Hoang Đảo Chúa Tể


Không cần biết là đám người đó hiện tại ra sao nhưng Hải Hoàng chắc chắn rằng đám người kia đã nói dối.

Cái gì mà tự giết lẫn nhau chứ,hoàn toàn là bịa đặt,khi bọn hắn bị ánh trăng chiếu vào rồi biến hóa ánh mắt đầu tiên là nhìn về Hải Hoàng chứ không phải là điên cuồng cắn xé tự giết lẫn nhau,chắc chắn lạ bọn hắn phải còn giữ lại được ý thức thì mới chuyển địch ý về phía Hải Hoàng được.

“Đoàng".

Tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên trong đêm tối liên tiếp bốn lầnĐáng tiếc rằng Hải Hoàng bắn cả bốn viên đều trượt,đối với một kẻ chưa có kinh nghiệm về súng ống như Hải Hoàng đương nhiên ở một khoảng cách như vậy bắn trượt là điều hiển nhiên,hơn nữa bốn người này di chuyển cũng cực kì linh hoạt không dễ dàng gì nắm được vị trí chính xác.

Hải Hoàng trong đầu thời điểm này càng thanh tỉnh hắn không do dự nữa lập tức bỏ tay ra khỏi chiếc bè dùng nhanh nhất tốc độ mà chạy vào bờ trước khi đi còn quay lại nói với hai người Băng Băng và Siyoung.

“Ở yên đây,hai người có bất cứ chuyện gì cũng không được vào bờ".

Thấy ánh mắt cương quyết của Hải Hoàng,hai nàng cũng biết ý hắn đã quyết không thể thay đổi được,giờ nếu không biết điều còn làm vướng tay vướng chân hắn hơn.

Khi Hải Hoàng di chuyển vào đến bờ cũng là lúc bốn người đã lao thẳng đến Hải Hoàng.

Hắn không do dự mà bắn liên tiếp hết số đạn vào đám người đó,vì chúng chạy trên một đường thẳng cứ như là đưa thân ra hút đạn của Hải Hoàng vậy nên rất tất nhiên kĩ thuật bắn súng của Hải Hoàng có tệ đến đâu thì vẫn thừa sức trúng đích.

Sau khi trúng đạn bốn người này lập tức gục xuống,chưa được bao lâu thì lại giật giật người ngồi dậy.

Hải Hoàng không hiểu rốt cuộc là ánh trăng này là cái quỷ gì có thể khiến cho một con người bình thường biến thành đánh mãi không chết tiểu cường vậy,hơn nữa để chắc chắn Hải Hoàng đã đổi thêm đạn bắn vài viên vào đầu họ,vậy mà bây giờ lũ người này vẫn có thể tỉnh dậy được.

Tên đeo kính chính là kẻ tỉnh dậy đầu tiên,nhưng lần này có đột biến sảy ra, tên này thay vì phải giết Hải Hoàng thì lại lập tức ra tay giết ba người bạn còn đang hấp hối sắp tỉnh lại của mình.

Thấy tình cảnh này Hải Hoàng cũng trì độn ra một lát,sau đó rất nhanh tỉnh táo lại lạch cạch lên cò một cái,ý định cho hắn thêm một phát.

Đột nhiên tiên đeo kính bất thình lình lên tiếng.

“Dừng lại,cậu còn bắn nữa là tôi chết thật đó".

Hải Hoàng nghe hắn nói xong càng thêm không hiểu chuyện gì,sắc mặt càng thêm khó coi.

Tên đeo kính thấy sắc mặt Hải Hoàng như vậy cười lạnh một tiếng tự giễu nói.

“Thật không ngờ,cậu lại chính là tân chủ nhân mới của hòn đảo xem ra đám người trên đảo lần này lại phí công vô ích mà giết lẫn nhau rồi,quả thật là không ngờ được haha".

Hải Hoàng không hiểu hắn đang nói linh tinh cái gì,lãnh mâu híp lại,chần chờ có nên giết hắn hay không.

Thấy biểu hiện Hải Hoàng như vậy hiển nhiên là không biết gì,tên đeo kính lại tiếp tục lải nhải.

“Cậu không thấy lạ sao,sau khi cậu lên đảo đến giờ mà vẫn còn chưa ảnh hưởng gì bởi ánh trăng”.

Đúng vậy,tại sao mình lại không ảnh hưởng chứ,vì quá chú tâm vào bốn người mà Hải Hoàng quên đi mất,trong lúc Hải Hoàng còn đang suy nghĩ thì tên đeo kính đã nói tiếp.

“Thế nào,tôi không biết cậu làm cách nào mà có thể trở thành “tân chủ nhân” của hòn đảo này,nhưng tôi biết chắc rằng cậu chả biết cái gì cả".

Hải Hoàng nhìn chằm chằm vào hắn,mặc dù không hiểu hắn nói gì nhưng rất tò mò,cái gì mà “tân chủ nhân", cái gì mà đó chính là tôi mẹ nó tên này quả là biết cách làm người ta khó chịu mà.

Hải Hoàng chĩa súng vào đầu hắn gằn nói.

“Nói!Nếu không mày sẽ chết thật".

Tên đeo kính bộ dạng vẫn bình thản cười nhạt nhìn về Hải Hoàng.

“Cậu cứ bình thản đi,tôi cũng không còn sống được bao lâu,chỉ là chút hơi tàn sớm muộn cũng phải nói cho cậu thôi,trước hết nếu cậu là “tân chủ nhân" của hòn đảo thì chắc chắn là biết được hòn đảo đang có bao nhiêu người chứ thử nói cho tôi xem".

Hải Hoàng không hiểu lời hắn nói là ý gì,nhưng sao tên này lại biết Hải Hoàng có thể biết được số người trên đảo chứ,bí mật này ngoài Hải Hoàng ra thì làm gì còn người thứ hai biết chứ,vậy mà giờ tên này lại có thể biết được,Hải Hoàng bây giờ chính thức tỉnh táo lại muốn nghe xem hắn nói gì tiếp.

Hắn kiểm tra lại số người trên đảo,con số lúc này làm hắn lạnh người,số người trên đảo lúc này lên đến hơn hai nghìn người.

Tại sao có thể có chênh lệch lớn đến vậy,mới hôm qua vẫn còn là 130 người,chẳng lẽ là do chuyện ngày hôm nay.

Tên đeo kính lập tức ngắt mạch suy nghĩ của Hải Hoàng,lại nói tiếp“Thế nào,có phải là rất bất ngờ không,có muốn tôi giải thích cho cậu nghe không".

Hải Hoàng:“Nói đi".

“Cậu phải đáp ứng tôi một điều kiện,tôi sẽ nói cho cậu tất cả".

Thật không ngờ là tên này lại giám bàn điều kiện với chính mình trong hoàn cảnh này.

Hải Hoàng lập tức cúi xuống lại dí súng vào đầu hắn đe dọa.

Nhưng vẻ mặt tên đeo kính vẫn rất tự tin cười nhạt nhìn Hải Hoàng“Tôi chẳng phải vừa rồi nói với cậu rồi sao,tôi cũng chẳng thể sống được bao lâu nữa,trước khi chết chỉ là muốn làm một điểm giao dịch thôi".

Hải Hoàng thấy bộ dạng hắn như vậy cảm thấy có đe dọa nữa cũng chả có tác dụng gì,liền nói.

“Nói giao dịch của cậu đi,tôi muốn xem xem cậu luôn mồm nói không còn sống bao lâu nữa là thế nào, cùng với những chuyện kì quái tối nay rốt cuộc là thế nào".

“Đừng vội,sao tôi biết là cậu sẽ đồng ý giao dịch với tôi chứ,tôi nói xong cậu lật lọng thì sao".

Hải Hoàng thản nhiên nói: “Cậu còn lựa chọn khác à,bây giờ cậu chỉ còn cách là đặt niềm tin vào tôi thôi “.

Tên đeo kính thở dài nói.

“Chỉ cần sau này nếu cậu có gặp được một nam một nữ khoảng chừng độ tuổi như tôi,nam nữ trên tay trái đều có một vết sẹo dài trên cánh tay,nam thì giết giúp tôi,còn nữ thì làm nhục cô ta,sau đó thì tùy cậu xử lí".

Hải Hoàng chính là vậy,người có giá trị thì thay đổi thái độ rất nhanh,xưng hô,đối đãi cũng thân mật hơn rất nhiều,nhưng tất nhiên đó chỉ là bề ngoài thôi còn bên trong vẫn là bản chất lật lọng của hắn.

“Được bây giờ tôi đáp ứng cậu,mau nói đi".

Tên đeo kính lắc lắc đầu bình tĩnh nói với Hải Hoàng.

“Lời nói xuông như vậy tôi không tin,nhưng cũng không còn cách nào khác hi vọng sau này cậu nếu có gặp một đôi nam nữ như vậy thì nhất định phải giúp tôi,bây giờ tôi sẽ nói cho cậu tất cả về “tân chủ nhân" của hòn đảo này.

Theo lời tên đeo kính nói.

Cứ sáu tháng một lần,khi ánh trăng chiếu xuống,đêm đó tất cả con người trên đảo sẽ được ánh sáng đó cường hóa,trở nên cuồng bạo,mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Tất cả những người đã chết trên đảo cũng sẽ được hồi sinh.

Theo quy tắc nếu kẻ đã chết rồi được hồi sinh chỉ cần giết được một người trong đêm đó thì sẽ sống lại,còn nếu không làm gì thì sáng hôm sau sẽ lại chết đi,vì vậy mà bắt buộc chúng phải chém giết nhau,trên hòn đảo luôn luôn có một “Chủ nhân".

Bất cứ ai giết được chủ nhân của hòn đảo đều sẽ trở thành “tân chủ nhân” mới,nhưng đã là “chủ nhân" của hòn đảo thì tất nhiên đều cực mạnh,vì vậy mà đám người đa số chỉ giám giết lẫn nhau mà sống lại,nhưng tất nhiên cũng có những kẻ ngoại lệ muốn đi săn để trở thành “tân chủ nhân” của hòn đảo.

Và cùng đó “chủ nhân" hiện tại của hòn đảo cũng sẽ đi săn giết đám người lập lại trật tự trên đảo,tránh cho số người trên đảo quá nhiều,gây ra sự mất cân bằng lớn.

Nghe đến đấy Hải Hoàng thấy buồn cười, nói với tên đó.

“Cậu có nhầm không đó,tôi tại sao có thể là “tân chủ nhân"của hòn đảo được tôi mới đến đây được hai tháng thôi".

“Tôi không nhầm,chỉ có chủ nhân của hòn đảo mới không bị ảnh hưởng bởi ánh trăng thôi,có thể là chủ nhân trước của hòn đảo đã trở về được thế giới thực đúng lúc cậu xuất hiện nên cậu đã trở thành tân chủ nhân của hòn đảo này".

Hải Hoàng nghe đến đây cũng ngây người,không ngờ là còn có truyện như vậy,nhưng mà cho dù có thể trở về thế giới thực hắn cũng không muốn“Vậy cậu nói xem,chủ nhân của hòn đảo này mạnh đến mức nào chứ,tôi thấy cũng chả có gì đặc biệt cả".

“Đó là cậu chưa biết gì cả,một năm trước tổ đội của tôi lúc đó có đến 50 người,số người trên đảo lúc đó cũng là kinh người,tùy tiện đi lại cũng có thể gặp người sống sót,nhưng đến khi cuộc săn giết sáu tháng một lần xuất hiện tất cả đều thay đổi,bọn tôi nghĩ rằng với lợi thế số đông muốn trở thành “tân chủ nhân” của hòn đảo để trở về là điều rất dễ dàng,hơn nữa cho dù có chết thì sáu tháng sau lại được hồi sinh trở lại,chả có gì mà phải lo nghĩ cả nhưng điều bọn tôi không ngờ là bọn tôi mới chính là con mồi.

Chỉ trong một đêm chủ nhân của hòn đảo đã giết sạch đám người có ý định cướp đoạt ngôi vị của hắn,mà khi bị chủ nhân của hòn đảo giết thì chắc chắn sẽ không hồi sinh được,nếu là người sống trước đó thì được phép sống lại một lần trong đêm nay bất kể là bị ai giết,còn tôi giờ thì chỉ có thể giữ hơi tàn bằng cách giết một người khác để sống nốt đêm nay,lần đó tôi may mắn tự tử mà qua được, mới sống lại lúc sáu tháng trước không ngờ lần này là chết thật".

“Vậy cậu nói xem sao đám người đó sao có thể biết mà tìm đúng chủ nhân của hòn đảo mà giết chứ".

“Khi đó đến đúng đêm trăng tròn sáu tháng một lần đó,tất cả người trên đảo sẽ có hình ảnh chủ nhân hiện tại trong đầu,bao gồm cả vị trí.

Hải Hoàng nghe đến đây thì giật mình, nói như vậy thì không phải hắn bây giờ đang gặp nguy hiểm sao,mẹ nó sao tên này bây giờ mới nói ra chứ.

Tên đeo kính cũng đã nhìn ra sự thay đổi trên gương mặt của Hải Hoàng liền nói tiếp“Không cần lo lắng,các chủ nhân trước của hòn đảo đều chính là chúa tể nơi này,họ tuy không còn ở đây nhưng ám ảnh mà họ để lại dư sức đủ sức chấn nhiếp đám người rồi,hơn nữa nếu bị chủ nhân của hòn đảo giết thì không hồi sinh được đâu nên chả ai ngu mà nộp mạng cho cậu đâu".

Đến bây giờ Hải Hoàng mới hiểu vì sao hòn đảo này rộng lớn như vậy mà lại có rất ít người.

Hóa ra nơi này cũng là một hòn đảo trù phú,nhưng vì số lượng người quá lớn mà dẫn đến thành hoang đảo,khiến cho các chủ nhân hòn đảo ngày trước phải ra tay giết chết.

Không phải sinh vật, thực vật trên đảo hoang này lại tự nhiên phong phú hơn đúng là cái gì cũng có nguyên nhân của nó cả.

Tên đeo kính lại nói tiếp cho Hải Hoàng nghe.

“Tôi thì không rõ lắm,nhưng theo tôi biết,chủ nhân trên hòn đảo có thể tùy ý di chuyển trên hòn đảo đại loại như dịch chuyển vậy,cũng có thể tùy ý triệu hoán người mình muốn ở thế giới hiện tại đến đây,còn có rất nhiều khả năng khác nhưng tôi không biết được,còn nữa là chủ nhân của hòn đảo tuy lợi hại như vậy nhưng những khả năng đó chỉ giới hạn trên hòn đảo,đó là lí do vì sao mà lần này bọn tôi lại muốn ra biển tránh cho sự truy sát của chủ nhân hòn đảo.

Không ngờ rằng mọi thứ lại thành ra như thế,bây giờ cậu đã hiểu vì sao bọn người tôi lại nói dối rồi chứ,bởi vì vẫn còn cơ hội sống lại,nhưng ai mà biết được cậu là tân chủ nhân của hòn đảo,bây giờ có muốn sống lại cũng chả được”.

Mẹ nó ngưu bức như vậy,Hải Hoàng thấy mình như bị tên này lừa vậy,mình nào có lợi hại như tên này nói.

Nhưng nghĩ cũng hợp lí nếu không phải như vậy,làm sao trong một đêm mà các chủ nhân trước của hòn đảo có thể giết được nhiều người như vậy.

Quả thật là may mắn cho Hải Hoàng nếu không phải các chủ nhân trước của hòn đảo đều huyết tinh như vậy đoán chừng hắn đã lành ít dữ nhiều.

Vậy là hắn còn nhiều khả năng nữa mà chưa thể tìm ra cách sử dụng được,thật quá làm mất mặt các chủ nhân của hòn đảo mà.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui