Hoàng Cung Kỳ Ngộ

Tây Vũ trước giờ chưa từng biết đến chuyện nam nữ, đó chính là điều khiến Lê Ứng Thiên áy náy. Dù sao, lần đầu của hắn ít ra cũng nên xảy ra với một người hắn có ít nhiều hứng thú.

“Tấm thân?” Chút sự bình tĩnh còn sót lại của Tây Vũ đều dồn hết vào hai tiếng ấy.

“Lẽ ra sau chuyến đi của Nguyên Phong, tình hình nội bộ của Ngoã Lặc đã nghiêng về phía có lợi cho chúng ta. Ta chỉ không ngờ, lần này Phi Long hoàng triều lại hạ mình đến vậy, gả công chúa đến Ngoã Lặc cầu thân.” Lê Ứng Thiên nghiêm túc nói. Hắn muốn Tây Vũ ý thức được đây là một việc hệ trọng, liên quan đến lợi ích quốc gia chứ không phải chuyện đùa. “Nghe nói, công chúa Hàn Yên là một tuyệt sắc giai nhân; hoàng đế Ngoã Lặc vừa nhìn thấy bức chân dung do Phi Long hoàng triều gửi đến đã ngay lập tức chấp nhận rút quân để đổi lấy hôn sự với nàng ta.”

“Chủ nhân, chẳng lẽ…” Tây Vũ cảm thấy chỉ nói thôi cũng đủ khiến bản thân đê tiện rồi. “Chẳng lẽ người muốn thuộc hạ giữa đường giở trò đồi bại với cô công chúa kia, khiến nàng ta không còn là trinh nữ khi đến tay hoàng đế Ngoã Lặc?”

“Phải, hơn nữa còn phải đảm bảo không ai phát giác ra vụ thất thân này trước ngày hôn lễ, kể cả nàng ta. Như thế người của Phi Long hoàng triều mới không kịp trở tay.”

“Chủ nhân, chuyện này…” Quá bỉ ổi.

“Tây Vũ, đã là việc liên quan đến vận mệnh nước nhà thì không cần thiết phải phân biệt quân tử hay bỉ ổi.” Lê Ứng Thiên nghiêm giọng. “Phi Long triều đã đặt nhiều tâm huyết vào hôn sự lần này, chắc chắn trên đường sẽ bảo vệ công chúa Hàn Yên vô cùng nghiêm ngặt. Ngoài ngươi ra, trong đội mật thám không còn ai khác có thể lãnh nhiệm vụ này.”

Một cô gái mới mười tám đôi mươi đã phải rời xa quê hương, bị gả cho một lão già hơn năm mươi tuổi, lại còn bị cưỡng bức ngay trước ngày hôn lễ. Chỉ vì nàng ta là một công chúa, là công cụ chính trị của kẻ thù, nên hắn có thể dễ dàng xem số phận thê thảm của nàng ta là một lẽ đương nhiên sao? Hại một người, cứu vạn người, như thế là đúng đắn sao?

Hắn nắm chặt nắm tay lại, rồi đưa mắt nhìn ra cửa sổ, ảo não lắc đầu cười khổ.

Trên đời này thật ra làm gì có đúng sai.

Chỉ có phe ta, phe ngươi; tổ quốc ta, tổ quốc ngươi.

*******

Sơn Nam,

Sau mấy ngày quanh quẩn trong vương phủ dưỡng thương, cuối cùng Hạ Vỵ cũng có dịp ra ngoài ngắm đường phố Sơn Nam. Tuy đây không phải là kinh thành, nhưng khi bước ra khỏi cửa nàng cũng cẩn thận hoá trang một tí, phòng trường hợp đen đủi bị người nào đó trong hoàng cung hay nhà họ Lý nhận ra.

Vương phủ của Lê Nguyên Phong nằm trên con đường náo nhiệt nhất của Sơn Nam, nhưng thay vì đưa nàng ra phố trước, hắn lại lệnh cho người đánh xe rẽ sang phía thành tây, xem cảnh non nước hữu tình cho khuây khoả. Nhìn nụ cười lúc nói câu: “Rồi ngươi sẽ thấy” của hắn, nàng biết ngay hắn đang háo hức muốn khoe hàng. Tên hentai này trông thì lớn xác vậy thôi, chứ nhiều lúc trẻ con kinh khủng.

Từ lúc đến thế giới này, nàng hầu như chỉ luôn quanh quẩn trong bốn bức tường của hậu cung, ngay cả những lần xuất cung hiếm hoi nàng cũng chỉ vòng đi vòng lại trên mấy con đường chính của kinh thành. Lần này được đi một chuyến đến vùng quê, nhìn trời, nhìn nước, nhìn ruộng lúa bạt ngàn trải ra xa tít, nàng thích lắm.

“Mồng mười Tết này theo ta đến Tế Châu.”

“Tế Châu?” Nhắc đến cái tên ấy, nàng không khỏi thấy trong lòng dậy sóng.

“Hiện giờ Tế Châu cũng xem như yên ổn dưới sự kiểm soát của quân Lạc Việt. Chúng ta phải tranh thủ các mối làm ăn mà những thương nhân Phồn Lư bỏ lại trước khi Lý Thiệu Minh bắt tay với họ.” Hắn từ tốn nói. “Hoàng huynh vừa giao một phần quặng đồng cho hắn khai thác, xem như bồi thường cho cái chết của ngươi. Nếu hắn đã phải dồn vốn cho quặng đồng, trong nhất thời sẽ không thể đầu tư cho việc khác.”

“Việc thu mua tiền trang đã tiến hành đến đâu rồi?”

“Sắp tới vụ lúa đông xuân, nên ta ưu tiên cho nông nghiệp. Tạm thời còn một phần ba số tiền trang ta chưa thu mua được.”

“Không sao, chỉ cần hệ thống của chúng ta đủ lớn, trong thời gian ngắn sẽ có thể cô lập họ. Đến lúc đó giá thu mua còn rẻ hơn. Ta sợ là sợ Lý Thiệu Minh nhắm tới họ thôi.”

“Họ Lý hiện tại chủ trương phát triển các ngành kinh doanh truyền thống, trong thời gian ngắn sẽ không chú ý đến ngành tiền trang. Ta nghĩ cũng không cần lo lắng. Cái ta lo chỉ là dân Lạc Việt không có thói quen gửi tiền ở tiền trang. Đối tượng khách hàng của chúng ta chủ yếu là thương nhân, mà họ thì có hứng thú với việc chuyển tiền trong thời gian ngắn hơn là gửi tiền dài hạn. Không có đủ nguồn tiền gửi vào tiền trang, chúng ta khó mà có vốn đầu tư cho nông và ngư nghiệp.”

“Lúc nãy khi ngươi nhắc đến Tế Châu, ta đã nghĩ ra một khách hàng đầy tiềm năng của chúng ta.”

“Ai?”

“Quý tộc Phồn Lư.” Nàng nháy mắt.

So với phương tây cùng thời kỳ, tiền trang ở Lạc Việt rõ ràng là kém phát triển hơn, phần lớn là do việc buôn bán chủ yếu còn ở quy mô địa phương, số lượng thương nhân làm ăn xa chỉ là thiểu số Có điều, khi Phồn Lư rơi vào tay Lạc Việt, tình thế sẽ đổi thay.

Phồn Lư phát triển thương nghiệp hơn nông nghiệp, nên nếu Lạc Việt muốn khai thác triệt để vùng đất mà mình chiếm được thì phải biết tận dụng thế mạnh này của Phồn Lư. Một khi triều đình khuyến khích buôn bán phát triển, Lạc Việt sẽ có một lượng lớn hàng hoá luân chuyển theo hai hướng bắc-nam. Do địa thế hiểm trở, việc vận chuyển tiền cho giao dịch sẽ là vấn đề vô cùng khó khăn. Vì vậy, một hệ thống ngân hàng xuyên suốt từ bắc xuống nam sẽ giúp giải quyết vấn đề này. Chỉ cần một tờ giấy ngân hàng, dù đi đến nơi nào cũng có thể rút được tiền, không cần thiết phải đẩy từng xe tiền qua đèo qua núi mà nơm nớp lo sợ trộm cướp giữa đường.

Dĩ nhiên, triều đình Lạc Việt có thể vẫn giữ chính sách trọng nông truyền thống của mình, hướng những vùng vừa chiếm được của Phồn Lư vào vòng khai thác nông nghiệp, cắt đứt nguồn thương mại của Phồn Lư với nước ngoài. Nàng cần Lê Nguyên Phong chính là vì vậy. Hắn là một vương gia, danh tiếng cũng không phải hữu danh vô thực, nên tiếng nói của hắn ít nhiều sẽ có thể tác động lên chính sách cai trị của triều đình Lạc Việt.

Tuy nhiên, cái viễn cảnh huy hoàng ở trên nhanh lắm cũng phải một năm mới bắt đầu. Hiện giờ lượng tiền gửi ở các tiền trang chẳng có bao nhiêu. Nếu Lê Nguyên Phong không nhắc đến Tế Châu, có lẽ nàng cũng quên mất tầng lớp thương nhân và quý tộc Phồn Lư. Họ nhiều tiền, nhưng hiện giờ đang trong tình trạng nơm nớp lo sợ cho an nguy số gia sản của mình sau cuộc chiến vừa rồi. Nếu Lê Nguyên Phong có thể đảm bảo cho tài sản của họ khi chúng được gửi ở tiền trang, những người này sẽ ào ào tìm đến. Chà chà, không tranh thủ chèn ép họ một tí thật là phí cơ hội trời cho nhỉ.

“Ú à, cười gian quá.” Lê Nguyên Phong gõ nhẹ cây quạt vào má nàng. “Mắt ngươi hoá thành hai đồng tiền rồi kìa.”

“Là ngươi trông gà hoá cuốc thôi. Còn nữa, ta không phải Ú.”

Gió từ bờ sông nhè nhẹ tràn qua cửa sổ, phảng phất hương lúa chín, luồn vào mái tóc mai mềm mại.



Sau khi dạo một vòng dọc bờ đê ngắm cảnh non xanh nước biếc, nàng và hắn lên đường trở về thị trấn. Lúc này, mặt trời đã lên cao.

Đường phố Sơn Nam dĩ nhiên không thể nào nhộn nhịp bằng kinh thành, nhưng cũng nhờ vậy mà bớt đi vẻ xô bồ, mang một nét rất thanh bình, phóng khoáng. Lê Nguyên Phong ngồi cạnh nàng, nhịp nhàng đung đưa cây quạt trên tay, có hứng thú với cái miệng tròn vo của nàng hơn là với cảnh mua bán tấp nập bên ngoài.

“Mỹ nhân, nếu không biết trước ngươi từ kinh thành đến, ta còn tưởng ngươi là dân quê mới lần đầu lên tỉnh.”

Nàng không nói gì, chỉ quay lại thè lưỡi đáp trả, sau đó lại tiếp tục phóng tầm mắt ra ngoài. Lê Nguyên Phong không buồn tìm kiếm sự chú ý của nàng nữa, cầm cái bàn tính trên hàng ghế đối diện lên, tính toán một hồi.

Âm thanh lạch cạch khô khốc ấy chợt khiến nàng thấy tò mò, quay sang nhìn một cái.

Thật không ngờ, gương mặt đẹp trai của Lê Nguyên Phong lúc dùng bàn tính, lại y hệt như người ta rặn đẻ.

“Bổn vương biết mình khôi ngô tuấn tú, nhưng ngươi là con gái nhà lành, không nên nhìn đàn ông bằng ánh mắt ăn tươi nuốt sống con người ta như thế.” Hắn liếc sang nàng, cười nhạt, rồi lại đưa ánh mắt về chỗ cũ.

“Hihi.” Nàng cố cười ngây thơ,nhưng không hiểu sao khi phát ra tiếng lại nghe có vẻ dê dê.

“Năm nghìn hai trăm năm mươi ba đồng.” Hắn lẩm nhẩm, âm lượng vừa đủ để nàng nghe thấy.

“Thế là nhiều hay ít?” Nàng tò mò nhìn hắn, thấy hơi lạ vì hắn là vương gia tại sao phải đích thân lo mấy việc tính toán này.

“Đủ cho một người bình thường ăn bảy tám năm.”

“Ồ, vậy cũng nhiều.” Nàng gật gù. “Mà ngươi đang tính tiền gì vậy?”

“Tiền ngươi nửa tháng nay ăn nhờ ở đậu nhà ta.” Hắn vừa nói vừa tung tẩy chiếc bàn tính trên tay. “Nếu ta trả lương cho ngươi ưu ái lắm thì cũng một năm ngươi mới trả hết món nợ này. Đó là trường hợp ngươi làm việc theo thời gian biểu ban ngày.”

“Còn ban đêm?”

“Một đêm là đủ.” Hắn nháy mắt với nàng, mỉm cười tà mị. “Nhưng sẽ hơi vất vả cho ngươi đó.”

“Một năm thì một năm.” Nàng cụt hứng quay mặt sang hướng khác. Nếu còn tiếp tục nói chuyện với hắn, thể nào hắn cũng kiếm chuyện trêu nàng.

Vậy là nàng đến với thế giới này cũng gần nửa năm rồi. Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, lại có quá nhiều chuyện xảy ra, nhiều hơn cả quãng đường đời mười chín năm ở thế giới hiện đại của nàng cộng lại.

Nửa năm, ngay cả một chút manh mối cũng không có, cơ hội trở về của nàng dường như càng lúc càng mờ mịt. Ba mẹ nàng, ông bà nàng, chị nàng, em nàng, cả Lưu Ly nữa, có lẽ nàng không còn có thể gặp lại họ nữa rồi. Trên đời này có những thứ tưởng như rất bình dị, rất hiển nhiên, nhưng khi mất đi rồi người ta mới biết đó là những thứ vô cùng quý giá. Giống như nàng lúc này đây, chỉ thèm nghe tiếng chuông của bài ‘Kiss the rain’, để biết rằng có ai đó trong danh sách những người thân quen đang gọi cho mình.

Mười chín tuổi, bao nhiêu ước mơ, dự định của nàng cũng ở thời điểm ấy mà tan biến hết. Học hành chưa xong, sự nghiệp chưa có, ngay cả lời cầu hôn còn chưa nhận được, nói chi đến con cái, rồi cái gì mà một chồng- hai con- ba lầu- bốn bánh. Lạc quan của nàng, kiêu hãnh của nàng, mơ mộng của nàng, có một phần, chỉ có thể mãi mãi ở lại nơi thế giới kia.

Ở thế giới cổ đại này, đừng nói đến việc làm một ‘nữ cường nhân’, ngay cả cái mạng nhỏ này mà nhiều lúc nàng còn suýt không giữ nỗi nữa là. Trước đây, nàng từng tự nhủ nếu chồng mình mà có nhân tình bên ngoài thì nàng sẽ ký đơn ly hôn cái roẹt, ra đi không hối tiếc. Vậy mà, ở thế giới này, nàng từng có lúc phải chia sẻ người đàn ông của mình với hàng trăm người đàn bà khác. Nếu còn tiếp tục ở lại hoàng cung nhơ nhuốc máu tanh ấy, có lẽ một vài năm nữa nàng cũng sẽ giống mấy bà phi tần trong phim truyền hình, cả đời chỉ biết tranh tranh đấu đấu. Nàng thì không muốn đánh mất bản thân mình.

Chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết, người mua kẻ bán cũng vì vậy mà hối hả hơn hẳn ngày thường. Nàng dõi theo lũ trẻ quần áo xúng xính cầm chong chóng đi theo mẹ, không khỏi hồi tưởng đến tuổi thơ nghịch ngợm của mình, đi qua hàng quà bánh nào cũng tròn mắt làm bộ ngây thơ để nếu mẹ không mua cho thì cô bán hàng cũng thương tình cho một miếng. Chị nào em nấy, thằng em nàng cũng giống nàng y hệt, chuyên gia đi dụ người ta cho mình bánh kẹo.

Có một lần, bà chị nàng sau khi lừa nàng làm một bài trắc nghiệm tâm lý vớ vẩn nào đó, liền kết luận nàng bị tâm thần. Trêu qua trêu lại với bà chị mãi cũng chán, nàng chuyển sang truyền bá cái tư tưởng ấy lại cho thằng em năm tuổi của mình, “Bin, em còn nhỏ mà đã có trách nhiệm, thật không giống một đứa trẻ bình thường, em bị tâm thần rồi.” Nào ngờ, thằng bé không nói không rằng, chạy đến bên mẹ, nước mắt rưng rưng, “Mẹ ơi, chị Vy nói con tâm thần, như thế là con phải vào nhà thương điên, không thể chăm sóc ba mẹ nữa rồi, phải không mẹ?” Kết quả là nàng bị mắng một trận tội đầu độc tâm hồn trẻ nhỏ. Chết tiệt, khả năng lừa tình của nó còn phát triển hơn nàng.

“Mỹ nhân, sao lại khóc rồi?”

Nếu không phải Lê Nguyên Phong dùng tay lau nước mắt cho nàng, nàng cũng không biết là mình đang khóc. Nàng không cố tình khóc, chỉ là nghĩ đến quá khứ, nước mắt tự dưng tuôn xuống thế thôi.

“Nguyên Phong, ta nhớ nhà quá.”

Nàng gục đầu vào vai hắn, không hiểu vì sao lại oà lên khóc. Có lẽ ở thế giới này, ngoài hắn ra, nàng không còn biết nương tựa vào ai. Mỗi lần nghĩ đến cái hiện thực mình là kẻ bơ vơ không người thân thích ấy, nàng sợ lắm.

Hắn choàng tay ra phía sau, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng. Từng giọt, từng giọt nước mắt nóng hổi của nàng, cứ thế thấm xuống vai áo hắn.

Nàng đã khóc rất lâu, lâu đến nỗi khi nước mắt đã ngừng rơi, tiếng nấc vẫn không dừng lại được.

Rồi, nàng mơ hồ cảm thấy hắn dường như đang ôm lấy nàng mỗi lúc một chặt hơn. Mãi đến khi cơ thể nàng như dính sát vào người hắn, nàng mới nhận ra đó không phải một cử chỉ an ủi thông thường.

Nàng từ từ đẩy hắn ra, dùng tay áo lau nước mắt.

“Nguyên Phong, tại sao ngươi lại tử tế với ta như vậy? Có phải ngươi…”

“Ngươi đã đoán đúng.” Hắn nhanh chóng cắt lời nàng, đôi mắt ánh lên sự nghiêm túc hiếm có. “Bởi vì, ta … là người tốt.”

“Lê Nguyên Phong, ngươi nói mình nửa chính nửa tà ta còn miễn cưỡng chấp nhận, ở đó mà làm người tốt.” Nàng vừa sụt sịt vừa hung hăng búng vào vai hắn.

“Dám búng bổn vương? Nợ tăng thêm năm mươi đồng.” Hắn hùng hùng hổ hổ cầm bàn tính lên, gảy gảy, nhưng ngay sau đó ánh mắt lại trầm xuống, giống như một con diều đang bay cao lại bị đứt dây. “Thật ra, là vì ngươi rất giống một người…”

Đó là lần đầu tiên nàng biết con người ấy lại có thể có ánh mắt buồn đến vậy.



Thấy hắn như thế, nàng cũng không biết phải nói gì, sợ những lời mình nói ra vô tình lại khiến hắn buồn thêm. Thế nên, suốt quãng thời gian hắn lặng thinh, nàng cũng chỉ biết vén màn nhìn ra ngoài cửa sổ, cố ra vẻ tự nhiên.

Một chiếc bóng thấp bé lướt qua…

“Dừng xe!” Nàng bất ngờ kêu lớn, khiến phu xe phải đột ngột thắng ngựa lại, hai người bên trong như ngã nhào về phía trước.

Không nói không rằng, nàng phóng ra khỏi xe, chạy về phía gánh khoai cách đó gần trăm bước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui