Băng Băng vẫn cảm thấy chưa đúng,hỏi vặn lại hắn một câu.
“Khoan đã,đoán như vậy thì rất khó,mà cho dù ta có đoán đúng thì ngươi cũng có thể chơi xấu thì sao".
Hải Hoàng nói tiếp.
“Yên tâm đi,tôi sẽ cho cô cầm băng đạn để có thể ước lượng và đoán ra nó,sau khi đoán xong tôi có thể lấy ra cho cô nhìn”.
“Vậy trước hết,ngươi cho ta một bộ quần áo đã".
Hải Hoàng cười haha một tiếng.
“Đã sớm xé rách,dù sao mỗi một chỗ trên thân thể cô đều bị tôi xem qua,sờ qua,đừng thẹn thùng rồi”.
Băng Băng cơ hồ tức muốn ngất,nhưng lập tức bắt buộc chính mình tỉnh táo lại.
Lạnh lùng nói.
“Hừ,đưa ta băng đạn đi".
Hải Hoàng ngay lậo tức tháo băng đạn ra đặt trên tay nàng,chỉ để cho nàng cầm lấy và nhìn được mặt sau,còn nơi mặt trước để gài đạn vào hắn không thể để cho nàng nhìn thấy.
Nữ nhân này rất nhanh trí còn miết miết ngón tay vào phần mặt trước để đại khái có thể phán đoán xem có bao nhiêu viên,đáng tiếc là bị Hải Hoàng nhìn thấy ý đồ,Hải Hoàng lườm nàng một cái báo hiệu cho nàng biết mà dừng lại.
Hải Hoàng thấy nành sắc mặt vẫn mang vẻ không cam chịu,hắn nói thêm một điều kiện nữa cho nàng.
“Đừng nói là tôi khi dễ cô,số lượng đạn khá ít nó chưa tới 10 viên,tôi cho cô đoán hai lần”.
Nghe vậy Băng Băng cũng có chút hi vọng lên,liền cẩn thận suy nghĩ,vẻ mặt rất trầm tư,một lúc sau nàng đưa ra đáp án.
“năm,là năm viên"Hải Hoàng lắc đầu,Băng Băng hiển nhiên không cam tâm nghĩ rằng hắn nói dối.
“Ta không tin,ngươi cho ta xem băng đạn ta mới tin".
“Cô không phải còn một lần đoán nữa sao cứ suy nghĩ kĩ đi rồi đoán,rồi sau đó kiểm tra một lần chỉ cần một trong hai lần kết quả của cô đúng,là đều thắng được tôi".
Băng Băng thấy hắn bình tĩnh như vậy,cảm giác tự nhiên sinh ra một tia bất an.
“bảy,bảy viên"Hải Hoàng cũng thật không ngờ là cô ta đoán đúng,vì hôm trước hắn đã bắn Jack nên giờ thiếu mất một viên.
Thấy biểu cảm Hải Hoàng có chút bất ngờ Băng Băng đại khái đã biết mình rất có thể đã đoán đúng liền nhanh miệng đòi xem kết quả.
Hải Hoàng tất nhiên là đã tính toán kĩ lưỡng cho dù cô có đoán trúng số lượng đạn cũ thì vẫn thua.
Hắn đã mua thêm một viên đạn ở trong thương thành với cái giá là hai giờ trên đảo,bỏ vào băng đạn đó,đáng tiếc đây là loại đạn khác nó nhỏ hơn rất nhiều nên khó có thể phán đoán chính xác.
“Hừ,ngươi mau đưa cho ta kiểm tra,ngươi đừng có mà không muốn mặt chơi xấu ta".
Hải Hoàng thản nhiên vứt nó cho nàng tùy ý kiểm tra.
Sau khi kiểm tra kĩ càng xong Băng Băng nàng mới phẫn hận nhìn về Hải Hoàng,chỉ tay vào hắn nói.
“Ngươi! ngươi”.
Bảy viên đúng như nàng nói,nhưng đáng tiếc trên cùng vẫn còn một viên đạn nhỏ nếu để ý kĩ mới có thể thấy được.
“Làm sao rồi,có chơi có chịu a,không phục sao?.
Băng Băng tâm như tro tàn,quả nhiên không chấp nhận kết quả này.
Nhưng cũng không thể không thừa nhận,cho dù nàng có thắng cũng chưa chắc đã đủ cam đảm cầm súng bắn giết một người.
Mà lúc nãy Hải Hoàng cũng là ôm lấy nàng thân hình đẫy đà,phóng tới trên giường,đồng thời rút đi y phục của mình làm lộ ra dương căn.
Hắn cười dâm đãng nói.
“Tiểu mẫu cẩu,cầm bầu vú của mình theo dương căn cho chủ nhân hưởng thụ một chút tư vị đối với hào nhũ cọ xát nào”.
Băng Băng sắc mặt phát lạnh,liền muốn mở miệng trách cứ,nhưng Hải Hoàng âm thanh liền truyền tới.
“Cô đừng quên hai chúng ta đánh cược,trên giường cô biết mình là thân phận gì chứ,cũng không thể bội ước a".
Băng Băng thân hình cứng đờ,thầm nghĩ.
“Hiện tại vẫn là nên nghe lời hắn thì tốt hơn,cũng không có cách nào chống lại hắn cả chi bằng ngoan ngoãn một chút giống như Siyoung nàng nói,sau này còn có cơ hội quay người,chỉ cần còn sống nhất định sẽ có cơ hội".
Nghĩ đến đây Băng Băng sắc mặt vẫn như cũ lạnh,nhưng nhắm hai mắt,hai tay nghe lời đè vào chính mình vú lớn,tạo ra một đạo thâm thúy khe ngực.
Hải Hoàng đắc ý cười,giạng chân ở trên người nữ nhân,đã căng cứng dương vật liền đút vào hai vú.
“Thật thoải mái,lại lớn vừa trơn,cực kì co dãn,bộ ngực của cô thật sự là cực phẩm,kẹp chặt chủ nhân bảo bối thật thoải mái,haha".
Hải Hoàng một bên đút vào,một bên không chút kiêng kỵ mà bình luận,hai tay còn không yên ổn trêu trọc các nơi nhạy cảm của nữ nhân.
Băng Băng chỉ cảm thấy giữa hai vú mình một cây nung nóng sắt thép,cực kì cứng rắn,mặc dù ngực nàng đã bao phủ toàn bộ nó nhưng độ dài dài vẫn như cũ đỉnh đầu có thể chạm đến cằm nàng.
Hải Hoàng hai tay ở tuyết mị thân thể nàng lướt qua,đầu vũ,nhũ hoa,eo thậm chí là cả hạp khu thần bí.
Rất nhanh Băng Băng lại cảm thấy phía dưới đã ướt rồi,phía sâu bên trong chính nàng lại dâng lên một cảm giác ham muốn mãnh liệt,tựa hồ trí nhớ nổi lên ba ngày trước bị cự vật này cắm vào thao đến mãnh liệt,kích thích.
Qua một trận,Hải Hoàng tách ra Băng Băng hai chân,nhìn đã ướt át âm thần cười nói.
“Thật nhiều dâm thủy,đúng là nhạy cảm thân thể,thế nào muốn tôi đi vào sao".
Dứt lời dương vật hắn tiến đến sát hạ thể của nàng,dùng quy đầu dọc theo khe hở cọ xát từ từ.
Lúc này Băng Băng đã bị khiêu khích nổi lên tình dục,còn bị cự vật kia ma xát,thỉnh thoảng chạm qua hòn le,cảm thấy vô cùng kích thích,sâu trong khe lồn lại dâng lên khát vọng,chỉ cầu cự vật của hắn nhanh chóng đút vào,hung hăng thao nàng một trận.
Chính là Hải Hoàng lại cố ý trêu nàng,dương vật bên ngoài mài tới mài lui,không chịu tiến vào,khiến cho Băng Băng thần sắc ửng hổng,kiều thở hổn hển,mông không tự chủ được mà dẫy giụa.
Lúc này Hải Hoàng nhìn nàng nói.
“Mau trả lời,không nói tôi sẽ không cắm vào,cô đã thua,cũng đã đáp ứng tôi rồi”.
Băng Băng hận đến nghiến răng nghiến lợi,nổi giận mà nói.
“Muốn cắm vào thao,thế nào mà lại lảm nhảm lắm như vậy".
Dứt lời nàng cũng quay đầu đi,không giám nhìn Hải Hoàng,cũng không giám liếc mắt một cái.
Hải Hoàng cười haha một tiếng,chỉ cảm thấy ngạo kiều nữ nhân này ngoài miệng chính trực quả thật rất có mị lực,dương vật nhắm ngay mục tiêu,cắm phập vào huyệt động.
Băng Băng cảm thấy mình hạ thể lại bị kia vô cùng cứng rắn cự vật đẩy ra,vô lực kháng cự,nhưng lại vô cùng thư thái,không cách nào điều khiển chính mình tự động trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ mất hồn.
Hải Hoàng vừa trong chỗ sâu tiến vào vừa nói.
“Cô không cần kiềm chế chính mình,muốn kêu,muốn rên liền làm”.
Sau đó hai tay lại di chuyển về hai bầu vú to nhào nặn.
“Aa! Ô!.
a! aaa! aa! Ô.
.
aaa".
Hải Hoàng vô cùng thuần thục,theo nàng rên rỉ cũng bắt đầu công tác tư tưởng.
“Băng Băng,tôi đã sớm biết tiểu mẫu cẩu như cô thích nhất nam nhân mạnh bạo,thô lỗ đối đãi,thế nào người chủ nhân này của cô làm được cô thoải mái chứ?”.
“Đăng đồ tử! ngươi!.
nói bậy! A.
.
a.
a thoải mái.
.
A a a thoái mái.
”Băng Băng rất nhanh dưới sự công kích của Hải Hoàng,nhạy cảm thân thể liền đạt tới đỉnh điểm,hai tay hai chân liền giống như xúc tua bạch tuộc gắt gao quấn lấy người hắn.
Toàn thân run rẩy dữ dội,cao triều phun ra,khe lồn giật giật,cả người theo đó mà bay lên bầu trời.
Băng Băng cảm xúc khó tả,quyến luyến khó rời,chỉ muốn hắn có thể thời thời khắc khắc dùng căn kia cự vật làm cho chính mình thoải mái,thần hồn điên đảo.
Còn lại chính là hận ý với Hải Hoàng.
Đáng giận,rốt cuộc là bị tên ác đồ này làm cho thoải mái đến mất trí rồi sao.
Đáng giận.
.
tại sao có thể như này.
Chính là! chính là! loại cảm giác này thật quá kích thích,muốn ngừng cũng không được.
Một ngày này,so với lúc đầu bị Hải Hoàng cưỡng hiếp Băng Băng hưởng thụ vô cùng cực lạc,liên tục cao triều,bị Hải Hoàng dương vật làm cho sảng đến thất thần qua đi.
Một ngày sau đó,đám người lúc này đã đến bờ vực của tuyệt vọng,đám tổ đội bốn người kia không nhịn được mà liều lĩnh quyết định đi săn dã thú.
Tên mập vì Jack chết mà cũng chán nản,đã nằm chờ chết một chỗ,ông cháu ba người thái cũng không hơn là bao,yếu đến mức tột cùng.
Sắc mặt đám người xanh xao,da môi nứt nẻ,thể lực còn rất ít đến di chuyển còn khó khăn,đoán chừng không cần Hải Hoàng làm gì,họ cũng tự chết,Siyoung thỉnh thoảng cũng không nhìn được mà vụng trộm giấu một chút đồ ăn đem cho ông già và hai đứa cháu của ông,Hải Hoàng mặc dù biết nhưng cũng một mắt nhắm một mắt mở.
Cũng không quản nàng quá nhiều.
Để xem,rất nhanh thôi sẽ có kẻ phải đến cầu xin Hải Hoàng để sống,hoặc nếu điên cuồng liều mình,có thể sẽ liều mạng với Hải Hoàng tìm cách cướp súng,cướp thực phẩm,bản chất con người khi bị dồn vào chân tường vốn dĩ là không thể nào đoán trước được,không thể nào khinh thường được,cái Hải Hoàng muốn xem chính là khi không còn gì để mất nữa,đám người này lúc đó sẽ cư sử ra sao?.
.