Tại một nơi cách chỗ ở của Hải Hoàng và Siyoung khoảng 5km.
Có một tổ đội sinh tồn do một đám người tập hợp lại với nhau.
Tổ đội này không nhiều cũng không ít có bốn người, trong đó có ba nam một nữ.
Trong ba nam nhân thì có hai người là người phương tây và một người châu á.
Nữ nhân thì nếu Hải Hoàng nhìn thấy được sẽ nhận ra ngay vì nàng là người Việt Nam.
Đám người này hình như cầm đầu là một người đàn ông trung niên phương tây.
Phải nói rằng đám người này trải qua so với đại đa số người trên đảo tốt hơn rất nhiều chỉ cần nhìn qua sắc mặt,quần áo trên người cũng có thể hiểu đến bọn họ sinh hoạt thế nào.
Ở trong hoàn cảnh này,nhìn ra một người sinh hoạt trải qua có tốt hay không thật ra rất đơn giản.
Đầu tóc gọn gàng,ăn mặc sạch sẽ,sắc mặt,ánh mắt có thần.
Mặc dù chỉ đơn giản như vậy vài loại sự tình nhưng để làm được trong cái hoàn cảnh này quả thật cũng không có nhiều người.
Lúc này nam nhân châu á cầm một cây trường điều nhánh cây,phần nhánh cây trước đoạn bị gọt nhọn,đang ở dưới nước bắt cá.
Hai người phương tây kia,thì theo dọc bờ biển tìm kiếm,hai tên này rất có kinh nghiệm,từ động tác bắt chụp con mồi là ta có thể nhìn ra được.
Nữ nhân thì đang nhóm lửa,nữ nhân này tạo ra lửa cách thức khác Hải Hoàng lúc mới đến.
Chỉ thấy nữ nhân nhanh nhẹn tháo một thấu kính trên một cái kính viễn vọng đã phá.
Đây là một mặt thấu kính lồi,rất thích hợp để tụ hỏa quang.
Nàng lợi dụng ánh nắng chiếu xạ,đem cực nóng ánh sáng chiếu xạ tụ tập ở bên nhau,cứ như vậy ánh mặt trời cũng nhiệt lượng quang mang đều được đến tăng mạnh,trung tâm cái kia điểm càng nhỏ,nhiệt lượng càng cao.
Rất nhanh lửa đã sinh ra,coi bộ khá đơn giản với nàng.
Nam phụ trách dựng nhà,kiếm thức ăn,nữ lo việc trong nhà,giặt giũ,nấu cơm! Tổ đội này có sống lâu thì chả có gì phải thắc mắc cả.
Quay lại nơi Hải Hoàng sinh sống,lúc này tên lưu manh này đang ở dưới nước.
Hắn hôm nay muốn đổi mới thức ăn,vậy là liền ra rặng san hô tìm kiếm mấy đầu tôm hùm đá.
Tìm kiếm một hồi hắn đại loại thấy con mồi đang núp trong một phiến đá dưới nước.
Hải Hoàng ra lệnh cho nó mau bơi về chỗ mình rồi một chảo thu hoạch nó.
Bãi biển giờ thay đổi rất nhiều,các thực vật biển,rặng san hô mọc ra rất nhiều,theo đó cũng tạo điều kiện cho các sinh vật biển khác sinh ra.
Hiện tại hắn chỉ cần tùy tiện trên bãi biển đi dạo cũng có thể bắt đến được một đám cua lớn.
Hải Hoàng tên này ăn uống cực kì xa xỉ trong cái giỏ của hắn,toàn là càng cua,cứ bắt được con nào là hắn chỉ bẻ lấy càng phần thân trực tiếp đáp đi.
Nếu những người khác trên đảo ở đây nhìn thấy,chắc chắn sẽ không nhịn được mà đánh chết hắn.
Cứ vài hôm ăn hải sản là hắn lại đổi sang làm thịt gia súc.
Thịt dê,lợn rừng.
.
được hun khói sấy khô được hắn làm rất tỉ mỉ,đều là thực phẩm không thể thiếu trong mỗi bữa.
Càng cua,tôm hùm nướng,thịt dê khô,các loại thức ăn đồ hộp,còn nước thì hắn mới thấy sự hiện hữu của cây dừa nên cũng chặt sạch để uống,quả dừa cũng để được khá lâu nên hắn cũng không lo đến việc chính mình ăn không nổi mà lãng phí.
Mỹ nhân lại còn nằm trong ngực,có gã nào trên hoang đảo mà xa xỉ như hắn không,chả khác nào một người đi nghỉ dưỡng thì đúng hơn.
“Bảo bối,nơi này của em lại mập lên rồi".
Hải Hoàng vừa ăn vừa đùa nghịch bộ ngực của nàng,quả thật là một tên sắc ma.
Siyoung đỏ mặt mặc kệ hắn làm gì nói.
“Còn không phải tại anh,mau ăn đi,không phải hôm nay anh nói để cho em được tự do một hôm sao".
Từ khi ở đây đến nay,Siyoung đều bị Hải Hoàng cấm đoán,không cho phép đi đâu cả một phần vì Hải Hoàng bắt nàng lao động ,một phần vì Hải Hoàng vì sự an toàn của nàng.
Hơn nữa do lòng chiếm hữu của Hải Hoàng rất mạnh.
Vậy nên qua một thời gian như vậy nàng đã chán đến chết rồi,chỉ muốn đi dạo một chút.
Hải Hoàng thầm cười,hắn âm thầm ra lệnh cho con hổ lại đây.
Đợi đến khi hắn ăn xong con hổ từ từ tiến đến dọa cho sắc mặt Siyoung tái mét.
Nàng còn sợ đến mức ôm hắn,còn thúc giục Hải Hoàng mau cầm súng bắn nó đi.
“Không cần sợ nó,chẳng phải em muốn đi dạo sao,có nó đi cùng em sẽ an toàn hơn rất nhiều".
“Ôi trời,sao con hổ này to đến vậy,có phải là bị anh biến ra không,sao mà nó nghe lời anh vậy".
“Đừng hỏi nhiều,mà con vật này có linh trí rất cao,không còn chuyện gì nữa thì em có thể cưỡi nó thử xem".
Siyoung biết cũng không nên hỏi Hải Hoàng lí do,nàng không quan tâm nữa leo lên trên nó,mặc dù vẫn còn sợ không giám vuốt ve nó nhưng qua một lúc thấy nó tỏ ra rất thân mật với mình,còn làm theo lời nàng nói khiến cho nàng không nhịn được mà hưng phấn,ôm lấy cổ nó như muốn làm quen.
Từ nhỏ đến giờ nàng đâu biết đến cảm giác cưỡi hổ là gì,nó thật sự kích thích,hưng phấn khó tả,ra lệnh cho nó tăng tốc độ chạy đi thẳng về phía trước.
Bây giờ ai nói là Siyoung nàng thua,lòng chiếm hữu của nam nhân rất mạnh,ưa thích chiếm đoạt lãnh địa cùng phụ nữ,đồng thời cũng sẽ bảo hộ nữ nhân.
Hiện tại muốn Siyoung,hắn liền bảo hộ tốt nàng,thương tiếc nàng.
Nghĩ đến đây Siyoung nhếch miệng lên nhẹ nhàng cười.
Bất luận như thế nào nữ nhân đều không thua.
Tất nhiên muốn ta,phải đối với ta phụ trách,thật tốt sống sót.
Hải Hoàng cũng thật không ngờ rằng Siyoung cùng con hổ đi dạo một màn đã vô tình bị một tên trong tổ đội bốn người gần hắn nhìn thấy.
Tên này lúc đầu nhìn thấy Siyoung suýt chút nữa không nhịn được mà đi lên khống chế nàng,tư vị nữ nhân là gì suốt ba tháng trên đảo này hắn chưa có nếm qua,mặc dù đoàn đội hắn có một người phụ nữ nhưng nàng không nhường hắn đủ tư cách đến hưởng dụng,nàng là một bác sĩ hơn nữa còn phụ trách mảng hậu cần cho bọn chúng,nên đến giờ này hắn cũng không có cách nào lên nàng.
Nhưng khi hắn nhìn thấy con hổ to lớn kia,suýt nữa không nhịn được mà hét lên,hắn bỏ ngay cái suy nghĩ vớ vẩn đấy đi chạy thật nhanh về thông tri ba người còn lại.
“Lão đại! lão đại,có chuyện rồi có chuyện rồi".
Tên trung niên phương tây nhìn hắn hốt hoảng như vậy cũng bỏ việc ngồi xuống nói chuyện với hắn.
“Cậu bình tĩnh nói cho tôi nghe,có chuyện gì lớn ở đây chứ".
Nữ nhân kia nhìn thấy bộ dạng thất thố của hắn cũng nói với người châu á còn lại tiến đến cùng nghe ngóng.
“Vừa nãy tôi có gặp được một người phụ nữ trên đảo,nhìn bộ dạng cô ta ăn mặc rất sạch sẽ,còn cưỡi một con hổ rất lớn".
Ba người nghe đến đây,điều thay đổi sắc mặt không hẹn mà nhìn nhau rồi quay về tên kia hỏi.
“Cậu xác định là có người khác chứ,hơn nữa còn cưỡi hổ".
Nữ nhân: “Người thì tôi tin,nhưng còn việc cưỡi hổ thì do ngươi bịa ra đấy à".
Tên người châu á không lên tiếng hiển nhiên đang suy nghĩ,phân tích câu chuyện của hắn.
“Tôi nói dối mọi người thì có tác dụng gì,nếu không phải nữ nhân đó cưỡi một con hổ lớn tôi đã kêu cô ta đi cùng tôi về chỗ mọi người rồi".
Tên châu á chưa nói gì lúc này bỗng chốc lên tiếng.
“Anh ta nói là thật,trên đảo này quả thật còn những người khác".
Tên cầm đầu giường như không muốn chấp nhận ,vẫn còn nghi ngờ hỏi lại.
“Cậu dựa vào đâu mà nói thế,cho dù cậu nói là có người đi,thì sao nữ nhân đấy lại có thể ăn mặc sạch sẽ một bộ dạng như đi nghỉ dưỡng ở nơi này chứ".
“Thực ra không cần tôi nói các người cũng hiểu được,việc chúng ta bị đưa lên hòn đảo này rất kì quái,hơn nữa chúng ta mỗi người đều từ khắp nơi trên thế giới bị đưa đến đây.
Còn nữa là hôm trước trong lúc đi tìm kiếm vật tư tôi có tìm thấy thứ này”.
Hải Hoàng nếu ở đây sẽ nhận ra ngay,cái này mẹ nó là chìa khóa phòng của hắn, thế quái nào mà nó lại trôi được đến chỗ tên này.
Thấy hắn đưa ra chiếc chìa khóa phòng,còn gắn một tấm nhựa mỏng ghi số phòng,cho dù mọi người ở đây không muốn tin nhưng cũng phải tin.
Lại nói thật ra việc nghĩ đến trên đảo còn những người khác họ cũng đã đoán ra từ lâu chỉ là không muốn tiếp nhận sự thật này thôi.
Thêm một người lượng thực phẩm của họ lại ít một phần.
Cả bốn người trầm mặc lúc lâu không nói gì.
Thì tên người châu á lại nói tiếp.
“Việc nữ nhân mà Harvey nhìn thấy cưỡi hổ không quan trọng,tôi sợ rằng cô ta không chỉ có một mình,căn cứ vào lời nói của cậu,cô ta rất có thể có một tổ đội lớn vậy nên cuộc sống mới có thể ở mức như vậy.
Nếu bây giờ chúng ta bị họ phát hiện,không biết là sẽ sảy ra điều gì tiếp theo".
Tên châu á này rất thông minh,chỉ từ một vài lời nói mà có thể đoán ra được ít nhiều,đáng tiếc là sai một chi tiết đó là “Hải Hoàng".
Nữ nhân lúc này cũng đã lên tiếng.
“Vậy theo mọi người,chúng ta nên làm gì,tôi nghĩ rằng cứ trực tiếp tìm họ cùng với họ gia nhập tổ đội,lúc này chúng ta không phải nên đoàn kết lại mới có thể sống sót sao".
Cả ba nam nhân đều chửi thầm.
“Đoàn kết cái con mẹ cô,cô là bác sĩ dĩ nhiên là có thể gia nhập với đám người bọn họ,cũng có thể một chút nói điều kiện,còn nam nhân bọn tôi có gì mà đàm phán chứ,không chừng bị chúng bắt lại làm tù binh,nếu chúng cảm thấy bị đe dọa rất có thể sẽ giết chúng tôi".
Tên cầm đầu không muốn tiếp tục câu chuyện nữa nói.
“Chuyện này dừng ở đây,mặc kệ nữ nhân đó làm sao,chúng ta không muốn chạm đến họ,còn Harvey cậu đem rõ mọi chi tiết kể lại,tối nay chúng ta bàn kĩ lại bây giờ mọi người tiếp tục tìm kiếm thực phẩm”.
.