Sau khi được đám người này giải thích rõ ràng,Hải Hoàng đã đại khái hiểu lời tên đeo kính nói kia là gì.
Đám người này đã sống ở trên đảo này được đến hai năm,theo chúng biết cứ sáu tháng một lần,trên đảo này sẽ xuất hiện trăng tròn,khi ánh trăng đó chiếu xuống tất cả các sinh vật sống trên đảo bao gồm cả con người đều sẽ mất kiểm soát mà tự giết lẫn nhau.
Hải Hoàng lục lại thông tin trong đầu của mình,thấy rằng không có một tin tức nào như vậy cả.
Hắn rất nghi nghờ rằng đám người này đang nói dối.
Hải Hoàng thậm chí đã giết thêm vài người,hành hạ chúng một điểm nhưng câu trả lời hắn nhận được vẫn là như vậy.
Đến đây Hải Hoàng thật sự rất phân vân,một là theo thông tin trong đầu của hắn thì chả có cái tin tức nào như vậy cả,còn lại là hắn cũng đã giết gần hết đám người rồi,chỉ còn lại hai nữ và hai nam nhưng câu trả lời vẫn chỉ có một,Hải Hoàng không biết nên nghe theo chiều hướng nào đây.
“Vậy thời hạn sáu tháng mà các người nói lần này đến khi nào sẽ lặp lại".
Tên đeo kính còn sống đến giờ này nhìn Hải Hoàng không khác gì một con quái vật,người thanh niên trước mặt này vốn chính là huyết tinh đồ tể đội lốt trong hình hài của con ngưòi mà,giết người không chút ghê tay,chỉ vì không tin vào lời nói của bọn họ mà cứ một lần hỏi lại là lại giết một người,đến khi cảm thấy thỏa mãn với câu trả lời của bọn họ thì mới dừng lại.
Hắn nghe Hải Hoàng hỏi vậy cũng vội vã trả lời.
“Ngày mai,đến ngày mai là đúng hẹn sáu tháng một lần,ánh trăng này rất kì lạ nó chỉ chiếu trên hòn đảo,chỉ cần ra biển chờ đến khi trời sáng trở vào là được,trên đảo này lúc đầu có rất nhiều người,sinh vật cũng rất phong phú,nhưng vì ánh trăng đó nên bây giờ nơi này đã còn không nhiều người cũng đã biến thành hoang đảo.
Hóa ra đây là nguyên nhân đám người này ra bờ biển làm bè.
Nhưng như vậy thì vẫn chưa đủ thuyết phục,Hải Hoàng quyết định nhốt đám người này lại,không cho chúng ra biển xem xem ngày mai có đúng là mất kiểm soát mà giết lẫn nhau như đám người đó nói không.
Sau khi dọn dẹp xong Hải Hoàng cảm thấy nếu chẳng may theo lời bọn họ nói đó là thật,thì rất có thể nữ nhân của hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Hắn vẫn phải cẩn thận phòng bị trước,nếu thấy có gì khác thường hắn sẽ ngay lập tức nhảy xuống biển trước tránh làm tổn thương hai nàng.
Băng Băng cùng Siyoung đều lo lắng vì lời đám người kia nói,cùng tiến lên rúc vào trong người Hải Hoàng ôm lấy hắn lo lắng nói.
“Lão công(chồng)à chúng ta tối mai cũng thử làm như lời tên đó nói đi,cẩn thận một chút cũng không sao".
Thấy hai nàng như vậy hắn cũng đồng ý để hai nàng yên tâm,nói gì chứ lời của đám người kia có đáng tin thế nào cũng không đáng tin bằng những tin tức trong đầu Hải Hoàng được.
Hắn nhìn hai nàng cơ thể đẫy đà kiều nộn dí sát vào người mình,không nhịn được mà lại nổi lên thú tính.
Sáng hôm sau Hải Hoàng sau khi trói bốn người đó vào bốn cây cột gỗ hắn bắt đầu vào việc làm bè.
Trong khi lục lọi đồ của lũ người đó ngoài đám vật dụng phổ thông và một số đồ dùng cá nhân thì Hải Hoàng thấy chả có gì đặc biệt.
Đột nhiên trong ba lô của một tên nào đó trong tổ đội, khi Hải Hoàng đang lục lọi thì liền một bình chất lỏng màu tím rơi ra từ cái ba lô đó.
Hải Hoàng ánh mắt đột biến,vội vàng nhặt nó lên,ánh mắt xác nhận đúng là bình chất lỏng màu tím mới quét mắt về đám người.
Tên đeo kính thấy biểu hiện của Hải Hoàng như vậy cũng thầm than không hay một tiếng.
Biểu hiện của tên đeo kính lúc này không qua được ánh mắt của Hải Hoàng.
Chính Hải Hoàng tiến lại gần hắn hỏi.
“Cái này là của ai,từ đâu mà các người có thứ này".
Tên đeo kính đã biết tính khí Hải Hoàng,không chần chờ mà vội vàng nói.
“Của tôi,nó là của tôi,tôi thấy nó trong một cái vali bị bỏ đi,tôi không biết đó là gì nên đã đem nó theo".
“Ngoài bình chất lỏng này,chiếc vali đó còn gì không?”.
“Không còn,chiếc vali đó lúc tôi nhìn thấy thì chả có gì,lật nó lên xem có được thứ gì hữu ích không thì thấy cái này,tôi hoàn toàn không biết nó là gì".
Căn cứ theo lời tên này nói thì đây hoàn toàn là thật,có điều người tìm thấy chiếc vali này đầu tiên lại không biết nó là gì mà bỏ đi sau đó để tên đeo kính này tìm được,cũng không biết nó là gì mà không giám uống,thấy bỏ đi thì tiếc nên giữ gìn lại,sau này tìm hiểu,cuối cùng là để Hải Hoàng có được.
Đúng là xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt.
Đến tối Hải Hoàng lúc này đang ở trên một chiếc bè lớn cùng Siyoung và Băng Băng Hai người,Hải Hoàng bây giờ vẫn còn ở chỗ nước khá nông một tay giữ lấy chiếc bè,mực nước ước chừng chỉ đến phần vai của hắn,hắn đang quan sát xem khi trăng lên cao đám người này có đúng như chúng nói không.
Nhìn vẻ mặt đau khổ,cố gắng dẫy dụa thoát khỏi dây trói của bọn chúng càng làm Hải Hoàng có phần tin vào lời nói của họ hơn.
Băng Băng thấy hắn vẫn chưa rời xa khỏi hòn đảo lắm,vẫn một tay giữ bè,đứng ở khoảng cách để có thể quan sát đám người nàng lo lắng nói.
“Lão công,anh mau lên đi rời xa chút nữa chúng ta vẫn có thể quan sát được mà".
Siyoung cũng phụ họa theo,dùng tay kéo kéo hắn lên.
Hải Hoàng lập tức trấn an hai người.
“Hai người không cần lo lắng,khoảng cách này là đủ rồi,cho dù đám người kia có phát cuồng lên cũng không phải đối thủ của anh".
Lúc này Hải Hoàng nhìn lên trời,hắn thấy ánh trăng hôm nay thật kì lạ,sáng hơn mọi ngày rất nhiều.
Nó chiếu thẳng xuống hòn đảo,làm cho hòn đảo âm u tối tăm cũng vì đó mà sáng rực lên.
Đột nhiên Hải Hoàng thấy được bốn người kia điên cuồng dẫy dụa hơn.
Ánh mắt hiện lên những tơ máu,bắt đầu có thể xé đứt đám dây đang trói buộc chính mình mà thoát ra.
Ánh mắt bốn người đó nhìn về Hải Hoàng như thể nam nhân nhìn thấy một vị mỹ nữ trần truồng mà đứng trước mặt họ.
Đột nhiên Hải Hoàng như nghĩ đến thứ gì đó kinh khủng,lập tức cầm lấy súng lên nhắm thẳng vào bốn người đó mà nổ súng".
.