Hoàng Cung Kỳ Ngộ

Hạ Vy không biết năm ấy Trần Lâm Nguyệt tiến cung thế nào. Chỉ biết rằng, hôn lễ của nàng là sự kiện cả kinh thành đều trông ngóng.

Các phiên chợ đều hoãn lại. Quán xá đóng cửa. Người người đều đổ ra đường xem đám rước dâu dài gần hai dặm.

“Vương phi, người thật là có phúc, gả cho một vị vương gia vừa khôi ngô vừa giàu có.” Bà mai nhìn con đường rải đầy hoa, hớn hở cứ như đây là hôn lễ của chính mình.

“Nếu vương gia muốn nạp thiếp, ta sẽ tiến cử bà.” Nàng mỉm cười nói.

“Nô tì làm sao dám.” Đôi gò má nhăn nheo của bà mai dần ửng đỏ lên.

Kiệu đột ngột dừng lại, khiến nàng suýt nữa ngã nhào xuống đất. Tiếng kèn, tiếng trống đột nhiên im bặt.

Nàng linh cảm có chuyện gì đó đã xảy ra.

“Vương gia bị trúng tên rồi!”

Câu nói ấy truyền từ miệng người này sang người nọ. Nam có, nữ có, trẻ có, già có, cứ như một cơn sóng ập đến, khiến nàng chới với.

Nàng tái mặt, nhảy ra khỏi kiệu, hớt hải chạy đi tìm hắn. Con đường trước mắt, bỗng chốc như là vô tận.

Hôn lễ, tang lễ, nàng nghe loáng thoáng ai đó độc mồm độc miệng nhại đi nhại lại hai từ ấy.

Lúc nàng đến nơi, chỉ còn nhìn thấy những đốm máu đỏ thẫm in dưới mặt đường, còn Lê Nguyên Phong đã sớm được tuỳ tùng đưa về vương phủ.

Vương phủ…

Nơi này không phải chỉ cách vương phủ gần trăm bước chân sao? Chỉ trăm bước chân, tại sao cũng không thể vượt qua?



Hôn lễ bị huỷ bỏ, khách khứa lần lượt ra về. Nàng ngồi bên giường nhìn ngự y băng bó vết thương cho Lê Nguyên Phong, đầu óc trống rỗng, không nói được câu nào.

Lê Ứng Thiên nhìn Lê Nguyên Phong nằm bất động trên giường, rồi lại đưa mắt sang nàng. Trên gương mặt của nàng, hắn chỉ thấy ánh mắt vừa đau thương vừa phẫn nộ ấy chỉ xuất hiện hai lần. Một lần là khi Lê Nguyên Phong bị độc phát đêm nguyệt thực, lần thứ hai chính là buỗi hôn lễ hôm nay. Mãi đến giờ hắn mới ngộ ra, ngay từ đầu tim, nàng đã không hướng về phía hắn.

Hắn thật muốn cười giễu chính mình.

“Ngự y, tình trạng của vương gia thế nào?”

“Bẩm thánh thượng, để tập hợp các loại thảo dược quý hiếm điều chế thuốc giải cho chất độc trên mũi tên cũng phải tốn ít nhất là một tháng. Vi thần sợ là vương gia không cầm cự nổi.”

“Nếu vương gia xảy ra chuyện, cả thái y viện đều phải chịu tội.”

“Vi thần sẽ cố gắng hết sức.”

Đến lúc này, Hạ Vy mới rời mắt khỏi Lê Nguyên Phong. Nàng tiến về phía Lê Ứng Thiên, quỳ xuống, nước mắt như mưa.

“Thần thiếp xin thánh thượng ra lệnh xuất quân tiêu diệt quân tạo phản, mang thủ cấp của Tá Tra về trả thù cho vương gia.”

“Vương phi yên tâm, trẫm nhất quyết không bỏ qua cho chúng.”

Nhìn nàng vì Lê Nguyên Phong mà quỳ trước mặt mình, hắn không khỏi thấy lòng hụt hẫng. Trong phòng còn nhiều người khác, hắn không thể bỏ qua nghi thức, phải gọi nàng hai tiếng ‘vương phi’.

“Thần thiếp tạ ơn thánh thượng.”

Lê Ứng Thiên trước khi trở về cung, còn dặn dò quản gia tăng cường việc bảo vệ trong vương phủ.

Hạ Vy nhìn theo bóng lưng Lê Ứng Thiên, ánh mắt lạnh băng.

“Chuẩn bị bồ câu và giấy bút cho ta.” Nàng nói với viên tuỳ tùng của Lê Nguyên Phong đang đứng bên cánh cửa.

“Dạ, vương phi.”



Nàng áp mặt xuống lòng bàn tay Lê Nguyên Phong, cứ nằm như thế mà nhìn hắn một hồi lâu.

