Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ,vẩy vào trên gương mặt trắng nõn của Yêu Cơ.
Nữ nhân ánh mắt lạ lẫm nhìn xem ba người xung quanh đang đánh giá chính mình, đưa tay vuốt vuốt chính mình gương mặt.
Đột nhiên nàng ánh mắt trở nên thất thần,suy tư.
Hải Hoàng thấy nàng như vậy cũng có chút hiếu kỳ mà hỏi.
“Cô có sao không,có thể cho tôi biết gì về cô chứ".
Siyoung: “Đúng thế cô ngất ở trước nhà gỗ của chúng tôi,cô bị đưa lên hòn đảo này từ lúc nào rồi”.
Băng Băng thì không muốn hỏi,chỉ im lặng mà xem câu trả lời của cô gái.
Yêu Cơ ánh mắt vẫn lạ lẫm,không giám nhìn vào Hải Hoàng cùng hai nữ.
Cuối cùng một lúc sau mới sợ sệt mà mở miệng.
“Tôi! tôi không nhớ được mình là ai,chỉ biết rằng sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy thì đã ở trên nơi này rồi,từ lúc đó đến nay cũng đã một tuần rồi".
Hải Hoàng im lặng gật đầu suy nghĩ,chẳng lẽ là cô gái này mất trí nhớ hay là do quá hoảng loạn,bị tác động tâm lí quá mạnh mà hiện tại rối loạn trí nhớ tạm thời.
Băng Băng đồng tình quay sang Yêu Cơ hỏi.
“Cô không nhớ gì thật sao,chẳng lẽ đến bản thân mình cô cũng không nhớ được".
Yêu Cơ bộ dạng ôm đầu đau đớn,cố gắng nhớ ra thứ gì đó,trong miệng lẩm bẩm.
“Dục! Hân! Tống Dục Hân đó là tên của tôi,tôi chỉ nhớ ra như vậy,còn mọi thứ khác tôi đều không nhớ được.
Hải Hoàng nhìn mỹ nhân như vậy,trong lòng lại sinh ra cảm giác chiếm đóng,muốn giữ làm của riêng.
Hắn đưa tay làm ẩu,không thèm nể mặt nàng mà bế nàng lên đùi,ôm vào trong lòng.
Yêu Cơ hiển nhiên là bị giật mình.
Bất quá nàng cũng không muốn giẫy dụa.
Hải Hoàng: “Không nghĩ ra,vừa đi ra ngoài một chuyến,trở về lại có thu hoạch lớn như vậy".
Băng Băng cùng Siyoung một bên cũng không lạ gì bản tính của Hải Hoàng,khinh bỉ liếc hắn một cái sau đó đi xuống chuẩn bị bữa tối cho hắn.
Nghe xong Hải Hoàng nói phía sau,Yêu Cơ không làm giẫy dụa.
Nàng bình tĩnh nói: “Tôi có thể thỏa mãn nhu cầu của anh,bất quá sau khi thỏa mãn xong,tôi có thể nhờ anh một việc được không".
“Nói đi".
Nữ nhân,đem tới cho Hải Hoàng rất hiếu kỳYêu Cơ nói.
“Bây giờ anh liền có thể bắt đầu,chỉ cần anh thỏa mãn sau đó,có thể giết tôi là được rồi".
Hải Hoàng chau mày.
“Cô muốn tôi giết cô?”.
Yêu Cơ chậm rãi nói: “Đúng vậy,hoàn cảnh như này,đến chính bản thân mình cũng còn chỉ nhớ nổi cái tên,mọi thứ về người thân,cuộc sống!.
đều không nhớ ra được gì,cũng chẳng còn cơ hội mà trở về đô thị hiện đại,trong đầu tôi thật sự tràn ngập tăm tối,thật sự khó chịu! ”.
Hải Hoàng nhìn Yêu Cơ,bỗng nhiên hỏi.
“Chờ đã,cô nói là thật sao,chẳng lẽ cô không ngại bị tôi ngủ".
Yêu Cơ lắc đầu nói.
“Không có cảm tình linh hồn,giữa hai bên không cách nào giao dung,giống như hai cỗ băng lãnh thân xác! ”.
Một tiếng sauYêu Cơ lặng lặng nằmBất quá,nàng sắc mặt vẫn không thay đổi mà liếc nhìn loạn không gian.
Liên tục điểm âm thanh cũng không có,giống như người thực vật một dạng.
Mặc dù Hải Hoàng thèm muốn nàng,chơi nàng cũng rất thoải mái.
Có thể nói là lên mây với loại nữ nhân đường cong bạo liệt như vậy,nhưng hắn vẫn còn một điểm không hài lòng lắm.
Hải Hoàng thao Tống Dục Hân nữ nhân này chẳng khác gì lúc hắn đi chơi gái loại rẻ tiền cả.
Aizzz,nói như thế nào đây,đàn ông thì ai mà không chơi gái chứ,nhưng mà chơi gái thì cũng có nhiều loại,mà phổ biến nhất trong đó thì vẫn là hai loại.
Loại một chính là loại gái “lươn",nói cho dễ hiểu một chút thì chính là loại khiến cho nam nhân có tiếng nhưng chẳng được miếng.
Chính là nam nhân vừa mới đút vào đã la hét,kêu lên oai oái,tạo cảm giác cho nam nhân,tâng bốc kinh người,cuối cùng là thúc giục nam nhân đó nhanh lên kết thúc cho mình còn đi cuốc khác.
Kết quả là nam nhân sau đó hiểu ra cũng chả còn cảm xúc mà thao nữa,ngậm ngùi mà trả tiền cho cô gái,hi vọng lần sau mình may mắn hơn,không dính phải mấy cô bé như vậy.
Loại thứ hai chính là như Tống Dục Hân vậy,tùy tiện nằm cho Hải Hoàng thao,ngửa mặt sang một bên,chẳng khác nào cái xác chết cả,một điểm cảm xúc cũng chả có.
Cùng lắm khác nhau giữa thao Tống Dục Hân và chơi gái loại này với Hải Hoàng cũng chỉ là lời nói.
Nếu là chơi gái loại này,ít nhất là nàng còn cầm điện thoại ngửa mặt sang một bên mà bấm bấm,hạ thể tách ra hình chữ M tùy tiện hắn làm,thỉnh thoảng còn quay ra hỏi hắn xong chưa.
Còn Tống Dục Hân,đến một câu nói cũng không có,một điểm cảm xúc cũng không bộc lộ ra.
Hải Hoàng sau khi làm xong,ngồi ở một bên đan tay sau đầu mà suy tư.
Tống Dục Hân nói.
“Bây giờ có thể giết chết tôi sao".
Hải Hoàng: “Gấp cái gì".
Tống Dục Hân bình tĩnh mà hồi đáp.
“Tôi đối với chuyện này thật không hứng thú,thể xác chỉ là mặt ngoài thôi".
Hải Hoàng vậy mới không tin cái gì thể xác chỉ là mặt ngoài thôi đâu.
Định đổi chủ đề thì Tống Dục Hân lại nói tiếp.
“Tôi nhìn qua anh,đại khái cũng đoán ra được tuổi của anh,anh còn quá trẻ,chỉ biết trầm mê tại thể xác,đắm chìm trong nữ nhân,!.
”.
“Chờ đã,cô dừng lại".
Hải Hoàng ngăn lại Tống Dục Hân thuyết giáo chính mình,lời này hắn cũng đã nghe Băng Băng lên mặt mà thuyết giáo hắn rồi,ngôn từ không khác gì nhau cả.
Hải Hoàng thầm nghĩ đám nữ nhân này hơn mình có vài tuổi(gác đến chục tuổi) mà lúc nào cũng làm một bộ dạng như hiểu hết nam nhân trong thiên hạ vậy,triết lí không ai bằng,sâu sắc lắng đọng.
Hải Hoàng không muốn nghe mấy cái thứ đó,hắn nhanh chóng mở lời mà dời chủ đề đi.
“Cô có đói bụng không".
Tống Dục Hân như là đoán được suy nghĩ của Hải Hoàng,nói.
“Nếu như anh muốn tiếp tục mà nói thì cứ tiếp tục làm,đến khi anh cảm thấy thỏa mãn thì thôi,nếu như không muốn tiếp tục,chính là để tôi một mình,hoặc giết tôi đi".
Hải Hoàng cho là mình rất hiểu nữ nhân,thế nhưng là nữ nhân này!.
khác biệt hoàn toàn a.
Nàng một lòng tìm chết lí do khiến cho khó có thể mà lý giải được.
Hải Hoàng đột nhiên hỏi.
“Nếu như tôi giết cô,có phải tôi chính là người tốt,có phải là cô cảm rất cảm kích tôi".
Tống Dục Hân sửng sốt một chút,sau đó gật gật đầu.
“Cảm ơn anh đã giúp tôi giải thoát".
Hải Hoàng nói: “Đáng tiếc,nơi này là hoang đảo,mà tôi chính là người xấu,tôi sẽ không giết cô,đương nhiên nếu cô muốn tự sát tôi cũng không ngăn,tự tay chính mình mà làm lấy".
Tống Dục Hân cau mày,hành động này thô tục nam nhân,tướng mạo bình thường,còn muốn chinh phục nàng tâm sao.
Loại sự tình này căn bản không có khả năng,nam nhân như vậy ở thế giới kia muốn nói chuyện cũng nàng còn không có tư cách,đừng nói là chạm đến nàng.
Còn ở thế giới này,hòn đảo này, nàng vì giết hắn mà không tiếc hi sinh cơ thể này,hi sinh sự cao quý của chính mình.
.