng khá lâu rồi, điều này không khỏi khiến hoàng hậu hiếu kỳ tột độ, Thôi đại nhân kia đã làm cái gì mà đắc tội bà chị thần kinh này của nàng thế không biết? 

“Còn vì chuyện gì nữa? Tại cái tính tình thối không chịu nổi của hắn chứ sao!” 

Lương Hoằng công chúa đập mạnh chén trà xuống bàn, khinh thường hừ mạnh một câu. 

Hoàng hậu âm thầm cười khổ, chuyện Thôi Tuyền kiêu căng ngạo mạn đến khó chịu cả triều đình có ai không biết, thân là thê tử có quan hệ mật thiết nhất với hắn như Lương Hoằng công chúa mà còn bị chọc đến phát điên cơ mà, hoàng hậu biết giờ mà hỏi thẳng ra kiểu gì nàng cũng không nói, đành bóng gió gần xa ám chỉ. 

“Phò mã tài hoa của chúng ta gần đây mới được bổ nhiệm làm Lễ bộ Thượng thư, tâm tình hoàng tỷ hẳn phải rất tốt chứ!” 

Trong đủ các chức quan đứng đầu, Lễ bộ Thượng thư tuy so phẩm cấp, cấp độ đều thấp hơn Tông Nhân lệnh, nhưng lần điều động chức vị này lại khiến cho Thôi Tuyền có thể thật sự làm một vị quan lại trong triều, rời xa công tác ô dù cho các cô dì chú bác trong họ muốn cho con cái đi làm quan mà tiến thẳng vào trung tâm quyền lực, chính là sau khi Lương Hoằng công chúa nghe xong còn phát hỏa kinh khủng hơn. 

“Tốt cái gì mà tốt! Đừng có mà nhắc chuyện này với ta nữa, ta sẽ tức điên lên mất! Đúng là đồ thần kinh!” 

Nếu hỏi ai là người duy nhất dám mắng Thôi Tuyền đại nhân là đồ thần kinh, vậy thì cả nước chỉ có mỗi Lương Hoằng công chúa, hoàng hậu cười cười, mắt thấy nàng ta đã sắp có xu hướng mở máy, liền lập tức sáp tới. Lương Hoằng công chúa không phải dạng người hay cam chịu, nàng sẽ không bao giờ cắn răng im lặng để bản thân phải chịu ủy khuất, vậy nên sau vài câu hỏi của hoàng hậu, Lương Hoằng công chúa liền uất ức nói ra sạch sành sanh. 

Nguyên do còn không phải do trận điều động nhân sự kia sao. Theo lời của Lương Hoằng công chúa, trước đó khi Thôi Tuyền đi phúng viếng cho lão Thượng thư quá cố, có không ít đồng nghiệp nói hắn nhất định sẽ được thế vào vị trí của Lễ bộ Thượng thư, Thôi Tuyền quả quyết phủ nhận, ai dè ngay hôm sau hoàng đế đột nhiên hạ chỉ bổ nhiệm, trước đó cũng chưa thèm bàn bạc hay đả thông tư tưởng gì cho hắn, khiến cho hắn không kịp chuẩn bị, cảm thấy giống như bị ăn một cái tát ngay giữa bàn dân thiên hạ, nghẹn một bụng tức quỳ xuống lĩnh chỉ tạ ân. 

“Muội nói xem cái này liên quan gì đến ta chứ? Ta trêu ai chọc ai chắc? Có nhà ai trượng phu được thăng chức không về nhà báo tin vui mở tiệc mừng, hắn đây ngược lại, về nhà không những không hòa nhã còn làm như kiểu có ai thiếu nợ hắn, lại còn dám hỏi ta có phải đi tìm hoàng đế nhờ vả! Muội nói xem……. Lương Hoằng ta từ nhỏ đến lớn có bao giờ phải đi cầu cạnh người ta cái gì chưa?”

Lương Hoằng công chúa càng nói càng thấy tủi thân, thù mới hận cũ lần này lôi ra nói hết, trong ngực đang tức đến phát điên. 

“Suy nghĩ của Thôi đại nhân cũng không khó hiểu, hắn có lòng tự trọng cao như vậy, đương nhiên không thích người khác nói hắn không làm mà hưởng…….” 

“Hắn có tự trọng là rất giỏi à! Chẳng nhẽ ta đây không có tự trọng? Lúc phụ hoàng còn tại vị có ai không biết tính của ta, ta còn chưa từng khiến ai tức giận, huống chi là bị người ta làm cho tức giận! Lại nói trong số các phò mã, hắn là kẻ không biết tốt xấu nhất!” 

“Sao lại có thể không biết tốt xấu, mọi người có ai không biết Thôi đại nhân là hiền tế có tư chất cao nhất của tiên đế, cũng chỉ có công chúa người mới xứng với hắn thôi. Muội nói câu này nghe có chút bất kính, nhưng mà công chúa tỷ thử nghĩ xem, nếu đổi với tỷ muội khác của hoàng thượng thì chắc gì cuộc hôn nhân này đã thành! Chẳng lẽ tỷ muốn tìm một người giống lục phò mã sao?” 

Hoàng hậu nịnh nọt chỉn chu không một dấu vết như thế khiến cho sắc mặt Lương Hoằng công chúa dịu đi rất nhiều, mặt khác còn lấy ví dụ về Thôi Cảnh, càng khiến cho nàng cảm thấy may là mình lấy được trượng phu hiện tại. 

Hoàng hậu mẫn tuệ sâu sắc sau khi đã nắm bắt được chút biến hóa này trên mặt của Lương Hoằng công chúa, tiếp tục góp thêm vào một viên gạch. 

“Không thì bảo Hoàng thượng triệu Thôi đại nhân đến nói chuyện đi, nếu là do bệ hạ vô tình gây ra thì để cho người đi mà giải quyết.” 

“Không được!” 

Lương Hoằng công chúa nghiêm túc nói. 

“Muội đừng có đi tìm Hoàng thượng, ta xem như đã nhìn rõ rồi, sai lầm lớn nhất trong đời này của ta chính là đi mặc hỉ phục rồi mang đồ cưới tự dâng đến tận cửa cho người ta! Nếu mà được Lục sính chi lễ xin nâng vào cửa như muội thì hắn có mà dám bắt ta nhìn sắc mặt! Lần này nói gì thì nói còn lâu ta mới chủ động, để ta xem xem hắn kéo dài được bao lâu!” 

Phải đợi Thôi Tuyền chủ động làm hòa…….. Hoàng hậu cảm thấy so với chuyện Lương Hoằng công chúa chủ động làm hòa xác suất còn bé hơn, hơn nữa tần số điện não đồ của bà chị này người thường quả thật không cách nào bắt kịp nổi. Nàng đúng là không phải chủ động tự dâng mình đến cửa, nhưng mà nàng làm gì có quyền được mắng trượng phu là đồ thần kinh đâu! Con người có lúc được lúc mất, đôi khi cũng phải nghĩ thoáng ra cho thanh thản chút chứ. 

Hoàng hậu đang định tiếp tục dựa theo ý nghĩ này mà khai triển một bài thuyết minh nữa, tuy nhiên là nàng còn chưa kịp bắt đầu thì nữ quan ngoài điện đã tiến vào bẩm báo. 

“Hoàng hậu nương nương, Trưởng công chúa điện hạ, có hai tiểu công tử từ phủ công chúa đến cầu kiến.” 

Hai vợ chồng bọn họ dù đang chiến tranh lớn thế nào thì trẻ con cũng là vô tội, Lương Hoằng công chúa nhìn trái nhìn phải một lượt hai đứa bé đã lâu ngày không gặp, nhân tiện mở miệng hỏi han. 

“Cha các con đang làm cái gì?” 

“Cha đương nhiên là đi làm, gần đây toàn về phủ lúc tối muộn thôi, nương, chừng nào người mới về?” 

Thôi Thường Khanh đứng bên cạnh mẫu thân, cùng với đệ đệ của cậu níu y phục mẫu thân mà làm nũng. Lương Hoằng công chúa xấu hổ ho khan hai tiếng, thật ra nàng cũng rất muốn hỏi: “Là các con muốn nương về hay là cha các con muốn ta về?”, nhưng mà thấy hoàng hậu còn đang ở đây, ngượng ngùng không dám nói ra câu không tiền đồ như thế, đành phải tìm cách đánh đường vòng. 

“Là hai con tự mình tới sao?” 

“Cha cũng biết bọn con tới đây.” 

“Thế hắn có bảo các con mang gì đến không?” 

“A! Có, cha bảo mang đến cho người một bức thư.” 

Hừ! Thế này còn tạm được. Lương Hoằng công chúa nhìn con trai sờ soạng trong lòng hồi lâu mới lấy ra được một phong thư thì thật sự cảm thấy mất kiên nhẫn, lúc sau nghĩ lại lại thấy bản thân quá thất thố, ngại ngùng đưa mắt nhìn hoàng hậu, nhưng không giấu được vẻ đắc ý khi nhìn thấy thư của trượng phu. 

“Nương, khi nào thì người về?” 

Thôi gia nhị công tử nhìn mẫu thân hồi lâu không xó phản ứng gì, không khỏi nóng vội hỏi. Bọn nó còn chưa dám nói cho mẫu thân rằng áp thấp trong nhà càng ngày càng có xu hướng tăng cường mạnh mẽ, môi trường này thật sự không phù hợp cho nhân loại —— đặc biệt là nhi đồng mới lớn sinh sống đâu…. 

“Nương?” 

“Ta không bao giờ…… trở về nữa! Vĩnh viễn! Vĩnh viễn không về!! 

Lương Hoằng công chúa sau một hồi lâu im lặng đột nhiên hét lớn một tiếng như vậy, trong tay nắm chặt bức thư, cả người không ngừng run rẩy, hành động này của nàng không chỉ dọa hai đứa nhóc phát sợ mà ngay cả hoàng hậu cũng giật nảy cả mình. Nàng nhìn lá thư đang bị nắm đến nhàu trong tay chị chồng, suy nghĩ không lẽ Thôi Tuyền vô tâm tới mức đi viết thư châm chọc khiêu khích? Không phải chứ, theo như tính cách của hắn thì cho dù có không cúi đầu nhận lỗi, nhưng cũng tuyệt không làm cái trò bỏ đá xuống giếng lấy thê tử ra làm trò cười đâu! 

“Công chúa, Thôi đại nhân viết……….” 

“Hắn nói thế là có ý gì? Đây là muốn nhận sai với ta hả?” 

Lương Hoằng công chúa huơ huơ bức thư trong tay, làm cho hoàng hậu có vinh dự được chiêm ngưỡng văn phong của tân nhiệm Lễ bộ Thượng thư, hắn viết —— 

“Công chúa, gần đây triều đình có kỳ khảo ngạch sáu năm một lần, cho nên ta cũng chưa có cơ hội hỏi chuyện của nàng. Thật ra vào bộ Lễ không phải mong ước ban đầu của ta, nhưng mà nếu đã ngồi vào đây rồi thì ta cũng chỉ còn cách làm cho thật tốt. Tiện hôm nay Thường Khanh Thường Mậu nói muốn đến thăm nàng, ta bảo hai đứa mang đến cho nàng một bức thư, coi như là hỏi thăm nàng một chút đi…….” 

Chỉ vừa nhìn một cái hoàng hậu đã thấy huyệt Thái Dương của mình đau không chịu nổi, Thôi Tuyền đúng là rất tận tâm với công tác trong triều đình, còn chuyện nghe tôi tớ báo lại thê tử của hắn bỏ đi khỏi nhà cũng cảm thấy rất bình tĩnh tự nhiên…….. Về phần có hy vọng thê tử về nhà hay không, hắn chỉ viết một câu cuối cùng —— 

“Nếu nàng thấy ở trong cung thoải mái như thế, vậy thì ở lâu một chút, đợi bao giờ ta xong việc rồi đến đón nàng, dù sao nàng cũng là công chúa hoàng gia đã gả đi thành ngoại nhân rồi, đừng gây thêm phiền phức cho các nương nương cùng bệ hạ.” 

~~~~~~~~ 

“Rốt cuộc khi nào đại tỷ mới về nhà đây?” 

Hoàng đế thân là đệ đệ lần thứ n truy hỏi. 

“Không biết nữa, nô tỳ thấy thời gian công chúa cần để điều chỉnh tâm tình cũng không ít đâu…….” 

Hoàng hậu thở cái dài thượt, nghĩ lại phản ứng của Lương Hoằng công chúa hôm đó, không nghĩ ra nổi một dự tính nào lạc quan cho tương lai hết. 

“Còn chờ nữa? Phải chờ bao lâu nữa đây? Trẫm chỉ sợ chưa đợi được đại tỷ quay về đã bị làm cho phát điên rồi!! 

“Hoàng thượng người có ý gì?” 

Hoàng hậu nghi hoặc nhìn hoàng đế, nghĩ thầm, cũng không phải là vợ của người bỏ đi, người điên cái gì mà điên? 

“Nàng không biết đấy thôi, hiện tại chỉ cần nhìn thấy Thôi Tuyền là trẫm cả người run sợ! Không! Không chỉ trẫm, hiện giờ cả triều đình nhìn thấy Thôi Tuyền là cùng nhau lũ lượt run rẩy, trong lúc khảo thí lần này, quan viên ở kinh thành cùng quan viên địa phương đã dâng không biết bao nhiêu tấu chương lên chỗ trẫm, nói thẳng bọn họ làm thuộc hạ của Thôi Tuyền đúng là sống dở chết dở!” 

“Chẳng lẽ Phò mã không phân biệt được công với tư sao?” 

“Vấn đề chính là hắn quá rạch ròi công tư ấy!! Chuyện hắn xử lý quan viên làm sai là đương nhiên, chẳng qua phải chú ý cách thức một chút, nếu hắn cứ tiếp tục làm như vậy thì không phải người tài sẽ chạy hết sao? Hắn rõ ràng biết chuyện đấy, mà còn khư khư cố chấp, nàng nói đây không phải là cháy nhà hại cả cá(*) sao?” 

(*)Câu này nghe hơi buồn cười, chẳng biết có thật không, nhưng ngụ ý chắc là Người trong cuộc tranh chấp, người ngoài cuộc không liên quan cũng bị liên đới vào. 

Đối với than phiền này của hoàng đế, hoàng hậu chỉ biết âm thầm xấu hổ. Vợ chồng người ta chỉ mới chiến tranh lạnh một chút mà đã khiến cho triều đình biến thành chú cá vô tội bị hại, thật không biết nên nói hoàng đế chế ngự kẻ dưới vô phương hay là Thôi Tuyền quả không hổ danh “Thần đồng” nữa. 

“Thật ra……. Nô tỳ thấy lần này trưởng công chúa không hề có ý nhượng bộ rồi……. Ai bảo bệ hạ người, muốn thăng chức cũng không thèm hỏi người ta một tiếng, nói một câu thôi có phải không xảy ra chuyện rồi không!” 

“Trẫm biết chắc hắn không đồng ý thì mới phải chơi trò đột ngột này chứ! Vậy nàng nói xem bây giờ trẫm phải làm sao. chẳng lẽ bắt trẫm đi giải thích? Mặt mũi của trẫm chẳng nhẽ không quan trọng bằng tên Thôi Tuyền thần kinh không bình thường kia chắc!!” 

Tuy rằng không đồng ý với chuyện hoàng đế tiền trảm hậu tấu như vậy, nhưng hoàng hậu đương nhiên không tính bảo hoàng đế triệu Thôi Tuyền đến đả thông tư tưởng. 

“Người đột nhiên ra mặt cũng không ổn đâu, đây là chuyện nhà của trưởng công chúa, nhưng thật ra nô tỳ thấy có một người rất thích hợp………” 

~~~~~~~ 

Ngày hôm sau, Thôi Cảnh Thôi phò mã nhà Huy Trữ công chúa đến cửa lớn nhà huynh đệ đồng tộc kiêm huynh đệ đồng hao thăm hỏi. 

“Cái này liên quan gì đến đệ?” 

Thôi Tuyền tuy còn chút kiên nhẫn để tiếp đãi Thôi Cảnh, nhưng mà đối với việc hắn đột nhiên xông đến hỏi về cuộc sống gia đình của mình cũng không lấy gì làm hòa nhã lắm. 