Bàn tay này từng nắm lấy tay nàng rất chặt, mạnh mẽ kéo nàng ra khỏi Vampire. Nghĩ kĩ một chút, hình như hắn cũng từng nắm tay nàng rất nhiều lần rồi, nhưng đó là lần gây cho nàng ấn tượng sâu sắc nhất. Hắn không nắm lấy cổ tay nàng kéo đi, mà đan từng ngón tay mình vào kẽ ngón tay nàng. Cứ như hắn muốn cả thể xác, lẫn trái tim nàng đều phải đi theo hắn vậy. Đáng ghét, vậy mà khi nàng hỏi, hắn vẫn cố chống chế, bảo chỉ xem nàng là con nợ.

Nàng không biết hắn yêu mình từ lúc nào, cũng chẳng biết mình yêu hắn từ lúc nào, nhưng hình như cái gì ‘lần đầu tiên’ của nàng cũng đều là do hắn cướp. Không biết hắn có ý thức được điều đó đối với một cô gái như nàng là quan trọng thế nào không. Một cái nắm tay đầy mùi bánh ú nhân trứng cút thì nàng còn có thể bỏ qua, nhưng cả nụ hôn đầu của nàng mà cũng bị cái miệng đầy mùi đậu đỏ của hắn xâm lăng, thật không thể nào tha thứ. Nếu lúc đó không phải sợ bị người trong cung gán tội dùng vu thuật, nàng đã lấy cây kẹo của hắn về ếm bùa, trù cho hắn bị ngọng rồi.

“Vịt bầu…”

Hắn khẽ động đậy ngón trỏ. Cảm nhận được giọt nước mắt chưa khô còn vương trên má nàng, hắn chợt thấy tim mình như thắt lại.

“Nguyên Phong…” Nàng ngồi dậy, dịu dàng luồn tay vào tóc hắn. “Anh có còn đau lắm không?”

“Nàng chưa hôn ta phải không?”

Nàng hiểu ý, liền cúi xuống, hôn vào ngực hắn.

“Lúc nãy nàng đang nghĩ gì mà cười cười vậy?”

“Em đang nghĩ đối với người đầu tiên nắm tay em, hôn em, nhìn trộm em thay quần áo, thì nên trả thù như thế nào cho xứng đáng?”

“Đã là vương phi của Lê Nguyên Phong thì ít nhất phải trả lại gấp vạn những gì mình chịu đựng.”

Việc nắm tay và hôn thì có thể miễn cưỡng trả thù đi, nhưng còn nhìn trộm hắn thay quần áo, như thế chẳng phải nàng trở thành yêu nữ sao?

Ừ thì, nàng có bao giờ là thục nữ đâu.

Thoáng thấy đôi chân mày hắn chau lại vì đau đớn, chút niềm vui nhỏ nhoi của nàng chợt như tan biến.

Những gì ngự y nói lúc nãy, nàng nghe rất rõ.

“Xin lỗi nàng, ta chưa đón được nàng vào cửa đã ngã ngựa rồi.” Hắn gượng cười.

“Sắc phong thì cũng sắc phong rồi, anh không thể chối bỏ trách nhiệm đâu.” Nàng véo lấy má hắn, lắc lắc, như hắn vẫn hay làm đối với nàng.

“Phong lớn đang bị thương, Phong nhỏ không đủ sức.” Hắn giở giọng nũng nịu.

“Hừ, ai thèm.” Nàng mỉm cười búng vào trán hắn.

“Nàng về phòng ngủ đi, nếu không cả buổi tối ta sẽ lo sợ bị nàng sờ soạng mà không ngủ được.”

Nàng lườm hắn một cái, sau đó bẹo má hắn, rồi mới đứng dậy trở về phòng.



Hạ Vy về phòng mình chưa bao lâu, Thuỷ Trúc đã tìm đến phòng của Lê Nguyên Phong, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Theo chân nàng ta còn có một bà lão, dáng người thấp bé nhưng nhanh nhẹn.

“Đã an bày chỗ nàng ấy chưa?” Lê Nguyên Phong lên tiếng.

“Chủ nhân yên tâm, nô tỳ đã dùng mê hương.”

Nói rồi, Thuỷ Trúc bước ra ngoài, cẩn thận đóng cửa phòng.

“ Ăn khoai không, ta có hai củ.” Bà lão lôi từ trong túi ra hai củ khoai nướng, chép miệng hít hà.

“Giúp cháu một lần nữa, được không?”

“Ta đã giúp cậu nói dối một lần, cậu còn muốn ta tiếp tục gạt cô ấy sao?

Hắn im lặng không đáp.

Đối với người phụ nữ trước mặt, hắn không thể dùng thủ đoạn dụ dỗ, cũng không thể uy hiếp.

“Cậu cứ đụng đến chuyện của cô ta là vừa do dự vừa thiếu tự tin.” Bà lão vừa nói, vừa ngấu nghiến dồn khoai vào miệng. “Nếu năm xưa không phải thấy cái má cậu xệ xệ dễ thương, ta đã để cho hà bá bắt cậu rồi. Ai đời, mới năm tuổi đã bày đặt học đòi theo người ta nhảy sông tự tử.”

Nói rồi, bà lão lấy ra một viên thuốc, ném cho hắn.

“Uống cái này vào, mấy ngày nữa sẽ đỡ hơn một chút. Vừa bị thương vừa bị độc phát như vậy, ta sợ cậu qua chín ngày chỉ còn nửa cái mạng thôi.

“Cảm ơn bà.”

“Cổ độc của cô gái đó khi nào tìm được cách giải ta sẽ liên lạc với cậu. Không cần tìm ta như tìm phạm nhân truy nã như vậy.”

“Cháu hiểu rồi.”

Bà lão trầm mặc nhìn Lê Nguyên Phong. Tự hỏi không biết việc năm xưa mình cứu đứa trẻ này, thật ra là giúp hắn, hay là hại hắn.

******

Hưng Long cung,

Lê Mạc vừa nhận được lệnh triệu kiến từ Lê Ứng Thiên liền tức tốc trở vào cung. Thấy cháu gái mình đang quỳ bên bậc cửa, ông liền linh cảm được có chuyện chẳng lành.

“Lê Mạc, uổng cho ông cả đời sáng suốt, lại gia đạo không nghiêm.” Lê Ứng Thiên đập tay xuống bàn. “Ông có biết nàng ta đã làm ra chuyện gì không?”

“Mạt tướng ngu muội…”

“Nàng ta đã cho người ám sát Tĩnh Quốc vương phi.” Lê Ứng Thiên phẫn nộ nói.

Lê Mạc lo lắng nhìn xuống gương mặt như buông xuôi tất cả của Lê Bích Vân. Ông thật không ngờ, đứa cháu gái trong sáng đơn thuần của mình lại có thể làm ra chuyện tày trời như vậy. Tĩnh Quốc vương phi dung mạo rất giống Trần hoàng hậu năm xưa, có lẽ cháu gái ông nghe lời đồn vô căn cứ, sinh ra ghen tuông rồi hành động không suy nghĩ.

“Thánh thượng, tất cả lỗi là của thần thiếp. Xin thánh thượng nghĩ dòng họ của thần thiếp nhiều đời xả thân báo quốc mà tha cho người thân thần thiếp.” Nàng ta cúi sát người, khẩn thiết, nhưng không quỵ luỵ.

Lê Ứng Thiên im lặng, ánh mắt nghiêm khắc nhìn Lê Mạc.

Trong các đại tướng quân, Lê Mạc là người nắm binh quyền trong tay nhiều nhất, cũng là lão tướng có uy tính nhất. Nếu là trước đây, hắn có thể tự tin về lòng trung thành của ông ta đối với mình trong cuộc chiến với Lê Nguyên Phong, bởi hắn đã lấy ngôi hoàng hậu ra làm mồi nhử. Có điều, mỗi lần nhớ đến việc ông ta từng là người ủng hộ Lê Nguyên Phong lên ngôi vua, hắn lại lo ngại năm xưa phụ hoàng hắn đã dọn sẵn đường mà bí mật gửi gắm Lê Nguyên Phong cho Lê Mạc. Để cái nguy cơ kia biến mất, hắn phải tạo một lý do khiến hai người đó không thể đứng một phe.

“Thánh thượng, hoàng hậu đã có giống rồng.” Lê Mạc yêu thương nhất là đứa cháu gái này. Hơn nữa, ông đã biết Lê Bích Vân đang mang long thai, nên lại càng không nỡ nhìn nàng ta chết. Hy vọng duy nhất của ông là Lê Ứng Thiên xót đứa con chưa ra đời, lại sợ chuyện này lộ ra khiến thiên hạ đàm tiếu không hay mà giơ cao đánh khẽ.

“Nàng đã mang long thai?” Ánh mắt hắn lộ ra một tia vui mừng, nhưng rồi lại nhanh chóng trở về vẻ lạnh lùng.

“Dạ phải, thánh thượng.”

Lê Ứng Thiên đi qua đi lại một chút, sau đó nghiêm nghị nói.

“Dù sao Tĩnh Quốc vương phi cũng không bị tổn hại gì, nhưng nếu Tĩnh Quốc vương truy cứu, trẫm cũng không thể nhắm mắt làm ngơ.” Hắn quay sang Lê Bích Vân. “Nàng sắp làm mẫu thân, cũng nên biết tu thân tích đức.”

“Thánh thượng…” Lê Bích Vân ngỡ ngàng nhìn hắn.

“Lê Mạt dù có da ngựa bọc thây, cũng quyết trung thành để báo đáp công ơn thánh thượng.”

Nắm được binh quyền trong tay, tuy có thể đảm bảo phần thắng, nhưng nếu Lê Nguyên Phong dùng danh tiếng và tài lực của bản thân để đối đầu với hắn, thiệt hại của hắn cũng không phải nhỏ. Để tránh Phi Long hoàng triều lợi dụng cuộc nội chiến này để trục lợi, hắn phải hạn chế mọi rủi ro.

“Bẩm thánh thượng, có tin cấp báo từ Tế Châu!”

“Truyền.”

Lực lượng của quân phản loạn Phồn Lư đang càng ngày càng mạnh. Tá Tra chẳng những đã huấn luyện một nhóm quân đội của mình thành hải tặc, mà còn thu nạp nhiều tổ chức hải tặc khác làm việc cho mình. Nếu nay Lạc Việt chần chừ xuất quân, e là hậu quả sẽ càng lúc càng nghiêm trọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui