Vào một ngày trời trong nắng dịu, trên mảnh đất Lạc Việt trù phú và xinh đẹp…
“Các khanh gia có việc thì bẩm tấu, không việc bãi triều.” Lê Ứng Thiên vừa tiến vào đại điện chưa được bao lâu liền thẳng thừng hạ lệnh trong sự ngỡ ngàng của văn võ bá quan. Thánh thượng của họ trước giờ vốn rất cần mẫn, vô cùng quan tâm triều chính, hôm nay cớ sao lại…
Hiện tại Lạc Việt quốc thái dân an, trong ấm ngoài êm, kể ra cũng không có việc gì to tát mà bẩm tấu. Ngẫm tới ngẫm lui, nhìn nhau dò xét một hồi, cuối cùng bá quan văn võ cùng nhau nhép miệng ‘Một…hai…ba’, đồng thanh cất tiếng: “Thánh thượng trị quốc anh minh, chúng thần không có gì bẩm tấu.”
“Vậy bãi triều.” Lê Ứng Thiên gấp gáp phất tay ra hiệu. Chưa kịp đợi các đại thần quỳ xuống tiễn chân, đã phóng ra khỏi đại điện như tia chớp.
“Nghe nói hôm qua Tĩnh Quốc vương từ thế giới tương lai đã xuyên không trở về Lạc Việt ta. Có khi nào thánh thượng vì vậy mà đột nhiên thay đổi?” Một vị đại thần thắc mắc.
“Sự thay đổi này, hình như không phải theo chiều hướng tốt…” Một giọng già nua ngán ngẩm vang lên.
*****
Hai mươi ngày trước…
Lê Nguyên Phong hôm nay phá lệ, khoác lên người bộ triều phục tôn quý đến chói mắt mà mỗi năm hắn chỉ miễn cưỡng mặc một hai lần. Nhìn thấy ánh sáng lấp lánh từ nụ cười toả nắng của hắn khi bước vào triều, bá quan văn võ đều không tự chủ được đưa tay lên sờ sờ thắt lưng mấy cái. Ai thắt lưng xẹp thì mỉm cười nhẹ nhõm, ai thắt lưng phồng thì vẻ mặt xám ngắt như ăn phải khổ qua.
Lê Ứng Thiên oai phong lẫm liệt bước vào đại điện, ngồi xuống bệ rồng trong tiếng tung hô vang như sấm động của chúng đại thần. Liếc mắt xuống, nhìn thấy ánh nhìn ngây thơ hào hứng của hoàng đệ mình, hắn biết, việc hôm nay có muốn tránh cũng không tránh được.
Vô thức sờ sờ thắt lưng một cái.
“Hôm nay trẫm có một việc quan trọng cần tuyên bố.” Nếu để ý kỹ, mọi người sẽ cảm giác được trong giọng nói của hoàng đế có chút bất đắc dĩ. Có điều lúc ấy toàn bộ người trong đại điện đều chỉ nghĩ đến cái thắt lưng của mình, nên không ai rảnh phát hiện ra điều đó.
“Mấy ngày trước, Tuệ Tĩnh Chân Nhân xuất hiện.” Chỉ một câu ngắn gọn, cả đại điện như dậy sóng, dùng ánh mắt xuyên qua không gian mà truyền ý nghĩ.
Thì ra là Tuệ Tĩnh Chân Nhân.
Tuệ Tĩnh Chân Nhân…
Vị này…
.
.
.
.
Là ai nhỉ?
“Tuệ… Tuệ…Tuệ..” Vị nguyên lão bốn triều râu tóc bạc phơ run run bật lên mấy tiếng, sau đó ho sặc sụa, rồi lại bật lên mấy tiếng, cuối cùng lại tiếp tục ho sặc sụa.
Lê Ứng Thiên sợ ông ta chết trên đại điện, nên vội vàng sai người đưa ông ta đến một căn phòng gần đấy nghỉ ngơi một lát. Vị Hàn Lâm đại học sĩ này theo đã theo vua Thái Tông từ hồi còn khởi nghĩa, không có công lao cũng có khổ lao, nên đến giờ hắn vẫn châm chước cho ông ta giữ chức quan, lấy bổng lộc dưỡng già. Trong triều này, có lẽ cũng chỉ mỗi ông ta là còn nhớ được cái tên Tuệ Tĩnh Chân Nhân.
“Tuệ Tĩnh Chân Nhân là quân sư đắc lực của Thánh Tổ Hoàng Đế, là một trong nhất đẳng công thần khai quốc của nước ta.” Lần này, đến lượt Lê Nguyên Phong lên tiếng.
Chúng đại thần ai nấy đều ngạc nhiên muốn chết, nhưng dằn lòng không dám “Ồ” lên, sợ bị các đồng liêu phát hiện ra mình dốt sử.
“Tuệ Tĩnh Chân Nhân thường dùng danh xưng là Trầm Ngư Công Tử, các vị không nhận ra cái tên vừa rồi cũng phải thôi.” Lê Nguyên Phong tiếp tục.
Các vị đại thần lại quyết tâm giấu dốt lần hai.
“Trong sử sách thì ngài ấy dùng tên là Ngô Tử Vũ.” Nói xong, hắn liền nhẹ nhàng mỉm cười quan sát sự chuyển biến trên nét mặt mọi người.
Lần này gương mặt tất cả mọi người trong đại điện đều sáng bừng lên. Họ nhận ra cái tên này. Họ không phải dốt! Không hẹn mà gặp, các vị quan viên lại một lần nữa dùng ánh mắt, xuyên qua không gian mà truyền ý nghĩ, chúc mừng nhau.
Nhưng mà… nhưng mà…
Vị quân sư lừng lẫy này không phải năm nay đã hơn một trăm hai mươi tuổi rồi sao?
Còn sống?
Lặn lội về triều nhận lương hưu?
“Trẫm sẽ nói một cách ngắn gọn.” Lê Ứng Thiên biết rõ máu thèm buôn chuyện bằng ánh mắt của bá quan, nên muốn kết thúc càng nhanh càng tốt, dành thời gian về phòng đọc bản đặc biệt của quyển ‘Thiên hạ kỳ tình’ mà hắn vừa cho mật thám đấu giá mua về tối hôm qua.
“Tuệ Tĩnh Chân Nhân vừa nghiên cứu được phương pháp xuyên không có thể đưa con người đến thế giới tương lai. Trẫm thấy, nếu triều đình ta có thể đưa người đến tương lai mang về một ít vũ khí có sức công phá lớn, hay ít nhất là học hỏi một số kiến thức về canh tác, phát triển đê điều, ngày Lạc Việt ta hùng bá thiên hạ chắc chắn cũng không còn xa nữa.”
“Thánh thượng anh minh.” Các quan đồng thanh gân cổ tung hô.
“Vì vậy, trẫm muốn các khanh vì vận mệnh của nước nhà, quyên góp tiền để phương pháp xuyên không kia được đưa vào thực nghiệm. Tĩnh Quốc vương sẽ là người nhận nhiệm vụ đại diện Lạc Việt ta đến thế giới tương lai.” Lê Ứng Thiên vừa dứt câu, viên thái giám thân cận của hắn đã khệ nệ mang vào điện một con heo đất.
“Trẫm là hoàng đế, trẫm làm gương trước. Đây là phần của trẫm.”
‘XOẢNG’ một tiếng, con heo đất vỡ thành trăm mảnh, lộ ra vô số mảnh tiền đồng sáng loáng, chứng tỏ chủ nhân của chúng trước khi cất vào ống heo đã chùi qua vô cùng cẩn thận.
Lê Nguyên Phong cúi xuống định đếm, nhưng bắt gặp ánh mắt vừa hăm doạ vừa nài nỉ của Lê Ứng Thiên, liền bỏ qua quá trình quan trọng ấy.
“Các vị cứ có nhiều góp nhiều, có ít góp ít, tấm lòng mới là quan trọng.” Vừa nói, Lê Nguyên Phong vừa vũ phành phạch cuộn vải đang cầm trong tay từ nãy đến giờ. Thoáng một cái, cuộn vải nọ biến thành cái túi chín gang.
Trước mặt hoàng đế, ai dám không tỏ ra mình là kẻ sẵn sàng dốc lòng vì nước? Thế nên, từng người từng người một đều cắn răng trút ngược cái túi giắt ở thắt lưng, một xu lẻ cũng không dám ăn gian mà giữ lại. Lê Ứng Thiên từ trên cao nhìn xuống, thấy có hơn trăm người đồng cảnh ngộ với mình, đôi môi ít khi nở nụ cười bất chợt cong lên một chút.
Lê Nguyên Phong thu tiền xong, kéo lê kéo lết cái túi chín gang của mình đến trước Lê Ứng Thiên chừng bảy bước, cung kính nói: “Thần đệ xin hứa, chuyến đi này nhất định sẽ không khiến hoàng huynh và các vị văn võ bá quan thất vọng.”
Một câu nói, một nụ cười, mang theo khí thế ngất trời cùng niềm tin mãnh liệt.
*****
Vậy là, Lê Nguyên Phong đã xuyên không.
Lê Ứng Thiên: “Hoàng đệ xuyên không, có lẽ sẽ mang về cho mình rất nhiều vũ khí tối tân. Haizz, lẽ ra mình nên bỏ qua sĩ diện, bảo đệ ấy nếu rảnh thì mua về cho mình vài quyển tiểu thuyết diễm tình ở đó.”
Một vị tướng quân: “Tĩnh Quốc vương xuyên không, có lẽ sẽ mang về nhiều tư tưởng mới. Không biết hậu thế có chấp nhận chuyện lấy ngựa thay vì lấy vợ không. Nếu được như thế, sau này mình không phải bị song thân ép đi xem mắt nữa.”
Một vị thái giám: “Tĩnh Quốc vương xuyên không, có lẽ sẽ mang về nhiều kiến thức y học mới. Không biết hậu thế có cách nào nối lại những thứ đã đứt không. Tuổi mình vẫn còn trẻ, nếu xin được xuất cung, không chừng vẫn còn ‘làm ăn’ được.”
Thái hậu: “Lê Nguyên Phong xuyên không, có lẽ học được một chút cách dưỡng nhan. Không biết hậu nhân có cách nào làm cho da phụ nữ năm mươi mịn và mướt như tuổi mười lăm không; giảm đồi mồi, hết nếp nhăn, căng cơ mặt. Tuy quan hệ giữa mình và huynh đệ hắn không tốt lắm, nhưng dù gì trước kia cũng từng qua lại, chắc là sẽ chịu nói thôi.”
Ngọc Dao: “Chủ nhân xuyên không, có lẽ sẽ tìm cách để nhanh chóng thu tóm quyền lực nơi ấy, đùa bỡn thiên hạ cho đến chán rồi về. Tội nghiệp, lúc còn ở đây chủ nhân luôn tâm niệm mình dù sao cũng là người của hoàng tộc họ Lê nên không nỡ mang Lạc Việt ra làm thí nghiệm. Kiềm nén cũng lâu rồi.”
Lý Thiệu Minh: “Lê Nguyên Phong xuyên không, có lẽ sẽ học được một chút về các phương thức chăn gối mới lạ của hậu nhân. Tiền bạc không quan trọng, quan trọng là sau này mình có thể hầu hạ Lâm Nguyệt thật tốt, khiến nàng vui vẻ, lúc nào cũng lưu luyến thân thể của mình.”
Ái Thực Đạo Nhân: “Nhóc má xệ xuyên không, khả năng sống sót có lẽ cao vì đi đường luôn hất mặt lên trời, sẽ chịu để ý đèn xanh đèn đỏ. À, nhưng vấn đề là hình như nó thích các loại màu xanh, thấy màu xanh sẽ đứng lại nhìn; và nó ghét các loại màu đỏ, thấy màu đỏ sẽ nhanh chóng tránh xa…”
Tá Tra: “Lê Nguyên Phong xuyên không, có lẽ là sẽ tranh thủ đi tìm cao nhân dạy hắn thiết kế nút áo. Không được, mình không thể khinh địch, phải chăm chỉ luyện tập các cách tháo nút áo thôi, không để hắn có cơ hội trêu mình là tồ nữa.”
Tứ hoàng tử Ngoã Lặc: “Lê Nguyên Phong xuyên không, nữ nhi nơi đó bại hoại phóng túng, thích đâu cướp đấy, khiến hắn mấy phen lao đao vì bị một công chúa bắt làm nam sủng. Về sau sinh tử lộ chân tình, hận hoá thành yêu, nhưng hắn lại bị buộc phải trở về Lạc Việt. Uyên ương cách biệt, đau thương này không thơ nào tả nổi, không tranh nào họa được, dằn vặt day dứt đến tận cuối đời. Trước khi chết, vẫn còn tiếc nuối không nguôi vì sao ngày ấy không may mắn hoài thai cốt nhục của nàng để làm kỷ niệm, tưởng nhớ bóng hình nàng. Hắn nào biết rằng, nàng là kiếp sau của hoàng huynh hắn, mà hoàng huynh hắn kiếp này đối với hắn cũng chỉ dám yêu đơn phương, cả đời không thổ lộ. Sau khi xuống hoàng tuyền, bên cầu Nại Hà bất ngờ gặp lại nhau, sự thật phơi bày, lại thêm một lần tiếc nuối vì hạnh phúc đã từng ngay bên cạnh nhưng lại không nắm giữ. Duyên xưa nối lại, trăm năm sau một chuyện tình khác lại mở ra. Chàng yêu thầm nàng, nàng ám sát chàng, hành hạ nhau, vừa hy sinh cho đối phương vừa dày vò đối phương đến sống không bằng chết. Chết rồi, lại đầu thai, một lần nữa làm huynh đệ, dấn thân vào tình yêu tội lỗi. Ba đời ba kiếp, rốt cuộc cũng có một mối tơ duyên mỹ mãn. Ừm, vậy là có cốt truyện cho quyển tiểu thuyết mới rồi.”
*****
Nhật ký xuyên không của Tĩnh Quốc Vương.
Ngày 1: khoai tây chiên tẩm rong biển, khoai tây chiên tẩm phô mai, khoai tây chiên vị BBQ Nam Mỹ.
Ngày 2: kem quế, kem ly, kem que, kem kẹp bánh mì.
Ngày 3: bánh tráng trộn trứng cút, bánh tráng trộn khô bò, bánh tráng trộn chà bông cá.
Ngày 4: hamburger, pasta, pizza, hotdog.
Ngày 5: …
Ngày 6: …