Nói như thế nào đây.
Hải Hoàng đúng là muốn xây dựng một vương quốc riêng cho mình,nhưng mà hắn bây giờ chẳng lẽ còn không giống có một vương quốc riêng cho mình sao,tùy ý có thể tác động lên hòn đảo,mọi thông tin về hòn đảo hắn đều nắm giữ.
Hơn nữa hắn còn có một thương thành trong đầu,muốn thứ gì thì trực tiếp đổi lấy là được.
Sở dĩ hắn tỏ ý muốn không giết tiểu lâm là vì hắn còn muốn tên này làm cho hắn một việc,mà việc này lại rất thích hợp với những kẻ quyết đoán,thông minh như hắn.
Đến tối tiểu lâm theo ý Hải Hoàng mà đến gặp hắn.
Nhưng trước mắt tên tiểu lâm này khác xa so với lúc chiều.
Hắn thần thái tung bay,con ngươi chuyển động,linh cơ lạ thường,cả người khí chất so với những ngày thường khốn khổ hoàn toàn là một trời một vực.
Thấy vậy Hải Hoàng cũng không muốn dài dòng với hắn,trực tiếp ném cho hắn một bao lượng thực và nước ngọt khá lớn nói với hắn.
“Chỗ thực phẩm này đủ để cậu có thể duy trì nửa tháng,tối nay hãy lập tức rời khỏi đây theo mệnh lệnh tôi mà làm việc".
Tiểu lâm thấy hắn làm vậy không khỏi ngẩn người ra dường như hiểu ra điều gì đó,khó tin mà nói.
“Anh! ,anh rốt cuộc là có ý gì chứ".
Hải Hoàng không bất ngờ lắm với biểu hiện của tiểu lâm nhàn nhã nói tiếp.
“Điều cậu đưa ra tôi rất thích,nhưng hiện tại tôi chẳng lẽ không giống một người như cậu đề cập lúc chiều sao,sở dĩ tôi không giết cậu là muốn cậu tìm kiếm đám người khác trên đảo".
Tiểu lâm nghĩ cũng đúng,mình đã quá tự tin vào bản thân rồi nếu không phải Hải Hoàng cần hắn làm việc,đoán chừng lúc chiều đã trực tiếp giết hắn rồi.
“Vậy anh muốn tôi làm gì,còn đám người kia thì sao anh định giết họ thật sao".
“Đúng vậy,cậu còn sống đến giờ này là vì cậu có giá trị,bây giờ cậu nghe cho rõ đây,về phía đông khá xa tính từ nơi bờ biển này có một tổ đội người sống sót rất lớn,tôi muốn cậu trà trộn vào đó dẫn dụ chúng về đây cho tôi".
“Vậy cụ thể là bao xa,nhưng anh không sợ tôi cầm thực phẩm đi mà bỏ trốn sao".
Hải Hoàng cười lạnh,hiển nhiên là không sợ hắn làm vậy.
“Nơi đó cách đây 20km,tôi không thiếu chút thực phẩm đó,nếu cậu tự tin có thể sống sót trên đảo này,hoặc gia nhập đoàn đội người có quy mô khá lớn kia cũng có thể bỏ trốn cùng chỗ thực phẩm này,còn về việc cậu trở về hay không tôi không quan trọng,nhưng nếu khi cậu đã trở về thì nhất định phải hoàn thành mới có thể trở về nếu không cậu chắc chắn sẽ chết".
Tiểu lâm quả thật không hiểu nổi Hải Hoàng đang nghĩ cái gì,nhưng hắn hiểu được ý tứ trong lời nói của Hải Hoàng,chính là đang đặt niềm tin vào hắn,chỗ lương thực đó chính là tiền vốn Hải Hoàng đặt cược vào hắn,nếu còn muốn tốt hơn,thì nhất định phải hoàn thành mà về gặp hắn.
Nhưng cũng không có gì nói trước được khi gặp đám người kia tiểu lâm sẽ không thay đổi.
Nhìn nam nhân trước mặt mang vẻ tự tin,chưởng khống hết thảy mọi thứ trong tay tiểu lâm cũng đoán ra mình nên nghe lời ai mới là tốt nhất.
“Được,tôi cũng không hỏi nhiều nữa,chỉ hi vọng anh sau này giữ lời,để cho tôi sống sót".
“Yên tâm đi,nếu cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này,tôi sẽ chính thức coi cậu là tâm phúc của tôi,cậu không những có thể sống sót mà còn sống rất tốt”.
Tiểu lâm cũng không lắm lời nữa,lau đi mồ hôi lạnh, trực tiếp mang theo thực phẩm rời đi ngay trong đêm tối.
Còn về đám người kia sau khi đợi lão già kia truyền đạt hết lại võ công cho mình rồi giết cũng không muộn.
Năm ngày sau,tại một nơi hẻo lánh tránh xa tại căn nhà gỗ của Hải Hoàng.
Cạnh xác đám người tổ đội của Harvey,còn hai cái xác một nam một nữ rất trẻ.
Ông lão người thái hấp hối,miệng phún đầy máu tươi,ánh mắt oán độc cực sâu nhìn về Hải Hoàng.
“Súc sinh,ngươi chết không yên! ”.
Hải Hoàng trong những ngày học công phu cùng lão già,cảm thấy hắn như là đang kéo dài thời gian cứu sống thêm cho hai đứa cháu và ông ta,lão dậy cho Hải Hoàng toàn những thứ cơ bản,hoàn toàn không đúng ý muốn của hắn.
Thật ra Hải Hoàng cũng đã hiểu lầm lão già,muốn học công phu nào có đơn giản như vậy,phải từ những thứ cơ bản nhất để rèn luyện,rồi mới có thể bắt đầu luyện tập đối kháng.
Đáng tiếc là Hải Hoàng không thích dài dòng,hắn cần hiệu quả ngay,vậy là liền giết sạch đám người vô dụng này.
Băng Băng thấy Hải Hoàng hẹn đám người kia ra một nơi hẻo lánh,đến bây giờ chỉ còn hắn trở về không cần nói nàng cũng hiểu chuyện gì xảy ra.
Tức giận nói với Hải Hoàng.
“Ác ma,ngươi có còn là con người không,họ đâu có làm gì sai chứ".
Siyoung ở một bên ôm lấy Băng Băng tránh cho nàng quá khích mà chọc giận hắn.
“Cô có vẻ có lòng từ bi quá nhỉ,sau này học thông minh một điểm đi".
Nói xong mặc kệ nàng quay người trở về nhà gỗ tiếp tục luyện tập.
Trong đầu Hải Hoàng lại có tin tức về đám người mới.
Cách hắn 4km về hướng Bắc ngày mai sẽ xuất hiện hai người,còn một điều thú vị lần này nữa là có một tổ đội mười người đã ở trên đảo bốn tháng đang di chuyển về phía hắn ước chừng chỉ hai ngày nữa là Hải Hoàng sẽ giáp mặt bọn họ.
Hải Hoàng cũng rất tò mò tại sao chúng lại phải di chuyển ra bờ biển làm gì chứ,thật kì lạ.
Xem ra bờ biển mà Hải Hoàng định cư thật là khó có thể yên ổn một ngày để hắn hưởng thụ.
Tối đến hắn lại theo lẽ thường mà hưởng lạc,nhưng lần này có chút khác,hắn đổi vài món đồ phụ giúp,nữ nhân Băng Băng này đến tận hôm nay vẫn chưa hết chống đối Hải Hoàng,rất ngoan cố,ngược lại như vậy càng làm cho Hải Hoàng ham muốn chinh phục nàng hơn.
Siyoung nhìn thấy dụng cụ trên tay của Hải Hoàng mà không biết hắn lấy đâu ra,che mồm hoảng sợ nói với hắn.
“Chồng à,anh rốt cuộc là muốn gì chứ?,sao lại xấu xa thế chứ".
Hắn ôm Siyoung nói nhẹ vào tai nàng.
“Hoang dâm vô độ,ngập trong vàng son".
Để lại Siyoung há hốc mồm đứng tại chỗ.
Nam nhân này còn muốn mình làm hoàng đế a.
.