“Theo lý thuyết thì cũng có liên quan đến đệ mà! Huynh là huynh đệ đồng tộc với đệ, công chúa lại là chị vợ của đệ, đệ tới hỏi cũng đâu có gì sai.” 

Thôi Cảnh đón đầu ca ngợi lý niệm hài hòa mà xưa nay luôn theo đuổi “Huynh tốt thì nhà đệ mới tốt”, đương nhiên nguyên nhân sâu xa hơn bắt buộc hắn phải đến chỗ này không gì khác chính là thê tử Huy Trữ công chúa của hắn ép hắn tơia làm công tác tư tưởng cho Thôi Tuyền. Về phần tại sao Huy Trữ công chúa lại quan tâm đến một vấn đề không liên quan đến làm đẹp như thế chung quy là do một câu nói của hoàng hậu. 

“Kể cả có là người như Thôi Tuyền so ra cũng kém Lục phò mã a, phu quân của công chúa muội có tài như vậy, chắc sẽ cấp cho Thôi Tuyền được rất nhiều đề nghị đó!!” 

Câu nói này căn bản đã thỏa mãn lòng ham hư vinh to lớn của Huy Trữ công chúa. 

“Cho nên? Đệ có ý tưởng gì?” 

Thôi Tuyền vốn cũng chẳng trông cậy gì vào việc nghe được ý gì có tính kiến thiết từ cái miệng của tộc đệ, nhưng đối với việc hắn thật tâm lo lắng cho mình, Thôi đại nhân vẫn bảo trì thái độ tôn trọng, một bên điềm nhiên thảo công văn, vừa không chú tâm mở miệng hỏi. 

“Đương nhiên là nói vài câu dễ nghe trước mặt công chúa rồi! Công chúa nàng cũng chỉ là đợi huynh đưa một cái bậc thang để bước xuống thôi.” 

“Dễ nghe? Ví dụ…….” 

“Ví dụ như ‘Nếu ta không giải thích với nàng thì ta sẽ hối hận cả đời, bởi vì nàng là duy nhất của ta……."” 

“Aishhh ——” Thôi Tuyền ném bút lên trên bàn công văn “Đệ… đệ học ở đâu ra mấy câu nói buồn nôn như vậy hả?” 

“Sao lại có thể nói là buồn nôn? Vậy câu này thì sao ‘ Không nghe thấy giọng nàng, tim ta như ngừng đập’!” 

“Tim đệ mới ngừng đập ấy!” 

“Vậy câu này…….” 

“Được rồi, không cần phải nói nữa đâu.” 

Sau khi Thôi Tuyền nghe được mấy lời trong Thanh hoa bảo điển (Đây chắc là tên một quyển bí kíp hay tiểu thuyết gì đó có dạy mấy chiêu tán gái) mà Thôi Cảnh bị thê tử ép học thuộc thì hắn cảm thấy như cơm mình mới ăn hôm qua cũng phải phun ra bằng sạch, hắn cũng không quên cãi lại 

“Ta có làm gì sai không? Đương nhiên là không? Đã không làm sai, vậy thì tại sao phải bẻ cong sự thật để đi nịnh nọt người khác?” 

“Đại ca à, đây không phải ‘người khác’, đây là thê tử của huynh mà! Tạm thời không phân đúng sai, huynh thân là nam tử hán đại trượng phu, chẳng nhẽ lại không có dũng khí cúi đầu trước nữ tử sao?” 

Thôi Cảnh đầu tiên còn sợ sệt không dám nói linh tinh trước mặt Thôi Tuyền, nhưng càng giảng lại càng dũng cảm, rất có khí phách của người đi tiên phong bảo vệ nữ quyền, không thể không nói đến công lao giáo dục của Huy Trữ công chúa. 

Thôi Tuyền lần đầu tiên cúi đầu trầm mặc, không biết là lời nói cụ thể của Thôi Cảnh đã thuyết phục hắn hay là cái gì, nhưng quả thật là hắn rất cần một sự đột phá. Trong quá khứ, chuyện này luôn là hai bên tìm cách lùi bước, nhưng mà thực tế thì Thôi Tuyền hắn cực kỳ ít làm bên thoái nhược kia, bởi vì hắn không muốn nghe thấy người khác bảo mình là kẻ dựa hơi thê tử, cho nên ở trước mặt nàng cũng có cố ý tỏ ra cường thế hơn, đôi khi hắn cũng không hiểu có phải bản thân đã hơi quá đáng rồi không. 

Thôi Cảnh nhìn tộc huynh lâm vào trầm tư, vội vàng quạt lửa cho cháy to hơn. 

“Nếu đại ca huynh thấy không nói ra được, vậy thì chúng ta viết ra!” 

“Viết cái gì?” 

Thực ra Thôi Tuyền cảm thấy lá thư lần trước mình viết cho thê tử rất là tốt, nhưng không hiểu sao nàng lại không cảm nhận được dù chỉ một chút? Nào biết sau khi nhìn mẫu thư của Thôi Cảnh, hắn mới biết cái gì gọi là thư tình thật sự! 

“Vẫn nên viết mấy thứ dễ nghe dễ đọc thôi, ví dụ như là ‘nhớ nàng đến mức lòng thấy không vui, nhớ đến phát cuồng’ hay là ‘tình yêu của ta như mũi tên vút bay, một khi đã bắn ra là không thu lại được’ hay là ‘ta đối với nàng……."” 

“Đệ có thấy nó chán ngán tới mức nói không được mà viết cũng không xong không?” 

Thôi Cảnh rất bất mãn với chuyện tộc huynh hắn chê bai mấy câu hắn tỉ mỉ nghĩ ngợi nãy giờ, chính là nghĩ tới tầm quan trọng trong việc dạy Thôi Tuyền biết nam tử luôn là người nhượng bộ trước, Thôi Cảnh quyết tâm đem bản lĩnh trấn gia(*) của mình ra. 

(*)Ai hay xem phim chưởng thì biết mỗi phái thường có một “bảo vật trấn sơn” hay là “bảo vật trấn phái”, ở đây nhà bạn Thôi Cảnh là “bản lĩnh trấn gia”, đây là bản lĩnh nịnh nọt tốt nhất trong nhà bạn ý, thiếu nó là nhà bạn ý không yên. 

“Không muốn nói cũng không muốn viết, vậy phải dùng chiêu này rồi……..” 

“Hả, chiêu gì?” 

Thôi Tuyền có chút tò mò nhìn tộc đệ, nhưng lại thấy hắn gian manh tiến lại gần…….. 

“Bốp!” 

Đám tôi tớ vừa vặn đi ngang qua bên ngoài thư phòng phủ công chúa đều nói chính mình nghe thấy tiếng động thanh thúy giống như có ai bị ăn tát vọng ra từ trong phòng. 

~~~~~~~~ 

“Chàng tới làm gì?” 

Nhìn thấy Thôi Tuyền, Lương Hoằng công chúa liền xoay mặt qua một bên, thật ra là để che giấu tâm tình kích động của mình. Kiên trì mười tám ngày, cuối cùng thắng lợi cũng dâng đến tận cửa, đồng thời cũng đánh vỡ kỉ lục trên bản ghi chép bỏ nhà ra đi của mình. 

“Đương nhiên là tới đón nàng về.” 

Thôi Tuyền không nhanh không chậm trả lời, tựa như đây là một chuyện rất bình thường. 

“Gì cơ? Thôi đại nhân đã làm xong chuyện công rồi sao? 

“Xem là như thế đi, mấy chuyện còn lại không cần ta động tay vào.” 

“Chàng…….. Muốn về tự về đi! Ta không về!” 

Lương Hoằng công chúa suýt nghẹn cả hơi vì tức, mà Thôi Tuyền cũng ý thức được bản thân vừa lỡ miệng, không có cách nào khác, ai bảo hắn bị nhiễm thói châm biếm cay độc này nhiều năm rồi chứ. 

“Công chúa, chúng ta đều là người lớn cả rồi, đừng như vậy nữa…….. Hơn nữa nàng đã là mẹ trẻ con rồi, nỡ để lại hai đứa một mình trong nhà sao?” 

“Ta là mẹ đứa nhỏ rồi thì chàng là cái gì? Chàng không phải cha của chúng à! Chàng không phải trượng phu của ta chắc! Chàng dựa vào đâu mà khiến ta tức giận hả!!” 

“Xin lỗi, lúc đấy là do ta quá tức giận, cho nên hơi quá đáng.” 

“Lúc đấy? Thế còn bây giờ?” 

Đối mặt với thái độ không thuận không buông của thê tử, Thôi Tuyền thở mạnh, rồi lại hít sâu, đại não cũng bắt đầu suy nghĩ: nói câu nào mới tốt đây? Không có nàng thì tim ta sẽ ngừng đập? Không được, rõ ràng là tim hắn vẫn đang đập mà, giả quá! 

Mỗi ngày nhớ nàng đến tâm không vui nổi, nhớ đến phát cuồng? Vậy mười tám ngày qua biết giải thích thế nào? 

Đừng nghĩ Thôi Tuyền bị Thôi Cảnh nói cho mấy câu buồn nôn kia thì hắn sẽ không quan tâm, hắn nghe không nhiều nhưng đều nhớ hết cả, chỉ là chọn lựa xem nên nói câu nào, hắn thấy câu đầu tiên mà Thôi Cảnh nói còn có chút đứng đắn hàm xúc một tí. 

Vậy câu này đi, ai bảo hắn là nam nhân chứ! 

“Bây giờ……. Bây giờ ta muốn giải thích với nàng, nếu ta không nói ra, vậy thì sẽ hối hận cả một đời, bởi vì…… bởi vì…… nàng là….. duy nhất của ta.” 

“…….. Cái gì? Chàng nói cái gì?” 

Lương Hoằng công chúa trợn mắt há miệng nhìn Thôi Tuyền, nàng không nghe nhầm đấy chứ? Hay kẻ này là đồ giả mạo? Cái gì mà “Nàng là duy nhất của ta”……. câu này cả đời nàng, không không không, là đời trước, kiếp trước kiếp này cộng lại cũng không nghĩ đến câu này sẽ được thốt ra từ miệng Thôi Tuyền đâuuuuuuuu!!!! 

“Chàng….. không sao chứ?” 

Mắt thấy vẻ mặt đang nhìn mình của Thôi Tuyền, Lương Hoằng công chúa vẫn là hết sức lo lắng, tiến đến gần trượng phu giơ tay sờ thử trán hắn —— không sốt mà! 

Hóa ra câu này lại có lực sát thương lớn như vậy! Đến lúc này Thôi Tuyền không thể không tin chuyện dù là nữ nhân cao cấp tới đâu cũng có khiếu thẩm mĩ tình thú thấp đến thảm hại, cảm nhận được xúc cảm lành lạnh từ trên tay thê tử truyền xuống, lại trông thấy vẻ mặt kinh ngạc lo lắng thất thố của nàng, hắn đã nghĩ đến chuyện sử dụng chiêu thức cuối cùng mà Thôi Cảnh đã dạy, đồng thời chính là nguyên nhân khiến hắn cho tộc đệ ăn một bạt tai thật mạnh, cuối cùng hắn vô thức cúi thấp người xuống, ghé sát vào sau cổ thê tử, nhẹ nhàng thổi hơi. 

“Áaaaaaaaa!” 

Tiếng kinh hô của Lương Hoằng công chúa vang tận mây xanh, rất lâu rất lâu sau cũng chưa tiêu tán hết. 

~~~~~~~ 

“Sao đại tỷ còn tới nữa?” 

Hoàng đế lo lắng hỏi hoàng hậu, mới chỉ có một ngày thôi đó! Đôi lão phu lão thê này sẽ không cãi nhau nhanh vậy chứ! 

“Công chúa bảo là quay về mời ngự y.” 

“Ngự y? Ai bị bệnh?” 

“Nghe nói là mời cho phò mã.” 

“Gì cơ? Thôi Tuyền! Thôi Tuyền bị bệnh gì cơ?” 

“Hình như công chúa thấy đầu óc phò mã có chút vấn đề thì phải……..” Hoàng hậu cảm thán lắc lắc đầu “Cho nên công chúa mới vội vàng về phủ…… Nhưng mà Hoàng thượng không cần lo lắng đâu, nô tỳ nghĩ phò mã chắc hẳn không có vấn đề gì, đợi công chúa nàng xác nhận xong chuyện này thì chắc phải rất rất lâu nữa mới vào cung lại rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui