Hôm sau,khi mà Hải Hoàng đang một bên hưởng thụ lấy hai nữ phục vụ,ánh mắt hắn đột nhiên híp lại nhìn về phía xa.
Hắn vỗ mạnh vào mông hai nàng,Băng Băng và Siyoung đang giành nhau bú liếm côn thịt của hắn đột nhiên bị hắn vỗ mạnh vào mông hiểu ý chuyển động đổi tư thế.
Hải Hoàng cười lớn nói.
“Haha,không phải nói hai người đổi tư thế,mau mau mặc quần áo vào bộ dạng đoan trang,cao quý một chút sắp có người xuất hiện ở bờ biển này rồi”.
Hai nữ thấy hắn nói vậy cũng không tiếp tục nữa,trước khi ngồi dậy vào nhà gỗ thay quần áo còn chủ động trêu trọc hắn,đẩy đẩy cái mông cọ sát âm thần vào ngón tay Hải Hoàng,làm Hải Hoàng không nhịn được mà vỗ mạnh vài cái vào mông hai nàng mắng.
“Lẳng lơ,chờ tối nay anh sử lí hai người thế nào".
Siyoung và Băng Băng nhìn nhau cười,liếm môi khiêu khích hắn.
Quả thật là yêu tinh mê chết người.
Thị lực của Hải Hoàng đến bây giờ đã được cải thiện đến rất cao nhờ chất lỏng màu tím,hắn có thể nhìn xa hơn rất nhiều so với người bình thường.
Không có gì lạ khi hắn nhìn thấy đám tổ đội mười người kia đã gần đến bờ biển này.
Xem ra là chúng muộn hơn một ngày so với dự tính của Hải Hoàng.
Sau khi thay quần áo xong,Siyoung và Băng Băng ra đến,ngồi cùng hắn bên ngoài nhịn không được mà hỏi.
Siyoung: “Chồng à,lại có người sống sót trên đảo đến bờ biển này hả,lần này là bao nhiêu người vậy".
Băng Băng: “Lão công họ nhìn như thế nào,có thể gây nguy hiểm gì đến chúng ta không".
Hải Hoàng không để ý lắm nói.
“Cũng không ít,lần này là mười người bảy nam,ba nữ,bộ dạng rất có kỉ luật,kinh nghiệm trong việc sinh tồn,còn việc họ có gây nguy hiểm gì cho chúng ta hay không thì anh cũng không thể đoán được".
Siyoung đùa nghịch ôm lấy cổ hắn hỏi hắn một câu.
“Vậy nếu bảy tên nam nhân đó có chủ ý xấu với bọn em thì sao,mà anh lại không đánh lại,anh nói xem phải làm thế nào".
Ách.
Hải Hoàng cảm thấy buồn cười với câu hỏi của Siyoung,nếu đám người kia có thật sự lợi hại như vậy thì cùng lắm là Hải Hoàng hi sinh nhiều một chút điểm,đổi lấy trong thương thành vài khẩu súng máy,sấy một lúc là đám người đó tự động lăn ra mà chết.
Cuối cùng thì cũng chỉ là người trần mắt thịt,có thể nghịch thiên được đến đâu chứ.
“Làm gì có chuyện đó,mà sao hai người trang điểm đậm vậy,là cố ý muốn trêu trọc đám người đó đúng không,tổ đội người ta cũng có phụ nữ đấy,chắc chắn cũng không đến mức thất thố khi gặp hai người đâu".
Băng Băng nhìn thấy tên đầu gỗ Hải Hoàng này,đúng là chả hiểu gì về phụ nữ cả ngắt hắn một cái.
“Lão công,anh chả hiểu gì cả,không biết anh lấy đâu ra toàn đồ xịn như vậy ở đây,bọn em nếu không dùng anh còn có thể dùng sao,mà bọn họ có mấy người phụ nữ thì sao chứ,có thể xinh đẹp như bọn em sao?”.
Hải Hoàng sau khi có thương thành cũng đổi một ít đồ vật cho hai nàng.
Đồ trang điểm,một số loại quần áo nội y tình thú! ,nói chung là tăng thêm khả năng hấp dẫn từ hai nàng đối với hắn,hơn nữa cũng đã là nữ nhân của hắn thì cũng sẽ có đặc quyền hưởng thụ như vậy trong hoàn cảnh này.
Đồ đạc cơ bản trong nhà gỗ hắn cũng đổi một loạt.
Nhưng mà điều khiến Hải Hoàng không vừa lòng nhất đó là mẹ nó cái bình chất lỏng màu tím lại không có trong thương thành,bình màu xanh thì có nhưng nó đắt đến kinh khủng phải một năm ở trên đảo mới đổi được một bình như vậy.
Hắn rất muốn có được bình chất lỏng màu tím đó,cho dù có phải trả cái giá nào hắn cũng chấp nhận đáng tiếc là trong thương thành lại không có,chỉ có thể hi vọng ở bên ngoài gặp được.
Một lúc sau cách nhà gỗ của Hải Hoàng chưa đến 20m,đám người mười người đó dần dần từ rừng cây di chuyển xuống bờ biển.
Lúc đến nơi họ cũng nhìn thấy căn nhà gỗ của Hải Hoàng và ba người họ.
Tất cả mười người đều rất ngạc nhiên,không thể suy nghĩ ra rằng trong hoàn cảnh nơi đảo hoang như vậy,lại có ba người ăn mặc sạch sẽ,bộ dạng nhàn nhã đến vậy.
Đám người này thấy vậy cũng không thể không nổi lên sự tò mò mà nhìn nhiều vài lần đánh giá ba người Hải Hoàng.
Đúng lúc này Hải Hoàng chủ động tiến lên chào hỏi.
“Ồ!tôi không ngờ rằng nơi này vẫn còn những người sống sót như chúng tôi,các vị đây là muốn làm gì".
Một người nam nhân trong đó tiến lại gần vẻ mặt đề phòng với Hải Phòng tiếp lời.
“Chúng tôi chỉ là đang tìm kiếm nơi định cư mới,nguồn thực phẩm nơi này thật sự quá hạn hẹp”.
Thấy tên này cẩn thẩn như vậy,hơn nữa tìm kiếm kiểu gì mà tận một đám người,ai nấy đều mang theo một cái ba lô quả thật là cực kì tốn kém thể lực và mất thời gian.
Cùng lắm là cử đi một hai người thăm dò thôi,sao phải rách việc đến vậy,nếu như tìm được thì không nói,còn không tìm được chẳng phải quá lãng phí lương thực và sức người.
Chưa kể trong rừng còn có côn trùng,rắn rết,muỗi! Ở trong đó có ngày không biết lúc nào mang bệnh mà chết.
Hiển nhiên là đang nói dối.
Hải Hoàng cũng không cố hỏi hắn nữa tùy ý trả lời bọn họ.
“Được rồi,tôi cũng là người bị đưa lên đảo như các vị,cũng đã ở đây được hai tháng trên bờ biển này,tôi cảm thấy nơi này cũng khá phong phú về thực vật sinh vật biển,hi vọng mọi người có thể định cư ở đây".
Tên nam nhân này thấy Hải Hoàng nói vậy cũng vội vàng cảm ơn một tiếng rồi cùng mọi người bắt đầu dựng lều,trước khi đi ánh mắt còn quét về Băng Băng và Siyoung vài cái.
Đến tối sau khi đã dựng lều xong,đám người đều tập trung ở trong lều mà nói chuyện.
Tên nam nhân cầm đầu đạo.
“Các cậu thấy sao,tôi thấy ba người này rất bình thường không có gì uy hiếp chúng ta cả,cứ mặc kệ bọn họ không cần quá quan tâm".
Một tên trọc đầu trong đó đang suy nghĩ gì đó đột nhiên lên tiếng.
“Này ,các người có thấy nữ nhân bên cạnh tên tiểu tử lúc nãy rất quen mặt không,hình như là Băng Băng đó".
Đám người bàn tán rất sôi nổi,đến khi nghe thấy tên đầu trọc nói thì đều nhìn về phía hắn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Đúng vậy,tôi thấy rất giống,hơn nữa trong hoàn cảnh này còn trang điểm,chẳng lẽ hai cô gái kia là mới bị đưa đến đây".
“Không phải,tên kia hắn nói đã ở đây được hai tháng,sao có thể là mới tới chứ”.
“Giống?,chắc chắn là nàng,mắt tôi còn chưa mù đâu".
“Thật ra cái đó không quan trọng,quan trọng là hai nữ nhân đó quả thật rất xinh đẹp,đời này tôi còn chưa gặp qua đại minh tinh như Phạm Gia đâu"Một nữ nhân trong đó thấy vậy gắt gỏng nói.
“Hừ,các anh lẽ nào là đã chơi chán chúng tôi,cảm thấy hai con tiện nhân kia xinh đẹp liền vứt bỏ chúng tôi".
Không thể không nói,lòng đố kị của nữ nhân rất mạnh,nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp hơn mình các nàng cực độ đố kị,ghen ghét,càng là sinh ra một cảm giác bất an về nam nhân của mình.
Hơn nữa nam nhân mà đều rất thích sự mới lạ,trong hoàn cảnh này nếu như có hai nữ nhân xinh đẹp như vậy bị đám nam nhân này bắt về,lúc đó càng nàng có còn được quan tâm không,còn được để ý đến không,sợ rằng còn không thèm nhìn một cái,ghét bỏ càng nàng lãng phí lương thực mà bỏ lại ba người.
Đám nam nhân thấy nàng nói thế cũng cười xòa,nói vài câu an ủi cho qua chuyện,không đề cập tới nữa nhưng trong đầu không nhịn được mà nghĩ đến hình ảnh hai nữ nhân kia.
Họ cũng đã nổi lên những suy nghĩ bẩn thỉu muốn đè xuống hai nữ nhân kia mà làm,chỉ là một tên tiểu tử còn có thể chống lại bọn họ sao,nơi này đã không còn pháp luật,các chế tài áp thúc,luân thường đạo lí chẳng là gì cả,kẻ mạnh mới chính là chân lí.
.