Đến đây cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao đám người này lại kiên quyết mời hắn gia nhập vào tổ đội của họ như vậy,hóa ra là phòng trừ một điểm nếu chẳng may có bị đám người chết hồi sinh giết đi ít nhất còn có ba cái mạng mà đổi.
Hôm sau,số người trên đảo đã tăng lên hơn bảy trăm người.
Con số này cũng không sai lệch nhiều lắm so với con số dự đoán ban đầu của Hải Hoàng.
Hải Hoàng cũng đã hiểu ra nhiều về cái ánh sáng đã vào đầu mình lúc mới tỉnh lại ở trên đảo.
Hóa ra đó chính là cách mà hòn đảo xác nhận “tân chủ nhân".
Đáng tiếc một điều là Hải Hoàng trở thành “tân chủ nhân" của hòn đảo không phải bằng cách chém giết chủ nhân trước của hòn đảo nên hắn thật sự rất mông lung,không hiểu biết gì nhiều về các đặc quyền và khả năng của chủ nhân hòn đảo này.
Lại qua một vài ngày,Hải Hoàng đã tìm ra cách có thể di chuyển tùy ý vị trí trên hòn đảo.
Hải Hoàng chỉ cần nghĩ đến vị trí trong đầu,ý niệm muốn đến nơi hắn đang nghĩ đến là có thể.
Nhưng khả năng nghịch thiên như vậy cũng không phải là không có hạn chế.
Mỗi ngày hắn chỉ được phép di chuyển như vậy ba lần trên hòn đảo, đến đêm trăng tròn sáu tháng một lần hắn mới có thể vô hạn sử dụng khả năng này.
Trong thời gian này ngoài tìm hiểu về các khả năng của hòn đảo ra,hắn ngày nào cũng phải di chuyển hết ba lần một ngày để giết bớt số người trên đảo.
Nếu như cứ để chúng đấu đá lẫn nhau thì không biết đến bao giờ chúng mới chết hết được,hơn nữa cho dù có chết,nếu như không phải Hải Hoàng giết thì cũng là phí công,sáu tháng sau chúng lại hồi sinh như vậy thì chả có ý nghĩa gì cả.
Hình như càng giết nhiều người thì tin tức trong đầu Hải Hoàng sẽ được hé mở.
Trong đầu Hải Hoàng sau vài ngày giết chóc đã có thêm rất nhiều thứ mà hắn không thể ngờ được.
Các chủ nhân của hòn đảo đều sẽ có một bộ công pháp chung để tu luyện,công pháp này ngoài chủ nhân của hòn đảo ra thì không ai có thể tu luyện được.
Công pháp này không có tên,Hải Hoàng tạm thời gọi nó là vô danh công pháp,theo uy lực như trong công pháp viết,khi tu luyện đạt đến cảnh giới tuyệt luân,Hải Hoàng có thể sử dụng lực hút,lực đẩy đến mức kinh người,có thể hủy thiên diệt địa,nhưng có điều chưa có ai có thể tu luyện đến cảnh giới đó cả.
Tuy vậy chỉ cần luyện đến cảnh giới nhập môn cũng đủ để ngạo thị một phương rồi,môn công pháp này có ba tầng.
Tầng một chính là nhập môn,tầng hai là sơ thành,tầng ba là đại thành,chỉ đơn giản như vậy nhưng muốn tu luyện đến cảnh giới thứ hai cũng là khó như lên trời rồi càng đừng nói đến cảnh giới thứ ba.
Người tu luyện công pháp này khi bắt đầu tiến vào tầng một,có thể dùng lực hút,lực đẩy mà cách không nhiếp vật,phi hành,người tu luyện càng thuần thục sức công phá của lực đẩy càng lớn cũng như lực hút càng mạnh.
Tiến đến giai đoạn thứ hai,lúc này người tu luyện công pháp này đã hoàn toàn nắm giữ được nó,giai đoạn này thực chất là để tăng cường uy lực của lực hút và lực đẩy khiến nó càng thêm bá đạo,tùy ý muốn là có thể dùng lực đẩy bóp nát cả một hòn đảo cỡ trung.
Đến giai đoạn cuối cùng,theo ghi chép của các chủ nhân trước của hòn đảo thì chưa có ai tu luyện đến cảnh giới này cả,khi người tu luyện đạt đến cảnh giới này có thể dùng hai từ “diệt thế” để hình dung,uy lực bá đạo tuyệt luân,xé rách tất cả mọi thứ cho dù nó là cả không gian.
Còn một khả năng nữa mà Hải Hoàng cũng cảm thấy khá thú vị đó là hắn có thể đưa bất cứ ai tại thế giới thực đến hòn đảo này nếu thích.
Tuy nhiên việc đó cũng có hạn chế,một tháng hắn chỉ có thể đưa một người theo ý hắn lên đảo.
Tạm thời Hải Hoàng cũng chưa có suy nghĩ ra nên đưa ai lên đảo cả.
Đã qua một tuần sau khi Hải Hoàng biết thêm về thân phận của mình,lúc này tất cả thời gian của hắn gần như tập trung vào việc tu luyện công pháp vô danh đó,đáng tiếc là trong vòng một tuần nay việc tu luyện công pháp đó gần như không có dấu hiệu tiến bộ nào cả.
Lúc đầu Hải Hoàng khi trực tiếp được quán thâu công pháp vào trong đầu,hắn đã có thể tùy ý mà lợi dụng lực hút nắm lấy được một số đồ vật nhỏ như cái chén sau đó đưa chúng về lòng bàn tay của mình,còn về lực đẩy thì có thể tạo ra một vết trầy nhỏ trên tường.
Mặc dù không là gì nhưng cảm giác này rất thần kì,nó khiến cho Hải Hoàng hưng phấn đến quên ăn quên ngủ mà luyện tập,có điều là hiện tại chăm chỉ là như vậy nhưng một điểm tiến bộ lại không có,nó khiến cho Hải Hoàng lại phải suy nghĩ mà tìm cách đi đường khác nhanh hơn.
Nếu suy nghĩ này của Hải Hoàng để cho những chủ nhân trước của hòn đảo biết được,đoán chừng hắn sẽ bị giết ngay lập tức.
Công pháp này tu luyện khó khăn đến nhường nào,mỗi người chủ nhân trước của hòn đảo đều mất đến hàng năm trời mới đạt được nhập môn ở cảnh giới đầu tiên,vậy mà Hải Hoàng mới tu luyện một tuần đã có ý nghĩ tìm cách đi đường tắt rồi.
.