Thành Tế Châu chỉ mới trùng tu nên độ cao không đáng kể, từ khoảng cách xa vẫn có thể bắn vào thành.
Binh sĩ điều khiển máy bắn đá của Lạc Việt lại được trang bị giáp sắt loại nặng, cung tên của lính Phồn Lư trên thành xả xuống không không phát huy được bao nhiêu tác dụng. Thế nên, cứ sáng sớm, vào đúng thời điểm họp chợ trong thành, quân Lạc Việt lại đẩy bốn cỗ máy bắn đá loại nhỏ đến gần thành trì của giặc, lần lượt bắn vào thành đầu và tứ chi nhầy nhụa máu của các tù binh Phồn Lư vừa bắt được đêm qua. Bắn xong thì lui về doanh trại. Đến tối, lại khai hoả, chuyển sang tấn công bằng cầu lửa.
Bị quấy nhiễu bất kể ngày đêm, cuộc sống của dân trong thành vốn đã tù túng vì bị vây hãm, nay lại càng chìm trong hỗn loạn.
Từ ngày đến Tế Châu, không có đêm nào là nàng có thể hoàn toàn yên giấc. Có lúc, nàng rất hào hứng với cuộc chiến này, nằm nhắm mắt mường tưởng cảnh vạn dân quỳ rạp tung hô chào đón đại quân chiến thắng trở về. Có lúc, nàng lại thấy chiến tranh thật đáng sợ, mạng người bị tước đi cứ nhẹ như không. Lê Ứng Thiên là hoàng đế, được bảo vệ nghiêm ngặt, lúc nào cũng mặc áo giáp mà còn trúng tên suýt chết. Liệu có đến lượt nàng không? Trên đời này vốn dĩ không có gì là đảm bảo.
“Mạt tướng tham kiến nương nương.” Trịnh Văn Hải bước vào lều, gương mặt đầy vẻ hân hoan, phía sau là ngự y đang ôm trong tay thùng thuốc.
“Miễn lễ, thuốc giải đã đến rồi sao?” Nàng ngồi dậy, cố dùng ánh mắt có vẻ nghiêm nghị một chút để che giấu gương mặt ngáy ngủ của mình.
“Dạ phải, thưa nương nương.”
“Ngự y đã kiểm tra chưa?” Nàng chuyển ánh mắt sang ngự y. Nếu Lê Ứng Thiên sau khi uống thuốc lỡ có xảy ra chuyện gì, ít nhất nàng cũng phải chỉ ra được một người gánh lấy trách nhiệm này. Cung đình đen tối, nàng không thể không phòng.
“Vi thần đã kiểm tra xong, thưa nương nương.”
“Vậy thì cho thánh thượng uống đi.”
Nhìn từng giọt thuốc được đổ vào đôi môi khô khốc của Lê Ứng Thiên, nàng như quẳng được một tảng đá lớn trong lòng.
Cuối cùng cũng có một lý do để lạc quan.
“Bổn cung xuống bếp chuẩn bị một ít điểm tâm cho thánh thượng.” Nàng vừa nói vừa vén màn bước ra ngoài.
“Dạ, nương nương.”
Phía sau nàng, đôi môi đế vương quanh năm lạnh lẽo chợt cong lên một nụ cười ấm áp.
Hắn đã tỉnh.
Mà thật ra, hắn cũng không phải đến giờ mới tỉnh.
…
Việc Lê Nguyên Phong gửi thuốc giải đến đúng thời gian đã giúp Lê Ứng Thiên giải được một mối hiềm nghi lớn trong lòng. Nếu có lòng mưu phản, vị hoàng đệ này của hắn đã có thể viện một cái cớ nào đó để gửi thuốc chậm trễ, hay vờ như bồ câu đưa thư nửa đường thất lạc. Xem ra, từ nay hắn không cần phải lo nghĩ nhiều về nguy cơ Lê Nguyên Phong âm mưu đoạt lại ngai vàng nữa.
“Chủ nhân, Nam Vũ đã gửi mật báo đến.” Trịnh Văn Hải nhỏ tiếng nói.
“Có tin tức từ phía Ái Đô sao?”
“Cục diện ở Ái Đô đã an bày ổn thoả, chỉ còn chờ lệnh của chủ nhân.”
“Tình hình bên ngoài thế nào rồi?”
Hai người đang trao đổi giữa chừng thì Hạ Vy bước vào lều, trong tay là một chén cháo gà nghi ngút khói.
“Thánh thượng và tướng quân đang bàn chuyện quân cơ đại sự, thần thiếp xin phép lánh mặt.” Nàng nhu mì nói, nhìn chén cháo trên tay đầy tiếc rẻ. “Nếu thánh thượng thấy đói, lát nữa thần thiếp sẽ nấu chén cháo khác cho người.”
“Không cần, nàng cứ ở lại đi.” Lê Ứng Thiên nói. “Dù sao cũng không phải vấn đề gì cơ mật.”
Nàng hí hửng đặt chén cháo lên bàn. Lê Ứng Thiên đã một ngày một đêm không có gì vào bụng, làm sao cầm lòng được trước thành phẩm thơm phưng phức của nàng. Cộng thêm thái độ ân cần hết mực của một người vợ đảm đang, hắn ít nhiều cũng phải có chút xiêu lòng chứ. Vừa đút cháo cho Lê Ứng Thiên, nàng vừa dỏng tai nghe Trịnh Văn Hải báo cáo chiến sự bên ngoài. Tuy mắt nàng luôn chăm chú nhìn vào chén cháo, nhưng tai nàng thì nghe cuộc đối thoại giữa hai người kia không sót một chữ nào.
Hiện nay trong thành có khoảng bốn vạn quân Phồn Lư, một con số khổng lồ đối với một thành trì mà Phồn Lư vốn dĩ buông tay. Tá Tra thống lĩnh một vạn quân, dự kiến ba ngày nữa sẽ tiến sát Tế Châu. Tướng Tế Toàn dẫn hai vạn quân, năm ngày nữa sẽ đến hội ngộ với Tá Tra. Cuối cùng là Bố Kì với hai vạn hải quân trong tay, bốn ngày nữa sẽ đến Tế Châu qua cửa biển phía Đông.
Lẽ ra với lợi thế về khoảng cách địa lý, khi biết tin Lạc Việt xuất quân đánh Phồn Lư, Tá Tra đã có thể đưa quân từ Ái Đô đến Tế Châu trước Lê Ứng Thiên một thời gian. Thế nhưng, vào ngay thời điểm quan trọng ấy, giữa hắn và quốc vương Phồn Lư lại nảy sinh xung đột: Tá Tra bị nghi ngờ dính líu đến cái chết của hoàng phi Chu Mị.
Chu Mị xuất thân là một ca nữ của Phi Long hoàng triều rất được quốc vương Phồn Lư sủng ái. Khi Tá Tra thực hiện cải cách ruộng đất, đã mang nhiều điền trang mà quốc vương từng ban cho Chu Mị trả lại cho dân nghèo canh tác, nên cô ta ôm hận mà nhiều lần gièm pha Tá Tra trước quốc vương. Lúc Tá Tra đang chuẩn bị xuất quân đến Tế Châu, Chu Mị lại bị phát hiện chết đuối dưới giếng không rõ nguyên nhân.
Cung nữ thân cận của Chu Mị mật báo với quốc vương rằng chủ nhân của mình trước đó nghe lén được cuộc đối thoại đáng ngờ của Tá Tra và thuộc hạ, phát giác ra Tá Tra có mưu đồ giết cha đoạt vị vì cho rằng quốc vương nhu nhược sẽ không thể bảo vệ Phồn Lư trước vó ngựa của quân Lạc Việt. Tá Tra ngay lập tức bị bắt giam, vài ngày sau được thủ hạ cướp ngục mà cứu thoát. Hắn đã phải mất nhiều thời gian để thuyết phục các quý tộc và tướng lĩnh khác mang quân đến Tế Châu, vì giới quý tộc đa số chỉ muốn bảo vệ đất đai của mình, tức những vùng đất gần với kinh đô.
Dựa vào thông tin chi tiết mà Lê Nguyên Phong kể cho nàng, cộng với vẻ tự tin bình thản lúc nào cũng thường trực trên gương mặt Lê Ứng Thiên, nàng mơ hồ đoán ra Lê Ứng Thiên từ đầu đã tính trước được việc này. Nếu không, hắn đã không liều lĩnh mang theo ít quân như vậy. Có thể hắn dẫn đại quân ngự giá thân chinh bằng đường bộ chỉ là để khua chiêng múa trống gây sự chú ý của kẻ thù, còn hải quân đã sớm theo đường biển chờ đánh úp mục tiêu rồi. Nghĩ kĩ một chút, trước khi xuất binh, chẳng phải hắn đã cần đến nhiều thuyền chiến đến nỗi phải giao một phần ba việc sản xuất cho nhà họ Lý sao? Không lý nào lúc đánh Phồn Lư lại chỉ dùng lèo tèo vài chục chiếc.
Quân Phồn Lư trong thành đến giờ vẫn chưa tấn công quân Lạc Việt, có lẽ súng thần công từ tây phương vẫn chưa kịp chuyển tới. Nàng không biết Tá Tra đã đặt mua bao nhiêu súng thần công, nhưng nếu hắn quyết một trận sống chết, dốc hết tiền đầu tư cho trận chiến này, chỉ sợ số vũ khí Lê Ứng Thiên mang theo là không đủ. Thật ra Lê Ứng Thiên cũng có thể dùng hải quân chặn tàu của thương nhân Tây phương, nhưng như thế chẳng khác nào lại tìm thêm một kẻ thù. Dù Lạc Việt không có ý định thông thương với người tây phương, trước tiềm lực vũ khí của họ, nàng nghĩ hắn tự biết mình không nên gây thêm một mối bất hoà.
********
Trịnh Văn Hải đi rồi, trong phòng chỉ còn lại nàng và hắn, đột nhiên nàng lại thấy khó xử.
Thái độ của hắn đêm ấy đối với nàng…
“Cháo rất ngon.” Hắn nói xong, chợt cảm thấy giọng mình hơi gượng gạo.
“Tạ ơn thánh thượng khen ngợi. Thần thiếp là thê tử của người, dốc lòng vì phu quân là lẽ đượng nhiên.”
“Ở đây không phải hoàng cung.” Ngay cả hắn cũng đã bỏ xuống mối ngăn cách về lễ nghi hoàng tộc, thậm chí là cả mưu tính của mình mà cho phép bản thân tạm thả lỏng một chút. Tại sao nàng vẫn cứ khăng khăng giữ lối xử sự khách sáo trước kia?
“Dạ?” Nàng ngốc nghếch nhìn hắn. Rõ ràng là nàng đâu có quỳ lạy hay lết lết khấu đầu gì, sao hắn lại tự dưng nhắc đến hoàng cung?
“Nàng dùng cơm chưa?”
“Dạ chưa.”
“Trời đã tối như vậy, tại sao vẫn chưa dùng cơm?” Giọng hắn có vẻ không hài lòng.
“Cơm tối thì thần thiếp đã dùng rồi, nhưng thức ăn khuya thì chưa chế biến xong.” Nàng đáp.
“Ăn khuya?” Đôi mắt hắn thoáng lướt qua chiếc gò má phồng phồng của nàng, khiến nàng thấy xấu hổ đến muốn chui xuống gầm giường. Chiến trường đẫm máu, vậy mà nàng khuya nào cũng có hứng chăm chỉ luộc khoai mì với nước cốt dừa ăn giải sầu, nên càng ngày càng mập.
“Trẫm cũng muốn ăn.” Hắn nói, nụ cười trên môi không khỏi khiến nàng phải ngẩn người.
Thì ra hắn cười cũng dễ thương quá chứ!
“Sao?” Hắn nhìn vẻ mặt khó hiểu của nàng mà…khó hiểu.
“Dạ, thần thiếp sẽ đi chuẩn bị ngay.”
…
Đến lúc này, Lê Ứng Thiên phải thừa nhận, hắn thật ra cũng chỉ là một con người.
Lúc chập chờn trong cơn nửa mê nửa tỉnh, hắn đã mơ thấy mẫu phi. Hắn nhớ đến cái cảm giác ngọt ngào khi có một người yêu thương và quan tâm mình. Hắn thèm khát một bàn tay để nắm, để biết rằng trên đời này hắn không chỉ có một mình.
Tay của nàng, rất ấm, rất mềm…
Nhè nhẹ vỗ vào má hắn, nhè nhẹ vuốt dọc theo cằm hắn.
Hắn biết nàng không phải mẫu phi. Hắn đã cố tình tiếp tục gọi hai tiếng ‘mẫu phi’ ngay cả khi nhận ra bàn tay ấy của nàng. Hắn không muốn nàng biết người hắn muốn lúc ấy chính là nàng.
Nghĩ lại, hắn chỉ có thể tự cười giễu chính mình.
Vậy là cuối cùng vẫn không cầm lòng được.
“Thánh thượng, khoai mì đến rồi đây.” Nàng vì hào hứng với món ăn mà vô thức dùng chất giọng bình dân của mình. “À, trước tiên phải thay thuốc đã. Để thần thiếp sai người đi gọi ngự y.”
“Không cần, nàng thay cho trẫm đi.”
“Dạ.”
Nàng bước đến bên khay thuốc, hết cầm lọ này lên, lại cầm lọ khác. Lê Ứng Thiên thấy nàng cứ loay hoay mãi, liền nhẹ nhàng lên tiếng. “Lọ màu xanh lục năm giọt, lọ màu trắng ba giọt, lọ màu đỏ mười giọt”
“Dạ, thánh thượng.” Nàng gật gật đầu.
Nàng trộn qua trộn lại, rồi nhìn sang Lê Ứng Thiên, tự dưng thấy mình giống bà phù thuỷ độc ác trong truyện cổ tích, còn hắn là cô gái nhan sắc tuyệt trần mà nàng ghen ghét. Muốn làm hắn tàn phai nhan sắc quá.
“Thánh thượng, vậy là hai ngày nữa quân ta sẽ khai pháo tấn công tường thành của giặc sao?” Nàng vừa nói, vừa dịu dàng băng bó lại vết thương cho Lê Ứng Thiên. Các bậc gian phi yêu hậu ngày xưa hẳn cũng toàn từ những thời điểm âu yếm thế này mà hậu cung tham chính.
“Ừm.”
“Nếu có thể nhờ vậy mà kết thúc sớm chiến tranh thì tốt quá! Dân ta vừa qua một đợt thiên tai, nguồn cung ứng lương thực cho thường dân và quân lương cho binh lính sẽ khó chu toàn. Chiến tranh kết thúc thì binh lính có thể sớm về đoàn tụ với gia đình, đỡ hao tổn cho quốc khố.”
“Hoàng hậu xem ra rất quan tâm đến quốc khố.”
Nàng có vẻ khó xử, cúi mặt xuống tránh ánh mắt của Lê Ứng Thiên.
“Trẫm hiểu, phần lớn quốc khố có sự đóng góp của anh trai nàng, nàng lo lắng cũng là hợp tình hợp lý.”
Mỗi lần muốn can dự vào chính sự của Lê Ứng Thiên, nàng toàn phải đi từ con đường ‘thương xót dân chúng’, sau đó mới lộ ra là ‘lo cho gia tộc’. Nếu không phải vì tò mò đối sách của hắn, nàng cũng chả thèm tốn công đánh một vòng lớn như thế làm gì. Đối với người như Lê Ứng Thiên, nàng không thể giương mắt nai ngơ ngác mà hỏi hắn, càng không thể tỏ ra mình là người có tâm cơ, sẵn sàng giúp hắn bá nghiệp hùng cường. Phải để hắn đề cao nàng trước, sau đó lại thấy nàng thật ra đầu óc thiển cận, mà giảm thiểu sự đề phòng đối với nàng.
“Thánh thượng, có phải chúng ta thập diện mai phục, đồng loạt dùng đại pháo bắn sập hết bốn bức tường thành?” Nàng ra vẻ vô cùng hứng khởi, siết chặt dải băng trên ngực hắn khiến hắn nhíu mày một cái.
“Hành quân đánh trận không đơn giản như nàng nghĩ. Dù chúng ta đủ đại pháo để tấn công cả bốn phía cũng không thể phí phạm như vậy, chỉ tấn công vào phía nào tường thành xây dựng yếu nhất thôi.” Lê Ứng Thiên tâm trạng đang vui vẻ nên không ngần ngại mà kiên nhẫn giải thích cho nàng.
“Quân giặc sẽ không thể nào biết được thánh thượng đã sớm dò la được tường thành nào yếu nhất để tấn công. Đến lúc đại quân của ta tiến vào…” Hạ Vy mỉm cười đắc thắng, tà ác siết chặt dải băng trên ngực Lê Ứng Thiên lần nữa.
Câu nói của nàng khiến hắn chợt khựng lại. Tá Tra không phải là một kẻ ngốc, không lý nào hắn không biết tường thành của mình yếu ở hướng nào. Nếu Tá Tra đã có thể bẫy hắn ở đoạn đường phục kích, thì có lẽ cũng đoán được quân Lạc Việt có thể dò la ra điểm yếu trên tường thành của Tế Châu. Như vậy, binh lực của quân Phồn Lư sẽ tập trung ở thành bắc, nơi tường thành yếu nhất, trong khi lại lơ là cảnh giác ở thành nam, nơi tường thành vững vàng nhất.
Hạ Vy mỉm cười liếc nhìn ánh mắt của Lê Ứng Thiên.
Xem ra, hắn đã có ý nghĩ giống nàng.
Lúc nãy đánh carô với Đỗ Thiên Thành, nàng cứ thua miết, nên tự giận mình lúc cúp học chạy sang lớp của thầy giáo đẹp trai dạy môn ‘lý thuyết trò chơi’ đã không chịu chú tâm một chút, trong bài giảng có nhắc đến cách đánh carô. Suốt tiết học chín mươi phút ấy, nàng chỉ nhớ được đoạn mở đầu mà thầy giáo đẹp trai đã lấy chuyện chiếm đóng thành trì làm ví dụ. Không ngờ, thứ thông tin tưởng chỉ để nghe cho vui ấy lại có một ngày trở nên hữu dụng.
*******
Sáng hôm sau, nàng nhận được thư của Lê Nguyên Phong. Hắn đã tuyên truyền thành công, kêu gọi dân ở kinh thành trồng đậu nành, thậm chí còn chuẩn bị phát động phong trào người người trồng đậu, nhà nhà trồng đậu.
Dân Lạc Việt mỗi năm nhiều nhất chỉ trồng hai vụ lúa, thu hoạch xong thì lao vào chè chén vui chơi, đất bỏ hoang. Những năm bị thiên tai, tuy đã được triều đình cứu trợ, nhưng vì không có nguồn lương thực khác bổ sung nên dân chúng thường rất khó cầm cự đến vụ lúa đông xuân. Vả lại, chiến tranh đang xảy ra, lương thực lại càng là vấn đề cấp bách. Nàng thấy hiện giờ nên tuyên truyền dân chúng trồng đậu nành là tốt nhất. Loại cây này ngắn ngày, ít kén đất, lại có hiệu quả bổ sung nitơ cho đất, giúp cho đất thêm màu mỡ để trồng các loại cây khác. Sau khi thu hoạch đậu nành, thì cũng vừa tới lúc gieo mạ cho vụ đông xuân.
Hiệu quả dinh dưỡng của đậu nành thì người hiện đại ai ai cũng biết. Hạt đậu nành có giá trị dinh dưỡng và kinh tế rất cao. Hàm lượng protein của đậu nành cao hơn cả thịt, cá và gần gấp đôi các loại đậu khác. Nó cung cấp một nguồn dồi dào chất béo thực vật, giúp giảm bệnh tim mạch và bệnh loãng xương. Đậu nành vừa có thể xay làm sữa để uống, vừa có thể chế biến ra vô số món ăn. Có điều, không phải dễ dàng mà trong thời gian ngắn vận động toàn dân trồng đậu và tiêu thụ đậu, thay đổi thói quen ăn uống của mình. Vì vậy, đây là lúc mị lực của ‘the most wanted man’ cần phát huy tác dụng.
Tên hentai này còn gửi nàng một miếng đậu phụ do chính tay hắn làm. Chậc chậc, chất lượng không biết có tin tưởng được không đây.
…
Lê Ứng Thiên ăn xong chén chè đậu đỏ của nàng thì một mình khoác áo đến phòng nghị sự. Bàn bạc chưa bao lâu, bên ngoài đã có binh sĩ chạy vào cấp báo.
“Bẩm thánh thượng, sáu ngàn quân của ta lãnh nhiệm vụ chặn đội quân của Tá Tra đã bị tiêu diệt, quân Tá tra thiệt hại hai ngàn.”
“Sáu ngàn quân bị tiêu diệt? Không phải Tá Tra chỉ mang theo một vạn quân sao, trong khi chúng ta đã cử đi đến mười lăm ngàn quân?” Lê Mạc có vẻ bị kích động.
“Bẩm, quân của Tá Tra tinh thần như vũ bão, dù bị quân ta phục kích lúc sang sông vẫn không nao núng. Trong số hai ngàn lính Phồn Lư bị giết có gần ba trăm người là do bị chính đồng đội của mình hạ thủ. Hễ người lính nào quay đầu bỏ chạy, liền bị đồng đội phía sau chém chết. Quân lính Phồn Lư vì vậy cứ liều chết xông lên. Có kẻ đã bị mấy nhát đao, tay bị đứt lìa mà vẫn tiếp tục chiến đấu. Quân ta thấy vậy rất khiếp sợ. Tướng quân Ngô Quang sợ tổn thất thêm binh sĩ nên đã ra lệnh rút quân.”
Lê Ứng Thiên ngồi xuống ghế, đặt tay lên tấm bản đồ với ánh mắt đăm chiêu.