Hoàng Cung Kỳ Ngộ

“Thần thiếp tham kiến thánh thượng. Chúc thánh thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Nàng cúi thấp người, lễ phép lên tiếng thỉnh an, nhưng giọng nói lại không có vẻ hào hứng mấy.

Lê Ứng Thiên đóng cửa lại, ánh mắt nửa lạnh lẽo nửa lưu luyến chậm rãi lướt qua nàng.

Sự im lặng của hắn khiến nàng càng nghĩ càng lo. Hắn vẫn chưa lệnh cho nàng ngẩng mặt lên, nên nàng không nhìn thấy được biểu cảm trên gương mặt hắn lúc này, càng không đoán được hắn đến đây vì lý do gì. Nếu thật sự lúc nãy hắn đã nhìn thấy bóng Vampire phi thân ra ngoài từ cửa sổ phòng nàng, nàng chết chắc.

Mùi trầm hương dìu dịu lan toả trong phòng khiến bầu không khí bao quanh hắn và nàng vốn đã yên ắng, giờ lại thêm phần tĩnh mịch…

Hít một hơi thật sâu, nàng cắn môi, định chủ động kết thúc sự yên lặng ấy. Nhưng không ngờ, hắn lại là người lên tiếng trước.

“Nàng không có gì để nói với trẫm sao?”

“Thần thiếp…” Nàng ngập ngừng một hồi lâu. Cố tình đợi cho sự kiên nhẫn của hắn cạn dần, nhịn không được mà bộc lộ chủ ý thật sự với nàng.

Có điều, nàng đã quên mất, hoặc chưa bao giờ để ý rằng Lê Ứng Thiên là loại người mà nếu cần, hỉ nộ ái ố đều có thể kềm lại được, không cho người khác thấy.

“Nếu thánh thượng muốn ban cho thần thiếp một dải lụa trắng, thần thiếp sẵn sàng tiếp nhận. Chỉ mong thánh thượng đừng trách tội gia đình thần thiếp.” Nàng quỳ xuống, lãnh đạm nói. Dùng một câu trả lời mơ hồ, đáp lại một câu hỏi mơ hồ.

Thế nhưng, sau đó, hắn vẫn không có phản ứng gì. Lê Ứng Thiên điềm tĩnh đứng trước mặt nàng lúc này đây hoàn toàn khác xa Lê Ứng Thiên ngày ấy từng ôm chặt lấy nàng, tha thiết gọi tên nàng như một tên ngốc mới biết yêu.

Nói không hụt hẫng – là nói dối.

Giọt nước nóng hổi đọng trên khoé mắt nàng càng lúc càng trĩu nặng…

Cuối cùng, rơi xuống.

“Trẫm nói sẽ ban chết cho nàng khi nào?” Hắn nhẹ nhàng đưa tay đỡ lấy nàng, giọng bắt đầu ấm áp hơn một chút.

Hắn rất sợ nước mắt nữ nhi. Lúc bé, là mẫu phi. Sau này, lại là nàng.

“Thần thiếp trước khi vào cung đã không còn là trinh nữ, không phải đã phạm tội khi quân sao?” Nàng nhếch môi cười nhạt, nhìn hắn bằng đôi mắt long lanh nước. Hắn còn bị dao động bởi những giọt nước mắt của nàng tức là hắn đối với nàng cũng không đến nỗi tuyệt tình. Nếu lúc nãy hắn bắt gặp Vampire ngoài cửa sổ phòng nàng, không lý nào hắn có thể mềm lòng nhanh như vậy. Điều đó chứng tỏ, lần này hắn đến đây là muốn truy hỏi về chuyện trinh tiết của nàng.

“Là Nguyên Phong sao?” Hắn đau đớn bật ra cái tên ấy. Lẽ ra, hắn nên lường trước điều này từ lúc hắn cho phép Lê Nguyên Phong thân cận bên nàng.

“Không liên quan đến vương gia.” Nàng khẽ đưa tay quệt giọt nước mắt vừa chực tuôn ra.

“Vậy thì là ai?” Hắn cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng hơi thở dồn dập của hắn cho nàng biết hắn đang tức giận đến cùng cực. Nếu nàng và Lê Nguyên Phong phát sinh quan hệ, hắn có thể miễn cưỡng nhận một phần lỗi về phía mình- là hắn trước đây đã cố tình dùng nàng để trấn áp hoàng đệ của mình. Thế nhưng, nếu nàng có người đàn ông khác, hắn sẽ không thể nào chấp nhận.

Cảm xúc càng dâng cao, lí trí càng bị che mờ. Đây là thời điểm mà khả năng phân tích của hắn dễ bị chi phối nhất.

Từ ngày hắn buông tay nàng, bỏ đi không để lại một lời nào, nàng đã từng nghĩ đến câu hỏi này cả trăm lần. Nói thật với hắn việc nàng vượt thời gian ư? Còn lâu hắn mới tin nàng. Dùng kiến thức sinh lý hiện đại để thuyết phục hắn rằng trên đệm không xuất hiện vết máu không có nghĩa là nàng không còn trinh tiết? Ngay cả ở thời hiện đại, vẫn còn cả khối người tin sái cổ vào cái phương pháp xác định trinh tiết cổ xưa ấy, làm sao nàng dám hy vọng hắn sẽ chấp nhận lời giải thích của nàng? Vả lại, sự thật là Trần Lâm Nguyệt và Vampire đã từng ‘ăn cơm trước kẻng’. Cái thân xác này không phải bị oan.

“Trước khi nhập cung, thần thiếp cùng anh trai về quê bái tế tổ tiên. Phạm Cứ sợ thần thiếp làm phi tần, anh trai thần thiếp sẽ được thế, chiếm hết mối làm ăn của hắn…” Nàng run run thốt ra từng tiếng một, thi thoảng lại nấc lên, hai tay ôm lấy mặt. “Nên giữa đường, hắn đã sai người… sai người…”

Lê Ứng Thiên bước đến bên nàng, áp gương mặt đẫm nước mắt của nàng vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đôi vai nhỏ đang run rẩy vì xúc động.

“Ta hiểu rồi, nàng không cần nói nữa.”


“Thần thiếp tự biết bản thân mình nhơ nhuốc nên sau đó đã dùng độc dược để tự kết liễu, không ngờ lại bị nghĩa mẫu phát hiện, kịp thời đưa đại phu đến cứu. Nghĩa phụ nói, việc sắc phong đã được định đoạt, nếu thần thiếp tự sát, cả họ Trần sẽ phải chịu tội vì thần thiếp.” Giọng nàng lẫn vào tiếng khóc, dần dần đã không còn nghe rõ nữa. “Thần thiếp tội lớn khó tha, có chết cũng không oán trách, chỉ xin người tha cho người nhà thần thiếp…”

“Ta cấm nàng, không được nói chữ ‘chết’ đó thêm một lần nào nữa.” Hắn xiết chặt lấy nàng, như muốn khiến nàng tan vào hắn. Hắn rất đau lòng mỗi khi nhìn nàng khóc. Những giọt nước mắt ấy, khiến hắn nhớ đến việc mình từng dồn nàng vào con đường chết.

Nàng nhẹ nhàng đẩy hắn ra, dùng tay áo lau khô nước mắt, cười lạnh. “Người có thể không giết thiếp, nhưng sẽ không thể đối xử với thiếp như không có chuyện gì xảy ra, phải không?”

“Trong mắt nàng, ta là người đàn ông không hiểu phải trái như thế sao?” Hắn lại ôm nàng vào lòng. “Nàng tin rằng ta không để ý, nên mới không dùng lạc hồng giả để gạt ta?”

“Là thiếp muốn đánh cược. Thiếp từng nghĩ rằng nếu một người đàn ông thật sự yêu thương thiếp, người đó sẽ không để ý đến việc thần thiếp thất thân.”

Đêm ấy hắn ngủ rất say. Nếu nàng muốn gạt hắn, việc giả mạo lạc hồng là quá dễ dàng, nhưng nàng đã không làm vậy. Mấy ngày nay hắn chỉ biết cay cú về việc nàng thất thân, lúc nào cũng liên tưởng đến hình ảnh nàng và hoàng đệ hắn âu yếm bên nhau, mà không hề nghĩ đến trong lòng nàng có thể có một vết thương sâu đến vậy. Thậm chí, chất độc ngày ấy nàng dùng để tự sát, đến giờ vẫn còn chưa hoàn toàn được giải trừ.

Nàng đáng thương như vậy. Còn hắn, lại quá ích kỷ đối với nàng.

“Ta có một câu muốn hỏi nàng, nàng phải thành thật trả lời.”

“Là câu gì?”

“Không liên quan đến trinh tiết của nàng.” Hắn áp hai tay vào má nàng, ánh mắt của nàng, rõ ràng là còn đang mặc cảm. “Ta muốn biết, nàng yêu ta hay yêu Nguyên Phong.”

“Thần thiếp đúng là có thiện cảm với vương gia…”

Lê Ứng Thiên nghe đến đấy, ánh mắt liền đanh lại.

“Nhưng từ lúc người nhảy xuống vực tìm thần thiếp…” Nàng cúi đầu, có vẻ ngượng ngùng.

“Thì thế nào?”

“Lúc ấy, thần thiếp mới biết, ‘thiện cảm’ và ‘yêu’ là hai khái niệm rất khác nhau.”

“Vậy là nàng yêu ta?” Hắn giữ lấy cằm của nàng, không cho nàng trốn tránh ánh mắt của hắn.

Nàng bặm môi gật gật đầu.

Gương mặt hắn bỗng bừng sáng trở lại, nhưng rồi lại tối dần. “Nàng yêu ta, tại sao vẫn thân thiết với Nguyên Phong như vậy?”

“Vương gia đi nhiều nơi, biết nhiều điều lạ, có thể kể nhiều chuyện rất thú vị.”

“Nói chuyện với ta rất chán sao?” Giọng điệu hắn có phần giận dỗi.

“Không phải, nhưng người là hoàng đế. Đối diện với người, thiếp thấy có một chút áp lực.” Nàng nũng nịu nói.

“Ai bảo nàng xem ta là hoàng đế?” Hắn đặt nàng lên đùi mình.

“Vậy thì xem là gì?”


“Là chồng của nàng.” Hắn nói xong, liền tham lam cắn nhẹ lên môi nàng một cái, khiến nàng đỏ mặt. “Gọi trẫm Ứng Thiên đi.”

“Ứng…” Nàng ngập ngừng.

“Gọi mau.” Hắn vỗ vỗ nhẹ cằm nàng.

“Ứng Thiên.” Nàng cúi đầu.

Những cử chỉ thân mật của hắn khiến nàng bắt đầu lo sợ. Nàng trên danh phận là vợ của hắn, giờ hắn lại còn yêu nàng như vậy, việc hắn muốn quan hệ thể xác với nàng là điều không sớm thì muộn cũng phải xảy ra. Đêm ấy nàng đã dùng loại thuốc gây ảo giác của Trần Lâm Nguyệt để gạt hắn một lần, nhưng nàng cũng không thể cứ từ ngày này qua ngày nọ đều lạm dụng cách ấy mà tránh hắn. Huống hồ, Lê Ứng Thiên là hoàng đế, kinh nghiệm phòng the chắc chắn có thừa, không thể nào cứ bị nàng lừa mãi.

Có thể tình cảm của nàng đối với hắn chưa đủ chín. Cũng có thể quanh hắn lúc này vẫn còn quá nhiều chướng ngại, khiến nàng chùn bước. Nàng cảm thấy, mình vẫn chưa đủ sẵn sàng để cùng hắn tiến xa hơn nữa.

“A, ngày mai cung Trường Lạc phải ban phát nguyệt lệ cho các phi tần rồi. Thần thiếp còn chưa kiểm tra lại sổ sách.” Nàng nhón người, thoát khỏi vòng tay hắn, ra vẻ hồn nhiên mà chạy đến bên bàn.

“Việc đó để trưởng cung nữ làm là được rồi.” Hắn cố níu kéo nàng, nhưng không bức ép.

“Thần thiếp là hoàng hậu. Một khi đã nhận bổng lộc vua ban thì nhất định phải làm đúng bổn phận của mình.” Nàng kiên định nhìn hắn. “Thần thiếp muốn giúp người quản lý hậu cung thật tốt.”

“Thôi được, nàng cứ làm việc của nàng đi. Trẫm cũng phải về cung Hưng Long phê duyệt tấu chương.” Hắn miễn cưỡng nhượng bộ nàng. Tuy ý định tránh né của nàng không biểu hiện ra rõ lắm, nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được phần nào. Có lẽ, dư âm của chuyện cũ cho đến giờ vẫn còn ám ảnh nàng.

“Thánh thượng đi đường cẩn thận.” Nàng quỳ xuống, cung kính hành lễ tiễn hắn ra khỏi cửa.

*******

Dùng xong điểm tâm sáng, nàng liền đến đình Phong Nguyệt tìm Lê Nguyên Phong, bàn bạc với hắn về tiến trình thu mua các tiền trang. Để có thể truyền đạt cho hắn một cách rõ ràng nhất ý tưởng của mình, suốt mấy ngày liền, nàng đã mò mẫm vẽ một số sơ đồ để giúp hắn dễ hiểu hơn. Nàng ở trong cung, không có điều kiện trực tiếp điều hành công việc, hơn nữa có một số bước hắn làm sẽ hiệu quả hơn nàng, nên nàng muốn giao phó toàn bộ việc này cho hắn.

“Cái món phô mai gì đó, nghe ngươi kể cũng ngon, nhưng nhiệt độ ở Lạc Việt năm nay không đủ lạnh.” Lê Nguyên Phong lên tiếng, có vẻ tiếc rẻ. “Ta đã cho người thử mấy lần rồi, nhưng vẫn không làm được.”

“Ừm, ta cũng đoán là cơ hội thành công rất thấp.” Ánh mắt nàng tập trung vào bình rượu hắn vừa đặt lên bàn. “Ngươi mang rượu vào uống với Lê Ứng Thiên à?”

“Không phải rượu, là sữa lên men.” Hắn tự hào đáp, rồi đứng dậy nhanh tay mở nắp chiếc bình. “Phô mai thì không làm được, nhưng trong qua trình làm phô mai, đầu bếp của ta đã tạo ra được thứ sữa lên men này, bỏ mật ong vào uống rất ngon.”

“Sữa chua?” Đôi mắt nàng sáng rực lên, vội vội vàng vàng nhận lấy chiếc cốc tre đựng sữa từ tay hắn. “Ta cũng thích thứ này lắm, trộn với trái cây dầm là ngon lú con cú luôn đó.”

“Vậy sao?” Hắn có vẻ hứng thú.

“Báo cho ngươi một tin vui: ta xử lý được Phạm Cứ rồi.” Nàng nhếch môi cười đắc thắng.

“Ngươi vu oan tội gì cho hắn?”

“Sao người biết ta vu oan cho hắn?” Nàng ngạc nhiên quay sang nhìn Lê Nguyên Phong. Hắn cứ như con sâu ăn uống ngủ nghỉ trong bụng của nàng.

“Người ngốc như ngươi, dĩ nhiên chỉ biết học theo mấy chiêu của ta. Chiêu gần nhất mà ta dùng là vu oan giá hoạ cho nhà họ Nguyễn, không phải sao?” Hắn đưa tay cốc đầu nàng.


Nàng cẩn trọng đưa mắt nhìn bốn phía, rồi rướn người cốc vào trán hắn một cái trả thù. Cái tên hentai này không hiểu sao lúc nào cũng thừa cơ chà đạp trí tuệ của nàng.

“Ta nói với Lê Ứng Thiên là hắn từng sai người cưỡng bức Trần Lâm Nguyệt.”

“Hoàng huynh ta không phải loại người nói gì tin nấy đâu, ngươi không nên liều như vậy.” Lê Nguyên Phong có vẻ không yên tâm lắm.

“Đừng lo, ta đã chuẩn bị mọi việc đầy đủ cả rồi.” Nàng đáp một cách ngắn gọn, không muốn nói rõ cho hắn biết mục đích chính việc vu oan cho Phạm Cứ thật ra là để lấp liếm việc thất thân của Trần Lâm Nguyệt. Kể chi tiết ra, hắn lại truy hỏi nàng chuyện Vampire. Tuy nàng nghiêng về phía Lê Nguyên Phong, nhưng vì lời hứa với Trần Lâm Nguyệt, vì ơn cứu mạng của Vampire, nàng vẫn muốn dành cho hắn một con đường thoát.

“Không gì độc bằng lòng dạ đàn bà.” Lê Nguyên Phong thở dài, lắc lắc đầu.

Cái tên Phạm Cứ này nàng đã từng nghe Trường Đông nói đến nhiều lần. Hắn là một thương nhân có thế lực ở Lạc Việt, chuyên dùng thủ đoạn bẩn thỉu để làm giàu. Dĩ nhiên, để đạt được vị trí như hôm nay, Vampire cũng dùng thủ đoạn, nhưng thủ đoạn của Vampire không nhắm đến dân lành. Lê Ứng Thiên không phải không biết tiếng xấu của kẻ này, nhưng để kìm hãm thế lực trên thương trường của Vampire, hắn vẫn để Phạm Cứ mặc sức làm giàu. Đánh đổ kẻ ác bá như Phạm Cứ dễ dàng hơn nhiều so với đánh đổ người được lòng dân như Vampire.

Vampire biết Lê Ứng Thiên dùng Phạm Cứ để giảm bớt ảnh hưởng của nhà họ Lý, nên từ trước đến giờ vẫn không thẳng tay diệt trừ đối thủ này. Có điều, đối với kế hoạch phát triển hệ thống ngân hàng mà nàng và Lê Nguyên Phong đang ấp ủ, tên Phạm Cứ này là một cái gai phải nhổ càng nhanh càng tốt.

Triều đình sắp giao một phần quặng đồng cho tư nhân khai thác. Trước đó, Lê Ứng Thiên đã giao cho họ Lý một phần ba việc đóng chiến thuyền, nên với bản tính luôn phòng trừ ngoại thích của hắn, nàng nghĩ có đến 80% hắn sẽ chọn Phạm Cứ mà bỏ qua nhà họ Lý.

Vampire là một doanh nhân đầy kinh nghiệm, một khi nhận thấy việc làm ăn của nàng và Lê Nguyên Phong có triển vọng, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội béo bở để làm giàu. Muốn tránh việc đối đầu với Vampire trên thương trường, cách tốt nhất khiến hắn tập trung phần lớn vốn vào ngành khai thác quặng đồng trước mắt. Như thế, dù muốn, trong thời gian ngắn hắn cũng không có không đủ tiền đổ vào ngành ngân hàng để cạnh tranh với cơ nghịêp non nớt mà nàng và Lê Nguyên Phong đang cất công gầy dựng.

Giương đông kích tây, diệt đi Phạm Cứ, để Vampire đoạt được quặng đồng, đó là việc cấp thiết phải làm. Nếu Phạm Cứ đột nhiên bị giết, Lê Ứng Thiên chắc chắn sẽ nghi ngờ, nên thôi thì để nữ nhi yếu đuối như nàng ra tay vậy. Việc giả mạo chứng cứ để vu oan cho kẻ khác vốn là sở trường của Vampire, nên nàng không phải lo về vấn đề này. Vừa đạt được mục đích của nàng và Lê Nguyên Phong, vừa chiếm được lòng tin của Vampire, lần này đúng là một công đôi việc.

Chỉ là, những việc nàng dối gạt Lê Ứng Thiên cũng vì thế mà càng lúc càng nhiều…

“Mỹ nhân, sao lại xụ mặt nữa rồi?” Hắn gõ gõ cây quạt vào gương mặt ũ rũ của nàng.

“Ta không sao. Lâu lâu sầu cho vui vậy đó mà.”

“Sầu cho vui…” Hắn đứng dậy, hung hăng búng vào má phải của nàng một cái. Sau đó, lại tiếp tục búng vào má trái. “Sầu cho vui nè…”

Nàng phì cười, cũng không cố tìm cách trả đũa màn bắt nạt vừa rồi của hắn. Không ngờ ở thế giới cổ đại đầy quy củ ngặt nghèo này, nàng và một người đàn ông lại có thể có được một tình bạn đẹp.

*******

Cung Hưng Long,

Lê Ứng Thiên vừa mở mắt ra đã thấy Hạ Vy đứng trước mặt mình, đang cắm cúi sắp xếp lại đống tấu chương bừa bộn trên bàn.

“Nàng đến khi nào?” Hắn ngồi thẳng dậy, cảm thấy cổ họng nóng ran.

“Thần thiếp mới đến thôi. Nghe Vinh công công nói sau khi thiết triều người có vẻ mệt mỏi, khẩu vị lại không tốt, nên thần thiếp làm một chút thức ăn mang đến cho người.” Nàng đáp, mắt vẫn không rời khỏi công việc của mình. Hắn yêu nàng như vậy, nàng lại hết lần này đến lần khác lừa dối hắn, điều ấy khiến nàng cảm thấy mình đối với hắn rất bất công. Nàng muốn bù đắp cho hắn, cố mở lòng, quan tâm đến hắn nhiều hơn một chút.

Lê Ứng Thiên choàng tay qua eo nàng, kéo nàng vào lòng hắn.

Cử chỉ ấy khiến nàng có một chút bất ngờ.

“Thánh thượng, chắc người cũng đói rồi, hay là…”

Chưa kịp nói hết câu, đôi môi nàng đã bị bàn tay lo lớn của hắn chặn lại. Cằm hắn cọ vào cổ nàng, hàng lông mi dài lướt qua gò má nàng, rất dịu dàng. Nàng những tưởng hắn sẽ hôn nàng, nhưng cuối cùng hắn chẳng làm gì cả, chỉ ôm chặt nàng như thế suốt một khoảng thời gian dài. Đến lúc cảm nhận được đôi gò má mình lạnh buốt, nàng mới chợt nhận ra mình đã ngồi trong lòng hắn lâu đến thế.

Cửa sổ không đóng, chả trách lúc bước vào căn phòng này nàng đã thấy lạnh như vậy. Hắn ngồi ngủ gần cửa sổ mở toang như thế, không bệnh mới là lạ.

“Để thần thiếp đóng cửa sổ.”

“Nàng mang gì đến cho ta vậy?”


“Rong biển, với một chút cháo bào ngư.”

Đôi mắt hắn lướt qua chén cháo, không mấy hứng thú, thứ này ngự thiện phòng vẫn hay làm. Hắn chỉ chú ý đến đĩa rong biến xanh thẫm, lẫn một chút ớt đỏ, hành tím, dưa leo trắng, thơm nức mùi giấm, thoang thoảng chút mùi mè.

Hắn gắp thử một miếng, rồi đưa ánh mắt lấp lánh lên ngước nhìn nàng. “Ngon thật, ta chưa bao giờ ăn qua món nào ngon như vậy.”

“Thiếp định trộn thêm một chút hải sản, nhưng sợ tiêu hoá của người không tốt, nên thôi.”

Nàng bước ra phía sau, đặt tay lên vai hắn, nhịp nhàng xoa bóp. Những lúc nghĩ đến việc hắn là hoàng đế, nàng chỉ nghĩ đến những vinh quang, những tham vọng bá quyền của hắn, mà quên mất rằng để đạt được những thứ đó, hắn cũng phải bỏ ra bao nhiêu đêm không ngủ thế này, lao tâm lao lực vì nước vì dân. Đến trưa nay, khi tình cờ nghe Vinh công công nhắc đến tình hình sức khoẻ của hắn, nàng mới chợt thấy mình đã quá vô tâm.

Lê Ứng Thiên nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn. Vốn định hứa với nàng sẽ khiến nàng hạnh phúc, nhưng cuối cùng, hắn lại quyết định giữ im lặng, rút lại lời hứa ấy. Hắn không muốn gieo vào lòng nàng niềm hy vọng mà ngay cả bản thân hắn cũng không tin chắc rằng mình làm được.



Tây Vũ ngồi trên mái ngói lưu ly, ánh mắt sắc bén dõi theo bóng Hạ Vy. Một nữ tử nhan sắc tầm thường như vậy lại có thể khiến chủ nhân say đắm, xem ra không cần cứ phải là hồng nhan thì mới có khả năng hoạ thuỷ. Cũng may, chủ nhân vẫn còn đủ lý trí để lắng nghe lời khuyên của hắn.

“Người cũng đã đi, ngươi còn ngồi ở đó làm gì?” Lê Ứng Thiên lên tiếng.

“Thuộc hạ tham kiến chủ nhân.” Tây Vũ nhảy xuống đất, nhanh như chớp phóng qua cửa sổ mà tiến vào phòng.

“Chuyện ta dặn, ngươi đã tra đến đâu rồi?”

“Tuy manh mối khá rải rác, nhưng đội mật thám trên cơ bản cũng đã thu thập được một số chứng cứ có thể dẫn đến nghi vấn hoàng hậu là người đứng sau vụ của Vũ Tố Lan.”

Ánh mắt Lê Ứng Thiên trầm xuống, tim như thắt lại.

Lúc phát hiện Trần Lâm Nguyệt không phải là trinh nữ, bao nhiêu hăm hở, hân hoan, hạnh phúc của hắn đối với tình yêu bỗng chốc đều tan biến như mây khói. Hắn bắt đầu quay lại với lí trí của mình, để rồi nhận ra suốt thời gian qua, vì yêu nàng, hắn đã trầm luân mê muội đến nỗi đánh mất sự cảnh giác vốn có của mình. Hắn từng nghĩ, mình đã phấn đấu hàng chục năm trời vì ngôi vị, thì để bản thân buông thả với tình yêu một chút cũng không phải là vấn đề gì to tát; nhưng lại quên mất rằng tự cổ chí kim, đế vương mất nước vì mỹ nhân đa số cũng đều là bắt đầu bởi cái tư tưởng tự cho mình cái quyền hưởng thụ nhỏ nhoi kia.

Vở tuồng cổ mà đêm ấy Tây Vũ dẫn hắn đi xem, dụng ý chỉ có bấy nhiêu thôi.

Ban đầu, mục đích chính hắn khi ban hôn cho Lý Thiệu Minh và Vũ Tố Lan là để cài tai mắt vào nhà họ Lý, nhưng sau đó, hắn lại chuyển sự chú ý sang Trần Lâm Nguyệt- người mà hắn từng vì tình cảm mà dùng hết lý do này đến lý do khác vẽ lên cho nàng hình tượng trong sáng đơn thuần. Hắn muốn biết, ngoài việc thất thân, nàng còn có thể giấu hắn làm bao nhiêu chuyện nữa.

Quả nhiên, nàng thật sự nghĩ rằng hắn tập trung vào Lý Thiệu Minh, lơ là đối với nàng, nên ra tay giúp Lý Thiệu Minh dàn xếp việc huỷ bỏ hôn ước với Vũ Tố Lan.

Chính hắn là người lệnh cho Tây Vũ chuyển hướng điều tra Trần Lâm Nguyệt thay vì Lý Thiệu Minh. Vậy mà, khi nghe đến kết quả, cảm giác thất vọng cùng đau khổ ấy vẫn không vì thế mà dịu bớt.

Những giọt nước mắt đêm ấy rơi vào áo hắn, liệu có bao nhiêu giọt là vì đau khổ mà rơi xuống?

Những cử chỉ quan tâm ngọt ngào dành cho hắn vừa rồi, liệu có bao nhiêu là thật sự xuất phát từ tận đáy lòng?

*******

Cung Kim Phụng,

Thái hậu thong thả tựa người vào trường kỉ, bàn tay trắng mịn không hề vương dấu vết thời gian mềm mại đặt trên chiếc gối gấm thêu hoa, để cho hai cung nữ áo đỏ tỉ mẩn sơn sơn phết phết. Cách đó chừng mấy bước chân, người cung nữ áo xanh tay chân run rẩy bấu vào tấm thảm, sợ sệt không dám ngước nhìn người đàn bà quyền uy trước mặt mình. Nàng biết, mình bị bắt đến đây giữa đêm, chắc chắn không phải là việc tốt.

“Hoàng hậu mỗi tháng cho ngươi bao nhiêu?”

“Bẩm thái hậu, hoàng hậu cho chúng nô tì mỗi tháng một trăm đồng.”

“Tiền lương cung nữ mỗi tháng chỉ có năm mươi đồng, hoàng hậu lại cho các ngươi một trăm đồng, đúng là không tệ.” Thái hậu mỉm cười, vuốt chiếc móng tay đỏ chói vừa sơn cách đó không lâu. “Ngươi nghĩ xem, tình lang đứng gác ở cổng thành của ngươi có đáng một trăm đồng không?”

Vào cung đã năm năm, nàng hiểu rõ, cung nữ dan díu với thị vệ trong cung chính là tội chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận